Nắm tay người lạ ( p1)
Nghiện Thuốc 26.04.2010 20:57:35 (permalink)
Một truyện dài ( có lẽ sẽ là tiểu thuyết, nếu may mắn ) được viết nghiêm túc đầu tiên của mình , mong mọi người ủng hộ.

--------------------------------------------------------------------


5h14' PM.

Chiến lững thững dắt chiếc Dream II cũ mèm của mình ra khỏi cổng công ty, cái gật đầu kèm theo nụ cười méo mó với ông bảo vệ không giấu được vẻ mệt mỏi của anh. Công ty dạo này mới ký được một hợp đồng lớn với một đối tác bên Nhật Bản. Phòng kế hoạch của Chiến bây giờ trở thành một dạng chiến trường kết hợp với tiệm photocopy đúng nghĩa. Khắp nơi toàn là giấy tờ kế hoạch, người ra vào đông nườm nượp. Cái máy điều hòa nhiệt độ có lẽ đã già bằng tuổi Chiến dường như sắp hết hơi với hàng tá người chui ra chui vào giữa cái nắng đầu hè, thỉnh thoảng lại tắc tị, kêu a những tiếng ò è mệt nhọc.


Lách qua khỏi cái chắn cổng cột nửa chừng, anh hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập buổi tan tầm. Sự mệt mỏi cộng với ánh sáng nhờn nhạt của buổi chiều muộn khiến đầu óc Chiến trở nên mụ mị. Trong đầu anh bây giờ dường như chỉ còn lại hai thực thể, một là anh, và còn lại là đám thực thể không hình thù gồm người ( khác ) , xe cộ, khói bụi và đèn đường. Cái hỗn hợp đó khi dày đặc, lúc thưa thớt, khi hững hờ lướt qua Chiến, lúc lại vây lấy như đàn cá đói xúm lại rỉa rói anh.

" Cầu cho một mẻ lưới hốt hết tụi này đi !" . Chiến nghĩ thầm.


Bẻ tay lái luồn vào một con đường nhỏ, Chiến thở phào khi thoát khỏi đàn cá kia. Con đường đầy bóng cây, ít người qua lại, chút nắng hoàng hôn xuyên qua kẽ lá vuột nhẹ lên má anh, âm ấm, nhẹ nhàng. Anh thở một hơi thật sâu, khoan khoái siết tay ga, xe anh lao tới thật nhanh, gió rít qua tóc mát rượi, đê mê. Chiến chạy thật nhanh với cái cảm giác yên bình, bỏ lại những thứ dường như đang muốn chối bỏ mình đằng sau lưng.


Đắm mình trong cảm giác nửa mơ nửa tỉnh, Chiến không biết rằng mình đã vô tình đi lại con đường ngày xưa, con đường mà anh không cho phép mình trở lại. Nhưng giờ lí trí của anh đang mệt mỏi và không đủ sức giúp Chiến vòng xe nữa. Anh dừng xe lại như một bản năng, bên kia đường là quán cà phê cóc ngày xưa anh vẫn thường lui tới. Không tránh được cái nhìn quen thuộc của chị chủ quán, anh thở dài một tiếng, tắt máy, dắt vội chiếc xe lên vìa hè. Xong đâu đấy, chiến lững thững bước sang đường.

Đã cuối chiều, nhưng khách vẫn còn rất đông, có thể đó là những người như anh, cũng muốn tìm một chỗ trú cho tâm hồn sau những giờ bươn chải mệt nhọc. Người ngồi kín cả lối đi bộ, anh đã cố tìm một chỗ ngồi khác cho mình, nhưng hình như chỉ còn gốc cây phượng già là chấp nhận anh. Đón lấy hai cái ghế nhựa từ tay chị bán hàng, anh nhìn cây phượng như một người bạn cũ rồi loay hoay ngồi xuống.



- Sao lâu ngày vậy em? Dễ cũng phải bốn tháng rồi ấy nhỉ?

Chị bán hàng đon đả.

- Mới hơn 3 thàng thôi chị à. Lâu ngày không gặp, tưởng quên luôn em rồi chứ.

- Gớm, khách quen mà quên thì có mà dẹp tiệm à. Sao hôm nay lại đi một mình, cô ấy đâu sao không đưa đi cùng.

Chiến suýt nữa thì đánh rơi cái ghế nhựa trong tay.

- Chú uống gì để chị pha, vẫn đen nhé?

Chị bán hàng không để ý lắm, vừa tính tiền mấy người bên cạnh vừa hỏi.

- Vâng, đen . À, lấy em thêm mấy thuốc!



...


Thả một hơi khói, tay khuấy đều ly cà phê. Nicotine trong thuốc là làm cho đầu óc Chiến giãn ra đôi chút. Nhấp một ngụm, Chiến đảo mắt nhìn xung quanh. Hôm nay khách đông, trông ai cũng có vẻ thoải mái. Chiến móc điện thoại, đồng hồ chỉ 6h kém 12 phút chiều.

" Em đang làm gì vậy? Ra chỗ cũ nhé! Đông vui lắm ! ..." Chiến nhấn nút tìm danh bạ, nhấn ba lần phím số 5 sẽ là chữ cái đầu tiên của tên cô ấy.

Giật mình!

Không phải anh đã xóa cái tên đó ra khỏi danh bạ tháng trước rồi sao? Anh luống cuống xóa dòng tin nhắn, hơi thở gấp gáp, cơ hồ như có một cái búa lớn đập vào đầu, không biết đâu là hư, đâu là thực. Cái hộc nhỏ trong tim anh bấy lâu nay đóng chặt, bây giờ cũng chực bung ra, bao nhiêu ký ức lại tràn về, rõ như một thước phim quay chậm. Chiến thẫn thờ nâng cốc cà phê, cho đường mà vẫn đắng...


- Trật tự, trật tự anh ơi, ra dắt xe mau lên !!

Nhét vội điện thoại vào túi áo, Chiến ngẩng đầu lên, đằng xa là chiếc xe tải nhỏ, trên đầu xe có mấy chữ " TRẬT TỰ ĐÔ THỊ ", trên thùng xe là mấy người mặc áo màu xám tro, tay gậy, miệng còi tri hô rối rít...

( còn nữa )
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9