GẦN NHƯ THẾ, XA ĐẾN THẾ
hathu9hn 12.04.2010 12:37:18 (permalink)
0
Cô gái hỏi chàng trai: “Anh sẽ yêu em bao lâu?”
Chàng trai nghĩ một lát, chẳng nói gì, chỉ giơ lên một ngón trỏ.
Cô gái cười sung sướng, vui vẻ nói: “Một vạn năm!”
Chàng trai lắc đầu.
Cô gái vẫn cười: “Một trăm năm?”
Chàng trai lắc đầu.
Nụ cười trên môi cô gái sững lại, nhưng vẫn miễn cưỡng đoán tiếp: “Một năm?”
Chàng trai vẫn lắc đầu.
Cô gái hơi tái mặt, chẳng dám đoán tiếp, giọng dỗi hờn: “ Rốt cuộc là bao lâu? Nói cho em biết đi.”
Chàng trai thấy cô gái có vẻ sắp khóc, cũng không dám đố tiếp, thận trọng nói: “Yêu đến ngày anh trút hơi thở cuổi cùng.”
Niềm hạnh phúc ngọt ngào không giấu được trên gương mặt ửng hồng của cô gái, cô chặn ngón tay lên môi chàng trai nũng nịu: “Không cho nói chết…”
Đoạn hội thoại trên có lẽ là những lời thoại lãng mạn mạn kinh điển của các cặp yêu nhau! Các cô gái đang yêu thường thích hỏi chàng trai “Anh sẽ yêu em bao lâu”, và câu trả lời mà các cô mong đợi thường là: “Anh sẽ yêu em một vạn năm, anh sẽ yêu em cả đời, anh sẽ yêu em đến ngày em không còn yêu anh nữa” …, bất kể đấy chỉ là lời nói dối ngọt ngào, trong lòng cô gái cũng thấy dâng lên chút êm dịu, cô gái nào cũng thế lãng mạn là thiên bẩm, trong lòng các cô gái đều có một cổ tích về tình yêu vĩnh cửu với chàng hoàng tử của mình. Tư Mã Ưu Trúc là cô gái có cùng hai tính cách đối ngược nhau, có lúc cô dịu dàng đa sầu như khuê nữ thời xưa, có lúc lại kiên cường như tre trúc, bởi thế cái tên Ưu Trúc thật đúng với con người của cô. Ưu Trúc không thích tất cả những gì phàm tục, nhưng cô có lúc không tránh khỏi những vòng xoáy đời thường ấy.
Ưu Trúc hỏi Đới Duy: “Anh nói xem chúng mình ở bên nhau mãi chứ? Anh còn thích em bao lâu?” Ưu Trúc ngóng chờ Đới Duy sẽ dành cho mình câu trả lời thật tình tứ, chẳng ngờ anh nói: “Anh cũng chẳng biết còn thích em trong bao lâu, cũng chẳng dám đảm bảo sau này sẽ cùng em kết tóc, sao mà em thực tế thế nhỉ? Lẽ nào em yêu chỉ nhằm mục đích kết hôn và sinh con thôi sao?” Ưu Trúc ngẩn cả người, vốn chỉ muốn nghe một câu trả lời lãng mạn, có ngại gì một câu nói dối êm tai, ngờ đâu Đới Duy lại nói thế … Ưu Trúc thầm cười khổ, cảm thấy mình đúng là tự gây rắc rối cho bản thân, huống hồ Ưu Trúc là cô gái không chịu được sự khinh thị, nhất là không chịu nổi sự hiểu lầm của Đới Duy, cô thấy như cả thế giới này đang hiểu lầm cho mình, chỉ cần mình Đới Duy hiểu cô là cô có thể dũng cảm đối mặt với cả thế giới! “Vậy anh nói xem, yêu nhằm mục đích gì? Không kết hôn thì yêu để làm gì?”
Dẫu dù Ưu Trúc chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, nhưng tình yêu rốt cục nhằm mục đích gì, câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi không thôi. Không đành lòng, cô quay sang hỏi tiếp Đới Duy về ý nghĩa đích thực của tình yêu. “Có lẽ ngay bây giờ anh không thể đảm bảo sau này sẽ cùng em kết hôn được, hai người phải tìm hiểu nhau thời gian rất lâu mới hiểu hết được đối phương. Nay chúng mình hiểu được nhau mới chỉ là bề nổi, cần có thời gian tìm hiểu sâu hơn nữa mới biết được anh em liệu có thực sự gắn bó được với nhau. Nếu cách nghĩ của chúng mình không giống nhau, anh cũng không thể buộc em miễn cưỡng…. ” Câu trả lời chân thật đến nỗi khiến cho mọi xúc cảm lãng mạn nhen nhúm trong lòng Ưu Trúc đều nát vụn. Vốn chỉ muốn cùng Đới Duy tranh luận một chút về ý nghĩa của tình yêu, có ngờ đâu bị Đới Duy hiểu lầm thành cô đang cố nài anh hứa sau này sẽ kết hôn với cô. “Nếu cách nghĩ của chúng mình không giống nhau, anh cũng không thể buộc em miễn cưỡng….” Ưu Trúc ngẫm lại câu nói sau cùng ấy, cảm giác như anh đang muốn đẩy cô ra, cảm giác như Đới Duy đang tính toán xem làm thế nào để rời xa cô gái đáng sợ này một cách an toàn nhất… Ưu Trúc chẳng buồn giải thích gì nữa, càng giải thích nhiều càng thêm mệt.
Ưu Trúc thích nhất trò khảo nghiệm, nhưng cô quên mất rằng có rất nhiều việc trên đời không thể tìm ra được căn nguyên, cũng giống như quả đất phải tròn, trời phải có lúc mưa lúc nắng, cứ đi khảo nghiệm mãi những sự việc vốn tự nhiên như thế, chỉ khiến cho bản thân rơi vào vòng xoáy mịt mù hơn. Loài người vì sao mà phải yêu, đấy cũng chỉ là chuyện hết sức tự nhiên, con người đến độ tuổi nhất định sẽ nảy lòng ái mộ với người khác giới. Rồi sẽ cùng ở bên anh ấy (cô ấy), họ yêu nhau, có người kết hôn, có người chia tay, có người ly hôn, rồi lại yêu, lại kết hôn, lại ly hôn … lặp đi lặp lại, biến chuyển luân hồi, như ngựa không dừng kiệu … yêu nhằm mục đích gì? Vì sự sinh sôi? Vì tránh sự cô đơn? Vì mục đích tiêu khiển? Hoặc đơn thuần dùng tình yêu để che đậy âm mưu nào đó. Có bài hát viết thế này: “Yêu là sự dối lừa của tâm trạng cô đơn…”, Ưu Trúc cảm thấy tê buốt, con người ta đa phần là thấy lòng cô đơn, nên mới phải đem tình yêu khoả lấp sự trống vắng. Vậy thì, Đới Duy và Ưu Trúc ở bên nhau, rốt cục là vì nỗi cô đơn trong lòng, nên anh ấy mới dị ứng với chuyện tương lai như thế. Bởi vì chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện tương lai. Chỉ là bây giờ anh thấy cô đơn, muốn có một người cho đỡ lạnh lùng … rất nhiều cặp tình nhân khi bắt đầu yêu đều mộng tưởng về một tương lai tốt đẹp, hy vọng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, bất kể sau này vì lý do gì mà chia tay nhau, nhưng anh ấy (cô ấy) thực sự đã từng kỳ vọng về tương lai … mà Đới Duy, đến chuyện tưởng tượng cho tương lai cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến …
Tiểu Vũ nói nếu thật sự thích đối phương, đương nhiên sẽ nhìn xa trông rộng một chút! Chẳng ngờ một cô gái chưa từng yêu như cô ấy có thể thốt ra một câu triết lý đến vậy. Ưu Trúc càng nghĩ càng thấy mình đã chịu lép vế, chẳng qua chỉ là hỏi một câu hết sức thông thường, đâu ngờ làm Đới Duy làm mặt nghiêm đến vậy …
Trước đấy, Ưu Trúc từng hỏi Tiểu Lục thấy con người Đới Duy thế nào? “Mình với Đới Duy là huynh đệ thân thiết đương nhiên sẽ nói anh ấy rất tốt, nhưng mình với cậu cũng rất thân, nên mình có thể nói rất có trách nhiệm với cậu rằng, đừng xem Đới Duy suốt ngày cười cười nói nói mà tưởng anh ấy chẳng có gì đứng đắn, kì thực con người anh ấy rất lương thiện, không giống như kẻ khác chơi bời cho vui, nếu cậu ở bên anh ấy có thể hoàn toàn yên tâm, gia đình anh ấy rất khá … ” Ưu Trúc ngắt lời: “Cái mình quan tâm là con người của Đới Duy, không phải là gia cảnh của anh ấy.” Tiểu Lục quay lại vấn đề chính: “Con người anh ấy, nhân phẩm có thể yên tâm hoàn toàn. Cậu với anh ấy học cùng nhau suốt hai năm, nhất định đã hiểu phần nào về con người anh ấy chứ!” Thật vậy, Ưu Trúc và Đới Duy học cao trung với nhau hai năm, còn ngồi bàn trên bàn dưới với nhau suốt một học kỳ, theo lý mà nói phải hiểu nhau lắm, nhưng dường như Ưu Trúc chẳng có niềm tin, muốn nghe xem ý kiến của người xung quanh, kẻ bàng quan luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.
Tiểu Nữu nói, thấy hai người thật đẹp đôi, hai người ở bên nhau khiến người khác có cảm giác dễ chịu, giống như kẹo bông ý, còn nhớ thời trung học hai người cứ quấn quít bên nhau vui thật đấy, chỉ có điều đừng vì cảm nhận chủ quan của mình mà ảnh hưởng đến quyết định của bản thân.
Trư béo nói: “Bất kể thế nào, cậu cũng không nên để mình cảm thấy không thoải mái.” Tuy rằng, Trư béo nói chuyện chả bao giờ nghiêm túc cả, gặp Ưu Trúc thường quát tháo chì chiết không thôi, nhưng những lúc cần thiết lại rất biết nghĩ cho Ưu Trúc. Ưu Trúc bề ngoài cũng thường cố tình trêu chọc Tiểu Trư những câu thật chua cay, nhưng trong lòng rất quý trọng người bạn này. Còn nhớ có lần, Tiểu Trư từng dốc gan dốc ruột nói với Ưu Trúc: “Bao năm nay, tuy là tớ toàn ăn nói những câu chẳng ra gì, nhưng mà thực sự tớ coi cậu như anh em trai.” Ưu Trúc nghe được lời nói đấy trong lòng rất cảm động, nhưng vẫn muốn trêu Tiểu Trư, nên cười nói: “Thật không, nhưng tớ toàn xem cậu như chị em gái đấy.” Lời khuyên của Tiểu Trư chẳng qua là được chăng hay chớ, nhưng thực sự trong lòng, cậu mong Ưu Trúc được vui.
Thời học cao trung, Ưu Trúc rất thích tra từ điển, lúc rảnh rỗi thường thích mở từ điển ra xem, ngày nọ cô đọc được chữ “Hồn gia”, chữ này trong tiếng Hán cổ nghĩa là vợ, cô thấy rất thần kỳ, nên quay xuống bàn dưới chỉ cho Đới Duy xem, Đới Duy xem xong liền bỡn cợt gọi cô là “Hồn gia”, làm cho Ưu Trúc vừa tức vừa buồn cười. Bạn cùng lớp có đứa nghe thấy, còn tưởng đấy là ngôn ngữ Phật giáo, khiến cho Ưu Trúc phải nín cười mãi … Cứ thế Đới Duy và “Hồn gia” Ưu trúc đã tốt nghiệp rồi, sau này họ đều lên đại học, hai người ở hai thành phố khác nhau, cũng không còn liên lạc, chỉ nghe được thông tin từ đôi bên qua những câu chuyện kể lại của bạn học cũ. Về sau, cũng chẳng biết thế nào mà liên lạc lại được với nhau, sự liên hệ ngày càng mật thiết, Đới Duy bảo Ưu Trúc cậu làm bạn gái tớ đi! Ưu Trúc nói bọn mình cách xa nhau thế thì yêu nhau có ý nghĩa gì? Đới Duy bảo khoảng cách làm tình yêu đẹp thêm. Phải khoảng cách làm tình yêu đẹp thêm, nhưng thời gian sẽ là thử thách vô cùng to lớn. Ưu Trúc chỉ trả lời sẽ suy nghĩ thêm. Nếu còn đang ở trường cao trung, có lẽ Ưu Trúc sẽ đồng ý ngay! Thực ra, thời trung học, nhiều người bảo là Đới Duy thích Ưu Trúc, nhưng Ưu Trúc lại thấy Đới Duy nhìn Mẫn Mẫn với ánh mắt khác lạ.
Nhưng Đới Duy không nói ra, Ưu Trúc cũng không hỏi, tuy trong lòng không khỏi khúc mắc. Có lẽ, người Đới Duy thích thật là Mẫn Mẫn, chứ nếu Đới Duy thích Ưu Trúc, cớ sao lại không nói gì, những chuyện quá khứ cứ lần lượt hiện về trước mắt.
Nếu là ngày trước, Ưu Trúc sẽ không dám hỏi, bởi ba người Ưu Trúc, Đới Duy, Mẫn Mẫn đều là bạn thân, hỏi thẳng quá sẽ có người bị tổn thương, còn bây giờ đâu có gì phải ngại ngùng nữa, quá khứ đã xa rồi, mà Đới Duy cũng nói ra là thích Ưu Trúc, vậy sao không thử một lần hỏi rõ ràng xem, tháo gỡ khúc mắc trong lòng xem.
Cô vờ như vô tình hỏi: “Hồi cao trung cậu có thích mình không?”
“Chỉ là có chút cảm tình, về sau lên đại học mới phát hiện thực ra cậu rất được.”
Vậy là phán đoán của Ưu Trúc phần nào đã dúng, nhưng lẽ nào cậu ấy có thể trong lòng nghĩ tới một người, ngoài miệng lại gọi người khác là “Hồn gia”nhỉ, mà cũng đâu phải chỉ một lần trêu chọc, nhiều lần như thế khiến Ưu Trúc cũng sinh hiểu lầm. Cô quyết định hỏi nốt câu cuối cùng: “Vậy thời cao trung người cậu thích là Mẫn Mẫn?”. Ưu Trúc thấy giọng mình có vẻ hơi run, bởi thực ra cô rất sợ Đới Duy trả lời xác nhận.
“Chỉ là thích một chút thôi.” Ưu Trúc thầm nghĩ vậy là cô đã được nghe câu trả lời mà cô không muốn nghe nhất. Hoá ra Ưu Trúc ngày đấy trong lòng Đới Duy chẳng là cái gì cả, trong mắt anh ấy chỉ có Mẫn Mẫn. Phải, Mẫn Mẫn vừa xinh đẹp, vừa hoạt bát, học giỏi, chẳng biết có bao nhiêu chàng trai bị cô ấy hút hồn! Còn Ưu Trúc thành tích học tập kém, không xinh, không thục nữ, suốt ngày như bà chằn ngoác miệng giương nanh, tuy rằng chơi với tụi con trai rất thân thiết, nhưng mà có mấy thằng con trai thích loại con gái như vậy.
Ưu Trúc nói chung là không đủ tự tin để tin rằng Đới Duy thực sự thích cô, bởi cô và người con gái Đới Duy thích, Mẫn Mẫn, hoàn toàn chẳng giống nhau, anh gọi cô là “Hồn gia” chỉ để cho vui, nhưng cô lại ngây thơ tưởng thật, hoá ra khoảng cách giữa cô và Đới Duy tuy gần như thế, mà lại xa đến thế. Thực ra, Ưu Trúc cũng muốn cho mình và Đới Duy một cơ hội, nên trong lòng cô rất băn khoăn, lòng dạ bồn chồn, đi hỏi thăm ý kiến khắp bạn bè, mong được sự giúp đỡ và cổ vũ từ phía họ. Để cô bớt phập phồng, để cô đủ dũng cảm đón nhận tình yêu, trái tim cô hồi hộp quá lâu rồi, nó mong được nghỉ ngơi. Cô những tưởng đã tìm được bến bờ bình an để trú ngụ, có ngờ đâu càng cố chạy lên phía trước càng phát hiện đấy chỉ là ảo ảnh trên sa mạc, còn lục địa xanh đã lùi lại sau lưng….
Tiếng chuông giữa đêm đã điểm, cô gái lọ lem phải rời vũ hội, đánh rơi chiếc giấy thuỷ tinh, bỏ lại giấc mơ phía sau để quay về với hiện thực.
Ưu Trúc xoa xoa vết bầm dưới chân, thấy đau nhưng cô không muốn bôi thuốc, dù sao sứt chân mẻ tay là chuyện thường tình, tính cô lơ đãng nên hay bị xây xát, có lúc khi vết thương đóng vẩy sinh ngứa, cô mới phát hiện ra vết xước! Đới Duy từng bảo: “Em phải chuẩn bị một ít thuốc, trời nóng vết thương dễ viêm lắm, bôi một chút thuốc sẽ tốt hơn”, nhưng Ưu Trúc cho là xước một chút chẳng vấn đề gì cả. Vết thương trên cơ thể, dù không bôi thuốc, lâu ngày nó cũng khỏi, chứ vết thương trong lòng, chẳng có thuốc nào bôi được, thêm nữa càng lâu ngày nó càng sâu thêm.
Thời cao trung, Đới Duy từng tặng Ưu Trúc một cái nhẫn kỉ niệm, cái nhẫn biết thay đổi màu sắc theo tâm trạng của chủ nhân, từ màu đen, xanh lam, xanh lục, màu cam, màu hồng. Ý nghĩa của nhẫn thì ai chẳng biết. Bản thân Đới Duy cũng đeo một chiếc như vậy. Tuy rằng Ưu Trúc chưa bao giờ đeo nó trước mặt Đới Duy, nhưng cô rất nâng niu nó, giấu kĩ trong ngăn kéo. Đới Duy hỏi Ưu Trúc sao không đeo nhẫn, Ưu Trúc nói dối tay cô to đeo không vừa, kì thực tay của Ưu Trúc lúc nào cũng lạnh, nếu cô đeo nhẫn lúc nào nó cũng có màu đen, mà Ưu Trúc không muốn Đới Duy nhìn thấy tâm trạng mình luôn u tối. Có lẽ anh ấy đã quên chuyện chiếc nhẫn lâu rồi, nhưng Ưu Trúc vẫn trân trọng cất giữ nó bao năm nay. Vậy mà giờ đây, chiếc nhẫn trở thành vật châm biếm chua cay, bởi ngày ấy người con gái trong lòng Đới Duy đâu phải là cô chứ.
Có lúc, trí nhớ tốt quá lại thành ra gánh nặng, nó trói buộc tinh thần, những kí ức đau buồn chốc chốc lại hiện về khiến người ta mệt mỏi chán ngán, Ưu Trúc thấy ngưỡng mộ những người hay quên, họ có thể dễ dàng vứt bỏ quá khứ không hay, hưởng thụ niềm vui giản đơn trước mắt. Có lúc, Ưu Trúc thầm nghĩ, ước gì bộ não con người cũng như bộ nhớ máy tính nhỉ, nhiễm vi rút rồi, bấm chuột phải, nhấn chọn Format, là tất cả trở lại ban đầu. Đôi khi lãng quên cũng là một lối thoát …
Ngày sinh nhật của Ưu Trúc, cô chỉ báo trước với anh ba ngày, vì cô biết anh nhớ không tốt lắm, cô chỉ mong ngày hôm đó nhận được một câu chúc phúc của anh. Đới Duy hứa: “Yên tâm, nhất định anh sẽ nhắn tin chúc mừng.” Nhưng ngày hôm ấy, điện thoại không ngừng reo, tin nhắn chúc mừng gửi đến tới tấp. Duy chẳng có tin nhắn nào là của anh ấy. Qua 12 giờ đêm cũng chẳng nhận được cuộc gọi nào của Đới Duy, Ưu Trúc trầm hẳn xuống, có ngờ đâu một câu chúc phúc giản đơn cũng trở thành ảo vọng … buốt quá, mỗi nhịp đập như ngàn mũi kim đâm, nước mắt kìm không nổi trực tuôn trào, sao lại thế, Ưu Trúc xưa nay đâu phải kẻ mềm yếu, vậy mà lần này khóc như gió như mưa. Cô nhắn tin cho Đới Duy: “Anh nói sẽ nhớ, vậy mà anh đã quên, lẽ nào chỉ một câu chúc phúc giản đơn, anh cũng không thể dành cho em được.” Nhắn xong, cô tắt máy, vì biết chắc Đới Duy đã ngủ say rồi, cô không thể ngồi đợi hồi tin của anh được. Ưu Trúc chắc mẩm, sớm hôm sau dậy nhận được tin nhắn này, Đới Duy sẽ buồn một lúc, sẽ gọi điện tới tấp giải thích mong Ưu Trúc tha thứ, nếu quả vậy thật Ưu Trúc nhất định sẽ tha thứ. Nhưng không có, mãi mấy ngày sau, mới nhận được một câu đơn giản: “Xin lỗi em, anh sai rồi.” Nước mắt lại tuôn trào lần nữa. Ưu Trúc cố ngước lên cho nước mắt khỏi chảy ra, vì một câu xin lỗi này có lẽ cô đã đợi chờ lâu quá.
Ưu Trúc vốn hy vọng có thể thay đổi được Đới Duy, thay đổi suy nghĩ của anh, tính hay quên của anh, hy vọng anh sẽ biết quan tâm đến cô, biết nghĩ về cô nhiều hơn, nhưng thế giới này, chẳng biết ai đã vì ai mà thay đổi nữa. Người chẳng thích hợp với mình càng bên nhau lâu càng thấy không thích hợp, chỉ khiến một trong hai người phải đau khổ mà thôi.
Trên thế giới này chẳng có người đàn ông nào đáng để mình phải khóc vì anh ta cả, còn người đáng để mình khóc lại chẳng bao giờ để mình phải khóc. Khoảng cách giữa Ưu Trúc và Đới Duy tuy gần như thế, nhưng lại xa đến thế…
Ra đi thôi! Dẫu rằng anh còn níu kéo cũng không quay đầu lại nữa….
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9