Cảnh 3 Xuyên mẫu :
Xuyên Đảo Băng Hồ... Con ở đâu... Nửa đêm về lạnh gió đưa sầu, mẹ chong đèn vắng chờ con đó. Nhặt lá khuya buồn con ở đâu?
X.Đảo Băng Hồ:
Mẹ ! Mẹ ơi !.... Con phải về bên mẹ dầu phải chết. Trúc Hà - Thiên Lan... Xin vĩnh biệt.
Cát M.Thiên Lan:
Xuyên Đảo Băng Hồ...
Tr.Lệ Trúc Hà :
Băng Hồ...
Quân sĩ: :
Ồ.... Thưa nữ chủ ! Quân Cát Định Công đã sắp vào tới nơi. Quân ta hoàn toàn tan rã. Đại Vương truyền nữ chủ hãy sớm tìm cách thoát thân.
Tr.Lệ Trúc Hà :
Được rồi ! Lui... Hẹn gặp nàng nơi khác.
(Tiếng quân la)
G.Châu Vĩnh Hạ:
Quận chúa Cát Mộng Thiên Lan...
Cát M.Thiên Lan:
Kìa ! Tướng quân. Tướng quân đã đến đây à.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Vâng ! Tôi đến đây với 500 võ sĩ trong cung lãnh chúa, tôi đánh tan mấy ngàn tướng cướp núi để giải thoát cho quận nương. Và...
Cát M.Thiên Lan:
Và sao nữa...
G.Châu Vĩnh Hạ:
Và đưa quận nương về để kịp lo chuẩn bị ngày hôn lễ của chúng ta.
Cát M.Thiên Lan:
Tướng quân... Tướng quân nói sao?
G.Châu Vĩnh Hạ:
Lãnh chúa đã hứa gả quận nương cho tôi sau khi đã dẹp xong bọn cướp.
Cát M.Thiên Lan:
Trời ơi !
G.Châu Vĩnh Hạ:
Thưa quận nương ! Tôi vẫn biết quận nương chẳng bao giờ yêu được Giang Châu Vĩnh Hạ, nhưng tìm làm chi những ngỏ ngách của tình yêu. Tôi biết rằng tôi sẽ còn phải chịu khổ đau nhiều, vì tôi chỉ ôm được trong vòng tay một xác hoa héo rủ. Tiếng kêu trời của quận nương sắt nhọn hơn ngàn đao kiếm, tôi tình nguyện xông lướt muôn tên để xin được hưởng một chút nhụy thải hương .....
(VỌNG CỔ)
.... thừa. Một chút hương phai cũng làm cho ấm được khung trời. Thà ngày ngày được ngắm dáng kiều héo úa vẫn còn hơn là xa cách quang san. Tôi chọn rồi xin được nếm thú đau thương, thứ mật đắng làm ấm nồng hơi thở, ngày tháng tới trong niềm vui chua xót đó tôi vẫn xin được yêu quận nương đến trọn cuộc đời.
Cát M.Thiên Lan:
Nghĩ gì đây ngang trái ơi. Làm sao vui được với người không yêu. Người xa lòng tương tư nhiều, gần nhau ai ướt sương chiều lạnh băng.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Quận chúa ơi ! Nàng đâu có hiểu được những giây phút mà nàng còn nằm trong tay giặc cướp. Tôi nghe như ai đang nung lửa đốt tâm can, giờ gặp nhau đây dù trong xa cách ngỡ ngàng nhưng ta vẫn cứ nghe như ngày đang nắng mới, trận mưa đầu thu dẫu chưa làm tươi cây cỏ vẫn cũng gieo vui cho vạn vật lúc hạ đang tàn. Lòng tôi hiện giờ vừa vui vừa hận man man vẫn hãnh diện được làm thân tội đồ mãn kiếp. Ngai đã sẵn nàng hãy bước lên ngự ta phủ phục sẵn sàng chờ nữ chúa đăng quang.
Pháo nổ...
Cát M.Thiên Lan:
(Nhạc)
Xác pháo rơi đầy đường hoang nghe như sầu vương bước chân, cất bước theo chồng chở theo bao nhiêu cay đắng khổ sầu. Xác pháo rơi đầy đường hoang, nghe như sầu vương bước chân, cất bước theo chồng chở theo bao nhiêu cay đắng khổ sầu.
Tiếng người nói:
Đám cưới của quận chúa Thiên Lan lớn quá à, lớn quá...
Xuyên mẫu:
Tội nghiệp Giang Châu Vĩnh Hạ, nó chỉ là bạn của con ta mà đối xử với ta như là mẹ ruột. Ngày hôn lễ của nó ta mừng quá, nhưng chợt nhớ đến con mà lòng đau đớn vô chừng.
X.Đảo Băng Hồ:
Mẹ !
Xuyên mẫu:
Kìa... Ai đó...
X.Đảo Băng Hồ:
Dạ con.
Xuyên mẫu:
Con là...
X.Đảo Băng Hồ:
Dạ... con là... là tên phu khiêng kiệu cưới.
Xuyên mẫu:
À... Cháu là tên phu khiêng kiệu cưới à, mà bác cứ ngỡ là con của bác nhớ bác trở về.
X.Đảo Băng Hồ:
Lão bà...
Xuyên mẫu:
Kìa... Sao cháu lại khóc.
X.Đảo Băng Hồ:
Vì hoàn cảnh của lão bà sao giống mẹ con cháu quá. Lão bà thì tuổi hạc đã xế mòn vẫn cô quạnh với cuộc đời dâu bể, còn con cũng là đứa con bất hiếu bỏ mẹ già đơn độc lúc già nua.
Xuyên mẫu:
Sao chuyện mẹ con của cháu giống như chuyện mẹ con của bác quá. Đâu cháu bước lại gần đây cho bác cầm đôi tay để nhớ con. Ờ... bàn tay của cháu cũng hơi giống tay con của bác nhưng có hơi xương. Sống chắc giờ đây lưu lạc gió sương chắc có lẽ nó còn gầy hơn cháu nữa.
Anh bạn của nó giờ đây đã nên bề gia thất, bác dẫu có vui cũng chẳng được trọn vui khi tin con vẫn còn biền biệt chưa ....
(VỌNG CỔ)
.... về. Hoàn cảnh vì đâu sao quá bi thảm não nề, đôi mắt giờ đây đâu còn ánh sáng, làm sao còn nhìn rõ mặt con khi nó trở về đây. Tóc nó còn xanh mang cả dáng mây đôi mắt cũ có còn rực sáng tràn sinh lực. Nhớ con quá những chiều lạnh giăng sương, bác thường tựa cửa thầm mong con về quỳ bên gối...
X.Đảo Băng Hồ:
Mẹ ...
Xuyên mẫu:
Kìa ! Cháu gọi ai...
X.Đảo Băng Hồ:
Không... không... Con thấy lão bà mà con nhớ mẹ con quá.
Xuyên mẫu:
Cháu làm nghề khiêng kiệu cưới đã lâu chưa, gia đình cháu có còn ai không ?
X.Đảo Băng Hồ:
Thưa lão bà ! Con chỉ còn có một người mẹ mù đui vì lũ con quan bạo ngược, ngày tháng nhớ thương con đang lâm cảnh tội đồ. Mái tóc úa đau thương mang màu bọt sóng sông hồ. Con mới sống lần đầu nghề khiêng kiệu cưới, thấy nhớ mẹ mình nên ghé tạt vào thăm, với trĩu đau mang sức nặng hận ngàn năm, người vui buổi vu quy lòng mình làm đám táng, nước mắt trộn mồ hôi giữa trời trưa nắng mà cứ nghe buồn như lạc giữa trời sương.
Kìa ! Họ đã tới... Con... Con xin bái biệt lão bà.
Xuyên mẫu:
Kìa ! Cháu ơi... cháu...
Cát M.Thiên Lan:
Ông ấy đã đi rồi, đi vào sương lạnh, đêm nay buồn hoa lá cũng tả tơi rơi.
Xuyên mẫu:
Nó đi rồi không biết nó sẽ về đầu.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Nhưng tại sao nhũ mẫu lại xót thương cho người ấy.
Xuyên mẫu:
Vì nghe tiếng nó, mẹ chợt nhớ tới con mình.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Xuyên Đảo Băng Hồ.
Cát M.Thiên Lan:
Trời !
Xuyên mẫu: Thôi để mẹ vào trong an nghỉ.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Vâng ! Xin mẹ để con đưa mẹ vào trong.
Cát M.Thiên Lan:
Trời ơi ! Thì ra Vĩnh Hạ với Băng Hồ là đôi bạn thiết. Cuộc đời ta lại thêm một trang sử trái ngang.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Kìa ! Mai Thủy Ly.
Mai Thuỷ Ly:
Mai Thủy Ly đến đây để chúc mừng hôn nhân của ông và quận chúa.
Cát M.Thiên Lan:
Chúc mừng hôn lễ.
Hôn lễ có gì vui đâu mà ai ai cũng đến chúc tụng.
Mai Thuỷ Ly:
Quận chúa nói sao ?
Cát M.Thiên Lan:
Tôi muốn nói nàng điên và tất cả đều điên hết, nên cứ nhắm mắt hoan hô chúc tụng. Chúc tụng làm gì một thi thể sắp rã tan.
Mai Thuỷ Ly:
Vâng, tôi biết. Tôi điên nên mới về đây chúc tụng và dự kiến một hôn nhân.
Cát M.Thiên Lan:
Để làm chi.
Mai Thuỷ Ly:
Để nhìn lại cánh bướm ngày xưa một lần sau cuối, rồi tôi sẽ lên yên ngựa phi nhanh vào khoảng tối đêm ....
(VỌNG CỔ)
..... trường. Trời ơi ! Tôi chỉ là một kẻ điên cuồng, nên suốt đời phải đeo mang khổ lụy, gánh ân tình quằn nặng cả hai vai. Rồi đêm qua trong một phút một giây, không giằng được niềm tái tê xúc cảm, tôi đã vượt dặm đường mờ sương bụi trắng quay về đây để nhận lấy một phương sầu.
Cát M.Thiên Lan:
Tâm sự của nàng thê thiết lắm, chẳng kém gì sự thê thiết của lòng ta.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Thủy Ly ơi ! Chắc nàng còn nhớ một ngày xưa tôi đã tâm sự cùng nàng. Hai chúng ta là nước lạ đôi dòng. Dù một phút một giây giữa dòng đời mình gặp gỡ nhưng hạnh ngộ rồi cũng sẽ chia xa. Nàng nuôi dưỡng làm chi mộng ước với một người phiêu bạt gió sương. Lòng tôi là cánh hướng dương hương tình đã gởi một phương mặt trời.
Mai Thuỷ Ly:
Vĩnh Hạ.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Thủy Ly ! Có một lần ta đã thốt tiếng biệt ly, là vĩnh viễn chia xa từ dạo đó.
Mai Thuỷ Ly:
Dạo đó - cách xa như dòng trăng xa mặt đất mà cứ mường tượng như mới tự hôm nào. Có phải tại vì tôi si mê cuồng dại, giữ mãi trong lòng chuyện cũ không quên. Rồi hôm nay làm một kẻ không tên đứng ngơ ngác ở bên lề hạnh phúc. Tôi là kẻ cuồng si dại dột, chúc tụng người bằng máu lệ của tim mình. Suốt một ngày dầm dãi nắng sương, một chiến mã, một yên cương cô độc, vượt núi rừng đầy âm u hiểm khốc trở về đây để khóc dỡ chuyện ban đầu.
Quân sĩ:
Dạ...
G.Châu Vĩnh Hạ:
Điều chi?
Quân sĩ:
Lãnh chúa truyền mời Quận mã đến võ đường.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Sao lại mời ta đến võ trường trong ngày hôn lễ.
Quân sĩ:
Vì Mai Đình Hổ thống binh tỏ thật lãnh chúa rằng đã yêu quận chúa, và xin lãnh chúa ban ân cho so gươm cùng quận mã để rõ thấp cao.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Được rồi ! Ta sẽ đến ngay. Hiền thê ! Hãy ở đây chờ anh về tức khắc. Hả...
Mai Thuỷ Ly:
Trời ơi ! Anh ta lại cũng yêu quận chúa. Ta phải đến ngay võ trường mới được.
Cát M.Thiên Lan:
Thế là chấm dứt đời xuân nữ, thế là muôn thuở chẳng gần nhau, ly tan đã khép trang tình sử. Xuyên Đảo Băng Hồ... anh ở đâu? Anh đã ra đi vĩnh biệt rồi. Em về gọi mãi cố nhân ơi.
X.Đảo Băng Hồ:
Tôi theo kiếp gió làm mây trắng, mây trắng thì không trở lại rồi.
Cát M.Thiên Lan:
Kìa ! Ông là...
X.Đảo Băng Hồ:
Dạ ! Tôi là tên phu khiêng kiệu cưới.
Cát M.Thiên Lan:
Ông trở lại đây để làm gì. Để đòi tiền khiêng kiệu chăng.
X.Đảo Băng Hồ:
Không, tôi trở lại đây để tìm lại một cánh hoa tiết trinh vừa đánh mất.
Cát M.Thiên Lan:
Một cánh hoa anh đào. Ông là ai... Trời ơi ! Xuyên Đảo Băng Hồ... anh.
X.Đảo Băng Hồ:
Bà ơi ! Tôi không phải là kẻ đã chém hoa anh đào rụng tả tơi trong một chiều sương pha đỉnh núi và trong phút ly tan có vạn lời thơ hứa hẹn buổi tương ....
(VỌNG CỔ)
.... phùng. Tôi đến đây khi gió chiều thu đã thổi sạch lá rừng, để tình nguyện xin làm tên phu khiêng kiệu, đưa đón lần cuối cùng trên một chuyến sang ngang. Thôi nhắc làm chi những chuyện đá vàng , tôi chỉ về thăm mẹ khi bóng dâu đã xế, tội lặng lẽ cúi đầu khóc bên gối mẹ, nhưng mù lòa mẹ nào biết được đã gần con.
Cát M.Thiên Lan:
Xuyên Đảo Băng Hồ, tại sao anh lại xa lánh em, tại sao anh lại tàn nhẫn với em bằng cách giả làm tên phu khiêng kiệu cưới.
X.Đảo Băng Hồ:
Thôi, bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, tôi xin trở lại với kiếp đời sương gió. Xin vĩnh biệt...
Cát M.Thiên Lan:
(....................)
Khoan... Băng Hồ... Băng Hồ anh ơi anh về đây có phải chăng về qua nơi thềm xưa lối cũ, để tìm lại trong khói nắng hoàng hôn một chút dư hương, mắt môi trao ngày tương hội ban đầu, nhìn nhau không nói gì tim đã thốt thay lời.
X.Đảo Băng Hồ:
Xin bà chớ nhắc chi chỉ làm đau kỷ niệm, giờ đây bà là vợ của Vĩnh Hạ Giang Châu. Hãy xé vụn tình xưa để làm dâu và làm vợ, thảm mộng gấm hoa trải dưới chân rồi.
Cát M.Thiên Lan:
Còn lời nào đau hơn để nói nữa hỡi Băng Hồ. Trĩu nặng đau sầu, em đành sống dài đông lạnh lê thê, sao Băng Hồ đành lòng nặng nhẹ Thiên Lan. Thương nhớ vẫn không cùng, dõi trong người ngoài muôn dặm quan san.
X.Đảo Băng Hồ:
Thưa quận nương ! Vì hạnh phúc của bà và cũng của bạn tôi, xin bà đừng nhắc chuyện dĩ vãng giữa bà và tôi với Giang Châu Vĩnh Hạ biết.
Cát M.Thiên Lan:
Không... không thể nào em quên được chuyện ngày xưa.
(Nhạc)
Nhìn nhau mà sao nói không nên lời buồn lắm ai ơi.
X.Đảo Băng Hồ:
Buồn mà chi đau xót chi, tình như mây bay tiếc thương mà chi.
Cát M.Thiên Lan:
Giờ đây gặp nhau nói chi bao lời cay đắng ai ơi.
X.Đảo Băng Hồ:
Tình đã tan theo tháng năm thì thôi quên đi.
Cát M.Thiên Lan:
Xót xa lòng đau... người ơi hỡi người...
X.Đảo Băng Hồ:
Đành thôi giã từ từ đây xa xôi muôn trùng...
G.Châu Vĩnh Hạ:
Khoan... Anh đừng vội ra đi để vùi sâu mối tình kia trong băng giá. Hãy dừng lại đây để Giang Châu Vĩnh Hạ trao lại chiếc áo tân hôn cho Xuyên Đảo Băng .....
(VỌNG CỔ)
.... Hồ.
X.Đảo Băng Hồ:
Vĩnh Hạ...
G.Châu Vĩnh Hạ:
Anh hãy chép lại bài thơ xưa cho vẹn ý mong chờ, cho nàng được tròn chung vẹn thủy và cho tôi được giữ trọn tình bạn thiêng liêng. Tôi không thể nhìn thấy Băng Hồ lặng lẽ ra đi còn Cát Mộng Thiên Lan khoác áo vu quy để lịm chôn tất cả tuổi xuân thơm vào đáy mộ thương sầu.
X.Đảo Băng Hồ:
Không ! Giang Châu Vĩnh Hạ anh đừng bắt tôi phải đóng vai chàng rễ lúc về khuya, khi hôn nhân của anh vừa chung cuộc.
G.Châu Vĩnh Hạ:
Đừng, anh đừng có ý nghĩ trẻ con như vậy, hãy mặc áo cưới vào đi.
X.Đảo Băng Hồ:
Không... không... Giang Châu Vĩnh Hạ.
Cát M.Thiên Lan:
Trời ơi ! Tôi biết phải nói sao đây đứng trước đôi bạn tâm giao đang nhường nhau mặc chiếc áo tân hôn, xem đứng lặng im trông cô tịch lạnh lùng, mà bão tố dậy trong ba tâm hồn đau khổ nhưng tình yêu vẫn không thể thay lòng kính mộ. Cũng như Vĩnh Hạ làm sao thay thế được Băng Hồ. Vĩnh Hạ ! Tôi vừa thay kính thương cho lòng khinh rẻ, biết nói gì đây cho tròn câu vẹn ý, xin hiểu dùm tâm sự của Thiên Lan.
G.Châu Vĩnh Hạ :
Yêu là mong được nhìn người yêu hạnh phúc, không được tựa kề đành nhìn nàng hạnh phúc để mà vui.
Cát Định Công :
Quân ! Hãy bắt tên sát nhân.
G.Châu Vĩnh Hạ :
Lãnh chúa !
Cát M.Thiên Lan:
Không ! Thưa cha.
Cát Định Công :
Cát Mộng Thiên Lan, con định mở lời xin tội cho nó phải không con. Con há chẳng nhớ rằng, nó đã giết chết Cát Thiên Lăng là anh ruột của con, đôi tay nó còn đẫm máu tươi, đừng ai mở tiếng van xin vì ta đã quyết định rồi, không một ai thay được quyền lãnh chúa. Ta ban lệnh rồi là phải khâm tuân. Con đừng mong lạy lục van xin.
Xuyên Mẫu:
Tôi nghe ai gọi Băng Hồ tên tộc con tôi. Con đã về thăm mẹ đó phải không con.
X.Đảo Băng Hồ:
Mẹ ơi ! Chính con đây là Xuyên Đảo Băng Hồ, xin mẹ vui lòng tha tội bất hiếu cho con.
Xuyên Mẫu:
Xuyên Đảo Băng Hồ con về từ bao giờ và... và ai đã bắt trói con vậy.
Cát Định Công :
Ta ! Ta là Lãnh chúa Cát Định Công ta bắt nó vì nó là một kẻ sát nhân.
Xuyên Mẫu:
Không, không ông ơi, con tôi nó hiền lắm mà, nó có giết ai bao giờ đâu.
Cát Định Công :
Đừng nhiều lời. Quân ! Hãy dẫn giam vào tử ngục.
Xuyên Mẫu:
Trời !
Xuyên Mẫu:
Xuyên Đảo Băng Hồ.
..............
Cát M.Thiên Lan:
Xuyên Đảo Băng Hồ
X.Đảo Băng Hồ:
Đêm đã khuya, bà còn vào tử ngục để làm gì?
Cát M.Thiên Lan:
Em đến đây để xin anh cho em nghe được tiếng yêu em rồi vĩnh biệt.
X.Đảo Băng Hồ:
Nghĩa là...
Cát M.Thiên Lan:
Nghĩa là đời thiếu anh em làm sao sống được, thà em tự sát trước mặt anh, cho tình còn đẹp mãi đến ngàn năm.
X.Đảo Băng Hồ:
Cát Mộng Thiên Lan ơi ! Nàng đừng hủy hoại xác thân vì một bóng hình đã chìm sâu trong dĩ vãng, hãy xem tình kia như một áng sương lam tan nhẹ theo khói nắng ban ....
(VỌNG CỔ)
....chiều. Nàng tiễn tôi đi vào một chiều thu lá rụng cuối chân đèo, trong ánh mắt ly tan tôi thấy nàng để lòng trôi trong dòng lệ cảm rưng rưng. Mối tình kia đã kết thành trong hận oán để ngàn năm không còn được nói tiếng yêu nhau. Phút chia tay lá chết vẫn rơi đầy, lời tiễn biệt là nhạc sầu muôn thuở. Cát Mộng Thiên Lan nàng hãy về đi, đừng vì tôi mà phá dỡ tuổi xuân xanh trong giây phút tiễn đưa người tử tội.
Cát M.Thiên Lan:
Em tiễn đưa anh vào một ngày đầu thu lá đổ, là ngày em tiễn linh hồn em vào trong đáy mộ muôn đời, giờ đây thêm một lần tiễn đưa trong nức nở ngậm ngùi. Ngày mai đây đôi ngã trời cách trở, biết còn ai để mà nhớ thương nhau, tâm tư em sầu tưởng một đêm nào anh vung gươm chém rụng cành hoa trắng, nhặt xác hoa kia cài lên áo trắng, anh nói về trinh tiết một loài hoa.
X.Đảo Băng Hồ:
Thôi ! Cát Mộng Thiên Lan - em hãy về đi.
Cát M.Thiên Lan:
Vâng ! Em về đây, về để chờ đón anh ở pháp trường.
X.Đảo Băng Hồ:
Kìa ! Giang Châu Vĩnh Hạ - sao anh lại đến đây.
G.Châu Vĩnh Hạ :
(........................)
Tôi đến đây để thay thế anh mà làm tên tử tội vì anh còn mẹ già nua, anh đừng nên do dự và hãy rời khỏi nơi đây. Anh hãy đi đi trước khi trời hết sương mù, kẻo bọn quân canh trở lại nơi này.
X.Đảo Băng Hồ:
Không ! Tôi đây trót là tên tử tội, cuộc sống này dù chết cũng yên thân.
G.Châu Vĩnh Hạ :
Anh đã quên một mẹ già tóc bạc, đợi anh về sưởi ấm lại tình thương.
X.Đảo Băng Hồ:
Không ! Giang Châu Vĩnh Hạ ! Tôi không thể nào...
G.Châu Vĩnh Hạ :
Anh hãy đi đi, đừng cãi lại... Chúng ta đều là những kẻ chọc trời khuấy nước thì lưu luyến làm gì một cuộc chia tay.
X.Đảo Băng Hồ:
Vâng ! Tôi ra đi xin nhớ mãi phút giây này. Xin giã biệt.
(Hết cảnh 3) (nguồn: Thanh Tùng)