HỒN SẦU VỆT ĐAU
Tôi vẫn thế một hồn sầu bão lớn
Một đời buồn như chiếc lá vàng rơi
Một cuộc tình chẳng mấy chốc chia phôi
Đành quay lại ôm tình tôi da diết.
Dù mai sau chân mây về thống thiết
Vẫn yêu người như thể mới hôm qua
Dẫu biết rằng mỗi buổi chiều đi xa
Tình muôn thuở sâu tận cùng nỗi nhớ.
Tôi con nước ngược xuôi miền sương gió
Cơn say nào mưa bụi lắm đầy vai
Những đêm dài mong mỏi không ngày mai
Cuốn tôi lại ủ tình tôi yếu đuối.
Em hơi thở cánh tay ngà đưa lối
Nhốt đời tôi trong ngục tối đời đời
Ôi! xót đau hồn lạnh một góc trời
Thương cây cỏ ru tình tôi khốn khổ.
Tôi im lặng nghiêng dốc nghìn thác đổ
Đêm biệt ly sầu phố cũ nghẹn ngào
Lần cuối cùng sự thật bỗng tuôn trào
Thắp tuyệt vọng trên môi người bội bạc.
PG.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2010 23:43:33 bởi phigiang >