Câu truyện được hoàn thành vào những ngày đầu tiên của tháng 1 năm 2010,được viết từ cảm xúc chân thành trong những tháng ngày ảm đạm, để dành cho những người cùng cảnh ngộ, cùng một niềm đam mê, cùng một khao khát phấn đấu và cùng một thời u buồn...
___________________________________________________
___________________________________________________
___________________________________________________
___________________________________________________
LƯNG CHỪNG SỰ CHẾT Tác giả: Nguyễn Hoạ Trầm
Ngoảnh mặt đi và vô tư bước
Đời có ta, hồn ta và thế giới
Có bờ sông chứng giám cõi lòng
Thêm chiều tàn cùng hoa kia thấu hiểu...
Chỉ còn ta, mình ta và nửa linh hồn.
Một buổi chiều ảm đạm. Tôi ủ rũ, mệt mỏi, chán nản và chẳng biết đi đâu… Tôi thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa.
Giờ là 5 giờ chiều. Đêm qua tới tận trưa nay, tôi đã ngủ một giấc rất dài, vậy mà giờ đôi mắt tôi đã sụp lại, hai mí mắt như muốn dính vào nhau, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nếu bây giờ đặt lưng xuống mặt đất này, chắc chắn tôi sẽ ngủ một giấc và chẳng có lý do nào để mở hai con mắt ra nữa...
Tôi khẽ giật mình trong cơn mơ mộng, tôi cảm nhận rằng có một thứ gì đó đang dịch chuyển trong con người mình. Nó đến thật nhanh, không biết nó đến từ đâu, mà cũng không hiểu vì sao tôi cảm nhận được… Nó đang xâm chiếm tâm hồn tôi, một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức nó nằm trong con người tôi và thuộc về tôi.
7 tiếng nữa, đúng 7 tiếng nữa, tôi sẽ chết. Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng thật sự sẽ như vậy! Tôi đã muốn chết và giờ cái chết đang chuẩn bị đến đưa tôi đi. Tôi không rõ lắm, chỉ đơn giản là tôi biết được điều ấy, biết trước được cái chết sẽ đến với mình vào đêm hôm nay. Mà tôi nhớ, tôi nhớ được điều này trong bộ não tồi tệ của tôi, nó đã đến mấy lần rồi, cảm giác cận kề chết, đến nhiều lần lắm rồi… Nhưng tôi tin lần này là đúng! Tôi tin cái chết này đang thật sự đến, như mặt trời đến và ánh trăng về, một sự chắc chắn không thể nào chối cãi được.
Giờ tôi đang ở đâu đó giữa thành phố này. Phía trước là mặt hồ phủ ánh nắng vàng, đang dần ngả màu… Chả mấy chốc nữa nó sẽ tối đen lại, mặt trời có chiếu sáng mạnh đến đâu vẫn không thể thắng nổi đêm đen vô tận. Phía sau lưng tôi là cả một thế giới cô liêu, những con đường dài không nhìn thấy điểm kết thúc, lưa thưa bóng người và còi xe đô thị, những thứ nhỏ bé ấy tô điểm cho cõi trần gian này, mọi thứ vẫn thế, chẳng khác mọi ngày. Có vẻ như tôi cũng vậy!?
Tôi còn 7 tiếng nữa để kết thúc cuộc đời, cũng đơn giản và nhẹ nhàng như đi xa. Tôi không lý giải được, tôi không còn sợ chết nữa, không còn sợ ngày mai trăn trối điều gì, cũng không còn tiếc nuối điều gì, tôi thấy trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm. Thực ra, tôi đã không còn sống từ lâu rồi, tôi sống mà không còn gia đình, không còn việc để làm, không còn đam mê, không còn sức lực… Vậy đâu phải là cuộc sống nữa? Thế nên tôi có chết thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, chẳng thay đổi điều gì ở xã hội này. Đã hết sức mạnh để đi tìm ý nghĩa của cuộc sống, đã cạn kiệt ước mơ về tương lai sau này. Và đêm nay tôi sẽ chấm dứt mọi thứ, tôi không muốn lý giải điều gì, tôi đã thành công hay chưa thành công? Mọi chuyện giờ chỉ là vô nghĩa, tôi không muốn giữ mình lại và dường như cũng không thể giữ mình lại được nữa. 7 giờ đồng hồ nữa, sẽ là 7 giờ thanh thản và bình yên nhất của cuộc đời…?
~ I ~
…Tôi mở điện thoại, gọi cho Tr, người bạn thân nhất của tôi, đúng hơn là người bạn duy nhất của cả cuộc đời này. Tôi sẽ gọi nó tới ngồi bên hồ này để nói lời từ biệt. Dù sao thì tôi cũng chỉ phải từ biệt một mình nó mà thôi.
Sau 1 vài hồi tút, ở đầu dây bên kia, nó nhấc máy. Tôi còn đang phân vân, chưa nghĩ ra sẽ nói gì với nó, vậy mà cái giọng trầm ấm pha chút mệt mỏi của Tr đã cất lên “Ừ, ngồi đó… Đợi tao mấy phút…”.
Tôi khẽ giật mình, tôi không hiểu, vì nó đâu biết tôi ở đâu, đâu biết tôi cần gặp nó như thế nào!? Tôi đang chực hỏi nó sao nó lại nói vậy thì ống nghe đã lại cất lên những tiếng tút vô vị nhạt thếch, nó cúp máy rồi. Chuyện này diễn ra nhanh quá, tôi còn chưa kịp mở miệng nói với nó điều gì! Chẳng thể hiểu ra làm sao, sự thật là tôi vẫn nghe rõ lời nó nói, Tr sẽ đến, dù tôi không chắc là nó biết tôi đang ở đâu. Thẫn thờ, tôi định gọi lại xem có chắc là nó sẽ đến và biết tôi ở đây hay không. Cầm điện thoại trên tay, tôi lại nhét vào túi quần. Tự nghĩ trong đầu, không cần thiết, vẫn còn sớm và tôi cần phải suy ngẫm thêm một chút. Tôi tự cười với mình, có thể nó biết tôi ở đây thật, nhưng cũng có thể nó bận sẽ chẳng đến được, tôi không gọi lại cho nó vào lúc này nữa, thời gian vẫn còn dài …
Mà nếu Tr không đến gặp tôi được, tôi cũng chẳng trách nó chút nào. Tôi nhớ lại những lần mình tuyệt vọng, hay những lần đổ bệnh, nó đã bỏ mọi công việc, bỏ mọi sự bận rộn để đến bên tôi. Tr đã hy sinh biết bao niềm vui vì tôi. Tôi không trách nó, người có lỗi là tôi… Giờ có thể nó bận, nhưng đến tối, tôi sẽ lại gọi lại cho nó, tôi vẫn còn tận bảy tiếng đồng hồ nữa cơ mà.
Chợt tôi cảm thấy mình đang bỏ phí dự định “1 giờ đầu tiên” của mình vì những suy tư vớ vẩn, tôi đã muốn dành cho Tr một giờ này để ngồi cùng nó lần cuối. Nhưng thôi, không phải tiếc nuối, ta sẽ dành giờ đầu tiên này để ngồi nơi đây ngắm đợi hoàng hôn, dù sao cũng đã xế chiều, hoàng hôn đang lấp ló ở tòa nhà bên kia hồ, chuẩn bị nuốt lấy những ánh nắng cuối cùng. Tôi hút điếu thuốc, thứ tôi từng coi là một “món ăn hàng ngày”, thật sự thì đây chẳng phải là một món ăn bổ tốt gì, và tôi cũng chẳng giải thích nổi tại sao tôi lại muốn hút thuốc đến vậy.
Mọi thứ im ắng trôi, mặt hồ lăn tăn những gợn sóng rất nhỏ, gió thổi nhẹ nhàng vào những tán lá, chẳng có gì ngoài tiếng thì thầm của gió với vạn vật … Và mắt tôi nhòa đi. Lần đầu tiên tôi thấy rõ sự cô đơn đến vậy! Cô đơn giữa cuộc đời ảm đạm. Tôi đang một mình với toàn bộ cảnh vật nơi đây, còn chúng lại đang tan ra trong ánh mắt nhoà mờ, đúng rồi, đây mới là sự cô đơn, mọi thứ ở phía trước đều im lặng và chấp nhận sự hoang tàn từ nỗi u sầu, tôi sống cô đơn bao năm nay, và giờ, khi cái chết đến, tôi biết, mình sẽ lại cô đơn, trước vạn vật lặng câm kia, tôi không thể hoà nhập được, tôi cô đơn, một điều hiển nhiên của cuộc đời này…
Mà cô đơn hay không cô đơn, chỉ mấy giờ đồng hồ nữa thôi, tôi vẫn sẽ chết! Vậy tại sao trong lúc tột cùng của sự lẻ loi này, tôi không lao xuống hồ nắng cháy kia để chết? Vậy có phải thanh thản hơn không?
Nhưng như thế thì vô nghĩa quá, tôi phải ở lại để tận hưởng đêm nay, cuộc đời có mấy ai được sống thoải mái khi biết rằng vài giờ đồng hồ nữa họ sẽ vĩnh viễn ra đi?...
Hoàng hôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, điếu thuốc còn dang dở vậy mà ánh nắng đã tối sầm lại, mây hồng ở xa quá rồi, trên đỉnh đầu đã xuất hiện những vì sao và đàn dơi bay tan tác.
Buổi hoàng hôn chia ly vậy là sắp kết thúc…
Mùa đông đã sắp đến, những ngày cuối cùng của mùa thu sắp đi qua, đây là lúc giao mùa của thu và đông, tôi yêu tiết trời của những ngày này. Đó là những buổi chiều rực rỡ ánh nắng, ánh nắng đẹp vô cùng, không phải là màu vàng rực gay gắt mà đã bắt đầu ngả sang ánh cam trầm, gió nhẹ nhàng thổi bay đi những cánh lá cuối cùng còn sót lại trên cành. Khung cảnh thật tuyệt đẹp, không chỉ bởi màu sắc, sự hoà trộn giữa thời tiết và cảnh hồ yên ả, những âm thanh xào xạc, tiếng lá khô trôi trên mặt đường, tiếng im lặng của đường phố… Tôi chìm vào nơi đây, nghĩ đến vậy tôi lại thấy mình không cô đơn nữa! Tĩnh tâm và hoà tan con người mình với đất trời, trái tim tôi như được vỗ về, tâm hồn tôi như rộng mở để đón lấy chiều hoàng hôn ảo não… Tôi yêu khung cảnh này, nơi tôi cảm thấy mình được tự do và yên bình tuyệt đối dù mắt muốn ứa lệ, cảnh vật đã phủ kín lên nỗi tuyệt vọng đơn độc của tôi, dâng trào một niềm khao khát... Như được trôi vào hư không, nghĩ mà như không nghĩ, có phải tôi đang dần thoát khỏi hình hài này như một sự siêu thoát cho linh hồn?
Từ xưa tôi đã thích được ngồi một mình bên hồ, đợi chờ hoàng hồn về, cảnh vật như chiếm lĩnh tâm hồn tôi, những cuốn sách mang theo trên tay, hay trang giấy vẽ đều trở nên vô nghĩa trước không gian này, tôi hoàn toàn đắm mình vào niềm vui ở xa xăm, đôi mắt nhắm và ướt nhoà nước mắt, tôi tìm thấy con người mình ở nơi đây…
Nhưng hôm nay tôi sẽ phải chia tay cảnh đẹp đẽ này.
Tôi sẽ làm sao để nhớ được tia nắng kia? Mọi vì sao và đàn dơi kia, sao tôi nhớ được hình thù hoàng hôn khi chẳng còn gì đáng để nhớ?...
Tôi bỗng khẽ giật mình, Tr xuất hiện trước mặt tôi như thể đã hẹn tôi từ trước. Tôi ú ớ không nên lời, tôi không nghĩ Tr sẽ đến, mà sao nó biết tôi đang ở đâu mà đến? Dòng suy tưởng vào cõi hư không của chiều hoàng hôn đã kết thúc, nhưng đầu óc tôi vẫn còn mông lung và mơ hồ, sao Tr lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy, có phải chăng đến đây cũng như một thói quen giống tôi, thế giới như không dành cho con người lối thoát nào vào lúc hoàng hôn, có phải tôi và Tr cũng vậy, đến bên mặt hồ này chỉ để tìm lại sâu thẳm con người mình dưới ánh điêu tàn?
“Mày tới giờ này là sớm hay muộn?”
Tr, chẳng nói gì hết, một đứa con gái mạnh mẽ, biết rõ nụ cười như thế nào, cũng hiểu rõ nỗi buồn như thế nào, ngồi bên cạnh tôi. “Tao biết mày sẽ ở đây, tao đã chờ điện thoại và đi ngay lập tức…”
- “Sao mày phải chờ điện thoại khi mà mày biết tao đang ngồi ở đây?”
- “Vì tao cần phải biết… Mày đã tỉnh hay chưa?”
- “Mày nói gì lạ vậy?” Tôi chẳng hiểu nó nói gì, tôi đâu có say mà tỉnh với không tỉnh.
…Nó lắc đầu, rồi nó hỏi “Mày gọi tao có chuyện gì vậy?”
- “Mày sẽ buồn khi tao đi xa chứ?”
- “Tao không muốn mày đi xa, trước mày đã từng rời xa tao, giờ tao sẽ không để mày đi đâu…”
Thật tôi không biết sẽ phải nói với Tr như thế nào, tôi sẽ làm nó đau khổ, ở đây nó đã quá lẻ loi rồi, giờ tôi đi, nó sẽ ra sao…?
Điếu thuốc giữa 2 ngón tay đã cháy hết từ lúc nào, đành rút ra một điếu mới. Tôi châm thuốc, hút một hơi thật dài, Tr vẫn chờ đợi tôi nói một điều gì đó, nó không thể biết chuyến đi sắp tới của tôi khác hoàn toàn so với lần đi xa hồi trước…
“Tao sắp chết rồi, đêm nay, khi kim đồng hồ bước sang thời khắc của ngày mai, tao sẽ chết.”
Khi nói ra điều ấy, tôi nhìn vào mắt của Tr, trong ánh mắt như đang vô vọng ấy, tôi thấy sự thương cảm, chua xót… Không bất ngờ và sợ hãi trước điều tôi vừa nói, ánh mắt Tr vẫn nhìn về dải nắng lung linh trên mặt nước, như tấm gương phản chiếu lên sự trong trắng u buồn của nó. Dường như nó đã quá quen với những điều điên rồ tôi nói.
Tr quay sang nhìn tôi “Mày sẽ chết như thế nào?”
Câu hỏi này khiến tôi bỗng luống cuống, tôi sẽ chết như thế nào? Tôi còn không biết nữa, có lẽ rằng khi đại dương bóng tối nhấn chìm tôi, tôi sẽ chết. Tôi nói với Tr điều ấy nhưng bằng một cách khác “Tao sẽ chết khi ngủ, đặt mình vào giấc ngủ và sẽ chết, giấc ngủ, bóng đêm ở phía trước mắt và cả ở sâu trong giấc ngủ sẽ giết chết tao…”
Tôi chờ đợi điều gì đó từ Tr, tôi biết chứ, nó là đứa hiểu rõ tôi là người như thế nào, nó biết rõ những cái điên và cái sầu uất trong tôi như thế nào… Nhưng sao lúc này đây, tôi nói vậy mà nó bỗng hững hờ… Tôi chưa bao giờ quyết chết và tin tưởng cái chết tuyệt đối như lúc này… Liệu nó có hiểu không?...
Tr nói rất nhỏ “Rồi mày sẽ quay trở lại…
Kiếp sống của mai đây…
Mày sẽ lại quay trở lại.”
Sao lại như vậy?... Làm gì có kiếp mai đây, chết là hết, hết nợ cuộc đời.
Tôi đã nghĩ thế nhưng lại không thể nói như thế… “Ừ, hy vọng…”
“Tao tự hào vì những gì mày đã làm, tự hào vì cách mày sống và định đoạt cuộc đời trong hơn 20 năm qua… Không ai có quyền thất vọng mày cả!”
Tôi chẳng cần biết điều nó vừa nói, đối với tôi, một thằng 23 tuổi, biết về cuộc đời như vậy là quá đủ rồi, khi mà ước mơ và khát vọng đã cạn kiệt, để lại những gì mình đã làm được trong tháng năm qua, cuộc sống đến đây chỉ còn đích đến là cái chết, không còn điểm dừng hay ngã rẽ nào nữa, mà có sinh ra, rồi lớn lên, trưởng thành thì cái trước mắt hiện hữu nhất vẫn là cái thòng lọng dài ngoẵng chờ để móc vào cổ cuộc đời.
Tôi biết sự ra đi của tôi sẽ làm Tr gục ngã giữa chốn trần gian này, nó đã kỳ vọng và hy sinh quá nhiều vì tôi. Tôi và Tr giống nhau ở nhiều điểm, tôi thấu hiểu được sự cô đơn của nó, cũng như tôi, nó lạc lõng giữa những ước mơ đã chết… Rồi nó đặt niềm hy vọng vào tôi, đặt thứ tình cảm thiêng liêng nhất vào khát vọng của tôi. Giờ đây khi tôi quyết định bỏ cuộc, quyết rời xa cuộc sống này… Tr sẽ chỉ còn lại có một mình… Tôi không thể nghĩ gì hơn, tôi sẽ đi, điều đó là sự thật.
…Hoàng hôn đã tắt, ánh mặt trời đã ở quá xa, đàn dơi cũng đã tản đi khắp nơi và không còn lởn vởn nữa, bầu trời điểm những vì sao đẹp lạ kỳ. Mặt hồ lấp lánh ánh đèn, những mảnh đèn, mảnh sao vỡ vụn rồi lại nhập vào, rồi lại vỡ…
Tôi và Tr vẫn im lặng ngồi đây, đã hơn 40 phút trôi qua kể từ lúc đồng hồ báo 5 giờ.
“Vậy là mày tin tao đúng không? Mày tin cái chết đang đến với tao đúng không?” Tôi hỏi nhưng nó không trả lời… Nếu tôi là nó, tôi cũng chẳng thể trả lời được câu hỏi ấy. Tôi nên chết, như vậy tốt hơn.
Tôi nói với nó “Ngày mai, ngày kia, dù sao, ai chết cũng vậy, phải có đám tang… Ông bà chủ nhà chắc sẽ giúp… Mày…”
- “Không. Mày đừng nói đến những điều ấy! Nếu cái chết đến, đó là thời khắc của mày, của riêng mày, mày đừng nghĩ đến điều gì khác… Tao sẽ lo mọi thứ.”
Tôi cảm thấy mình không hề cô đơn nữa vì bên tôi còn có Tr, thật tình, tôi không hiểu… Nó có tin vào cảm giác cái chết đang ở trước mặt của tôi không.
Giá như nó ở trong tôi, nó sẽ thấy điều ấy rõ như thế nào, tôi cảm thấy mình còn có thể sắp chạm được vào cái chết, sắp được sống với cảm giác kỳ lạ, hiếm hoi ấy.
Tôi nói “Mày đừng buồn nhé, sự kết thúc dang dở này là một điều tất yếu, nó phải đến với tao, nó phải đưa tao đi khỏi cuộc sống này… Tao thấy thanh thản lắm, và còn thấy hạnh phúc nữa, vì cái chết, tao biết được cuộc đời của tao có mày…”
Tr không nói gì hết, nó ngẫm nghĩ điều gì đó mà tôi không biết được.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 5h55 rồi, Tr biết được hành động của tôi, nó nói “Đã đến giờ tao phải đi”. Tôi nhìn nó, lòng bỗng nặng trĩu và như bị một lưỡi kiếm quét qua sâu thẳm con tim… Tôi không dám nói điều gì, cảm giác cô đơn lại tràn đến, nó vẫn ở trước mặt tôi, nhưng tôi biết, chỉ chốc nữa thôi, không bao giờ, mãi không bao giờ tôi được gặp nó nữa… Và tôi sợ hãi điều đó.
Tr như hiểu được suy nghĩ ấy, “Hãy cứ để cái chết tìm đến mày, mày là người mà cái chết sẽ tự nó đến, một cái chết mà người đời không bao giờ đạt được…”
… “Giờ tao sẽ đi… Đừng nghĩ về tao nữa, tao và mày sẽ còn gặp lại”
Tôi lắc đầu mà chẳng nói gì thêm, mắt tôi cay xè và không còn nhìn thấy gì nữa, tôi nhắm mắt lại, lau đi những giọt nước chảy dài trên má…
Tr đã đi rồi, lời từ biệt vội vàng vậy là đã xong…
Tôi chưa kịp nói với nó, tôi muốn nó hãy quay trở về quê hương…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2010 00:27:33 bởi Họa__Tr >