~ V ~
Tôi ngắm nhìn bức tranh vừa hoàn thành, tôi không thể tin mình đã vẽ bức tranh ấy trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ, người tôi đang rất khoan khoái và nhẹ nhõm… Tôi vừa gọi cho Tr, một lát nữa nó sẽ đến. Hẳn nó không biết vì sao tôi gọi lại cho nó, tôi nghĩ nó sẽ rất bất ngờ khi nhìn bức tranh này. Tr chắc đã rất thất vọng vì lâu lắm rồi tôi không vẽ được bức nào hoàn thiện, và hẳn lúc này nó càng thất vọng khi chiều nay tôi từ biệt nó vội vàng và vô nghĩa đến thế…
Bức tranh kia, ở trong đó là những gì mà tôi đã gặp trong ngày cuối cùng hôm nay, bãi rác khổng lồ với hàng vạn sắc màu ủ dột, xa xa có bóng dáng thằng bé với gói mì trên tay, có những con người nhỏ bé khác nữa, những con chó gầy và đàn chuột mải miết kiếm tìm thức ăn, có cả bờ sông lấp lánh ánh sáng, con đường dài thẳng tắp và một gánh nước rong nghèo nàn, ánh sáng yếu ớt từ bầu trời cao vời vợi, mây vần vũ, gió gào thét và đàn chim tan tác bay, đó là thời khắc hoang tàn của chiều muộn, nơi mà mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện để soi thấu bóng đời của kẻ hành hương cô độc, kẻ cô độc ấy đang ở giữa bãi rác, dáng vẻ tiều tuỵ và rách rưới vô cùng… Tôi đã vẽ bằng toàn bộ cảm xúc cuối cùng của mình, bằng một trăm phần trăm khả năng sáng tạo và kỹ thuật của mình, bao năm cầm bút vẽ với biết bao bức tranh và đây là lúc tôi thoả mãn thật sự! Nét vẽ của tôi trong tranh đã thể hiện rõ cảm xúc ấy, nó vừa rời rạc vừa chắc chắn, đôi chỗ thật thanh thoát và cũng có chỗ thật ngập ngừng, những mảng màu chồng chéo lên nhau, sự hoà quyện của toàn bộ những màu sắc tôi biết đã tạo ra điểm kết thúc của chân trời… Điều tuyệt diệu nhất chính là tôi đã đưa cảm xúc của chính con người tôi vào trong tranh, đó là ngày hôm nay của tôi, là ký ức, hình ảnh cuối cùng của cuộc đời tôi, là ý nghĩa chấm hết cho sự sinh tồn tưởng chừng vô nghĩa này! Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của đời tôi, đó là một tuyệt tác thật sự! Tôi sẽ tặng cho Tr, nó sẽ nhìn thấy tôi ở trong đó, một kẻ hành hương cô độc của cuộc đời. Tôi biết tác phẩm đau khổ này sẽ không bao giờ làm cho Tr vui, nhưng nó sẽ tự hào và luôn thấy tôi ở bên cạnh!
Giờ tôi chỉ ngồi bên thành giường đây, ngắm bức tranh lần nữa, tôi hút thêm một điếu thuốc, lòng tôi thảnh thơi và yên bình thật sự. Như vậy là có nghĩa tôi đã toại nguyện, tôi hoàn toàn yên tâm cho sự ra đi này… Tôi lôi ra từ gầm giường tập tranh mình đã vẽ trong suốt bao năm qua, tôi muốn xem lại những thành quả lao động của mình kể từ khi tôi bắt đầu cầm bút vẽ. Ở đây cũng gần hai trăm bức, có nhiều bức mà tôi không nhớ nổi mình vẽ chúng vào thời gian nào, tôi cũng không có thói quen ghi ngày vào tranh, tranh tôi vẽ chẳng cần tuổi, với tôi thì chúng chỉ nên tồn tại vào thời điểm tôi vẽ mà thôi… Những bức tranh này đã từng cùng tôi ngồi hứng nắng hứng mưa cả ngày đây mà, nhưng rồi chẳng mấy ai thèm mang chúng đi cho, chúng lại về với căn phòng trọ của tôi, chui xuống gầm giường và thỉnh thoảng khi nào bí quá, tôi lại mang chúng ra vỉa hè để xem có ai ngó ngàng đến chúng hay không.
Dù sao thì tất cả cũng chỉ còn là quá khứ, tôi đã có bức tranh để đời, từ ngày mai sẽ chẳng còn phải lo lắng điều gì nữa, những bức tranh này sẽ được tự do, tôi không quan tâm đến chúng nữa, sau đêm nay, chúng không còn thuộc về căn phòng trọ này nữa, và cũng chẳng còn thuộc về tôi…
……………………………………..
Tiếng xe máy đỗ trước cửa phòng giúp tôi biết được rằng Tr đã đến, tôi chỉnh lại tư thế ngồi của mình và úp bức tranh xuống để tạo cho nó sự bất ngờ.
Một lúc mà không thấy nó gọi cửa, tôi đành đứng dậy và mở cửa căn phòng ra. Tr đang đứng im ở đó, cầm một cái túi gì đó rất cồng kềnh, thái độ của nó kỳ lạ quá, nó thậm chí chả thèm nhìn tôi, mắt nó đang nhắm tịt lại, còn đầu thì cúi rũ xuống. Tôi hơi sợ và buồn trước cảnh tượng này của nó. Biết tôi đã mở cửa, nó ngước nhìn lên, nhìn sâu vào mắt tôi như đang ngập tràn suy nghĩ gì đó.
Tôi sắp chết, điều đó chẳng thể chối cãi, nhưng lúc này đây, người trông như đau buồn và ảm đạm lại chính là nó, dù tôi có rách rưới, hôi hám và vô cùng bẩn thỉu thì cũng không thể bằng cái vẻ mặt nặng nề cùng đôi mắt ướt đẫm nước mắt của nó.
- “Mày sao vậy? Hãy vào nhà đi chứ…”
Tr bước vào, ngồi lên thứ duy nhất có thể ngồi được ở trong phòng là chiếc giường. Không có tiếng động nào ngoài tiếng cót két của chiếc giường làm bằng mấy tấm gỗ mục.
Tôi ngồi xuống đất, bên cạnh bức tranh vừa hoàn thành đang úp mặt.
“Mày thấy trong người như thế nào? Tao nhìn mày thấy tội nghiệp quá…” Nó hỏi tôi như vậy.
“Không có gì đâu, tao vừa trải qua một buổi tối tuyệt vời!” Tôi vừa nói vừa phủi đi phủi lại những vết bẩn trên quần áo để cố gắng sạch sẽ hơn một chút! Tôi đang rất thoải mái, vì sau những gì đã qua, tôi đã hài lòng và mãn nguyện rồi.
- Tao không bao giờ ngăn cản maỳ điều gì… nhưng thật sự rằng… Đêm nay mày sẽ chết?
Giọng nó đứt quãng và nặng nề, tôi thấy mình đang làm khổ nó, và nó có lẽ đã và đang thất vọng tôi nhiều lắm. Tôi thở dài và nói, “Tao đã từng hứa với mày sẽ cố gắng vẽ, vẽ thật nhiều, vẽ đến lúc không còn sức lực nào để tiếp tục… Tao biết mày đang rất thất vọng vì tao lại sắp ngã xuống ở thời điểm này…”
Tr không nói gì cả, nó lắc đầu như không đồng ý với điều tôi vừa nói.
Tôi nói tiếp “…Mày đã hy sinh vì tao quá nhiều, mày đã giúp tao có được nơi để ở qua ngày, giúp tao có nghị lực để làm việc, để vẽ mải miết những bức tranh mới… Nhưng mày nhìn xem, những tranh tao vẽ đây đến bao giờ mới đáng được gọi là tác phẩm thật sự. Hôm nay tao nhận ra tao thất bại hoàn toàn, thất bại trước cuộc sống thật rồi…
Và tao không thể tiếp tục như vậy được nữa, những năm tháng sống ở đây, mày biết đấy, tao chưa vẽ hoàn thiện được bức tranh nào cả… Tao không hiểu vì sao lại như vậy, tao đã rất cố gắng… Nhưng thất bại… thất bại… thất bại thật sự.
Và chẳng cần một phương thuốc nào hết, đêm nay tao sẽ chết!”
Tr mở một nụ cười, nụ cười của nỗi buồn và niềm vô vọng… “Vậy là mày chẳng nhớ được gì… Mày đã vẽ rất nhiều, mày đã có những tác phẩm lớn thật sự và đối với tao, tao tin rằng đó là một kho báu nghệ thuật!”.
Tôi không hiểu những điều nó vừa nói, tôi gạt đi lời của nó “Mày đừng động viên tao, tất cả mọi thứ cần kết thúc, cuộc đời tao cần phải kết thúc, tao không còn cảm xúc để tiếp tục nữa, không còn từ lâu lắm rồi… và tao chẳng còn tác phẩm nào ra hồn. Nhưng hôm nay, ngày cuối cùng của cuộc đời, tao đã vẽ bức tranh cuối cùng, tao sẽ tặng cho mày!” vừa nói tôi vừa cầm bức tranh lên, “Đây là tuyệt tác của tao, mày hãy cất giữ nó! Đó thật sự là tác phẩm cuối cùng và duy nhất mà tao có được…”.
Khi Tr nhận lấy bức tranh, nó ngắm nhìn rất kỹ và gật đầu “Mày thật sự là một tài năng!”.
Tôi mừng khi nó nói điều nó, đó là sự thành công của tôi, sự thành công trước ngưỡng vực thẳm mà tôi đang dần rơi xuống. Ánh mắt Tr không hề tỏ ra ngạc nghiên.
Đối với Tr, bức tranh nó đang cầm trên tay có một ý nghĩa vô cùng lớn, trong cái túi nó mang theo kia là rất nhiều bức tranh khác như thế. Những bức tranh được vẽ ngày này qua ngày khác, tất cả đều giống nhau vì tất cả đều miêu tả ngày cuối cùng của nó. Tr, người đã cưu mang nó suốt những tháng ngày qua sắp phải công bố với nó một sự thật mà nó không thể ngờ đến. Tr đang run sợ ý nghĩ ấy, đôi tay nó run lên và không thể làm chủ một cách dứt khoát, Tr mở chiếc túi sách và bắt đầu lôi ra tập tranh. Tôi không biết Tr đang cầm trên tay những gì, một tập giấy vẽ rất dầy. Những tờ giấy được bó lại thành một chồng và ngồi ở vị trí này, tôi không thể nhìn thấy những bức tranh ấy vẽ gì.
Tr cởi dây buộc rồi nói “Mày sẽ rất bất ngờ khi xem những bức tranh này…”
Tôi rất tò mò, nó đưa cho tôi cả tập giấy vẽ ấy. Cầm trên tay, những màu sắc đập vào mắt tôi quá đối quen thuộc, và chỉ mất một giây nhìn ngắm, tôi nhận ra một điều không thể ngờ, bức tranh đầu tiên giống y xì tuyệt tác tôi vừa mới hoàn thành!
Tôi thốt lên bằng tiếng nói của sự kinh ngạc “Sao lại thế này!? Sao mày lại có một bức tranh như vậy!?”
Bức tranh này, chiều hoàng hôn đang đỏ rực, ánh nắng chiếu lên bãi rác khổng lồ cùng với những còn chó gầy và những người tìm phế liệu, cũng có một dòng sông lung linh và ở giữa bức tranh, kinh ngạc hơn, một con đường dài và cũng có thấp thoáng người phụ nữ và gánh nước rong, mọi hình ảnh đều quá đẹp, và hình bóng của một gã thanh niên yếu ớt, u sầu, rách rưới… Mọi thứ đều quá hoàn hảo, trong suy nghĩ của tôi, tác giả bức tranh này hẳn đã đạt sự hoàn thiện tuyệt đối về miêu tả cảm xúc, sự tương tác giữa màu sắc, hình ảnh, không gian và tâm trạng. Nhưng sao lại như vậy? bức tranh này quá giống bức tranh tôi vừa vẽ! Thầm chí tôi còn có thể nói rằng nó cùng với bức tranh của tôi được vẽ tại cùng một khung cảnh và… oái ăm thay, có thể được vẽ bởi chung một tác giả! Tôi chưa cất lên được tiếng nào để hỏi Tr, mọi thứ trong tôi đang rối mù lên, bức tranh nó vừa đưa tôi là một tuyệt tác thật sự, cũng như tuyệt tác của tôi vậy… Nhưng nếu có một người đã vẽ như vậy trước tôi… thì tôi lại trở thành kẻ thất bại nữa rồi! Dù tôi chưa thể tin và không thể lý giải vì sao lại có một sự trùng hợp kỳ lạ như vậy!
Bỗng Tr cất tiếng “Mày hãy lật xem những bức tiếp theo đi… Hãy xem tất cả.”.
Tôi làm theo lời của Tr một cách nhanh nhất. Tôi đưa bức tranh vừa xem ra một bên dù vẫn chưa nhìn kỹ được cách sử dụng màu và nét bút của nó. Giờ thì trước mặt tôi đây, một bức tranh khác.
Điều gì đang diễn ra vậy? Thêm một bức tranh giống như bức tranh trước đó và dĩ nhiên, giống luôn cả bức tranh của tôi! Nhưng tác giả bức tranh này đã sử dụng một sự đột biến khác về màu sắc và không gian, không còn là ánh hoàng hôn đang tàn nữa, bầu trời này chỉ toàn mây đen và những cột gió đan chồng chéo lên nhau, cảnh vật điêu tàn khủng khiếp. Bãi rác trở nên trống vắng, cô đơn khi chẳng có bóng người nào ngoài nhân vật chính vẫn là hình ảnh của một gã đàn ông u buồn… Tôi kinh ngạc hoàn toàn trước tác phẩm này, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi tự hỏi rằng những nét vẽ này còn có ai vẽ được nữa ngoài tôi? Tôi không thể tin có ai khác đã vẽ lên chúng, những bức tranh này rõ ràng là do một người vẽ ra, người đó thật sự chỉ có thể là tôi! Nhưng tôi đã vẽ ra chúng ư? Có thật là như thế không? Tôi đã vẽ lúc nào? Khi nào? Sao tôi không thể biết được? Những nét vẽ có phần vội vàng, ngắn gọn và chắc chắn, cách sử dụng màu đan xen và u ám, tất cả thể bút pháp… thật sự quá giống với cách mà tôi đã tạo nên những bức tranh! Cuối cùng tôi cũng phải thốt lên “Những bức tranh này… Ở đâu ra vậy? Ai đã vẽ chúng?... Tại sao…!?”
Tr nãy giờ ngồi lặng im để tìm hiểu tâm trạng của chính tác giả những bức tranh ấy, kẻ tội nghiệp đang rối loạn hết mức khi nhìn lại những tác phẩm đã vẽ trong những đêm cuối cùng. Đôi mắt Tr trào ra những dòng lệ của tình thương và sự cảm động… Tr không trả lời câu hỏi của tôi, nó bị làm sao mà lại khóc thế kia? Tôi chẳng thể hỏi nó điều gì nữa, tôi cần biết và phải biết ngay lập tức những bức tranh ở dưới sẽ như thế nào.
Tôi trải một lượt các bức tranh ra. Sự kinh ngạc lại nối tiếp… Tôi đưa hai tay trải ra toàn bộ các bức tranh xung quanh mình, tôi vội vàng, luống cuống, và càng làm, tôi lại càng thêm kinh hãi… Cho đến khi mặt đất đã kín mít những bức tranh, không còn một chỗ trống nào nữa… Tôi lặng mình và mở to mắt nhìn tất cả những gì đang hiện ra trước mắt tôi, đây là cảm giác tôi chưa bao giờ biết đến. Hơn 100 bức tranh như một bản sao của chính tác phẩm mà tôi vừa mới hoàn thành lúc nãy… Trên tay tôi là bức tranh của tôi, còn dưới mặt đất này, hơn 100 tác phẩm kia, ai đã vẽ lên chúng? Tất cả đều như nhau, đều là cảnh chiều muộn ở bãi rác khổng lồ, bên con đường và bờ sông, và một con người lạc lõng… Hơn 100 bức tranh giống nhau cơ bản về ngoại cảnh, sự khác nhau giữa những bức tranh là hình ảnh phản chiếu từ không gian, có bức là ánh hoàng hôn đỏ rực, có bức ánh hòang hôn lại tím ngắt hay ngả vàng, hay bức tranh kia, hoàng hôn đã không xuất hiện mà thay vào đó là những đám mây đen, giông bão, và có bức miêu tả trận mưa rào thật tỉ mỉ… Nhưng không thể lầm đi đâu được, tất cả các bức tranh mà Tr mang đến kia đều cùng một tác giả, chỉ có một người mới có thể vẽ những bức tranh giống nhau đến như vậy, sẽ chẳng có nhóm người nào bỏ công sức ra để vẽ hơn 100 bức tranh cùng chủ đề như thế! Nhưng tại sao… tại sao nó lại giống tranh của tôi hôm nay đến thế?... Tôi không còn đủ minh mẫn và tỉnh táo để đưa ra câu trả lời, đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ trước mắt tôi đang xoay như chong chóng…
Tôi ngã xuống, không thể đỡ nổi mình, tôi ngã lên những bức tranh mà tôi đang sợ hãi.
Ngước mắt lên nhìn Tr, tôi nhìn vào ánh mắt nó để chờ đợi câu trả lời cho những gì tôi đang không thể lý giải…
Sự im lặng bao trùm lên căn phòng nhỏ, nhấn chìm Tr và kẻ rối trí. Cả hai đang chìm vào dòng suy nghĩ khắc nghiệt về những điều đã trải qua, đã đưa số phận của họ đến bước ngoặt này… …Rồi cuối cùng Tr đã cất tiếng “Mày muốn biết tác giả của những bức tranh ấy không?”
Tôi hét lên “Là ai?!” để muốn nó trả lời thật nhanh.
- “Chính là mày đấy!”
Giọng nó dứt khoát và rõ từng từ một.
Câu trả lời của Tr khiến tôi quặn lòng, tôi không biết mình đang nghĩ gì, tôi không biết mình có tin được điều nó vừa nói hay không…
“Mày đã vẽ tổng cộng 124 bức, tính cả bức tranh của ngày hôm nay, 124 bức trong 124 ngày liền nhau…”
Tôi đang lắng nghe nó nói mà không thể nghĩ về điều gì khác.
“Mày không bao giờ ký tên và ghi ngày hoàn thành lên các bức tranh. Nhưng khi tặng cho tao những bức tranh ấy, tất cả các bức tranh tao đều ghi ngày ở đằng sau và ghi lại bút danh của mày.” Nói rồi Tr đứng dậy, nó cúi xuống lật ngược các bức tranh cho tôi xem, tất cả đều được ghi ngày và tên của tôi.
Nó nói tiếp “Mày không tin phải không? Đúng vậy! Mày không thể tin là những bức tranh này do chính tay mày vẽ… Đây, bức này, mày mới vẽ đêm hôm qua và tặng tao cũng vào giờ này. Nhưng mày không thể nhớ được…”
Tôi vẫn quỳ dưới đất và nhìn vào ánh mắt nó, những điều nó nói tôi đều hiểu cả nhưng không dám tin đó lại là sự thật.
Rồi Tr buông ra một câu… “Vì mày bị mất trí… Mày là một thằng hoạ sĩ tài ba bị mất trí !”
Vậy là cuối cùng Tr cũng đã nói điều ấy ra. Hắn – một kẻ vẽ tranh, vẽ những nỗi buồn để nuôi nấng nỗi buồn, vẽ những khát vọng để nuôi nấng khát vọng… Nay đã chẳng còn gì ngoài trí nhớ chỉ hiện hữu cái chết. Tôi không còn cảm xúc để thêm kinh ngạc trước điều nó nói.
Tôi bị mất trí? Tôi mà lại bị mất trí!?
Làm sao có thể mất trí được khi mà tôi vẫn còn nhớ tất cả mọi kỷ niệm ở một thế giới khác thời xưa, và làm sao tôi có thể vẽ được nếu bị mất trí? Dù tôi biết đầu óc tôi đã có vấn đề, chỉ thằng có vấn đề mới thấy được cái chết sắp đến. Dù đúng là tôi chẳng thể nhớ chi tiết những việc tôi đã làm ở vài ngày gần đây, cũng chẳng nhớ hôm qua tôi đã vẽ thứ chết tiệt gì. Nhưng như thế đâu thể gọi là mất trí? Tôi nhớ rằng lâu lắm rồi tôi không vẽ được bức nào hoàn thiện. Thế còn những bức tranh đây thì sao? Chúng ở đâu mà đến vậy?
Tự nhiên rằng, từ một miền ký ức xa xăm nào đó trong bộ não, tôi nhận ra rằng mình đã từng nhìn thấy những mảng màu này, những hình thù này và những nét vẽ này… Nhưng giờ đây, trái tim tôi không chắc chắn điều ấy. Vậy chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tôi bị mất trí thật sao?
124 bức tranh trong vòng 124 ngày. Điều gì đã diễn ra trong vòng 124 ngày ấy? Tôi như phát điên vì không thể nhớ nổi điều gì. Tôi đang không kiểm soát nổi mình và không thể cất lên một lời nào hết. Tr ngồi xuống trước mắt tôi, nó đặt hai bàn tay lên vai tôi và nói một cách đau khổ trong tiếng khóc “Mày đã mất trí 124 ngày nay, nhưng đó là định mệnh của mày. Hãy bình tĩnh nghe tao kể lại mọi chuyện! Hãy bình tĩnh ngồi và lắng nghe tao nói…”
Tôi không hề khóc nhưng trái tim và tâm hồn tôi đau đớn vô cùng.
“Mày còn nhớ mày chuyển đến sống ở đây được bao lâu rồi không?”
Tôi biết mình đã ở đây được hơn nửa năm rồi, nhưng giờ tôi sợ mình sẽ trả lời sai, “Có phải là được khoảng nửa năm rồi không?”
“Chính xác là 7 tháng. Vậy là mày vẫn xác định được thời gian… Giờ thì hãy nghe tao nói về bệnh tình của mày trước đã.” Tr nhìn vào mắt tôi, và tôi biết cuộc sống của mình nằm trong đôi tay nó.
“Ba tháng đầu mày ở đây một mình, không có tao và có lẽ mày không nhớ, mày đã không cho tao biết mày đi đâu khi rời bỏ quê hương. Trong 4 tháng ấy mày đã sống cơ cực một cách không thể tồi tệ hơn, mày sống qua ngày bằng bánh mì và nước lọc, số tiền mày mang theo dần dần cạn kiệt, và sức khoẻ cũng dần cạn theo, mày có nhớ không?…” Tôi gật đầu, tôi nhớ khoảng thời gian ấy, nhớ rất rõ là đằng khác, ở ngôi nhà trọ này, những đêm không ngủ được vì đói và cơn đau dạ dày hành hạ.
Tr nói tiếp “Khi mày không còn chút sức lực nào để ngồi vẽ và cũng không thể mang tranh ra vỉa hè bán, túi cũng chẳng còn một xu… Mày đã gọi cho tao. Khi ấy, tao đã đến và cũng chỉ mang cho mày chút đồ vẽ và một khoản tiền tao có được. Tao trả tiền nhà giúp mày và tao cũng thuê một phòng trọ ngoài kia, Mày có nhớ khoảng thời gian ấy không?”. Tôi gật đầu nhè nhẹ, nó nói tiếp:
“Tao định ở lại đây vài hôm rồi quay về để tiếp tục công việc… Sau một thời gian tao sẽ lại vào đây với mày.
Chúng mình còn có quyết định là tao sẽ mang một số bức tranh của mày về thành phố, tao định gửi ở mấy phòng tranh quen biết để trưng bày.
Tao không thể bỏ tương lai của mình được dù rất muốn ở bên mày và dõi theo những bức tranh mày vẽ...
Sức khoẻ mày khá lên chút ít, mày tiếp tục vẽ, và dĩ nhiên, tao vẫn luôn yêu những bức tranh ấy…”
Tr bỗng im lặng. Tôi hỏi nó “Vậy mày đã bao giờ mang tranh của tao đi chưa?”. Nó lắc đầu “Thậm chí tao còn chưa về nhà từ dạo đấy đến giờ…” Tôi khẽ giật mình, vậy là đã hơn nửa năm trôi qua, Tr vẫn đang ở thành phố này, tôi không nhớ nổi… Lý do nào đã giữ Tr ở lại bên tôi? Tôi cảm thấy những điều tồi tệ hơn sẽ diễn ra trong câu truyện nó đang kể.
Khi tôi nhắc nó hãy tiếp tục kể, nó nhắm mắt lại, thở dài… “Nhưng cũng chính những ngày tao ở đây, tao nhận thấy sự bất thường đã bắt đầu xuất hiện trong con người mày. Mày dường như quên tiệt những việc đã làm trong ngày trước đó, mày bỗng ngày càng lười vẽ mà chỉ mải lang thang ngoài đường rồi nói luyên thuyên về những điều chẳng hề liên quan đến nhau, rồi cuối cùng, tồi tệ hơn cả… Một buổi chiều, mày đã nói với tao rằng đêm hôm đó mày sẽ chết…”
Chỉ mất một giây để tôi biết mình đang kinh ngạc trước sự việc đó, tôi hiểu và có thể tự gắn kết được những điều Tr nói với những điều vừa xảy ra…
“Có lẽ… mày không thể ngờ được đâu, ngày hôm đó và ngày hôm nay chẳng khác nhau một chút nào. 5 giờ chiều mày gọi tao đến bên hồ, hoàng hôn buông xuống và mày nói với tao về cái chết sẽ đến vào buổi đêm… Kể từ buổi chiều ấy đến ngày hôm nay là 124 ngày, và đó là lúc đánh dấu cho sự mất cân bằng trong trí não của mày, đó là một dạng của sự mất trí, 124 ngày nay là 124 ngày mày chờ đợi cái chết. Như một chu kỳ, mày tỉnh dậy sáng hôm sau và quên hết mọi chuyện xảy ra của đêm hôm trước. Mày rời căn phòng vào buổi chiều và lang thang cho đến khi giật mình cảm thấy cái chết đang cận kề… Mày dành 7 giờ đồng hồ để chia tay với cuộc đời, như một câu truyện không thể có thật… Nhưng chính 124 bức tranh này là minh chứng rõ rệt tuyệt đối nhất cho 124 ngày đã qua…”
Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang tuôn trào, tôi đang tự hỏi điều gì đã xảy ra, tất cả những gì trải qua có phải là sự thật hay không? Tôi cố gắng và cũng cất được tiếng nói bằng giọng thều thào “Mày hãy nói tiếp đi… Đã xảy ra những chuyện gì? Mày đã ở đâu? Làm gì? Và… như thế có nghĩa là… có phải 124 ngày tao đã 124 lần chia tay mày, 124 lần đến bãi rác, và… 124 lần hành hạ bản thân và những người khác…?”
Tr không nói gì hết, tôi hiểu sự im lặng là câu trả lời của nó. Tôi biết những điều đã xảy ra với tôi là sự thật… “Nhưng tại sao tao lại như vậy? Điều gì khiến tao trở nên như vậy?”
“Mày đã làm việc quá sức, mày đã phải trải qua những tháng ngày tồi tệ nhất, tâm lý của mày đã hành hạ mày… Đó không phải lỗi của mày, mày chỉ vì cố hết sức để sinh tồn, cố hết sức lực cho những bức tranh nên mới đổ bệnh mà thôi… Dù tao vẫn giận vì mày đã gọi cho tao quá muộn…”
Tôi ngắm nhìn lại những bức tranh của mình, tất cả đều chứa đựng những nỗi đau qua ngày của tôi. Vậy mà tôi đã quên mất chúng, mỗi ngày trôi đi là những lúc tôi cảm thấy tuyệt vời nhất vì cái chết ở trước mặt, ngay cả hôm nay cũng vậy, tôi đã sẵn sàng và mãn nguyện vô cùng với cuộc đời của mình. Nhưng lúc này tôi lại thấy mình thật quá đáng thương, tại sao tôi không thể tỉnh dậy một cách bình thường hơn?! Tại sao tôi không thể vẽ những bức tranh bình thương hơn…?
Tôi đã tự huỷ hại cuộc đời một cách vô nghĩa đến thế sao? Và rồi ngày mai sẽ như thế nào? Tôi có còn tỉnh dậy như ngày hôm nay nữa không, tôi sẽ lại lao đầu vào cuộc phiêu lưu của cái chết nữa không?...
- “Mày đã bao giờ nói điều này cho tao biết chưa?”
- Tr lắc đầu “Buổi chiều đầu tiên tao đã rất sợ. Dù tao biết trí não của mày đã mất thăng bằng từ trước đó. Sau khi tặng tao bức tranh, mày ép tao phải bỏ mày lại một mình, rồi mày tắt điện thoại…”. Tr thở dài, “Ngày hôm sau khi tao gặp lại mày. Mày không còn nhớ điều gì đã xảy ra từ đêm hôm trước, không một điều gì hết! Và lúc ấy tao biết rằng thật sự mày đã mất trí. Tao không dám nói với mày, đó có thể là một quyết định ngu ngốc, tao đã muốn tìm hiểu nguyên nhân và tìm cách giải thoát cho mày…”
“Mày có đưa tao đi gặp bác sĩ hay không?” Tôi cắt lời Tr như muốn nói đó chính là một lối thoát cho tôi.
Tr lắc đầu và tiếp tục kể “Tao đã tìm hiểu căn bệnh của mày, tao cũng đã hỏi rất nhiều bác sĩ, nhưng tao không thể đưa mày đi gặp họ… Vì nếu đưa mày đến gặp bác sĩ, họ sẽ nhốt mày vào bệnh viện để điều trị tâm lý… Mày sẽ không thể vẽ những bức tranh như thế này nữa. Tao đưa ra quyết định ấy khi nhận được 5 bức tranh của mày…”
“Chẳng nhẽ không thể chữa nổi?”
“Đúng vậy, bác sĩ có nói về căn bệnh của mày, đó là mất trí một phần, não bộ của mày không thể điều khiển được cảm xúc, và cảm xúc ấy như một thứ xảy ra tuần hoàn cố định trong con người mày… Có một bác sĩ đã được xem những bức tranh của mày, bác sĩ hiểu và không ngăn việc tao đang làm với mày, tao đã kể rất nhiều về mày và ông ấy cũng đã nghĩ như tao… Mày hãy nghe tao nói, tao đã có một quyết định ngu xuẩn…”.
Ngay lập tức, tôi như hét lên trong tiếng nói nặng nề “Sao mày lại làm như vậy?!”.
Tr im lặng một vài giây, nó thở dài rồi nói tiếp “Tao đã quyết hy sinh, có thể nói là hy sinh cả cuộc đời tao để đi theo bước chân của maỳ. Tao đã rời bỏ thành phố, rời bỏ công việc và gia đình để chuyển đến đây ở hẳn. Tao ở trọ cách căn phòng này chưa đầy 1 km, làm một công việc có thể kiếm được ít nhiều để đủ nuôi cả tao và mày. Tao bỏ tất cả, tao đã không chịu cứu mày khỏi căn bệnh đó, có lẽ nếu đưa mày vào bệnh viện, có thể mọi chuyện đã khác… Nhưng chỉ vì… những bức tranh mày vẽ... Tao không thể làm theo ý khác, tao muốn mày vẽ những bức tranh như thế, khi mày tâm niệm đó là tác phẩm cuối cùng của cuộc đời, mày đã sinh ra những bức tranh tuyệt tác này. Tao coi đó là kho báu, là một kho báu nghệ thuật thật sự!” Nghe những điều nó nói, tôi muốn cất tiếng nhưng Tr làm động tác ngăn tôi đừng nói. “…Mày hãy nghe tao, tao có tội quá lớn khi không cứu mày, tao đã quá độc ác khi nghĩ có một ngày mày sẽ… chết thật. Nhưng 124 ngày đã trôi qua, tao dần mất kiên nhẫn và tao cũng đã sụp đổ hoàn toàn… Tao không còn công việc gì để làm, không còn tiền và không còn mơ ước… Và hơn tất cả, tao đau đớn vô cùng khi chứng kiến nỗi đau mà mày ngày nào cũng trải qua. Ngày hôm nay tao quyết định nói hết với mày về những điều đã trải qua, như lời thú tội và tạ lỗi với mày…”
- “Thế như vậy là ngày mai… Tao sẽ thức dậy và lại tiếp tục như ngày hôm nay?” Tôi hỏi nó, giọng méo mó.
Tr đưa hai tay ôm lấy mặt, nó muốn che đi những dòng lệ đang tuôn rơi “Tao cũng không biết nữa…”.
Cuộc đời có thể quá ngắn ngủi, sống một lần mà chết cũng chỉ có một lần, tôi đã sống và chết như vậy là bao nhiều lần?...
Tr đang khóc nức nở, nó đang rất sợ, giọng nó nghẹn ngào và đứt quãng “Tao xin lỗi mày… Tao đã phạm một sai lầm quá lớn. Tao không thể hiểu nổi mình, không thể lý giải cho những hành động của mình nữa…”.
- “Mày nghĩ những bức tranh này là kho báu, là tuyệt tác thật sao?...” Tôi cất tiếng hỏi nó.
Tr ngẩng đầu lên, nó vẫn khóc, “Đúng vậy, tất cả là tuyệt tác, mày hãy tin điều đó… Tao đã mù quáng và dại dột khi nghĩ về những bức tranh này khi mày không còn trên cõi đời, tao thật tội lỗi khi nghĩ sẽ có một ngày tao công bố cho mọi người về chúng và cuộc đời của mày… Tao thật khốn nạn khi muốn cái chết đến với mày để biến mày trở thành huyền thoại. Sẽ không có một hoạ sĩ nào có một kho báu như vậy…”
Tôi đắm chìm vào những suy nghĩ.
Tr để mặc tôi như vậy, nó cũng đang suy nghĩ… Vậy là cuối cùng nó cũng nói cho tôi biết sự thật.
- “Mày đã cứu những bức tranh tao vẽ, cứu tinh thần trong hội hoạ của tao, như thế là mày đã cứu cuộc đời tao rồi…”
…
Tr ra về trong nước mắt, kẻ mất trí một lần nữa nói lời vĩnh biệt. Tr không muốn rời xa hắn chút nào, nhưng không làm gì được. Kẻ mất trí lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, và hắn muốn ở lại một mình, đêm nay thôi, sẽ là đêm cuối cùng cho hắn?
Những bức tranh vẫn nằm trên sàn, kín căn phòng. Kẻ mất trí sẽ hồi tưởng lại, sẽ nhớ lại những cảm xúc đã qua… Những nỗi đau mà y chưa bao giờ hình dung nổi. Tôi còn lại có một mình. Và bên cạnh tôi là những bức vẽ cuối cùng…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 00:54:06 bởi Họa__Tr >