HOA HỒNG MÁU

Tác giả Bài
hathu9hn
  • Số bài : 5
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.04.2010
HOA HỒNG MÁU - 12.04.2010 12:35:00
0
(Huyết Mai Côi)

Thạch Thanh Châu

I.

Câu chuyện của quê hương hình như bắt đầu từ mùa hè.

Mùa hè, trong mắt tôi là mùa cạm bẫy, khí hậu nóng nực làm người ta muốn cởi áo quần nhiều hơn mùa khác, cho nên thật khó ghìm được dục vọng trong lòng.

Cách đây nhiều năm, một chiều hoàng hôn đỏ như màu máu, ráng chiều nhuộm thắm một khoảng trời tây. Xa xa trên bờ đê con sông nhỏ chạy qua làng quê, thoăn thoắt một chấm đỏ lẻ loi đang di động dưới khung cảnh đại ngàn. Chấm đỏ từ xa đi về phía lầu nghỉ chân đầu thôn, đến gần ra là một cô thôn nữ trẻ trung. Dưới chân cô là đôi giày vải màu đen, tay trái khoác túi vải hoa xanh, tóc bện thành búi đen nhánh, trên đầu gài nghiêng một đoá hồng dại đỏ rực, cực kỳ hút mắt. Nếu bạn quen với đời sống nông thôn, sẽ nhận ra ngay đấy là hình ảnh quen thuộc của cô gái đã lấy chồng về thăm nhà mẹ. Còn nhớ năm đó tôi mười ba. Mọi người khi ấy đang mải mê ngập trong cánh đống ngô cao vút lưng người để nhổ cỏ bón phân. Ấn tượng đọng lại là một phong cảnh chiều hè vô cùng đơn điệu, không chút gì đặc sắc.

Cô gái ấy tên gọi Trân Trân, được gả lấy chồng nơi xa một sớm ngày đông. Dẫu Trân Trân xuất giá đã mấy tháng rồi, nhưng thân hình vẫn đầy đặn nở nang, ngực to mông nở, tràn trề nhựa sống. Quê tôi đàn bà con gái ai cũng thế, thân hình như hoa như ngọc. Nếu gặp trên đường phố huyện thị một cô gái đẫy đà, trắng bóc, hỏi người ở đâu, nhất định người bên cạnh sẽ bảo: “Thế mà cũng phải hỏi. Đương nhiên là con gái Đào Hoa thôn.”

Thôn Đào Hoa là quê hương tôi. Truyền thuyết nói mấy trăm năm trước, quê tôi từng xuất hiện một cô gái dân tộc Miêu, tên gọi Đào Hoa đẹp nõn nà vang danh thiên hạ. Vua Càn Long khi du hạ Giang Nam, nghe nói vùng Miêu Cương có người con gái đẹp xinh như thế, vị hoàng đế đa tình không kìm được lòng liền nhân mùa hoa đào nở rộ, dong buồm thẳng hướng thượng lưu sông Nguyên Thuỷ đến quê tôi. Vua vào dự hội đào hoa trong thôn, nhận ngay ra người con gái đẹp như tiên nữ giáng trần, liền hạ chỉ sắc phong làm Quý phi. Từ đó, thiên hạ lấy tên người con gái đẹp đặt tên cho thôn. Con gái quê tôi dù lên huyện hay đi chợ phiên, ở đâu cũng gây ra một hồi phiền toái. Đám thanh niên hạ lưu nơi khác thường bám theo thành bầy, tranh thủ cơ hội thò bàn tay quỷ bẩn thỉu chụp vú vồ mông, lại vô liêm sỉ tụ lại với nhau trong góc trà lầu tửu quán, oang oang thuật lại niềm vui thú mới có được bằng thứ ngôn ngữ tục tĩu quê mùa, cũng nhằm khuây bớt cái sàm mộ và ham muốn thấp hèn với đàn bà con gái thôn Đào Hoa.

Tôi chẳng biết vì đâu mà đàn bà con gái quê tôi đẹp thế, hay vì là hậu duệ của bà Quý phi cách đây mấy trăm năm, nhưng có một điều có thể khẳng định, đấy là nhờ thổ nhưỡng khí hậu mà thiên nhiên ưu đãi ban tặng đã tu dưỡng nên những thân hình tuyệt đẹp. Nhớ khi còn rất nhỏ, tôi đã phát hiện ra một chuyện lạ: con trai con gái trong thôn đa phần không lấy chồng vợ bên ngoài. Cứ như mặc ước, chuyện hôn sự chỉ quanh quanh nội bộ thôn với nhau chẳng khác gì kiểu tự sản tự tiêu, thi thoảng mới có người con trai gia đình nghèo túng quá phải lấy vợ nơi xa. Các cô vợ khác quê đó mới về cũng vàng vọt, gầy gò, tiều tuỵ. Nhưng chả đến nửa năm sau lại mau chóng béo trắng lên cứ như lên men ý. Mập mạp, nõn nà, cũng mông mẩy ngực nở chẳng khác gì các cô khác trong thôn, chả mấy chốc lại mang vẻ quyến rũ chết người.

Trân Trân đã về đến đầu thôn. Cô dừng lại dưới gốc cây đại thụ, cánh tay trắng ngần vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, quay lại ngắm nhìn cánh đồng ngô bạt ngàn xanh ngát khẽ mỉm cười. Cô bị hút hồn bởi phong cảnh làng quê chiều hè. Có biết đâu, bản thân cô cũng trở thành một phong cảnh chốn thôn quê quyến rũ đến mê hồn.

Tôi khi ấy còn nhỏ, đang đứng sau đít con trâu già, dùng một cái xẻng nhỏ cạo lớp bùn bám trên con lăn đá, tiếng ma sát giữa con lăn và lưỡi xẻng rít lên ken két, như vần điệu bài ca dao quê tôi. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Trân Trân, tôi sững sờ trước vẻ quyến rũ hiếm có của chị ấy, tôi nhìn thấy bông hoa hồng đỏ trên búi tóc đen nhánh của chị, bông hoa ánh lên màu rực rỡ nổi bật trong ráng chiều quê. Trân Trân mặc một cái áo phấn hồng bó sát người lộ ra những đường cong trời phú, phong tư ngời ngời xuân sắc, tôi thấy như cả một chiếu quê đang được chị dọi sáng, khiến thằng con trai mới lớn như tôi lần đầu tiên cảm nhận được cái khích tình, cái quyến rũ dục tình vô cùng cám dỗ toát ra từ cơ thể nữ giới. Vô thức, tôi để ngón tay trỏ lên miệng mút, thầm nhủ trong lòng sau này nhất định sẽ cưới một cô vợ đẹp như chị Trân Trân.

II.

Trong chiều hoàng hôn chẳng có gì đặc sắc ấy, tôi biết không chỉ mình tôi ngắm Trân Trân. Tôi phát hiện hầu như tất thảy mọi người đang làm việc dưới đồng đều ngừng tay ngắm chị ấy. Tôi phát hiện phía đàn bà con gái đều chăm chăm nhìn sắc như dao cắt vào vùng eo của chị. Tôi biết họ đang ngấm ngầm đánh giá xem Trân Trân từ ngày lấy chồng có khác gì mấy so với trước, xem cái mảnh đất phì nhiêu màu mỡ là Trân Trân bị đàn ông khác quê cày xới đến đâu rồi. Nhưng trong tất thảy những người đang đứng dưới đồng, có một người đàn ông đang ngắm Trân Trân với ánh mắt rất khác lạ. Anh ta chỉ nhìn nghiêng liếc Trân Trân, mắt sáng và sâu đầy mê hoặc, khoé miệng hé một nụ cười bí hiểm.

Ánh mắt dừng rất lâu trên bộ ngực căng tròn nhựa sống của Trân Trân, rồi trượt xuống vùng eo dừng lại giữa hai đùi. Tôi phát hiện ánh mắt người đàn ông này giống như loài rắn vần vũ mãi ở những bộ phận nhạy cảm đầy nữ tính trên cơ thể Trân Trân. Tôi chả hiểu anh ta tìm kiếm gì trên cơ thể cô, phía đàn bà con gái thì quan tâm xem cô có thai chưa, còn anh ta quan tâm đến cái gì nhỉ? Anh ta tên gọi là Tam Bảo, trong kí ức của tôi Tam Bảo là người đẹp trai nhất thôn tộc Miêu, anh ý không chỉ cực kỳ đẹp trai mà còn có một chất giọng thiên phú, hát những bài dân ca của người Miêu cực hay. Nhưng mà người trong thôn đối với Tam Bảo kẻ yêu người ghét, nếu không nói là một trời một vực. Tụi trẻ con như chúng tôi rất quý anh ấy, vì thấy anh hiền hoà dễ gần, lại rộng lượng. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, anh liền dẫn con nít tụi tôi ngồi dưới gốc đại thụ đầu làng, dạy chúng tôi hát những bài tình ca say đắm, hát say sưa đến nỗi khiến tất cả tụi đàn bà con gái trong thôn đều gợn gợn hứng tình. Cho nên đàn bà con gái trong thôn ai cũng thích Tam Bảo. Họ thích ngắm khuôn mặt tuấn tú và thân hình tráng kiện của Tam Bảo, thích nghe Tam Bảo hát những bài tình ca nồng nàn. Còn nhớ có lần chính mắt tôi trông thấy hai cô gái trẻ lưng gùi rau lợn, trốn trong cánh đồng ngô ven sông ngắm trộm Tam Bảo đang vừa tắm sông vừa hát. Cả những khi làm việc dưới đồng, chị em cũng không bỏ lỡ cơ hội tiếp cận với Tam Bảo, tranh thủ đưa đẩy vài câu, có khi chồng họ đứng cạnh bên họ cũng chẳng để ý. Cho nên đàn ông trong thôn thấy Tam Bảo là cái gai trong mắt họ, có người thậm chí xem như kẻ thù, như quái vật trên sông, hễ thấy vợ đứng gần Tam Bảo là nghiến răng nghiến lợi chửi thề: “Mẹ mày, tao đánh cả tổ tiên mười tám họ nhà mày.” Rồi nhịn không được xông lên đánh tới tấp vào cái mặt đẹp trai của Tam Bảo, đánh đến thê thảm mới thôi! Người già trong thôn nhìn thấy Tam Bảo đều lắc đầu than thở “Nghiệt tai, nghiệt tai!” Tam Bảo trong thôn chúng tôi bị yêu và bị ghét nhiều như thế. Đủ thấy anh là chàng trai tộc Miêu quyến rũ đến mức nào, là thằng giặc hái hoa vô cùng đẹp trai của thôn tôi.

Thực ra, Tam Bảo cũng có vợ, vợ anh ấy tên là Thuỷ Hoa. Thuỷ Hoa so với các cô gái khác trong thôn tuy không dám nói là xuất sắc, nhưng cũng rất ưa nhìn, nếu so với gái quê khác là có thể ví như hoa như ngọc rồi. Nhưng mà Tam Bảo không thích người vợ này, hắn nói cô vợ này không hấp dẫn, nói cô ta trên giường rất cứng nhắc, không biết nói, không biết cười, không biết cuồng, không biết man dại. Nói chung, Thuỷ Hoa trong mắt Tam Bảo là một khúc gỗ khô cứng, Tam Bảo luôn ôm mộng tìm được người tình mang lại cho anh tra những cuồng phong hoang dã, những điên dại ngất ngây để khắc cốt ghi tâm. Ý niệm ấy đã chi phối và gây nỗi bi thương cho cuộc đời của Tam Bảo.

Tam bảo đi săn tình, xưa nay không quản thân phận của đối phương, dù là hoàng hoa khuê nữ hay phụ nữ đã kết hôn, chỉ cần lọt vào mắt anh ta là lập tức thi triển kế hoạch tấn công. Mà đám đàn bà con gái ấy đa phần cưỡng không nổi sức hút của anh ta, mười người đến tám chín là ngoan ngoãn ngã vào lòng Tam Bảo. Tam Bảo từ năm mười tám đã vui thú lén lút dục tình với đám đàn bà con gái khắp trong thôn đến năm anh ta ba mươi sáu, tổng cộng mười tám năm dòng. Mười tám năm ấy, trong thôn chẳng ai nhớ, bản thân Tam Bảo cũng không biết đã chơi bao nhiêu cô hoàng hoa khuê nữ, đánh cắp trái tim của bao nhiêu phụ nữ có chồng. Nói chung, mọi người nhìn vào mặt đám trẻ con quây quây trong thôn hoặc dưới cánh đồng cứ thấy nhang nhác nét của Tam Bảo, đứa giống cái mắt, đứa giống cái mũi, đứa giống thân hình. Cho nên đàn ông trong thôn ai cũng lo lắng bất an, nghi thần ngờ quỷ. Lắm ông chồng nhẫn tâm tàn bạo, nghi vợ lén lút tư thông với Tam Bảo, cứ đêm xuống tĩnh mịch là đè vợ ra hành hạ tra khảo xem sự tình có thật thế không. Người vợ chỉ khóc thiên khóc địa bù lu bù loa, nhất nhất không hé lộ chuyện gì. Sớm hôm sau tỉnh dậy, lại có chị nhà bên đứng ngay trước cửa, vừa trải tóc vừa liếc liếc sang hỏi thăm: “Thế nào, đêm qua lại bị đánh à?” Chị vợ bị đánh đương nhiên là không chịu nhận, bĩu môi: “Hưm, cứt chó? Nó dám đánh tôi à? Là nó húc mạnh quá làm tôi đau thôi.” Chị chải đầu cười ngất: “Húc đau à. Thế làm gì mà kêu như lợn chọc tiết thế. Chị cứ làm như thiên hạ không biết chị bị chống đánh vì cái gì?” Chị vợ bị đánh ngượng đỏ cả mặt, bước lại gần thì thầm vào tai chị chải tóc: “Mẹ sao cái đấy của hắn như của chó ý, chị đừng có đắc ý sớm, rồi có ngày đến phiên chị bị đánh cho mà xem.” Thế là hai người đàn bà cười phá lên, rồi ai về nhà nấy. Mấy hôm sau nửa đêm, lại có tiếng đàn bà kêu như lợn chọc tiết, sớm hôm sau lại có mấy chị em túm tụm trước cửa cười đùa. Chuyện này diễn ra như cơm bữa trong thôn, đến mức thành một hiện tượng.

Tôi vẫn không hiểu rõ, Tam Bảo cực kỳ sát gái, lẽ nào chỉ dựa vào diện mạo đẹp trai và giọng hát mê hồn, tuy rằng với hai thế mạnh ấy Tam Bảo cũng rất thu hút nữ giới, nhưng anh ấy công là bất bại, chiến là bách thắng ắt phải có một bí mật riêng nào đó. Rốt cục anh ấy dựa vào cái gì để chinh phục đàn bà? Rồi một lần nghe lỏm chuyện người già, tôi biết được một bí mật ghê gớm, người già trong thôn nói Tam Bảo có cái cu lớn như của chó vậy, có thể mãn nguyện lòng dâm của đàn bà trong thiên hạ. Nhưng cách đây không lâu, tôi phát hiện nhận định của người già không chuẩn lắm, vì kì thực ở thôn tôi không chỉ mỗi Tam Bảo mà đàn ông cũng rất nhiều người có cái ấy to giống chó. Hoá ra trong thôn này, đàn bà chung một đặc điểm là ngực to mông nở, còn đàn ông chung một đặc điểm là cái ấy dài và to.

Tôi cũng chả hiểu nguyên nhân từ đâu, tựu chung lại chỉ có thể quy về thổ nhưỡng và khí hậu chỉ nơi đây mới có.

III.

Trân Trân về nhà mẹ rồi, liền lập tức thu xếp, dọn dẹp gian phòng của mình thời còn là khuê nữ. Trân Trân lấy chiếu màn, chăn gối từ phòng cha mẹ về trải ngăn nắp trên giường, lại xách nước kì cọ sạch sẽ bàn ghế cửa sổ, thể như là ở mãi đây không đi nữa.

Cha cô lập tức để ý, ông đứng ngoài cửa ngó vào hỏi dò: “Mày ở hai ngày rồi đi, làm gì mà phải dọn sạch sẽ thế?” Trân Trân cắm đầu cọ bàn ghế, lãnh đạm đáp lời: “Không đi, con không đi.” Cha cô chau mày: “Mày lấy chồng rồi, làm con nhà khác rồi, sao lại ở lì nhà đẻ không đi?” Trân Trân đứng thẳng lên liếc cha một cái đáp: “Bố nói gì? Nhà này với nhà kia, con nói không đi là không đi, bố nói lôi thôi gì thế?” Cha cô lập tức sôi lên: “Con gái lấy chống như bát nước hất đi, mày không đi, để xem tao đánh gãy chân mày!”

“Bố dám!”

“Mày xem tao dám hay không” nói xong liền vớ ngay cái đòn gánh dựng góc bếp xông vào phòng, mẹ Trân Trân trông thấy hớt hải chạy vào ôm chặt lấy chồng. Ông già tức giận ném mạnh cái đòn gánh xuống đất giậm chân quát: “Con ranh này, khi còn khuê nữ khiến chúng tao phải khốn khổ, giờ lấy chồng rồi còn khiến bố mẹ phải lo lắng sao! Biết đến bao giờ mày mới khôn ra chứ!” Nói xong, bỏ mặc hai mẹ con hầm hầm chạy ra ngoài. Mẹ Trân Trân cầm tay con, kéo cô ngồi xuống mép giường, vừa vuốt tóc con vừa an ủi: “Sao thế con! Mới kết hôn mấy tháng, làm gì đã nhất định không chịu quay về thế?” Trân Trân bỗng ngã vào lòng mẹ oà lên khóc. Vừa khóc vừa nói một câu mà sau này gần như trở thành lời tuyên ngôn của con gái quê tôi suốt một thời gian dài, và cũng là lời giải thích cho tình lưu luyến sâu nặng của các cô gái đối với quê hương.

“Con thà lấy một con chó trong thôn, còn hơn đi lấy đàn ông bên ngoài”

Kì thực, bố mẹ Trân Trân đều hiểu, mọi người trong thôn cũng hiểu, hồn của Trân Trân đã bị Tam Bảo lấy mất rồi.
Trân Trân từ năm mười tám, còn là khuê nữ đã cùng Tam Bảo lén lút cuồng hoan. Bí mật ấy vốn đã trở thành công khai ở trong thôn. Một thời gian, mọi người ai cũng thấy lạ, chuyện Tam Bảo đi săn gái có vẻ như chững lại. Còn nhớ khi đó, thật bỉ ổi, đàn ông trong thôn trong lòng đều khấp khởi mừng thầm vì nhờ xuất hiện một cô Trân Trân, từ nay về sau có thể yên tâm vợ họ chỉ ở nhà. Sau lưng họ đều nói Tam Bảo và Trân Trân đúng là một cặp cẩu nam cẩu nữ trời sinh.
Nói thật lòng, tuy rằng ngày đó tôi còn ít tuổi, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng tôi cũng nhận thức được, Trân Trân từ lâu đã sớm có ý với Tam Bảo, còn Tam Bảo cơ bản là chẳng có ý dụ dỗ Trân Trân gì hết, họ đơn thuần phối ngẫu như hai ngọn lửa dục khi bùng lên thì phải nhập làm một, vậy thôi. Tam Báo thường vô tình phát hiện Trân Trân thất thần nhìn trộm mình, ánh mắt lộ ra bao si mê nồng nhiệt, trong khi Tam Bảo cũng thế, sóng mắt thẫm tình đưa đẩy lại phía đối phương. Hai người mắt qua mày lại suốt một thời gian, chả biết tự đâu hình thành một thứ mặc ước. Hai người tìm đến với nhau hết sức giản đơn, không có một chút tình tiết nào lãng mạn, không có một chút tình tiết nào thi vị. Đó là một chiều hè hoàng hôn đỏ máu, Tam Bảo ngẫu nhiên ngang qua nhà Trân Trân, thấy cô ngồi trước đập hiên nhà đánh lót giầy. Tam Bảo rút trong áo một cái khăn hoa nhỏ, vẫy vẫy về phía Trân Trân, rồi quay người đi về phía đầu thôn. Trân Trân, giả đò không trông thấy, ngồi nán lại một lát, rồi mới đứng dậy gùi sọt tre lên lưng, đi về phía cuối thôn. Sâu trong cánh đồng ngô cao vút xanh ngát đến tận chân trời, hai người không hẹn mà gặp, hình như chẳng ai nói với ai câu gì, họ ghì siết lấy nhau, cùng lăn lộn trên cánh đồng xanh mướt, và trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như màu máu, họ đã trao cho nhau niềm hoan lạc ân ái đầu tiên.
Đó là buổi chiều mùa hè, tôi đang chăn trâu trên triền đê con sông nhỏ, vô tình được chứng kiến tất cả, vô tình lần đầu tiên trong đời được thưởng thức cảnh mây mưa cuồng dại giữa người đàn ông và người đàn bà. Trước đây, tôi không biết vì sao hoa hồng dại quê tôi đỏ như màu máu, phút giây này mới dần dần ngộ ra chỗ ảo diệu, thì ra hoa hồng được nhuộm bởi thứ máu trinh thuần khiết của người trinh nữ.
Sau chuyện đó, tôi trở nên trầm lặng, chẳng nói năng gì, nhưng chuyện tình phong lưu của họ sớm muộn cũng bị người trong thôn phát hiện. Chuyện này một thời rộ lên ầm ĩ khắp đầu xóm cuối thôn. Nhưng người ta không ngờ rằng, cha của Trân Trân biết tin con gái thất tiết với Tam Bảo, đã nhốt cô trong chuồng trâu đánh một trận tơi bời. Rất nhiều người được chứng kiến cảnh tượng thảm khốc ấy, mọi người còn nhớ rõ Trân Trân bị cha dùng roi mây quật đến tơi tả áo quần toàn thân rớm máu, nhưng Trân Trân không một tiếng khóc, chỉ ngước đôi mắt rưng rưng lệ trân trối nhìn cha, miệng mím chặt không nói một lời. Ánh mắt không cam chịu và cảnh tượng thương tâm ấy làm động lòng không biết bao người, người ta đều nói phút giây ấy, họ nhìn thấy cái tính khí cang cường, quyết không khuất phục của Trân Trân, thấy điềm báo của một kết cục tang thương ngập máu sau này.
IV.
Không lâu sau, cha của Trân Trân đã tìm cách nhanh nhất, giản tiện nhất gả cô đi nơi khác, cô gần như bị cha trói chân tay lại đem đến nhà người. Nhưng chính cái đêm trước khi Trân Trân được gả đi xa, cô còn gây ra một chuyện tày trời khiến thiên hạ được một phen sửng sốt. Canh ba đêm đó, Trân Trân âm thầm cạy cửa sổ trốn ra ngoài, chạy một mạch đến nhà Tam Bảo.
Những tình tiết li kỳ của đêm đó về sau trở thành truyền kỳ còn xôn xao mãi trong thôn tôi suốt một thời gian. Đêm đó từng có người nửa đêm thức giấc trộm dòm, khi Trân Trân gấp gáp gõ cửa nhà Tam Bảo, Tam Bảo còn đang cùng vợ trên giường làm chuyện ấy. Chợt nghe tiếng Trân Trân gõ cửa thúc giục, Tam Bảo chả kịp nghĩ gì, cuống cuồng khoả thân chạy ra ngoài cửa, đến cái phần hạ bộ của anh ta cũng còn đang cương cứng ngỏng cao. Trân Trân chẳng kịp đếm xỉa gì chạy xộc vào phòng nói với Thuỷ Hoa lúc ấy đang nằm trên giường:
“Chị ơi, chị ra ngoài giùm em một lát, em có chuyện muốn nói với anh Tam Bảo.”
Thuỷ Hoa có phần ấm ức, nhưng không dám hé lời, khẽ nhướng mắt nhìn Tam Bảo. Tam Bảo nhảy lên giường, đá chân vào Thuỷ Hoa mắng:
“Con chết tiệt, người ta bảo mày đi thì mày đi, còn ỳ ra đó làm gì?”
Thuỷ Hoa như con mèo khẽ rên lên một tiếng, mặc vội quần áo lót ôm chỗ đau đi ra hiên nhà khóc thầm tức tưởi. Còn trong phòng, Tam Bảo và Trân Trân chẳng kịp mở lời cuống cuồng quấn chặt lấy nhau, Trân Trân cưỡi trên Tam Bảo, vừa lắc lư điên dại vừa lột dần áo trên người, để lộ thân hình chằng chịt những vết roi mây. Tam Bảo nhìn tấm thân nõn nà của người con gái hằn những vết lằn tím đỏ ngang dọc thấy đẹp tuyệt và gợi dục đến lạ thường cũng không kìm được nỗi xót xa. Chỉ thấy chàng rưng rưng nước mắt, siết chặt lấy tấm thân ngọc ngà trong vòng tay, vừa thúc đến điên cuồng vừa gầm rú những âm thanh cuồng nộ của loài thú. Còn Trân Trân như nhành dương liễu, ngả nghiêng hứng chịu cơn giông bão mùa hè, nàng nhắm mắt đón nhận và kháng cự, cổ họng rên rỉ thứ âm thanh chẳng ra khóc chẳng ra cười, kích dục và ma quái.
Đêm hôm đó, hầu như mọi người trong thôn đều nghe thấy thứ âm thanh quái dị nửa người nửa thú vọng ra từ nhà Tam Bảo. Nhưng cái người ta nhắc đến nhiều nhất sau này lại tình tiết khác, họ nói hai người sau trận mây mưa cuồng nhiệt ấy nằm xuống bên nhau, Trân Trân vuốt ve khuôn ngực rộng của Tam Bảo, giọng êm ái: “Ngày mai em phải đi rồi, nhưng nhất định sẽ quay lại, anh đợi em nha…”
“Anh sẽ đợi em!”
“Nhất định”
“Nhất định”
(Còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 12:52:12 bởi hathu9hn >