ĐÀ LẠT THU PHAI
Chiều qua phố bụi sương gầy
Hoàng hôn ngủ với rửng cây sau đồi
Động hồn trăng mới lên ngôi
Vàng phai Đà Lạt mây trôi cũng buồn.
Từ trăng...sang phía xa nguồn
Từ tôi phiêu lãng đời muôn bến bờ
Chân trời góc biển thành thơ
Lạc quanh thiên địa bất ngờ em ơi!
Về tìm lại cánh hoa rơi
Bao năm thao thức nên lời nhớ thương
Tôi về gợi nhớ con đường
Ai như em đứng sầu vương theo chiều.
Thu vàng lã ngọn buồn hiu
Cuốn theo chiều gió ít nhiều khói sương.
PG