Nắm tay người lạ ( p1)
Nghiện Thuốc 26.04.2010 20:57:35 (permalink)
Một truyện dài ( có lẽ sẽ là tiểu thuyết, nếu may mắn ) được viết nghiêm túc đầu tiên của mình , mong mọi người ủng hộ.

--------------------------------------------------------------------


5h14' PM.

Chiến lững thững dắt chiếc Dream II cũ mèm của mình ra khỏi cổng công ty, cái gật đầu kèm theo nụ cười méo mó với ông bảo vệ không giấu được vẻ mệt mỏi của anh. Công ty dạo này mới ký được một hợp đồng lớn với một đối tác bên Nhật Bản. Phòng kế hoạch của Chiến bây giờ trở thành một dạng chiến trường kết hợp với tiệm photocopy đúng nghĩa. Khắp nơi toàn là giấy tờ kế hoạch, người ra vào đông nườm nượp. Cái máy điều hòa nhiệt độ có lẽ đã già bằng tuổi Chiến dường như sắp hết hơi với hàng tá người chui ra chui vào giữa cái nắng đầu hè, thỉnh thoảng lại tắc tị, kêu a những tiếng ò è mệt nhọc.


Lách qua khỏi cái chắn cổng cột nửa chừng, anh hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập buổi tan tầm. Sự mệt mỏi cộng với ánh sáng nhờn nhạt của buổi chiều muộn khiến đầu óc Chiến trở nên mụ mị. Trong đầu anh bây giờ dường như chỉ còn lại hai thực thể, một là anh, và còn lại là đám thực thể không hình thù gồm người ( khác ) , xe cộ, khói bụi và đèn đường. Cái hỗn hợp đó khi dày đặc, lúc thưa thớt, khi hững hờ lướt qua Chiến, lúc lại vây lấy như đàn cá đói xúm lại rỉa rói anh.

" Cầu cho một mẻ lưới hốt hết tụi này đi !" . Chiến nghĩ thầm.


Bẻ tay lái luồn vào một con đường nhỏ, Chiến thở phào khi thoát khỏi đàn cá kia. Con đường đầy bóng cây, ít người qua lại, chút nắng hoàng hôn xuyên qua kẽ lá vuột nhẹ lên má anh, âm ấm, nhẹ nhàng. Anh thở một hơi thật sâu, khoan khoái siết tay ga, xe anh lao tới thật nhanh, gió rít qua tóc mát rượi, đê mê. Chiến chạy thật nhanh với cái cảm giác yên bình, bỏ lại những thứ dường như đang muốn chối bỏ mình đằng sau lưng.


Đắm mình trong cảm giác nửa mơ nửa tỉnh, Chiến không biết rằng mình đã vô tình đi lại con đường ngày xưa, con đường mà anh không cho phép mình trở lại. Nhưng giờ lí trí của anh đang mệt mỏi và không đủ sức giúp Chiến vòng xe nữa. Anh dừng xe lại như một bản năng, bên kia đường là quán cà phê cóc ngày xưa anh vẫn thường lui tới. Không tránh được cái nhìn quen thuộc của chị chủ quán, anh thở dài một tiếng, tắt máy, dắt vội chiếc xe lên vìa hè. Xong đâu đấy, chiến lững thững bước sang đường.

Đã cuối chiều, nhưng khách vẫn còn rất đông, có thể đó là những người như anh, cũng muốn tìm một chỗ trú cho tâm hồn sau những giờ bươn chải mệt nhọc. Người ngồi kín cả lối đi bộ, anh đã cố tìm một chỗ ngồi khác cho mình, nhưng hình như chỉ còn gốc cây phượng già là chấp nhận anh. Đón lấy hai cái ghế nhựa từ tay chị bán hàng, anh nhìn cây phượng như một người bạn cũ rồi loay hoay ngồi xuống.



- Sao lâu ngày vậy em? Dễ cũng phải bốn tháng rồi ấy nhỉ?

Chị bán hàng đon đả.

- Mới hơn 3 thàng thôi chị à. Lâu ngày không gặp, tưởng quên luôn em rồi chứ.

- Gớm, khách quen mà quên thì có mà dẹp tiệm à. Sao hôm nay lại đi một mình, cô ấy đâu sao không đưa đi cùng.

Chiến suýt nữa thì đánh rơi cái ghế nhựa trong tay.

- Chú uống gì để chị pha, vẫn đen nhé?

Chị bán hàng không để ý lắm, vừa tính tiền mấy người bên cạnh vừa hỏi.

- Vâng, đen . À, lấy em thêm mấy thuốc!



...


Thả một hơi khói, tay khuấy đều ly cà phê. Nicotine trong thuốc là làm cho đầu óc Chiến giãn ra đôi chút. Nhấp một ngụm, Chiến đảo mắt nhìn xung quanh. Hôm nay khách đông, trông ai cũng có vẻ thoải mái. Chiến móc điện thoại, đồng hồ chỉ 6h kém 12 phút chiều.

" Em đang làm gì vậy? Ra chỗ cũ nhé! Đông vui lắm ! ..." Chiến nhấn nút tìm danh bạ, nhấn ba lần phím số 5 sẽ là chữ cái đầu tiên của tên cô ấy.

Giật mình!

Không phải anh đã xóa cái tên đó ra khỏi danh bạ tháng trước rồi sao? Anh luống cuống xóa dòng tin nhắn, hơi thở gấp gáp, cơ hồ như có một cái búa lớn đập vào đầu, không biết đâu là hư, đâu là thực. Cái hộc nhỏ trong tim anh bấy lâu nay đóng chặt, bây giờ cũng chực bung ra, bao nhiêu ký ức lại tràn về, rõ như một thước phim quay chậm. Chiến thẫn thờ nâng cốc cà phê, cho đường mà vẫn đắng...


- Trật tự, trật tự anh ơi, ra dắt xe mau lên !!

Nhét vội điện thoại vào túi áo, Chiến ngẩng đầu lên, đằng xa là chiếc xe tải nhỏ, trên đầu xe có mấy chữ " TRẬT TỰ ĐÔ THỊ ", trên thùng xe là mấy người mặc áo màu xám tro, tay gậy, miệng còi tri hô rối rít...

( còn nữa )
#1
    Nghiện Thuốc 30.04.2010 23:05:57 (permalink)
    Tiếp theo:
    --------------------
    " Ký ức là những thứ lộn xộn có trật tự." < Lời người viết >


    Chiến dắt xe vào trong gara tầng hầm chung cư, sự mệt mỏi vẫn không buông tha cho anh. Nhấn nút lên tầng 6, khi cửa thang máy khép lại cũng là lúc anh dựa hẳn người lên thành buồng. Anh nhắm nghiền mắt, trong đầu lầ những hình ảnh lẫn lộn, hư có, thực có, hiện tại quá khứ cứ như một mớ bòng bong.

    Chiếc xe trật tự đô thị, tiếng người ồn ã, cảnh nháo nhác lộn xộn hồi chiều vẫn còn vảng vất trong trí nhớ của Chiến. Nó cắt đứt dòng hổi tưởng của anh, những kỷ niệm bấy lâu nay ngủ vùi tưởng đã thoát hết ra ngoài, nay lại đứt phựt như sợi dây bị cắt. Giờ đây chúng lại như một căn bệnh quái ác không được trị tận gốc, vẫn thoải mái tồn tại trong anh, hành hạ tâm hồn anh.

    Gục đầu lên gối, Chiến mò mẫm chiếc điện thoại, 7h18 phút, ánh sáng leo lét tồn tại yếu ớt trong bóng tối rồi vụt tắt đi, để lại một mình chiến với bóng đêm của chính mình. Anh không buồn bật đèn, không muốn thấy ánh sáng, chỉ vì anh muốn quên đi mình của hiện tại, của quá khứ, thậm chí không muốn nghĩ đến tương lai. Lạc lõng trong tâm hồn, mê man, nay căn bệnh trầm kha đó lại có cơ hội làm khổ Chiến, ký ức đã bắt đầu mò mẫm bước...Anh nhớ...

    ...

    - Thằng bạn, chán hả? Vào Đà Nẵng chơi đi, xem pháo hoa luôn, nhân tiện giới thiệu cho mày một em cực xinh, cũng người Huế nhé. Tao vào đây hai ngày rồi, trời đẹp đáo để. Nhớ vào đấy, không tao giận!

    Tiếng thằng bạn tên Thắng oang oang lên trong điện thoại, đi cũng nhanh như đến, khiến Chiến không kịp từ chối. Chiến ngẫm nghĩ, sắp xếp thời gian biểu trong đầu. Mới ra trường được hơn hai tháng, đống hồ sơ xin việc anh rải khắp nơi phải hơn nửa tháng già nữa mới có hồi âm. Anh cũng vừa mới xin thôi việc ở nơi làm thêm từ hồi còn đi học, sắp tới cũng không có kế hoạch rõ ràng. " Nhàn cư vi bất thiện " , Chiến chặc lưỡi, lúi húi tìm cái ba lô...

    Đà Nẵng,

    Chiến bước xuống chiếc xe nêm toàn người là người, mùi nắng và gió biển mặn mặn đập vào cánh mũi anh khiêu khích, Thắng đã chờ sẳn ở bến xe, đi cùng có hai người con gái, một người Chiến đã biết, đó là Phương, bạn gái Thắng, còn một cô nữa, Chiến không quen.

    - Xe gì mà chậm như rùa, gọi điện bảo ra bến từ nãy mà giờ mới vào, báo hại tao uống hết hai chai nước, bụng bây giờ toàn ga là ga.

    Mặt đỏ gay vì cái nắng đầu hè, Thắng nói như không để Chiến giải thích, tay vẫn không quên giằng lấy cái ba lô trên vai Chiến. Tính thằng bạn này Chiến rõ, trước giờ vẫn như vậy, ào ào, nhưng nói ba bốn câu thì nghĩ lại chỉ còn có một câu.

    - Qua trạm, xe đông, tắc !

    Chiến cười trừ với thằng bạn, có vẻ nó cũng đã thấm mệt với cái nắng này rồi. Thắng tuy nói nhiều nhưng lại không thích người khác dài dòng với mình, kỳ lạ thế đấy.

    - Giới thiệu nhé, Phương thì mày biết rồi, còn đây là Uyên, em họ Phương, cũng vào đây đổi gió, còn đây là Chiến bạn anh, đẹp trai, tốt nghiệp loại ưu, tài lẻ vô số kể, đếm cả ngày không hết !

    Suýt phì cười vì khả năng PR của thằng bạn, Chiến gật đầu chào Uyên, cô gái này mới nhìn đã thấy nét Huế, nét mặt thanh tú, thân hình nhỏ nhẵn, nhẹ nhàng.

    - Anh Chiến đi đường chắc là mệt rồi, tụi mình về nhà nghỉ thôi, ở đây nắng lắm, lại khói bụi nữa, giữ sức đêm còn xem pháo hoa!

    Uyên nhỏ nhẹ, khẽ kéo chiếc mũ rộng vành xuống che bớt nắng, đúng kiểu con nhà gia giáo.

    - Ừ, anh thì không sao đâu, chỉ sợ người có sao là mấy cô con gái thôi.

    Chiến cười cười, trên thế giới này có nhiều trận chiến rồi sẽ kết thúc, duy có cuộc chiến giữa nắng và làn da con gái là có lẽ không có điểm dừng.

    - Ấy, nước non cái đã ?

    Thắng nhanh nhảu.

    - Thôi, trên xe uống rồi, giờ về đã !

    Nói rồi cả bọn kéo nhau lên taxi, phía sau vẫn là từng đoàn xe khách chạy vào bến, Chiến thở một hơi dài khoan khái, mình vẫn còn nhanh hơn khối người.

    Đêm.

    Đường phố Đà Nẵng đã trở nên chật chội hơn so với ngày thường. Người đi bộ khắp nơi, đích đến là cây cầu sông Hàn, nơi mọi người có thể ngắm nhìn ánh sáng lung linh của pháo hoa rõ ràng nhất. Nhóm của Chiến cũng len lỏi vào dòng chảy ấy, từ nhà nghỉ đến chân cầu chỉ khoảng gần cây số, nhưng phải mất một lúc mới đến được đích. Người đông, mọi người phải nắm áo nhau mà đi cho khỏi lạc.

    - Ái chà, thằng Chiến hôm nay làm lợn nái, tụi mình làm một bầy lợn con lẽo đẽo theo đuôi nhé, ụt ụt...

    Thắng pha trò làm cả bọn cười ngặt nghẽo, hai cô gái cười khúc khích, làm cho " lợn sề " Chiến cũng phải đỏ mặt phần nào. Anh hắng giọng:

    - Biết vậy thì bám đuôi cho kỹ vào, rơi ra là không nhận lại đâu đấy!

    Khi vừa đến giữa cầu thì người ta cũng vừa đọc xong diễn văn khai mạc, đêm pháo hoa chuẩn bị mở màn.

    " Bùm, bụp, bụpppp...." Ánh sáng chói lòa bầu trời, đầy đủ màu sâc, hình dáng, lung linh huyền ảo.

    Mải ngắm pháo hoa , áo của Chiến bống nhiên giật giật, Uyên từ đằng sau nói với anh.

    - Anh Chiến, anh Chiến, không thấy anh Thắng với cả chị Phương đâu cả.

    Thoáng chút lo lắng, Chiến đảo mắt tìm kiếm, không lẽ lạc nhau thật? Người đông thế này.

    Bỗng điện thoại của Chiến rung lên, có tin nhắn mới, là Thắng.

    " Tụi này đi đánh quả lẻ kiếm tý lãng mạn. Giao Uyên cho mày lo, nhớ nắm tay nàng kỹ vào nhé, trăm sự nhờ mày :P ."

    Rủa thầm thằng bạn quỷ, Chiến quay lại nói với Uyên.

    - Tụi nó đi riêng rồi, tụi mình đi với nhau thôi, anh...

    Bùm....Bùm...bùm...b..b..ùm.....

    Loạt pháo hoa liên tục và tiếng hét phấn khích của mọi người cắt ngang câu nói của Chiến, ánh sáng lại rực rỡ chiếm hữu bầu trời, còn có phần lung linh hơn, lộng lẫy hơn, rung động cả lòng người. Đám đông nhào hẳn về phía thành cẩu để xem, vô tình ép Chiến và Uyên vào giữa một cách thô bạo.

    - Anh Chiến ơi, kéo em ra đi, ngộp quá!!

    Uyên gần như kêu cứu Chiến, tiếng nói yếu ớt, sợ hãi.

    - Xuống chân cầu!

    Chiến nắm chặt tay Uyên, tay khác khua khoắng về phía trước cố tìm lấy khoảng trống để lách vào, cà người nóng ran, mồ hồi đã bắt đầu rịn ra trên vầng trán cao.

    Đã đến được chân cầu, người đã ít đi nhiều, hít vào một hơi căng lồng ngực, rồi thở ra khoan khái, Chiến xoay người lại, tính nói với Uyên câu gì đó, nhưng lời chưa đến miệng, đã thắt lại ở cổ họng.

    Sau lưng anh là một cô gái, nhưng ...không phải Uyên.

    Anh đang nắm tay một người không quen biết.

    Một cô gái.Tay cô ta vẫn nằm trong tay anh.



    ( Còn nữa )

    #2
      Nghiện Thuốc 06.05.2010 19:37:07 (permalink)
      Chiến im lặng, lững thững bước đằng sau cô gái lạ. Cô gái mặc áo thun bên trong, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo ca rô màu mận chín có size chắc là của đàn ông, cô đút tay trong túi quần jeans, so vai đi lững thững trên lối đi bộ, thái độ có vẻ như chẳng để ý mấy đến những đóa hoa lửa trên bầu trời, đôi chân đi giày vải chốc chốc lại đá tung khi là túi nylon, lúc là giấy gói đồ ăn ai đó ném trên dọc được. Miệng đôi lúc lại huýt sáo, chốc lại thấy cô trầm ngâm, khuôn mặt có vẻ buồn buồn, đôi mắt nhìn về xa xăm, không có một đích ngắm cụ thể giữa đám đông nhộn nhịp xung quanh. Dường như cô là một phần tách biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh, đứng ngoài cái không khí xao động của đêm lễ hội, một cô gái thật kỳ lạ. Chiến bây giờ cũng không có tâm trí đâu để biết trên trời có bao nhiêu ánh sang, đốm nào đẹp, đốm nào xấu. Anh đang lo cho Uyên, cô gái yếu ớt đó không biết bây giờ có đang phát khóc giữa đám người kia không? Nhưng cái làm anh bối rối nhất chính là cô gái đang đi trước mặt anh, người không quen biết mà anh phải lẽo đẽo theo đuôi từ nãy đến giờ.



      - Xin lỗi cô, tôi nhầm người.

      Sau khi nhận ra người mình nắm tay nãy giờ không phải là Uyên mà là một cô gái lạ. Chiến giật mình buông tay ra và vội vàng giải thích.

      Cô gái im lặng không nói gì, chỉ nhìn anh , cái nhìn bình thản, lạnh lùng, cứ như không phải cô vừa bị một thằng đàn ông lạ hoắc kéo đi một quãng dài vậy. Ánh mắt của cô gái làm Chiến bắt đầu bối rối, mồ hồi vừa mới khô lại bắt đầu xuất hiện hai bên tóc mai, có điều lần này là mồ hôi lạnh. Anh bắt đầu ấp úng, diễn vai một đứa học sinh không học thuộc bài ra sức phân bua với giáo viên.

      - Thật tình tôi không cố ý, chỉ vì lúc đó đông quá, tôi kéo bạn tôi ra khỏi đám đông, không may lại kéo nhầm tay cô, tôi không có ý đồ gì cả… chỉ là..chỉ là không để ý…chỉ là…

      Chiến không còn nhớ mình đã nói mấy lần “ chỉ là” , chỉ nhớ là lúc đó anh đã phải cố gắng tìm càng nhiều cái “ chỉ là” và những gì thuyết phục nhất có thể để đặt đằng sau càng tốt. Suốt hơn 23 năm cuộc đời chưa bao giờ Chiến phải giải thích nhiều đến thế. Nhưng không ăn thua, “áo ca rô” vẫn cứ im lặng nhìn anh. Chiến bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tại sao cô lại để Chiến kéo đi mà không hề lên tiếng, nếu bất quá cô có la lên một tiếng, hoặc có mắng anh một câu như “ Đồ dê già”, hay cố sức rụt tay lại thì có lẽ anh đã biết mình nhầm người, và không đến nỗi phải giải thích cực nhọc như thế này. Anh bắt đầu nghĩ cô gái này bị câm.

      - Tôi đã cố gắng xin lỗi cô rồi, bạn bè cô ở đâu để tôi đưa cô về? Cô có số điện thoại của họ chứ?

      - Không! Cô gái bắt đầu trả lời Chiến. Ra cô này không bị câm.

      - Cô không có số điện thoại của bạn bè cô sao? Hay cô không biết họ ở đâu?

      - Tôi…đi một mình.

      - Ra thế, vậy thì tốt rồi, tôi đã xin lỗi cô rồi. Bây giờ cô có thể đi một mình được chứ? Tôi phải quay về tìm bạn.

      - Khoan đã !

      Chiến toan bước đi thì “áo ca rô” cất tiếng, giọng cô có chút gì đó hơi hỗn loạn, lại khá to, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn hai người với ánh mắt tò mò. Chiến dừng chân, chờ nghe cô gái nói tiếp. Anh không hiểu còn vấn đề gì ở đây.

      - Anh một mình phăm phăm dẫn tôi đi, rồi để tôi lại đây như vậy, chỉ xin lỗi vài câu mà đi, anh xem có được không?

      Gặp rắc rối rồi đây, Chiến nghĩ, chưa kịp nói gì thì cô gái đã nói tiếp.

      - Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh với một điều kiện.

      - Điều kiện?

      Ngừng một giây, cô gái nói :

      - Hôm nay hãy đi cùng tôi!!

      Gì nữa đây? Một lời đề nghị kỳ lạ nhất từ trước tới giờ mà anh từng được nghe, thậm chí còn vô cùng kỳ quái, một cô gái đề nghị một người đàn ông không quen biết đi cùng mình vào ban đêm. Có chút suy nghĩ không tốt về nhân cách của cô gái này nhen nhóm trong đầu Chiến. Chút tự ái dâng lên, Chiến cố tìm lý do thoái thác.

      - Nhưng, tôi phải về tìm bạn tôi.

      - Bạn anh có mấy người?

      - Ba, nhưng chúng tôi đi riêng, tôi để lạc một cô bạn hồi nãy.

      - Cô ấy có điện thoại chứ, những người khác thì sao?

      - Có cả! Chiến bắt đầu xẵng giọng.

      - Tốt rồi, cô ấy có thể gọi điện cho bạn anh và họ sẽ đến đón cô ấy, còn anh thực hiện lời xin lỗi của mình với tôi. Đêm nay…

      Giọng cô trầm hẳn xuống, hình như có chút bối rối trong câu chữ…

      - Đêm nay… tôi cần một người đi cùng!

      Thấy sự thay đổi trong thái độ của cô gái lạ, Chiến bỗng thấy sự gắt gỏng của mình trở nên lỏng lẻo, tuy có chút thắc mắc nhưng lời nói và sự thay đổi cảm xúc đột ngột của cô làm anh có cảm giác cô gái này không hoàn toàn giống như anh nghĩ. Không hẳn là một yêu cầu, nó giống như một lời nhờ vả, với một độ khẩn khoản chậm rãi nhưng khá nặng nề. Tuy vậy, Chiến vẫn cố tìm ra một lý do khác để từ chối.

      - Nhưng, sao lại là tôi?

      - Anh đã kéo tôi đi một quãng rồi, sao không thể kéo tôi đi nốt quãng đường tôi muốn chứ? Cứ xem như anh cầm nhầm tay người lạ suốt một đêm, không được sao?

      Giọng cô gái vẫn từ từ, có vẻ cô rất bình tĩnh.

      - Anh biết đường Đà Nẵng chứ?

      Chiến đã nhiều lần vào Đà Nẵng nên không lạ gì, dù có ném anh ở xó xỉnh nào thì anh cũng có thể tìm được đường đi.

      - Có, nhưng…

      - Đơn giản rồi, tôi đi lạc, anh dẫn tôi đi tìm đường!





      “ Tôi đi lạc!” , nếu người ngoài nhìn vào tình cảnh của hai người bây giờ thì không thể nghĩ được rằng đại từ nhân xưng “ tôi” kia được dùng cho cô gái hay là cho chàng trai đi đằng sau cô. “Áo ca rô” đi trước Chiến một đoạn, chốc chốc lại quay lại nhìn anh, hối anh đi nhanh lên. Còn Chiến thì không còn tâm trí nào để đuổi theo những bước chân nửa đi bộ nửa nhún nhảy của cô. Anh đang còn cảm thấy khó hiểu cho chính mình, vừa lo cho Uyên, không biết cô bé giờ này đang ở đâu, đã hết hốt hoảng vì đám đông và sự đơn độc không? Anh chưa kịp lấy số điện thoại của Uyên, cũng không thể gọi điện cho Thắng và nói rằng bây giờ anh đang bận đi cùng một cô gái lạ và để lại cô em họ của Phương ở lại giữa cầu được. Giả anh có lấy được số điện thoại của Uyên thì với lý do như trên, cũng đủ để thằng bạn và người yêu nó từ mặt anh. Giờ chỉ hi vọng rằng cô bé yếu ớt đó còn đủ minh mẫn để gọi điện cho cô chị họ, hoặc người yêu cô ấy.

      “Áo ca rô” bỗng dừng lại ở một gốc cây ven đường, cô đang lúi húi nhặt một cái gì đó, nhìn kỹ thì biết cô đang cẩn thận xếp mấy chai nước bằng nhựa người ta bỏ đi thành một đống. Chiến nhìn cô khó hiểu, dường như đọc được ý nghĩ của người đằng sau mình, cô gái quay lại nhìn anh, rồi hất nhẹ mặt về phía trước, theo hướng cô nhìn, Chiến thấy một bà lão tầm 70 hay 80 tuổi gì đấy đang cầm một cái túi gai to , cần mẫn tìm kiếm nhặt nhạnh vỏ chai vung vãi khắp nơi. Chút chạnh lòng dấy lên trong tim Chiến, thì ra cô gái lạ này làm vậy là để giúp bà lão bớt vất vả đi đôi chút. Khi người ta mải mê ngước nhìn lên bầu trời thì cũng có những người như bà lão này, lầm lũi cúi mặt, cứ thế làm công việc của mình,như không hề biết đến thứ ánh sáng nhạt nhòa trên đầu. May sao cũng có một cô gái nhìn cùng hướng với bà.Từ từ Chiến đã có cảm tình với “áo ca rô”, hoàn toàn khác với những suy nghĩ lúc đầu của anh.

      Vô thức anh nhìn cô chăm chú, nhìn cô có dáng vẻ trể nãi, hơi mệt mỏi , hơi bùi bụi một chút, nhưng lại thấy trong nét trễ nải đó là cái gì đó thật nhẹ nhàng, đôi phần cứng rắn. Cô gái xếp xong đống chai lọ, đứng thẳng người dậy nhìn Chiến.

      - Đi, ra biển!
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9