Đảo mộng mơ - Nguyễn Nhật Ánh
Thanh Vân 23.04.2010 17:53:26 (permalink)
Đảo mộng mơ - Nguyễn Nhật Ánh





Ai đã đi qua tuổi thơ, đều biết rằng; chính những góc sân, khoảng trời, những con đường, ngõ xóm, khu phố… là hình ảnh gắn liền với trò chơi của ngày bé.



- Tên sách: Đảo mộng mơ
- Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
- NXB Trẻ, 2010


Tôi từ lâu đã không còn đọc nhiều truyện trẻ thơ. Cũng không biết lý do tại sao nữa. Nhưng trong những lần dạo nhà sách mới đây, tôi để ý thấy trên kệ có cuốn sách thiếu nhi với cái tên Đảo mộng mơ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một cái tên dễ thương, gợi nhắc nhiều kỷ niệm và cảm xúc mà dường như nhiều người lớn đang dần đánh mất đi.

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/34101/486E080CDF5048D9A4205FA9F83E0314.jpg[/image]



Cuốn sách mới của Nguyễn Nhật Ánh được nhiều bạn đọc tìm mua và thưởng thức.


Tôi mất không đầy một giờ để đọc xong cuốn sách này. Một phần vì nó không dày (200 trang khổ nhỏ), mạch văn mạch lạc, khá đơn giản, nhưng cuốn hút. Truyện Nguyễn Nhật Ánh luôn thế: dễ dọc, dễ cảm nhận, nhẹ nhàng, tình cảm, kết truyện luôn mang lại cảm giác êm dịu ngọt ngào. Những người yêu phong cách viết của ông không bị thất vọng; truyện mang đầy đủ những nét duyên đã tạo cho ông một vị trí vững chắc trong lòng bạn đọc. Không những thế truyện có những chi tiết rất vui, rất ngây ngô, như cuộc chiến đấu giữa Tin, Bảy và Phàn trên bãi cát, khiến đọc giả thỉnh thoảng lại bật cười sảng khoái.
Hòn đảo mộng mơ - chỉ là một một bãi cát nhỏ trong sân nhà, mà bố Tin đã chở về để chuẩn bị xây dựng nhà sau. Nhưng trong mắt Tin, nó không chỉ là bãi cát, mà là một hòn đảo đích thực, ấy là những lúc Tin nằm trên tàu lá dừa khô, gối đầu trên khúc gỗ đặt trên bãi cát, tay phải cầm truyện tranh, tay trái cầm chai xi rô. Đảo hoang, là những hòn đảo mà chỉ có một người ở. Nếu hiểu theo nghĩa đó thì đích thực Tin đã ở trên một đảo hoang thực sự, như những nhân vật trong các câu chuyện đảo hoang mà Tin đã đọc. Nó còn có biển: là rãnh nước bao quanh bãi cát mà Tin đã cố công đào; có nắng, có gió, có những loài chim, vật biển…
Trong mắt chị Hai, mẹ Tin,và cả Bảy - người bạn thân của Tin, ý nghĩ đó thật ngây ngô. Nhưng rồi chính niềm tin ngây thơ trong sáng đó đã thuyết phục từ Bảy, đến Thắm, rồi cả cô giáo, các bạn trong lớp Tin đều tin rằng đó là một hòn đảo hoang thực sự; và hòn đảo trở thành nơi vui chơi của những người bạn của Tin. Hòn đảo mang đến cho Tin rất nhiều: là sự dũng cảm, tự tin ở bản thân để Tin và Bảy vật nhau với thằng Phàn - vốn hay bắt nạt đôi bạn trên hòn đảo và chiến thắng trong lần duy nhất; là giúp Tin khám phá ra việc thằng cu Mít con dì Sáu bị kẻ xấu dắt mũi đi vào con đường nghiện ngập và giúp các chú công an bắt bọn xấu.

Hòn đảo mộng mơ, đáng ra phải bị đào bỏ do bố chuẩn bị khởi công làm nhà. Tin và bạn bè đều buồn. Nhưng kỳ lạ thay, bố không làm thế. Hòn đảo vẫn còn; bố đã giữ lại nó. Bố giữ lại cho Tin, cho bạn Tin, có một nơi thật mộng mơ, để vui đùa, để mà lớn lên cùng những tưởng tượng ước mơ.
Thông qua hình tượng Tin và các bạn Tin, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã nói lên hết những ước vọng của tuổi thơ. Những ai từng đi qua tuổi thơ, đều biết rằng; chính những góc sân, khoảng trời, những con đường, ngõ xóm, khu phố… gắn liền với những trò chơi của tuổi thơ chúng ta đã đi sâu vào tiềm thức lúc nào không hay và tiếp tục nằm một nơi trân trọng trong ký ức cuộc đời. Từ những điều đơn giản, bình dị và gần gũi đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng, những ước mơ, được bay cao vươn xa khi ta lớn lên sau này. Trong trí tuệ đang còn non nớt của những bé gái cậu trai, luôn mong muốn được sống trên một khoảng trời đủ rộng: đầy hoa, đầy trái, đầy muôn thú, đầy màu sắc, có nắng có gió. Các em mặc sức hình dung ra muôn vàn những cảnh đẹp, những chốn thần tiên, những chàng hoàng tử dũng cảm, nàng công chúa xinh đẹp nhân ái bước từ những câu chuyện cổ tích ra và như hiện hữu quanh đây.


Nếu không có những điều đó thì không thể nuôi dưỡng một tình cảm mềm mại, gần gũi với thiên nhiên, với tình thân khi các em lớn lên.
Và như vậy tuổi thơ đi qua, ai cũng cần những gốc sân khoảng trời, những hòn đảo mộng mơ riêng của mỗi người.
Khi mà thành phồ ngày một đông đúc, thì không gian mà chúng ta - những người lớn - dành cho con cháu dần hẹp lại. Người lớn chúng ta mải mê xây, mải mê đập phá, mải mê xả rác, gây ô nhiễm, hiếm khi nghĩ đến những khoảng trời, với những cây xanh. Tuổi thơ dần hiếm có điều kiện chơi những trò chơi rất dân dã bình dị dưới những khung cảnh rộng rãi thoáng mát dưới buổi chiều tà, hay trong những những đêm trăng thanh mát mà chính chúng ta đã được hưởng từ thời thơ trẻ từ cách đây không lâu.
Khi những người lớn chúng ta giật mình và nhìn lại; thì các em đã và đang mất rất nhiều. Nếu chúng ta không dừng lại là quan tâm đến tuổi thơ các em, sẽ có lúc có những cậu bé Tin trên thành phố đông đúc chật chội này phải nhăn mặt mà kêu lên như chàng Hoàng tử bé: "Đó là là hòn đảo hoang mà, đâu phải là bãi cát. Đơn giản thế mà người lớn không chịu hiểu. Những người lớn chẳng bao giờ tự họ hiểu được cái gì cả, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng phải giải thích cho họ" (trích sách Hoàng tử bé, tác giả Saint - Exupéry).


Trần Thanh Giảng


<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2010 17:54:32 bởi Thanh Vân >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9