Thơ SongNgư
Mây nghiêng,
Chạm vào buổi chiều
thật vội,
Một ngày buồn hiu.
Câu thơ
chạm vào nỗi nhớ
Xa vắng...
sao cứ còn yêu...
Merci dacuoi....
Chia tay
Trả lại cho tôi những ngày xưa,
Những con đường không tên,
Cơn mưa nắng trái mùa.
Trả những buổi trưa Hè trong quán quen
...cùng ngồi nghe Ve ngân nga
Ru nhịp lá đưa.
Ngày xưa,
Nếu chúng mình không có những lời dư thừa
Không có những giận hờn
Như trời khi nắng, khi mưa...
Không những ghen tuông từ em, con nai vàng ngơ ngác...
Không những ngu ngơ từ anh-
...cứ khi vầy, khi khác...
Cuộc đời thì cứ chực chờ chia cắt....
Nên hai đứa mình đã dại khờ
Làm hiu hắt đời nhau.
(SongNgư)
Viết cho một buổi chiều Đông
Lạnh.
Cái lạnh cuối mùa Đông
Buốt như cắt da...
Gió đứng im, nắng tan cùng mây.
Và tất cả đã rủ nhau
trốn sau cái lơ lững của buổi Chiều và Tối.
Bóng con chim lẻ bầy cánh nghiêng chấp chới
Lạc giọng còn cố gọi...Nghe bi thương.
Góc vườn vắng
Chiếc bàn cùng quyển sổ tay lặng yên...
Trang giấy kẻ ô vuông cũng lặng yên...
Tách cà phê chiều nay sao bỗng dưng thật đắng.
Nhớ nhung, kỷ niệm ùa về...
Chan chứa, thật - đùa...
Tỉnh - Mê...
Phía trước cuộc đời mình
Sẽ còn trăm ngàn dâu bể
Biết đâu...lại là chia tay,
Biết đâu...lại là những sum vầy...
Không có Người
Biết cuộc đời này
Sẽ đi về đâu.
Hội ngộ, chia ly - Cuộc đời vẫn thế!
Lạnh...
Có một chiều Đông tàn
Trang giấy kẻ ô trên bàn...
Góc vườn
Bây giờ đầy những ước mơ ngoan.
(SongNgư)
Đóm lửa Chiếc que diêm Quán vắng tiêu điều Cơn mưa đêm quất vào kẽ hở Cõi lòng này đậy kín từ lâu Giọt mưa ngâu len lỏi vào sâu Trong ngỏ ngách cơn sầu cam chịu Cùng gió gào bi ca đồng điệu Chiếc que diêm Tìm ngọn đèn khêu bấc Sáng mong manh thấy em là sự thật Thấy em cười nơi ngõ tối hoang sơ Thiếu duyên thừa ta nhoẻn miệng vu vơ Chẳng đầu xuôi, vài câu đuôi chẳng lọt Chiếc que diêm Thắp tình lên đau xót Hay nhóm lên đóm lửa nghẹn ngào Nữa hồn rời thân thể nơi nao Còn lại nữa thốt rằng ôi nhớ quá Tóc dài ơi Dường như ta đã Đã mù lòa khi được em yêu Trên đường về lối nhỏ liêu xiêu Nuôi hy vọng ngày mai em tha thứ Chiếc que diêm Hình với bóng trong đêm Là em đó xa đời tôi vời vợi dacuoi
Chiếc ô ngược gió
Mưa như trút nước. Mưa hoài. Mưa không dứt
Những gánh hàng rong vội vã vai kề...
Những chiếc ô tô chạy...
nước ướt lên lề...
Người khách bộ hành buồn,
không màng dơ áo.
Những sạp báo buồn hiu,
chử nhoè nhốn nháo...
Mưa vô tình,
ướt cả những suy nghĩ bâng khuâng...
Cặp tình nhân tay trong tay, đi trong mưa
Như đốm lửa giữa trời giông.
Một thuở...em cũng ước
đôi mình trong mưa như thế...
Có những lãng mạn
chỉ có một lần có thể....
Để trôi đi rồi
Tiếc nhớ...Được gì không.?
Chiều nay, chiếc ô trong tay
một mình ngược gió
Chiếc ô bé nhỏ
chẳng làm gì được với trời giông..
Chút nổi loạn, hay thách thức của lòng,
Muốn cùng với chiếc ô
vút lên với gió...
Nơi ấy bây giờ
Nếu có phải ngồi chờ mưa qua ngõ
Có nghĩ gì không? Có nhớ buổi mưa giông,
Mình đã không chìu nhau..
Đốm lửa sưởi đôi lòng...
(SongNgư)
TUỔI TRĂNG
Em hỏi Trăng bao nhiêu tuổi
Trăng cười...ít buổi Trăng già...
Đừng hỏi khi nào anh chết
Em sẽ khóc anh bao lâu?
- Trái tim chắc tràn nước mắt
Nhớ thương chắc đến bạc đầu.
Đừng hỏi khi hết thương nhau
Em có tìm tình yêu mới?
- Ngày mai...nếu không ai đợi,
Có người một mình chơi vơi...
Đừng hỏi những điều ngốc nghếch
Trái tim đập nhịp thật thà
Sẽ không nhớ anh bao tuổi
Chỉ nhớ thật nhiều khi xa.
(SongNgư)
Hành khất Ta chui vào ụ rơm trốn cái rét nàng bân đêm tháng chạp, như gã ăn mày không manh áo chui đầu vào môt mớ bòng bong Gã ngửa tay xin bố thí một nụ hồng, một câu thơ, một ánh mắt giai nhân vừa đi ngang qua ngõ Mặt đầy nhọ, chân vấy bùn, đôi tay có vết xanh của miền cỏ hoang nắng mới Sẽ rong chơi…và bổng chốc mọi thứ trên đời này đều trở nên giản dị Ta đi…ta đi…ta hát…bài du ca đồng nội, vội vàng vội vội đến suối giải oan mà gột rửa tâm hồn Cái rét dỗi hờn ụ rơm rút mãi ruột mình vàng trải con đường làng êm chân thôn nữ, đôi chân trần gánh nước mùa đông Sen của bốn mùa, yếm lụa đào mong manh trong gió, chiếc yếm xuân son không dùng vì em đã lớn, em khoác áo bông ra đến hội đình Ta làm gã du ca ăn mày dĩ vãng, thuở bình sinh khoan nhặt khúc hoan ca, đâu đâu cũng là nhà, cơm phiếu mẫu, giọt mưa rừng, buồn của mây, đau của lá Con suối già, dòng thác bạc cứ hồn nhiên tự tử dưới ghềnh âu cũng là định mệnh Em cũng là định mệnh từ lúc biết trò chơi trốn tìm, đứa ở nơi này, đứa đi nơi nọ, gặp lại nhau thấm thoát nữa đời người Ta làm cánh buồm, em là bờ bến, gió chạy ra khơi…gió lại quay về Gã ăn mày trong ụ rơm trốn cái rét nàng bân ngủ vùi tháng chạp bỗng cười co ro như trẻ nhỏ sinh thành Bỡi vì em ơi, gã có đồ sộ gia tài những câu thơ bố thí từ tấm lòng nhân hậu, những câu chuyện ngọt ngào….cả mối tình hư hao dacuoi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 09:57:47 bởi dacuoi >
Trích đoạn: dacuoi
Hành khất
Ta chui vào ụ rơm trốn cái rét nàng bân đêm tháng chạp, như gã ăn mày không manh áo chui đầu vào môt mớ bòng bong
Gã ngửa tay xin bố thí một nụ hồng, một câu thơ, một ánh mắt giai nhân vừa đi ngang qua ngõ
Mặt đầy nhọ, chân vấy bùn, đôi tay có vết xanh của miền cỏ hoang nắng mới
Sẽ rong chơi…và bổng chốc mọi thứ trên đời này đều trở nên giản dị
Ta đi…ta đi…ta hát…bài du ca đồng nội, vội vàng vội vội đến suối giải oan mà gột rửa tâm hồn
Cái rét dỗi hờn ụ rơm rút mãi ruột mình vàng trải con đường làng êm chân thôn nữ, đôi chân trần gánh nước mùa đông
Sen của bốn mùa, yếm lụa đào mong manh trong gió, chiếc váy lưng thun không dùng vì em đã lớn, em khoác áo bông ra đến hội đình
Ta làm gã du ca ăn mày dĩ vãng, thuở bình sinh khoan nhặt khúc hoan ca, đâu đâu cũng là nhà, cơm phiếu mẫu, giọt mưa rừng, buồn của mây, đau của lá
Con suối già, dòng thác bạc cứ hồn nhiên tự tử dưới ghềnh âu cũng là định mệnh
Em cũng là định mệnh từ lúc biết trò chơi trốn tìm, đứa ở nơi này, đứa đi nơi nọ, gặp lại nhau thấm thoát nữa đời người
Ta làm cánh buồm, em là bờ bến, gió chạy ra khơi…gió lại quay về
Gã ăn mày trong ụ rơm trốn cái rét nàng bân ngủ vùi tháng chạp bỗng cười co ro như trẻ nhỏ sinh thành
Bỡi vì em ơi, gã có đồ sộ gia tài những câu thơ bố thí từ tấm lòng nhân hậu, những câu chuyện ngọt ngào….cả mối tình hư hao
dacuoi
chào Đacuoi, bài Hành Khất nghe buồn não nề nhưng không cay đắng...nhabe thích những tấm lòng nhân hậu...những câu chuyện ngọt ngào và...cả mối tình hư hao
...nb post bài này nghe cho vui...
...hãy cứ rong chơi cuộc đời...dù ngày mai em như chim bay... * * TCS - hãy cứ vui như mọi ngày
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2010 09:11:14 bởi nhabe >
Như là định mệnh
Anh có tin vào dãi Ngân Hà,
Một ngày sẽ thành chiếc cầu duyên
Cho mình gần lại?
Anh có tin vào những giấc mơ
Của một tình yêu
Mà cả hai đứa đều biết rằng
Điểm về chung nhau hãy còn xa ngai ngái...
Cái khoảng cách không gian thực tại
của hai nửa địa cầu;
Anh có tin rằng lòng mình luôn hướng về nhau
Thương thật lâu, Yêu thật lâu...?
Có thể nóí được gì đâu
Khi tất cả đều là...nơi phiá trước...
Em không thể bỗng dưng tróí buộc
thật nhiều những thứ không tên
Cột vào anh, rồi, cứ thế mà...bắt đền...
...Thế nên mỗi buổi chia tay về,
Cứ thấy buồn, và thấy chông chênh...
Anh có tin vào Định mệnh?
Anh có tin vào chử Duyên?
Anh có tin vào May mắn?
Anh có tin lời em...?
(SongNgư)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2010 04:28:18 bởi Song Ngư >
Trái tim em đâu rồi?
Này, đưa bàn tay cho anh xem bói
Xem cho cô nhỏ mai này
giàu sang gấp bội;
Xem cho cô nhỏ đường tình duyên
ngày sau thật nhiều niềm vui mới;
Giống như anh,
Nhỏ cũng vẹn giấc mơ lành...
Đôi tay nắm chặt rồi
nhưng sao nhịp đập liên hồi
vẫn chỉ một phía tim anh...
Trốn đâu mất rồi?
Trái tim cô nàng...
Chẳng thương anh...?
Lỡ yêu mất rồi
Nên bây giờ anh phải đi tìm.
Trái tim em đâu rồi?
Ơi cô nàng...
Sao vô tình
dang dở nhịp tim anh...
(SongNgư)
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/78104/C1409F9756194BA69A2E6BE0815922D0.JPG[/image]
Em đừng đi
Dẫu biết đó là điều mặc nhiên
Tôi vẫn sợ hai từ tạm biệt
Cái cảm giác hoang vu trống vắng
Xưa thật xưa lại hiện mới tức thì
Tha thiết ngày về tôi chẳng muốn em đi
Bỡi như thế tôi trở nên lạc lỏng
Thừa chân, thừa tay, lóng nga lóng ngóng
Tự ví mình là bại tướng chua cay
Ở lưng chừng nữa tỉnh nữa say
Bên nào cũng đòi gọi tên nỗi nhớ
Chiếc đèn lồng và ngọn nến ngón tay
Đủ lung linh cùng huyền mơ cổ nguyệt
Muốn rủ em một đêm rằm da diết
Cùng bạn bè đèn rước dung dăng
Chúng mình cùng khai hội hoa đăng
Kết trăng hoa chơi trò chơi chồng vợ
Nhộn nhạo lao nhao mày tao chi tớ
Đổi tới đổi lui, tao vợ mày chồng
Em đi rồi...em có nhớ không
Thằng cu chân đất, con bé gầy nhom
Ngậm viên kẹo đường, thèm được bát cơm
Chỉ ánh mắt thơ ngây là giống nhau như hệt
Em vô tư trong suối nguồn tinh khiết
Người suy tư thương cảm một phận người
Mới ngồi đây...hai đứa đã hai nơi
Em ra đi mùa thu còn ở lại
Xôn xao về trời gió mời hoa cải
Châm một bước rồi mới thốt: đừng đi !
Tôi biết em còn nặng nợ chim di
Nên ai đó,
còn chưa noi....
Với ai....
điều gi......
dacuoi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2010 01:15:02 bởi dacuoi >
Bâng quơ
Đêm tạ từ không gặp
Lời chia tay không thành...
Ai về...Ai ở lại
Có sợi buồn vây quanh....
Merci dacuoi....
Tâm sự cùng sông
Thôi mà sông...
Buồn chi lắm trơ sình trơ dạ
Con đò chiều khuất bóng
Mặt trời đã chia hai
Dấu chấm than thẫm hàng dừa tít mắt
Làm mình buồn lây
Buồn ngày chóng mặt
Buồn đêm thở dài
Thôi mà sông...
Hờn chi mãi sóng xô ghềnh đá
Ngày nao ru em ngủ
Chớp mắt thôi sao đã biệt nghìn trùng
Đây, còn trang thư
Đây, còn xanh lá
Thoắt xa bờ con nước ngỡ ngàng trôi
dacuoi
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/78104/E0AADAF56E2A461F8FBB0B67C5704F33.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2010 12:22:30 bởi dacuoi >
Sài gòn và những chiều mưa.
Sài gòn của mình đây anh,
Nắng mùa này không có màu vàng chanh
như nắng của tháng Ba, hay nắng mùa trẩy Hội...
Lác đác trong cành lá thưa
còn vài chùm Phượng trổ hoa trễ tràng, đỏ ối...
Ngõ thân quen mỗi sáng đầy kín người
Ai dường như cũng vội....
Hai tách cà phê nóng dần theo con nắng trưa vừa tới...
Lời chưa xong,
Câu chuyện còn đang nửa chừng,
Còn những điều chưa kịp nói...
Cơn mưa chiều bỗng dưng ùa tới.
Thành phố chợt lặng yên....
Tiếng ồn ào chợt lặng yên...
Câu cười đùa cũng chợt lặng yên....
Chỉ có tiếng của hạt mưa rơi...
....nghe như một nỗi niềm....
Sài gòn mùa này
Không có nắng làm chín hồng đôi gò má cô em...
Nhưng có những cơn mưa chiều bất chợt, thân quen
Đủ ướt đôi bờ vai tròn, mái tóc mượt đen...
Cho ai về thương nhớ từng đêm.
Nhớ cơn mưa chiều
Cùng ánh mắt dịu êm.
(SongNgư)- In memories những chiều trú mưa ở Sài Gòn))
Cafe sáng
Em để lại nắng vàng đi vội
Ly cafe dang dỡ
Cô gái tóc dài chạy xe trên phố
Ngỡ rằng quen gọi với...
Em ơi !
Nhà anh ở ngoại ô
giống thị thành cũng hai mùa mưa nắng
Mờ mờ sương chiếc xe thổ mộ
Lắc lư....lắc lư...
Giấc đài hoa lừ đừ say ngủ
Lộc cọc...xa...lộc cọc...xa...
Từng cây số anh qua
Rút chặng đường ngắn lại
Em ngồi đây ngắm bình minh tĩnh lặng
Để bắt đầu ngày mới xôn xao
Đặc quánh giọt cafe
Thơm ngát môi hồng đào
Và tại sao, tại sao?
Mình không nói với nhau
Những điều chưa kịp nói
Những câu hỏi...
Dỡ dang....
Ly cafe sáng...
dacuoi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: