Viễn Du
Ami Mizuno 15.04.2010 13:45:09 (permalink)
Chương I : Lạc Mất Nhau
 
Ngôi nhà bỗng dưng qua một đêm hóa thành một khu rừng. Những con người bỗng dưng lại hóa thành những con thú, gào thét điên dại. Những âm thanh hỗn tạp như tia lửa điện bắn xuyên óc của một cô bé ở cạnh khu rừng. Con bé mơ mộng, suốt ngày cứ như đi trên mây, nhưng những loài thú hoang vì miếng ăn đã khiến cô bé hoảng sợ. Trong lúc vô tình đã trượt chân xuống bờ vực thẳm, chưa biết sống chết thế nào.

Ông già len lỏi quanh khu rừng khua chiếc gậy lục lạo khắp nơi với vẻ mặt kỳ dị :
- Nhóc con, ra đây mau. Muốn gì đây hả? Suốt ngày vào rừng làm gì? Có ngày bị cọp, sói nó ăn thịt mất thì khổ cho ông.
- Bé con, ra đây với ông. Con lại chạy vào xó xỉnh nào đánh một giấc phải không? Ra đi, ông hứa sẽ dạy cho con bất cứ thứ gì con muốn học. Ra đi, Bé con.
Chỉ có tiếng núi rừng vọng lại. Ông lão với khuôn mặt phúc hậu những vẫn còn vương lại nét phong lưu của thời trai trẻ.Từ ngày vợ ông mất, chẳng có lúc nào mà không thấy ông ở trong rừng.Con bé giống y tính tình bà của nó khi còn sống, lúc nào cũng hiếu động, lại còn hay hờn lẫy.Nguyên một khu vườn của ông trồng, nó vui thì nó tưới nước, hễ mắng nó thì nó chạy ra khu vườn, nó ôm từng cái chậu kiểng của ông nó đập tan nát. Ông còn nhớ có lần, chỉ vì nghi oan cho nó làm mất cái xâu chuỗi của bà ngoại nó để lại, ông đã gọi nó vào mắng nó một trận. Kết quả, nó tìm cho ra xâu chuỗi trả lại cho ông xong nó ra khu vườn, từng ngọn cỏ cành cây như từng khúc ruột của ông, nó ôm lên cười khúc khích bảo :
- Ông coi con nhé, dám nghĩ xấu cho con hả, xem này...này...này...cho ông biết... 
- Chảng...chảng...chảng...
Hai mươi chậu Sứ, mươi chậu hồng tỷ muội, mười chậu mai chiếu thủy..lần lượt bị con bé nó đập với vẻ hả hê khoái chí. Ông nó chỉ biết trợn tròn mắt nhìn nó, mà há hốc mồm nhìn những đứa con của mình bị đập tan tành. Đến lúc này ông chợt nghiệm ra một điều rằng nó thừa hưởng ở bà nó cái tính "thù dai". Chính xưa kia bà vợ ông cũng khiến ông điêu đứng vì tính này, ông chỉ bực ý nói bà một câu rằng :" từ nay về sau bà làm gì thì làm, đừng phiền Tôi nữa là được", thế là bà "ghi sổ" với ông. Bà im ỉm không thèm nói gì cả, và thực hiện đúng lời ông đã nói. Ông không còn một lý do nào để tự biện hộ cho mình với sự thờ ơ của Bà. Bà bỏ đi tu sau khi lấy ông được bốn năm, có nghĩa Bà lập gia đình khi chỉ vừa mười sáu và lúc đó chỉ tròn hai mươi tuổi.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2010 13:51:21 bởi Ami Mizuno >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9