Thời buổi chiến tranh
Ta và địch không chia danh giới,
Mẹ bồng con theo bước chân bao người
Tránh trận càn,tránh đạn lạc bom rơi.
Con cứ ngủ
trong vòng tay của mẹ,
Mẹ cứ đi,mặc mưa gió đất trời.
Phố và làng khói nghi ngút không thôi.
Làng bên kia
giặc đã đốt mất rồi,
Phố bên này
cũng biến thành trại lính.
Ngày và đêm ì ùng tiếng súng
Tiếng chửi thề của ai đó vu vơ !
Biết bao giờ...?có được ngày vui,
Hoạ chăng ngày đó chỉ trong mơ...!
Nhưng một ngày
giặc rút lên tây bắc.
Quê hương tôi
đã không còn bóng giặc,
Phố yên rồi
nhưng nạn đói triền miên,
Củ nâu,củ mài lót dạ thay cơm.
Mắt mẹ tôi trũng sâu hơn mấy lớp...
Nhìn con mình khát sữa,mẹ thương !
Năm tháng trôi đi...
Tôi đã thành người lớn.
Nhưng sự đời sao cứ trớ trêu thay...!
Tôi vào lính,mẹ lại cầm tay.
Giọt lệ trào mà tôi không khóc được.
Mẹ tiễn con đi...
chân mẹ như lạc bước,
Níu con về nơi mẹ yêu thương.
Con ra đi khắp mọi chiến trường...
Bên đồng đội, con ngày đêm nhớ mẹ!
Vào ngày này tóc mẹ đã trắng phau,
Bàn tay gầy và hai mắt mẹ trũng sâu.
Mẹ thương con
những năm dài chiến đấu.
Con thương mẹ -nơi làng quê yêu dấu !
Biết bao giờ bù đắp cho mẹ-Mẹ ơi !
Một sáng mùa thu..
Tôi nhớ da diết mẹ tôi!
Cái ngày mẹ đã sinh ra tôi
Ngày chào đời như mốc son còn đó,
Tôi yêu mẹ,nhưng mẹ đã đi về cùng tiên tổ.
Mẹ linh thiêng,Mẹ hiểu giúp đời con.
Giữa chợ đời con mải kiếm áo cơm,
Bao công việc bộn bề năm tháng.
Nhưng với mẹ..
Mẹ là mặt trời mãi rạng
Trong đời con đi suốt những chặng đường...
Ngày hôm nay nén hương lòng dâng mẹ,
Đúng vào ngày mẹ đã sinh ra con.
Ngày 09/09/2009.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2010 16:31:38 bởi quangluc >