Mùa Thu ở Úc bắt đầu từ ngày hôm qua... Tan theo gió thu Mùa thu đến Anh có hay không? Hạt mưa rơi Em vẫn chờ mong? Gió thu đến Má em còn hồng? Ai đan áo Thương anh mùa đông? Mắt mi cong Thu đến ngoài song Đợi anh về Môi tan màu hồng? Tóc phai màu Xoa dịu nỗi đau Mây trông mây Nhớ đôi tay gầy? Lá vàng ơi Tô điểm đời trai Thu chẳng còn Đợi anh ngày mai! Tình sẽ phai Để nhớ cuộc tình Lệ đá rơi Tim buồn vì ai? Lá rơi rơi Nhẹ theo dòng đời Lá vàng ơi! Hồn ai rong chơi? Mùa thu Nam Bán Cầu 2 tháng 3, 2010 dohop Khúc nhạc chơi vơi Thu qua, Hạ tới Đông tuyết rơi rơi Xuân về gọi mời Tình ơi...nhớ ơi Nồng thắm môi cười... Poem Đính kèm (1) Cám ơn Poem đã viếng thăm và để lại vần thơ nhẹ nhàng cùng hơi ấm, hương thơm cho trang thơ của dohop... Hy vọng có ngày dohop sẽ đối đáp. Thân mến.
Tiếng khóc Hoàng Sa Tiếng khóc Hoàng Sa
Một buổi chiều lớp học như “nhóm chợ”
Năm mươi mái đầu tinh nghịch tựa bầy ong
Cô về* lớp với đôi mắt buồn lệ ướt
“Các em biết cô khổ cỡ nào không?”
Năm mươi trẻ cùng gục đầu hối lỗi
Quá mê chơi nên làm khổ cô rồi
Người đồn rằng cô mình là “dữ nhất”
Sao hôm nay cô khóc, lệ tuôn rơi?
Bấy lâu nay cô đã luôn dũng mãnh
Cầm roi mây, tay nhỏ cũng kiên cường
Cô hay dạy “các em thương người lính
Hiến dâng đời, tuổi trẻ cho quê hương.”
Suốt mấy tuần cô buồn, giọng yếu ớt
Không rầy la dù đám trẻ ồn ào
Đứa kể rằng “Ở nhà cô cũng khóc!
Tiếng khóc buồn, u uẩn suốt đêm thâu!”
Nó kể rằng “Bồ” cô vừa tử trận
Trận Hoàng Sa, chú lính thủy kiên cường
Người lính trẻ vì bảo vệ biên cương
Nên còn đâu nữa niềm vui cô mong mỏi…
Đám trẻ nhỏ rủ nhau thăm cô giáo
Đứng bên nhà, nhưng không dám bước vào
Tiếng cô khóc thút thít nghe buồn sao
Đám trẻ thì thầm “…lời đồn là sự thật!”
Và như thế cô một mình trong năm tháng
Thân nhỏ gầy trong giông tố cuộc đời
Cô hiên ngang, nghiêm nghị, vẫn cầm roi
Như chiến mã, học trò cô nên trai tráng!
Cô ơi cô, ngày nay trò đã lớn
Tuy tha hương, không nỡ đoạn quê hương
Trò thèm nghe tiếng khóc ở mái trường
Ôi Hoàng Sa, sao lặng im như trại cấm?
Ôi Hoàng Sa, sao cướp đi đời hạnh phúc
Của cô giáo tôi, của dân tôi hiền hòa?
Ừ, tôi quên rồi tuổi nhục của hôm qua
Tôi quên hết, để thành người ngoại quốc!
dohop, Nam Bán Cầu 22/3/2010
Kính tặng cô giáo trẻ năm xưa, cô Huỳnh HN của một tỉnh nhỏ ở miền Nam năm 1973-1974.
* về lớp: Trước đó cô đang dạy bỗng được gọi lên văn phòng.
ĐỒNG CẢM
Lời anh nhắc_kỉ niệm xưa buồn muốn khóc
Lũ học trò ngơ ngác nhìn mắt cô
Rưng rức sầu_đến não ruột ai có ngờ
Người lính thuỷ xa bờ và không về nữa...
...
Từ dạo ấy_cây roi mây vẫn còn đấy
Từng lớp người_trò giỏi học chăm ngoan
Cô vẫn nghiêm nghị_dẫn dắt từng đàn
Học trò tiến_hiên ngang trên bụt giảng
...
Rồi một hôm anh ra đi khi trời chưa rạng sáng
Kiếp lữ hành qua bao năm tháng chưa về thăm
Tóc của cô và cả tóc anh hoa râm
Vẫn hai phương trời nhớ xa xăm hoài vọng
...
Chỉ thăm nhau bằng vần thơ gửi qua trời rộng
Nơi thi nhân câu tứ ngắm trăng rằm
Thời gian trôi từng khoảnh khắc âm thầm
Gom nỗi nhớ tình thâm về chốn cũ...
...
HRPR
( He he he... bác dohop làm thơ hay quá , khiến cháu phải theo dòng cảm xúc của bác mà tưởng tượng ra khung cảnh ngày mà bác còn tí ti làm học trò của cô giáo gì đấy... và cô giáo gì đấy khóc hu hu hu vì chú lính thuỷ đi không về...Cô bao năm tháng vẫn trên bụt giảng, cây roi mây nghiêm nghị dạy học trò ngoan... Cảm động quá ! Truyện giống Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà lịch sử đấy.)