Tôi cứ hẹn còn em thì cứ đợi,
Xuân qua rồi và thu cũng đi xa.
Tiếp nối ngày, mùa hoa điệp cũng xa
Em cứ đợi còn tôi thì quên lãng ...
Em không khóc, không một lời trách móc
Ánh mắt buồn em chẳng nói tôi hay
Đếm từng ngày, tuổi xuân cứ vụt bay
Em lạnh lẽo ngắm thời gian, nhẫn nại ...
Em không hỏi vì sao tôi lỗi hẹn,
Em chẳng than vì đã đợi quá lâu,
Em dễ thương vẫn như thưở ban đầu
Tôi đâu biết em lặng thầm nuốt lệ...
Tôi bận rộn cả trăm nghìn thứ việc,
Chuyện gia đình không có chỗ cho em,
Em lặng im, còn tôi lại lãng quên
Quên đi mất thời gian không có đợi
Em có nói thế gian này thật rộng,
Tôi bật cười nhỏ bé lắm em ơi,
Thật bất ngờ nhưng em chỉ trầm tư :
“Đường nhiều lối, Cõi nhân gian chỉ một”….
Tôi đâu biết lời mong manh như gió
Trời gian trôi chẳng quay lại bao giờ
Tôi đứng đó nhìn em qua lối rẽ
Tự trách lòng, sao hiểu muộn thế em
Sao không nói rằng em đang đau lắm
Sao không than, không khóc trước mặt tôi
Sao không trách rằng tôi vô tâm quá
Để mình em đi qua cõi nhân gian
Tôi tự trách khi không còn em nữa
Khi thế gian vắng hẳn bóng em rồi
Tôi bật khóc khi một mình đơn lẻ
Trong căn phòng nhỏ bé của riêng tôi …..
16.6.2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2014 00:30:09 bởi Ann >