Những Đứa Con Của Thành Pronter
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 45 bài trong đề mục
Leo* 10.04.2010 10:27:21 (permalink)
Những Dứa Con Của Thành Pronter
Tác giả :Saori Kido -Athena
Nguồn: DD Lê Quý Đôn
 
Lời Tác Giả : Tớ viết cái fic này là vì thấy cốt truyện của game Ragnarok này khá hay, game này đóng cửa rồi, tớ biết. Tuy nhiên tớ vãn muốn post cái fic này lên để mọi người nhận xét. Tớ không chơi game này nên không rõ cacx kỹ năng của từng nghề trong đó mà cái trang web của nó đã đóng cửa rồi nên nếu có gì không đúng mong các bạn thông cảm và lượng thứ. Rất mong nhận được những lời nhận xét và sự ủng hộ của các bạn. Miễn là đừng có chê nó thậm tệ là được.

 
Thành Prontera sẽ ra sao trước sự tấn công của quái vật? Những người con của thành phố sẽ bảo vệ quê hương họ ra sao? Hai nang công chúa của vua Tristan III tuy khác nhau về tính cách nhưng lại cùng chung niềm yêu quê hương tha thiết, một chàng hoàng tử luôn e dè trước số phận, một sát thủ luôn muốn tìm ra sự thật về bản thân và ánh sáng của chân lý... Những con người đó sẽ làm gì để bảo vệ Rune Midgard?


Mục lục
Chap 0: Info

Chương Chapter 01: Cuộc bỏ trốn.

Chapter 02: Sự hiểu lầm tai hại.

Chapter 03: Hành trình đầu tiên.

Chương Chapter 04: Rời trường.

Chương Chapter 05: Trong quán trọ.
Chương Chapter 06: Angel và Devil.
Chương Chapter 07: Đêm trong quán.
Chương Chapter 08: Chia nhóm.

Chương Chapter 09: Nhóm 3.

Chương Chapter 10: Vị khách lạ mặt.
Chương Chapter 11: Lời hứa.
Chương Chapter 12: Cầu xin

Chương Chapter 13: Payon và Prontera, sự nguy hiểm từ 2 phía.

Chương Chapter 14: Thất thủ.

Chương Chapter 15: Trở về

Chương Chapter 16: Prontera sau ngày định mệnh

Chương Chapter 17: Tiến về Juno.

Chương Chapter 18: Bi kịch tình yêu.

Chương Chapter 19: Trở về bản thân.

Chương Chapter 20: Đến Juno. (part 1)

Chương Chapter 20: Đến Juno. (part 2)

Chương Chapter 21: Sự thật giả dối. (part 1)

Chương Chapter 21: Sự thật giả dối. ( part 2)

Chương Chapter 22: Trách nhiệm.

Chương Chapter 23: Cuộc tấn công.

Chương Chapter 24: Kiếm khách áo đen

Chương Chapter 25: Sức mạnh của Aruya.

Chapter 26: Những bí mật dần giải đáp. (part 1)

Chapter 26: Những bí mật dần giải đáp (part 2)

Chapter 26: Những bí mật dần giải đáp (part 3)

Chapter 27: Raphiel nổi giận...T-T

Chapter 28: Câu trả lời

Chapter 29: Viện quân... hay...?

Chapter 30: Lời khuyên...

Chapter 31: 5 toà tháp

Chapter 32: Lật tẩy

Chapter 33: Nghi vấn

Chapter 34: Sự thật của sự thật. (part 1)

Chap 34: Sự thật của sự thật (Part 2)

Chap 34: Sự thật của sự thật (part 3)

Chapter 35: Ký ức vị chanh

Chapter 36: Nguy hiểm

Chapter 37: Giao ước

Chapter 38 : Skill mới!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2010 11:06:18 bởi Leo* >
#1
    Ami Mizuno 10.04.2010 12:25:29 (permalink)
    Chương Chapter 01: Cuộc bỏ trốn.
     

    _ Công chúa, cô chạy đi đâu rồi? - Tiếng gọi hốt hoảng, thét vang cả lâu đài Prontera.
    _ Có chuyện gì vậy?
    _ Công chúa Aruya lại chạy đâu mất tiêu rồi.
    _ Chết cha, tìm ngay, thế nào cô ta cũng gây chuyện đấy.
    Rồi tất cả những người hầu trong lâu đài nhao nhác lên. Sau chiếc cột lớn ở góc khuất, một cô gái ngó người nhìn quanh và cười thầm: "Ha ha, còn lâu mới tìm thấy ta." Nhanh chóng lẩn khỏi cánh cửa ở chính điện, cô rời khỏi lâu đài một cách khoan khoái và khá là đắc chí.
    Cô nhảy nhót trên đường và thích thú ngắm nhìn các cửa hàng trên đường phố Prontera. Bỗng sau lưng cô có tiếng hét:
    _ Aruya, chạy nhảy vui vẻ quá nhỉ?

    Cô quay lại và kinh hãi. Một thiếu nữ chiến binh thập tự ngồi trên lưng đà điểu, phía sau là cả một quân đoàn hiệp sĩ. Họ đang tuần tra khu vực thành Prontera. Aruya lắp bắp:
    _ Chị, chị Angella.

    Cô chiến binh thập tự lạnh lùng nói:
    _ Em giỏi lắm, chạy nhảy lung tung vui nhỉ? Quay về lâu đài ngay đi!
    _ Cho em ra ngoài chơi một chút, một chút thôi mà, chị!
    _ Không lằng nhằng, em không thấy lệnh của chị hả?- Angella tức giận hét lớn.
    Một nam hiệp sĩ điều khiển đà điểu tiến lên cạnh Angella và nói:
    _ Công chúa Angella, xin hãy bớt giận, còn công chúa Aruya, xin công chúa hãy về lâu đài ngay đi, chắc bây giờ nơi đó dang náo loạn lên vì côg chúa đấy.

    _ Mike- Aruya nói- Anh ra lệnh cho tôi đó hả? Nói cho cùng anh cũng chỉ là một hiệp sĩ thôi.
    Mike cười nói:
    _ Vâng, nhưng nếu chuyện công chúa để cho đức vua biết được, chắc người sẽ không vui đâu.

    _ Đừng đem vua cha ra doạ ta. Ta...
    _ Ta thì sao hả?- một giọng nói trầm trầm uy nghi vang lên, phía sau là một đoàn người rầm rộ.
    #2
      Ami Mizuno 10.04.2010 12:26:40 (permalink)
      Chapter 02: Sự hiểu lầm tai hại.
       

      Tất cả các hiệp sĩ đều xuống đà điểu, mọi người dân trên đường thì quỳ
      rạp xuống, Angella cũng xuống đà điểu và quỳ xuống, Aruya sau 1 phút sững người cũng vội vã thi lễ. Tất cả cùng hô to:

      _ Kính chúc TristanIII, đức vua vĩ đại của Rune Midgard vạn tuế.
      Nhà vua với khuôn mặt hiền từ, mái tóc bạc và bộ râu dài uy nghiêm mỉm cười nhìn tất cả thần dân và nói:
      _ Tất cả hãy đứng dậy.

      _ Tạ ơn nhà vua.
      Rồi mọi người lại đứng dậy. Angella đến gần nhà vua hỏi:
      _ Thưa cha, chuyện ở Morroc, tất cả ổn thoả chứ ạ?
      _ Mọi chuyện cũng đã xong xuôi, Hội Sát thủ đã đồng ý với yêu cầu của ta. Thật vất vả cho con khi phải trông coi Prontera trong thời gian vừa qua.
      _ Không có gì thưa vua cha, chỉ có Aruya là chuyện khiến con đau đầu nhất thôi.
      _ Ha ha, cha biết mà.- Rồi ngài nhìn sang Aruya và nói: - Con thật ương bướng mà, giá mà con bằng một phần của Angella hay Ark thì ta đã đỡ lo hơn nhiều. Còn bây giờ hãy trở về lâu đài ngay đi.
      Aruya không dám không nghe lời, cô đành ngậm ngùi trở về lâu đài Prontera. Trở về phòng, Aruya nằm phịch lên chiếc giường trải nhung mềm mại. Căn phong được sơn màu vàng kem và được trang trí nhiều đá quý. Aruya rất thích màu sắc lấp lánh của chúng. 16 viên đá các loại, tuy không nhiều nhưng độ lấp lánh của nó thì thật tinh xảo. 16 viên, đó là 16 món quà mà cha cô, đức vua TristanIII tặng cô vào mỗi dịp sinh nhật và bây giờ cô đã 16 tuổi.
      Aruya ôm con gấu bông thật chặt. Con gấu bông là bạn của cô. Nhìn nó cô mỉm cười và nói:

      _ Chào mày, lâu rùi không gặp, ý lộn, là lâu rồi không nói chuyện chứ. Ngày nào mày chẳng ngủ cùng tao. Gấu nè, cha tao về rùi đó, cha vẫn mạnh khoẻ, ta vui lắm.
      Rồi cô ôm chặt nó vào lòng. Cô miên man suy nghĩ, cha cô, vua TristanIII, là người cai trị Rune Midgard. Ông là một vị vua hiền từ và anh minh. Mẹ cô là hoàng hậu của Rune Midgard, mẹ rất đẹp và hiền dịu, theo lời của vú nuôi Mari thì là như thế. Nhưng cô không nhớ mẹ trông như thế nào, bà đã mất khi cô còn quá nhỏ.

      Còn chị Angella là chị gái của cô, hơn cô 3 tuổi. Từ khi chị ấy sinh ra đã mang trên mình dấu hiệu của Thượng đế, chị ấy là người được thần linh lựa chọn để tham gia vào cuộc thánh chiến. Chị Angella từ nhỏ đã được các chiến binh thập tự nuôi dayh và không cần qua nghề kiếm sĩ, chị ấy được đặc cách trở thành chiến binh thập tự. Là người được chọn lựa, chị luôn tỏ ra là người xuất sắc; chị đã trở thành người đứng đầu quân đoàn thập tự và là chiến binh số 1 của Rune Midgard. Angella rất xinh đẹp, chị là cô gái đẹp nhất mà Aruya từng gặp, chưa có một cô gái nào mà Aruya thấy lại đẹp hơn chị cả.

      Cô còn có một người anh trai tên là Ark. Năm nay anh đã 18 tuổi rồi, anh ấy sẽ là người kế thừa Rune Midgard sau này. Ark hiện không ở Prontera. Anh ấy đã đến Juno để theo học nhà hiền triết Wise. Anh ấy chỉ trở về khi đã học xong hoặc khi vua cha băng hà để làm nghi lễ lên ngôi. Aruya gặp anh không nhiều nhưng trong kí ức cô, Ark là một con người hiền lành, thông minh và rất mực nhân hậu.

      Và còn... cô nữa chứ. Aruya là công chúa (cái này khỏi bàn); cô tự thấy mình là con người ngang ngạnh, ương bướng. Đối với cô, Angella là thần tượng, cô luôn mong mình được như chị ấy. Aruya luôn lén xem các hiệp sĩ luyện kiếm thuật và cưỡi đà điểu. Cô có thể thuộc lòng mọi thao tác nhưng cô hiểu: lý thuyết và thực hành là hai chuyện xa vời, cô không bao giờ có thể thành thục những kỹ năng đó.

      Aruya nằm trên giường và mỉm cười, cô nghĩ về từng người trong gia đình, cô cảm thấy hạnh phúc vì ở trong một ngôi nhà ấm cúng, dù rằng cha luôn bận chính sự, chị lo huấn luyện binh sĩ, anh thì đi học ở xa nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của mọi người. Bỗng Aruya bật dậy, cô nhận ra rằng mình chưa tới hỏi thăm cha sau chuyến đi dài từ Prontera đên Morroc để liên hệ với hội Sát thủ. Hội Sát thủ đã ẩn náu một thời gian dài và trong thời kì hoàng kim của hội, một bóng đêm kinh hoàng đã bao phủ toàn Rune Midgard. Giờ đây, trong cuộc phiêu lưu tiêu diệt thế lực đen tối đang muốn chiếm trái tim Ymir, nhà vua cần đến tài năng của các Sát thủ.

      Aruya rón rén lại gần thư phong của vua cha để vua cha bất ngờ nhưng chợt cô nghe thấy tiếng của nhà vua:

      _ Đại thần Deperas, chuyện ta bàn với ngươi thế nào?
      _ Dạ bẩm, thần đã chuẩn bị chu đáo rồi ạ. Một người thuộc dòng dõi cao quý và người kia cũng có một thân phận chẳng tầm thương, nhất định sẽ rất xứng đôi vừa lứa.
      _ Phải, phải, có điều nó rất bướng, lại kiêu kì, không biết là nó có chịu không nữa.
      _ Có sao đâu ạ, đây là một chuyện tốt, "tiểu công chúa" của bệ hạ
      nhất định sẽ đồng ý thôi. Hơn nữa người mà thần giới thiệu là một người hết sức tuyệt vời.

      _ Vậy thì tốt quá! ta rất mong chúng sinh cho ta con đàn cháu đống.
      _ Mọi chuyện nhất địn sẽ như ý bệ hạ!
      Đức vua và quan đại thần cười vui vẻ. Thế nhưng mặt của Aruya sa sầm lại: " Cha muốn gả mình đi sao? Cha ghét mình rồi ư? Cha khong muốn gặp đứa con gái ương bướng này của cha nữa rồi." Aruya ôm mặt khóc nức nở và bỏ đi. Lúc này trong phòng nhà vua bỗng có tiếng "Meo". COn mèo trắng có một chiếc nơ hồng trên cổ , uyển chuyển nhảy từ bàn xuống mặt đất rồi nằm gọn trong long nhà vua. Ngài kêu lên:
      _ Kìa "tiểu công chúa", đừng làm nũng thế.
      _ Xem ra Xalasi rất nhớ bệ hạ.
      _ Có lẽ. Nhưng mà nó cũng sắp "lấy chồng" rồi còn gì. Thế con mèo đó thuộc loại gì?
      _ Giống mèo vằn, trông giống như là một con hổ tí hon vậy.
      _ Chắc sẽ "rất đẹp trai", ta tin vào con mắt thẩm mỹ của khanh. Chúng sẽ là một cặp dễ thương và những chú mèo con cũng vậy.
      _ Méo, méo... -Tiếng kêu của Xalasi, cô nàng vừa ngáp, vừa dụi dụi đầu vào lòng nhà vua và cuộn tròn lại vào long nhà vua và đi ngủ.
      Thì ra nhà vua rất thích mèo, con mèo Xalasi có biệt danh là "tiểu công chúa", trùng với biệt danh mà nhà vua gọi Aruya. Ngài đang bàn tính về đám cưới cho Xalasi và Luck- một chú mèo vằn dũng mãnh. Thế nhưng Aruya lại hiểu nhầm vấn đề, thật tai hại.

      Aruya về phong khóc ướt gối. Rồi cô bật dậy, lau khô nước mắt. Cô nghĩ thầm: "Mình phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây thật nhanh chóng. Cha sẽ phải hối hận vì quyết định đó. Đây cũng là cơ hội cho mình có được cuộc sống tự do."


      #3
        Ami Mizuno 10.04.2010 12:28:18 (permalink)
        Chapter 03: Hành trình đầu tiên.

        Nghĩ vậy, Aruya lập tức chuẩn bị mọi thứ lên đường. Đứng trước gương, Aruya vận bộ đồ nam, tay cầm kéo và cắt phăng mái tóc óng ả của mình không chút thương tiếc. Cô tỉa tót lại chút cho cẩn thận. Trông Aruya bây giờ không khác một cậu bé đẹp trai. Aruya lẻn vào phòng Angella và chôm ít đồ. Angella luôn ở lại Thánh đường để thanh sạch tâm hồn nên ít khi về phòng của mình ở lâu đài Prontera tuy nhiên mọi vật phẩm cô thu được từ quái vật đều được để ở đây, Aruya lấy khá là nhiều thuốc. " Ai biết được ở bên ngoài sẽ gặp những chuyện gì?"- Aruya nghĩ vậy. Ngoài ra Aruya còn tính đến lúc túng tiền. Cô mang theo bạch ngọc, mã não và một chuỗi thánh. Cô không dám lấy nhiều vì cô biết "trộm cắp là xấu" (tuy vẫn cứ làm ^^).

        Sau khi kiểm tra lại và thấy đã chuẩn bị khá đầy đủ,Aruya xé ga giường và kết thành một chiếc thang dây. Cô trèo qua cửa sổ phòng mình, Aruya dư biết giờ này bọn lính canh đang ngủ gật. Cô nhanh chóng lẻn qua cửa chính và ra ngoài. Thành phố Prontera đang chìm trong sự tĩnh mịch của bóng đêm. Tất cả các nhà đều đã đóng cửa và tắt đèn. Hơi lạnh màn đêm buốt thấu xương, Aruya ngồi co ro trước bồn nước ở quảng trường Prontera. Cô không sợ giá rét, với cô, nó cũng như là một thử thách để vượt qua, chẳng có gì phải sợ hãi. Chỉnh trang lại chiếc ba lô nhỏ trên lưng, Aruya cất bước đi tiếp. Cô tính đi đến trường Huấn luyện để đăng kí làm tập sự. Nó sẽ bắt đầu cho cô 1 cuộc đời mới, 1 cuộc sống đích thực.

        Aruya vừa đi vừa miên man suy nghĩ, bỗng một bóng đen vụt qua, nhanh như gió và vật vờ như bóng ma. Tiếng gió xào xạc, xa xa có tiếng hú rờn rợn và cái bóng đen ấy cứ di chuyển chóng mặt xung quanh Aruya. Cô cảm thậy sợ và đưa mắt nhìn quanh. Bất chợt, cái bóng đen đổ xuống người Aruya. Lạy chúa! Đó là một thây ma. Sao một thây ma lại xuât hiện ở Prontera? Nhưng giờ không phải là lúc hỏi điều đó, phải thoát khỏi nó cái đã. Aruya đã nghĩ vậy. Tuy nhiên cô cũng biết rằng với trình độ của mình thì sao có thể chống lại 1 thây ma, dù là thây ma cấp thấp nhất. Dù vậy, Aruya vẫn rút dao găm lên chống đỡ, tất nhiên là điều đó không thay đổi được gì.

        Con thây ma giữ lấy hai tay của Aruya, khuôn mặt xương xẩu của nó dí sát vào mặt cô và hút dần sinh khí. Aruya có lẽ đã chết thật nếu không có 1 điều kì diệu xảy ra. Con thây ma đã bị hạ, bị hạ với 1 đòn duy nhất. Cô bất ngờ và nghĩ có lẽ một hiệp sĩ đang đi tuần tra hoặc một linh mục lang thang nào đó đã cứu cô. Nhưng không phải như cô nghĩ. Người cứu cô trùm kín mặt, bộ đồ người đó mặc thật kì lạ, chiếc khăn choàng qua cổ rách khá te tua. Trông người đó có vẻ gì đó rất ... "bụi". Trời Prontera rất tối nên Aruya không thể nhận ra ân nhân của mình làm nghề gì nhưng cô có linh cảm là rất nguy hiểm. Aruya sợ sệt và nhìn lên, người đó chỉ liếc qua cô rồi lập tức biến mất, thần bí y như lúc xuất hiện khiến Aruya không khỏi bàng hoàng. Nhưng điều mà cô chú ý bây giờ không phải là người lạ mặt mà là con thây ma. "Một thây ma lại dám vào Prontera để tấn công người ư? Thế là sao? Hay là về báo cho chị Angella biết, hay là...! Nếu về thì mọi công lao trốn thoát hoá ra là công cốc à? Dù sao... chị Angella, các hiệp sĩ, các linh mục của Thanh đường nhất định sẽ bảo vệ được Prontera an toàn." Với suy nghĩ như vậy, Aruya không còn thấy lo lắng nữa. Cô thẳng bước tới trường tập sự.

        Aruya nhận ra rằng có rất nhiều người cũng đến đăng kí làm tập sự. Cô cảm thấy rất vui vì tin là sẽ kết thân được nhiều bạn. Bỗng có tiếng hỏi:

        _ Tên?
        Aruya trố mắt ngạc nhiên, người đó nhắc lại:
        _ Tên cậu là gì?

        Aruya ngĩ mình đang trốn nên cần xài tên giả. Cô nói:
        _ Aruki.

        _ Tên nghe lạ nhỉ! Tuổi?
        _ 16
        _ Gia đình?
        _ Tôi...tôi...
        Vẻ mặt lúng túng của Aruya khiến người hướng dẫn cảm thông:
        _ Gia đình cậu không còn ai phải không?

        Mừng như vớ được phao cứu sinh, Aruya đáp ngay:
        _ Vâng.

        _ Ở khu này cũng có nhiều người như cậu lắm chàng trai trẻ ạ. Nhưng đừng lo lắng, con đường mà cậu chuẩn bị bước vào tuy rất khó khăn nhưng sẽ đầy vinh quang. Cố lên nhé!
        _ Vâng, tôi biết.
        Người hướng dẫn mỉm cười kí vào tờ giấy đăng kí và nói:
        _ Rồi, cậu kí vào đây.
        Soẹt, soẹt, Aruya kí vào và đưa lại cho người hướng dẫn kiểm tra. Ông ta nói:
        _ Thế là xong rồi đấy! Giờ cậu cầm tờ giấy này đi vào trong và nói chuyện với các thầy hướng dẫn trong đấy rồi khoá huấn luyện sẽ bắt đầu.
        Aruya vui mừng nhận tờ giấy và vào trong, một cuộc đời mới, một cuộc sống đích thực đã mở ra cho cô rồi...........

        #4
          Ami Mizuno 10.04.2010 12:29:44 (permalink)
          Chapter 04: Rời trường.
           
          _ Á, giúp tớ với!- Một cô bé tập sự kêu lên.


          Cô đang bị một đàn gián tấn công. Những tập sự khác chỉ dám đứng nhìn, không làm gì hơn. Nhưng đúng lúc đó thì có một chàng tập sự lao vào đàn gián để giúp đỡ cô bé. Tuy nhiên là 1 sự thật hiển nhiên, hai người bị đàn gián đập te tua.

          Sau khi khôi phục sức lực, cô bé Tập sự nói:
          _ Cảm ơn anh đã giúp!

          Chàng tập sự xoa xoa đầu và nói:
          _ À, không có gì đâu.

          _ Anh tên là gì vậy?

          _ À, tôi tên là Aruki.

          Cô bé chớp chớp mắt bảo:
          _ Aruki? Tên nghe lạ nhỉ?

          _ Hì, ai gặp cũng nhận xét vậy đấy, em tên gì vậy?

          _ Em...em tên là Gabriell !

          _ Gabriell. Cái tên của em đẹp lắm, dễ thương như người vậy.
          .
          Cô bé đỏ mặt và khẽ hỏi:
          _ Anh Aruki lên cấp mấy rồi?

          _ Cấp 10 rồi, tôi chuẩn bị rời trường. Tôi định đến hội Kiếm sĩ.

          _ Anh định làm kiếm sĩ à?

          _ Ừ, thế còn em?

          _ Em mới đạt cấp 6 thôi. Em cũng chưa có dự định gì!

          _ Thế à? Vậy em nghĩ về nghề Tu sĩ học việc thế nào? Em có vẻ hợp với nghề đó đấy.

          _ Vậy ạ? Vâng, em nghĩ là em sẽ thử xem xét.

          _ Thôi nhé, anh phải đi rồi, các bạn của anh đang đợi ở cổng trường rồi.

          Chàng trai xốc lại ba lô, vừa chạy vừa vẫy tay.
          _ Anh chàng đẹp trai đấy chứ? - Một cô bạn kề vai Gabriell và nói.
          Cô bé đỏ mặt bảo:
          _ Ừ, anh ấy...vừa đẹp trai, vừa tốt bụng. Mình...hình như mình...thích anh ấy rồi. Nhưng mà để làm gì cơ chứ, anh ấy rời khỏi trường rồi.

          _ Ngốc nó vừa vừa thôi chứ.- Cô bạn kia cốc đầu bạn và bảo:- Nếu cậu cố gắng và sớm kết thúc khoá học thì có thể nhanh chóng ra trường gặp anh ta mà!

          _ Phải rồi, thế mà mình không nghĩ ra. Nhất định mình phải sớm tốt nghiệp mới được.- Rồi lấy lại khí thế, Gabriell kéo tay bạn và nói:- Nào, đi đánh quái vật đi, bắt đầu từ...Giọt nước Hồng.

          Aruki không ngờ rằng vì tính hào hiệp của cậu mà cậu đã khiến cô bé dễ thương này chịu một đau khổ rất lớn. Khi đã hối hận thì không còn kịp nữa.

          Nói lại, từ khi tam công chúa rời khỏi lâu đài Prontera, cả hoàng cung vắng lặng. Nhà vua không còn muốn coi xét chính sự, Angella không còn tâm trí mà huấn luyện binh sĩ, còn Ark thì tuần nào cũng gửi thư về hỏi thăm đã tìm thấy em gái hay chưa. Những người hầu thì uể oải. Vua TristanIII đã sai hai chục hiệp sĩ đi khắp nơi để tìm con gái, nhà vua ngày nào cũng buồn bã vào phòng Aruya, tay người vuốt lên chiếc giường, ôm con gấu bông như để tìm lại hơi ấm của Aruya nhưng căn phòng vẫn vắng vẻ và đồ vật thì lạnh lẽo, ông luôn ôm đầu suy nghĩ: ông đã làm gì sai mà con gái ông lại bỏ đi. Angella đã bỏ mặc quân đoàn thập tự, một mình đi tìm Aruya, cô biết tính Aruya rất thích mạo hiểm, chắc chắn nó sẽ chuốc nguy hiểm cho bản thân, cô tự giục mình phải nhanh chóng tìm ra em gái, không chỉ mình Aruya, vua cha vì em mà đã không còn thiết ăn uống gì hết. Sớm muộn người cũng sẽ lâm bệnh mất thôi. Cứ nghĩ như vậy, Angella lại thúc con đà điểu chạy nhanh hơn. Cả hoàng cung Prontera im lìm và tĩnh vắng hơn bao giờ hết nhưng thực ra lại rất náo loạn bởi sự bỏ đi của 1 nàng công chúa.

          ........... Prontera, 12h trưa, Aruki đang lang thang ở đây. Các bạn bè của cậu đã chia tay để tìm đến nơi phù hợp để nâng cấp cho mình. Riêng Aruki, cậu muốn làm Kiếm sĩ. Đáng lẽ cậu phải đến thành phố vệ tinh của Prontera nhưng cậu lại chưa muốn đến đó. Đi ngang qua lâu đài, cậu chợt nhận ra lâu đài đã vắng vẻ hơn trước. Do không còn bị một náo loạn bởi một cô nhóc không biết điều nữa phải không nhỉ? Chắc bây giờ cha khác trước nhiều lắm, chị Angella thế nào rồi, anh Ark đã về chưa? Muốn vào trong quá nhưng...cậu không dám, không dám bước vào. Nhắm mắt lại, Aruki tự nhủ:
          _ Thôi đi, đừng vào. Đó không còn là nơi của mình nữa.
          #5
            Ami Mizuno 10.04.2010 12:30:45 (permalink)
            Chương Chapter 05: Trong quán trọ.
             
            Aruki đi ngang qua một quán trọ và thấy quán rất đông người. Trong đó khá xôm tụ, tò mò, cậu bước vào trong. Đọc thông báo ngoài cửa, cậu biết đây là nơi đây đang tổ chức đăng kí cho những người muốn tham gia cuộc phiêu lưu của nhà vua tổ chức. Sau khi đăng kí xong sẽ được nhận một tấm thẻ chứng nhận. Với tấm thẻ đó, họ có thể sử dụng miễn phí dịch vụ Kafa đồng thời cũng được miễn phí ăn uống tại các hệ thống quán trọ khác. Nghĩa vụ của họ là mỗi ngày phải tiêu diệt mỗi ngày 20 quái vật và với những nghề càng cao cấp thì mức độ quái vật cần diệt sẽ càng nguy hiểm hơn. Dĩ nhiên là "tiền nào của nấy", những người cao cấp thế sẽ được nhận nhiều sao hơn. Với số sao càng lớn, dịch vụ mà họ được hưởng lại càng VIP hơn và ngược lại. Tóm lại đây không phải là một "trò chơi" mà một Tập sự có thể tham gia mặc dù không có biển " Cấm nghề Tập sự".

            Tuy nhiên, với 1 kẻ không biết điều và không biết luật như Aruki, đó thực sự không phải vấn đề đáng quan tâm nhất là khi cái túi tiền của mình đang trống rỗng. Aruki đã bán tất cả những đồ chôm được của chị mình nhưng lại chỉ được nhận 1 cái giá quá bèo. Aruki đến bây giờ cũng không quên được bộ mặt đáng ghét của tên "gian thương" đó.

            -----------------------------------------------------------------------
            _ Cậu chỉ được nhận cái giá đó thôi. - Tên thương gia láu cá nói.
            _ Cái gì? Một viên mã não đã là 3000 zeny rồi, ông trả cả chỗ bạch ngọc này nữa mà chỉ có 1500zeny, ông định ăn cắp chắc?
            _ Tôi thì chắc chắn không ăn cắp rồi. Nhưng cậu thì tôi không chắc.- Lão ta nham hiểm nói.- Một Tập sự mà có những thứ này ư? Cậu nghĩ tôi ngu chắc. Hoặc cậu bán cho tôi với giá đó, hoặc bây giờ tôi sẽ kiện cậu tội ăn cắp.
            Aruki không dám ho he nữa. Cậu đành ngậm ngùi bán cho lão ta với cái giá bèo như vậy. Lão ta định gạ nốt chuỗi Thánh của cậu nhưng cậu nhất quyết không bán.
            Aruki  tức và không ngần ngại tặng cho lão ta một câu: _ Đồ đểu.
            Lão ta thì chỉ cười nửa miệng, tỏ vẻ đắc chí.
            -------------------------------------------------------------------------------------

            Aruki nhớ lại tiếp, cậu trở nên trống rỗng tiền thế này cũng chỉ vì cái tính hay thương người. Cậu đã mua hết 1 giỏ hoa của cô bé bán hoa vì cô bé khen cậu đẹp zai, hào phóng. Cậu bỏ tiền ra giúp một ông lão nghèo khổ và sau đó là một..."tập đoàn" những người nghèo khổ bao vây lấy cậu cầu xin sự giúp đỡ. Tóm lại, với tấm lòng hào hiệp của mình, Aruki đã dốc sạch túi tiền và trở nên "viêm màng túi" hạng nặng. Với tấm bảng "đăng kí sẽ được cơm miễn phí"; Aruki đã vào ngay không chần chừ. Cậu không biết rằng thứ đang chờ đợi cậu sắp sửa nguy hiểm đến chừng nào.
            _ Cái j`? Một Tập sự mà dám vào đây đăng kí à? - Người chủ quán trọ ngạc nhiên hỏi.

            _ Sao? - Aruki tức giận - Tập sự thì sao hả? Định cấm Tập sự à? Tôi cứ muốn đăng kí đấy, ông định làm gì?

            Trước thái độ nóng nảy của Aruki, ông chủ quán đành nhượng bộ. Ông ta nói:
            _ Được rồi, được rồi! Tôi cho cậu đăng kí. Điền vào tờ giấy này đi.
            Aruki mỉm cười và điền vào. Ông chủ quán nhận tờ đăng kí và tính toán cái gì đấy. Rồi sau một hồi. ông ta đưa cậu 1 tấm thẻ. Aruki ngắm nhìn nó và hét lên:
            _ Cái gì? Không sao? Ông coi tôi là cái gì hả?
            _ Chịu thôi, tôi không thể cho cậu dù chỉ là nửa cái sao. Tôi đã tính kỹ lắm rồi. Với những ai nghề cấp 1-1 thì được 1 sao, cứ tăng năm cấp thì thêm 1 sao nữa, cứ thế. Cậu mới là Tập sự, theo sự phân cấp của chúng tôi thì... không có sao cho Tập sự. Thôi thì... cậu cố tăng thêm 5 cấp nữa, rồi đi đổi nghề, chúng tôi sẽ tăng sao cho cậu.
            Aruki bực mình. Cậu bảo:
            _ Được rồi, được rồi, không cần ông giải thích.
            Rồi Aruki cầm tấm thẻ đi xuống nhà ăn. Đầu bếp ngạc nhiên trước tấm thẻ cậu đưa còn Aruki thì gõ gõ vào bàn thúc giục. Cuối cùng, họ dọn cho cậu ... cơm với rau. Lần này, Aruki rú lên:
            _ Đây là cơm cho người à? Sao tôi phải ăn cái thứ như ... này?
            _ Chứ cậu nghĩ mình là ai? Hoàng tử chắc? Đồ không sao!- Tên đầu bếp mỉa mai nói.
            _ Ta....- Aruki định nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu lẳng lặng quay đi và ngồi vào bàn. Cậu dám chắc là cái đám đầu bếp đó đã nhìn đểu và cười đểu cậu.
            Bữa cơm của cậu diễn ra cũng chẳng mấy suôn sẻ. Những người xung quanh cứ nhìn chằm chằm cậu làm món cơm khô không khốc và vón cục lại càng khó nuốt hơn. Cậu nghe rất rõ tiếng xì xào:
            _ Tập sự à? Tập sự thì làm gì ở đây?
            _ Đăng kí ở đây á? Bị hâm à? Nơi đây đâu có dành cho Tập sự?
            _ Thằng nhỏ đó chắc có vấn đề thần kinh quá.
            _ Thông cảm cho nó đi. Chăc là nó "túng" quá nên liều đấy mà.
            _ Dù có liều thì cũng không đến nỗi ngu vậy chứ?

            .... Nói chung là còn rất nhiều bàn tán nữa làm tăng thêm gia vị cho bữa cơm của Aruki. Aruki cố nuốt miếng cơm, cậu nghĩ thầm: " Thật sai lầm. Biết vậy thì đổi nghề làm kiếm sĩ cái đã. Giờ thì không đăng kí được nữa rồi. Cần phải tăng thêm 5 cấp nữa mới có thể đổi nghề được." Aruki cố nuốt cái cục ức đó lại để nuốt...cơm
            #6
              Ami Mizuno 10.04.2010 12:32:06 (permalink)
              Chương Chapter 06: Angel và Devil.
               
              Bỗng có một người kê ghế ngồi ngay trước mặt Aruki. Bữa cơm của người đó thật sang trọng. Chiếc đĩa làm bằng vàng và chiếc muỗng bạc, thức ăn thì cứ phải nói là hảo hạng. Nhưng Aruki đâu có để tâm đến người vừa đến. Chỉ cần thấy đĩa thức ăn của người đó, rồi ngắm lại đĩa thức ăn của mình, chỉ là một đĩa sành đã mẻ, chiếc thìa bằng gỗ, một ít cơm và một ít rau. Sự khác biệt đó khiến cho cậu như muốn nổi xung lên. Sau khi chén xong bữa cơm "tệ nhất cuộc đời", Aruki liếc sang chiếc đĩa đối diện, nó chẳng hề được đụng đến và cái người kia có vẻ không muốn ăn. Giờ thì cậu mới ngạc nhiên và nhíu mày nhìn sang người đối diện. Khi vừa chạm mặt, cậu như có cảm giác lạnh khắp sống lưng và tê rân rân da thịt.

              Người đó thật kì lạ. Ăn mặc kín mít, khuôn mặt bịt kín, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt phía trên. Đôi mắt người đó có màu tím nhạt, lạnh lùng, vô cảm đến rợn người. Không chỉ vậy, vũ khí của người đó cũng thật lạ mà Aruki không biết miêu tả ra sao. Nó có cái gì đó khá cồng kềnh, một chiếc khoen tròn để vừa cầm tay, bốn lưỡi dao sắc lém toả ra xung quanh. Nó thực sự là kì là....

              Tuy nhiên điều gây ấn tượng mạnh với Aruki lại chính là mái tóc bạch kim của người này. Mái tóc ngắn màu trắng, tóc chỉa ra tua tủa trên đầu nhưng lại được cắt tỉa gọn gàng. Nhìn mái tóc đó và đôi mắt đó, Aruki chắc hẳn anh chàng ngồi đối diện là con người có khuôn mặt rất thanh tú. Người đó bất chợt lên tiếng:
              _ Cậu làm j` mà nhìn tôi chằm chằm vậy?

              Aruki giật mình. Cậu lúng búng đáp:
              _ Hơ....hơ....tôi....tôi....tôi tưởng... anh... câm chứ?

              Đó là suy nghĩ gần nhất của cậu về con người này và trong 1 giây bất ngờ, cậu đã nói ra luôn. Người đó nhìn cậu, không nói j` rồi đứng lên bỏ đi. Cậu gọi với theo:
              _ Này.

              Người đó quay lại nhìn, với cái nhìn đó, ko cần nói j` thêm, Aruki cũng hiểu người đó hỏi có chuyện j` vậy. Cậu khẽ chỉ tay vào đĩa thức ăn của người đó, rụt rè nói:
              _ Cái này....

              _ Đồ ăn của tôi thường đổ cho chó ăn, nếu cậu muốn thì có thể ăn nó cũng được, sẽ đỡ lãng phí hơn. Có điều, hôm này, bọn chó hoang sẽ bị đói đấy.

              Người đó nói và bỏ đi lên tầng hai. Aruki nhìn theo và tức giận."Cái gì? Dám so sánh mình với chó à?" - Cậu nghĩ - " Đã thế thì không thèm, hứ, kẻo không lại bảo mình tranh ăn với mấy con chó". Chợt cậu tủi thân: "Hix, chó còn ăn ngon hơn mình....".

              Cậu đã kiên quyết bỏ đi nhưng... đĩa thức ăn của người đó như níu giữ cậu lại. Đĩa thức ăn đó hấp dẫn thật, kìa chiếc đĩa vàng, chiếc muỗng bạc, thức ăn thì toàn quý hiếm và chế biến ngon lành. "Bụp", bên vai Aruki chợt xuất hiện 2 người:

               Aruki Angel (A.A): _ Tội j` mà phải ăn đồ thừa chứ, kệ nó đi, cậu phải có lòng tự trọng chứ.

               Aruki Devil (A.D): _Vớ vẩn, đói sắp chết rồi, còn lo gì tự với chả trọng. Đĩa cơm ngon như thế, đổ đi không tiếc sao? Chẳng nhẽ lại để bọn chó hoang vớ bẫm?

               A.A: _ Đừng ăn! Aruki, cậu phải giữ sĩ diện bản thân chứ.

               A.D: _ Kệ nó đi, không ăn thì chết vì đói bây giờ. Cứ phỉa lo cho cái mạng trước đã.

              _ "Ăn"; "Đừng ăn", "Ăn", "Đừng"... "Đừng", "Ăn".... Tóm lại là hai bên A.A và A.D cãi nhau đến kinh dị.

              Aruki đang nhức đầu thì chớ lại bị hai tiêu yêu kia phá quấy, cậu hét lên:
              _ Thôi được rồi! Đủ rồi! Im được rồi.

              Hai người kia đang chí choé bỗng im re. Aruki nói tiếp:
              _ Ta sẽ ăn!!! Vì ra đang rất đói.
              A.D nhảy cẫng lên: "Yeee". A.A thì buồn thiu.
              _ Nhưng !- Aruki nói tiếp - Ta có lòng tự trọng của mình, và ta, ta sẽ trả món nợ này với tên đó. Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn.

              A.A mắt sang long lanh: _ Cậu quả là nhìn xa trông rộng.
              A.D thì méo xệch mặt nói: _ Trình cậu mà báo thù thì phải là.... vạn năm ấy chứ.
              Nói xong "bụp"; A.D biến mất. A.A cũng nói: _ Thôi, hết việc rồi, tôi cũng đi đây.
              "Bụp", A.A cũng đi theo A.D.

              Chỉ còn lại mình Aruki, cậu cười và kéo đĩa thức ăn lại, ăn một cách ngon lành  . Sau khi ăn no xong, cậu lên tầng và tìm phòng ngủ.....
              #7
                Ami Mizuno 10.04.2010 12:33:18 (permalink)
                Chương Chapter 07: Đêm trong quán.
                 
                Phòng của Aruki chỉ là một chiếc gác xép nhỏ trên tầng, chuột nhiều vô số và cánh cửa sổ mục nát, gió lùa vào lạnh thấu xương. Aruki lập cập trong chiếc ổ lót rơm và tấm khăn trải bàn cũ phủ lên làm giường, còn chiếc chăn thì là tấm ga trải giường vứt đi.
                _ Hix, sao trên đời lại có một chiếc giường tồi tàn như vậy nhỉ? Giường ở trường tập sự còn hơn nhiều...

                Chợt một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu run lên và bỗng nhiên, trước mắt cậu là căn phong màu vàng kem với 16 viên đá quý lấp lánh tỏa sáng, cậu đang nằm trên chiếc giường nhung đỏ mềm mại và con gấu bông yêu quý đang nằm cạnh. _ Aruya à!!
                Cậu mở hẳn mắt và khẽ nói:
                _ Chị, chị Angella.
                _ Chị đây.- Angella cười dịu dàng:- Em bị sốt cao quá, em có biết cha và chị lo lắng lắm ko? Ark còn gửi thư hỏi thăm em nè. Em mau khỏe lên nhé!
                ..............................................................
                _ Chị! - nước mắt Aruki chực trào ra - chị, chị ơi!.
                Những giọt nước mắt long lanh khẽ đọng lại trên đoi mi cong vút và chảy lan qua gò mà. Aruki đang mơ, ko, chính xác hơn là cậu đang bị hôn mề. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu rơi vào mê sảng. Chợt có tiếng: "cạch", "cạch", "cạch"...; tiếng kẽo kẹt của khung cửa sổ cũ kỹ. Lại một cơn gió nữa thổi qua, nó đánh thức những giác quan đang ngủ say của Aruki bằng tiếng rít rợn người. Cậu choàng tỉnh và vội lau khô nước mắt, thầm tiếc nuối về một giấc mơ đẹp. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm nhìn bầu trời sao đêm của thành Prontera.

                Chợt, cậu giật mình hoảng sợ. Trước mắt cậu là bóng một người đang dựa lưng vào cửa sổ và nhìn chằm chằm xuống đường phố. Cậu im lặng và nín thở, thu mình lại thật kín. Người đó nhìn xuống đường phố tối đne và im lặng, cái im lặng đáng sợ khiến Aruki liên tưởng đến một con cú vọ đang rình mồi. Hơi thở của Aurki dồn dập hơn nhưng cố giữ thật nhẹ nhàng, mạch máu như căng ra bởi tiếng tim đập như đánh trống trong ngực, mặt cậu nóng lên và mồ hôi vã ra. Cậu hoảng sợ trước cái im lặng đó.

                Rồi con người kia nhanh như cắt nhảy qua cửa sổ rồi bám vào thành tường , tung mình từ mái nhà này sang mái nhà khác. Kinh ngạc, Aruki nhào ra cửa sổ và nhìn theo bóng người đó. Người đó ngồi trên một mái nhà , tư thế ngồi bám vào mái thật kì lạ. Bỗng, người đó quay lại, nìn chằm chằm về phía cậu. Aruki có linh cảm người đó nhìn thấy mình, dù khoảng cách giữa cậu và kẻ lạ mặt đó khá xa bởi, cậu cảm thấy rất rõ sát khí tỏa ra từ cái nhìn đó như muôn vạn mũi kim cắm vào cơ thể. Hoảng sợ, Aruki ngồi thụp xuống. Cái đáng sợ như dịu dần, Aruki mới đủ dũng cảm nhìn lên.

                Chợt có một cái bóng đen vật vờ, vật vờ xung quanh người kia. Dưới ánh trăng sáng trên nền trời trong vắt không chút vẩn đục của thành Prontera, Aruki có thể chứng kiến rất rõ cuộc chiến của họ. Chiếc bóng cứ vật vờ lẩn tranh những đòn chém hiểm ác của người lạ mặt. Rồi nó phản cổng, người lạ mặt bị hất tung khỏi mái nhà nhưng nhanh chóng bám vào tường và đu lên. Aruki ở đằng xa đứng hẳn dậy và khẽ kêu lên:
                _ A! Nguy hiểm.


                Cái bóng đen quay về phía có tiếng động và nhìn thấy cậu. Nó vội vàng lao ngay đến cậu. Người lạ mặt thấy vậy vội vã đuổi theo nhưng ko kịp. Cái bóng đen đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, giơ đôi bàn tay xương xẩu tóm chặt lấy cổ Aruki. Đôi tay cứng như sắt và lạnh như đồng kẹp chặt cổ khiến Aruki không thể nhúc nhích. Nó nhấc cậu lên khỏi sàn nhà và quẳng cậu xuống đường.

                Tuy rất đau sau cú va chạm nhưng Aruki vẫn cố lóp ngóp bò dậy và bỏ chạy. Không kịp, không kịp rồi, không kịp nữa rồi, nó đã ở ngay sau lưng cậu. Aruki vẫn ra sức chạy nhưng thực sự là cậu ko còn sức nữa. Rồi cậu loạng choạng bước những bước vô định như một con thú cùng đường, chỉ có chút sức cuối cùng bước thêm vài bước như một sự chống cự hết sức đối với con mãnh thú ăn thịt sau lưng. Nhưng chút lực đó cũng mất dần, mất dần và cậu ngã phịch xuống. Cậu nhỏm dậy và thấy bóng đen đang bay vòng vòng quanh cậu.

                Aruki vừa thở vừa sợ. Rồi cái bóng đó tiến lại gần Aruki và dí bộ mặt đáng sợ của nó trước mặt cậu. Trước mắt Aruki, cái hình ảnh đêm đầu tiên cậu rời bỏ lâu đài như được tái diễn lại lần nữa.

                Vẫn y như lần ấy, Aruki bất lức trước việc bị con thây ma tấn công và đến khi tưởng chừng nắm chắc cái chết thì... con thây ma đã bị hạ gục bở một đòn duy nhất. Lần này, Aruki không mấy bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh vị ân nhân lúc trước cũng xuất hiện. Nhưng, cậu khong còn sợ người này nữa. Người đó đã hai lần cứu mạng cậu. Cố hết sức, Aruki đứng dậy, tay bám vào người kia tỏ ý giữ lại. Cố gắng, cậu nói:
                _ Cảm... cảm... ơn.

                Rồi cậu ngã gục vào người lạ mặt. Người cậu ướt đẫm mồ hôi và hơi thở đứt đoạn. Có lẽ cậu quá mệt và quá sợ sau một đêm kinh khủng..........
                #8
                  Ami Mizuno 10.04.2010 12:34:41 (permalink)
                  Chương Chapter 08: Chia nhóm.
                   
                  Aruki thấy mình đang chạy vội vã và đằng sau là con thây ma đang lao đến. Cậu thở hổn hển và đuối sức dần... chợt bà tay lạnh giá của cái xác chết bám chặt lấy cậu. Cậu hét lên kinh hãi... Rồi cậu như bị cuốn đi vàp vòng xoáy đen ngòm không lối thoát.

                  Rùng mình, Aruki tỉnh dậy, cậu đang năm ở căn mái xép của mình, mọi chuyện đêm chỉ là mơ, lạy trời chỉ là thế. Nhưng Aruki có thể nhận thấy rõ đâu là mơ và đâu là thực. Chuyện vừa nãy thì đúng là mơ nhưng chuyện bị tấn công đêm qua thì chắc chắn là sự thật. Uể oải, cậu vùng mình đứng dậy, sửa soạn lại đồ đạc, quần áo, đầu tóc và bước xuống tầng 1.

                  Cả quán trọ hôm nay xôn xao đến kì lạ. Tuy bình thường đã ồn ào nhưng cái ồn ào hôm nay lại có cái gì đó thật quan trọng. Aruki kiếm một cái bàn trống và ngồi xuống. Cậu nghe rất rõ câu chuyện mà mọi người đang bàn tán.

                  _ Nghe gì chưa? Hôm qua, một thây ma đã đột nhập vào Prontera đấy.
                  _ Cái gì? Không thể nào? Một thây ma ư?
                  _ Thật đấy, người ta đã tìm thấy xác của nó ở gần quá trọ này. Thật kinh khủng.
                  _ Ngay cả Prontera mà chúng cũng vào được thì e là sắp có chuyện chẳng lành.
                  _ Phải, nghe nói nhà vua đã ra lệnh tăng cường phòng bị cho Prontera và phát động lời kêu gọi ra nhập cuộc phiêu lưu ở khắp nơi đấy.
                  _ Thế còn các hiệp sĩ và chiến binh thập tự?
                  _ Họ cũng đang tăng cường luyện tập. Chỉ lạ là công chúa Angella lại rời thành để đi khắp nơi, chẳng biết để làm gì nữa.
                  " Chắc chị rời thành là để tìm mình." Aruki thầm nghĩ." Mình khiến chị phỉa vất vả rồi."
                  _ Tôi nghĩ khi nhận được tin thì công chúa sẽ quay về ngay thôi.
                  Quả đúng là như vậy, giờ này, Angella đang phi như bay trên lưng đà điểu để hướng về Prontera- thủ đô, trái tim của Rune Midgard.

                  -------------------------------------

                  Tại quán trọ, ông chủ quán cầm chiếc kẻng gióng lên gây sự chú ý. Sau khi hắng giọng, ông nói:
                  _ E hèm, mọi người, hãy nghe thông báo mới nhất của đức vua TristanIII.

                  Mọi tiếng xôn xao tức thì im bặt. Ông chủ quán nói tiếp:
                  _ Nhà vua đã ra ý chỉ. những nhà máo hiểm tham gia cuộc phiêu lưu này sẽ lập thành nhóm và chia ra các nơi để tiêu diệt quái vật nhằm làm suy giảm số lượng của chúng. Vậy bây giờ các vị hay xếp hàng và bốc thăm vào các nhóm.
                  _ Sao không để mọi người tự chọn nhóm?- Có tiếng hỏi từ dưới vọng lên.
                  _ Ái chà- Ông chủ nhăn mặt.- Nếu để mọi người tự do chọn thì sao có sự công bằng giữa các nhóm. Hơn nữa như thế cũng sẽ rất khó khăn cho nhiệm vụ vì nhóm nhiều, nhóm ít, ai biết thế nào.
                  Rồi ông chủ lôi ra một chiếc hộp lớn và phí trên nóc hộp có một chiếc lỗ nhỏ đủ để đưa tay vào. Ông ta nói tiếp:
                  _ Thế này nhé! Tôi đã làm phiếu rồi. Mọi người lê đây, lầ lượt bốc thăm. Mỗi nhóm sẽ có 5 người, chúng ta có tất cả 25 nhóm. Mọi người xếp hàng vào nào, chúng ta bắt đầu bốc thăm.

                  Mọi người đứng dậy, xếp ra hàng ra lối và lần lượt bốc thăm. Cứ mỗi người rời khỏi vị trí bốc thăm đi ra ngoài là lại tim ngay những người bốc trước để so số rồi tìm những người thân, bạn thân để xem có cùng nhóm với nhau không? Cứ những đôi nào được cùng nhóm thì họ sung sướng, cười nói, bông đùa với nhau. Vớ những ai khôg may, không thể cùng nhau nữa thì họ ôm hôn nhau, nói nhiều chuyện lắm, cứ như thể sắp chia tay mà không biết khi nào gặp lại. Có những người thì tìm mọi cách đổi tấm thăm để được cùng nhóm với nhau. Aruki chứng kiến hết tất cả những giọt nước mắt mừng vui, buồn thương, chia ly. Phải rồi, tất nhiên là thế, vì trong chuyến đi đầy bất trắc này, ai mà nói trước được kết cục sẽ thế nào, biết được ai còn, ai mất, đi đâu, về đâu, ai biết được bao giờ thì gặp lại! Cứ nghĩ như vậy, Aruki thấy hơi chặn lòng khi nghĩ đến cha với mái tóc bạc và những nếp nhăn suy tư, nghĩ đến chị đang ngày đêm liều mình đến những nơi nguy hiểm tìm em gái. " Nếu như mình xảy ra chuyện gì thì cha và chị sẽ lo lắng lắm." Aruki nghĩ vậy. Nhưng cậu không khỏi tò mò trước những khó khăn mạo hiểm sắp tới. Cậu không ngần ngại bước lại bàn bốc thăm. Chợt tiếng xì xào nổi lên:

                  _ Thật là không may cho nhóm nào nhận phải anh chàng tập sự này.
                  _ Quá đi ý chứ! Không phải chỉ là không may thôi đâu, là xui xẻo mới đúng.
                  _ Cẩn thận, kẻo cậu ta vào nhóm mình thì khốn.

                  ..... Aruki lờ đi những lời nói đó. Cậu thò tay vào trong thùng. Tay cậu khua loạn xạ và vớ bừa một chiếc phiếu theo linh cảm. Bước ra khỏi hàng, tim cậu đập rộn rã, cậu tự nhủ: "Ko biết mình sẽ đem lại "xui xẻo" cho nhóm nào nhỉ?". Aruki mở tấm phiếu ra, từ từ, từ từ. Số...số... 3. Cậu thuộc nhóm số 3.
                  _ Ồ, cậu cùng nhóm với tôi đấy.

                  Một tiếng nói phát ra từ sau lưng Aruki. Cậu quay lại và thấy đó là.....
                  #9
                    Ami Mizuno 10.04.2010 12:36:47 (permalink)
                    Chương Chapter 09: Nhóm 3.
                    Aruki quay lại thì thấy một anh chàng cung thủ đang đứng đằng sau. Anh ta chìa tấm phiếu của mình ra và nói:
                    _Tôi cũng nhóm 3.
                    Aruki cười và chìa tay ra nói:
                    _ Vậy à? Rất vui vì được cùng nhóm với anh.
                    Anh chàng cung thủ có vẻ hơi ngượng ngùng trước sự tự nhiên của Aruki. Anh ta rụt rè bắt tay cậu và nói:
                    _ Tôi tên là William, nếu thích, cậu có thể gọi là Will cũng được
                    .
                    _ À vâng, Will. Tôi tên là Aruki.
                    _ Chào Aruki.
                    _ Nhóm chúng ta còn 3 người nữa phải ko? Ko biết họ ở đâu nhỉ?
                    _ Tôi không rõ, nhưng mà tìm được nhau thì hơi khó, nhiều người thế này cơ mà.
                    Will chưa nói hết câu thì có 1 người gọi giật từ đằng sau
                    .
                    _ Xin lỗi hai cậu, hai cậu có thể cho tôi biết nhóm 3 đang ở đâu ko?
                    Aruki quay lại thì thấy 1 linh mục trẻ tuổi đang hỏi. Aruki kính cẩn cúi chào và nói:

                    _ Thưa Cha, đây chính là nhóm 3.
                    _ Lạy Chúa, quả là may mắn, tôi đã đi gần như khắp quán trọ để tìm mọi người.
                    Aruki cười và nhanh miệng giới thiệu:
                    _ Thưa Cha, con tên là Aruki còn anh bạn này là William.
                    Ngài linh mục cười trừ và nói:
                    _ Tôi đâu già đến mức mà cậu gọi là Cha, thôi, bỏ qua nghi lễ đó đi, ko cần thiết với tôi lắm đâu. Tôi tên là Raphiel, cậu có thể gọi tôi bằng tên.
                    Aruki cười và bảo:
                    _ Ấy chết, con đâu dám. Tuy nhiên nếu như Cha đã nói vậy thì con cũng xin phép được gọi Cha là "ngài".
                    Raphiel cười đáp lại:
                    _ Tôi ko biết rằng cậu lại được giáo dục cẩn thận đến thế. Có lẽ cậu xuất thân trong một gia đình quyền quý chăng?
                    Aruki hơi nhợt mặt:
                    _ Không dám, gia đình con trước kia rất mộ đạo nên con đã được dạy là hết sức tôn trọng những linh mục, những tu sĩ.
                    Raphiel đôi mắt hơi thoáng buồn mà nói nhỏ:
                    _ Không phải linh mục nào cũng đáng được kính trọng cả đâu.
                    Rồi ngài nhìn sang William và nói:
                    _ Anh bạn có vẻ ít nói quá. Không giống cậu bé nhiều lời kia.
                    William lúng túng một lát rồi nói:
                    _ Xin lỗi, đây là lần đâu tiên tôi rời khỏi làng nên hơi bỡ ngỡ, xin ngài thứ lỗi.
                    Raphiel nhận xét:
                    _ Cậu giống y chang những cung thủ trước đây tôi đã gặp. Có lẽ các cung thủ đều là những người trầm tư và ít nói thì phải?

                    Will cười đáp:
                    _ Sự trầm tư tạo cho chúng tôi sự tập trung hơn, điều đó giúp chúng tôi rất nhiều trong việc thực hiện các kỹ năng.
                    Aruki phát chán anh chàng cung thủ ít nói này, lúc nào cũng chỉ im lặng như một con mèo ngoan. Nó khiến cậu nhớ đến con mèo Xalasi đáng ghét lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn để lấy lòng cha. Chợt Raphiel lên tiếng:
                    _ Còn hai người nữa phải không? Liệu bọn họ có tìm đến đây được không nhỉ?
                    _ Thiếu gì cách!- Aruki cười nói. Rồi cậu nhảy lên bàn và hét lớn:
                    _ Ai ở nhóm 3 thì làm ơn ra đây tập trung hộ cái.
                    Dĩ nhiên với cái mồm được mệnh danh là "loa phóng thanh", tiếng của Aruki vang khắp phòng trọ. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Will đỏ mặt và kéo Aruki xuống:
                    _ Trời, cậu làm cái gì đấy hả? Đừng làm xấu mặt cả đám chứ?
                    Aruki vung tay ra và nói:
                    _ Xấu mặt là sao hả? Đây là cách tốt nhất đấy.
                    Raphiel phì cười bảo:
                    _ Có lẽ, cách của Aruki vừa làm lại là cách hay nhất đấy.
                    Quả như lời của ngài linh mục, sau tiếng hét của Aruki, từ đám đông bước ra một thiếu nữ.

                    Đó là một vũ công xinh đẹp như hoa với mái tóc vàng rực như nắng, làm da trắng được phủ lên một bộ xiêm áo vũ nữ mỏng tơi và thanh thoát. Bộ xiêm áo được gắn nhiều đồ trang sức khiến mỗi bước của nàng có tiếng kêu thật vui tai. Chiếc vòng đội đầu rủ xuống những hạt cườm trước trán và phủ dài xuôi mái tóc. Bên hông phải của thiếu nữ đeo một chiếc roi hoa hồng. Đôi mắt xanh nước biển lấp lánh và đôi môi nhỏ, chúm chím hồng khẽ cất lên những âm thanh trong vút:
                    _ Đây là nhóm 3 à? Khổ quá, tôi tìm mọi nơi mà chẳng thấy, lại vướng mấy kẻ vớ vẩn cứ cản đường, đến nản.
                    Rồi cô nhìn Aruki, đong đưa ánh mắt và nói:
                    _ Là cậu bé Tập sự này gọi đó hả? Kể ra cậu cũng bạo dạn gớm nhỉ! Hóa ra nhóm 3 lại là nhóm "xui xẻo" mà mọi người bàn tán sao?
                    Rồi cô lại cười đến gần Aruki và tiếp tục:
                    _ Đừng lo, cậu bé đẹp trai, tôi khong coi cậu là kẻ xui xẻo đâu, Tập sự ạ!
                    Cô ta phá lên cười khoái chí.
                    _ ARUKI ! - Có một tiếng nói dằn ra, uy nghiêm.
                    Cô vũ công chợt im bặt và nhìn cậu. Aruki nhấn mạnh, rõ ràng thêm một lần nữa:
                    _ LÀ Aruki!!. Không phải Tập Sự.
                    Cô ta nghiêng mặt nhìn Aruki một chút rồi cười dịu dàng nói:
                    _ Được rồi, Aruki, xin lỗi, tôi hiểu rồi.
                    Aruki khẽ mỉm cười và cô vũ nữ cũng cười theo. Dường như cô đã nhận ra, Aruki có cái gì đó rất đặc biệt. Không, không phải chỉ là đặc biệt mà còn là rất ko bình thường, nhưng lại rất đáng yêu.
                    Vũ công dừng lại trước Will và hỏi:
                    _ Chào cung thủ, cậu tên gì vậy?
                    Will khẽ đáp:
                    _ William, cô có thể gọi là Will cho ngắn gọn
                    _ Chào cậu, Will. - cô vũ công mỉm cười một cách lả lơi và tinh nghịch.
                    Ánh mắt cô lướt khắp một lượt nhưng khi vừa chạm ánh mắt ngài linh mục thì nó thay đổi hẳn, trở nên kì lạ hơn và có vẻ hơi châm biếm:
                    _ Thưa ngài linh mục, tôi không hiểu một kẻ bán mình cho Chúa như ngài lại đến cuộc phiêu lưu mạo hiểm này làm gì? Đáng lẽ ngài nên ngồi trước tượng Chúa, cầm thánh giá và cầu nguyện chứ!
                    Đôi mắt tinh quái nhìn Raphiel một cách đầy thách thức. Ngài linh mục mỉm cười độ lượng nhưng đáp trả lại cũng rất sâu cay:
                    _ Lạy Chúa, một tháng trước đây, tôi đúng như những gì cô nói. Nhưng giờ đây, tôi ở đây, không phải vì bản thân mà là vì tiếng gọi của Chúa. Tôi cũng thấy làm lạ vì một cô gái xinh đẹp như cô sao lại không ở các quán rượu nhảy múa mà lại đến đây làm gì? Đây đâu phải chốn dành cho những kẻ chỉ thích trưng diện?
                    _ Ngài ăn nói hay lắm, chắc không giống loại người hay giảng kinh đâu nhỉ? Bằng không thì tôi sẽ phát ốm mất, và cái nhóm này trở nên "xui xẻo" không phải vì cậu bé tập sự dễ thương này mà là vì ngài mất
                    _ Raphiel - Linh mục mỉm cười đáp. - Và tôi không thích giảng đạo cho những ai không cần nghe. Mong là điều này sẽ khiến cô cảm thấy hài lòng ở tôi.
                    Cô vũ nữ nghiêng đầu mỉm cười rồi nói:
                    _ Cảm ơn! Nếu thật thế thì tôi cảm thấy rất hài lòng.
                    Chợt cô reo lên:
                    _ Quên mất, tôi tên là Cadilna, rất vui vì được cùng nhóm với mọi người.
                    Rồi cô cất lên tiếng hát và vươn tay lên cao, những ngón tay dập dìu theo tiếng hát, hai cánh tay trôi nhẹ trong không khí, đôi chân nhún nhảy và lướt trên mặt sàn. Bộ quân áo tung bay những dải lụa ở hai vai và hai cánh tay, tiếng nhạc ở chân reo lên những âm thanh trong trẻo hòa cùng nhịp hát; tất cả mọi người trong quán dõi theo cô:

                    " Tôi là một vũ công và tôi đi khắp mọi nơi. Tôi đi tìm, tôi tìm và tôi đã thấy, nơi tôi cần đến, nơi tôi tìm được niềm vui và quên đi nỗi cô đơn làm khô héo con người. Tôi đã tìm và tôi đã thất, các bạn của tôi ơi, tôi ở đây và tôi đã đến đây, tôi sẽ đi cùng các bạn. Cuộc phiêu lưu này sẽ là nhà của chúng ta..."

                    Mọi người đêu ngây người trước bài ca và điệu múa của Cadilna. Cô đã dừng múa nhưng dư âm vẫn còn lại trong căn phòng. Tiếng vỗ tay reo lên đồng loạt. Aruki thì cười mà nói:
                    _ Woa, đẹp quá! Cô đẹp thật đấy, ngoài chị tôi ra, tôi chưa từng thấy một ai đẹp như vậy.
                    Cadilna cười bảo:
                    _ Tất cả những người gặp tôi đều nói tôi là người đẹp nhất, chẳng nhẽ có người đẹp hơn tôi sao?
                    _ Chị tôi đẹp lắm đó.
                    _ Vậy tôi muốn gặp cô ấy quá, cô ấy tên gì vậy?
                    Aruki cười bảo:
                    _ Chị ấy tên là Ang... - Chợt cậu im bặt. "Angella ư? Nhưng cậu đâu còn là Aruya nữa, Angella ko phải là chị của Aruki...phải không.... phải ko nào! "
                    Mắt Aruki đượm buồn:
                    _ Ko còn, ko còn nữa... ko...ko phải nữa.
                    Cách nói của Aruki khiến Cadilna như hiểu ra:
                    _ Xin lỗi, tôi ko muốn cậu buồn.
                    Aruki lắc đầu bảo:
                    _ À, ko... ko sao đâu.
                    Cậu lấy lại vẻ tự nhiên nhanh chóng và nhìn quanh:
                    _ Ủa, còn 1 người nữa? Còn ai vậy nhỉ? Chẳng nhẽ tai người đó bị điếc sao? Hay là để tôi hét lại lần nữa nhẽ!
                    _ Sẽ bị điếc thật nếu như cậu hét thêm lần nữa đấy. - Một giọng nói lạ vang lên.
                    Aruki nhìn quanh:
                    _ Ai? Ai đấy?
                    " Vụt", một bóng đen từ xà nhà nhảy xuống làm cậu hết hồn. Đó là tên đã để lại cơm thừa cho cậu. Hay lắm! Và bây giờ thì giời lại bắt hắn chung nhóm với cậu.
                    _ Ha! Hóa ra là anh à? - Aruki nói, vẻ mặt sầm lại:- anh bị điếc à, hay là câm, hay là mù mà không biết đường đến đây?
                    Sau một tràng mắng, Aruki chợt nhận ra cả quán trọ im phăng phắc nhìn cậu như thể cậu và tên đáng ghét đó là trung tâm của quán vậy. Aruki nhận ra vẻ lạ kì đó nhưng vẫn tiếp tục bài xỉ và của mình:
                    _ Anh nghĩ mình là ai hả? Cùng nhóm với một kẻ mù câm điếc đúng là 1 tai họa. Phải mời thì anh mới đến sao? Anh thử nhìn lại mình chưa? Giống y như một con quạ khoang vậy, đen hết chỉ trừ cái đầu là trắng. Thật là quái dị.
                    Cả quán trọ như đông cứng sai những lời đó.
                    _ Này, Aruki! - Cadilna khẽ chạm tay vào người cậu và khẽ kéo cậu lại gần, thì thầm nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy: - Người đó... - Cadilna chảy mồ hồi và nói tiếp:- Đó là... là... 1... Sát thủ đấy.
                    Sau đó là khuôn mặt cười nhăn nhở của Cadilna và vẻ ái ngại của những người xung qunah dành cho cậu bé "nai tơ ngơ ngác" dám "vuốt râu hùm".
                    Aruki méo xệch mặt và quay lại nhìn, tên đáng ghét kia là... 1 Sát thủ ư? Là nỗi kinh hoàng của bóng đêm, là kẻ giết người ko ghê tay...? " Trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này?". Aruki xanh mặt lại và nhăn nhó.

                    Cặp mắt màu tím nhạt kia khẽ nheo lại như một sự chế nhạo rồi nhanh chóng lạnh băng trở lại. " Tên đó nhạo mình? Hắn ta dám nhạo mình. Trời ơi, mình điên lên mất. Mặc kệ hắn là Sát thủ hay là cái gì gì đi chăng nữa. Hắn ta ko khiến mình sợ đâu." Aruki thềm nhủ như thế. Cậu lấy lại tư thê ngay thẳng và nhìn thẳng vào mặt kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
                    _ Sát thủ hả?- Cậu nói với cái giọng khinh khỉnh.- Cũng oai ghê ta! Nhưng không có nghĩa thích làm gì thì làm đâu.
                    Mọi người xung quanh như tồi sầm mặt lại. "Thằng Tập sự này muốn về với ông bà nó sớm rồi đây."
                    Cadilna khẽ nhéo Aruki và bảo:
                    _ Cậu làm cái gì vậy? Xin lỗi người ta đi.
                    Aruki cố tình nói thật to:
                    _ Xin lỗi á? Còn lâu! Đối với một người vô tổ chức thì cần...
                    " Xẹt"... có một vệt sáng lóe lên rất nhanh và vài sợi tóc của Aruki rụng lả tả. Sát thủ thu vũ khí về nhanh chóng y như lúc rút nó ra. Người đó cất tiếng:
                    _ Thôi ngay sự lắm lời đó đi và im miệng lại.
                    Aruki trong lòng hơi e sợ nhưng cậu vẫn nhìn hắn với ánh mắt dữ dằn. Cả một tuổi thơ sống trong những huyền thoại anh hùng của tổ tiên và của chính cha và chị mình đã rèn luyện cho Aruki tích cách kiên cường và cao quý, tôn trọng bản thân hết sức Cậu nói:
                    _ Được thôi nếu điều đó làm phiền. Nhưng đừng nghĩ là tôi sợ anh và anh cũng chẳng bao giờ dọa được tôi đâu
                    Cái nhìn của Aruki chạm vào đôi mắt tím nhạt kia cũng lạnh lùng không kém. Tất cả mọi tác phong, ánh mắt khuôn mặt, giọng nói của Anglla, Aruki cố nhớ lại và vận dụng bằng hết. Dường như điều đó giúp cậu tự tin lên rất nhiều. Ánh mắt tím nhạt như dịu đi và Aruki ngạc nhiên khi ẩn chứa trong ánh mắt ấy là một nụ cười. Aruki bối rối và khẽ đỏ mặt. Rồi ánh mắt không nhìn vào Aruki nữa mà quay sang những người khác trong nhóm nói:
                    _ Xin lỗi, tôi không cố ý chậm trễ.
                    Raphiel cười và đỡ lời:
                    _ Không không có gì.
                    Có vẻ bây giờ chỉ mình Raphiel là đủ bình tĩnh để nói chuyện với một kẻ bị coi là chúa nguyền rủa. Sát thủ nói tiếp:
                    _ Tôi tên là Agent Ethel, và tôi rất mong mình sẽ không bị làm phiền trong chuyến đi này.
                    Giọng nói cứng như ra lệnh. Rồi Agent Ethel nói tiếp:
                    _ Linh mục Raphiel rất vui vì có ngài trong nhóm, có lẽ ngài là linh mục trẻ tuổi nhất nhưng lại là linh mục mạnh nhất trong các linh mục được chứng kiến kẻ bị chúa nguyền rủa quay lại với ánh sáng mặt trời như thế nào?
                    _ Tôi rất ngạc nhiên? Sao ngài biết tên tôi? Tuy nhiên tôi cũng sẽ không thắc mắc nhiều về ngài. Vì ngài yêu cầu không muốn bị làm phiền. Còn phần tôi; tôi đúng là linh mục trẻ nhất, nhưng mạnh nhất thì không dám. Cha Thomas còn mạnh hơn tôi nhiều - Raphiel cười đáp lễ
                    Agent Ethel có vẻ như không hoài nghi lắm nhưng anh phải công nhận đây quả là một vị linh mục khôn ngoan và khéo léo. Agent Ethel nói tiếp:
                    _ Tôi đã rõ tên mọi người cả rồi, vì tôi đã đứng ở trên xà ngang kia quan sát - Rồi anh ta chỉ tay lên trần nhà - cho nên không cần ai giới thiệu lại đâu.
                    Aruki khó chịu bởi cái vẻ kiêu ngạo đó. Cậu đứng im, mặt cúi xuống, hơi thở vừa nặng nề, vừa khó chịu, hai hàng lông mi thì nhăn lại.
                    Ethel cũng nhận ra vẻ khó chịu của Aruki, đôi mắt của anh như sâu lại, tối đi. "Cử chỉ lúc nãy của cậu ta ... đáng ghét ... sao lại ... giống hệt thế nhỉ?"
                    #10
                      Ami Mizuno 10.04.2010 12:38:06 (permalink)
                      Chương Chapter 10: Vị khách lạ mặt.
                       
                      Bất chợt một vị khách bước vào. Người đó trùm khăn kín người và tấm khăn thì phủ một lớp bụi dày ghê gớm. Ông chủ quán có vẻ cho rằng đây là loại khách "ko có tiền để trả" nên đã sai người làm ra đuổi khéo:
                      _ Thưa quý khách, chỗ chúng tôi hết phòng rồi ạ.
                      _ Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi.- Một giọng phụ nữ cất lên khiến mọi người ngạc nhiên.
                      _ Chúng tôi không còn chỗ, thành thật xin lỗi, mời quý khách tìm quán khác cho.
                      _ Vậy ra là định đuổi khéo.- Người khách mỉm cười và nói nhỏ.
                      Rồi cô nói với người giúp việc:
                      _ Đừng lo, ta chỉ ở đây một lát thôi, sẽ có người đến đón ta. Các ngươi không phải sợ ta làm phiên đến việc kinh doanh của các ngươi.
                      Nói xong, người đó ngồi ngay xuống một chiếc ghế đặt cạnh nhóm Aruki.
                      Ông chủ quán thấy khẩu khí người đó "kinh" quá nên không dám đụng chạm, chỉ cầu mong người đó sớm đi. Còn người kia thì im lặng, ko nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy. Aruki nghĩ thầm: "Chắc là phải mệt lắm nên mới ngủ theo kiểu kia. Mà người đó là ai nhỉ? Trông cái dáng thấy...quen...quen."
                      .... Một lát sau:
                      Người đó bất giác ngẩng nhẹ đầu lên và nói:
                      _ Cuối cùng cũng đã đến rồi.
                      Sau lời nói đó, người ta thấy 5 hiệp sĩ dừng đà điểu trước quán và bước vào. Lão chủ quán vồn vã ra đón tiếp, hỏi han nhưng họ dường như ko để ý. Bọn họ lạnh lùng bước đến trước người lạ kia. Ai nấy đều nín thở: "Tên đó chắc là một tội phạm bị truy nã." Mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên hơn là sau đó, tất cả các hiệp sĩ đều quỳ xuống dưới chân người kia. Người đó nói: 
                      _ Đến rồi à, đứng dậy đi.
                      Các hiệp sĩ đều đứng dậy, hiệp sĩ đi đầu thưa:
                      _ Thưa ngài, ngài đã trở về.
                      _ Phải, ta đã về rồi.
                      Aruki nhận ra ngay hiệp sĩ vừa nói đó chính là Mike. Mike rất kính trọng người đó, còn người đó, qua giọng nói có thể đoán đó là phụ nữ. Vậy thì... người lạ mặt đó.... người đó chỉ có thể là....
                      Người đó tháo khăn choàng ra, mái tóc vàng óng xổ ra, sáng rực rỡ như mặt trời, gạt vài sợi tóc vướng trên mặt, người đó mỉm cười nhìn Mike và nói:
                      _ Ta về rồi, Mike.
                      Aruki sững như một bức tượng. "Trời, chị, là chị, chị Angella". Trái tim của cậu như muốn nhảy ra ngoài vì xúc động.
                      Tiếng ồn ào vang lên: "Đó là Angella, là công chúa Angella." Rồi tất cả mọi người quỳ mọp xuống kính chào. Không, không chính xác, không phải là tất cả mà chỉ là hầu như thôi bởi vì có 2 người đứng ko nhúc nhích. Đó là Aruki và Agent Ethel.
                      " Chị ấy gầy đi nhiều quá, da chị sao xanh xao thế kia, tấm áo choàng dính đầy bụi. Chị đi tìm mình, tìm mình nên chị mới ra nông nỗi đó."
                      Aruki ngây người như tượng gỗ và nhìn Angella với ánh mắt đau khổ.
                      " Chị ra nông nỗi đó là vì em, vì một đứa em ko xứng đáng với sự quan tâm đó của chị."
                      Aruki cố giữ những giọt nước mắt nhưng đôi mắt cậu đã đỏ lên. Khuôn mặt cậu tái nhợt hẳn đi, dáng vẻ bần thần của cậu khiến cho Ethel cảm thấy ngạc nhiên: " Hừm, kẻ lắm lời đó lại có lúc như vậy ư?" Rồi anh nhìn Angella và thầm nhủ: "Vậy ra là người đó, công chúa Angella, đệ nhất chiến binh của vương quốc sao?"
                      Mike tức giận trước thái độ vô lễ của 2 người. Anh rút kiếm ra khỏi vỏ và nói:
                      _ Vô lễ, sao gặp công chúa mà không quỳ xuống?
                      Aruki bất chợt thoát khỏi sự ám ảnh của suy nghĩ và giật mình trở về thực tại. Cậu hốt hoảng, lúng túng đến mức quên mất cần làm gì. May thay, Angella lúc đó nói:
                      _ Bỏ qua đi, Mike. Chẳng có gì phải giận thế cả. Mọi người cũng đứng hết lên đi.
                      Thế là tất cả mọi người đứng dậy và giãn hết ra để tạo thành lối đi cho công chúa.

                      Angella khoan thai bước đi nhẹ nhàng ra cửa, bỗng nàng dừng lại. Nàng cảm giác có 1 ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm. Nàng quay lại và đôi mắt màu hổ phách của nàng bắt gặp ánh mắt màu tím nhạt. Hai người nhìn nhau, rất lâu, cái nhìn cũng rất lạ, không thể nào diễn tả bằng lời. Nó trầm lắng vô cùng, hai cái nhìn đó gặp nhau tạo thành một hỗ trũng sâu đen ngòm những vong xoáy. Hai cái nhìn đó khiến cho Mike cảm thấy khó chịu còn Aruki thì thấy ngạc nhiên. Cậu biết đó là ánh mắt gì: "Đúng là cao thủ! Hai người đó đang trò chuyện bằng ánh mắt. Đã có lần chị kể cho mình nghe việc việc trao đổi này. Không biết họ đang nói gì thế nhỉ?"

                      Rồi bỗng Angella dừng ánh mắt đó trước. Mỉm cười dịu dàng, cô nói nhỏ - khẩu hình miệng và ánh nhìn rõ ràng là dành cho Ethel:
                      _ Vậy hả? Vậy thì chúc may mắn.
                      Nàng quay đi ra cửa và bỗng quay đầu lại nói tiếp với Ethel:
                      _ Tạm biệt.
                      Ánh mắt của Ethel như đáp trả lại lời nói đó, Angella khẽ cười rồi bỏ đi.Cô đã lên đà điểu và nói với Mike:
                      _ Mọi chuyện chuẩn bị xong chưa?
                      _ Dạ thưa, rồi ạ
                      _ Tốt, chúng ta về lâu đài thôi.
                      Mike khẽ gật đầu và vẫy tay ra lệnh cho mọi người. Đoàn người đi được môt quãng, bỗng Aruki bật hẳn dậy và đuổi theo, nhanh đến nỗi mọi người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
                      _ Hổng lẽ cậu ta thích công chúa đến phát điên rồi? -Raphiel nói.
                      Will cười bảo:
                      _ Chắc không phải đâu! Nhưng dù sao Aruki lại làm thế nhỉ?
                      Cadina thì nhăn mặt
                      _ Công chúa Angella đẹp thật đấy. Hơn cả tôi. Chán thật.
                      Rồi cô quay sang Ethel nói:
                      _ Ê, sao lúc nãy anh nhìn công chúa dữ vậy? Bộ anh cũng "kết" cô ta rồi sao?

                      Ethel ngửng đầu lên, khuôn mặt bị che kín chẳng chút biểu cảm nhưng qua ánh mắt mọi người đều biết là anh đang cười.
                      #11
                        Ami Mizuno 10.04.2010 12:49:05 (permalink)
                        Chương Chapter 11: Lời hứa.
                         

                        Aruki đuổi theo hớt hải và đã bắt kịp đoàn hiệp sĩ. Aruki lao vào và giữ dây cương của Angella. Mike trợn mắt và hét lớn:
                        _ Vô lễ, sao ngươi dám...
                        Tất cả các hiệp sĩ khác thì đều trong tư thế sẵn sàng rút gướm khỏi vỏ. Tuy nhiên Angella vẫn bình tình và hỏi:
                        _ Cậu bé, có chuyện gì vậy?
                        Aruki đờ người ra, chính cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại đuổi theo Angella. Angella vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời từ cậu. Aurki không biết mình nên nói gì, chợt như một phản xạ, cậu lắp bắp nói:
                        _ Công...công chúa, tôi... tôi rất...vô dụng...nhưng....xin....hãy tin...tôi. Tôi sẽ... bảo vệ Prontera...xin...hãy tin...
                        Aruki ngước mắt lên nhìn Angella, cặp mắt màu đỏ rực như lửa và kiên định không kém gì sắt đá. Angella hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng mỉm cười đáp lại và nói:
                        _ Cảm ơn cậu. Tôi tin, khi nói những lời đó, cậu đã khẳng định một điều. Đó là: cậu không vô dụng. Cố lên nhé.
                        Rồi Angella điều khiển đà điểu đi về phía lâu đài. Cả đoàn hiệp sĩ tùy tùng cũng tiến bước theo, chỉ còn lại mình Aruki đứng nguyên chỗ đó.
                        _ Mình không vô dụng, chị đã nói vậy.- Aruki vui mừng nói nhỏ.
                        Cậu đưa mắt nhìn về phía lâu đài đầy tiếc nuối rồi nhanh chóng trở về quán trọ.
                        ... Vừa bước vào cổng lâu đài, Angella chợt dừng lại đột ngột khiến cả đoàn hiệp sĩ không hiểu gì. Mike tiến lại gần và hỏi:

                        _ Công chúa, có chuyện gì thế?
                        Angella không nói gì, cô nhớ lại cậu bẽ đã giữ dây cương của mình. Sao lại có nét giống Aruya thế nhỉ?
                        Angella nhớ lại:
                        Căn phòng của Aruya chỉ còn lại một mớ tóc và bộ đồ cải trang của nó thì biến mất. Rõ ràng là nó đã cải trang thành nam.
                        Phải rồi, cô nhớ lại tiếp:
                        Có một lần, Aruya năn nỉ Angella dạy cho vài đường kiếm nhưng Aruya học mãi mà không vô. Cô ném thanh kiếm xuống và ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời hít thở. Bầu trời Prontera trong nắng hè thật đẹp, một màu xanh trong và vài gợn mây trắng tinh như kẹo bông, hơi gió mát hòa vào lời ca của một nhạc công đâu đây và đặc biệt là cái nắng như mật ong rót xuống, ngọt ngào kỳ lạ. Aruya thốt lên:

                        _ Đẹp quá! Chị Angella, Prontera đẹp quá.
                        Angella ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét của em gái, cô nói:
                        _ Phải, Prontera luôn đẹp như vậy mà! Bây giờ em mới nhận ra sao?
                        Aruya tần ngần suy nghĩ và nói:
                        _ Chị à!

                        _ Sao vậy?

                        _ Em thấy mình thật vô dụng. Nhưng...em sẽ bảo vệ Prontera khỏi bọn quái vật. Chắc chắn đấy! Chị có tin em không?
                        Angella mỉm cười âu yếm nhìn Aruya, rồi cô khẽ ôm Aruya và nói:
                        _ Em gái yêu quý, không tin em thì chị còn có thể tin ai? Em sẽ làm được. Chị biết điều đó. Chị em ta nhất định sẽ cùng làm được."
                        .......................
                        Angella khẽ lắc lắc đầu và trở về hiện tại. Câu nói của cậu bé đó và Aruya sao giống nhau đến thế? Lẽ nào... phải rồi... dáng vẻ đó... đó chính là Aruya.

                        Lập tức Angella quay đà điểu và nói với Mike:
                        _ Xin lỗi, Mike, tôi phải đi có chút việc. Anh vào báo với vua cha là tôi sẽ về ngay.
                        Rồi Angella phóng đi mất dạng. Mike rất ngạc nhiên trước hành động của Angella, công chúa ko bao giờ có hành động nóng nảy như vậy. Anh khẽ lắc đầu và ra lệnh cho các hiệp sĩ khác trở về Hội.
                        ............................................
                        Cùng lúc đó, tại quán trọ, Aruki đã trở về.
                        _ Cậu bé "si tình" của chúng ta đã trở về.- Cadilna cười và reo lên.

                        Aruki cười trừ và giải thích:
                        _ Nói lung tung gì vậy? Mọi người nghĩ xấu về tôi đấy à? Tôi còn "nhỏ" chán mà.
                        Rồi cậu cười và nói tiếp:
                        _ Tôi vốn rất hâm mộ công chúa Angella vì các chiến tích của cô ấy. Hiếm...hiếm lắm mới có cơ hội gặp thần tượng nên tôi...
                        Cadilna cười bảo:
                        _ Thôi khỏi giải thích, chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sắp khởi hành rồi.
                        Aruki ngơ ngác:
                        _ Khởi hành? Chúng ta đi đâu?

                        _ Hang Payon!- Giọng của Raphiel vang lên.- Tôi vừa mới bốc thăm vị trí cho cả nhóm.
                        Will như nhảy dựng lên khi nghe cái tin ấy:
                        _ Cái gì? Sao...sao lại là hang Payon chứ?
                        Mọi người cực kỳ ngạc nhiên trước thái độ của Will. Raphiel nói:
                        _ Sao vậy? Tôi tưởng cậu sẽ rất vui khi được về làng cơ mà? Chẳng nhẽ lại không phải như vậy à?
                        Will tỏ ra bối rối:
                        _ Không, không có gì... Mà thôi... Chúng ta...chuẩn bị đi thôi.
                        Nói là như vậy nhưng mặt của Will trở nên xanh lét như tàu lá. Mọi người dễ dàng nhận ra là anh đang sợ. Will không phải là loại người có thể giấu được cảm xúc. Và một điều nữa chắc là chính Will cũng không biết: đó là khi nói dối, hai cái tai của anh ta sẽ nhúc nhích.
                        #12
                          Ami Mizuno 10.04.2010 12:50:44 (permalink)
                          Chương Chapter 12: Cầu xin
                           
                          Mọi người trong nhóm đã chuẩn bị xong xuôi. Aruki khẽ xốc lại chiếc ba lô con con của mình và nói:
                          _ Ok, xong cả rồi. Mọi người thế nào?
                          Cadilna cười bảo:
                          _ Cũng xong cả rồi.
                          Aruki tỏ ra là người mừng nhất trong nhóm, đây là lần đầu cậu đi xa như vậy. Aruki nói:
                          _ Đây là lần đầu mình đi xa như vậy. Khoái thật.
                          Chợt một giọng nói vang lên:
                          _ Phải rồi, sang tận "thế giới bên kia" cơ mà. Xa thế còn gì.
                          Ko cần nhìn, Aruki cũng bik đó là giọng của ai. Cậu quay lại nhìn Ethel và nói:
                          _ Ờ, phải rồi, làm gì có ai đến đó rồi trở về thuật lại chuyện như tôi.
                          _ Dám tin là trở về sao? Có mà một đi ko trở lại thì có. - Ethel vẫn tiếp tục đùa ác ý.
                          Aruki thì ko nói gì, cậu không thích cãi nhau với hạng người này. Nói nhiều chỉ mệt xác. Chợt Raphiel lên tiếng:
                          _ Nào, mọi người, chuẩn bị xong cả rồi thì mau lên đường thôi.
                          _ Phải lên đường ngay sao?- Will nói lấp lửng. Có vẻ như cậu ko khoái lắm
                          Cadilna ngạc nhiên:
                          _ Cậu sao vậy? Đây là về làng cậu mà.
                          _ Ờ...thì....- Will lúng túng ra trò.- Chặc,...mà thôi.
                          Aruki hớn hở đứng dậy trước và nói:
                          _ Chúng ta đi thôi chứ?
                          Rồi cậu quay lại nhìn mọi người. Ai nấy đều đã tay nải sẵn sàng, chỉ riêng Ethel là ko có gì? Ngạc nhiên, Aurki hỏi:
                          _ Sao vậy? Ko chuẩn bị gì à?
                          _ Cảm ơn đã quan tâm.- Ethel giễu cợt.- Nhưng mà tôi ko cần chuẩn bị gì cả.
                          Aruki bực mình: "Làm ơn mắc oán." Cậu thầm nghĩ.
                          Raphiel nói:
                          _ Đủ rồi, mọi người, chúng ta khởi hành thôi.
                          5 người đến chỗ nhân viên Kafa ở hướng 3h của thành Prontera và nói là muốn đến Payon. Cô nhân viên khẽ cúi người chào và kiểm tra thẻ của 5 người. Tuy nhiên, cái thẻ ko sao của Aruki hơi gây rắc rối 1 chút nhưng may mà có tài ăn nói của Raphiel nên cả 5 người có thể đi một cách yên bình.
                          _ Mới mào đầu thôi mà đã có chuyện.- Ethel khó chịu, ý anh ám chỉ Aruki.
                          Cậu ko nói gì, cậu tự nhận là lần này cậu đã gây rắc rối.
                          .............................................
                          Lúc này, Angella dừng lại trước quán trọ, cô vội vã bước vào và hỏi thăm cậu bé Tập sự tóc đỏ. Người chủ nói là nhóm đó vừa mới khởi hành đến Payon. Thế là Angella lại phi đà điểu đi. Cô phi như bay và mong sẽ bắt kịp nhóm. Vừa phi, cô vừa nghĩ: " Hang Payon, trời ạ, sao lại là nơi đó. Nó chỉ là 1 Tập sự. Nó sẽ chết mất.". Có thể nói là chưa bao giờ Angella lại lo lắng và phóng nhanh như vậy. Có điều, cô dùng dịch vụ Kafa ở hướng 9h, ngược hướng với nhóm của Aruki.
                          ............................................
                          Tại làng Payon,
                          Will đi một cách ko tự nhiên, luôn cúi mặt xuống đất. Cậu yêu cầu mọi người hãy rẽ vào quán trọ của làng cái đã. Thế là mọi người chìu ý cậu. Will lấy tay che mặt và hỏi người làm thuê:
                          _ Ông chủ của cậu đâu?
                          _ Cậu đợi một chút, để tôi đi gọi.
                          Một lát sau, ông chủ quán bước ra. Ông thét lên:
                          _ Trời, cậu Wallow, cậu hại bọn tôi thê thảm quá.
                          Will khẽ hỏi:
                          _ Cha tôi có đến đây ko?
                          _ Ông ấy đã xới tung cả chỗ này lên ý chứ. Cậu ko thấy bọn tôi phải thay toàn đồ mới à?
                          _ Ông ấy có còn định tìm tôi nữa ko?
                          _ Cái gì mà ko? Ông ấy nói là sẽ xới tung mặt đất này lên để tìm cậu đấy. Cứ cẩn thận, ông ấy bảo tìm được cậu thì.... cậu sẽ biết tay ông ấy. Ko còn đơn giản như cái chuyện ở hầm ngầm nữa đâu.
                          Nghe xong lời đó, Will tái xanh mặt và...dần dần xỉu. Cả nhóm hốt hoảng đỡ cậu ấy dậy. Trong lúc đó, mọi người được nghe kể chuyện của Will:

                          Will tên đầy đủ là William Wallow, là người họ nhà Wallow có thế lực nhất làng Payon, ngay cả thủ lĩnh cũng có phần kiêng nể họ. Đấy là 1 gia tộc thợ săn hùng mạnh và Will là người kế thừa duy nhất. Tuy nhiên cậu ta có cơ thể yếu ớt và đặc biệt, cậu ta muốn trở thành một nhạc công giống như chú của mình. Điều đó khiên cha cậu tức giận và đã "dành" cho cậu ta 1 chế độ huấn luyện "đặc biệt", nghiệt ngã hơn cả địa ngục. Ko chỉ thế, hình phạt cho cậu ta cũng vô cùng tàn nhẫn khiến cho Will trở nên trầm cảm và ít tiếp xúc với mọi người. Gần đây, khi nghe tin về cuộc phiêu lưu, cậu ta đã trốn nhà đi và điều này... thực là 1 tai họa. Cha cậu đã xới tung cả làng Payon lên và sai người đi tìm cậu khắp nơi với 1 lời thề là: "Khi nào tìm được nó, nó sẽ biết, thế nào là SỐNG CÒN HƠN CHẾT."

                          Ông chủ quán lắc đầu khi kể chuyện về Will:
                          _ Tội nghiệp cậu ấy, cậu ấy rất có thiên khiếu âm nhạc và chơi đàn luýt rất giỏi. Thế mà cha cậu lại... Đến tôi chứng kiến những hình phạt của ông ấy còn thấy rùng mình, ko biết cậu ấy chịu đựng thì thế nào nữa.
                          Aruki rất cảm thông cho Will vì cậu thấy trường hợp của Will cũng khá giống của mình. Và có khi là còn tồi tệ hơn. Tuy nhiên, có 1 kẻ "máu lạnh" ko hề biết thông cảm:
                          _ Đúng là 1 kẻ nhát gan.- Ethel nói.
                          Aruki tức giận và phản bác:
                          _ Anh ko được nói như thế, anh ấy làm như vậy là rất dũng cảm.
                          _ Ngu ngốc thì có. Nếu thực sự dũng cảm thì hãy đối đầu trực tiếp ấy và đừng có để cho mấy rào cản ngu ngốc ấy chặn được mình. Chạy trốn, hèn nhát, ko dám khẳng định điều mình làm là đúng nên mới phải chạy trốn.
                          Aruki tức giận và định vạc lại nhưng.... ở ngoài quán trọ có tiếng kêu của chim đà điểu. Một cô gái bước xuống. Đó chính là Angella. Cô bước vào trong, tất cả mọi người vội vã ra tiếp đón. Angella nói:
                          _ Ta muốn nói chuyện riêng với cậu bé tóc đỏ kia. Ông chủ, hãy chuẩn bị cho ta một phòng riêng.

                          Mọi người quay lại nhìn Aruki. " Cậu ta đã làm gì mà khiến công chúa tức giận đến mức ấy nhỉ?" Mọi người nghĩ vậy vì khuôn mặt của Angella đang ửng đỏ lên vì giận. Chính Aruki cũng ko hiểu tại sao." Chẳng nhẽ chị lại..."
                          Nhanh chóng, ông chủ quán đã chuẩn bị một phòng trên gác hai. Thế là Angella đi lên trước, còn Aruki thì lẽo đẽo theo sau. Đến nơi....
                          _ Cậu Tập sự, tên cậu là gì ấy nhỉ?

                          _ Dạ, dạ thưa, là Aruki.

                          _ Aruki? Vậy mà ta còn tưởng cậu vẫn dùng cái tên Aruya đấy.

                          Aruki giật thót:
                          _ Người... người nói gì vậy ạ?

                          _ Thôi ngay trò nói dối đó đi. Em nghĩ là em có thể lừa được chị sao?

                          Tất nhiên là cả trong mơ, ko bao giờ cậu nghĩ là mình có thể lừa được Angella. Cậu thú nhận:
                          _ Chị...em...em xin lỗi.

                          _ Em xin lỗi? - Angella nói đầy tức giận:- Em nói xin lỗi là được sao? Em có biết là vì em mà chị lo lắng đến mức đó nào ko? Cha quên ăn quên ngủ, tổn hao sức khỏe đến mức độ nào ko?

                          _ Đó đâu phải là do em.- Aruki cãi lại.- Nếu không phải vì cha muốn gả em đi thì em đâu có hành động như vậy?

                          Angella ngỡ người. Cô chau mày và hỏi:
                          _ Cha muốn gả em đi? Thật sao?

                          _ Chính tai em đã nghe cha và đại thần Depeas bàn về đám cưới cho "tiểu công chúa". Ko phải em thì là ai?

                          Đám cưới? Angella suy nghĩ. "Đám cưới nào nhỉ? Cha, đại thần Depeas?". Và rồi cô bỗng phá lên cười, cái cười mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ cười như thế. Aruki ngạc nhiên, nhưng cậu nhíu mày lại tỏ ý là mình ko đùa. Angella lau nước mắt và nhịn cười nói:
                          _ Đám cưới? Ý em là đám cưới của con mèo Xalasi của cha hả?

                          _ Cái gì? Xalasi?

                          _ Cái đám cưới mà em nói là đám cưới của con Xalasi. Nó đã được tổ chức được 2 tháng rồi. Đáng lẽ linh đình lắm đấy. Nhưng vì chuyện của em nên...

                          Aruki đỏ mặt. Hóa ra, mọi chuyện lại là như thế. Angella xoa đâu Aruki và nói:
                          _ Được rồi, mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ. Em hãy theo chị về thôi.

                          "Về? Về ư?", Aruki ngước mắt lên nhìn Angella và nói:
                          _ Ko, em ko về đâu.

                          _ Sao vậy? Aruya, sao em lại...

                          _ Chị, đây là con đường mà em lựa chọn. Em ko muốn rời xa nó. Ẻm xin chị, hãy cho em đi tiếp.

                          Angella thực sự tức giận. Cô lắc mạnh vai Aruki và nói:
                          _ Em sao vậy? Em có bị làm sao ko? Em nghĩ là bọn quái vật ở hang Payon đơn giản như bọn Giọt nước Hồng và bọn Thỏ bông thôi sao? Em định chết chắc?

                          _ Em biết là nó rất khó khăn. Tuy nhiên, em ko thể bỏ mặc đồng đội của em được.

                          _ Em chỉ làm vướng tay vướng chân họ mà thôi. Em hiểu ko?

                          _ Có lẽ thế. Song, em vừa học được 1 điều từ 1 người bạn, chị ạ. Đó là: một khi đã quyết tâm thì mọi khó khăn và rào cản đều phải vượt qua. Cho dù chị có bắt em về nhưng rồi em sẽ lại tìm cách thoát ra. Em xin chị! Hãy để em đi hết con đường mình đã chọn. Dù kết quả có ra sao, em cũng ko hối tiếc.

                          Đôi mắt đỏ rực như lửa cháy và kiên định hơn sắt đá của Aruki ngước nhìn Angella. Angella hiểu ánh mắt đó. Nó có nghĩa là: ko chịu lùi bước và kiên quyết theo con đường đã chọn. Khuyên nữa cũng vô ích, Angella nói:
                          _ Thôi được, nếu đó là điều em đã quyết định. Chị cũng đành để em đi tiếp thôi.

                          Aruki vui mừng, cậu định nói cảm ơn nhưng Angella lại nói tiếp:
                          _ Đừng vui mừng vội. Bất cứ khi nào chị biết em gặp nguy hiểm, chị sẽ bắt em về Prontera ngay.

                          Aruki hơi xịu mặt nhưng vẫn vui:
                          _ Chị yên tâm, em hứa sẽ ko gặp chuyện bất trắc gì đâu.

                          Angella cười bảo:
                          _ Hứa suông. Em biết được tương lai chắc.

                          Rồi cô trầm ngâm một lát và nói:
                          _ Em còn giữ Chuỗi Thánh ko?

                          _ Còn ạ.

                          _ Hãy giữ nó cẩn thận, nó sẽ thay chị bảo vệ em.

                          _ Nhưng em tưởng, Tập sự ko thẻ dùng Chuỗi Thánh?

                          _ CHuỗi Thánh này thì khác. Em cứ giữ nó đi.

                          Rồi Angella thở dài và bảo:
                          _ Giờ thì em ra ngoài được rồi.

                          Aruki bước ra với vẻ tần ngần, do dự. Cậu quay lại nhìn Angella, ánh mắt của cô ấy như khuyến khích cậu bước đi. Aruki quay gót và xuống dưới nhà. Mọi người đã đứng chờ sẵn:
                          _ Thế nào? Công chúa gọi cậu có chuyện gì?

                          Aruki chưa kịp trả lời thì Angella đã xuống giữa cầu thang và nói:
                          _ Sát thủ! Tôi muốn gặp riêng cậu một lát.

                          Ethel ngạc nhiên nhưng anh cũng đi cùng Angella lên tầng trên. Khi vào phòng, anh nói:
                          _ Có chuyện gì vậy?

                          Angella nói:
                          _ Tôi... có một chuyện có thể cầu xin anh được ko?

                          _ Công chúa Angella danh tiếng lẫy lừng lại đi cầu xin 1 Sát thủ ư?- Ethel nói mỉa mai.- Nếu đã là cầu xin, thì cũng phải có lòng thành chứ? Như quỳ xuống chẳng hạn.

                          Ethel nhìn Angella với ánh mắt tinh quái và chế giễu. Nhưng Angella có vẻ như ko còn tâm trạng chơi trò đó nữa. Cô quỳ xuống theo đúng yêu cầu của Ethel:
                          _ Cầu xin anh, xin anh hãy bảo vệ cậu bé Tập sự đó bằng mọi giá.

                          Ethel thực sự ngạc nhiên. Anh cố nén cảm xúc và nói:
                          _ Bảo vệ Aruki ư? Tại sao?

                          _ Anh ko cần biết tại sao. Chỉ cần anh bảo vệ Aruki an toàn trong chuyến hành trình này... tôi hứa...

                          Giọng của Angella trở nên kiên quyết nhưng hơi nghẹn ngào:
                          _ Tôi hứa sẽ cho anh thứ anh muốn.

                          Nghe xong những lời đó, đôi mắt của Ethel sáng lên:
                          _ Cô sẽ cho tôi thứ tôi muốn? Thật sao?

                          _ Chỉ cần Aruki bình an vô sự. Tôi sẽ làm đúng như những gì mình nói.

                          Ethel suy nghĩ một lát và hỏi:
                          _ Tại sao cô lại chấp nhận yêu cầu đó của tôi chỉ vì một cậu bé? Nó...có quan hệ gì với cô sao?

                          Angella nhấn mạnh giọng:
                          _ Anh ko cần biết điều đó. Chỉ cần anh chấp nhận lời cầu xin của tôi thôi.

                          Ethel có vẻ hiểu ra, có hỏi cũng chẳng ích gì. Anh nói:
                          _ Tôi hứa, cậu bé đó sẽ ko bị xây sát, dù chỉ là một cái lông chân.

                          Angella mỉm cười mãn nguyện và nói:
                          _ Vậy thì tôi cũng hứa là tôi sẽ cho anh thứ anh cần

                          Ethel đỡ Angella đứng dậy và nói:
                          _ Khỏi cần quỳ nữa, công chúa. Tôi hiểu cô mà.

                          Rồi anh cầm một lọn tóc của Angella lên mân mê và nói:
                          _ Cô thực sự cần làm vậy sao?

                          _ Anh ko cần hỏi nhiều. Chỉ cần anh làm đúng, tất cả, tôi đều tự nguyện.

                          Ethel nói:
                          _ Aruki! Tôi tin chắc, cậu bé đó sẽ cảm thấy hối hận vì đã ko nghe lời khuyên của cô. Qua chuyện vừa rồi. Có lẽ, tôi đã biết mang máng rồi đấy.

                          _ Hội Sát thủ sẽ rất tự hào về anh đấy. Agent Ethel, một trong 4 chữ A. Anh là quân Át nhép phải ko? - Angella cười nói.

                          _ Còn cô, là quân Át cơ mà.- Ethel nói.

                          Anh bước ra ngoài cửa và nói tiếp:
                          _ Cứ an tâm, con Át bích sẽ ko gặp vấn đề gì đâu.

                          Rồi anh đóng sầm cửa lại. Angella khẽ lắc đầu và nói:
                          _ Có lẽ, nếu ko phải như vậy, thì anh đã là quân Át dô rồi.

                          Ánh hoàng hôn bao phủ căn phòng và nhuốm nó một màu đỏ chói lọi.Mái tóc của Angella lấp lánh dưới ánh mặt trời nhưng đôi mắt màu hổ phách của cô lại bị mặt trời nhuộm thành màu của máu. MÁU SẮP ĐỔ RỒI.
                          #13
                            Ami Mizuno 10.04.2010 12:53:06 (permalink)
                            Chương Chapter 13: Payon và Prontera, sự nguy hiểm từ 2 phía.
                             
                            Ethel xuống trước, một lát sau, Angella mới xuống. Cô ko nhìn Aruki lấy một lần mà thẳng bước ra ngoài và lên thẳng đà điểu bỏ đi. Aruki nhìn theo và khẽ thở dài. Cậu quay sang Ethel và nói:
                            _ Công chúa gọi anh có chuyện gì vậy?
                            _ Cậu ko phải quan tâm. Cậu đâu phải gì của cô ấy

                            Ethel nói với giọng khinh khỉnh. Anh lập tức bỏ đi. Aruki buồn bã, cậu ko hiểu rốt cuộc là chị với tên Sát thủ kia có chuyện gì. Cậu chỉ biết, cậu đã làm chị buồn. Aruki thở dài. Chưa bao giờ cậu thấy chán nản như thế.
                            ...
                            Will cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cậu ta đỏ mặt và có vẻ như xấu hổ khi mọi người biết chuyện của mình. Tối hôm đó, khi mọi người nghỉ ngơi trong quán, một mình Will lẳng lặng bỏ ra ngoài. Cậu đến một cái hồ và tựa lưng vào gốc liễu. Ánh trăng sáng soi tỏ hồ nước lấp lánh, Payon đẹp, một cái hoang dã và yên bình.
                            _ Cậu sao vậy? Bỏ trốn tiếp à?
                            Will ngước mắt lên. Đó là Cadilna. Cậu chỉ mỉm cười, ko đáp. Cadilna xịu mặt, cô chìa ra trước mặt cậu một thứ:
                            _ Chơi đi, ông chủ quán bảo cậu chơi hay lắm mà.
                            Đó là một cây đàn luýt. Will cầm lấy và nói:
                            _ Cô muốn nghe sao? Nó ko hay bằng các nhạc công cô từng gặp đâu. Rồi cô sẽ cười nó thôi.
                            _ Thì cậu cứ chơi đi.- Cadilna giục.
                            Will so phím và bắt đầu. Sau khúc nhạc dạo, cậu bắt đầu hát:

                            Tôi muốn là tôi. Tôi muốn là chính tôi. Tại sao là chính mình lại khó quá. Tôi phải làm gì? Tôi chơi đàn ko phải vì bản thân, tôi muốn vì mọi người. Ai là người hiểu cho tôi. Tiếng đàn ư? Hay là gió. Tôi làm gì, chính tôi cũng ko hiểu. Ánh trăng sáng có dẫn lối cho tôi? Mặt nước lặng trôi mang theo tôi với khúc tâm tình. Tôi phải làm gì để là chính tôi.

                            Cadilna im lặng nghe khúc nhạc. Nó hay hơn và chân thành hơn bất cứ khúc nhạc nào mà cô đã từng nghe. Cô vỗ tay khi khúc nhạc kết thúc và nói:
                            _ Hay lắm đó.
                            Will cười, đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy lời khen ngợi. Chợt có cái gì đó ở phía đằng đông xua tan đi cảm xúc đó. Ánh mặt trời đã tới, pha hồng cả vùng phía đông. Will đứng dậy và nói:
                            _ Vào chuẩn bị đi thôi. Chúng ta phải lên đường rồi.
                            ......................................

                            Prontera;
                            _ Mike, quân đội thế nào rồi?
                            _ Thưa công chúa, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
                            _ Những người dân ở vùng ngoại ô?
                            _ Đã được đưa đi sơ tán.
                            _ Tốt. - Angella gật đầu.
                            Mike khẽ hỏi:
                            _ Thưa công chúa, liệu mọi chuyện có diễn ra như công chúa suy đoán ko?
                            Angela ngạc nhiên nhìn Mike và nói:
                            _ Cậu nghi ngờ tôi sao? Tôi dám khẳng định đấy, Mike. Sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra thôi.
                            Chợt cô ngừng lại và nhìn ra bên ngoài:
                            _ Có cái gì đó... rất khó chịu... tôi có thể khẳng định...chúng...đến rồi.
                            Sau lời nói đó của Angella, lập tức cấm quân ngoài thành vội vàng vào thông báo:
                            _ Thưa công chúa, chúng... bọn quái vật... đến...chúng đến rồi.
                            Angella có vẻ như đã có chuẩn bị trước. Cô lập tức khoác giáp và đội nón bảo hộ vào và ra lệnh:
                            _ Ra lệnh phòng thủ đến cùng, tất cả người dân lập tức đưa đi sơ tán.
                            Rồi cô và Mike nhanh chóng lên đà điểu. Angella hướng mũi kiếm về phía trước và hét:
                            _ Bằng mọi giá phải bảo vệ Prontera.
                            Các chiến binh khác hò reo hưởng ứng. Angella ra lệnh:
                            _ Tất cả, xuất quân.
                            Lập tức, các hiệp sĩ, các chiến binh thập tự phi đà điểu như bay về phía trước. Các kiếm sĩ thì chạy theo sau. Angella dẫn đầu đoàn quân lao ra cổng thành để đối phó với đại quân của đám quái vật. Chúng kéo hết tất cả về đây như thể Prontera là một cục nam châm lớn còn chúng là đám mạt sắt vậy.
                            ----------------------------------------
                            Cùng lúc Angella và các chiến binh khác đang đánh nhau để bảo vệ thành thì Aurki cũng gặp rắc rối lớn.
                            _ Sao cậu bảo bọn Liễu rất yếu hả?- Aruki gắt Will.
                            _ Xin lỗi, tôi cũng ko rõ nữa. Bọn chúng chưa bao giờ dai sức và hung hãn như thế... Hơn nữa... Liễu chưa bao giờ tấn công theo bầy. Có chuyện gì xảy ra vậy?- Will giải thích.
                            Đúng vậy, nhóm 3 đang gặp rắc rối với bọn Liễu. Nghe thật nực cười phải ko? Nhưng sự thật là như vậy. Bọn Liễu ko chỉ hung hãn hơn mà còn mạnh hơn. Chúng tự động tái sinh lại các phần bị tấn công.
                            _ Tôi nực bọn này lắm rồi. -Ethel nói.
                            Lập tức vũ khí của anh bay vèo vèo và chém đứt đôi xác bọn Liễu. Nhưng chúng lập tức đứng ngay dậy và còn nhân lên gấp đôi. Cadilna sợ hãi nói:
                            _ Sao bọn chúng giống thây ma vậy?
                            Aruki hét lên:
                            _ Raphiel, làm gì đi chứ? Làm ơn.
                            _ Tôi đâu có rảnh tay?
                            Đúng vậy, Raphiel đang bị bao vây lớp lớp trùng trùng.
                            _ Chết tiệt thật, phải làm gì bây giờ.- Raphiel nói.
                            Rồi bất chợt lọ thánh thủy của Raphiel bị rớt xuống, vỡ tan tành. Những giọt nước bắn vào lũ Liễu khiến chúng ré lên và cháy thành than. Raphiel ngạc nhiên lẩm bẩm:
                            _ Sao lại... lẽ nào lại thế?
                            Rồi ngài tung hết thánh thủy ra. Bọn Liễu chết như ngả rạ. Raphiel xem xét kỹ và nói:
                            _ Đúng rồi. Có cách rồi.
                            Rồi ngài hét lên:
                            _ Mọi người, lại chỗ tôi ngay.
                            Ko cần biết thế nào, nhưng tất cả đều cố thoát khỏi lũ Liễu đó và đến chỗ Raphiel. Tuy nhiên, người gặp khá nhiều khó khăn là Aruki. Cậu ko sao thoát khỏi bọn chúng.
                            _ Cái tên vô dụng này...- Ethel bực mình lầm bầm.
                            Rồi anh lao ngay đến, phá vòng vây hộ Aurki và xách cậu đến chỗ Raphiel. Raphiel yêu cầu mọi người đứng thật sát nhau. Còn ngài giơ chuỗi Thánh lên cao cùng với lọ thánh thủy. Chuỗi thánh phát ra ánh sáng lấp lánh rồi chói lòa lên, ánh sáng đó chiếu qua lọ thánh thủy khiến nước trong đó bay ra và tạo thành cơn mưa nhỏ. Bọn Liễu gặp cơn mưa đó như gặp hạn vậy, chúng bốc cháy lần lượt và thế là mọi chuyện được giải quyết xong. Raphiel thu phép lại và khuỵu xuống để nghỉ. Sau một hồi khôi phục lại sức lực, Raphiel nói:
                            _ Mọi người ạ, có chuyện ko lành rồi.
                            Ngài ngừng lại và nói tiếp:
                            _ Bọn Liễu này đã bị thây ma hóa.
                            _ Thây ma? - Mọi người hét lên kinh hãi.
                            Raphiel khẽ gật đầu và nói:
                            _ Có vẻ như thực sự có chuyện rồi.
                            ..........................
                            Prontera.
                            Cuộc chiến vẫn diễn ra ác liệt. Cả bầu trời bị nhuốm một màu đen ngòm. Lực lượng của Prontera quá ít, còn những con quái vật thì trở nên mạnh bất thường. Chúng đã được tiến hóa, mạnh hơn, khỏe hơn, hung hăng hơn...
                            Bây giờ, cách duy nhất còn có thể trụ vững là bảo vệ mọi giá Kim Thạch của thành phố. NHƯNG....
                            #14
                              Ami Mizuno 10.04.2010 12:55:02 (permalink)
                              Chương Chapter 14: Thất thủ.
                               
                              Hoàng cung Prontera....
                              _ Bệ hạ, xin người đừng ra ngoài, bên ngoài giờ hỗn độn lắm.
                              _ Sao lại ko? Ngoài kia, Angella còn đang đánh nhau với quái vật. Sao ta có thể ở yên trong này cơ chứ?
                              Đức vua TristanIII đã nai nịt gọn gàng, mặc giáp phục cẩn thận. Người nhấc thanh gươm của mình lên và nói với người hầu:
                              _ Mau chuẩn bị đà điểu cho ta. Ta sẽ thân chinh xuất trận.

                              Thế là người đó đành lĩnh chỉ bước ra với vẻ mặt lo lắng.
                              ....................
                              Trong lúc đó, các pháp sư của Prontera đều đang tập trung xung quanh Kim Thạch của thành phố để tạo nên bức tường chắn bảo vệ thành phố khỏi sự xâm lấn của quái vật.
                              _ Mọi người, hãy cố lên, chúng ta phải bảo vệ thành phố và duy trì bức tường này.-  Vị trưởng lão khuyến khích mọi người.
                              _ E là...các ngươi không thể bảo vệ được nó đâu.- Một giọng nói vang lên.
                              Và rồi các pháp sư và các trưởng lão chưa kịp định thần thì... họ đã ngã gục dưới đất. Người kia cười gian xảo và nói:
                              _ Kim Thạch ơi Kim Thạch. Khi ngươi biến mất thì ngôi thành này cũng biến mất. Vậy để ta hủy ngươi.
                              "Bùm"; viên Kim Thạch vỡ tan tành khiến cho tòa tháp chứa nó bốc cháy, bức tường bảo vệ thành phố cũng vì thế mà biến mất.
                              Tiếng nổ như một lời cảnh báo cho tất cả người dân thành Prontera, thành phố họ yêu quý sắp trở thành mồi cho quái vật.
                              Đức vua TristanIII cực kì bất ngờ khi nghe thấy tiếng nổ của Kim Thạch. Người vội vã bước ra và hỏi to:
                              _ Có chuyện gì vậy?
                              _ Bệ....hạ...Người....m...au....chạy...đ...đi.
                              Quan đại thần Depeas ôm ngực, máu loang khắp người và khẩn thiết van nài. Ông đã bị thương một nhát chí mạng. Nhà vua hốt hoảng hỏi:
                              _ Đại thần Depeas, có chuyện gì vậy?
                              _ Bệ hạ ko cần phải hỏi kẻ sắp chết đó mà hãy hỏi tôi đây này.
                              Đức vua nhíu mày và nhìn người vừa nói. Chợt Người nhợt mặt và nói lạc giọng:
                              _ Ngươi....ngươi là... linh mục Lucia
                              _ Rất mừng là bệ hạ còn nhớ thần.
                              _ Chẳng phải ngươi đã...
                              _ Ý bệ hạ là thần đã chết phải ko? Phải, tại tòa án của Giáo hội chống lại dị giáo, thần đã bị tuyên án tử hình vì cho là một phần tử dị đoan nguy hiểm. Tuy nhiên, thần đã không chết. Và bây giờ, xin giới thiệu với bệ hạ, chủ nhân của thần....
                              Lucia khẽ đưa tay lên và từ ống tay áo của hắn hiên lên một làn khói đen. Đám khói tụ lại thành hình hài. Đức vuaTristanIII kinh hãi khi nhìn thấy nó. Ngài thốt lên:
                              _ Trời ơi, điều mà ta lo sợ. Quỷ vương Gram. Hắn ta...ko thể nào...
                              _ Chính xác đấy thưa quốc vương. Đây chính là chủ nhân của ta, Quỷ vương Gram. Kẻ đã từng bị tổ tiên của ngài phong ấn bởi trái tim Ymir. Giờ đây, tuy chưa hồi sinh hoàn toàn nhưng khả năng của ngài ấy bây giờ cũng đủ biến Rune Midgard của ngài trở thành bình địa.
                              Rồi Lucia khẽ cười bí hiểm:
                              _ Tuy nhiên, ngài sẽ không nhìn thấy cái ngày đấy đâu, bởi... ngài sẽ chết tại đây.
                              Một làn khói đen từ tay hắn lao thẳng về phía nhà vua. Nhưng đại thần Depeas với chút sức cuối cùng đã lao ra đón nó. Làn khói hút kiệt sức của ông và biến ông trở nên còn da bọc xương. Rồi nó lại tiếp tục tấn công nhà vua và bao bọc lấy ngài và truyền một lượng khí độc của địa ngục vào cơ thể ngài. Chợt một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào và làm tan luồng khói. Lucia vội vã đưa tay lên che mắt. Đến khi ánh sáng dịu dần, hắn mở mắt ra và thấy: công chúa Angella. Hắn thốt lên:
                              _ Không thể nào!
                              Công chúa cười và nói:
                              _ Chắc ngươi nghĩ ta còn bị kẹt với đống quái vật đấy và ko thể về lâu đài được chứ gì? Đừng có coi thường ta.
                              ...................
                              Trở lại lúc Kim Thạch bị phá vỡ, tiếng nổ khiến cho quân sĩ vô cùng hoang mang. Đám quái vật lại tấn công mạnh mẽ hơn. So cả về lực lượng lẫn ý chí bây giờ, Angella biết là không thể cản được chúng. Để tránh hy sinh vô ích và tin chắc ở lâu đài đang xảy ra chuyện, cô đã ra lệnh thu quân vào thành và ra lệnh cố thủ tại các cổng thành. Khi Angella vào trong lâu đài, cô đã cảm nhận được tà khí ở đây. May mắn là cô đã đến kịp để cứu cha mình.
                              ...........................
                              Lucia rất tức giận vì bị phá đám. Hắn định tấn công lại nhưng có một giọng nói:
                              _ Chưa vội, Lucia, ngươi chưa thể giết được cô ta. Ngay cả ta bây giờ cũng chưa thể. Chúng ta cần tìm trái tim của Ymir trước.
                              Lập tức, một làn khói đen bao bọc lấy Lucia. Khi khói tan thì hắn cũng biến mất.
                              Angella lại gần đức vua và hỏi:
                              _ Cha, cha ko sao chứ?
                              _ Cha ổn.- Ngài cố gượng nói.
                              Angella khẽ gật đầu. Cô quay lại ra lệnh cho Mike:
                              _ Hãy mau tập hợp các hiệp sĩ, chiến binh thập tự và các tu sĩ lại đây, ta có chuyện muốn bàn.
                              Mike tiếp nhận ý chỉ và lui ra thực hiện. Trong khi đó, Angella đỡ đức vua về phòng an nghỉ và sai người khâm liệm quan Đại thần tử tế.
                              Lúc này, những người mà Angella yêu cầu đã có mặt đầy đủ. Angella nói:
                              _ Ta cho gọi các vị đến đây là có chuyện này.
                              Rồi cô thở dài và ngẫm nghĩ gì đó rất quan trọng rồi nói tiếp:
                              _ Chúng ta... sẽ rời Prontera.
                              Sau lời nói đó là những tiếng xôn xao nổi lên:
                              _ Rời Prontera... ko thể nào? Chúng ta phải ở đây chiến đấu đến cùng.
                              _ Phải, chúng ta phải chiến đấu đến cùng.
                              Angella ra hiệu yên lặng. Cô nói:
                              _ Ta rất hiểu tấm lòng và sự dũng cảm của các vị. Tuy nhiên, bây giờ điều đó không thể thay đổi một thực tại là chúng ta khó lòng giữ thành được hết ngày mai. Các vị có thể cho ta là kẻ nhát gan, nhưng ta không muốn đặt cược vào thứ gì mà không chắc chắn, càng ko muốn biết chắc chết mười mươi mà vẫn để các tướng sĩ và người dân vô tội nhảy vào.
                              Angella dừng lại và đưa mắt nhìn mọi người. Có vẻ như họ cũng bắt đầu hiểu tình hình hiện tại. Angella nói:
                              _ Hiện nay kẻ thù mạnh hơn chúng ta rất nhiều, Kim Thạch của thành phố cũng đã mất, chúng ta không thể chống trả được tiếp. Đặc biệt, Quỷ vương Gram đã hồi sinh, ta không thể đơn độc chiến đấu tiếp được nữa. Đây ko phải chỉ là chuyện của riêng Prontera và là chuyện của Rune Midgard...
                              Mọi người cúi đầu xuống, họ hiểu, họ không còn lựa chọn nào khác. Angella nói tiếp:
                              _ Bây giờ, chúng ta nên rút về Juno. Đó là nơi cất giữ trái tim Ymir và cũng là thứ mà Gram rất muốn. Chúng ta sẽ lấy Juno làm căn cứ để phát triển lực lượng.
                              _ Chúng tôi đã hiểu rồi, thưa công chúa.- Mọi người đồng thanh trả lời. Angella mỉm cười và nói:
                              _ Sở dĩ ta cho tập trung lại các linh mục và tu sĩ là có mục đích.
                              Giám mục Thomas nói:
                              _ Có phải là khả năng tạo cổng dịch chuyển của các giám mục phải không thưa công chúa?
                              _ Phải, đó chính là ý của ta. Bây giờ, chúng ta sẽ đưa những người dân thường đi trước, sau đó sẽ đến các quân đoàn của ta. Để làm được điều này cần khả năng của các linh mục cùng hợp sức lại. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đề phòng chuyện bọn quái vật đánh úp. Cho nên sẽ có một đội cảm tử được cắm chốt tại lâu đài này để cẳn bước bọn chúng. Ta sẽ ở lại. Còn lại, mọi người hãy mau chuẩn bị đi.
                              _ Không thể được thưa công chúa.- Mike nói:- Nay quốc vương bị thương, người có thể lãnh đạo chúng tôi bây giờ chỉ có công chúa. Cho nên, chuyện đó, xin hãy để cho tôi.
                              _ Nhưng...Mike....
                              _ Công chúa chớ bận tâm.- Hơn 20 hiệp sĩ nói:- Công chúa rất quan trọng, chuyện đội cảm tử hãy giao cho bọn tôi.
                              Không chỉ 20 hiệp sĩ mà 10 chiến binh thập tự cũng tình nguyện ở lại. Angella khẽ gật đầu mà nói:
                              _ Chúng tôi sẽ không quên sự hy sinh của các bạn. Tuy có thể sẽ chết, nhưng tôi vẫn mong mọi người sẽ được bình yên và tôi cũng sẽ luôn nguyện cầu như vậy.
                              Giây phút đó, giữa những người đồng đội như thật thiêng liêng và thắm thiết. Một không khí mà bất cứ ai trong đó cũng không thể nào quên.
                              .....................
                              Chưa bao giờ lại khẩn trương và cấp tập đến thế. Những người dân nhanh chóng thu dọn ít vật dụng, cố gắng nhẹ nhất có thể và đến nơi tập kết di chuyển. Công ti Kafa lập tức đóng cửa. Mọi chi nhánh đều dừng hoạt động như 1 lời thông báo về tình hình khẩn cấp hiện nay. Mọi người dân đều qua cổng dịch chuyển và đến những nơi chưa có chiến tranh một cách an toàn. Quân đội và hoàng gia cũng cấp tập. Nhà vua và các quan Đại thần đã được đưa đến Juno trước. Sau đó là quân đội. Angella đi sau cùng. Cô đã hết sức động viên các cảm tử quân ở lại. Đồng thời cô gọi riêng một người đến và nói:
                              _ Nếu như Prontera có thất thủ, thì xin ngươi hãy nhanh chóng đến hang Payon báo cho công chúa Aruya đừng trở về đây nữa. Hiện công chúa đã giả trai và lấy tên là Aruki.
                              ....................
                              Angella lên đà điểu, mắt cô không ngừng quay lại nhìn thành phố quê hương. Than ôi! Chút nữa thôi nó sẽ là đống hoang tàn đổ nát... Mike khẽ nói với công chúa:
                              _ Công chúa, người hãy mau đi đi. Prontera sẽ còn mãi, xin công chúa hãy tin như vậy.
                              Cô khẽ gật đầu. Mike nhìn công chúa, rất lạ, chưa bao giờ cô thấy Mike nhìn mình như vậy. Anh chợt cười và nói:
                              _ Thế là lời hứa cùng đi diệt rồng của tôi và công chúa không thực hiện được rồi.
                              Angella chợt cười. Đến giờ mà anh ta còn nghĩ đến chuyện đó ư? Cô nói:
                              _ Có thể lắm. Miễn là cậu cố đừng chết là được.
                              Rồi Angella thúc đà điểu đi về phía cổng dịch chuyển và biến mất. Mike nhìn theo rồi quay lại. Bình minh đến rồi. Bình minh nhuộm đầy máu. Mike hét lên:
                              _ Các cảm tử quân, hãy tiến lên, vì Prontera.
                              Mọi người cùng giơ cao kiếm lên và hét:
                              _ VÌ PRONTERA.
                              Bốn cánh cổng của thành bị phá vỡ, bọn quái vật tràn vào như nước vỡ bờ. Chỉ có 30 người, nhưng bọn họ dũng cảm lao vào cuộc chiến. Một cuộc chiến đã biết trước kết quả.
                              ...........
                              Mưa....mưa....mưa hay nước mắt. Nước mắt đã rơi
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 45 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9