Thơ tình: KIẾP ĐỢI.
NGƯỜI QUÊ
Nửa đời lạc chốn nhân gian
Nổi chìm con sóng,mơ màng lời ru.
Bóng hình mờ ảo chốn thu
Lá vàng nghiêng cánh,mây mù nhẹ trôi.
Tím chiều,tím cả nương đồi
Heo may giục nắng,chân trời mờ xa.
Cánh cò bay lả bay la
Luỹ tre kẽo kẹt,đồng xa lúa vàng.
Mõ trâu lốc cốc đường làng
Bi bô tiếng trẻ,lá bàng nghiêng che.
Nắng xiên ngọn sấu bờ đê
Bóng cô thiếu nữ đi về trong thôn.
Sông sâu gió nổi sóng cồn
Thuyền em đang lướt về bên gốc dừa.
Mướp giàn hoa lá lưa thưa
Con ong chao cánh bên bờ nước xanh.
Bao năm lạc chốn thị thành
Giờ tôi mong ước mộng lành chốn quê.
Vẫn con đường ấy đi về
Mà nay ta thấy làng quê khác nhiều.
Trong tôi chỉ ước một điều:
Xóm quê vang mãi sáo diều vi vu
Người quê chân chất, hay đùa
Tiếng cười rạng rỡ sau mùa lúa, khoai.
************
TRẢ VỀ EM
Cho anh vay cả đất trời
Anh đem trả nợ cho người anh yêu.
Trả về em
Buổi ban chiều
Hoàng hôn sim tím những điều nhớ nhung.
Trả về em
Mối tình chung
Nơi em mơ ước bay cùng biển mây.
Trả về em
Ngát hương say
Trong vòng tay ấm ngất ngây một thời.
Trả về em
cả biển khơi
Nơi cồn cát trắng có người em mong.
Trả về em
Một tấm lòng
Thuỷ chung son sắt nắng hồng cũng ghen.
Trả về em
Má hồng duyên
Vui cùng xuân mới trong niềm ước mơ.
Trả về em
Mối tình thơ
Một thời áo trắng dại khờ bên nhau.
Trả cho em
Mối tình đầu
Chung ô rảo bước qua cầu mưa rơi.
Trả cho em
Phút bồi hồi
Sân trường rực đỏ,thắm ngời sắc hoa.
..Mối tình hai đứa chúng ta
Trả vay..vay trả cho qua kiếp này.
********************
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2010 11:27:30 bởi quangluc >
TRẢ...VAY.
Vay đấng tạo hoá hình hài
Thành người cao lớn nét ngài phương phi.
Vay mùa hạ đuổi rét đi
Để nắng chiếu rọi,mùa thi lại về.
Vay mùa xuân trả sơn khê
Mưa rơi thấm đất,xanh rì cỏ non.
Vay màu tím trả hoàng hôn
Cho em dịu bớt nỗi buồn đắng cay.
Vay sương khói trả cho mây
Ảo mờ thung lũng,gió lay cánh rừng.
Vay tiếng cười trả người dưng
Một thời ai cũng đã từng đắm say.
Chuyện đời vay-trả-trả vay
Hèn sang cũng một kiếp này mà thôi
Cùng thời gian-cùng khoảng trời
Cớ sao vẫn để có người sầu dâng..!!
****************
TÌNH ẢO...
Một mình ngồi đó vẩn vơ
Chong đèn,bàn phím thẫn thờ chờ ai?
Chiều mưa hay cả đêm dài
Mong sao người ấy một mai sẽ về.
Người ấy đâu có cùng quê
Cũng chẳng đồng nghiệp có gì luyến lưu
Thế mà lại nhớ lại yêu?
Một ngày xa biết bao điều mung lung.
Người ta hoa cưới,thiệp hồng
Còn tôi tình lạc giữa dòng khơi xa
Biển đời bão tố phong ba
Trào dâng cuốn hết tình ta mất rồi.
Nơi xa em có bồi hồi
Nếu như mạng ảo tạm thời không lên?
Liệu rằng em có thể quên
Biết rằng tình chẳng thành duyên kiếp này.
Tình ảo mà thật đắng cay
Có không.không có tình này vẫn hơn.
****************
MÀU XANH ÁO LÍNH
Một thời dành trọn tuổi xuân
Áo xanh đi giữa hàng quân điệp trùng.
Miền nam,miền bắc,miền trung
Bước chân người lính trải cùng gió sương.
Anh đi khắp mọi chiến trường
Chiến công lừng lẫy,quê hương tự hào.
Tháng năm biết mấy gian lao
Màu xanh áo lính đi vào thi ca.
Tình yêu Tổ quốc bao la
Tình dân,nghĩa Đảng trong ta ngập tràn.
Những ngày chiến đấu gian nan
Thầm mơ hạnh phúc vinh quang sẽ về.
Một ngày gió lộng bờ đê
Trời xanh,mây trắng anh về bên em.
Áo anh rách sợi chỉ mềm
Em ơi ...vá lại tình duyên đôi mình.
Một thời vào cuộc chiến chinh
xanh xanh màu áo,đẹp tình nước non
Tự hào bên lớp cháu con
Thưở xưa dâng hiến tuổi son cho đời.
Thành Huân
ngày 17/03/2010
BIỂN LÒNG
Biển sâu nước mãi mặn mòi
Lòng người mặn chát bởi đời hắt hiu.
Con người ai cũng từng yêu
Trong tim dào dạt, sớm chiều nhớ nhau.
Ai đi như nước qua cầu
Người ở cố giấu lòng đau một thời.
Hai ta xa cách biển trời
Thật ra cũng chỉ tại người không trung.
Khó mà ước đoán người dưng
Nếu mà cân được nỗi lòng trong ai?
lường được thì đã chẳng sai?
Trách chi một đoá hoa mai sớm tàn.
Ngày 15/03/2010.
NGẬP NGỪNG.
Ngập ngừng đứng trước cửa phòng the
Ngoái lại thôn quê,lối ngõ về
Xuân đến lòng ai sao vậy nhỉ
Mưa tuôn chắn lối ngập bờ đê.
Ngẩn ngơ bên bến bờ tình ái...
Xuân sớm phai tàn tiếc đời ai?
Rồi biết ngày mai đời ái mộ,
Nơi vùng đất lạ chốn thiên thai..!
Nếu duyên tình đẹp tựa muôn hoa
Xuân nắng chan hoà chim hót ca
Hương sắc tỏa lan nơi xứ sở
Mùa xuân cứ mãi thắm hương hoa.
Em về cùng đất trời mùa xuân
Trong ánh bình minh đẹp tuyệt trần
Cơn gió lòng anh vơi nỗi nhớ
Xuân này hai đứa hết bơ vơ.!
Ngày 14/03/2010.
DƯ ÂM
Dư âm vang vọng đất trời
Một thời vang bóng,một thời mộng mơ.
Tiếng ai khoan nhặt lời thơ
Chìm vào quên lãng,bây giờ còn chi.!
Bao mùa lá rụng qua đi
Tàn bay theo gió còn gì đâu em!
Kỷ niệm xưa để lãng quên
Tiếc cho một mối lương duyên hẹn thề..!
Khoảng trời lạnh buốt tái tê
Biết ai mà để sẻ chia nỗi sầu..?
Mong sao xuân đến thật mau
Hoa ban nở trắng bên cầu hẹn xưa.
Dòng đời theo gió đẩy đưa
Dạt trôi vào những bến bờ nhân gian.
Mây trôi theo gió lang thang
Bồng bềnh cùng với mênh mang đất trời.
Nhưng sao quên được bến đời?
Một lần từng ghé để rồi lại xa.
Phải chăng duyên phận đôi ta
Như thể ong bướm với hoa theo mùa?
Người ơi..người có mong chờ?
Hay chăng cũng chỉ vật vờ gió mây?
Tình xưa ta đã mê say
Bến -thuyền liệu có được ngày bên nhau..!?
Ngày 13/03/2010.
CÒN GÌ ĐÂU EM?
Nghiêng câu lục bát vào đêm
Mà nghe buốt nhói con tim một thời.
Như mây giăng khắp đất trời
Bùa yêu em thả để đời sầu dâng.
Ngẩn ngơ giữa chốn thinh không
Cớ sao em để đau lòng thế nhân..?
Bây giờ mùa đã tàn xuân
Nắng về sau núi còn ngân tiếng đàn.
Xin đừng khui đống lửa tàn!
Tim anh hoá đá ngập tràn tiếng ve!
Hè về,đang đuổi xuân đi
Tình xưa nồng cháy còn gì đâu em!
Em nghiêng lục bát vào đêm
Hay chăng em muốn nỗi niềm riêng mang.!?
Ngày 13/03/2010.
EM BƯỚC QUA CẦU.
Ngày mai trời nổi bão giông
Mịt mù trời đất,cánh hồng bay xa
Tiếc thay một đoá hồng hoa
Cuốn trôi theo gió để ta đau lòng.
Một thời anh đã ngóng trông
Chờ em năm tháng nỗi lòng đầy vơi
Nỗi niềm trải khắp muôn nơi
Người đi như thấy biển khơi cũng sầu.
Chiều nay em bước qua cầu
Cỏ cây như cũng nhuốm màu đơn côi.
Mặc cho mây trắng cứ trôi
Trời cao sao cứ sáng ngời ánh trăng.?
Đời anh tủi hận riêng mang
Tình xưa đã lỡ võ vàng mà chi
Nợ tình,trả mối tình si
Nợ duyên đành để lỗi nghì mà thôi!
Ngày 13/03/2010.
SINH NHẬT EM TÔI
Ngày sinh em nắng hồng tươi rói
Chim hót rộn vang khắp núi đồi
Suối cũng reo vui đàn cá lượn
Mây hồng lãng đãng lững lờ trôi.
Bỗng chốc thoảng qua em đã lớn
Má hồng, tóc bím thật là xinh
Tuổi thơ em rồi cũng qua nhanh
Áo trắng học trò em gửi lại...
Lên đường tìm hạnh phúc tương lai
Xa xứ một mình mơ nắng mai..!
Bao tháng năm trôi trong tuyết lạnh
Giữ mình xuân sắc chẳng tàn phai.
Bao ước mơ xa ở cõi đời
Mộng huyền xây đắp chốn xa xôi
Ngày sinh lần trước nơi quê mẹ
Ai đã gửi hoa tặng em tôi..!
Từ nơi quê mẹ nhớ về em
Bao tháng năm trôi vạn nỗi niềm
Mong mãi ngày mai ta họp mặt
Bên nhau hạnh phúc phút đoàn viên.
Ngày 12/03/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2010 16:30:06 bởi quangluc >
MÙA HOA CẢI VEN SÔNG.
Bến sông xưa
Một con đò
Dạt trôi theo những bến bờ nhân gian.
Nước rập rềnh
Gió mênh mang
Sẽ sàng tay lái,người sang mất rồi!
Mình tôi thổn thức...bồi hồi...
Ngắm vườn hoa cải vẫn ngời bên sông.
Bóng ai đã khắc trong lòng
Vườn cải tàn lụi,bóng hồng rời xa.
Bây giờ lại một mùa hoa
Vàng tươi trong nắng,hương xa ngút ngàn.
Rập rờn cánh bướm bay sang
Tìm vườn hoa cải bên hàng lau thưa.
Mảnh đất ấy-bến đò xưa
Xanh non màu cải, vật vờ gió xuân
Mình anh đang đứng tần ngần
Tìm về kỷ niệm mùa xuân thưở nào?
Bây giờ trong cái hư hao
chợt như lại thấy má đào người xưa!
Ngày 11/03/2010.
ANH ĐỢI
Trăng soi đáy nước lững lờ
Sóng xô bờ cát,gió đùa bóng trăng.
Mình anh ngồi ngắm chị "hằng"
Vẩn vơ nỗi nhớ,nhặt từng niềm vui.
Mong rằng xuân hãy đừng trôi!
Để hoa héo rụng,lá rơi theo mùa.
Canh khuya sương lạnh trăng mờ
Mà anh vẫn cứ đợi chờ tình em!
Tháng ngày nỗi nhớ dầy thêm
Sao em chẳng hiểu nỗi niềm trong anh!
Thu về lá nhạt màu xanh
Đông tàn anh cứ đợi xuân nơi nào?
Bao ngày giấu nỗi khát khao
Như trăng toả sáng lạc vào mây đen.
Đường đời lắm nẻo bon chen
Tình duyên khấp khểnh nơi miền gió sương.
Đời anh đã trót tơ vương
Em ơi đừng trách bước đường đã qua.
Mong cho mây gió hiền hoà
Tầm xuân hé nụ,tình ta vẹn tròn.
Duyên xưa tình cũ có còn?
Để anh mãi đợi hao mòn dung nhan.
Ngày 11/03/2010.
KHÔNG ĐỀ
Đèn xa khi tỏ khi mờ?
Mà người bên ấy vẫn chờ đợi ai?
Đèn khuya soi tỏ mắt nai
Bâng khuâng nôĩ nhớ đêm dài...người ơi!
Hai ta xa cách khoảng trời
Câu thơ em dệt để đời anh vui
Dẫu rằng cách trở xa xôi
Mà sao như thấy em ngồi bên anh!
ẤP Ủ...niềm khao khát
Trăng đêm nay soi tỏ từng kẽ lá
Soi cả lòng sầu đối má gầy hao
Từ nơi xa có hiểu thấu lòng nhau
Mà em thầm trách tình ta mặn nhạt!
Từ trong anh ấp ủ niềm khao khát
Được bên em những giây phút êm đềm
Như cơn gió lành thoảng đến trong đêm
Làm mát dịu lòng ta tháng năm chờ đợi.
Ngày 10/03 2010.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: