VƯƠNG SẮC MÀU NHUNG NHỚ
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 42 bài trong đề mục
Mùa Thu 23.04.2010 19:28:56 (permalink)


VƯƠNG SẮC MÀU NHUNG NHỚ

Thành phố Đà Lạt chìm trong màu sương bàng bạc của buổi sớm mai.Những chiếc lá bên đường rung rinh chào buổi sớm.Không khí se lạnh làm du khách xuýt xoa.Một cô gái trạc chừng hai mươi, dáng cao, da trắng và chiếc khăn quàng cổ màu hồng có những sợi tua rảo bước nhanh qua chúng tôi đầy ấn tượng.
Thành phố Đà Lạt thật duyên dáng, bởi khung cảnh và bởi con người.
Lạ thật , có những điều tưởng đơn giản và đôi khi ta vô tình không để ý, vậy mà bất chợt vương vấn trái tim ta.
Khách sạn của tôi ở nằm sát ngay đường trục chính,bởi vậy rất tấp nập khách thập phương và chính buổi sớm mai ấy, chúng tôi tình cờ bắt gặp em, cứ ngỡ là thoáng qua, vậy mà tình cờ chúng tôi lại gặp nhau trong một trường hợp khác.
Hội thảo về các loại giống hoa Đà Lạt và sự thích ứng của chúng với các vùng miền.Chẳng hiểu sao tôi nhận ra em ngay, tôi cứ dõi theo em suốt buổi hội thảo , khi tiệc đứng bắt đầu,
tôi tiến đến bên em và làm quen, tất cả chỉ gói gọn trong cách xã giao , vậy mà sao vương vấn mãi. Thành phố tình yêu và nỗi nhớ, phải chăng đó là duyên cớ để một chàng trai thầm yêu một cô gái Đà Lạt nhiều mộng mơ .
Mùa Thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2010 21:36:43 bởi Mùa Thu >
#1
    Mùa Thu 23.04.2010 22:47:41 (permalink)



    MƯU SINH

    Có hai người bạn trẻ sống giữa thành phố nhộn nhịp phồn hoa, nhưng tâm trí họ luôn nhớ về quê hương , nơi họ đã rời xa lên thành phố lập nghiệp.Cuộc sống cứ xoay vần và cuốn họ theo vòng xoáy .Họ dự định sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó quay trở về quê phụng dưỡng cha mẹ già .Thời gian cứ trôi mau, những lá thư cũng dần thưa thớt.Một hôm như có linh tính mách bảo, Loan nói:
    - Hà ơi !Hay tháng tới chúng mình về quê đi, tớ nhớ ba mẹ quá !
    - UH, thì để xắp xếp như thế nào đã, công việc đang nhiều quá, mình xin nghỉ lúc này thì không ổn.
    Loan chợt thở dài, và lặng lẽ viết những dòng thư thăm hỏi ba mẹ, ngày mai cô sẽ gửi về quê.
    Hà và Loan là hai người bạn thân từ khi ở quê, họ thoát ly gia đình vào thành phố lập nghiệp, mặc dù công việc của hai người khác nhau, nhưng họ luôn muốn cùng về quê một lượt.Nhưng do chưa sắp xếp được công việc để đi cùng lúc, nên cứ lần nữa mãi mà vẫn chưa về thăm ba mẹ lần nào.
    Thành phố về đêm đối với họ chẳng có gì thú vị, bởi họ đã quá mệt sau một ngày làm việc vất vả mưu sinh.
    Trong khi đó ba mẹ ở nhà mòn mỏi nhớ thương con, gia đình họ chỉ duy nhất có mụn con , vậy mà chúng đã rủ nhau quyết tâm gầy dựng sự nghiệp nơi miền đất hứa, thành phố đối với chúng là ánh hào quang toả sáng, nơi đó chúng mơ ước kiếm thật nhiều tiền để về phụng dưỡng cha mẹ già và xây căn nhà cho ba mẹ.
    Chiều chiều làng xóm cứ thấy hai bà mẹ già lụm khụm , lạc ánh mắt nhìn xa xăm, ngóng trông con trở về , kia là con đường làng, nơi chúng đã vẫy tay tạm biệt, còn cánh cổng này chứng kiến cảnh bịn rịn chia tay, chúng khóc thút thít bên vòng ôm của mẹ , nói với ba mẹ rằng, con sẽ sớm về thăm ba mẹ. Vậy mà đã bao năm rồi nhỉ , thành phố thì có quá xa đâu, mà sao mãi con chưa trở về , để mẹ già mòn mỏi chờ trông.
    Chiều nay Hà nhận được hung tin, mẹ mất, cô khóc hết nước mắt và ân hận về sự lần nữa của mình, chắc bà mong con về lắm!
    Bỏ hết công việc hai cô vội vàng trở về quê.
    Thắp nén nhang mà lòng cô tan nát, mẹ chỉ cần có cô bên cạnh, nào mong ước gì khác đâu.Tiền bạc có đánh đổi được nỗi nhớ mong,sự mỏi mòn trông ngóng ....?
    MT
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2010 19:03:28 bởi Mùa Thu >
    #2
      Mùa Thu 24.04.2010 00:16:51 (permalink)

        XOAY VẦN SỐ PHẬN

      Tiếng gọi nhau ý ới, đánh thức không gian vốn yên lặng của làng quê .Hôm nay là ngày hội làng, liền anh liền chị sắc áo màu rực rỡ, những tà áo mớ ba mớ bảy thật duyên dáng.Nón quai thao, nụ cười, ánh mắt và tiếng nói rộn ràng, không gian thật sống động.
      Chuyện kể rằng có liền anh đã say đắm một liền chị bởi sự đối đáp rất duyên, khéo léo và thông minh, chính vì sự say đắm đó đã cuốn liền anh vào một định mệnh. Bởi suốt cuộc đời, liền anh chỉ yêu khắc khoải một người con gái mang tên một loài hoa :Linh Lan.
      Chính vì lẽ đó mà liền chị luôn cảm thấy áy náy bởi một tình yêu chẳng mong đợi ,nàng lập gia đình với một người xã khác và theo chàng về dinh.Cuộc sống đối với họ bình thường như cuộc sống lứa đôi khác, nếu như không có chuyện về liền anh khi xưa kiếm tìm.Thật lạ, khó tin nhưng có thật.
      Cuộc sống của họ trở nên xáo trộn, những nghi ngờ nhen nhóm trong tim, những câu hỏi tại sao, khó đưa lời giải thích.Đến nỗi nàng chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Tất cả chung qui cũng bởi liền anh muốn xoay vần số phận.Liền anh đã gây sự việc hiểu lầm gì? Có lẽ nhờ trí tưởng tượng của các bạn dẫn dắt.
      MT

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2010 19:01:40 bởi Mùa Thu >
      #3
        Mùa Thu 24.04.2010 11:37:53 (permalink)

        TỰ DO

        Nắng chợt cười ngộ nghĩnh, khi nhận ra một cô bé đang ngồi đung đưa chân trên chiếc xích đu, cô bé ngước nhìn những tia nắng và nheo ánh mắt trông thật xinh.Hai bím tóc hoe hoe, ánh nắng rọi vào làm bung những sợi tóc như những sợi tơ vàng óng.
        Ngồi chơi xích đu một lúc, cô bé chạy sang những khóm hoa gần đó, ngắt những bông hoa và đưa lên ngắm, chợt cô bé hét lên và quăng chúng xuống, thì ra có con sâu nho nhỏ đang ngo ngoe.
        Nắng nhìn thấy hết,cười rung rinh cả những khóm lá. Bé đùa nghịch chạy lung tung khắp khu vườn, bên cạnh cửa nhà có chiếc lồng chim, một con chim nhỏ nhảy nhót trong chiếc lồng. Nó ríu rít như muốn gọi cô bé , cô bé chạy lại và hỏi :
        - Bạn có thích bầu trời xanh kia không ?
        Con chim nhỏ ngước ánh mắt tròn long lanh, nghiêng bên này , ngó bên kia, tỏ vẻ chăm chú như hiểu lắm .
        - Bạn ra chơi với mình đi?
        Con chim ríu rít hót vang như hiểu điều bé đã nói.
        Cô bé mở cánh cửa lồng, chú chim loay hoay tìm lối thoát , và rồi nhận ra cánh cửa, chú vội vã bay ra. Bay được một đoạn ngắn, chú quay lại nhìn về phía xa , nơi mà cô bé đang ngơ ngác kiếm tìm. Cô bé khóc và chạy vào kể với mẹ , mẹ xoa đầu và an ủi bé. Rồi một ngày con sẽ gặp lại thôi, bạn sẽ không bỏ con mà đi xa đâu. Quả đúng như thế, khi ánh nắng vừa ló dạng là tiếng hót ríu rít nghe thật hay, thánh thót và vút cao văng vẳng cả khu vườn và hình như lẫn trong những giọng hót đó có người bạn nhỏ mà cô bé đã thả về với bầu trời tự do.

        MT
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2010 21:46:53 bởi Mùa Thu >
        #4
          Mùa Thu 24.04.2010 12:48:29 (permalink)

          XỨ SỞ NỤ CƯỜI

          Bất cứ khi nào bạn cười, bạn cũng sẽ nhận được nụ cười tại đất nước này.
          Chẳng phải tự dưng mà người ta nói thế về đất nước và con người Việt Nam, bởi vì họ đã trải qua những giai đoạn khó khăn và gian khổ nhất, họ hiểu hết ý nghĩa của hai từ Hòa Bình. Người Việt Nam luôn coi trọng và yêu Hòa Bình.
          Có một chàng trai nước Mỹ , du lịch và muốn tìm hiểu về đất nước và con người  Việt Nam, một đất nước mà anh hằng ngưỡng mộ về sự kiên cường , về hình ảnh của những cô gái duyên dáng với tà áo dài thướt tha . Khi đặt chân tới đất nước này, anh ngạc nhiên vô cùng khi chứng kiến bao nhiêu là xe máy, hình ảnh rất lạ đối với anh và ngạc nhiên hơn hết là nụ cười hiện diện khắp mọi nơi.Anh rong ruổi khắp nơi, từ làng quê, bến nước gốc đa, đến hình ảnh của thành phố đèn hoa nhộn nhịp.Ấn tượng với anh không chỉ là hình ảnh của những cô gái Việt trẻ trung xinh đẹp , mà còn là hình ảnh thật duyên của cả những cụ già, móm mém cười khi đang gặt lúa, nhìn anh nở nụ cười đôn hậu biết bao , những người vợ người mẹ của xứ sở thần tiên, xứ sở của lòng nhân ái, bao dung và độ lượng.
          Khi trở về nước, anh sẽ kể cho bạn bè và người thân nghe, về đất nước Việt Nam, nơi anh đã đi qua, và những hình ảnh và kỷ niệm đó sẽ lưu dấu mãi trái tim anh.
          MT





          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2010 19:14:59 bởi Mùa Thu >
          #5
            Mùa Thu 24.04.2010 13:28:05 (permalink)



            ĐIỆN THOẠI

            Chiếc điện thoại reng reng, Hoa uể oải nhấc máy
            Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ the thé vọng sang:
            "Cho hỏi có anh Cường ở đó không? "Chị trả lời : "không có anh ở đây, chị có nhắn gì không ạ?"
            "Em cứ nhắn là có chị Hằng gọi tới là được rồi, cảm ơn em "
            Hoa nhủ thầm, tưởng ai, chị Hằng thì mình biết rồi.
            Chiều Hoa nhắn lại với sếp là chị Hằng có gọi tới, Cường trầm ngâm trong giây lát và nét mặt hơi nhíu lại, đã bao lần Cường nói Hằng đừng gọi tới cơ quan, nhưng chẳng hiểu sao cứ gọi liên tục, hết điện thoại di động đến điện thoại bàn. Cũng tại vẻ ngoài điển trai, sự dí dỏm trong giao tiếp , và những dịp gặp gỡ đi ăn uống với các đối tác, mà giờ đây Cường vướng vào rắc rối.
            Đôi khi Cường nghĩ, làm đàn ông cũng khổ. Cường suy nghĩ và sẽ gặp Hằng nói rõ mọi chuyện mới được.Không biết họ giải quyết ra sao, cuối cùng những cuộc gọi điện thoại thưa dần và Hoa không còn nghe giọng nói the thé đầu dây bên kia nữa, và những cái nhíu mày của Cường cũng không còn xuất hiện .
            Hoa thở phào nhẹ nhõm, mừng cho sếp.
            MT
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2010 19:19:29 bởi Mùa Thu >
            #6
              Mùa Thu 24.04.2010 18:35:40 (permalink)


              SÓNG BIỂN

              Sóng tạo nên vẻ đẹp kỳ diệu của biển, những lúc bình yên biển đẹp đến lạ thường, những con sóng bạc đầu xô bờ vuốt ve như những lời tự tình an ủi , và khi bão tố, sóng trở nên dữ dằn, cuốn tất cả và nhấn chìm tất cả trong lọn sóng cuồng phong. Cũng chẳng biết sóng bắt đầu từ đâu và nơi nào kết thúc, chỉ biết rằng khi nói tới biển, người ta thường liên tưởng tới những ngọn sóng nhấp nhô.
              Có khi nào ta nhìn ngọn sóng và nhớ về điều gì không nhỉ? Có chứ , có biết bao nhiêu câu chuyện xung quanh từ " Sóng biển ",  để đôi khi bất chợt trong mỗi chúng ta nhớ về một kỷ niệm đã qua.
              Cụ già kể tôi nghe về một truyện tình buồn dang dở, chàng trai xóm chài biền biệt chẳng thể về cùng lời hẹn thề trước ánh trăng.Chuyến tàu đánh cá xa bờ gặp bão , thủy thủ đoàn đều mất tích. Và cái đêm định mệnh đó, cụ gặp báo mộng, hình ảnh người trở về , mỉm cười và nói "hãy đợi anh". Và cụ đã đợi suốt cả cuộc đời, cứ độ trăng rằm, người ta lại bắt gặp hình ảnh một người con gái dõi mắt nhìn về phía biển xa xăm.
              Thời gian chẳng làm biển thay đổi , chỉ mái tóc người bạc trắng xóa hồn đau, vậy mà cụ vẫn ánh mắt nhìn xa xăm, vừa kể tôi nghe vừa dõi nhìn về phía biển ....hình như cuối chân trời có chiếc tàu đánh cá trở về bình an.
              MT
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2010 00:22:31 bởi Mùa Thu >
              #7
                Mùa Thu 25.04.2010 12:44:00 (permalink)


                MƯA

                Những hạt mưa rào rào đổ xuống, có những lúc hạt mưa rơi theo chiều thẳng đứng, lại có lúc, những hạt mưa rơi xiên xiên . Nhìn khung cảnh xuyên qua màn mưa, tất cả hình như mờ nhạt, huyền ảo và mát mẻ đến dễ chịu .
                Kìa là bờ ao, khóm tre và những mái nhà lúp xúp, nhìn từ tầng cao của một khu tập thể bọn trẻ con nhìn về phía bờ ao và truyền nhau nghe, những câu chuyện huyền bí, mà trí óc tưởng tượng của chúng được thả hồn phiêu du.
                Thần nước nói với cư dân dưới ao:" các ngươi hãy dẫn dụ các bé nào chưa ngoan, hãy đến gần bờ ao , ta sẽ dạy các bé biết thế nào là không biết vâng lời ba mẹ."
                Bọn trẻ sợ lắm, nhất là khi trời mưa chúng nhìn về phía ao và đôi khi chúng thấy cả vị thần râu tóc bạc trắng trồi lên mặt nước.
                Mùa hè đến, bọn trẻ thường chạy xuống khu bãi cát trống phía sau khu nhà tập thể , khu cát đó gần sát với bờ ao, đôi khi một vài đứa con trai cũng mon men đến gần , chúng bắt mấy con chuồn chuồn đậu trên những cây cỏ dại mọc sát men bờ ao, rồi cho chuồn chuồn cắn rún. Trong khi đó mấy đứa con gái đứng từ xa chẳng dám tới gần. 
                Buổi chiều bọn trẻ rủ nhau xuống bãi cát, leo lên những ụ cát cao, chạy lên chạy xuống, cho cát văng hất lên cả người, chúng lấy cát ném nhau và xây những căn nhà bằng cát, và những ước mơ được bay bổng như thế, hồn nhiên như thế. Và rồi một ngày bọn trẻ không còn thích nghịch cát nữa, chúng lớn dần lên và mỗi đứa một phương trời . Trong tâm khảm chúng hình như còn lưu giữ những ký ức tuổi thơ thật đẹp, và hình như đôi lần chúng cũng đã đi tìm nhau , nhưng chưa có duyên gặp lại,hy vọng một ngày không xa tất cả bọn trẻ sẽ gặp nhau, đoàn tụ như hồi chúng còn thơ bé.
                Mùa mưa Sài Gòn lại bắt đầu đến, và đã bao lần người xa lại nhớ về kỷ niệm của tuổi thơ.
                MT
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2010 12:49:22 bởi Mùa Thu >
                #8
                  Mùa Thu 25.04.2010 14:59:31 (permalink)
                              Nhớ những người đã ngã xuống
                   
                  Thả vòng hoa, tưởng niệm những anh hùng đã nằm xuống.


                  HẢI ĐẢO

                  Tổ quốc ơi ! Sao tôi yêu đến vậy, nói ngàn lời sao bằng sự dũng cảm của các anh, những người lính đảo can cường đến hiên ngang.Hải đảo từ lâu đã gắn với sự kiên cường và dũng mãnh, nơi đó có những con người làm nên điều kỳ diệu bởi ý chí sắt đá bởi tình yêu vô bờ với Tổ quốc Việt Nam.Có những câu chuyện đã trở thành huyền thoại, và có những câu chuyện bình dị rất đỗi đời thường, nhưng ẩn trong đó là tình người với tình người tràn tình cảm yêu thương.
                  Chuyến tàu công tác ra hải đảo một ngày nắng đẹp, trên tàu là những cán bộ, chiến sĩ nơi đất liền ra thăm đảo xa xôi, hòn đảo này thuộc một trong những cụm đảo xa đất liền nhất , nơi đó chỉ có nắng , gió ,  cát và sóng biển.....cũng như những hòn đảo khác , hải đảo luôn có những khó khăn nhất định, thiếu thốn đủ bề , nhưng con người ở đây có một ý chí kiên cường, có lẽ bởi lòng yêu nước đã thắp cho họ ngọn lửa bừng cháy của tình yêu, trách nhiệm và nghĩa vụ với Tổ Quốc thân thương.
                  Khi đoàn tàu chở những người con của đất liền tới thăm hải đảo, gió lớn và nước biển đột ngột xuống thấp, đoàn đất liền không thể vào trong đảo, những văn nghệ sĩ đến phục vụ động viên cán bộ và chiến sĩ trên đảo không thể tiếp cận được với đảo, họ ngậm ngùi và quyết định biểu diễn phục vụ qua máy bộ đàm, những giọng hát vang vang trên trên máy bộ đàm, được phát thanh qua loa vang cả một vùng trời , giọng hát của các em các chị không giấu nổi những giọt nước mắt lăn dài trên khoé mắt, họ hát với cả tấm lòng gửi trao nhắn nhủ đến các anh" hãy vững chắc tay súng, bảo vệ hải đảo nghe anh, đất liền luôn dõi theo các anh , cùng các anh sát cánh!"  Tất cả các cán bộ , chiến sĩ trên đảo cũng không kìm nổi nước mắt, họ nhớ nhà, nhớ đất liền, nơi đó có cha mẹ già, có vợ trẻ và có con thơ , họ khóc vì xúc động về tình cảm mà đất liền đã dành trao tặng họ.
                  Đất liền luôn biết, những người con của Tổ quốc sẽ kiên cường dũng cảm và quyết tâm bảo vệ chủ quyền của Tổ quốc Việt Nam đến hơi thở cuối cùng.Đất liền gửi tới các anh, tình yêu, lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ.
                  MT


                  Tuần tra, quan sát trên biển.



                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2010 15:03:48 bởi Mùa Thu >
                  #9
                    Mùa Thu 26.04.2010 23:55:36 (permalink)


                    CHIẾC HUY HIỆU

                    Thật không thể tin nổi, một cậu bé học lớp 4, một mình trốn bố mẹ đi tàu vào Sài Gòn, trong túi chẳng có tiền bạc gì cả . Sài Gòn là nơi mà ông bà cậu đang sinh sống, cũng mấy dịp hè, bà thường đưa cháu vào Sài Gòn chơi, chắc vì thế mà cậu gan đến lạ. Lúc đó bọn trẻ chúng tôi cứ tròn xoe mắt mà ngạc nhiên, người lớn thì vừa trách, vừa tức giận, vừa xen lẫn sự lo lắng.
                    Chắc chắn là cậu được ông bà và gia đình giáo huấn kỹ càng sau vụ bỏ trốn đó , cậu là cháu trai đích tôn của một dòng họ mà  .
                    Ông bà cậu bé ở một dãy khu tập thể khác. Ông của cậu bé cũng sắp về hưu, và cơ quan cũng gần ngay đấy, ông thường dẫn cháu vào cơ quan chơi bóng bàn, chơi cầu lông sau khi tan sở , và bọn trẻ chúng tôi quen và biết cậu bé từ đấy. 
                    Mùa hè năm đó, cậu được ở lại Sài Gòn chơi hết đủ ba tháng hè, cậu bé và bọn trẻ đã trở nên thân thiết, chúng thường rủ nhau chơi bóng bàn, chơi cá sấu lên bờ, chơi  vũ cầu, rồi cả vẽ nữa.....rồi ba tháng hè cũng hết, cậu bé phải về nhà để còn đi học. Trước khi chia tay, cậu bảo sẽ tặng một món quà đặc biệt, cả bọn nhốn nháo tò mò , chẳng biết cậu sẽ tặng gì ? Và rồi cậu bảo sáng mai tớ phải về rồi, tặng cậu nè......'" Khi nào tớ về cậu mới được mở ra xem !"
                    Chẳng giấu được tò mò, cô bé và bọn trẻ nhìn vào gói quà nhỏ xíu và thắc mắc, món quà gì trong gói giấy nhỉ?
                    Chẳng đợi đến sáng mai, cô bé mở gói quà trước sự chứng kiến của bọn trẻ, gói giấy nhiều lớp quá , mở đến lớp giấy gói cuối cùng : ngạc nhiên, bọn trẻ ồ lên...một huy hiệu màu đỏ tròn,ở giữa huy hiệu có hình ông Lê Nin màu vàng . 
                    Cậu bé lấy ở đâu nhỉ?
                    Mấy tuần sau, cô bé nhận được một bức thư với nét chữ ngoệch ngoạc học trò , đại ý là , tớ lấy huy hiệu của ông tớ ,nhưng chưa được phép của ông, cậu nhớ giữ kỹ, khi nào tớ vào lại Sài Gòn , cậu nhớ gửi lại tớ nhé  .
                    Và cô bé đã giữ chiếc huy hiệu đến tận bây giờ , mỗi khi nhìn chiếc huy hiệu cô lại thắc mắc, không biết chừng nào cậu mới lấy lại chiếc huy hiệu để gửi trả ông? Và cậu còn nhớ chiếc huy hiệu có hình ông Lê Nin không nhỉ ?
                    MT
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2010 00:19:15 bởi Mùa Thu >
                    #10
                      Mùa Thu 27.04.2010 19:45:30 (permalink)


                      BÀN TAY

                      Thường thì người ta hay nói về ánh mắt để biểu cảm những sắc độ của tình cảm. Và ít ai quan tâm tới sự biểu cảm của những cái bắt tay xã giao , mặc dù chỉ thoáng qua , nhưng hình như cũng nói nên rất nhiều điều . Một chàng trai thẳng thắn đưa bàn tay nhẹ nhàng và nói: " Tạm biệt người đẹp", cô gái cúi mặt chẳng dám nhìn thẳng vào mắt chàng trai, và rụt rè bắt tay xã giao khi khoá học kết thúc. Biết chắc là sẽ không còn gặp lại và cảm giác lướt qua rất nhanh, bàn tay anh nồng ấm. Trong khi đó, bàn tay cô thì lạnh băng, phải chăng là do phòng máy lạnh nên cảm giác buốt giá len phủ cả bàn tay . Anh bắt tay cô lâu hơn vài giây, và anh đã nhận ra cảm xúc của cô .
                      Có lẽ bàn tay đã nói hộ dùm cảm xúc của cô và cô biết hình như anh hiểu điều đó. Mặc dù họ không nói  lời nào về cảm giác của mình trong suốt cả khoá học, anh là giảng viên của một khoá đào tạo ngắn hạn và cô được cơ quan cử đi học.
                      Nhưng tất cả những ngôn ngữ không lời đã cho họ ngầm hiểu những cảm xúc của nhau.
                      MT
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2010 22:35:50 bởi Mùa Thu >
                      #11
                        Mùa Thu 28.04.2010 23:03:03 (permalink)


                        THƠ VÀ ĐỜI

                        Cứ mỗi độ hè về, tiếng ve kêu ran cả một khoảng trời , nhìn màu hoa phượng đỏ cô lại nhớ về kỷ niệm của một thời đã qua, chuyện về những người bạn. Mỗi người có những duyên phận khác nhau và cuộc sống cũng muôn màu sắc. Câu chuyện bắt đầu từ khi Trâm còn là học sinh cấp 3, khuôn mặt khả ái, đôi mắt to tròn sắc sảo của cô đã cuốn hút bao trái tim của những chàng trai trong trường.
                        Nhưng tình cảm của cô lại dành đặc biệt cho một chàng trai học trường khác.
                        Điều đặc biệt là cô rất thích một bài thơ "Hai sắc hoa Tigon" chuyện cũng chẳng đáng nói, nếu như chuyện tình cô thuận buồm xuôi gió, nhưng thật trớ trêu, tất cả đều diễn ra như bối cảnh trong bài thơ "Hai sắc hoa Tigon " vậy. Bạn bè thường nói, giá mà Trâm đừng yêu thích bài thơ đó, thì có lẽ chuyện tình của Trâm sẽ khác hơn. Trâm chỉ cười buồn mà thủ thỉ : "Có lẽ tất cả không qua nổi chữ duyên".Trong trái tim Trâm chắc hẳn vẫn khắc ghi những kỷ niệm cũ, mối tình đầu thơ mộng, lãng mạn, và đẹp biết bao. Bạn bè thường nhắc về Trâm về bài thơ mà Trâm hằng yêu thích.
                        MT
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2010 23:01:17 bởi Mùa Thu >
                        #12
                          Mùa Thu 29.04.2010 10:19:14 (permalink)


                          MÀN ĐÊM

                          Màn đêm dần buông , nhìn bầu trời một màu xanh xanh thẫm, bầu trời không hẳn là màu đen cũng không hẳn là màu xanh rõ nét, nó được pha trộn giữa sắc xanh và đen rất huyền mặc.Bầu trời vào đêm đẹp lạ thường nhất là khi ngắm bầu trời trước biển , khoảng trời hình như cao hơn, những vì sao hình như sáng hơn, dày đặc hơn và đẹp hơn bao giờ hết  .
                          Một gia đình nhỏ , gồm có ba mẹ và bé đang nhìn về phía bầu trời, và luồng suy nghĩ của mỗi người bị cắt ngang bởi suy nghĩ của con trẻ:
                          - Ba ơi ! Trên trời có chị Hằng và chú Cuội hả ba?Thế trăng to bằng gì?
                          - ừ, trên trời có chị Hằng, chú Cuội. Trăng to lắm, to bằng ngàn ngôi nhà ghép lại.
                          - Phải rồi, trăng to thì mới chứa được cây đa, con trâu, chị Hằng, chú Cuội và cả Ngọc Thố nữa, bé trả lời như thế.
                          - Họ chợt mỉm cười về những suy nghĩ rất dễ thương của con.
                          Tôi nhìn họ và nghĩ, không biết họ đang nghĩ gì nhỉ?
                          Anh chồng có vẻ tư lự, đôi lúc lại lim dim như đang mơ màng ngủ . Nét mặt anh có vẻ thư thái và dễ chịu lắm, ngoài kia, phía dưới là sóng biển, tiếng sóng ào ào, gầm gầm vỗ đều vào bờ hình như cũng muốn nghe câu chuyện của họ.
                          Cô vợ chừng chưa tới ba mươi, nhìn về phía bầu trời và kể cho con nghe về những ngôi sao băng, về những ước mơ
                          Bé con có vẻ chăm chú lắm , và nói với mẹ.
                          - Con sẽ đợi sao băng , con sẽ chưa vào ngủ, nếu chưa thấy sao băng 
                          Bất chợt cô vợ hét to :
                          - Kìa, sao băng , hai cha con ước đi.
                          - Con có thấy đâu
                          - Sao băng xoẹt qua nhanh quá (Cô vợ nói )
                          Tôi nhìn về phía bé và thấy bé chắp tay về phía bầu trời, khép hờ mi mắt và nhẩm gì đó.
                          - Còn anh chồng thì biết thừa là cô vợ đang khéo bày trò để cho bé chịu đi ngủ đây.
                          Bé cứ ước mơ đi , rồi một mai khi lớn, bé sẽ nhớ về bầu trời đầy sao, nơi mà cả ba và mẹ cũng đã gởi những mơ ước của mình lên những vì sao bé bỏng.
                          Còn tôi mong ước, những ước mơ của họ sẽ trở thành hiện thực .
                          Bầu trời hình như sẫm màu hơn, những ngôi sao lập loè như xa hơn, xa hơn......
                          MT
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2010 23:06:30 bởi Mùa Thu >
                          #13
                            Mùa Thu 03.05.2010 21:29:20 (permalink)

                            Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn ,và một trongnhững hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín – Thomas Hughs



                            TÌNH BẠN

                            Cuộc sống không thể thiếu tình bạn, từ khi còn thơ bé, cho đến khi ta trưởng thành, bên ta luôn có bạn. Các mối quan hệ bạn bè tùy theo từng độ tuổi mà nhìn nhận có khác đi, nhưng chung qui khi buồn vui ta luôn đều có bạn.Tình bạn không phân biệt tuổi tác và giới tính, điều đó có đúng không?
                            Thật sự có tình bạn trong sáng giữa một người nam và một người nữ không? Thật khó để biết câu trả lời chính xác , nhưng tôi tin vào tình bạn giữa người nam và người nữ khi biết được câu chuyện của Hoa và Nam  .
                            Hoa và Nam là hai người bạn, họ quen biết nhau khi cả hai đã có gia đình.Hoa là người phụ nữ, sống và định cư ở nước ngoài và Nam là người nam sống ở Việt Nam . Cuộc sống gia đình của họ thật đẹp và hạnh phúc.Họ rất yêu gia đình của mình và chăm chút  cho gia đình của mình luôn vui và hạnh phúc, đôi khi cuộc sống có những thử thách, nhưng họ đều động viên nhau để vượt qua.  Tôi cũng hay thắc mắc, sao không hề thấy họ gọi điện thoại cho nhau, họ chỉ động viên nhau qua tin nhắn và cũng chưa thấy họ gặp mặt nhau lần nào. Thời gian cũng khá lâu, tình bạn của họ vẫn như thế. Tôi tin vào tình bạn của họ và mong rằng tình bạn của họ mãi bền lâu và không thay đổi. 
                            Nếu như theo câu chuyện giữa Hoa và Nam, tôi có thể định nghĩa về tình bạn : là tình cảm không phân biệt giới tính, tuổi tác, không gian và thời gian, chỉ dựa trên ý nghĩa về mặt tinh thần, động viên nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống.  Điều đó có lý tưởng hóa quá không? Hay đó là câu chuyện đặc biệt mà tôi được biết về họ.

                            MT
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2010 21:41:20 bởi Mùa Thu >
                            #14
                              Mùa Thu 04.05.2010 23:57:39 (permalink)



                              MẸ HIỀN

                              Người ta thường nói về mẹ với một tình cảm đặc biệt, một tình cảm trân trọng và tràn đầy yêu thương.Chắc chắn đó là sự thật và chẳng có gì để mà hồ nghi.
                              Mẹ là một người phụ nữ trên cả tuyệt vời, không phải tôi nói quá, bởi mẹ có một ảnh hưởng rất lớn tới con cái, tôi nhớ dáng mẹ tất tả, chiếc áo bà ba giữa chốn đô thị ngược xuôi.
                              Tôi nhớ dáng mẹ tảo tần hôm sớm, tôi nhớ nụ cười lạc quan, tôi nhớ những câu ca dao mẹ nói để răn dạy con trẻ, tôi nhớ  những câu chuyện mẹ kể, những bài hát mẹ hát, những câu thơ mẹ ngâm....tất cả là bản trường ca hào hùng dân tộc . Đất nước Việt Nam đặc biệt hơn tất cả, bởi vì đất nước này có những người mẹ tuyệt vời  , những người mẹ sẵn sàng chịu đựng, hy sinh cho cuộc sống của con được đơm hoa kết trái.  Con đó chính là tương lai của đất nước, có mẹ đất nước được hồi sinh. Bạn cứ thử hỏi bất cứ một người con của đất Việt về những suy nghĩ về mẹ, chắc chắn họ đều có một câu trả lời duy nhất : Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời, nhưng nếu bảo họ kể về những gì mẹ đã làm cho họ, họ sẽ thật lúng túng, bởi mẹ đã làm rất nhiều điều mà họ không sao kể hết được , mẹ đã làm tất cả những gì có thể để dành tặng con.Từ những việc nhỏ nhất, cho đến những việc lớn lao. Kể cả hy sinh tính mạng để bảo vệ con mình.
                              Mẹ là từ thật thiêng liêng trong trái tim của mỗi người con đất Việt. Chúng con  yêu kính mẹ hiền như kính yêu Tổ Quốc.
                              MT
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2010 00:05:07 bởi Mùa Thu >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 42 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9