Mùa hè giữa biển
Dương Lệ 24.04.2010 16:15:38 (permalink)
Mùa hè giữa biển
Biển chiều nay xanh quá. Nắng như rót mật trên biển. Từng con sóng bạc đầu như những chiếc lược cài lên mái tóc của biển, như đôi lông mày trên con mắt biển trong veo. Bãi cát dài nằm bình yên bên bờ đá. Cát vàng âm ấm dưới nắng. Nhưng ở những chỗ tiếp xúc với nước, mát lạnh suốt xương da. Thỉnh thoảng, những con dã tràng đi qua trên mặt cát khô để lại những viên cát bé xíu, tròn xoe. Những cái lỗ lấm chấm trên cát, cứ đi vài bước lại thấy có.
Một chàng trai bước ra từ một khách sạn bên bờ biển. Phía xa, chàng thấy một gái đang xách xô đi lấy cát. Chàng bước lại gần. Đôi mắt mở to, hàng lông mày nhíu lại. Áo chàng bị cát lấm đầy. Chàng đang cố giằng với cô gái chiếc xô. Cô gái nói:
- Buông tôi ra. Để tôi còn lấy cát.
- Cô không thấy đây là một việc làm vô nghĩa sao? – Chàng trai tỏ ra rất giận dữ.
- Tôi biết. Đó là một việc làm vô nghĩa. Những lâu đài cát sẽ vỡ khi nước triều lên. Nhưng những người chưa bao giờ xây lâu đài trên cát sẽ không biết chúng đẹp đến thế nào đâu.
Cô gái giằng lấy xô và bắt đầu dùng chiếc xẻng nhỏ xúc cát vào trong.
Cô đã xúc được lưng xô, chàng trai lại giằng lấy tay cô:
- Thôi đi. Dù có làm thế này cũng chẳng có ích gì đâu.
Cô gái cởi tay chàng trai ra:
- Tôi không quan tâm. Tôi chỉ không muốn mình hối hận mà thôi.
Cô gái xách xô cát về phía xa, đổ lên bề mặt cát mịn. Cô lấy tay đắp cát men theo khối hình vừa đổ xuống. Biển reo rì rào ngoài xa. Chàng trai vẫn giữ chặt cánh tay cô khi cô đang làm khung cửa của toà lâu đài bằng cát.
- Cô thật cứng đầu. Tại sao cô lại như vậy?
- Vì sao hả? Vì tôi đã quyết tâm làm bằng được điều đó.
- Vậy đến bao giờ cô mới ngừng lại?
- Đến khi chết.
- Mọi người sẽ cười cô đấy.
- Đúng vậy. 
- Tôi nói nghiêm túc đó.
- Tôi cũng đang nghiêm túc mà.
Chàng trai thở dài:
- Tháng sau tôi sẽ kết hôn. Cô đã nhận được giấy mời của tôi rồi chứ?
Cô gái ngừng lại, nhìn vào mắt chàng trai bằng đôi mắt thăm thẳm như biển:
- Tất nhiên. Tôi sẽ đến và sẽ phá hỏng đám cưới của anh.
- Tại sao? Sao cô cứ muốn chia cắt chúng tôi vậy?
- Vì tôi không thể thắng nổi sự ích kỷ của chính bản thân mình trong tình yêu.
- Chính cô đã đánh lừa tôi rằng người con gái tôi yêu đi theo người con trai khác. Tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt với cô ấy – Chàng tỏ ra rất khó chịu - Cũng may không có chuyện gì xảy ra cả.
- Hẳn bây giờ anh đã nhận ra anh yêu cô ấy đến chừng nào rồi. Có lẽ những khó khăn mà tôi gây ra sẽ không bao giờ cản trở được hai người.
Tay cô gái tiếp tục ấn sâu vào bề mặt cát để tạo thành những khung cửa. Biển đang có sóng vỗ rất mạnh.
- Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên anh đến lớp tôi. Một cậu bé khoác cái cặp to trên vai đi theo cô giáo vào lớp. Khi cô giáo giới thiệu với mọi người trong lớp, thì cậu bé ấy mỉm cười và nói tên của mình. Rồi cậu bé đi về phía tôi, ngồi cạnh tôi. Phút giây ấy tôi tưởng rằng nụ cười kia chỉ dành riêng cho tôi mà thôi.
Đôi mắt cô có những giọt nước long lanh.
- Cô vẫn nhớ sao? Tôi chỉ cười với tất cả lớp thôi. – Chàng trai có vẻ hơi ngạc nhiên. Cái ngạc nhiên của một ngày biển đầy sóng.   
- Đúng vậy. Chuyện đó cũng đã 15 năm nay rồi. Thế mà tôi không sao quên được tất cả những kỷ niệm của cả hai chúng ta. Chúng ta đã cùng quét lá trên sân khi mùa thu tới, cùng đứng chịu phạt khi mải đuổi theo con vịt ngoài đồng mà đi học muộn. Chúng ta cùng đi nghịch nước lúc nước sông lên, cùng bắt cá lúc nước sông cạn. Dường như chỉ mới ngày hôm qua mà thôi.
- Tất cả mọi người đều có kỷ niệm. Không lẽ những người từng lớn lên cùng nhau lại phải có tình cảm với nhau hay sao? – Chàng trai nói.
- Không, không phải tất cả. Nhưng với tôi thì là như thế.
- Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, vẻ đẹp dịu hiền của cô ấy đã thu hút tôi. Cô ấy rất yếu đuối, cô ấy cần tôi che chở - Chàng trai đứng nhìn nắng đang dần tắt đi trên biển.
- Có lẽ là tại anh. Anh đã ở bên tôi quá lâu. Mỗi sáng mở mắt dậy tôi đều nghe thấy tiếng anh gọi tôi đi học. 15 năm nay rồi. Khi anh gặp cô ấy cách đây hơn một năm, tôi rất tức giận. Tôi đã linh cảm có điều gì xảy ra. Và đúng là có chuyện xảy ra thật, khi thấy anh nói về vẻ đẹp của cô ấy sau lần đầu gặp gỡ.
- Thì sao chứ?
- Tôi đã lên kế hoạch trả thù anh. Tôi đã nhờ Ngọc - bạn cùng lớp Đại học với tôi thường xuyên nhắn tin với người yêu anh. Đến ngày hai người gặp nhau, tôi đã gọi cho anh bảo anh đến bắt gặp họ.
- Đúng vậy. Cô đã khiến tôi đau đầu, cô nói rằng họ đang yêu nhau, cả thế giới trước mắt tôi như sụp đổ.
Biển trào sóng ngày càng dữ dội.
- Trời mưa rồi – Cô gái chợt kêu lên.
Phần cát cô vừa xây xong đổ sụp xuống. Cô chạy vội vào một chiếc ô trên bờ biển che mưa.
- Anh không vào đây sao? – Cô gái nhìn chàng trai, gọi.
Một lúc sau khi lưỡng lự, anh chàng mới bước vào.
- Sao tự nhiên lại mưa thế nhỉ?
Cô gái nói:
- Thường mưa bão thất thường ở biển mà. Có gì lạ đâu. Mưa khiến tôi buồn quá.
- Có ai thích mưa trên biển đâu chứ.
- Không, buồn vì chuyện khác cơ.
Đôi mắt cô gái nhìn về xa xăm. Giữa nước và trời đều một màu trắng xoá. Nước biển xanh nhàn nhạt.
- Nói cho tôi biết đi. Làm sao anh biết được chính tôi đã bày ra chuyện đó.
- Cũng là một sự thử thách trong tình yêu thôi mà. Với lại, Ngọc thích cô đấy. Vì thế, cậu ta mới làm vậy. Cậu ấy đã nói cho tôi tất cả mọi chuyện.
- Anh nói gì cơ? Ngọc không thể thích tôi.
- Có đấy, cô bạn. Cậu ta đã nói với tôi như thế.
- Tôi… tôi đã sai sao. Sao tôi lại đi nhờ người thích mình. Tôi thật là ngốc.
- Nhưng tôi phải cảm ơn cậu ấy. Có thử thách ấy, tôi mới có đám cưới sắp tới đây.
- Anh hạnh phúc chứ, đúng không?
Cô gái quay đi.
- Lòng tôi đau như cắt vậy. Tôi không biết phải làm sao nữa.
- Cô khóc đấy à? Lau nước mắt đi.
Chàng trai đưa khăn mùi soa cho cô gái.
- Cảm ơn. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã lựa chọn sai lầm. Tôi nên chọn lại, phải không?
- Phải.
Cô gái ngồi xuống cát. Hơi lạnh thấm qua da. Chàng trai cũng ngồi xuống theo.
- Cô thấy sao rồi?
- Tớ đỡ hơn rồi. Có lẽ vì đã được an ủi.
Chàng nhìn sang cô gái.
- Dù thế nào cậu vẫn mãi là bạn của tớ.
- Giống như cách đây 15 năm chứ gì?
Chàng trai gật đầu.
- Tớ lạ thật đấy. Tớ đã bảo tớ không bỏ cuộc cơ mà. Sao lại…
- Châu…
- Đã lâu rồi cậu không gọi tên tớ đấy.
Cô gái nhìn vào mắt chàng trai, cười. Chàng trai cũng cười với cô.
- Cậu biết không, Quang. Ngày xưa, tớ rất sợ cậu giận.
- Vì tớ mà giận, sẽ không có ai chở cậu về nhà chứ gì.
- Phải.
- Tớ nhớ có lần tớ giận cậu, kết quả là đạp xe về luôn không chờ cậu cùng về sau khi tan học. Về nhà rồi mới thấy là trời mưa rất to, mưa to hơn thế này. Vậy là lại hộc tốc đạp xe đến trường vì nhớ ra là cậu không có áo mưa.
- Ừ. Hôm đó cậu thấy tớ đang lướt thướt đội mưa về. Quần áo thì ướt hết. Rồi cả hai đều xin lỗi nhau. Buồn cười thật, đúng không?
- Ừ. Nhưng thực ra không buồn cười lắm đâu. Hôm sau, cậu phải nghỉ học cả ngày. Tớ đến lớp, sao thấy trống trải vậy. Đấy là lần đầu tiên tớ có cảm giác nhớ cậu.
- Thế thì tớ cũng có vị trí nào đó trong lòng cậu, đúng không?
- Có lẽ thế.
- Cậu ác thật đấy. Sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết – Cô gái cười - Từ giờ trở đi, cậu không được nhớ tớ và tớ cũng không được quyền nhớ cậu nữa rồi.
- Tớ rất tiếc.
- Thôi không sao. Đời là thế mà. Tớ sẽ yêu Ngọc.
- Hả? Cậu nói gì? – Chàng trai chợt hỏi lại. Con dã tràng sột soạt dưới chân chàng làm chàng giật mình.
- Dã tràng đấy. – Cô gái bắt nó lên rồi thả ra xa – Đi đi nhé, dã tràng. Đi xe cát đi.
Cô gái nói:
- Thương nó quá.
Cô nhìn con dã tràng rồi nhìn sang chiếc xô đựng cát, bảo:
- Giống như tớ vậy.
Mưa đã dần ngớt.
- Quang này, tớ nghĩ nên cho cậu biết một chuyện.
- Chuyện gì? – Chàng trai hỏi.
- Người cậu sắp cưới đã yêu Ngọc thật sự.
- Cậu nói gì?
- Cô ấy đã yêu Ngọc. Cậu có muốn xem tin nhắn của cô ấy cho Ngọc không?
Cô gái rút ra một chiếc điện thoại. Chàng trai cầm lấy, nhưng rồi lại trả.
- Sao? Sao cậu không đọc?
- Tớ không muốn đọc.
- Vậy để tớ đọc cho cậu nghe. “Ngọc à, em nhớ anh lắm. Em không sao quên được anh kể từ khi chúng ta gặp nhau. Chỉ tiếc là anh lại không yêu em, sắp tới em lại làm đám cưới. Đó không phải là người em yêu thực sự đâu Ngọc. Chỉ vì em gặp anh ấy trước mà em lấy anh ấy đấy thôi”.
- Thôi đi. Đây lại là do cô bày trò ra phải không? Có đúng thế không?
- Không. Tớ không bày trò. Đó là sự thật.
Chàng trai giật lấy tay cô gái:
- Cô còn bày trò ra nữa, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
- Nghe tôi nói đây. Đó không phải là do tôi bày ra – Cô gái hét lên. Sau cơn mưa, có tiếng sấm giật đùng đùng.
- Không ư? Vậy tại sao tự nhiên cô lại cầm điện thoại của Ngọc làm gì? Vô tình cầm nhầm sao?
- Không. Tôi không vô tình. Ngọc cho tôi mượn điện thoại vì điện thoại của tôi vừa bị hỏng. Ngọc bảo rất lo lắng cho tôi khi đi biển như thế này. Tôi đã đi theo anh đến đây vì tôi biết anh thích ngắm biển.
- Cô ác thật đấy. Sao cô lại cho tôi biết chuyện này ngay khi đám cưới sắp diễn ra đến nơi chứ.
- Nhưng tôi mới cầm điện thoại của Ngọc ngày hôm qua và mới biết chuyện này. Dù sao thì anh cũng đã chọn người mà anh yêu, có chuyện gì mà thay đổi được chứ. Ngọc chẳng phải thích tôi sao? Cô ấy không còn cơ hội. Chỉ cần anh yêu cô ấy.
- Như thế tôi còn có sĩ diện của một người đàn ông nữa không? Tôi không thể lấy người không yêu tôi. Cô nói đi. Hãy nói với tôi sự thật đi.
- Tôi không nói dối anh. Tôi không nói sai sự thật. Anh phải tin tôi chứ?
- Không, tôi không tin cô. Không bao giờ.
- Nếu quả thật cô ấy không thích Ngọc, sao lại còn đến gặp Ngọc trong lần anh nhìn thấy chứ. Anh không thấy vô lý sao?
- Không. Đó là cái bẫy do cô bày ra. Lúc nào, cô cũng đánh lừa tôi.
- Tôi không thể bắt buộc được cô ấy thích ai hay anh thích ai. Dù có lúc tôi thực sự muốn như thế. Ngay cả trong lúc này.
Trước mặt cô gái mờ dần và cô ngất xỉu trong tay chàng trai. Khi cô gái tỉnh lại, thấy mình đang dựa đầu vào chàng trai bên bờ biển. Phía xa, mặt trời đã lặn. Cầu vồng vừa tắt. Những ngọn hải đăng sáng lấp lánh như những chấm nhỏ trên biển xanh thẫm. Gió hiu hiu thổi.
- Cô tỉnh dậy rồi à? – Chàng trai biết khi thấy động trên vai và không còn gánh nặng của chiếc đầu nữa – Tôi cũng giống cô rồi. Tôi đang xây lâu đài trên cát.
- Mỗi người đều tự xây lâu đài trên cát cho mình mà. Ngày mai, tôi sẽ là một người khác. Tôi sẽ mãi mãi rời bỏ anh. Và hôm nay, tôi muốn nói hết tất cả tâm sự của mình. Em yêu anh, Quang ạ.
- Dù tôi không yêu cô sao?
- Vâng. Dù anh không yêu em. À, chiếc xô kìa. Nó vẫn còn. May quá!
Cô gái lại cầm xô và xẻng ra xúc cát.
- Vậy để tôi giúp cô.
Chàng trai cũng đứng dậy. Biển ngoài kia, sóng vẫn vỗ rì rào.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9