Vĩnh Biệt Một Tình Yêu
longnhatquang 08.04.2010 14:50:15 (permalink)

Vĩnh Biệt Một Tình Yêu


Gió chiều thu nhẹ nhẹ lay lay bên kia nhà Diệp với những chiếc lá vàng rơi đầy sân , Sang đứng bên này nhìn qua cửa sổ xem những hành động của cô khi lần đầu tiên cầm chổi quét sân , cô là một tiểu thư danh tiếng rừng rẫy chưa từng làm việc mệt nhọc như ngày hôm nay , Sang nhìn cô say sưa từ lúc nào đến khi mẹ gọi thì anh hoàn hồn lại

- Sang à con đang ở đâu vậy ?
- dạ thưa mẹ con đây nè !
- mẹ khát nước quá , con giúp mẹ rót ly nước , tội nghiệp cho thân con trai tôi , con người ta mới mười tám mười chín tuổi đả có danh phận , còn cô thì không , càng nói càng thấy mẹ có lổi với con , ngày xưa con củng đâu có được đi học như người ta , thật mà nói cái nghèo nó thua người ta quá nhiều .
- mẹ à ! con hiểu mà nếu con đi học thì ai sẽ săn sóc cho mẹ , nhà chỉ có hai mẹ con mẹ lại bị mù lòa , con mới là người có lổi , con bất hiếu không kiếm nhiều tiền để trị mắt cho mẹ .

vừa nói mà hai hàng nước mắt anh lại rơi , bà mẹ củng thương con vô cùng nhưng biết làm sao khi gia đình quá nghèo bà củng buồn không kém gì anh , bà nuốt đi giọt nước mắt vào lòng rồi nói tiếp

- con chỉ sửa vài chiếc xe đạp để kiếm tiền sống qua ngày , mẹ thì không cách nào kiếm ra tiền được , sao gánh nặng dồn hết vào con vậy ? con người ta sinh ra sung sướng sao con lại không được như vậy .

giọng bà đầu nổi thảm buồn , anh trấn an bà để xoa dịu đi cơn đau ấy

- không sao đâu mẹ con là con trai mà , đào núi lắp biển , huống chi mẹ mù lòa thì làm gì được , không sao đâu nương tựa nhau sống mà .

bà củng bớt đi nổi buồn và âu lo cho tương lai của Sang .

- những đêm ngủ mẹ nghe con gọi Diệp .... Diệp nào vậy con ?

anh trả lời với mẹ bằng lời chăn chối

- chắc mẹ nghe lầm đấy thôi , con làm gì có quen với Diệp nào mà gọi

mẹ anh vẫn quả quyết

- mẹ mù chứ không điếc đâu , cô ta là con cái nhà ai nếu được mẹ vay tiền làm đám cưới cho con .

anh định nói cho mẹ biết nhưng số phận anh quá thấp hèn , bèn nín và giả vờ không biết , mặc dù anh đả yêu Diệp đả mười năm trời trong mười năm đó anh sống trong câm lặng , anh và Diệp đả quen nhau từ nhỏ từ khi anh mới bảy tuổi cho đến nay , gia đình của Diệp giàu sang còn anh thì nghèo rớt mồng tơi lấy gì mà cưới với hỏi như mẹ vừa nói , mỗi ngày không ngày nào anh không lén lút nhìn trộm Diệp , từng cử chỉ và hành động của cô đối với anh quá quen thuộc .. anh tương tư Diệp cả bóng lẫn hồn , nhưng Diệp nào có hiểu cho anh nhiều khi anh muốn xóa tên Diệp ra khỏi tâm hồn mình nhưng sao con tim anh cứ mãi cố chấp , anh biết anh đang mơ mộng một giấc mơ không có thật nhưng vẫn không cản nổi tình yêu anh danh cho cô , anh có một điều ước mà cho đến bây giờ anh chưa thực hiện được một điều ước rất nhỏ nhoi .... chỉ làm cho Diệp cười và trò chuyện cùng Diệp .... nhưng sao quá khó khăn anh không thực hiện được , chỉ bấy nhiêu đó thôi là anh hạnh phúc cả đời .... nhiều đêm trăn trở anh ngước mắt hỏi ông trời .... tại sao lại như vậy ? hỏi xong thì khóc một mình những giọt nước mắt đó anh khóc cho gió trăng và cho riêng mình chứ Diệp nào có nghe thấy , ngày xưa anh và Diệp thân nhau biết mấy nhưng từ khi Diệp lên phổ thông thì tuổi thơ anh không còn như xưa nữa , dường như có một khoảng cách nào quá xa và đang phân biệt hai giai cấp khác nhau , anh yêu Diệp nhiều lắm .. nhưng củng buồn đau cho số phận nhiều lắm ông trời dường như đang trêu chọc anh .

Rồi sáng hôm sau anh ngồi thơ thẩn trong mái nhà tranh rách nát , mà nơi này được gọi là tiệm sửa xe của anh .. bất ngờ có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự người này là một người giàu có ở xóm trên mà anh từng nghe qua danh tiếng và từng gặp mặt vài lần , chiếc xe tay ga của ông bị lũng bánh nhờ anh vá , dường như người đàn ông này chuẩn bị đi đâu rất quan trọng , nên anh thấy có vẽ hơi gấp gáp , người này vẫn chưa bước đến tiệm sửa xe của anh đả la lớn

- ê thằng vá xe coi mày , mới sáng sớm mà ngồi như người mất hồn vậy, bánh xe sau vá cho kỉ tao bo cho

anh gặp được khách thì vui mừng trả lời lịch sự

- chào bác ! mời bác ngồi để con vá cho

vị khách này bị lũng bánh nên tâm trạng không vui

- chổ nào đâu mà ngồi mày ?

- dạ bác ngồi tạm chiếc chõng tre này đi !

- tiệm gì đâu mà thu cái chuồng heo

trong người anh buồn lắm nhưng cố gượng cười và trả lời

- tại con nghèo mà bác !

- mày vá nhanh nhanh đi tao đi công chuyện gấp

- bác có việc gì gấp vậy ?
- chưa thấy ai nhiều chuyện như thằng này , tao đi dự đám nói của con Diệp con ông tám Dư , được chưa ... ông nội .

nghe xong dường như hồn anh tan biến , anh té ngang sợ nghe lầm nên hỏi lại

- bác nói ... hôm .... nay ....là .... đám ... nói .... của ... Diệp .. mà .. ai coi mắt Diệp vậy

- thằng này sao mà , đúng vậy hôm nay là đám nói của nó , thằng bác sĩ ở Trà Nóc - Cần Thơ coi mắt .. là bác sĩ đó chứ không phải thằng vá xe như mày ... đồ nhiều chuyện

anh nghe xong liền chạy ra cuối con sông mà chưa kịp lấy tiền của khách , anh bổng la lên một tiếng vang khắp dòng sông .... Diệp ơi .... Diệp ơi .. hết la rồi anh ôm mặt khóc và tự chữi rủa bản thân mình ... tôi là thằng khốn nạn ..... tôi là thằng khốn nạn ... yêu người ta mà không dám nói ... ông trời ơi sinh ra một thằng có miệng củng như không làm gì ... tại sao vậy .... tại sao vậy ... chúng ta quen nhau từ thưở bé tại sao không đến được với nhau ... còn người ở Cần Thơ xa lắc kia ... chưa quen biết gì đả lấy được Diệp , cuộc đời này còn ý nghĩa không vậy ......

Đêm hôm đó anh không sao ngủ được nhìn qua cửa đèn nhà Diệp vẫn chưa tắt , anh quyết lấy hết can đảm để nói , biết đâu Diệp sẽ suy nghĩ lại , anh đến nhà Diệp nhìn sang cửa sổ phòng Diệp thấy cô đang xếp và ủi áo cưới , anh gọi cô ra để bày tỏ tình yêu bây lâu nay anh dành cho cô , cô đả ra và gặp mặt anh

- ủa ông Sang đi đâu vậy ?

anh không trả lời gì chỉ đi sâu vào vấn đề

- có phải hôm nay ta nói chuyện lần đầu tiên và củng là lần cuối cùng không Diệp ?

- ủa là sao ?

- Diệp à ! cô có yêu tôi không

Diệp cười như đang xem một hài kịch

- anh hả ! hum ! xách dép cho tôi thì ok , ông giỡn hả chồng tôi là bác sĩ đó ông hai , bộ tôi như vầy mà yêu một thằng sửa xe như ông !

nổi thất vọng của anh đả đến vì một câu nói quá vô tình và đau lòng của người mà anh ngày đêm tương tư , bây giờ lại ban tặng cho anh những lời cay đắng như vậy
anh tạm biệt Diệp rồi đi về với tâm trạng chỉ còn xác chứ không có hồn, anh vừa đi về cười cho số phận của mình , tâm trí anh đả cuồng loạn và điên rồ lên , đầu óc anh bây giờ chỉ hướng tới cái chết ngoài ra không còn biết làm gì nữa , đó chỉ là người chê bay nhưng đối với anh quá nặng nề , anh đả treo cổ tự tử trước nhà mình ... mà quên phía sau lưng còn có một bà mẹ già mù lòa đang sống nhờ vào anh , anh quên đi tất cả để tìm đến cái chết , anh chết ngay trong đêm đó .... tình yêu từ lâu của anh đả vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này .. chỉ vì một người con gái , một tình yêu , một số phận , một câu chê bay , mà bây giờ thân xác anh phải hòa với đất , vĩnh viễn không bao giờ trở lại .... chỉ vì một chuyện tình không đáng để anh chết .

tác giả : Long Nhật Quang
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9