Tiếp theo:
--------------------
" Ký ức là những thứ lộn xộn có trật tự." < Lời người viết >
Chiến dắt xe vào trong gara tầng hầm chung cư, sự mệt mỏi vẫn không buông tha cho anh. Nhấn nút lên tầng 6, khi cửa thang máy khép lại cũng là lúc anh dựa hẳn người lên thành buồng. Anh nhắm nghiền mắt, trong đầu lầ những hình ảnh lẫn lộn, hư có, thực có, hiện tại quá khứ cứ như một mớ bòng bong.
Chiếc xe trật tự đô thị, tiếng người ồn ã, cảnh nháo nhác lộn xộn hồi chiều vẫn còn vảng vất trong trí nhớ của Chiến. Nó cắt đứt dòng hổi tưởng của anh, những kỷ niệm bấy lâu nay ngủ vùi tưởng đã thoát hết ra ngoài, nay lại đứt phựt như sợi dây bị cắt. Giờ đây chúng lại như một căn bệnh quái ác không được trị tận gốc, vẫn thoải mái tồn tại trong anh, hành hạ tâm hồn anh.
Gục đầu lên gối, Chiến mò mẫm chiếc điện thoại, 7h18 phút, ánh sáng leo lét tồn tại yếu ớt trong bóng tối rồi vụt tắt đi, để lại một mình chiến với bóng đêm của chính mình. Anh không buồn bật đèn, không muốn thấy ánh sáng, chỉ vì anh muốn quên đi mình của hiện tại, của quá khứ, thậm chí không muốn nghĩ đến tương lai. Lạc lõng trong tâm hồn, mê man, nay căn bệnh trầm kha đó lại có cơ hội làm khổ Chiến, ký ức đã bắt đầu mò mẫm bước...Anh nhớ...
...
- Thằng bạn, chán hả? Vào Đà Nẵng chơi đi, xem pháo hoa luôn, nhân tiện giới thiệu cho mày một em cực xinh, cũng người Huế nhé. Tao vào đây hai ngày rồi, trời đẹp đáo để. Nhớ vào đấy, không tao giận!
Tiếng thằng bạn tên Thắng oang oang lên trong điện thoại, đi cũng nhanh như đến, khiến Chiến không kịp từ chối. Chiến ngẫm nghĩ, sắp xếp thời gian biểu trong đầu. Mới ra trường được hơn hai tháng, đống hồ sơ xin việc anh rải khắp nơi phải hơn nửa tháng già nữa mới có hồi âm. Anh cũng vừa mới xin thôi việc ở nơi làm thêm từ hồi còn đi học, sắp tới cũng không có kế hoạch rõ ràng. " Nhàn cư vi bất thiện " , Chiến chặc lưỡi, lúi húi tìm cái ba lô...
Đà Nẵng,
Chiến bước xuống chiếc xe nêm toàn người là người, mùi nắng và gió biển mặn mặn đập vào cánh mũi anh khiêu khích, Thắng đã chờ sẳn ở bến xe, đi cùng có hai người con gái, một người Chiến đã biết, đó là Phương, bạn gái Thắng, còn một cô nữa, Chiến không quen.
- Xe gì mà chậm như rùa, gọi điện bảo ra bến từ nãy mà giờ mới vào, báo hại tao uống hết hai chai nước, bụng bây giờ toàn ga là ga.
Mặt đỏ gay vì cái nắng đầu hè, Thắng nói như không để Chiến giải thích, tay vẫn không quên giằng lấy cái ba lô trên vai Chiến. Tính thằng bạn này Chiến rõ, trước giờ vẫn như vậy, ào ào, nhưng nói ba bốn câu thì nghĩ lại chỉ còn có một câu.
- Qua trạm, xe đông, tắc !
Chiến cười trừ với thằng bạn, có vẻ nó cũng đã thấm mệt với cái nắng này rồi. Thắng tuy nói nhiều nhưng lại không thích người khác dài dòng với mình, kỳ lạ thế đấy.
- Giới thiệu nhé, Phương thì mày biết rồi, còn đây là Uyên, em họ Phương, cũng vào đây đổi gió, còn đây là Chiến bạn anh, đẹp trai, tốt nghiệp loại ưu, tài lẻ vô số kể, đếm cả ngày không hết !
Suýt phì cười vì khả năng PR của thằng bạn, Chiến gật đầu chào Uyên, cô gái này mới nhìn đã thấy nét Huế, nét mặt thanh tú, thân hình nhỏ nhẵn, nhẹ nhàng.
- Anh Chiến đi đường chắc là mệt rồi, tụi mình về nhà nghỉ thôi, ở đây nắng lắm, lại khói bụi nữa, giữ sức đêm còn xem pháo hoa!
Uyên nhỏ nhẹ, khẽ kéo chiếc mũ rộng vành xuống che bớt nắng, đúng kiểu con nhà gia giáo.
- Ừ, anh thì không sao đâu, chỉ sợ người có sao là mấy cô con gái thôi.
Chiến cười cười, trên thế giới này có nhiều trận chiến rồi sẽ kết thúc, duy có cuộc chiến giữa nắng và làn da con gái là có lẽ không có điểm dừng.
- Ấy, nước non cái đã ?
Thắng nhanh nhảu.
- Thôi, trên xe uống rồi, giờ về đã !
Nói rồi cả bọn kéo nhau lên taxi, phía sau vẫn là từng đoàn xe khách chạy vào bến, Chiến thở một hơi dài khoan khái, mình vẫn còn nhanh hơn khối người.
Đêm.
Đường phố Đà Nẵng đã trở nên chật chội hơn so với ngày thường. Người đi bộ khắp nơi, đích đến là cây cầu sông Hàn, nơi mọi người có thể ngắm nhìn ánh sáng lung linh của pháo hoa rõ ràng nhất. Nhóm của Chiến cũng len lỏi vào dòng chảy ấy, từ nhà nghỉ đến chân cầu chỉ khoảng gần cây số, nhưng phải mất một lúc mới đến được đích. Người đông, mọi người phải nắm áo nhau mà đi cho khỏi lạc.
- Ái chà, thằng Chiến hôm nay làm lợn nái, tụi mình làm một bầy lợn con lẽo đẽo theo đuôi nhé, ụt ụt...
Thắng pha trò làm cả bọn cười ngặt nghẽo, hai cô gái cười khúc khích, làm cho " lợn sề " Chiến cũng phải đỏ mặt phần nào. Anh hắng giọng:
- Biết vậy thì bám đuôi cho kỹ vào, rơi ra là không nhận lại đâu đấy!
Khi vừa đến giữa cầu thì người ta cũng vừa đọc xong diễn văn khai mạc, đêm pháo hoa chuẩn bị mở màn.
" Bùm, bụp, bụpppp...." Ánh sáng chói lòa bầu trời, đầy đủ màu sâc, hình dáng, lung linh huyền ảo.
Mải ngắm pháo hoa , áo của Chiến bống nhiên giật giật, Uyên từ đằng sau nói với anh.
- Anh Chiến, anh Chiến, không thấy anh Thắng với cả chị Phương đâu cả.
Thoáng chút lo lắng, Chiến đảo mắt tìm kiếm, không lẽ lạc nhau thật? Người đông thế này.
Bỗng điện thoại của Chiến rung lên, có tin nhắn mới, là Thắng.
" Tụi này đi đánh quả lẻ kiếm tý lãng mạn. Giao Uyên cho mày lo, nhớ nắm tay nàng kỹ vào nhé, trăm sự nhờ mày :P ."
Rủa thầm thằng bạn quỷ, Chiến quay lại nói với Uyên.
- Tụi nó đi riêng rồi, tụi mình đi với nhau thôi, anh...
Bùm....Bùm...bùm...b..b..ùm.....
Loạt pháo hoa liên tục và tiếng hét phấn khích của mọi người cắt ngang câu nói của Chiến, ánh sáng lại rực rỡ chiếm hữu bầu trời, còn có phần lung linh hơn, lộng lẫy hơn, rung động cả lòng người. Đám đông nhào hẳn về phía thành cẩu để xem, vô tình ép Chiến và Uyên vào giữa một cách thô bạo.
- Anh Chiến ơi, kéo em ra đi, ngộp quá!!
Uyên gần như kêu cứu Chiến, tiếng nói yếu ớt, sợ hãi.
- Xuống chân cầu!
Chiến nắm chặt tay Uyên, tay khác khua khoắng về phía trước cố tìm lấy khoảng trống để lách vào, cà người nóng ran, mồ hồi đã bắt đầu rịn ra trên vầng trán cao.
Đã đến được chân cầu, người đã ít đi nhiều, hít vào một hơi căng lồng ngực, rồi thở ra khoan khái, Chiến xoay người lại, tính nói với Uyên câu gì đó, nhưng lời chưa đến miệng, đã thắt lại ở cổ họng.
Sau lưng anh là một cô gái, nhưng ...không phải Uyên.
Anh đang nắm tay một người không quen biết.
Một cô gái.Tay cô ta vẫn nằm trong tay anh.
( Còn nữa )