Có dấu chấm nằm trong danh bạ...
Chẳng biết vì quên
hay cố tình không bôi bỏ...
Lâu thật lậu, không bao giờ ngó...
dấu chấm tròn đứng một mình,
không số, không tên,
giữa vài cái ngoặc đơn...
Thỉnh thoảng một mình giữa cuộc đời bề bộn thiệt hơn,
Muốn gọi điện, nhắn tin...
Rồi lại chần chừ -
Nên bắt đầu bằng câu chào nhau sao cho vừa đủ...
Không đành lòng gọi "người dưng"
từ khi hai người rẽ hai nơi,
bỏ quên lối về chung đã cũ.
Cũng không còn đủ yêu thương để gọi tiếng
"người yêu xưa"...
Cách gì muốn thăm nhau cũng cảm thấy dư thừa...
Cái dấu chấm nhỏ nhoi của bao nhiêu tủi hờn,
Của những năm tháng chênh vênh cô đơn,
Giữa bao mùa mưa nắng sớm trưa...
Và của những ngày tự mình nhắc thầm :
Đã từng yêu?
Hay đã hết yêu chưa?
Lá trên cành vẫn đổi thay mùa nối tiếp mùa.
Trái tim - dẫu rằng đau-
Từ lâu cũng qua rồi thương nhớ.
(Ngay cả những điều tưởng đã là máu thịt gắn bó muôn đời
cũng chẳng qua là không còn duyên nợ.)
Thế nên, vẫn giữ đâu đó trong góc khuất
của cuốn Danh bạ mới mỗi năm,
Một dấu chấm tròn lẻ loi
Giữa vài cái ngoặc đơn- không số, không tên...
Như giữ cho riêng mình
một khoảng lặng không còn buồn.
sn