Lưng Chừng Sự Chết

Tác giả Bài
Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:44:29
Câu truyện được hoàn thành vào những ngày đầu tiên của tháng 1 năm 2010,được viết từ cảm xúc chân thành trong những tháng ngày ảm đạm, để dành cho những người cùng cảnh ngộ, cùng một niềm đam mê, cùng một khao khát phấn đấu và cùng một thời u buồn...

___________________________________________________
___________________________________________________
___________________________________________________
___________________________________________________



LƯNG CHỪNG SỰ CHẾT
Tác giả: Nguyễn Hoạ Trầm




Ngoảnh mặt đi và vô tư bước
Đời có ta, hồn ta và thế giới
Có bờ sông chứng giám cõi lòng
Thêm chiều tàn cùng hoa kia thấu hiểu...
Chỉ còn ta, mình ta và nửa linh hồn.
Một buổi chiều ảm đạm. Tôi ủ rũ, mệt mỏi, chán nản và chẳng biết đi đâu… Tôi thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa.
Giờ là 5 giờ chiều. Đêm qua tới tận trưa nay, tôi đã ngủ một giấc rất dài, vậy mà giờ đôi mắt tôi đã sụp lại, hai mí mắt như muốn dính vào nhau, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nếu bây giờ đặt lưng xuống mặt đất này, chắc chắn tôi sẽ ngủ một giấc và chẳng có lý do nào để mở hai con mắt ra nữa...
Tôi khẽ giật mình trong cơn mơ mộng, tôi cảm nhận rằng có một thứ gì đó đang dịch chuyển trong con người mình. Nó đến thật nhanh, không biết nó đến từ đâu, mà cũng không hiểu vì sao tôi cảm nhận được… Nó đang xâm chiếm tâm hồn tôi, một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức nó nằm trong con người tôi và thuộc về tôi.

7 tiếng nữa, đúng 7 tiếng nữa, tôi sẽ chết. Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng thật sự sẽ như vậy! Tôi đã muốn chết và giờ cái chết đang chuẩn bị đến đưa tôi đi. Tôi không rõ lắm, chỉ đơn giản là tôi biết được điều ấy, biết trước được cái chết sẽ đến với mình vào đêm hôm nay. Mà tôi nhớ, tôi nhớ được điều này trong bộ não tồi tệ của tôi, nó đã đến mấy lần rồi, cảm giác cận kề chết, đến nhiều lần lắm rồi… Nhưng tôi tin lần này là đúng! Tôi tin cái chết này đang thật sự đến, như mặt trời đến và ánh trăng về, một sự chắc chắn không thể nào chối cãi được.
Giờ tôi đang ở đâu đó giữa thành phố này. Phía trước là mặt hồ phủ ánh nắng vàng, đang dần ngả màu… Chả mấy chốc nữa nó sẽ tối đen lại, mặt trời có chiếu sáng mạnh đến đâu vẫn không thể thắng nổi đêm đen vô tận. Phía sau lưng tôi là cả một thế giới cô liêu, những con đường dài không nhìn thấy điểm kết thúc, lưa thưa bóng người và còi xe đô thị, những thứ nhỏ bé ấy tô điểm cho cõi trần gian này, mọi thứ vẫn thế, chẳng khác mọi ngày. Có vẻ như tôi cũng vậy!?
Tôi còn 7 tiếng nữa để kết thúc cuộc đời, cũng đơn giản và nhẹ nhàng như đi xa. Tôi không lý giải được, tôi không còn sợ chết nữa, không còn sợ ngày mai trăn trối điều gì, cũng không còn tiếc nuối điều gì, tôi thấy trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm. Thực ra, tôi đã không còn sống từ lâu rồi, tôi sống mà không còn gia đình, không còn việc để làm, không còn đam mê, không còn sức lực… Vậy đâu phải là cuộc sống nữa? Thế nên tôi có chết thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, chẳng thay đổi điều gì ở xã hội này. Đã hết sức mạnh để đi tìm ý nghĩa của cuộc sống, đã cạn kiệt ước mơ về tương lai sau này. Và đêm nay tôi sẽ chấm dứt mọi thứ, tôi không muốn lý giải điều gì, tôi đã thành công hay chưa thành công? Mọi chuyện giờ chỉ là vô nghĩa, tôi không muốn giữ mình lại và dường như cũng không thể giữ mình lại được nữa. 7 giờ đồng hồ nữa, sẽ là 7 giờ thanh thản và bình yên nhất của cuộc đời…?


~ I ~
…Tôi mở điện thoại, gọi cho Tr, người bạn thân nhất của tôi, đúng hơn là người bạn duy nhất của cả cuộc đời này. Tôi sẽ gọi nó tới ngồi bên hồ này để nói lời từ biệt. Dù sao thì tôi cũng chỉ phải từ biệt một mình nó mà thôi.
Sau 1 vài hồi tút, ở đầu dây bên kia, nó nhấc máy. Tôi còn đang phân vân, chưa nghĩ ra sẽ nói gì với nó, vậy mà cái giọng trầm ấm pha chút mệt mỏi của Tr đã cất lên “Ừ, ngồi đó… Đợi tao mấy phút…”.
Tôi khẽ giật mình, tôi không hiểu, vì nó đâu biết tôi ở đâu, đâu biết tôi cần gặp nó như thế nào!? Tôi đang chực hỏi nó sao nó lại nói vậy thì ống nghe đã lại cất lên những tiếng tút vô vị nhạt thếch, nó cúp máy rồi. Chuyện này diễn ra nhanh quá, tôi còn chưa kịp mở miệng nói với nó điều gì! Chẳng thể hiểu ra làm sao, sự thật là tôi vẫn nghe rõ lời nó nói, Tr sẽ đến, dù tôi không chắc là nó biết tôi đang ở đâu. Thẫn thờ, tôi định gọi lại xem có chắc là nó sẽ đến và biết tôi ở đây hay không. Cầm điện thoại trên tay, tôi lại nhét vào túi quần. Tự nghĩ trong đầu, không cần thiết, vẫn còn sớm và tôi cần phải suy ngẫm thêm một chút. Tôi tự cười với mình, có thể nó biết tôi ở đây thật, nhưng cũng có thể nó bận sẽ chẳng đến được, tôi không gọi lại cho nó vào lúc này nữa, thời gian vẫn còn dài …

Mà nếu Tr không đến gặp tôi được, tôi cũng chẳng trách nó chút nào. Tôi nhớ lại những lần mình tuyệt vọng, hay những lần đổ bệnh, nó đã bỏ mọi công việc, bỏ mọi sự bận rộn để đến bên tôi. Tr đã hy sinh biết bao niềm vui vì tôi. Tôi không trách nó, người có lỗi là tôi… Giờ có thể nó bận, nhưng đến tối, tôi sẽ lại gọi lại cho nó, tôi vẫn còn tận bảy tiếng đồng hồ nữa cơ mà.
Chợt tôi cảm thấy mình đang bỏ phí dự định “1 giờ đầu tiên” của mình vì những suy tư vớ vẩn, tôi đã muốn dành cho Tr một giờ này để ngồi cùng nó lần cuối. Nhưng thôi, không phải tiếc nuối, ta sẽ dành giờ đầu tiên này để ngồi nơi đây ngắm đợi hoàng hôn, dù sao cũng đã xế chiều, hoàng hôn đang lấp ló ở tòa nhà bên kia hồ, chuẩn bị nuốt lấy những ánh nắng cuối cùng. Tôi hút điếu thuốc, thứ tôi từng coi là một “món ăn hàng ngày”, thật sự thì đây chẳng phải là một món ăn bổ tốt gì, và tôi cũng chẳng giải thích nổi tại sao tôi lại muốn hút thuốc đến vậy.

Mọi thứ im ắng trôi, mặt hồ lăn tăn những gợn sóng rất nhỏ, gió thổi nhẹ nhàng vào những tán lá, chẳng có gì ngoài tiếng thì thầm của gió với vạn vật … Và mắt tôi nhòa đi. Lần đầu tiên tôi thấy rõ sự cô đơn đến vậy! Cô đơn giữa cuộc đời ảm đạm. Tôi đang một mình với toàn bộ cảnh vật nơi đây, còn chúng lại đang tan ra trong  ánh mắt nhoà mờ, đúng rồi, đây mới là sự cô đơn, mọi thứ ở phía trước đều im lặng và chấp nhận sự hoang tàn từ nỗi u sầu, tôi sống cô đơn bao năm nay, và giờ, khi cái chết đến, tôi biết, mình sẽ lại cô đơn, trước vạn vật lặng câm kia, tôi không thể hoà nhập được, tôi cô đơn, một điều hiển nhiên của cuộc đời này…
Mà cô đơn hay không cô đơn, chỉ mấy giờ đồng hồ nữa thôi, tôi vẫn sẽ chết! Vậy tại sao trong lúc tột cùng của sự lẻ loi này, tôi không lao xuống hồ nắng cháy kia để chết? Vậy có phải thanh thản hơn không?
Nhưng như thế thì vô nghĩa quá, tôi phải ở lại để tận hưởng đêm nay, cuộc đời có mấy ai được sống thoải mái khi biết rằng vài giờ đồng hồ nữa họ sẽ vĩnh viễn ra đi?...

Hoàng hôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, điếu thuốc còn dang dở vậy mà ánh nắng đã tối sầm lại, mây hồng ở xa quá rồi, trên đỉnh đầu đã xuất hiện những vì sao và đàn dơi bay tan tác.
Buổi hoàng hôn chia ly vậy là sắp kết thúc…
Mùa đông đã sắp đến, những ngày cuối cùng của mùa thu sắp đi qua, đây là lúc giao mùa của thu và đông, tôi yêu tiết trời của những ngày này. Đó là những buổi chiều rực rỡ ánh nắng, ánh nắng đẹp vô cùng, không phải là màu vàng rực gay gắt mà đã bắt đầu ngả sang ánh cam trầm, gió nhẹ nhàng thổi bay đi những cánh lá cuối cùng còn sót lại trên cành. Khung cảnh thật tuyệt đẹp, không chỉ bởi màu sắc, sự hoà trộn giữa thời tiết và cảnh hồ yên ả, những âm thanh xào xạc, tiếng lá khô trôi trên mặt đường, tiếng im lặng của đường phố… Tôi chìm vào nơi đây, nghĩ đến vậy tôi lại thấy mình không cô đơn nữa! Tĩnh tâm và hoà tan con người mình với đất trời, trái tim tôi như được vỗ về, tâm hồn tôi như rộng mở để đón lấy chiều hoàng hôn ảo não… Tôi yêu khung cảnh này, nơi tôi cảm thấy mình được tự do và yên bình tuyệt đối dù mắt muốn ứa lệ, cảnh vật đã phủ kín lên nỗi tuyệt vọng đơn độc của tôi, dâng trào một niềm khao khát... Như được trôi vào hư không, nghĩ mà như không nghĩ, có phải tôi đang dần thoát khỏi hình hài này như một sự siêu thoát cho linh hồn?
Từ xưa tôi đã thích được ngồi một mình bên hồ, đợi chờ hoàng hồn về, cảnh vật như chiếm lĩnh tâm hồn tôi, những cuốn sách mang theo trên tay, hay trang giấy vẽ đều trở nên vô nghĩa trước không gian này, tôi hoàn toàn đắm mình vào niềm vui ở xa xăm, đôi mắt nhắm và ướt nhoà nước mắt, tôi tìm thấy con người mình ở nơi đây…

Nhưng hôm nay tôi sẽ phải chia tay cảnh đẹp đẽ này.
Tôi sẽ làm sao để nhớ được tia nắng kia? Mọi vì sao và đàn dơi kia, sao tôi nhớ được hình thù hoàng hôn khi chẳng còn gì đáng để nhớ?...


Tôi bỗng khẽ giật mình, Tr xuất hiện trước mặt tôi như thể đã hẹn tôi từ trước. Tôi ú ớ không nên lời, tôi không nghĩ Tr sẽ đến, mà sao nó biết tôi đang ở đâu mà đến? Dòng suy tưởng vào cõi hư không của chiều hoàng hôn đã kết thúc, nhưng đầu óc tôi vẫn còn mông lung và mơ hồ, sao Tr lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy, có phải chăng đến đây cũng như một thói quen giống tôi, thế giới như không dành cho con người lối thoát nào vào lúc hoàng hôn, có phải tôi và Tr cũng vậy, đến bên mặt hồ này chỉ để tìm lại sâu thẳm con người mình dưới ánh điêu tàn?
“Mày tới giờ này là sớm hay muộn?”
Tr, chẳng nói gì hết, một đứa con gái mạnh mẽ, biết rõ nụ cười như thế nào, cũng hiểu rõ nỗi buồn như thế nào, ngồi bên cạnh tôi. “Tao biết mày sẽ ở đây, tao đã chờ điện thoại và đi ngay lập tức…”
- “Sao mày phải chờ điện thoại khi mà mày biết tao đang ngồi ở đây?”
- “Vì tao cần phải biết… Mày đã tỉnh hay chưa?”
- “Mày nói gì lạ vậy?” Tôi chẳng hiểu nó nói gì, tôi đâu có say mà tỉnh với không tỉnh.
…Nó lắc đầu, rồi nó hỏi “Mày gọi tao có chuyện gì vậy?”
- “Mày sẽ buồn khi tao đi xa chứ?”
- “Tao không muốn mày đi xa, trước mày đã từng rời xa tao, giờ tao sẽ không để mày đi đâu…”
Thật tôi không biết sẽ phải nói với Tr như thế nào, tôi sẽ làm nó đau khổ, ở đây nó đã quá lẻ loi rồi, giờ tôi đi, nó sẽ ra sao…?
Điếu thuốc giữa 2 ngón tay đã cháy hết từ lúc nào, đành rút ra một điếu mới. Tôi châm thuốc, hút một hơi thật dài, Tr vẫn chờ đợi tôi nói một điều gì đó, nó không thể biết chuyến đi sắp tới của tôi khác hoàn toàn so với lần đi xa hồi trước…
“Tao sắp chết rồi, đêm nay, khi kim đồng hồ bước sang thời khắc của ngày mai, tao sẽ chết.”
Khi nói ra điều ấy, tôi nhìn vào mắt của Tr, trong ánh mắt như đang vô vọng ấy, tôi thấy sự thương cảm, chua xót… Không bất ngờ và sợ hãi trước điều tôi vừa nói, ánh mắt Tr vẫn nhìn về dải nắng lung linh trên mặt nước, như tấm gương phản chiếu lên sự trong trắng u buồn của nó. Dường như nó đã quá quen với những điều điên rồ tôi nói.

Tr quay sang nhìn tôi “Mày sẽ chết như thế nào?”
Câu hỏi này khiến tôi bỗng luống cuống, tôi sẽ chết như thế nào? Tôi còn không biết nữa, có lẽ rằng khi đại dương bóng tối nhấn chìm tôi, tôi sẽ chết. Tôi nói với Tr điều ấy nhưng bằng một cách khác “Tao sẽ chết khi ngủ, đặt mình vào giấc ngủ và sẽ chết, giấc ngủ, bóng đêm ở phía trước mắt và cả ở sâu trong giấc ngủ sẽ giết chết tao…”
Tôi chờ đợi điều gì đó từ Tr, tôi biết chứ, nó là đứa hiểu rõ tôi là người như thế nào, nó biết rõ những cái điên và cái sầu uất trong tôi như thế nào… Nhưng sao lúc này đây, tôi nói vậy mà nó bỗng hững hờ… Tôi chưa bao giờ quyết chết và tin tưởng cái chết tuyệt đối như lúc này… Liệu nó có hiểu không?...
Tr nói rất nhỏ “Rồi mày sẽ quay trở lại…
Kiếp sống của mai đây…
Mày sẽ lại quay trở lại.”
Sao lại như vậy?... Làm gì có kiếp mai đây, chết là hết, hết nợ cuộc đời.
Tôi đã nghĩ thế nhưng lại không thể nói như thế… “Ừ, hy vọng…”

“Tao tự hào vì những gì mày đã làm, tự hào vì cách mày sống và định đoạt cuộc đời trong hơn 20 năm qua… Không ai có quyền thất vọng mày cả!”
Tôi chẳng cần biết điều nó vừa nói, đối với tôi, một thằng 23 tuổi, biết về cuộc đời như vậy là quá đủ rồi, khi mà ước mơ và khát vọng đã cạn kiệt, để lại những gì mình đã làm được trong tháng năm qua, cuộc sống đến đây chỉ còn đích đến là cái chết, không còn điểm dừng hay ngã rẽ nào nữa, mà có sinh ra, rồi lớn lên, trưởng thành thì cái trước mắt hiện hữu nhất vẫn là cái thòng lọng dài ngoẵng chờ để móc vào cổ cuộc đời.

Tôi biết sự ra đi của tôi sẽ làm Tr gục ngã giữa chốn trần gian này, nó đã kỳ vọng và hy sinh quá nhiều vì tôi. Tôi và Tr giống nhau ở nhiều điểm, tôi thấu hiểu được sự cô đơn của nó, cũng như tôi, nó lạc lõng giữa những ước mơ đã chết… Rồi nó đặt niềm hy vọng vào tôi, đặt thứ tình cảm thiêng liêng nhất vào khát vọng của tôi. Giờ đây khi tôi quyết định bỏ cuộc, quyết rời xa cuộc sống này… Tr sẽ chỉ còn lại có một mình… Tôi không thể nghĩ gì hơn, tôi sẽ đi, điều đó là sự thật.

…Hoàng hôn đã tắt, ánh mặt trời đã ở quá xa, đàn dơi cũng đã tản đi khắp nơi và không còn lởn vởn nữa, bầu trời điểm những vì sao đẹp lạ kỳ. Mặt hồ lấp lánh ánh đèn, những mảnh đèn, mảnh sao vỡ vụn rồi lại nhập vào, rồi lại vỡ…

Tôi và Tr vẫn im lặng ngồi đây, đã hơn 40 phút trôi qua kể từ lúc đồng hồ báo 5 giờ.
“Vậy là mày tin tao đúng không? Mày tin cái chết đang đến với tao đúng không?” Tôi hỏi nhưng nó không trả lời… Nếu tôi là nó, tôi cũng chẳng thể trả lời được câu hỏi ấy. Tôi nên chết, như vậy tốt hơn.
Tôi nói với nó “Ngày mai, ngày kia, dù sao, ai chết cũng vậy, phải có đám tang… Ông bà chủ nhà chắc sẽ giúp… Mày…”
- “Không. Mày đừng nói đến những điều ấy! Nếu cái chết đến, đó là thời khắc của mày, của riêng mày, mày đừng nghĩ đến điều gì khác… Tao sẽ lo mọi thứ.”
Tôi cảm thấy mình không hề cô đơn nữa vì bên tôi còn có Tr, thật tình, tôi không hiểu… Nó có tin vào cảm giác cái chết đang ở trước mặt của tôi không.
Giá như nó ở trong tôi, nó sẽ thấy điều ấy rõ như thế nào, tôi cảm thấy mình còn có thể sắp chạm được vào cái chết, sắp được sống với cảm giác kỳ lạ, hiếm hoi ấy.

Tôi nói “Mày đừng buồn nhé, sự kết thúc dang dở này là một điều tất yếu, nó phải đến với tao, nó phải đưa tao đi khỏi cuộc sống này… Tao thấy thanh thản lắm, và còn thấy hạnh phúc nữa, vì cái chết, tao biết được cuộc đời của tao có mày…”
Tr không nói gì hết, nó ngẫm nghĩ điều gì đó mà tôi không biết được.


Tôi nhìn đồng hồ, đã 5h55 rồi, Tr biết được hành động của tôi, nó nói “Đã đến giờ tao phải đi”. Tôi nhìn nó, lòng bỗng nặng trĩu và như bị một lưỡi kiếm quét qua sâu thẳm con tim… Tôi không dám nói điều gì, cảm giác cô đơn lại tràn đến, nó vẫn ở trước mặt tôi, nhưng tôi biết, chỉ chốc nữa thôi,  không bao giờ, mãi không bao giờ tôi được gặp nó nữa… Và tôi sợ hãi điều đó.

Tr như hiểu được suy nghĩ ấy, “Hãy cứ để cái chết tìm đến mày, mày là người mà cái chết sẽ tự nó đến, một cái chết mà người đời không bao giờ đạt được…”
… “Giờ tao sẽ đi… Đừng nghĩ về tao nữa, tao và mày sẽ còn gặp lại”
Tôi lắc đầu mà chẳng nói gì thêm, mắt tôi cay xè và không còn nhìn thấy gì nữa, tôi nhắm mắt lại, lau đi những giọt nước chảy dài trên má…

Tr đã đi rồi, lời từ biệt vội vàng vậy là đã xong…
Tôi chưa kịp nói với nó, tôi muốn nó hãy quay trở về quê hương…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2010 00:27:33 bởi Họa__Tr >

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:45:49
~ II ~

Tôi không còn mong gặp lại nó nữa. Vì tôi biết, ngày mai, ngày kia, mãi mãi, nó sẽ nhớ về tôi, tôi không cô đơn, vậy là đủ… Còn bây giờ tôi chẳng còn quan tâm nó sẽ ra sao khi thiếu. Tôi ích kỷ quá rồi, cái chết đang chờ tôi, cũng vậy mà thôi.

6 giờ.
Tôi thấy đói, đã mấy ngày rồi không có thứ gì tử tế nhét vào bụng. Nhưng sắp chết rồi còn đâu, đói hay no quan trọng gì. Không! Phải no 1 lần trong đời cho sướng chứ!
Nhưng cái bụng có vẻ như chẳng thèm khát gì, từ xưa tới giờ thèm biết bao nhiêu món, nhưng đào đâu ra tiền để thỏa mãn mơ ước xa xỉ ấy!? Nay chuẩn bị chết, quyết chết, quyết tống hết đi mọi tài sản để chết thì lại chẳng thèm thuồng một thứ gì hết…

Nhưng không! Dù sao cũng phải ăn, ăn một món nào đó mà ta đang thèm. Có một món mà chưa bao giờ ta ăn cả. Rác! Đúng vậy! Chưa bao giờ ta ăn rác. Vậy trước khi chết! Ta sẽ làm một bữa rác thật thịnh soạn, thật ra trò!
Cái tôi trong tôi đã nghĩ như vậy, và rồi tôi lại lên đường. Tôi đi tìm một bãi rác trên đường dài vô tận…

Cảnh vật quanh tôi vẫn điêu tàn như trước, hoàng hôn đã tắt, khoảnh khắc tôi yêu của thiên nhiên này đã rời xa và sẽ không bao giờ cho tôi cơ hội được ngắm nhìn lại lần nữa.
Phố xá không còn bóng người, có lẽ tất cả đã ẩn mình vào ngôi nhà ấm cúng rọi sáng bên kia đường. Tôi cảm thấy mình lạc lõng vô cùng, tôi đi ở giữa con đường, không có xe cộ nào qua lại, ánh cột đèn là của riêng tôi, mặt đường này cũng là của riêng tôi, tôi bước những bước rất chậm, tôi muốn chờ đợi để được nhìn thấy mọi người, nhìn thấy sự hiện hữu, sự tồn tại rõ ràng nhất của cuộc đời. Nhưng xung quanh tôi vẫn chẳng có ai, tôi đi rất xa rồi mà vẫn chẳng gặp một bóng người nào, có lẽ tôi là một hồn ma lạc loài giữa vùng đất không mấy sự sống này!...
Rồi con đường cũng ngày càng thu hẹp lại trước mắt tôi, những ngôi nhà nhỏ sát vách nhau, tôi rỏng tai hết cỡ, đây đó xuất hiện những tiếng cười, tiếng hát ru, và mùi thơm của bữa tối đã tỏa ra khắp nơi… Những cảm xúc ấy khiến tôi cảm nhận được sự sống của thế gian này, tôi thấy mình gần gũi với nó hơn, thấy mình cũng là một phần của nó, dù là một phần đơn độc. Tôi tiến gần hơn các vách tường gạch, những tiếng động từ phía trong phát ra thật rõ rệt.
Và tôi dừng lại trước một ô cửa sổ nhỏ, tôi nấp sau mép tường và quan sát vào phía trong, gia đình nhỏ ấy đang chuẩn bị đón bữa tối. Tôi nhận ra người mẹ, người cha và đứa trẻ nhỏ, họ không giàu có gì, bữa ăn rất đạm bạc, đứa trẻ cười nói rất nhiều, vẻ mặt người cha cũng thanh thản với nụ cười tươi, nhưng tôi nhận ra, nụ cười ấy chẳng thể che dấu nổi nỗi lo âu của cuộc sống nghèo túng, gia đình họ đang tồn tại ở đây, và sẽ tiếp tục tồn tại vì những khát vọng và tương lai của đứa trẻ. Cuộc sống như vậy cũng thật ấm áp, còn tôi, tôi thấy lạnh sống lưng, đã bao lâu rồi tôi không biết đến cảm giác ấm cúng này? Đối nghịch với họ, giờ tôi đang ở ngoài đây, lạnh lẽo và cô đơn vô cùng, tôi chẳng còn gia đình, chẳng còn người thân và cũng chẳng còn mục đích gì để hướng đến, nhớ lại bữa tối xưa nay của mình, trong góc phòng trọ, chiếc bánh mỳ và cốc nước lọc, lòng tôi chỉ trực khóc... Bữa tối sum họp sẽ mãi không thể có, tôi muốn chúc mừng gia đình nhỏ kia, họ đang có niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất mà tôi từng mơ ước. Giá như họ biết được thiện ý của tôi, tôi muốn ngồi cùng mâm với họ, kể cho họ nghe tôi thấy được niềm vui trên đôi mắt của họ như thế nào, tôi sẽ chúc và cầu nguyện cho họ… Đêm nay trước khi chết, tôi sẽ làm như vậy.

Tôi ngoảnh đầu và tiếp tục đi, chân tôi dần mỏi nhừ, nhưng không còn thời gian để nghỉ nữa, phải cố gắng lê bước đi tiếp. Trời bắt đầu nổi gió lạnh, tiếng gió rõ hơn bất cứ lúc nào hết, tôi lắng nghe những âm thanh ấy lần cuối cùng. Gió rít qua những mái nhà, qua cành cây, qua bờ rào, ngân nga như những tiếng hát vô hồn, những giai điệu muốn tiễn biệt tôi, và tôi hát theo gió. Gió vờn vào mái tóc, vờn qua đôi tay, khe áo… Hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy gió đang cuốn lấy tôi, có phải gió muốn nói lời chia tay? Hay gió cũng muốn giữ tôi lại phải không? Nhưng muộn mất rồi, không thể thay đổi được nữa. Từ biệt gió, từ biệt cảm giác mát lạnh và yên bình mà gió mang đến. Tôi yêu gió lắm, những cơn gió dữ dội của chớm đông.
Tôi nhận ra gió đã báo cho tôi rằng, tôi đang đi đúng đường … Xa xa ở trước mặt, bãi rác của đô thi đã gần tới, những ngôi nhà đã ở lại sau lưng, quanh tôi giờ là một khoảng không rộng lớn, cánh đồng cỏ cây bát ngát không ai chăm sóc, nơi đây trở thành chốn ngụ cư cho những loài vật đi hoang, trên trời là đàn chim tan tác, còn dưới đất là cỏ cây héo úa và rác rưởi… Gió mang mùi vị của bãi rác đến với tôi, tôi khẽ giật mình trước mùi vị ấy, nhưng tôi thề, tôi không gọi đấy là mùi hôi thối đâu. Không khí nơi đây sặc mùi thịt kho, cá rán, thịt băm hành, hoà trộn với hàng vạn mùi vị hổ lốn khác, tất cả đều ôi thiu và tanh ngòm. Con đường nhầy nhụa bùn, chúng nhão nhoét dưới đôi chân của tôi, có lẽ dưới đống bùn nhầy ấy có đủ các loại cứt đái, cũng có đủ loại kim tiêm, thậm chí là cả những con chó chết! Không có ánh đèn sáng rực, không gian ở đây tối tăm và ghê rợn hơn bất kỳ nơi nào trong đô thị này. Những túi ni lông bay tứ tung trong gió, những vỏ bánh vẫn còn nguyên lớp mỡ thơm lừng… chuột và chó hoang là lòai động vật dễ nhận ra nhất ở đây, những con chó gầy gò mệt mỏi, như bản thân tôi vậy. Chúng chẳng thèm đoái hoài đến sự xuất hiện của tôi, chúng không biết rằng tôi sắp sửa “tranh ăn” với chúng.

Tôi ngắm nhìn bữa ăn khổng lồ ở trước mặt, tôi muốn ngửi thật kỹ, nếm thật kỹ hương vị của bữa ăn này… Tôi thấy có những con người cũng đang tìm kiếm thứ gì đó. Họ lúi húi đào bới bãi rác, lục lọi, ngắm nhìn, cất giữ hoặc lại quẳng đi, tôi không biết họ có nhìn thấy tôi không, tôi sẽ không làm phiền đến họ và chắc những con người kia cũng sẽ chẳng làm phiền gì đến tôi. Tôi hiểu họ không như tôi, họ không tìm thức ăn ở đây mà tìm kiếm thứ khác, tìm kiếm “phép màu” nào đó có thể cứu giúp ít nhiều cuộc đời nghèo khổ của họ. Nhìn lại mình, tôi thấy mình sao thật hèn hạ, tôi đã tự rời bỏ cuộc sống của mình, đã tự nhận lấy phần thất bại cho mình, những con người kia, họ đã bao giờ tìm thấy cơ hội để thay đổi cuộc đời chưa? Tôi đã bao nhiêu lần nắm lấy cơ hội và lại bỏ nó ra để đi theo con đường mòn và cụt lủn của mình? Giờ đây, tôi hoàn toàn thua họ, dù họ cũng đang ở bãi rác này nhưng họ vẫn còn đó bao khát khao, hy vọng và họ không hề từ bỏ, còn tôi, tôi đã từ bỏ mọi thứ và có mặt ở đây chỉ vì phút giây điên cuồng cận kề cái chết, một sự kết thúc vô nghĩa, vô nghĩa vô cùng! Họ chắc đang tràn ước muốn, đêm nay tôi sẽ lại cầu nguyện cho những con người nghèo khổ ấy…

…Có một bóng người đang tiến về phía tôi, một thằng bé khoảng tầm 12 hay 13 tuổi gì đó, trông nó nhem nhuốc và hôi hám làm sao. Nhưng khuôn mặt nó lại không như vậy, nó đang buồn, tôi nhìn thấy điều đó trong con mắt ngờ nghệch đầy khổ đau, và tôi không biết nữa, có thể tôi đã nhìn thấy ánh mắt này từ lâu, có thể tôi từng gặp thằng bé...
Nó vẫn tiến về phía tôi, tôi chờ đợi nó dù chẳng thể biết được ý đồ của nó là sao, không biết nó có muốn gì ở tôi không, còn phần tôi, tôi chỉ biết rõ ràng rằng tôi đã từng gặp ánh mắt này.

Khi thằng bé đã ở trước mặt, nó ngước nhìn vào mắt tôi, cái nhìn khiến tôi chợt thấy sợ, không hiểu sao lại sợ, tôi gượng cười với nó, nhìn nó bằng ánh mắt nhẹ nhàng nhất có thể…
Rồi thằng bé cất tiếng “Anh vẫn muốn ăn rác sao?”, một giọng nói vừa lạ vừa quen.
Tôi như chết đứng trước câu hỏi của nó, sao nó biết được tôi sẽ ăn rác? Nó là ai? Và sao lại dùng từ “vẫn muốn”? Tôi chưa từng ăn rác ở đây mà! Tôi muốn cất tiếng hỏi tại sao nó lại nói như vậy, nhưng tôi muốn tự mình trả lời mình trước, tôi cố gắng nhớ xem thằng bé là ai. Nó đã hỏi tôi một câu mà bản thân tôi không thể lường trước được…
À! Tôi nhớ ra một chuyện, chẳng lẽ nó biết được cái lần tôi lục thùng rác nhà hàng xóm sao? Có thể lắm! Chuyện đó tôi vẫn nhớ, cũng vài tháng trước rồi, tôi thấy người ta vứt cái túi gói một nửa cái bánh gha tô to tướng vào thùng rác, tôi đã lôi ra và chén hết, cái bánh vẫn ngon và còn nguyên dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”, khi ấy tôi đói lắm, đói hơn lúc này nhiều! Có vài người đã thấy tôi, tôi biết có những ánh mắt đã nhìn tôi rất lâu, nhìn một thằng trai trẻ đang ngấu nghiến ăn phần bánh người ta vứt bỏ, đôi lúc tôi xấu hổ lắm nhưng không thể chịu đựng nổi cái đói hành hạ, phải chăng thằng bé này là một trong những người đã nhìn thấy tôi ngày hôm ấy?
Chắc là vậy rồi. Tôi nhớ là đã từng nhìn thấy ánh mắt của nó mà, nó đã từng thấy tôi ăn rác, và hôm nay, khi thấy tôi đến với bãi rác khổng lồ này, nó hỏi tôi như thể muốn gợi lại “nỗi đau” nghèo khổ của con người.
“Ừ, anh sẽ ăn một bữa thật no.” – Tôi nói bằng một giọng rõng rạc và chút khí thế.
Thằng bé chẳng thèm quan tâm tới câu tôi nói, ánh mắt nó cũng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, nó móc bàn tay nhuốm đen cáu bẩn vào túi áo, một gói mì tôm khô đã bóc, ruột gần như là nguyên vẹn. Nó đưa gói mì cho tôi, “Anh ăn đi, em mới tìm được, dù nó cũng là rác nhưng… vẫn còn mới lắm, chắc người ta vứt nó đi vì bị chuột gặm…”.
Thế là sao? Sao thằng bé lại tốt với tôi đến vậy? Nó cũng như tôi, mà không, nghèo khổ, đói rách hơn tôi gấp mấy lần, sao nó lại để dành tôi gói mì lành lặn đến vậy? Tôi không nói lên lời, đứng chôn chân và nhìn vào thăm thẳm ánh mắt nó… Đây là lúc tôi thấm thía cuộc sống cơ cực, thấm thía nỗi bất hạnh mà sự nghèo khổ hành hạ lên mỗi con người, thằng bé khiến tôi muốn khóc, nó còn rất bé bỏng ấy vậy mà đã phải dành tuổi thơ vào nơi hôi thối này, giờ nó lại muốn cứu tôi, một kẻ đói rách xa lạ và trưởng thành hơn nó rất nhiều… Rồi nó nói tiếp “Anh đừng ăn rác, sẽ chết đấy. Anh hãy ăn gói mì này và từ mai đừng quay lại nữa… Em không có gì để mang cho anh nữa đâu. Mẹ em biết sẽ mắng mất.” Nói rồi nó đưa gói mì vào tay tôi, ấn chặt vào bàn tay như thể sắp rụng rời, nó lại tiếp tục “Còn nếu anh muốn quay lại, hãy tìm kiếm thứ khác, sắt vụn, ve chai chẳng hạn. Nó có thể giúp anh kiếm được bữa tối tử tế hơn. Giờ em phải quay lại chỗ mẹ.” Nó quay lưng đi ngay khi có tiếng người mẹ nào đó gọi tên, tôi không nhớ người mẹ ấy đã gọi nó bằng cái tên gì… Tôi chưa kịp cảm ơn thằng bé, một ngày cuối đời, tôi lại thấy được cảm giác yêu thương cuối cùng. Dù tôi không thể hiểu tất cả những điều thằng bé vừa nói, tôi đưa gói mì lên mũi ngửi, vẫn còn thơm… Nhưng tôi đâu muốn ăn một thứ ngon lành đến vậy? Tôi muốn ăn rác, thứ rác hôi hám và bẩn thỉu cơ mà! Thằng bé đâu hiểu lòng tôi, cũng như tôi không hiểu nó, hôm nay đây, tôi muốn ăn những gì hôi thối mà người đời vứt bỏ… Tôi muốn cứu giúp chúng, tôi sẽ ăn, sẽ tận hưởng, và chúng sẽ theo tôi về cõi chết, nơi mà tất cả mọi thứ không bị vứt bỏ, không bị ghẻ lạnh…

Tôi cất gói mì vào túi quần. Thằng bé tốt bụng đã rời xa khỏi tầm mắt của tôi, giờ tôi chỉ còn lại có một mình… Và thời khắc này là của tôi, tôi nhắm mắt lại, dang rộng cánh tay, tôi muốn đắm mình vào bãi rác này để tận hưởng nó một cách trọn vẹn.
Tiếng gió gào lên dữ dội, hoà vào tiếng kêu than ai oán của bầy chim lợn, như tiếng khóc của kẻ bị cuộc đời đối xử tệ bạc.
Tôi hít một hơi thật sâu, mùi vị của không gian này làm bộ não và hai bên thái dương nhói lên, tôi sặc và ho một tràng. Tôi cố cười, gắng cười thật to để át đi nỗi đau và cơn nghẹn mùi vị ấy. Người tôi run bần bật từng hồi, mắt mũi cay xè lại, tôi vẫn ho vì sặc mùi, nhưng vẫn cười lên những tiếng man dại, gai ốc nổi lên khắp người… Tôi yêu cảm giác này! Tôi thấy mình đang đi đến đỉnh điểm của cái chân, cái thật trong bản năng con người tôi!
Gió bỗng rú lên thật mạnh, quật người tôi xuống, tôi ngã lên những bịch rác ở dưới chân, những bịch rác ấy rung chuyển… Tôi dãy dụa, lăn lộn, cào cấu mọi thứ xung quanh mình. Chúng bắt đầu vỡ nát ra, rác tràn ra rồi! Nào là vỏ cam, vỏ quýt, cơm thiu, hay những thứ kinh tởm khác như chuột chết, bì lợn, bã xác tôm cua… Hôi thối khủng khiếp, nhày nhụa và thật tởm lợm! Tôi không cảm nhận những điều ấy nữa, tôi bắt đầu bôi thân thể mình lên đống rác ấy, và rồi tôi mở rộng miệng mình ra…
Chúng tràn vào…
Bộ não tôi đâu rồi, mắt mũi, chân tay, trái tim tôi đang thuộc về ai?... Tôi không kiểm soát nổi. Tôi đang chìm vào bữa ăn cuối cùng của cuộc đời mình. Một bữa ăn không ai có được…


Tôi lạc vào một thế giới, tôi biết tôi đang mơ, chỉ có trong giấc mơ mới có một thế giới hình thù như vậy, tất cả chỉ toàn là màu trắng, không có đường chân trời, không có đồ vật nào hết. Ở đó tôi nhìn thấy rất nhiều người đang đi lang thang, họ mang một khuôn mặt giống nhau, và khuôn mặt đó chính là khuôn mặt của tôi! Nhưng dường như tất cả đều không còn một chút cảm xúc nào, họ đi thẳng với ánh mắt vô hồn, dường như trong tâm hồn tất cả bọn họ đều trống rỗng… Họ là ai? Còn tôi nữa? Tôi đang là ai? Tôi có giống như họ không? Giữa thế giới mơ ảo này, tôi đang tỉnh, tôi lạc giữa những con người tôi! Tôi không thể cất lời gọi, cũng không thể chạm vào họ, họ đi lướt qua tôi, ánh mắt vô hồn…
Tất cả bọn họ đều đi thẳng, đi xuyên qua nhau, dường như họ biết nơi họ đang đến và cần phải đến, còn tôi, tôi đang không biết đi đâu, không biết phải đuổi theo ai, không biết cần phải rẽ hướng nào, tôi chạy ngang dọc, quay đầu hết bên này rồi bên kia. Tôi sợ hãi khi nhận ra tất cả bọn họ đang dần dần rời xa tôi. Linh hồn tôi đang rời bỏ tôi, tôi lạc lõng giữa thế giới vô hình này. Đến khi chỉ còn một mình, xung quanh là một màu trắng vô tận, tôi đổ gục xuống…





Tôi bỗng chạm phải giới hạn của bản năng này.
Vào thời điểm mà tôi cảm thấy mình sắp thiếp đi, và không chừng sẽ chết chìm trong bãi rác… Tôi choàng tỉnh! Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi vẫn không biết mình là ai, và thậm chí tôi còn nghĩ mình chẳng là ai cả… Mắt tôi không còn điên dại nữa, tôi bật dậy, bộ não chỉ còn có thể nghĩ về một điều… Phải chạy đi thật nhanh, chạy về mặt hồ thân thuộc rồi lao xuống đó!



Tôi đang chạy đây rồi, xung quanh tôi đã là thế giới của thực tại, màn đêm đen kịt buông xuống. Tôi không dám nghĩ đến những thứ đang bám trên thân thể mình, không dám nghĩ xem có những gì đang ở trong miệng của mình, không dám nghĩ về những gì mình đã nuốt … Tôi đang hoàn toàn tỉnh táo.

Chưa bao giờ tôi chạy nhanh đến vậy. Ánh sáng chiếu lối tôi đi, gió gào rú điên loạn, xa xăm những con quạ tru lên từng hồi thảm thiết. Trên con đường không biết dài hay ngắn đó, tôi vấp ngã đôi lần, ngã xõng xoài ra mặt đất, không còn cảm giác đau đớn nữa, những vệt máu chảy trên cánh tay chỉ làm tôi thấy lạnh và khiếp sợ kiếp sống này. Tôi lại đứng dậy ngay và tiếp tục chạy, đôi chân đang làm chủ con người tôi.

Mặt hồ đã hiện ra trước mắt, tôi thèm khát được nhảy xuống đó, uống và rửa đi những kinh tởm còn trong miệng, tôi không chịu được mãi sự kinh tởm đó, tôi cần phải tỉnh táo để tiếp tục đêm tiễn biệt này!
Những bước chạy cuối cùng khi đã gần tới hồ, tôi cởi quần áo thật nhanh, treo lên cành cây và chẳng phải lo liệu có ai lấy đi những thứ hôi hám ấy. Những hành động của tôi diễn ra rất nhanh, có lẽ lâu lắm rồi tôi mới hoạt động một cách vội vã, dứt khoát và nhanh chóng đến vậy. Rồi tôi nhảy tõm xuống hồ.

Nước hồ lạnh quá, như sương đêm lan toả chảy khắp các mạch máu, tôi nuốt một dòng nước, nhổ phì ra, nước hồ chả thơm tho gì, chỉ độc mùi cá tanh và không thể thiếu mùi rác do người ta đổ xuống. Tôi nuốt thêm một dòng, nuốt chửng vào bụng, tôi ngụp sâu xuống dưới đáy hồ, thả mình trôi trong lòng hồ đen kịt và lạnh buốt. Mọi thứ dường như im bặt lại, không còn âm thanh nào ngoài tiếng ùng ục nước chảy ngay tận trong lỗ nhĩ… Nhưng rồi tôi lại mơ màng hay thực sự nghe thấy những âm thanh khác nữa…

Tôi biết mình lại chìm vào một giấc mơ.
Tôi nghe thấy tiếng cười đùa ở một nơi nào đó rất xa, những tiếng cười quen thuộc lắm, và rồi tôi nhận ra đó chính là tiếng cười của tôi những tháng năm thơ ấu… Đây đó còn có tiếng cười của mẹ, tôi nghe rõ những lời mẹ nói, mẹ nói về tương lai của tôi, mẹ tin rằng tôi sẽ trưởng thành, đối với mẹ, tôi là niềm tự hào… Tôi còn nhìn thấy bóng dáng mẹ với làn sương trắng muốt ở sau lưng, tôi thấy rõ nụ cười và ánh mắt của mẹ, tôi thấy tình yêu vẫn còn trong đôi mắt ấy. Giọng mẹ vang vọng vào tâm hồn tôi, mẹ gọi tên tôi và đang chờ đợi ngày tôi trở về. Tôi cố gắng đi đến gần mẹ hơn, hãy đợi con, con đang về bên mẹ đây… Nhưng có vật gì đó đang cản đường của tôi, những mảng màu sắc từ đâu rơi xuống chắn lối tôi đi, chúng đan xen nhau tạo thành những bức tranh nhiều hình thù kỳ quái. Mẹ vẫn gọi tên tôi, giọng nói vang xa và nhẹ nhàng, còn tôi lại không thể cất tiếng gọi mẹ. Càng ngày tôi càng thấy xa mẹ hơn, tôi cố gắng đi qua những hình thù ấy, nhưng càng đấy chúng khỏi con đường con tôi đi, những mảng màu sắc từ đâu lại càng rơi xuống nhiều hơn. Tim tôi như bị bóp nghẹt lại, bóng hình của mẹ ngày càng mờ dần và trôi xa, ánh mắt của mẹ vẫn còn hướng về phía tôi… Tôi sợ hãi khi biết rằng mình không thể đến bên mẹ được nữa, mẹ đã ở quá xa và giây phút cuối cùng tôi trông thấy, đôi mắt của mẹ đã khép vào. Màu đen rợp phủ lên bóng tôi…

…Rào-ào-ào…!
Tôi ngoi đầu lên mặt nước, thở dồn sau những giây phút ngụp sâu dưới đáy lòng hồ. Tôi nhận ra xung quanh mình, chỉ có bóng đêm đen, lấp loáng ánh đèn trôi trên mặt nước… Không có hình ảnh của mẹ, không có những mảng màu vô hình, không có tiếng cười đùa nào hết, mọi thứ chỉ là những kỷ niệm ở quá khứ và là vết thương đau buốt cho hiện tại bây giờ. Tôi biết mình đã mơ màng khi ở trong lòng nước như vậy.

Tôi nghĩ về mẹ, mẹ có còn yêu thương tôi? vẫn còn chờ đợi tôi trở về?
Đã quá lâu rồi kể từ ngày đi xa, tôi không còn tin tức nào của mẹ. Giờ thì đã quá muộn cho tôi, tôi chẳng thể quay về nhà được nữa, tôi sẽ không được gặp lại mẹ, không thể trở thành người con như mẹ hằng mơ ước.

Tôi bước lên bờ, lau khô người rồi mặc lại quần áo. Tôi ngồi xuống bên thềm cỏ, người tôi vẫn thấm mệt, chân tay mỏi nhừ và quả thật…bụng vẫn còn sôi lên vì đói. Nhưng thế là đủ rồi, tôi đâu cần gì nhiều, chỉ cần đêm nay tôi được sống thật lòng, sống với tất cả những gì mình đang có. Tôi mở túi áo, gói mì mà thằng bé ban nãy tặng vẫn còn, đã vụn nát sau những cơn vật lộn, tôi ăn một ít cho vị đắng trong miệng tan đi.

7 gìơ 40 phút. Thời gian vẫn trong tầm kiểm soát của tôi. Mọi thứ vẫn chưa hề vượt qua ngoài sự chịu đựng và ý muốn.
Tôi vẫn còn thấm mệt, trên người đôi chỗ đã bầm tím lại, những nỗi đau không hình thù đang tuôn chảy trong người tôi. Tôi ngồi nghỉ, chờ dịu đi sự mệt mỏi và những cơn đau để tiếp tục hành trình đêm nay, tôi lại có thêm một chút ít thời gian để ngẫm nghĩ…
Tiếp tục châm một điếu thuốc, điếu thuốc cong queo và không còn thơm nữa, nhưng hít một hơi thật sâu, làn khói vẫn mang theo một cảm giác quen thuộc... Sự ấm áp nhẹ nhàng.
Tôi nghĩ lại những việc mình vừa trải qua, tôi rùng mình sợ hãi, tôi biết trong một khoảnh khắc nào đó tôi đã không kiềm chế nổi mình, phút giây ấy đã không còn, giờ tôi còn đó hơn bốn giờ đồng hồ nữa để sống nốt đêm cuối cùng.
Đường phố vắng như tờ, những cột đèn chẳng soi bóng ai, những ngôi nhà bên đường đã đóng kín cổng và lưa thưa những ánh đèn buồn bã, những tiếng cười nói vô nghĩa, tiếng loa đài từ những ngôi nhà ấy không thể giải toả nổi sự cô đơn và im lặng tuyệt đối ở không gian bên ngoài này, chúng thậm chí còn tô đậm hơn sự im lặng ấy! Tất cả mọi thứ đã lẩn trốn ở đâu đó để nhường lại đêm chớm đông một nỗi buồn không cần lời lý giải, bất cứ ai thôi nếu chìm vào không gian cô đơn im ắng này cũng sẽ nếm trải một nỗi buồn sâu thẳm vô bờ. Tôi đã quá quen với nỗi buồn ấy, và tôi yêu những con đường dài vô tận không có một ai đi lại được chiếu sáng bởi ánh đèn đỏ u huyền, yêu những cánh lá rụng rời chia lìa sự sống, yêu những tiếng động rất nhỏ phát ra từ sự va chạm của đất trời…
Đôi khi trong đêm tĩnh mịch ấy, có những bóng người từ đâu đó vội vã đi qua, những tiếng kẽo kẹt từ cái bàn đạp hoen rỉ và bánh xe chực rụng rời. Có người đã ngước mắt nhìn tôi, nhìn mà chẳng hề ngạc nghiên trước sự kỳ quái phát ra từ con người này. Cuộc sống nơi đây tràn ngập hình ảnh của sự nghèo khổ, chúng bám vào từng con phố, từng ngôi nhà, từng bữa ăn, ánh đèn, bám vào cả thân xác tôi cũng như tất cả mọi người. Tôi cảm thấy họ, những con người ở nơi đây còn nghèo khổ hơn cả thân thể rách nát này. Tôi thầm chửi đời, tôi từng sống trong no đủ, từng ở cái vùng đất giàu có và tấp nập nhất nhì đất nước. Nhưng tôi chẳng thể nhớ và cũng chẳng thèm nhớ đến cái vùng đất đó, tôi đang sống ở đây, nơi như một cái đáy sâu nhất của xã hội…

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:47:09
~ III ~

Tôi cứ thế bước đi mà không biết đi đâu, tôi lạc lõng chìm trong cõi vô bờ, chơi vơi giữa bóng đêm huyền hoặc… Tưởng đêm cuối sẽ có thật nhiều việc để làm nhưng thực ra tôi lại chẳng có việc gì hết, tôi sống hay không sống đối với xã hội này không hề quan trọng, rõ rồi, cuộc đời tôi tồn tại là một sai lầm, và sai lầm ấy lại do chính tôi gây ra…
Tôi vật vờ như kẻ đã chết, tôi còn lại có một mình trong cả thế giới, không hy vọng, không khát khao, không niềm tin, không mơ ước và tồi tệ nhất, con đường tôi đang đi chẳng còn ngã rẽ nào hết… Tôi ngỡ ngàng không hiểu tại sao mình vẫn còn ở lại thế giới này…

Tôi lững thức bước, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ về ý nghĩa của con người mình. Tôi từng nhận ra ước mơ của mình và cũng từng vắt kiệt sức cho ước mơ ấy, vậy tại sao lúc này tôi không muốn tiếp tục nó? Tôi chỉ thấy mình thật sự thất bại trước cuộc đời, một điều lý giải phi nghĩa hết sức, tôi đang rối loạn tâm lý, tôi biết điều đó. Tôi có thể tiếp tục sống vì ước mơ của mình, tiếp tục hy sinh sức lực và tuổi trẻ cho ước mơ ấy, nhưng lúc này tôi chán chường hết mức rồi, tôi thấy mình không còn sức lực nào nữa, mà cũng để làm gì cơ chứ khi đêm nay tôi sẽ chết, bóng đêm sẽ giết chết tôi, tôi không cần giải quyết vấn đề của mình nữa, bóng đêm sẽ giúp tôi giải quyết nó.

Tôi vẫn tiếp tục đi, chẳng cần biết đi đâu, những con đường quá quen thuộc đối với tôi, từng con phố vắng người càng toát lên vẻ đẹp của bóng đêm, miệng ngậm điếu thuốc, trong người tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Tôi nghĩ đến Tr, giờ nó đang ở đâu? Nó có nghĩ đến tôi không? Có đau buồn vì sắp mất tôi hay không?... Tôi muốn gặp nó, đến bên nó, ở bên cạnh nó trong những phút giây cuối cùng… Nhưng để làm gì cơ chứ, Tr cần quay về quê hương, nơi nó còn có cả gia đình và những ước mơ từng bị vứt bỏ, những điều đó quan trọng hơn tôi rất nhiều…

“Anh hoạ sĩ vẫn lang thang đấy à!?”
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói của một ai đó, cắt đứt mạch suy ngẫm vô nghĩa của tôi, tôi quay sang bên kia đường, hướng có người vừa cất tiếng.
Trên vỉa hè, dưới gốc cây xà cừ, ánh đèn đường màu vàng đỏ, một gánh nước rong và một người phụ nữ, gánh hàng không có khách. Tôi dừng bước, tôi biết người ta cất tiếng gọi tôi. Người phụ nữ nhìn tôi và mỉm cười, ánh đèn đủ sáng để tôi nhận ra điều đó, có lẽ hơn tuổi tôi, chị ấy trông cũng chẳng xinh xắn gì, gầy yếu và mang trên người cái áo khoác cũ rích, tôi nghĩ chiếc áo này chẳng đủ để giúp chị ấy không cảm thấy lạnh, gió vẫn rất to. Tôi không quen chị ấy, cũng chẳng nhớ nổi đã gặp hay chưa, nhưng chị ấy biết tôi, vì chị vừa gọi tôi là “hoạ sĩ”.

Tôi bước sang bên đường về phía chị, tôi muốn nhìn chị kỹ hơn. Khi tôi đến bên gánh nước chè của chị, chị cất tiếng “Ngồi uống chén trà nóng anh hoạ sĩ nhé!”.
Quả thật tôi rất bất ngờ trước thái độ chị dành cho tôi, ít ra cũng có người nhận ra tôi trong lúc này, tôi vui vì điều đó, tôi muốn uống một chén trà nóng của chị, nhưng tôi lắc đầu “Em chẳng còn một xu nào cả”.
“Chị biết điều ấy mà, chị đã bao giờ lấy tiền của anh hoạ sĩ bao giờ đâu! Hãy ngồi xuống đi, uống một chén trà cho ấm”.
Thấy tôi vẫn đứng và có vẻ hơi ngại, chị lại dục “Cậu ngồi xuống đi!”, giọng chị lanh lảnh và dễ chịu vô cùng.
Tôi đành ngồi xuống chiếc ghế nhựa trống, trong lúc chị chuẩn bị rót nước, tôi đưa mắt nhìn gánh hàng của chị, chẳng có gì ngoài mấy chén trà, bao thuốc lá và chiếc điếu cày, một thùng xốp nhỏ để đựng những vật dụng ấy và vài chiếc ghế. Tất cả đều đã rất cũ. Chị đưa tôi chén trà nóng, tôi đưa hai tay ra nhận và cám ơn chị. Chén trà rất ấm, nó đang sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh giá của tôi, tôi đưa chén trà lên miệng thổi và uống một ngụm nhỏ. Trà không đến nỗi tệ, tôi lại nhớ về ngày xưa, những ngày còn ở lại thành phố cũ, tôi cũng hay đi bộ đến một quán trà nóng ở gần nhà, tôi hay ngồi một mình nhưng cũng có lúc ngồi với một vài người anh em... Giờ thì chẳng còn người anh em nào, chẳng ai biết tôi đang ở đâu, tôi nhớ mọi người biết bao, nhớ những đêm uống trà nóng như vậy… Quay sang phía chị, tôi khen trà của chị rất thơm, chị chỉ cười, rồi chị hỏi tôi có muốn hút thuốc lá không, tôi nhớ ra mình vẫn còn mấy điếu thuốc trong người nên từ chối không lấy thuốc lá của chị, tôi lấy bao thuốc trong túi quần ra, điếu thuốc trong bao đã gẫy đôi, tôi vẫn cố châm lửa hút, mùi thuốc lá vẫn còn thơm lừng. Tôi biết chị đang nhìn tôi, tôi cố không để ý đến điều đó.
Tôi thấy thật khó xử, tôi trách mình tự nhiên tôi lại đồng ý uống chén trà của chị, tôi chẳng có tiền, dù chén trà chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tôi thấy mình thật lạ, tại sao lại ngồi ở đây khi tôi và chị ta chẳng có mối liên hệ nào cả. Tôi nghĩ mình hút nốt điếu thuốc này rồi sẽ đi, nhưng đó chỉ là một cái cớ, thâm tâm tôi muốn được trò chuyện cùng chị, muốn hỏi chị tại sao lại biết tôi là… “hoạ sĩ”.
Rồi chị lại là người cất tiếng “Thỉnh thoảng hãy cứ đến quán nước của chị, chị biết em không có tiền, đừng ngại, chỉ có chén trà thôi, đáng gì đâu.”, tôi nhìn chị và muốn nói điều gì đó, chị đâu biết đêm nay là đêm cuối của tôi. Tôi bèn hỏi chị “Sao chị biết em là “hoạ sĩ”? Và sao chị lại biết… em không có tiền?”, chị cười rất thoải mái, tiếng cười không cần giữ phép tắc, tiếng cười của chị cũng khiến tôi thoải mái hơn, rồi chị nói “Ở thành phố neo người này, có mấy ai không biết em đâu, mà kể cũng lạ, đây là lần thứ bao nhiêu rồi chị giải thích cho em điều đó, anh hoạ sĩ ạ. Ngày nào em chả lang thang, trước còn thấy em hay mang đồ đi vẽ, giờ ít thấy em vẽ hơn, bộ chán nghiệp vẽ rồi à?”. Câu hỏi của chị khiến tôi rất buồn, đúng là tôi đã chán rồi, nhưng tôi chẳng dám để cho ai biết điều ấy, giờ chị bán hàng hỏi tôi như vậy, tôi lại thấy sự thất bại của mình rõ rệt hơn, tệ hơn là người khác đang cười vào sự thất bại ấy, tôi đành nói dối “Dạo này em yếu quá nên ít vẽ thôi”. Chị không cười nữa, như thể chị nhìn thấy được sự tội nghiệp của tôi.
“Em còn có khả năng, còn có đầu óc để làm một việc gì đó, hãy cố gắng hết mình cho việc ấy, mai sau nó sẽ giúp cho cuộc sống của em… Đừng như chị, chẳng có tài cán và cũng chẳng được học hành, không biết làm gì hơn, chỉ trông chờ vào gánh nước này, không có tương lai tí nào hết”.
Tôi chẳng biết nói sao, điều chị nói có phần đúng, nhưng chẳng thể thay đổi được tôi, chỉ càng làm tôi thấy khổ tâm hơn mà thôi. Tôi có muốn cũng không còn kịp nữa, chẳng điều gì có thể giữ tôi ở lại cuộc sống này. Giá như tôi có thể kể cho chị nghe về tâm hồn của tôi, giờ đây tôi còn gì để sống nữa đâu, ước mơ của tôi đã trôi về đâu mất rồi, tôi còn không biết được ý nghĩa của sự tồn tại… Vậy tôi còn gì để mà sống nữa. Nhưng tôi tự hỏi, ở ngay trước mặt tôi đây, chị có ước mơ không? Chị có hiểu được ý nghĩa của cuộc sống không? Có ai trả lời được câu hỏi ấy cơ chứ? Vậy sao chỉ vì nó tôi lại chán nản cuộc đời đến vậy…
Tôi không kiềm chế nổi mình, mắt tôi bắt đầu ứa lệ, tôi đành vội vàng lấy tay dụi mắt. Chị biết tôi khóc, đành im lặng.
Khi nước mắt không còn đọng lại trên khoé mắt nữa, tôi hút thêm một hơi thuốc lá. Tôi cảm thấy đau buốt trong lòng, tôi vừa rơi lệ trước một người chẳng quen biết, điều ấy có nghĩa là tôi đã thật sự cùng đường, người đời đang qưở trách tôi, còn tôi chẳng thể làm được gì, chỉ biết cúi gằm hèn hạ…
Tôi cất tiếng hỏi “Chị có biết ý nghĩa của cuộc sống mỗi chúng ta nằm ở đâu không?”. Cả cuộc đời tôi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy.
Chị mỉm cười, nụ cười của chị khác hoàn toàn so với lúc trước, tôi thì chẳng thể hiểu, tôi chỉ cần chị trả lời, liệu chị có hiểu câu hỏi của tôi không.
“Chị cũng không rõ nữa, ý nghĩa của mỗi người là khác nhau mà”. Khi chị ngừng lại, trong giây lát, chị định nói điều gì đó rồi lại thôi. Tôi hút thêm một hơi thuốc lá, cảm nhận cái lạnh ở bên ngoài càng rõ rệt hơn, trời đêm nay đổ sương, sương dăng kín mặt đường, ánh đèn mờ mịt và con phố như co hẹp lại, đông đã về vào đúng cái đêm tôi sẽ tàn lụi.
Chị cảm nhận cái lạnh ấy cùng tôi, rồi chị nói tiếp điều dang dở “…Nhưng có lẽ… Theo chị, điều gì có ý nghĩa nhất đối với em thì đấy cũng chính là ý nghĩa của cuộc sống của em”. Tôi ngước mắt nhìn chị, chị không còn là người bán hàng nước rong ở thành phố hoang tàn này nữa, điều chị vừa nói thật đúng, thật làm tôi vô cùng cảm kích… “Chỉ cần em không vứt bỏ điều ý nghĩa của em thì em sẽ tìm thấy ý nghĩa của mình”.



Từ sâu thẳm trái tim đang lạnh giá, tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường. Điều chị vừa nói đã giúp tôi nhận ra… Tôi nghĩ về con người mình, nghĩ về đôi tay và mơ ước trước kia của mình…
Tôi đứng dậy, nhìn về phía cuối đường, nơi kia, tôi sẽ tiếp tục cõi đêm huyền hoặc. Tôi đã biết mình cần phải làm gì để đánh dấu sự sinh tồn của mình. Tôi từ biệt chị, người mà trước đây tôi thấy hoàn toàn lạ lẫm nay lại bỗng thấy như đã gặp bao lần trong ký ức của những giấc mơ. Chị mỉm cười tạm biệt, tôi và chị sẽ không còn gặp lại nhau, và tôi đã biết, tôi có một ý nghĩa tồn tại trên đời vì đối với chị, tôi là một người “hoạ sĩ”!...

Còn bây giờ, tôi đang vội trở về, lần đầu tiên trong lòng tôi trỗi dậy một niềm luyến tiếc cuộc đời này, niềm luyến tiếc dịu dàng…
Tôi muốn mình có ý nghĩa ư? Tôi nghe lời chị, không thể vứt bỏ nghiệp vẽ tranh của tôi được, ấy chính là ý nghĩa của tôi, và tôi phải tiếp tục vẽ ngay lúc này! Đêm nay tôi sẽ chết, bấy lâu nay tôi lại chẳng vẽ một bức nào hoàn thiện, giờ tôi sẽ quay về căn phòng của tôi, tôi sẽ vẽ bức tranh cuối cùng, bức tranh ấy dành tặng cho Tr, ý nghĩa của tôi là do Tr nắm giữ, cuộc đời tôi dành cho Tr thương nhớ!

Con đường tôi đang đi trở thành “đường về” cho kiếp sống, tôi đang về với chính bản thân mình. Lòng tôi vui mừng khôn siết!
Sương rơi ngày càng nhiều, tôi bước vội vã hứng chịu cái lạnh đầu đông, mùa đông đang phủ khắp lên da thịt tôi, nhưng trong trái tim tôi đang rực lửa, ngọn lửa mạnh mẽ đầy sức sống đang bùng lên lần cuối cùng, tôi rạo rực vì trước khi khép mắt lại cũng tìm thấy ý nghĩa của mình, và tôi biết Tr sẽ không oán trách tôi nữa…





Mở toang cánh cửa. Thế giới dành riêng cho tôi là đây, đưa tay bật công tắc đèn, căn phòng nhỏ của tôi hiện ra. Bừa bộn quá, khắp phòng ngổn ngang giá vẽ, hộp màu, những tập giấy lộn xộn, những bức đã bị vò nát và cả những mảnh tranh bị xé, tất cả tôi đều để ở đây, chẳng trật tự nào hết.
Tôi ngồi xuống thành giường, co ro vì lạnh, ngọn lửa trong tim vẫn lay lắt rực cháy. Lòng dịu xuống khi ngồi trong căn phòng nhỏ này, nơi tôi đánh dấu một nghiệp vẽ ngắn ngủi của mình. Nơi tôi như được sinh ra lần thứ hai, nơi tôi tìm thấy con người mình, những đây cũng lại là nơi tôi sống mà chẳng còn có quê hương, chẳng có cha mẹ, anh chị em, nơi tôi không còn được công nhận là một người con nữa, như vậy là tôi thật sự tồn tại chỉ có một mình. Tôi kinh ngạc khi nhận ra điều ấy, đau xót biết bao khi lúc này tôi muốn được gặp mẹ, gặp cha… Tôi khóc như một đứa trẻ nhớ mẹ, kiếp này tôi trở thành người nhưng không thể báo hiếu cho mẹ cha, tôi muốn gọi tiếng “mẹ ơi” giống như những người con khác. Giờ tôi chẳng còn ai, ngồi lạnh lẽo và nghẹn ngào trong căn phòng cô lập... Nước mắt tôi tuôn trào để cố nín tiếng gọi mẹ, dù tôi biết mọi chuyện đã muộn, sẽ không bao giờ tôi được gặp cha mẹ nữa, cũng không bao giờ tôi biết được liệu mẹ còn nhớ tới người con hư này không? Liệu mẹ còn ngắm nhìn những bức ảnh của con không?...
Tôi với tay lật chiếc gối bên đầu giường, tôi luôn để bức ảnh này ở dưới nó, bức ảnh duy nhất của tôi chụp cùng cha mẹ mà tôi mang theo, bức ảnh chụp khi tôi 6 tuổi, trước ngày đầu tiên đi học, tôi ăn vận bảnh bao, đứng giữa, hai tay nắm lấy bàn tay của cha mẹ, ai cũng cười rất vui, nhất là mẹ, hẳn lúc ấy mẹ đang hy vọng ở tôi nhiều lắm… Vậy mà giờ tôi ở đây, không còn người cha, người mẹ nữa, cũng không còn niềm hy vọng nào hết, mọi thứ đã kết thúc, khái niệm gia đình trong con người tôi đã không còn, tất cả chỉ vì tôi, một kẻ điên rồ và ngu ngốc...
Tôi muốn xin lỗi mẹ, muốn nói với mẹ rằng tôi đã trưởng thành, dù không được như những gì mẹ mong muốn, tôi không thể thành công, không thể trở thành một người cha tốt, tôi chỉ là một kẻ phù du, không gây oán hận, không gây thù ghét cho cuộc đời mà thôi…

Những giọt nước mắt sưởi ấm cho thân thể tôi, cái lạnh đã đi khỏi căn phòng, để lại một thế gian nhỏ nhoi, ấm áp và yên bình. Tôi nín khóc, đứng dậy và chuẩn bị những đồ nghề cho việc vẽ tranh, bức tranh cuối cùng sẽ là tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi.
Tôi dựng giá vẽ, căng giấy và lấy màu, mọi thứ đang chờ đợi tôi, chờ đợi đôi bàn tay trai sẹo yếu ớt. Tôi nhúng bút vào lọ màu đầu tiên, không suy nghĩ, đắn đo gì cả, tôi biết mình cần phải vẽ gì, cuộc đời tôi sẽ nằm trong bức tranh này! Đưa nhát bút, tôi vẽ những nét đầu tiên, rồi cứ thế, cứ thế…


Tâm hồn tôi lại trôi về những miền ký ức.
Ánh mắt tôi vẫn ở trên bức tranh kia, những nét bút vẫn lần lượt nối đuôi nhau để tạo nên cảnh vật. Còn tôi, tôi lại nhớ về cuộc đời của mình, chẳng còn điều gì để thay thế tâm hồn tôi ngoài những nỗi đau trong ký ức đã tạo ra lối thoát cho tôi ngày hôm nay.
Mắt tôi ứa lệ và miệng tôi mỉm cười, tôi đang làm công việc tôi yêu nhất cuộc đời này, tâm hồn tôi nhẹ nhõm và bình lặng vô cùng…

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:48:15
~ IV. I ~

- Khoảng 1 năm trước -


Tôi đang đứng như một kẻ lạc lối ở giữa con đường này…
Mơ ước của tôi, khát vọng sống của tôi sẽ không thể thành hiện thực nếu tôi không rời bỏ cuộc sống ở đây.
Tôi sẽ đi khỏi nơi này, mang theo ước mơ và khát vọng của mình!

Tôi sẽ rời xa cha mẹ, như vậy sẽ tốt hơn cho tôi... Sẽ phải làm sao khi ta không thể đáp ứng nguyện vọng của những người đã sinh ra ta, tôi thật không dám nhận lỗi lầm về mình. Là lỗi lầm khi tôi không thể đi theo con đường cha mẹ chọn cho tôi? Tôi sẽ thành công, chỉ có duy nhất mình tôi và Tr tin như vậy… Tôi sẽ đi và phải gạt qua mọi kỷ niệm, mọi nỗi đau nơi quê hương này…

Tôi sẽ không thể đến thăm ông nội được nữa, sẽ không còn những buổi chiều ngồi bên căn phòng nhỏ của ông, nơi ông đang yên nghỉ trong đó và lắng nghe những bài thơ tôi đọc. Dù tôi yêu những lúc được ở bên ông nhưng tôi vẫn phải rời khỏi thành phố này. Ông từng nói với tôi rồi, phải đi thật xa, phải tự đi tìm con đường và tương lai của mình, dẫu biết không còn ai ở bên vẫn phải vươn lên, phải tìm thành công để được trở về… Tôi sẽ đi, tôi muốn đến một nơi mà ở đó cuộc sống vốn dĩ yên bình và nghèo khổ, tôi sẽ hoà nhập với cuộc sống ở đó chân thành hơn, hơn hai mươi năm sống ở thành phố ngột ngạt này là quá đủ rồi…

Cha tôi sẽ quên tôi nhanh thôi, ông muốn tôi trở thành một người tài năng, hay ít nhất cũng phải là một người biết ngẩng cao đầu hoặc được người khác nể trọng, kính phục. Nhưng tôi không thể làm được điều ấy, ông rất thất vọng khi tâm hồn tôn luôn dính chặt với những trang giấy vẽ, cha ép tôi học theo con đường của ông, nhưng tôi nhất quyết phải từ bỏ chúng... Mẹ tôi, tôi sẽ thương và nhớ mẹ vô cùng, dù mẹ không ủng hộ ước mơ của tôi, mẹ muốn tôi là một người bình thường, một người con tốt, sau này sẽ là một người chồng tốt, một người cha xứng đáng để làm chỗ dựa cho mọi người, mẹ không muốn tôi phải sống trong nghèo khổ… Tôi là một người con tốt, tôi biết như vậy, tôi biết và muốn lắm chứ, tôi muốn mình trở thành một người chồng, một người cha tốt. Nhưng cha mẹ không tin tôi, không tin vào tâm hồn của tôi, với cha, ước mơ hoạ sĩ của tôi thật quá viển vông và không thực tế, những bức tranh của tôi đối với ông chỉ là thứ nghệ thuật giải trí nửa mùa, không phù hợp với cuộc sống công nghiệp tiên tiến, hiện đại. Có lẽ ông đã đúng, tôi không vẽ tranh cho cuộc sống hiện đại, tôi vẽ để dành tặng cho nỗi buồn sâu thẳm, để cố gắng toát lên ước mơ, khát vọng, lối thoát cho cuộc sống nghèo khổ, tuyệt vọng… Vậy nên cha sao có thể hiểu được.
Tôi muốn vẽ, dành cả cuộc đời cho việc cầm bút vẽ trên tay. Tôi muốn vẽ một mình, và sẽ vẽ cho đến khi nào kiệt sức. Những bức tranh là nơi chứa đựng cảm xúc của tôi, tôi muốn một mình giữ chúng lại, khi tôi kiệt sức, ngừng vẽ và bỏ cuộc đời lại, rồi mọi người sẽ hiểu tranh của tôi… Dù đôi khi vẫn phải đem rao bán, chẳng còn miếng ăn và chẳng còn cảm xúc nên mới vậy.
Trước kia, tôi cũng từng tìm đến cái chết, một hai lần, không thành công, mọi người lại càng thương cảm và buồn rầu vì tôi. Vì thế tôi lại phải sống, vì thương mẹ, thương ông, thương nỗi buồn của mọi người… Giờ ông không còn, cuộc đời tôi lại bế tắc, sống mà không được vẽ như ý mình thì cũng như đã chết mà thôi. Vậy nên tôi sẽ đi, nhất quyết phải đi!
Tôi sẽ vẽ hết mình khi được đi đến cuộc sống mới, nơi có những người sầu khổ ở bên, nơi cuộc sống chỉ có sự yên tĩnh bầu bạn.

Ngày tôi đi, mọi người không ai hay biết, tôi chỉ viết lại bức thư xin cha mẹ đừng lo lắng, buồn phiền vì tôi. Một ngày nào đó nếu thành công, có thể tôi sẽ quay về. Tr cũng không biết tôi đi vội đến thế, nó biết chắc sẽ có một ngày tôi bỏ thành phố này nhưng tôi chưa bao giờ cho nó biết mình sẽ đi đâu.

Tôi đã quyết rời bỏ tất cả, mang theo toàn bộ đồ vẽ và những bức tranh, vật kỷ niệm duy nhất của gia đình mà tôi cầm theo chỉ là một tấm ảnh nhỏ. Tôi đi xe khách gần 1000km để đến với thành phố này.
Từ lâu tôi đã muốn được vẽ tại đây, một thành phố nhỏ, những con phố rộng thênh thang vắng bóng người, bên đường là những ngôi nhà nhỏ được xây dựng từ nhiều năm trước, cuộc sống ở đây êm đềm trôi trong nỗi buồn nghèo khổ, hầu hết người dân đều là công nhân ở khu công nghiệp ngoại thành, số ít đã đi làm kinh tế ở xa, trong thành phố chỉ còn toàn người già, trẻ nhỏ và những người thất nghiệp. Họ yên tĩnh nếm trải cuộc sống không đam mê, không sở thích nhưng trong lòng vẫn luôn khao khát một cuộc sống no đủ hơn. Họ trao cho nhau những câu truyện liên quan đến cuộc sống thành phố xa vời mà tôi đã quá quen thuộc, người già ngồi trên thềm vắng, người đung đưa võng, người ngồi uống nước chè và phe phẩy quạt mo, trẻ nhỏ thì nghịch đất, tắm sông và nô đùa, lác đác người trẻ tuổi cũng thất thểu chẳng khác gì trẻ con…  Nói chung, đây là một thành phố buồn, với tôi, nỗi buồn này đẹp vô cùng, càng đẹp hơn khi cảnh vật ở đây cũng thê lương, ảm đạm như vậy… Chắc chỉ mình tôi nhận ra điều ấy.

Không thể sống mãi bằng số tiền dành dụm ít ỏi mang theo được, ở vùng đất nghèo khổ này chẳng thể tìm được việc gì cho tôi làm, họ cũng không thiếu người làm thuê bao giờ, hoặc không thì cũng chẳng có việc gì để làm hết. Tôi cố gắng tiết kiệm một cách tối đa cuộc sống của mình, thuê một căn phòng trọ rộng 8 mét vuông, đóng luôn tiền thuê bốn tháng, tạm yên tâm chuyện nhà cửa thì lại phải lo sang miếng ăn và quan trọng hơn là đồ vẽ. Đồ dùng vẽ mang theo tôi có thể dùng trong 3 hoặc 4 tháng, ở thành phố nghèo này không có loại giấy tốt để vẽ, bút và màu cũng vậy. Đồ ăn thì rẻ, nhưng tôi vẫn sống qua ngày bằng món rẻ nhất, bánh mì và nước lọc, thỉnh thoảng lắm mới làm một bữa cơm rau.

Tôi hạnh phúc vì mình được tự do, được vẽ bao nhiêu cũng được, được chìm vào màu sắc và thiên nhiên ở vùng đất mới. Dù cuộc sống nghèo khổ nhưng tôi vui sướng vô cùng, tôi đã vẽ được nhiều bức tranh khiến tự mình phải hài lòng, tôi vẽ bằng sự cuồng nhiệt chưa từng có, những bức tranh thiên nhiên đủ màu sắc liên tiếp được hoàn thành, những con phố nhỏ, những ngôi nhà lụp xụp, rồi cả người già, trẻ nhỏ, tôi vẽ tất cả những gì tôi thấy ở đây. Đó chính là những gì tôi yêu mến, là cuộc sống đang hồi sinh trong tôi, tranh tôi vẽ đã hiện hữu những nụ cười, hiện hữu những khát khao, ước mơ cháy bỏng, tuy nghèo đói là thế nhưng hạnh phúc biết bao khi ước mơ còn trôi chảy trong tâm hồn. Chưa bao giờ niềm đam mê của tôi lớn đến vậy, tôi vẽ thâu đêm suốt sáng, cảm thấy mình đang dần tìm thấy thành công và thầm tự hào vì những gì mình đang làm, đúng với lời hứa của tôi với ông nội và Tr, tôi phải vẽ đến khi kiệt sức!






Nhưng niềm hạnh phúc chẳng kéo dài được lâu… Một ngày tôi đổ bệnh, tôi biết mình đã làm việc qua sức chịu đựng của thân thể, nằm trên giường và cố nín cơn đau hành hạ trong dạ dày, tôi đói vô cùng nhưng không lê nổi chân ra ngoài để mua chút gì ăn. Tôi đành cố gắng chịu đựng, quằn quại và co quắp trên chiếc giường chật chội, nhìn những bức tranh mà chẳng còn chút cảm xúc nào hết, tôi biết mình lại sai lầm, và tồi tệ hơn khi tôi nghĩ rằng càng ngày mình càng rời xa con đường hội hoạ chân chính… Lâu lắm rồi tôi chẳng để ý đến việc người ta vẽ như thế nào, tôi cũng chẳng thèm để ý xã hội ngoài kia đang ưa chuộng sắc màu nào, hình ảnh thối nát nào? Tôi mặc kệ, tranh tôi vẽ là dành cho người có ánh mắt như tôi, dành cho ai đó nhìn được thấy tâm hồn của con người trong bức tranh tôi vẽ, chỉ tội lúc này đây tôi thấy mình chưa làm được gì cả, tôi đang quá mù quáng khi chỉ biết cắm đầu vào những trang giấy vẽ. Trong tâm hồn tôi đang chứa đựng điều gì? Tôi đã làm được gì để thay đổi cuộc đời mình? Ý nghĩa của những việc tôi đang làm là gì? Tôi có muốn thay đổi số phận hay không? Tôi muốn lắm chứ, nhưng giờ mới biết những việc mình làm chưa thể thay đổi được, tôi không rõ phải làm như thế nào, tôi chỉ còn biết vẽ là hoạt động duy nhất để mình được tồn tại, cắm cúi vẽ một mình, rồi lại để nguyên những bức tranh như thế, và giờ thì chúng đang giết chết tôi.
Lúc này đây, tôi đau đớn, ủ rũ và tuyệt vọng…

…Những ngày mệt mỏi đã khiến tôi mất đi hưng phấn cầm bút, sức khỏe hồi phục được một chút, tôi cuộn một số bức tranh phong cảnh lại, đây là những bức vẽ cơ bản, không nặng nề về cảm xúc, chúng khiến tôi dễ chịu hơn khi thưởng thức. Tôi bắt đầu ra ngoài, mang theo chúng, tôi đi bộ rất xa, tìm một nơi phù hợp để bày những bức tranh trên vỉa hè, tôi muốn bán chúng, kiếm thêm một chút tiền, tôi dần cạn túi rồi. Tôi đã đi nửa ngày, sang hẳn thành phố khác, ở đây đông đúc, nhộn nhịp hơn, kiếm một chỗ trên vỉa hè để bày tranh của mình không khó, trước mặt tôi, thế giới hoạt động một cách thật vội vàng, còn tôi, chỉ lẳng lặng ngồi và chờ đợi. Ngày một, ngày hai, tôi kiên trì chờ đợi rồi cũng đã bán được tranh, một bức thôi cũng giúp tôi sống được thêm một tuần!
Tôi lại vẽ, cứ cầm bút vẽ và có cảm xúc, tôi sẽ cố quên hết mọi thứ đau khổ của mình, cố quên đi nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ mọi người, cố quên đi cuộc sống ngày xưa, gạt bỏ cơn đau trong con người mình… Nhưng cũng vì thế, tranh của tôi lại phảng phất nét u buồn, ảm đạm, như trước khi tôi đến với thành phố này vậy. Tôi ở lỳ trong phòng, vẽ những nỗi niềm sâu thẳm trong tầm hồn, chúng u ám và tồi tệ… Tôi đã xé đi rất nhiều tranh, và mất rất nhiều thời gian mới hoàn thiện được một bức.
Sức khoẻ tôi càng ngày càng tệ, những nỗi đau cùng sự yếu ớt ngày càng đè nặng lên trái tim tôi. Tôi gầy đi rất nhiều, dạ dày lúc nào cũng đau và kêu gào vì đói, tôi không cầm nổi bút, đôi tay run rẩy không thể chống đỡ nổi những cơn đau trong con người. Tôi đổ gục hoàn toàn, muốn thiếp đi một lúc để ngày mai tỉnh dậy sẽ đỡ hơn nhưng không thể nhắm mắt nổi, toàn thân tôi đau đớn… Tôi bất lực khi phải ngắm nhìn một con người tôi đang quằn quại đau đớn như thế, tôi từng hạnh phúc vì nghĩ rằng giờ mình được tự do một mình, thế gian này chỉ còn có mình ta với ta, nhưng lúc này tôi cần có tình thương của con người, cần có sự nâng đỡ, cứu giúp, tôi nhớ mẹ, nhớ ông nội, nhớ Tr da diết… Tôi tự hành hạ bản thân mình, tự tạo ra thật nhiều cơn đau trên thể xác để nó xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn kia. Suốt nhiều đêm tôi đã trải qua những cơn đau như vậy, tôi không vẽ được nữa, tôi chỉ còn biết đắm chìm vào nỗi đau đớn này, như thể cái xác hấp hối chờ thời điểm để vĩnh biệt vậy…


Ban ngày tôi đi lang thang, đi bộ qua khắp phố này đến phố khác, giờ tôi chỉ lấy nước uống để làm món ăn chủ đạo, tiền đã cạn, thỉnh thoảng lắm mới dám mua chịu chiếc bánh mỳ. Dù sức khoẻ vô cùng tồi tệ, tôi vẫn cố gắng đi, phải đi, phải ra ngoài để tìm cảm hứng, tôi sẽ đi tìm cảnh vật để đem chúng vào tranh, rồi có tranh, tôi sẽ lại đem bán. Mong cuộc sống qua ngày cứ thế đơn giản mà trôi.


Vào một buổi chiều, tôi bừng tỉnh và như được quay trở về sâu thẳm bình yên trong con người mình. Cách nơi tôi ở chừng một giờ đi bộ có một hồ nước lớn, tôi phát hiện ra rằng hồ nước này thật giống với hồ nước ở thành phố xưa, đem cho tôi cảm giác thật tuyệt vời. Ở đây tôi lại được đắm mình vào tâm trạng, tôi nhớ về quê hương, những phút giây yên bình lại đến, vỗ về, xoa dịu mọi nỗi đau. Tôi bị “thiên đường” này cuốn hút, cứ mỗi chiều tôi lại đến đây, ngồi im lặng cho tới khi hoàng hôn đến rồi đi, tôi cố gắng khắc ghi hình ảnh của chiều tàn vào trong tâm hồn mình. Cảnh hồ nơi đây đẹp quá! Không gian vắng lặng vô cùng, tôi vẫn rất mệt mỏi và đau đớn, nhưng ở bên hồ lúc hoàng hôn, tôi biết mình thuộc về nơi này, đầu óc tôi trống rỗng, mắt rưng lệ và miệng lại mỉm cười.

Tôi muốn vẽ, nhưng sức lực quá yếu và đồ vẽ cũng không còn đủ để dùng. Bờ hồ vẫn đẹp và nuôi nấng tâm hồn tôi, nhưng tôi không thể không làm việc mãi như vậy được… Tôi khao khát vẽ, muốn đưa cảnh hồ này vào tranh, tôi bí bách quá mức vì không thể tìm được cách giải quyết, không có tiền, tôi không thể mua đồ vẽ, thời gian qua tôi hoang phí giấy và màu quá nhiều, đã thế tôi cũng mua chịu biết bao nhiều lần rồi và người ta cũng không còn tin tôi – thằng hoạ sĩ suốt ngày mơ tưởng.
Tôi phải thoát khỏi cảnh đau khổ này, tôi nhớ đến Tr, ba tháng rồi không có tin tức gì, tôi cần nó, cuộc đời tôi chỉ còn mình nó để tựa vào, chỉ còn mình nó là hy vọng duy nhất để giúp tôi tiếp tục được nghiệp đời.
Và vì thế, tôi gọi điện cho Tr, cầu cứu…

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:49:59
~ IV. II ~

- Tr  -


10 giờ rồi, một lát nữa tôi sẽ lại lên đường. Như bao đêm đã qua, nó sẽ lại gọi cho tôi và muốn gặp tôi thêm một lần nữa, lần cuối cùng thứ bao nhiêu đó.

Tôi đã tự hỏi biết bao nhiêu lần, liệu có ngày nào đó nó sẽ không gọi cho tôi chứ? Nhưng chưa bao giờ điều đó xảy ra, đêm này đêm khác, nó luôn gọi cho tôi để mong gặp tôi lần cuối… Đôi khi nó không dám nói lới chia tay, cũng có lúc nó lại chào vĩnh biệt tôi lần nữa, nó đã trả lời câu hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại biết bao nhiêu lần, những món quà để ngày mai tôi sẽ không quên được nó…
Như mọi ngày bình thường của tôi, đã từ rất lâu rồi tôi không còn một buổi tối tự do, tôi chờ đợi và đến với nó như một thói quen, như thể căn phòng nhỏ của nó là ngã tư và tôi phải đứng lại chờ đợi dòng thời gian trôi qua một cách đều đặn…
Tôi không thể bỏ rơi nó, kỳ lạ vậy đấy, sứ mệnh của tôi là vậy, là cố gắng giúp nó sống qua những tháng ngày này… Cuộc sống của nó gắn liền với bước chân tôi đang đi, tôi chưa thể và không biết phải tháo gỡ như thế nào… Tôi cũng bế tắc và đau khổ vô cùng, cứ như thế, đến bao giờ tôi mới về lại với chính tôi, vì nó, tôi đã đánh mất đi quá nhiều thứ... Đã từng ấy ngày tháng trôi qua, những tác phẩm cuối cùng mà nó để lại cho tôi sẽ là một kho tàng, một kho tàng khổng lồ về nhân cách, tài năng, số phận oan nghiệt của nó. Những tác phẩm ấy tạo dựng và khẳng định về sự phi thường trong cuộc sống và tư duy nghệ thuật của nó… Tôi tin điều ấy, tôi tin chắc rằng mai sau này khi người ta biết về kho báu nó để lại cho tôi, nó sẽ trở thành một câu truyện kỳ lạ nhất của cuộc đời, của cuộc sống tưởng như nhỏ bé này. Đấy chính là điều tôi không biết phải làm sao, tôi yêu những điều nó đang làm, tôi yêu mỗi ngày trôi qua của nó, yêu những tác phẩm nó làm ra, nhưng như thế cũng có nghĩa là tôi tự mình gạt đi số phận của mình, gạt cả gia đình và mọi ước muốn…

Tôi sẽ kéo dài thêm cuộc sống của nó đến bao giờ? Tôi hiểu rằng cuộc sống của nó nằm trong tay tôi, sự quyết định của tôi có thể sẽ giết nó, và sinh ra một huyền thoại mà người đời không thể và không bao giờ ngờ đến được… Nhưng biết đâu, biết đâu thôi nó sẽ trở lại một thằng bạn của tôi như ngày xưa thì sao? Nó sẽ tỉnh dậy và thấy ngày hôm nay không còn như ngày hôm qua nữa. Liệu có điều ấy hay không? Thật sự tôi nghĩ rất nhiều, có lẽ điều ấy sẽ không thể xảy ra, tôi hiểu con người nó, những tháng ngày qua đã thay đổi hoàn toàn tâm hồn nó, nó sẽ không thể chấp nhận và quay trở lại con người ngày xưa. …Và tôi có đúng không khi tôi cũng chẳng muốn ngày mai sẽ không giống như ngày hôm nay của nó?

Tôi không tiếc công sức của mình dù những năm tháng qua, tôi đã vì nó mà không một lần về thăm quê, không một lần quay trở lại thăm bạn bè cũ… Tôi không giống nó, tôi có cuộc sống khác và biết bao đó vẫn còn những ước mơ và nghị lực, khát vọng… Nhưng những tháng năm này đang dần đưa tôi đi quá xa những ước mơ ấy. Đã đến lúc tôi phải chọn lựa một trong hai, một là nó và hai là cuộc sống của tôi…
…Không! Không còn cách nào khác nữa… Vậy là quá đủ, nó đã khổ sở như vậy là quá đủ rồi, và tôi cũng vậy!... Tôi thèm khát một ngày được tự do, tôi nhớ cha mẹ, nhớ quê hương, nhớ những con phố đông đúc, tôi muốn được nằm trên chiếc giường của tôi, ngủ một giấc thật say, không lo lắng điều gì hết… Tôi muốn được cười thật tươi, điều mà rất lâu rồi tôi không làm được. Như vậy cũng có nghĩa tôi phải gạt nó ra khỏi cuộc đời tôi…
Đêm nay, gặp nó, tôi sẽ nói hết mọi chuyện với nó… Dù việc tôi làm có thành công hay không, có đúng hay sai, tôi cũng sẽ nói, không thể che giấu mãi được và không thể để  sự oan nghiệt đau khổ này kéo dài cuộc sống của cả nó và tôi được!


Tôi sắp xếp tất cả lại, những tác phẩm cuối cùng mà nó đã tặng tôi. Một lát nữa thôi, tôi sẽ mang theo chúng, có phải là sự độc ác không khi tôi hy vọng rằng… Hôm nay sẽ là lần cuối cùng thật sự tôi gặp nó!?...
…..
 


10h30 phút, điện thoại tôi đổ chuông, nó gọi cho tôi rồi.

Nghe điện xong.
Tôi dắt xe và lên đường. Trong lòng là những rối loạn của sự yêu thương, của đau khổ và tiếc nuối…

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:51:38
~ V ~

Tôi ngắm nhìn bức tranh vừa hoàn thành, tôi không thể tin mình đã vẽ bức tranh ấy trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ, người tôi đang rất khoan khoái và nhẹ nhõm… Tôi vừa gọi cho Tr, một lát nữa nó sẽ đến. Hẳn nó không biết vì sao tôi gọi lại cho nó, tôi nghĩ nó sẽ rất bất ngờ khi nhìn bức tranh này. Tr chắc đã rất thất vọng vì lâu lắm rồi tôi không vẽ được bức nào hoàn thiện, và hẳn lúc này nó càng thất vọng khi chiều nay tôi từ biệt nó vội vàng và vô nghĩa đến thế…
Bức tranh kia, ở trong đó là những gì mà tôi đã gặp trong ngày cuối cùng hôm nay, bãi rác khổng lồ với hàng vạn sắc màu ủ dột, xa xa có bóng dáng thằng bé với gói mì trên tay, có những con người nhỏ bé khác nữa, những con chó gầy và đàn chuột mải miết kiếm tìm thức ăn, có cả bờ sông lấp lánh ánh sáng, con đường dài thẳng tắp và một gánh nước rong nghèo nàn, ánh sáng yếu ớt từ bầu trời cao vời vợi, mây vần vũ, gió gào thét và đàn chim tan tác bay, đó là thời khắc hoang tàn của chiều muộn, nơi mà mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện để soi thấu bóng đời của kẻ hành hương cô độc, kẻ cô độc ấy đang ở giữa bãi rác, dáng vẻ tiều tuỵ và rách rưới vô cùng… Tôi đã vẽ bằng toàn bộ cảm xúc cuối cùng của mình, bằng một trăm phần trăm khả năng sáng tạo và kỹ thuật của mình, bao năm cầm bút vẽ với biết bao bức tranh và đây là lúc tôi thoả mãn thật sự! Nét vẽ của tôi trong tranh đã thể hiện rõ cảm xúc ấy, nó vừa rời rạc vừa chắc chắn, đôi chỗ thật thanh thoát và cũng có chỗ thật ngập ngừng, những mảng màu chồng chéo lên nhau, sự hoà quyện của toàn bộ những màu sắc tôi biết đã tạo ra điểm kết thúc của chân trời… Điều tuyệt diệu nhất chính là tôi đã đưa cảm xúc của chính con người tôi vào trong tranh, đó là ngày hôm nay của tôi, là ký ức, hình ảnh cuối cùng của cuộc đời tôi, là ý nghĩa chấm hết cho sự sinh tồn tưởng chừng vô nghĩa này! Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của đời tôi, đó là một tuyệt tác thật sự! Tôi sẽ tặng cho Tr, nó sẽ nhìn thấy tôi ở trong đó, một kẻ hành hương cô độc của cuộc đời. Tôi biết tác phẩm đau khổ này sẽ không bao giờ làm cho Tr vui, nhưng nó sẽ tự hào và luôn thấy tôi ở bên cạnh!


Giờ tôi chỉ ngồi bên thành giường đây, ngắm bức tranh lần nữa, tôi hút thêm một điếu thuốc, lòng tôi thảnh thơi và yên bình thật sự. Như vậy là có nghĩa tôi đã toại nguyện, tôi hoàn toàn yên tâm cho sự ra đi này… Tôi lôi ra từ gầm giường tập tranh mình đã vẽ trong suốt bao năm qua, tôi muốn xem lại những thành quả lao động của mình kể từ khi tôi bắt đầu cầm bút vẽ. Ở đây cũng gần hai trăm bức, có nhiều bức mà tôi không nhớ nổi mình vẽ chúng vào thời gian nào, tôi cũng không có thói quen ghi ngày vào tranh, tranh tôi vẽ chẳng cần tuổi, với tôi thì chúng chỉ nên tồn tại vào thời điểm tôi vẽ mà thôi… Những bức tranh này đã từng cùng tôi ngồi hứng nắng hứng mưa cả ngày đây mà, nhưng rồi chẳng mấy ai thèm mang chúng đi cho, chúng lại về với căn phòng trọ của tôi, chui xuống gầm giường và thỉnh thoảng khi nào bí quá, tôi lại mang chúng ra vỉa hè để xem có ai ngó ngàng đến chúng hay không.
Dù sao thì tất cả cũng chỉ còn là quá khứ, tôi đã có bức tranh để đời, từ ngày mai sẽ chẳng còn phải lo lắng điều gì nữa, những bức tranh này sẽ được tự do, tôi không quan tâm đến chúng nữa, sau đêm nay, chúng không còn thuộc về căn phòng trọ này nữa, và cũng chẳng còn thuộc về tôi…

……………………………………..


Tiếng xe máy đỗ trước cửa phòng giúp tôi biết được rằng Tr đã đến, tôi chỉnh lại tư thế ngồi của mình và úp bức tranh xuống để tạo cho nó sự bất ngờ.
Một lúc mà không thấy nó gọi cửa, tôi đành đứng dậy và mở cửa căn phòng ra. Tr đang đứng im ở đó, cầm một cái túi gì đó rất cồng kềnh, thái độ của nó kỳ lạ quá, nó thậm chí chả thèm nhìn tôi, mắt nó đang nhắm tịt lại, còn đầu thì cúi rũ xuống. Tôi hơi sợ và buồn trước cảnh tượng này của nó. Biết tôi đã mở cửa, nó ngước nhìn lên, nhìn sâu vào mắt tôi như đang ngập tràn suy nghĩ gì đó.

Tôi sắp chết, điều đó chẳng thể chối cãi, nhưng lúc này đây, người trông như đau buồn và ảm đạm lại chính là nó, dù tôi có rách rưới, hôi hám và vô cùng bẩn thỉu thì cũng không thể bằng cái vẻ mặt nặng nề cùng đôi mắt ướt đẫm nước mắt của nó.

- “Mày sao vậy? Hãy vào nhà đi chứ…”
Tr bước vào, ngồi lên thứ duy nhất có thể ngồi được ở trong phòng là chiếc giường. Không có tiếng động nào ngoài tiếng cót két của chiếc giường làm bằng mấy tấm gỗ mục.
Tôi ngồi xuống đất, bên cạnh bức tranh vừa hoàn thành đang úp mặt.

“Mày thấy trong người như thế nào? Tao nhìn mày thấy tội nghiệp quá…” Nó hỏi tôi như vậy.

“Không có gì đâu, tao vừa trải qua một buổi tối tuyệt vời!” Tôi vừa nói vừa phủi đi phủi lại những vết bẩn trên quần áo để cố gắng sạch sẽ hơn một chút! Tôi đang rất thoải mái, vì sau những gì đã qua, tôi đã hài lòng và mãn nguyện rồi.
- Tao không bao giờ ngăn cản maỳ điều gì… nhưng thật sự rằng… Đêm nay mày sẽ chết?
Giọng nó đứt quãng và nặng nề, tôi thấy mình đang làm khổ nó, và nó có lẽ đã và đang thất vọng tôi nhiều lắm. Tôi thở dài và nói, “Tao đã từng hứa với mày sẽ cố gắng vẽ, vẽ thật nhiều, vẽ đến lúc không còn sức lực nào để tiếp tục… Tao biết mày đang rất thất vọng vì tao lại sắp ngã xuống ở thời điểm này…”
Tr không nói gì cả, nó lắc đầu như không đồng ý với điều tôi vừa nói.
Tôi nói tiếp “…Mày đã hy sinh vì tao quá nhiều, mày đã giúp tao có được nơi để ở qua ngày, giúp tao có nghị lực để làm việc, để vẽ mải miết những bức tranh mới… Nhưng mày nhìn xem, những tranh tao vẽ đây đến bao giờ mới đáng được gọi là tác phẩm thật sự. Hôm nay tao nhận ra tao thất bại hoàn toàn, thất bại trước cuộc sống thật rồi…
Và tao không thể tiếp tục như vậy được nữa, những năm tháng sống ở đây, mày biết đấy, tao chưa vẽ hoàn thiện được bức tranh nào cả… Tao không hiểu vì sao lại như vậy, tao đã rất cố gắng… Nhưng thất bại… thất bại… thất bại thật sự.

Và chẳng cần một phương thuốc nào hết, đêm nay tao sẽ chết!”

Tr mở một nụ cười, nụ cười của nỗi buồn và niềm vô vọng… “Vậy là mày chẳng nhớ được gì… Mày đã vẽ rất nhiều, mày đã có những tác phẩm lớn thật sự và đối với tao, tao tin rằng đó là một kho báu nghệ thuật!”.
Tôi không hiểu những điều nó vừa nói, tôi gạt đi lời của nó “Mày đừng động viên tao, tất cả mọi thứ cần kết thúc, cuộc đời tao cần phải kết thúc, tao không còn cảm xúc để tiếp tục nữa, không còn từ lâu lắm rồi… và tao chẳng còn tác phẩm nào ra hồn. Nhưng hôm nay, ngày cuối cùng của cuộc đời, tao đã vẽ bức tranh cuối cùng, tao sẽ tặng cho mày!” vừa nói tôi vừa cầm bức tranh lên, “Đây là tuyệt tác của tao, mày hãy cất giữ nó! Đó thật sự là tác phẩm cuối cùng và duy nhất mà tao có được…”.
Khi Tr nhận lấy bức tranh, nó ngắm nhìn rất kỹ và gật đầu “Mày thật sự là một tài năng!”.
Tôi mừng khi nó nói điều nó, đó là sự thành công của tôi, sự thành công trước ngưỡng vực thẳm mà tôi đang dần rơi xuống. Ánh mắt Tr không hề tỏ ra ngạc nghiên.

Đối với Tr, bức tranh nó đang cầm trên tay có một ý nghĩa vô cùng lớn, trong cái túi nó mang theo kia là rất nhiều bức tranh khác như thế. Những bức tranh được vẽ ngày này qua ngày khác, tất cả đều giống nhau vì tất cả đều miêu tả ngày cuối cùng của nó. Tr, người đã cưu mang nó suốt những tháng ngày qua sắp phải công bố với nó một sự thật mà nó không thể ngờ đến. Tr đang run sợ ý nghĩ ấy, đôi tay nó run lên và không thể làm chủ một cách dứt khoát, Tr mở chiếc túi sách và bắt đầu lôi ra tập tranh.

Tôi không biết Tr đang cầm trên tay những gì, một tập giấy vẽ rất dầy. Những tờ giấy được bó lại thành một chồng và ngồi ở vị trí này, tôi không thể nhìn thấy những bức tranh ấy vẽ gì.
Tr cởi dây buộc rồi nói “Mày sẽ rất bất ngờ khi xem những bức tranh này…”
Tôi rất tò mò, nó đưa cho tôi cả tập giấy vẽ ấy. Cầm trên tay, những màu sắc đập vào mắt tôi quá đối quen thuộc, và chỉ mất một giây nhìn ngắm, tôi nhận ra một điều không thể ngờ, bức tranh đầu tiên giống y xì tuyệt tác tôi vừa mới hoàn thành!
Tôi thốt lên bằng tiếng nói của sự kinh ngạc “Sao lại thế này!? Sao mày lại có một bức tranh như vậy!?”
Bức tranh này, chiều hoàng hôn đang đỏ rực, ánh nắng chiếu lên bãi rác khổng lồ cùng với những còn chó gầy và những người tìm phế liệu, cũng có một dòng sông lung linh và ở giữa bức tranh, kinh ngạc hơn, một con đường dài và cũng có thấp thoáng người phụ nữ và gánh nước rong, mọi hình ảnh đều quá đẹp, và hình bóng của một gã thanh niên yếu ớt, u sầu, rách rưới… Mọi thứ đều quá hoàn hảo, trong suy nghĩ của tôi, tác giả bức tranh này hẳn đã đạt sự hoàn thiện tuyệt đối về miêu tả cảm xúc, sự tương tác giữa màu sắc, hình ảnh, không gian và tâm trạng. Nhưng sao lại như vậy? bức tranh này quá giống bức tranh tôi vừa vẽ! Thầm chí tôi còn có thể nói rằng nó cùng với bức tranh của tôi được vẽ tại cùng một khung cảnh và… oái ăm thay, có thể được vẽ bởi chung một tác giả! Tôi chưa cất lên được tiếng nào để hỏi Tr, mọi thứ trong tôi đang rối mù lên, bức tranh nó vừa đưa tôi là một tuyệt tác thật sự, cũng như tuyệt tác của tôi vậy… Nhưng nếu có một người đã vẽ như vậy trước tôi… thì tôi lại trở thành kẻ thất bại nữa rồi! Dù tôi chưa thể tin và không thể lý giải vì sao lại có một sự trùng hợp kỳ lạ như vậy!
Bỗng Tr cất tiếng “Mày hãy lật xem những bức tiếp theo đi… Hãy xem tất cả.”.
Tôi làm theo lời của Tr một cách nhanh nhất. Tôi đưa bức tranh vừa xem ra một bên dù vẫn chưa nhìn kỹ được cách sử dụng màu và nét bút của nó. Giờ thì trước mặt tôi đây, một bức tranh khác.
Điều gì đang diễn ra vậy? Thêm một bức tranh giống như bức tranh trước đó và dĩ nhiên, giống luôn cả bức tranh của tôi! Nhưng tác giả bức tranh này đã sử dụng một sự đột biến khác về màu sắc và không gian, không còn là ánh hoàng hôn đang tàn nữa, bầu trời này chỉ toàn mây đen và những cột gió đan chồng chéo lên nhau, cảnh vật điêu tàn khủng khiếp. Bãi rác trở nên trống vắng, cô đơn khi chẳng có bóng người nào ngoài nhân vật chính vẫn là hình ảnh của một gã đàn ông u buồn… Tôi kinh ngạc hoàn toàn trước tác phẩm này, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi tự hỏi rằng những nét vẽ này còn có ai vẽ được nữa ngoài tôi? Tôi không thể tin có ai khác đã vẽ lên chúng, những bức tranh này rõ ràng là do một người vẽ ra, người đó thật sự chỉ có thể là tôi! Nhưng tôi đã vẽ ra chúng ư? Có thật là như thế không? Tôi đã vẽ lúc nào? Khi nào? Sao tôi không thể biết được? Những nét vẽ có phần vội vàng, ngắn gọn và chắc chắn, cách sử dụng màu đan xen và u ám, tất cả thể bút pháp… thật sự quá giống với cách mà tôi đã tạo nên những bức tranh! Cuối cùng tôi cũng phải thốt lên “Những bức tranh này… Ở đâu ra vậy? Ai đã vẽ chúng?... Tại sao…!?”

Tr nãy giờ ngồi lặng im để tìm hiểu tâm trạng của chính tác giả những bức tranh ấy, kẻ tội nghiệp đang rối loạn hết mức khi nhìn lại những tác phẩm đã vẽ trong những đêm cuối cùng. Đôi mắt Tr trào ra những dòng lệ của tình thương và sự cảm động…

Tr không trả lời câu hỏi của tôi, nó bị làm sao mà lại khóc thế kia? Tôi chẳng thể hỏi nó điều gì nữa, tôi cần biết và phải biết ngay lập tức những bức tranh ở dưới sẽ như thế nào.
Tôi trải một lượt các bức tranh ra. Sự kinh ngạc lại nối tiếp… Tôi đưa hai tay trải ra toàn bộ các bức tranh xung quanh mình, tôi vội vàng, luống cuống, và càng làm, tôi lại càng thêm kinh hãi… Cho đến khi mặt đất đã kín mít những bức tranh, không còn một chỗ trống nào nữa… Tôi lặng mình và mở to mắt nhìn tất cả những gì đang hiện ra trước mắt tôi, đây là cảm giác tôi chưa bao giờ biết đến. Hơn 100 bức tranh như một bản sao của chính tác phẩm mà tôi vừa mới hoàn thành lúc nãy… Trên tay tôi là bức tranh của tôi, còn dưới mặt đất này, hơn 100 tác phẩm kia, ai đã vẽ lên chúng? Tất cả đều như nhau, đều là cảnh chiều muộn ở bãi rác khổng lồ, bên con đường và bờ sông, và một con người lạc lõng… Hơn 100 bức tranh giống nhau cơ bản về ngoại cảnh, sự khác nhau giữa những bức tranh là hình ảnh phản chiếu từ không gian, có bức là ánh hoàng hôn đỏ rực, có bức ánh hòang hôn lại tím ngắt hay ngả vàng, hay bức tranh kia, hoàng hôn đã không xuất hiện mà thay vào đó là những đám mây đen, giông bão, và có bức miêu tả trận mưa rào thật tỉ mỉ… Nhưng không thể lầm đi đâu được, tất cả các bức tranh mà Tr mang đến kia đều cùng một tác giả, chỉ có một người mới có thể vẽ những bức tranh giống nhau đến như vậy, sẽ chẳng có nhóm người nào bỏ công sức ra để vẽ hơn 100 bức tranh cùng chủ đề như thế! Nhưng tại sao… tại sao nó lại giống tranh của tôi hôm nay đến thế?... Tôi không còn đủ minh mẫn và tỉnh táo để đưa ra câu trả lời, đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ trước mắt tôi đang xoay như chong chóng…

Tôi ngã xuống, không thể đỡ nổi mình, tôi ngã lên những bức tranh mà tôi đang sợ hãi.

Ngước mắt lên nhìn Tr, tôi nhìn vào ánh mắt nó để chờ đợi câu trả lời cho những gì tôi đang không thể lý giải…

Sự im lặng bao trùm lên căn phòng nhỏ, nhấn chìm Tr và kẻ rối trí. Cả hai đang chìm vào dòng suy nghĩ khắc nghiệt về những điều đã trải qua, đã đưa số phận của họ đến bước ngoặt này…

…Rồi cuối cùng Tr đã cất tiếng “Mày muốn biết tác giả của những bức tranh ấy không?”
Tôi hét lên “Là ai?!” để muốn nó trả lời thật nhanh.

- “Chính là mày đấy!”
Giọng nó dứt khoát và rõ từng từ một.
Câu trả lời của Tr khiến tôi quặn lòng, tôi không biết mình đang nghĩ gì, tôi không biết mình có tin được điều nó vừa nói hay không…

“Mày đã vẽ tổng cộng 124 bức, tính cả bức tranh của ngày hôm nay, 124 bức trong 124 ngày liền nhau…”

Tôi đang lắng nghe nó nói mà không thể nghĩ về điều gì khác.
“Mày không bao giờ ký tên và ghi ngày hoàn thành lên các bức tranh. Nhưng khi tặng cho tao những bức tranh ấy, tất cả các bức tranh tao đều ghi ngày ở đằng sau và ghi lại bút danh của mày.” Nói rồi Tr đứng dậy, nó cúi xuống lật ngược các bức tranh cho tôi xem, tất cả đều được ghi ngày và tên của tôi.
Nó nói tiếp “Mày không tin phải không? Đúng vậy! Mày không thể tin là những bức tranh này do chính tay mày vẽ… Đây, bức này, mày mới vẽ đêm hôm qua và tặng tao cũng vào giờ này. Nhưng mày không thể nhớ được…”

Tôi vẫn quỳ dưới đất và nhìn vào ánh mắt nó, những điều nó nói tôi đều hiểu cả nhưng không dám tin đó lại là sự thật.

Rồi Tr buông ra một câu… “Vì mày bị mất trí… Mày là một thằng hoạ sĩ tài ba bị mất trí !”


Vậy là cuối cùng Tr cũng đã nói điều ấy ra. Hắn – một kẻ vẽ tranh, vẽ những nỗi buồn để nuôi nấng nỗi buồn, vẽ những khát vọng để nuôi nấng khát vọng… Nay đã chẳng còn gì ngoài trí nhớ chỉ hiện hữu cái chết.

Tôi không còn cảm xúc để thêm kinh ngạc trước điều nó nói.
Tôi bị mất trí? Tôi mà lại bị mất trí!?
Làm sao có thể mất trí được khi mà tôi vẫn còn nhớ tất cả mọi kỷ niệm ở một thế giới khác thời xưa, và làm sao tôi có thể vẽ được nếu bị mất trí? Dù tôi biết đầu óc tôi đã có vấn đề, chỉ thằng có vấn đề mới thấy được cái chết sắp đến. Dù đúng là tôi chẳng thể nhớ chi tiết những việc tôi đã làm ở vài ngày gần đây, cũng chẳng nhớ hôm qua tôi đã vẽ thứ chết tiệt gì. Nhưng như thế đâu thể gọi là mất trí? Tôi nhớ rằng lâu lắm rồi tôi không vẽ được bức nào hoàn thiện. Thế còn những bức tranh đây thì sao? Chúng ở đâu mà đến vậy?
Tự nhiên rằng, từ một miền ký ức xa xăm nào đó trong bộ não, tôi nhận ra rằng mình đã từng nhìn thấy những mảng màu này, những hình thù này và những nét vẽ này… Nhưng giờ đây, trái tim tôi không chắc chắn điều ấy. Vậy chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tôi bị mất trí thật sao?

124 bức tranh trong vòng 124 ngày. Điều gì đã diễn ra trong vòng 124 ngày ấy? Tôi như phát điên vì không thể nhớ nổi điều gì. Tôi đang không kiểm soát nổi mình và không thể cất lên một lời nào hết. Tr ngồi xuống trước mắt tôi, nó đặt hai bàn tay lên vai tôi và nói một cách đau khổ trong tiếng khóc “Mày đã mất trí 124 ngày nay, nhưng đó là định mệnh của mày. Hãy bình tĩnh nghe tao kể lại mọi chuyện! Hãy bình tĩnh ngồi và lắng nghe tao nói…”

Tôi không hề khóc nhưng trái tim và tâm hồn tôi đau đớn vô cùng.

“Mày còn nhớ mày chuyển đến sống ở đây được bao lâu rồi không?”
Tôi biết mình đã ở đây được hơn nửa năm rồi, nhưng giờ tôi sợ mình sẽ trả lời sai, “Có phải là được khoảng nửa năm rồi không?”
“Chính xác là 7 tháng. Vậy là mày vẫn xác định được thời gian… Giờ thì hãy nghe tao nói về bệnh tình của mày trước đã.” Tr nhìn vào mắt tôi, và tôi biết cuộc sống của mình nằm trong đôi tay nó.
“Ba tháng đầu mày ở đây một mình, không có tao và có lẽ mày không nhớ, mày đã không cho tao biết mày đi đâu khi rời bỏ quê hương. Trong 4 tháng ấy mày đã sống cơ cực một cách không thể tồi tệ hơn, mày sống qua ngày bằng bánh mì và nước lọc, số tiền mày mang theo dần dần cạn kiệt, và sức khoẻ cũng dần cạn theo, mày có nhớ không?…” Tôi gật đầu, tôi nhớ khoảng thời gian ấy, nhớ rất rõ là đằng khác, ở ngôi nhà trọ này, những đêm không ngủ được vì đói và cơn đau dạ dày hành hạ.
Tr nói tiếp “Khi mày không còn chút sức lực nào để ngồi vẽ và cũng không thể mang tranh ra vỉa hè bán, túi cũng chẳng còn một xu… Mày đã gọi cho tao. Khi ấy, tao đã đến và cũng chỉ mang cho mày chút đồ vẽ và một khoản tiền tao có được. Tao trả tiền nhà giúp mày và tao cũng thuê một phòng trọ ngoài kia, Mày có nhớ khoảng thời gian ấy không?”. Tôi gật đầu nhè nhẹ, nó nói tiếp:

“Tao định ở lại đây vài hôm rồi quay về để tiếp tục công việc… Sau một thời gian tao sẽ lại vào đây với mày.
Chúng mình còn có quyết định là tao sẽ mang một số bức tranh của mày về thành phố, tao định gửi ở mấy phòng tranh quen biết để trưng bày.
Tao không thể bỏ tương lai của mình được dù rất muốn ở bên mày và dõi theo những bức tranh mày vẽ...
Sức khoẻ mày khá lên chút ít, mày tiếp tục vẽ, và dĩ nhiên, tao vẫn luôn yêu những bức tranh ấy…”
Tr bỗng im lặng. Tôi hỏi nó “Vậy mày đã bao giờ mang tranh của tao đi chưa?”. Nó lắc đầu “Thậm chí tao còn chưa về nhà từ dạo đấy đến giờ…” Tôi khẽ giật mình, vậy là đã hơn nửa năm trôi qua, Tr vẫn đang ở thành phố này, tôi không nhớ nổi… Lý do nào đã giữ Tr ở lại bên tôi? Tôi cảm thấy những điều tồi tệ hơn sẽ diễn ra trong câu truyện nó đang kể.

Khi tôi nhắc nó hãy tiếp tục kể, nó nhắm mắt lại, thở dài… “Nhưng cũng chính những ngày tao ở đây, tao nhận thấy sự bất thường đã bắt đầu xuất hiện trong con người mày. Mày dường như quên tiệt những việc đã làm trong ngày trước đó, mày bỗng ngày càng lười vẽ mà chỉ mải lang thang ngoài đường rồi nói luyên thuyên về những điều chẳng hề liên quan đến nhau, rồi cuối cùng, tồi tệ hơn cả… Một buổi chiều, mày đã nói với tao rằng đêm hôm đó mày sẽ chết…”
Chỉ mất một giây để tôi biết mình đang kinh ngạc trước sự việc đó, tôi hiểu và có thể tự gắn kết được những điều Tr nói với những điều vừa xảy ra…
“Có lẽ… mày không thể ngờ được đâu, ngày hôm đó và ngày hôm nay chẳng khác nhau một chút nào. 5 giờ chiều mày gọi tao đến bên hồ, hoàng hôn buông xuống và mày nói với tao về cái chết sẽ đến vào buổi đêm… Kể từ buổi chiều ấy đến ngày hôm nay là 124 ngày, và đó là lúc đánh dấu cho sự mất cân bằng trong trí não của mày, đó là một dạng của sự mất trí, 124 ngày nay là 124 ngày mày chờ đợi cái chết. Như một chu kỳ, mày tỉnh dậy sáng hôm sau và quên hết mọi chuyện xảy ra của đêm hôm trước. Mày rời căn phòng vào buổi chiều và lang thang cho đến khi giật mình cảm thấy cái chết đang cận kề… Mày dành 7 giờ đồng hồ để chia tay với cuộc đời, như một câu truyện không thể có thật… Nhưng chính 124 bức tranh này là minh chứng rõ rệt tuyệt đối nhất cho 124 ngày đã qua…”
Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang tuôn trào, tôi đang tự hỏi điều gì đã xảy ra, tất cả những gì trải qua có phải là sự thật hay không? Tôi cố gắng và cũng cất được tiếng nói bằng giọng thều thào “Mày hãy nói tiếp đi… Đã xảy ra những chuyện gì? Mày đã ở đâu? Làm gì? Và… như thế có nghĩa là… có phải 124 ngày tao đã 124 lần chia tay mày, 124 lần đến bãi rác, và… 124 lần hành hạ bản thân và những người khác…?”

Tr không nói gì hết, tôi hiểu sự im lặng là câu trả lời của nó. Tôi biết những điều đã xảy ra với tôi là sự thật… “Nhưng tại sao tao lại như vậy? Điều gì khiến tao trở nên như vậy?”

“Mày đã làm việc quá sức, mày đã phải trải qua những tháng ngày tồi tệ nhất, tâm lý của mày đã hành hạ mày… Đó không phải lỗi của mày, mày chỉ vì cố hết sức để sinh tồn, cố hết sức lực cho những bức tranh nên mới đổ bệnh mà thôi… Dù tao vẫn giận vì mày đã gọi cho tao quá muộn…”

Tôi ngắm nhìn lại những bức tranh của mình, tất cả đều chứa đựng những nỗi đau qua ngày của tôi. Vậy mà tôi đã quên mất chúng, mỗi ngày trôi đi là những lúc tôi cảm thấy tuyệt vời nhất vì cái chết ở trước mặt, ngay cả hôm nay cũng vậy, tôi đã sẵn sàng và mãn nguyện vô cùng với cuộc đời của mình. Nhưng lúc này tôi lại thấy mình thật quá đáng thương, tại sao tôi không thể tỉnh dậy một cách bình thường hơn?! Tại sao tôi không thể vẽ những bức tranh bình thương hơn…?
Tôi đã tự huỷ hại cuộc đời một cách vô nghĩa đến thế sao? Và rồi ngày mai sẽ như thế nào? Tôi có còn tỉnh dậy như ngày hôm nay nữa không, tôi sẽ lại lao đầu vào cuộc phiêu lưu của cái chết nữa không?...
- “Mày đã bao giờ nói điều này cho tao biết chưa?”
- Tr lắc đầu “Buổi chiều đầu tiên tao đã rất sợ. Dù tao biết trí não của mày đã mất thăng bằng từ trước đó. Sau khi tặng tao bức tranh, mày ép tao phải bỏ mày lại một mình, rồi mày tắt điện thoại…”. Tr thở dài, “Ngày hôm sau khi tao gặp lại mày. Mày không còn nhớ điều gì đã xảy ra từ đêm hôm trước, không một điều gì hết! Và lúc ấy tao biết rằng thật sự mày đã mất trí. Tao không dám nói với mày, đó có thể là một quyết định ngu ngốc, tao đã muốn tìm hiểu nguyên nhân và tìm cách giải thoát cho mày…”
“Mày có đưa tao đi gặp bác sĩ hay không?” Tôi cắt lời Tr như muốn nói đó chính là một lối thoát cho tôi.
Tr lắc đầu và tiếp tục kể “Tao đã tìm hiểu căn bệnh của mày, tao cũng đã hỏi rất nhiều bác sĩ, nhưng tao không thể đưa mày đi gặp họ… Vì nếu đưa mày đến gặp bác sĩ, họ sẽ nhốt mày vào bệnh viện để điều trị tâm lý… Mày sẽ không thể vẽ những bức tranh như thế này nữa. Tao đưa ra quyết định ấy khi nhận được 5 bức tranh của mày…”
“Chẳng nhẽ không thể chữa nổi?”
“Đúng vậy, bác sĩ có nói về căn bệnh của mày, đó là mất trí một phần, não bộ của mày không thể điều khiển được cảm xúc, và cảm xúc ấy như một thứ xảy ra tuần hoàn cố định trong con người mày… Có một bác sĩ đã được xem những bức tranh của mày, bác sĩ hiểu và không ngăn việc tao đang làm với mày, tao đã kể rất nhiều về mày và ông ấy cũng đã nghĩ như tao… Mày hãy nghe tao nói, tao đã có một quyết định ngu xuẩn…”.
Ngay lập tức, tôi như hét lên trong tiếng nói nặng nề “Sao mày lại làm như vậy?!”.
Tr im lặng một vài giây, nó thở dài rồi nói tiếp “Tao đã quyết hy sinh, có thể nói là hy sinh cả cuộc đời tao để đi theo bước chân của maỳ. Tao đã rời bỏ thành phố, rời bỏ công việc và gia đình để chuyển đến đây ở hẳn. Tao ở trọ cách căn phòng này chưa đầy 1 km, làm một công việc có thể kiếm được ít nhiều để đủ nuôi cả tao và mày. Tao bỏ tất cả, tao đã không chịu cứu mày khỏi căn bệnh đó, có lẽ nếu đưa mày vào bệnh viện, có thể mọi chuyện đã khác… Nhưng chỉ vì… những bức tranh mày vẽ... Tao không thể làm theo ý khác, tao muốn mày vẽ những bức tranh như thế, khi mày tâm niệm đó là tác phẩm cuối cùng của cuộc đời, mày đã sinh ra những bức tranh tuyệt tác này. Tao coi đó là kho báu, là một kho báu nghệ thuật thật sự!” Nghe những điều nó nói, tôi muốn cất tiếng nhưng Tr làm động tác ngăn tôi đừng nói. “…Mày hãy nghe tao, tao có tội quá lớn khi không cứu mày, tao đã quá độc ác khi nghĩ có một ngày mày sẽ… chết thật. Nhưng 124 ngày đã trôi qua, tao dần mất kiên nhẫn và tao cũng đã sụp đổ hoàn toàn… Tao không còn công việc gì để làm, không còn tiền và không còn mơ ước… Và hơn tất cả, tao đau đớn vô cùng khi chứng kiến nỗi đau mà mày ngày nào cũng trải qua. Ngày hôm nay tao quyết định nói hết với mày về những điều đã trải qua, như lời thú tội và tạ lỗi với mày…”

- “Thế như vậy là ngày mai… Tao sẽ thức dậy và lại tiếp tục như ngày hôm nay?” Tôi hỏi nó, giọng méo mó.
Tr đưa hai tay ôm lấy mặt, nó muốn che đi những dòng lệ đang tuôn rơi “Tao cũng không biết nữa…”.

Cuộc đời có thể quá ngắn ngủi, sống một lần mà chết cũng chỉ có một lần, tôi đã sống và chết như vậy là bao nhiều lần?...
Tr đang khóc nức nở, nó đang rất sợ, giọng nó nghẹn ngào và đứt quãng “Tao xin lỗi mày… Tao đã phạm một sai lầm quá lớn. Tao không thể hiểu nổi mình, không thể lý giải cho những hành động của mình nữa…”.

- “Mày nghĩ những bức tranh này là kho báu, là tuyệt tác thật sao?...” Tôi cất tiếng hỏi nó.
Tr ngẩng đầu lên, nó vẫn khóc, “Đúng vậy, tất cả là tuyệt tác, mày hãy tin điều đó… Tao đã mù quáng và dại dột khi nghĩ về những bức tranh này khi mày không còn trên cõi đời, tao thật tội lỗi khi nghĩ sẽ có một ngày tao công bố cho mọi người về chúng và cuộc đời của mày… Tao thật khốn nạn khi muốn cái chết đến với mày để biến mày trở thành huyền thoại. Sẽ không có một hoạ sĩ nào có một kho báu như vậy…”

Tôi đắm chìm vào những suy nghĩ.
Tr để mặc tôi như vậy, nó cũng đang suy nghĩ… Vậy là cuối cùng nó cũng nói cho tôi biết sự thật.

- “Mày đã cứu những bức tranh tao vẽ, cứu tinh thần trong hội hoạ của tao, như thế là mày đã cứu cuộc đời tao rồi…”


Tr ra về trong nước mắt, kẻ mất trí một lần nữa nói lời vĩnh biệt. Tr không muốn rời xa hắn chút nào, nhưng không làm gì được. Kẻ mất trí lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, và hắn muốn ở lại một mình, đêm nay thôi, sẽ là đêm cuối cùng cho hắn?
Những bức tranh vẫn nằm trên sàn, kín căn phòng. Kẻ mất trí sẽ hồi tưởng lại, sẽ nhớ lại những cảm xúc đã qua… Những nỗi đau mà y chưa bao giờ hình dung nổi.


Tôi còn lại có một mình. Và bên cạnh tôi là những bức vẽ cuối cùng…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 00:54:06 bởi Họa__Tr >

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:55:09
~ VI ~

Tôi đang ở đâu? Ngẩng mặt lên nhìn quanh khắp căn phòng, đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tất cả những điều vừa trải qua là sao? Tôi còn sống hay đã chết?...
Tôi còn nhớ hay đã quên những điều bỏ lại của cuộc đời này? Ngày hôm qua đã trôi qua ra sao?... Tất cả những điều này là sao? Tại sao tôi không thể trả lời câu hỏi nào hết!? Tại sao ông trời lại bất công với tôi vậy?...
Tôi lại khóc, tôi nấc nghẹn thành tiếng, không thể kìm nén nổi, tôi đau đớn quá, tại sao cuộc đời tôi lại diễn ra một cách tồi tệ như vậy, những giọt nước mắt tuôn ra như suối, mắt mũi tôi cay xè lại, tôi có tội gì chăng? Tôi đáng bị hứng chịu hình phạt này chăng?...
Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi muốn gào lên, gào lên thật to để kiếp đời này biết tôi đang oán giận nó như thế nào. Tôi căm thù tôi đã đành, nay tôi lại căm thù tất cả, cuộc đời đối xử tệ bạc với tôi đến mức này sao? Tôi vẫn khóc, chẳng thể làm được gì hơn, đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng của tôi…

Tôi bị mất trí, vậy đấy, giờ tôi đang hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đón nhận nỗi đau mà tôi vừa trải qua, vậy mà sáng mai tỉnh dậy tôi lại chẳng còn nhớ ngày hôm nay diễn ra như thế nào, tôi sẽ lại có một ngày mới hoàn toàn bình thường và sẽ chẳng khác gì ngày hôm nay, đêm mai tôi sẽ lại đi tìm cái chết?
Nghĩ đến đây tôi cười, thằng tôi khốn kiếp đã đi tìm cái chết hão huyền bao ngày qua, vậy mà có chết đâu, thật là lố bịch! Tôi khinh bỉ và thương hại con người bệnh tật này. Đi tìm cái chết? Đấy là cái gì cơ chứ? Tại sao phải tham dự một trò chơi mạo hiểm vô nghĩa ấy chỉ vì căn bệnh mất trí? Tại sao tôi không mất trí kiểu khác? Cuộc đời tôi khốn kiếp vậy đấy!...
Giờ thì tôi đã hiểu, thằng bé ở bãi rác, tôi đã trả lời được vì sao tôi lại thấy nó quen đến vậy, tôi cũng hiểu được thái độ của nó rồi, và cả chị bán hàng nước rong nữa, tất cả đã quá quen thuộc tôi, thằng hoạ sĩ điên rồ bị mất trí.

124 ngày, tôi ơi, tại sao ta lại khổ đến vậy? Ai đã lấy đi mất  tâm hồn của ta thế này? Ta còn ở đây làm chi nữa? Giờ ta đang tỉnh với mi, nói với mi những điều này… Nhưng mai ta có còn biết mi nữa hay không?
124 ngày hôm qua, ngày mai sẽ ra sao? Tôi không muốn ngày mai cũng sẽ là ngày hôm nay, tôi cũng không muốn được thức dậy tỉnh táo, tôi không muốn có một ngày mới lạ cho mình, không muốn có một cuộc sống mới trên trần gian này… Để làm gì cơ chứ? Tôi kiệt sức và căm thù cuộc đời này!!! Ngày mai sẽ không bao giờ đến nữa!
Tâm hồn ơi, ta sẽ vĩnh biệt nhau, không thể bên nhau như thế này nữa…!


Tạ ơn đời đã cho tôi sống đến ngày hôm nay, để đến lúc này tôi ngã quỵ thật sự. Không thể chống đỡ thêm được nữa, nước mắt tôi vẫn còn chảy, nhưng trong tâm hồn tôi, mọi thứ đã khô cằn, nứt toác và chuẩn bị vỡ tan hết cả. Tôi sẽ đi, sẽ đi mãi mãi, giờ thì tôi biết mình cần phải đi đâu rồi… Đó sẽ là một cõi mới, một cõi vô bờ, mờ mịt và ngàn năm ngủ mãi…

Tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng, lau khô nước mắt, chân tôi bước đi, đi nhẹ nhàng, không hề mỏi mệt, không hề đau đớn. Đi qua khoảng vườn đêm im ắng, không gian vẫn tĩnh mịch và lạnh lẽo, tôi tiến đến cửa phòng của bà chủ nhà, tôi cần xin ít tiền, tiền nhà tôi đã đóng cho cả tháng, xin bà ít tiền lúc này không phải là điều khó khăn. Đã 11 rưỡi đêm, bà chủ nhà tỏ ra không hài lòng khi bị tôi đánh thức muộn như vậy, bà nói bà đang ngủ, khuôn mặt tỏ ra vẫn còn đang mơ màng. Sau khi nghe tôi nói cần mượn ít tiền có việc quan trọng và rất gấp, trong cơn ngủ mơ, bà không cần biết tôi cần tiền vào việc gì giữa buổi đêm thế này, bà đưa tôi một số tiền ít ỏi, nhưng với tôi thế là đủ. Tôi cám ơn và từ biệt bà, một bà chủ nhà tốt bụng, từ ngày mai căn phòng của tôi sẽ trả lại cho bà, thật tệ là số tiền này sẽ không trả lại được, coi như trừ vào tiền nhà đã thừa vậy. Cầm tiền trên tay, tôi bước ra ngoài đường, bóng đêm đen kịt đang bao phủ lên mọi thứ, tôi không nhớ nổi nhưng thừa biết rằng ít nhất 124 ngày qua, tôi chưa bao giờ ra đường muộn đến vậy.

Bóng đêm kia, ta sắp đến với mi rồi, đợi ta nhé!
Mặt đất và bóng đêm đang đón nhận tôi, tôi đi trên đất vô bờ, tôi dang tay với trời rộng vô bến… Không còn âm thanh nào ngoài tiếng bước chân tôi đi, những con côn trùng đã im giấc ngủ, gió cũng đã dịu lặng, cỏ cây không còn đung đưa, mọi ngôi nhà đã khép kín cửa và chìm vào giấc mộng, vạn vật như thể đã khuất lại ở rất xa sau lưng, tôi không sợ hãi, không cô đơn, dù chỉ có một mình tôi đang đi trên con đường này.

Tôi dừng chân trước một cửa hàng dược phẩm vẫn sáng đèn, họ gọi đây là trạm xá vì có cả phòng khám bệnh, là nơi cứu người của đô thị này, những người có bệnh sẽ đến đây để chữa, để tìm hy vọng, phương thuốc kéo dài cuộc sống của họ, còn tôi, tôi đến đây vì một lý do khác… Ông bác sĩ già đang ngủ gật trên quầy thuốc, giật mình tỉnh dậy khi biết có sự xuất hiện của tôi.
“Bác bán cho cháu loại thuốc ngủ thật tốt.”
Ông bác già biết tôi, chẳng ai ở thành phố nhỏ này là không biết tôi cả, tôi nói bị mất ngủ, cần đến thuốc tốt.
“Thuốc này cực kỳ công dụng, chỉ cần một viên đủ cho cậu ngủ đến trưa ngày mai. Hãy dùng cẩn thận.”, sau một lúc uể oải tìm thuốc trong hộc, ông bác vẫn ngái ngủ đưa tôi một hộp thuốc. Tôi biết loại này, đúng là loại tôi cần.
Không cần đơn thuốc của bác sĩ, tôi muốn có thuốc ngủ, vậy là có, ông bác già này chẳng hề nghi ngờ tôi, đối với ông thì việc một thằng như tôi mất ngủ thật quá bình thường. Tôi mua hẳn một hộp, ba mươi viên, tròn đủ tiền. Ngay khi tôi vừa bước ra, ông già tắt đèn và đóng cửa lại, đôi mắt ông đã díp tịt, ông cần đi ngủ, đêm nay, tôi là khách hàng cuối cùng của ông.


Tôi lẳng lặng ra về. Bóng đêm xem chừng thật thanh tịnh.

Sương đêm vẫn rụng rơi, mùa đông kéo đến rồi, tôi xin chào vĩnh biệt!
Vĩnh biệt thành phố này, vĩnh biệt những con người nghèo khổ ở nơi đây, vĩnh biệt mặt hồ đã vỗ về tôi những buổi chiều, vĩnh biệt con đường này, vĩnh biệt hàng cây kia, vĩnh biệt quê hương thứ hai của tôi…


Khoá cửa phòng lại, thu gọn những bức tranh của mình, tôi cầm riêng 124 bức tranh kia, ngồi lên giường và đặt chúng ở bên.
Giờ là thời khắc cho tôi tiễn biệt chúng…

Tôi ngồi im lặng, nước mắt không còn chảy nữa, tôi thấy và cảm nhận được cái chết đã ở trong tôi. Tôi chỉ tiếc vì đã không được từ biệt cha mẹ, lần tôi bỏ đi cũng chỉ qua một bức thư, tôi không nhớ lần cuối cùng tôi nói chuyện cùng cha mẹ là lúc nào nữa, giờ tôi mới thấy tiếc. Lúc này tôi không muốn viết thư từ biệt ai cả, vì chuyến đi này là của linh hồn tôi từ biệt hồn xác tôi, tôi đã rời xa khỏi thế giới này từ lâu lắm rồi…

Đồng hồ điểm chuông 12 giờ, vậy là đã sang ngày mới. Tôi sắp sửa lên đường, một hành trình mới mà tôi chưa biết sẽ ra sao.
Tôi đứng dậy, cần phải thu dọn đồ đạc của mình. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có ba bộ quần áo, chiếc điện thoại di động của Tr tặng ngày nó đến đây, đồ vẽ lỉnh kỉnh bút và màu, thêm chiếc đồng hồ nhỏ để bàn, một vài vật dụng cá nhân như khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc… Tất cả tôi tống vào một ba lô du lịch, ngày mai, khi không còn trên cõi đời này, tôi chẳng thèm quan tâm đến chúng, chúng đi theo tôi, hay đi theo thân phận ngoài bãi rác hay được Tr cất giữ, thế nào cũng được. Giờ đến đống tranh dưới gậm giường, ngoài 124 bức tranh kia, ở đây còn có gần hai trăm bức khác tôi từng vẽ, có nhiều tranh tôi còn sáng tác cả thơ viết lên trên…

Liệu sáng mai tôi có còn tỉnh dậy?
Muốn nhắm mắt, thêm một giấc mộng dài
Để xoa dịu những hoang tàn trong trí não
Nhưng một chút, một chút thôi tôi nhé
Đừng để tôi ngủ mãi mãi thiên đường
Tôi còn đó những điều đang dang dở
Là bức tranh, họa vui họa buồn…

Bài thơ này tôi viết… Giờ không còn ý nghĩa gì đối với tôi nữa!
Tôi cuộn những bức tranh cũ đó lại, nhét vào ba lô, kéo khoá cẩn thận, đặt bên cạnh giường. Giờ thì căn phòng đã sạch bách, nó không còn thuộc về tôi kể từ ngày mai. Tôi đưa tay vào túi quần cồm cộm, gói mì tôm và bao thuốc lá vẫn còn. Ngồi xuống giường, tôi đưa gói mì lên miệng, nhai ngấu nghiến, tôi ăn một cách hoàn toàn tự nhiên. Thằng bé ấy, từ mai sẽ không thấy tôi đến bãi rác nữa…
Còn một điếu thuốc duy nhất, châm lửa hút, đây chắc chắn là điếu thuốc thơm nhất cho cuộc đời tôi, lòng tôi cũng dễ chịu vô cùng… Những làn khói vô định ngào ngạt trước mắt, lấp đầy khoảng không gian nhỏ hẹp, căn phòng trở nên ấm áp.
Rót một cốc nước đầy, đổ hộp thuốc ngủ ra tay, tôi bắt đầu uống. Năm viên một, năm viên một, ba mươi viên thuốc đã theo dòng nước trôi vào cổ họng. Tôi thấy nhẹ nhõm và khoan khoái lạ kỳ… Hút hơi thuốc lá cuối cùng, ném điếu thuốc xuống sàn nhà, tôi ngắm nhìn ánh hồng đang dần lụi tắt, tôi biết mình cũng đang như vậy, nhưng tôi đã sẵn sàng, sẵn sàng thật sự cho chuyến đi này. Tôi mỉm cười với tâm hồn mình…

Tôi đặt lưng xuống, với tay cầm lấy tập tranh, 124 bức tranh cuối cùng, là dấu ấn của những ngày lưng chừng sự chết…

Mắt tôi ứa lệ, tôi ôm lấy tập tranh, chúng là cuộc đời tôi, là hình ảnh của kiếp sống u huyền, là ý nghĩa của chính sự tồn tại này. Tôi đang khóc vì cuộc đời tôi sẽ còn mãi, Tr sẽ giữ chúng lại, lưu lại hình ảnh của tôi mãi mãi, rồi cha mẹ tôi sẽ nhìn thấy tôi, bạn bè, anh em cũ của tôi sẽ nhìn thấy tôi, 124 bức tranh này là di ảnh của tôi… Tôi trải kín những bức tranh lên thân thể mình, chúng sẽ sưởi ấm sự ra đi của tôi, mắt tôi vẫn tuôn lệ...

Cầu chúc cho những con người nghèo khổ ngoài kia, cầu chúc cho những gia đình tôi nhìn thấy sẽ mãi được bên nhau, cầu chúc cho thằng bé đã đến bên tôi, cầu chúc cho Tr của tôi. Chào vĩnh biệt cha mẹ! Vĩnh biệt anh em! Vĩnh biệt Tr!
Vĩnh biệt tất cả, vĩnh biệt những bức tranh, vĩnh biệt cuộc đời này!...
Tôi với cánh tay và tắt ngọn đèn.


Bóng đêm đen sâu thăm thẳm đổ ụp xuống…

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:56:37
~ VII ~
- Ngày hôm sau, Tr. -


Tôi đã trải qua một đêm thật dài, mắt tôi sưng húp…
Giờ đã là 4 rưỡi chiều, không biết đây là lần bao nhiêu tôi nhìn đồng hồ từ lúc tỉnh dậy. Tôi đang sợ hãi, tôi muốn điện thoại của mình lại đổ chuông, tôi muốn thấy nó gọi cho tôi.
Ruột gan tôi nóng bừng, trái tim tôi đôi lúc lại nhói lên từng hồi, điều gì đang xảy ra với tôi thế này…

Tôi đang ngồi ở đúng vị trí mà hôm qua tôi và nó đã ngồi, cảnh hồ hôm nay lạnh lẽo và ảm đạm vô cùng. Đông đã đến, mây xám che kín bầu trời, không còn ánh nắng nào cả… Lần đầu tiên kể từ ngày chuyển đến đây, tôi thấy khung cảnh nơi đây xấu xí và âm u đến thế, và hơn hết, không có sự xuất hiện của nó. Tôi muốn chạy đến căn phòng của nó, nhưng tôi sợ và nỗi sợ hãi ấy đang ghim đôi chân tôi trên mặt đất. Tôi muốn nhìn thấy nó, nhìn thấy nó ở mặt hồ này như 124 ngày đã qua, tôi muốn thấy nó bước đi bên hồ, dưới ánh hoàng hôn…
Tôi đang căm ghét chính bản thân mình, tôi không hiểu nổi những gì tôi đã làm hôm qua, tôi đang sợ hãi điều gì đó mà tôi cũng không biết, không dám nghĩ đến nữa. Tại sao tôi lại đối xử với nó như vậy… Tôi thấy mình lẻ loi vô cùng, tôi cần có ai đó ở bên, nhưng tôi không có ai cả, ngoài chính kẻ mất trí ấy!

5 giờ kém 5, điện thoại tôi vẫn im lìm, nó sẽ gọi cho tôi vào lúc 5 giờ như mọi ngày chứ? Nhưng giờ nó ở đâu? Tôi không dám tự mình trả lời câu hỏi ấy…
Tôi biết mình không thể ngồi im một chỗ mà chờ đợi nó được, tôi cần phải đứng dậy và đến bên nó, nhưng trong tôi đang rối loạn hết mức, tôi biết… Tôi đang sợ phải đối diện với sự thật…

Tôi nhìn xung quanh tôi, chưa bao giờ tôi thấu hiểu sự cô đơn và tuyệt vọng như thời khắc này. Mặt hồ im lặng, mây trời xám ngắt và sương răng ướt đẫm trần gian u ám. Toàn thân tôi đang run lên vì lạnh cóng, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự hiểu tâm hồn của kẻ điên mất trí. Trong tâm hồn tôi đang hiện hữu niềm đau buồn của cảm giác đón nhận sự mất mát vô cùng lớn, phần tâm hồn ấy chính là nó, một người mà tôi đã gắn chặt với cuộc đời mình. Rồi ngày mai tôi sẽ ra sao? tôi biết mình phải sống, phải vì nó mà gìn giữ những tác phẩm vô giá kia, phải vì niềm tin, vì cuộc đời của cả tôi và nó nữa. Nhưng tôi không biết phải làm lại như thế nào khi không còn thấy nó ở bên, không còn được ngắm nhìn nó vẽ, không còn được xem những bức tranh mới của nó, tôi và nó còn quá trẻ, cuộc đời mới quá ngắn ngủi, tôi đang không biết phải tiếp tục bước đi ra sao, vậy mà “kẻ hành hương cô độc” ấy đã dừng lại, tôi nhớ nó đã từng nói nó thích sử dụng bút danh ấy, kẻ hành hương cô độc…
Lòng tôi đang chơi vơi giữa biển sương đông lạnh lẽo, giữa thế gian im tiếng người, giữa đất trời tận cùng trống rỗng, tôi thấy mình cũng giống một kẻ hành hương.


Tôi nhìn vào điện thoại, đã 5h15, nó không gọi cho tôi, đã quá muộn rồi, tôi phải đến với nó ngay lập tức! Tôi đứng dậy, ngồi lên xe máy, tôi lập tức phóng đi, rẽ đôi đường sương mù mịt.

Tôi đi rất nhanh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi không biết mình đã đi trên xe như thế nào, không biết mình đi tốc độ bao nhiêu, tôi gạt mọi thứ xung quanh mình ra khỏi tâm trí, thế giới có lụi tàn ngay lúc này thì tôi cũng mặc, đó gần như là một điều đương nhiên.
Tôi dừng xe trong khoảng sân vắng lặng của khu nhà trọ, nhớ lại, tôi cũng như nó, từng yêu sự vắng vẻ và im ắng của thành phố này, nhưng lúc này đây, tôi căm thù và không thể chịu đựng nổi, sự im ắng ấy đang khiến tôi sợ hãi và cảm nhận rõ hơn về cái chết của nó. Thời tiết tệ vô cùng, sương đã chuyển thành những hạt mưa, mưa phùn của đầu đông, mọi thứ càng trở nên tối tăm và u ám. Bước đến bên phòng của “kẻ hành hương cô độc”, tôi lắng nghe tiếng im lìm của cõi đất, cõi mưa sương, và cõi đời ở đằng sau cánh cửa này. Không gian cô tịch không một tiếng động. Tôi gõ cửa, đôi tay run rẩy gõ từng nhát một lên cánh cửa mục, không một tiếng nói trả lời. Lòng tôi lạnh cóng, tôi dùng cả bàn tay đập lên cánh cửa vô hồn, tôi đập liên hồi, tâm hồn tôi sôi sục niềm sợ hãi và tuyệt vọng, tôi biết mọi thứ đang dâng trào đến giới hạn mà tôi không thể chịu đựng được nữa. Cánh cửa không thể trả lời tôi, có kẻ cô đơn nào đang nằm sau cánh cửa này không? Tôi khóc và nghẹn lời, tôi muốn cất tiếng gọi nó, nhưng chỉ ú ớ ở trong cổ họng. Tôi chợt nhớ ra mình có một bộ chìa khoá, chính nó đã đưa cho tôi từ hồi tôi chuyển đến đây, nó muốn thỉnh thoảng tôi đến đánh thức nó vào những ngày nó ngủ quá trưa, nhưng chưa bao giờ tôi đến và tự mở cánh cửa này cả. Tôi lục trong cặp sách, chiếc khoá vẫn còn đây, tôi vội vàng, luống cuống cầm nó trên tay. Trong sâu thẳm vẫn tràn ngập sợ hãi, tôi sợ phải chứng kiến sự thật, hay tôi sợ phải nhìn thấy nó nằm trong kia, tôi lại hy vọng rằng chiếc khoá không mở được cánh cửa, hay nếu mở được, tôi lại mong nó sẽ không có ở trong căn phòng này. Đầu óc tôi rối loạn và không thể kiểm soát nổi, tôi luống cuống không thể tra nổi chìa khoá vào ổ, nó tuột khỏi lỗ khoá, tuột khỏi bàn tay tôi… Lập tức tôi nhắm mắt lại, nín thở và cố gẵng lấy lại bình tĩnh cho mình. Tôi phải vượt qua khoảnh khắc này, dòng nước mắt chảy trên má, đôi tay tôi ngừng run rẩy. Chìa khóa đã nằm trong ổ, xoay bàn tay sang phải, đây đúng là chìa khoá của cánh cửa này. Tiếng lách cách ở ổ khoá phát ra và cánh cửa hé mở…
Trái tim tôi như ngừng đập. Tâm hồn tôi như rơi tuột xuống vực sâu thăm thẳm…

Tôi bước vào thế giới của riêng nó, ánh sáng từ cánh cửa hắt vào đủ để tôi nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng này…

Tôi đổ quỵ xuống… Nước mắt tôi tuôn trào như không thể dừng lại nổi.

Nó nằm kia, ở trên giường, một tay gối đầu, một tay đặt trên ngực, chân bắt chéo lên nhau, những bức tranh phủ kín thân thể nó, đôi mắt nhắm và miệng vẫn đang như mỉm cười. Nó đã mơ về điều gì đó, tôi biết rõ giấc mơ ấy, nó mãn nguyện rồi.

Kẻ đang mơ đã chết thật sự…






~ KẾT ~

Mùa đông đang ở đây, mưa phùn và sương mù cũng đang ở đây. Mọi thứ đã, đang và sẽ mãi mãi im ắng.


Cái chết của kẻ mất trí đã ở lại thành phố này. Trên triền đồi này, đứng từ đây tôi có thể nhìn thấy toàn thành phố ấy, nhìn thấy mặt hồ và những con đường từng thân thuộc.
Nhờ sự giúp đỡ của ông bà chủ nhà, tôi cùng một vài người làm thuê vừa chôn cất kẻ tội nghiếp... Tôi biết nó muốn ở lại thành phố này…

Cúi mình, tôi quỳ bên ngôi mộ.
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…
Mưa ướt đẫm đất trời, ướt đẫm những đôi mắt nhoà lệ, màu hương khói lan toả khắp muôn phương. Đằng sau lưng tôi, thằng bé và chị bán hàng nước đang im lặng thắp cho nó nén hương. Mọi người tiếc thương nó, dù không mấy ai hiểu được tâm hồn của kẻ mất trí, họ thương một người hành hương nghèo khổ, đói rách, cô độc, và đã ra đi thật vội vàng...

Ngày mai, tôi sẽ quay về thành phố cũ, mang theo những bức tranh và đồ đạc của nó, mang theo câu chuyện về cuộc đời của nó…
Mọi thứ ở đây đã khép lại, một ngày nào đó, tôi sẽ trở về đây, đến bên ngôi mộ này.
Tôi không còn khóc nhiều nữa, trong lòng tôi hiện hữu một sự bình yên… Tôi biết, ở một cõi sống khác, nó cũng đang bình yên như thế…

Vậy là cuối cùng cũng không còn lưng chừng sự chết nữa.






Hà Nội, tháng 1 năm 2010.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 02:52:35 bởi Họa__Tr >

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 12.04.2010 00:58:31
Cám ơn những ai đã bỏ đôi chút thời gian để đọc, cảm nhận và đồng cảm cùng tôi...
Giữa muôn trùng chữ nghĩa này hy vọng sẽ có ai đó bất chợt tìm thấy khoảng không để lặng mình suy tưởng.
Câu truyện chỉ như là những dòng nhật ký, văn chương là chi khi cảm xúc lấp đầy, ngòi bút là chi khi đầu óc mộng mị?... Viết là để lưu lại, là kỷ niệm cho người.

Mong nhận được những lời chia sẻ...
suicide.ending.pain@gmail.com
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 01:08:10 bởi Họa__Tr >

Họa__Tr
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.03.2010
RE: Lưng Chừng Sự Chết - 23.12.2011 01:50:22
Ôi... đã bao lâu rồi....