" VƯỜN TAO NGỘ "
Thay đổi trang: << < 100101102 > >> | Trang 102 của 123 trang, bài viết từ 1516 đến 1530 trên tổng số 1838 bài trong đề mục
dzuylynh 08.03.2011 08:44:13 (permalink)
0



QUÀ TẶNG CHO BẠN HIỀN CATHYLY MỪNG NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ NÈ !
Thân chúc vui khoẻ , trẻ trung , hạnh phúc  nhen !

dzuylynh


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2011 15:58:06 bởi Ct.Ly >
dzuylynh 08.03.2011 09:15:45 (permalink)
0










VƯỜN TAO NGỘ _VIỆT NAM THƯ QUÁN





dzuylynh 08.03.2011 10:32:23 (permalink)
0
nlynh nè...mấy đứa ui !

Cà Na Huê Vàng
cầm thiệt nhẹ nhàng
rùi lạng xa xa
Múi Bỉn Hồng Hoa
chạy ra mà nhận
nhớ đừng chen lấn
ai cũng có phần
chớ đứng tần ngần
mít Ec chen chân
thò tay khuân trất
nhen !










Nlynh thương chúc hai nhỏ VUI KHOẺ TRẺ ĐẸP an bình hạnh phúc trong Ngày 8 tháng 3 ,ngày 3 tháng 8 và tất cả những ngày còn lại trong đời nhen  !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2011 05:01:15 bởi dzuylynh >
Ct.Ly 08.03.2011 15:55:37 (permalink)
Phù vân 09.03.2011 02:23:13 (permalink)
0


THÀNH CÁT TƯ HÃN VÀ CON CHIM ƯNG


Tác Giả : Margaret Jull Costa / Hoàng Ngọc Trâm (dịch)




 
 



Buổi sáng nọ, một chiến sĩ Mông-Cổ, Thành Cát Tư Hãn, và các thuộc hạ của ông đi săn. Những người cùng đi với ông mang theo cung tên, nhưng Thành Cát Tư Hãn mang theo trên cánh tay của ông con chim ưng mà ông yêu thích: nó sẽ bắt mồi nhanh hơn và chính xác hơn bất cứ mũi tên nào, bởi vì nó có thể bay vút lên trời cao và nhìn thấy mọi vật mà con người không thể thấy.
Tuy nhiên, mặc cho mọi cố gắng nhiệt tình của họ, họ vẫn không thể tìm thấy gì cả. Thất vọng, Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi phải cáu kỉnh với đám thuộc hạ, ông rời nhóm, cỡi ngựa đi một mình. Họ đã ở lại trong rừng lâu hơn dự tính, và Thành Cát Tư Hãn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và khát nước. Trong sức nóng của mùa hè, mọi dòng suối đều khô cạn, và ông không tìm được nước để uống. Thế rồi, hết sức ngạc nhiên, ông nhìn thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông.
Ông nhấc con chim ưng ra khỏi cánh tay, và lấy ra chiếc cốc bằng bạc mà lúc nào ông cũng mang theo bên mình. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc và, ngay lúc ông đưa chiếc cốc lên môi mình, con chim ưng bay lên và giật chiếc cốc từ tay ông rồi ném nó xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn giận lắm, nhưng vì con chim ưng rất được ông yêu thích nên ông cho rằng có lẽ nó cũng khát nước. Ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên, lau sạch bụi đất, và lại hứng nước vào cốc. Lần này, khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công và làm đổ nước lần nữa.
Thành Cát Tư Hãn rất quý con chim, nhưng ông không thể chấp nhận sự vô lễ như thế trong bất cứ hoàn cảnh nào; không chừng có ai đó nhìn thấy cảnh này từ xa và, sau đó, sẽ kể lại cho các chiến binh của ông rằng một nhà chinh phục vĩ đại mà lại không thể thuần hoá nổi chỉ một con chim.
Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim.
Tuy nhiên, dòng nước kia cũng đã khô cạn; và Thành Cát Tư Hãn quyết định tìm một cái gì đó để uống, ông leo lên tảng đá để tìm nguồn suối. Ông kinh ngạc khi thấy quả nhiên có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác một con rắn độc nguy hiểm nhất của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó, chắc hẳn ông đã chết rồi.
Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, ôm theo xác chết của con chim ưng. Ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng, và trên một cánh chim, ông khắc dòng chữ:

Thậm chí khi một người bạn làm điều gì đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của anh.

Và trên cánh bên kia, ông khắc dòng chữ:

Bất cứ hành động nào được thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại.



Dịch theo bản tiếng Anh của Margaret Jull Costa, “Genghis Khan and his Falcon”, trong Paulo Coelho, Like the Flowing River: Thoughts and Reflections ( Sydney : HarperCollins, 2007), 29-32.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2011 22:17:45 bởi Phù Vân >
#1520
    Phù vân 09.03.2011 02:49:41 (permalink)
    0

    TÓC GIÓ HƯƠNG BAY

     Thơ : Mỹ Trinh
    DiễnNgâm : Dzuylynh












    Tóc Gió Hương Bay

    Thèm ngọn gió thổi tung bờ tóc
    Những sợi dài toả ngát hương thơ
    Những sợi ngắn chờ xuân mọc vội
    Nắng hay mưa không đợi không chờ

    Thèm ngọn gió ru mưa bình yên
    Ru mây xám tan hết muộn phiền
    Dĩ vãng buồn trôi theo dòng nước
    Ru đêm nay ngon giấc ngủ hiền

    Thèm ngọn gió chở mây về đây
    Những vầng xanh lấp khoảng trời đầy
    Im nghe gió thả mùi hương nhớ
    Nắng reo mừng trên những tàng cây

    Em lại về khoảng ngập con tim
    Hít vào lòng thở đầy ngày mới
    Chuyện hôm qua gửi theo làn gió
    Ươm hương thơ của tóc gọi mời

    Tràn lòng xuân dù đời bể dâu
    Sông còn chảy nắng mưa giai ngẫu
    Rừng còn cây chờ mùa xanh lá
    Gió cứ về chở mộng qua cầu

    Mỹ Trinh
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2011 21:59:44 bởi Phù Vân >
    #1521
      Cà Na tn nguyen 09.03.2011 04:32:12 (permalink)
      0





      Cà Na cảm ơn bó hoa hồng vàng nLynh tặng ngày 8/3.

      Cà Na
      #1522
        Ct.Ly 09.03.2011 21:00:43 (permalink)
        #1523
          triart 10.03.2011 01:26:00 (permalink)
          0
           

                ALynh và cả nhà  VTN   

          Vì lý do cá nhân [chuyện Đời ] ,nên ẹc tạm ngưng vào vui chơi giao lưu thư giãn cùng các bạn ,Kính chuyễn  ALynh và "Bạn của tui " Ct.Ly  ,chăm sóc  VTN cùng quý Văn Nghệ Sĩ với tinh thần xây dựng một sân chơi vô vụ lợi , Cầm kỳ Thi Hoạ  ngày một tươi ,vui hơn trong tinh thần bốn Bể năm Châu ,Huynh Tỷ Đệ Muội thuận hoà.


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E71C01644907405488C898399DC32BBB.jpg[/image]

          "Bức tranh dang dỡ "

          Tạm biệt ,triart

          Xí quên : " Bức tranh dang dỡ " dành cho ẹc và Ong Lynh , Còn những đoá hoa tươi thắm tặng quý PN Từ VTN đến "tàn " thế giới nhân tháng Ba mùng...mười
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2011 02:13:47 bởi triart >
          Attached Image(s)
          #1524
            dzuylynh 10.03.2011 16:45:37 (permalink)
            0
            TÊN VIỆT TRÊN ĐẤT MỸ

            Truyện Ngắn : Khuyết Danh
            Dzuylynh diễn đọc






            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88231/EBA36AB0035740F283CDC3440FE355C5.JPG[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2011 21:11:27 bởi dzuylynh >
            #1525
              Phù vân 11.03.2011 21:22:14 (permalink)
              0


              ĐỌC BÁO VỚI BẠN

              HÃY LUÔN KHAO KHÁT . HÃY CỨ ĐỢI CHỜ .
              Stay Hungry. Stay Foolish.

              Phù Vân xin giới thiệu đến các bạn bài diễn văn của ông Steve Jobs (trên YouTube) trong buổi lễ phát bằng tốt nghiệp tại đại học Stanford.
              Ông Steve Jobs là CEO và cũng là người đồng sáng lập (co-founder) ra hãng Apple ở Silicon Valley. -


              ***

              "Tôi rất vinh dự được có mặt tại lễ phát bằng tốt nghiệp của các bạn ngày hôm nay tại một trường đại học danh giá bậc nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng tốt nghiệp đại học.
              Nói một cách trung thực nhất thì thực ra, tôi chưa bao giờ học đại học. Ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe ba câu truyện đã từng xẩy ra trong cuộc đời tôi. Chỉ như vậy thôi, không có gì to lớn, chỉ đơn giản là ba câu truyện.
              ....
              Câu chuyện thứ nhất là về việc liên quan đến những dấu chấm (connecting the dots).
              ...
              Tôi đã bỏ học chỉ sau sáu tháng theo học trường cao đẳng Reed, tôi lưu lại đó tạm thời trong vòng 18 tháng nữa trước khi tôi chính thức rời trường Reed.
              .....
              Tại sao tôi lại bỏ học?
              .....
              Tôi đã bắt đầu điều đó khi tôi mới được sinh ra. Mẹ ruột của tôi là một nữ sinh viên trẻ, độc thân và bà đã quyết định cho tôi đi làm con nuôi. Bà thực sự muốn tôi được làm con nuôi của những người đã tốt nghiệp đại học. Vì thế, tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt để tôi trở thành con nuôi của một cặp vợ chồng luật sư. Tuy nhiên, tất cả chuyện đó đã bị thay đổi ở phút cuối cùng khi tôi vừa cất tiếng khóc chào đời, họ đã đổi ý và muốn nhận một đứa bé gái làm con nuôi chứ không phải tôi.
              ......
              Chính vì thế, bố mẹ nuôi của tôi hiện giờ đã nhận được một cú điện thoại vào lúc nửa đêm hỏi có muốn nhận tôi, một đứa bé trai được sinh ra không mong đợi, làm con nuôi hay không. Bố mẹ tôi đã trả lời rằng tất nhiên rồi. Tuy nhiên, sau đó, mẹ ruột của tôi biết được mẹ nuôi tương lai của tôi chưa tốt nghiệp đại học và bố nuôi của tôi chưa tốt nghiệp trung học, bà đã từ chối ký vào giấy tờ giao nhận con nuôi. Một vài tháng sau bà mới đồng ý khi bố mẹ nuôi của tôi hứa sẽ cho tôi đi học đại học.
              ......
              17 năm sau, tôi cũng vào đại học, nhưng tôi đã rất ngây thơ khi chọn một trường đại học danh giá ngang hàng với Stanford. Tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi đã phải dành để đóng học phí cho tôi. Sau sáu tháng, tôi chẳng thấy được ích lợi gì của việc học đại học. Tôi chẳng có một câu trả lời nào về việc tôi sẽ làm gì với cuộc đời của mình và cũng chẳng tin rằng trường đại học có thể giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Tôi đã tiêu tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi dành dụm phòng khi về hưu vào trường đại học. Vì vậy tôi đã quyết định bỏ học và tin tưởng rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi. Tại thời điểm đó, mọi việc dường như có vẻ rất khó khăn nhưng khi nhìn lại, tôi lại thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn nhất của tôi. Giây phút mà tôi bỏ học, tôi đã từ bỏ những môn học mà tôi không hề thích, thay vào đó, tôi bắt đầu tìm hiểu những môn học khác có vẻ như thú vị hơn rất nhiều.
              ......
              Mọi chuyện không diễn ra nhẹ nhàng một chút nào. Tôi không có phòng trọ vì thế, tôi phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của các bạn tôi. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng 5$, tiền công trả lại các chai Coca-cola và mối tuần tôi đi bộ 7 dặm qua phía bên kia thành phố để có được một bữa ăn ngon ở trại Hare Krishna. Tôi rất thích những món ăn ở đó. Sau này, tôi mới biết được rằng những gì mà tôi đã phải trải qua khi cố gắng theo đuổi niềm đam mê của mình là vô giá. Tôi sẽ lấy một ví dụ cho các bạn:
              .....
              Có lẽ ở thời điểm đó, trường Reed là trường duy nhất của cả nước giới thiệu nghệ thuật viết chữ đẹp. Ở tất các các khu học xá, tất cả các poster, tiêu đề của tất cả các tranh vẽ đều được viết tay rất đẹp. Vì tôi đã thôi học và không phải tham gia vào những khóa học bắt buộc thông thường nên tôi đã quyết định tham gia khóa học nghệ thuật viết chữ đẹp. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bầy một bản in lớn sao cho đẹp. Tôi nhận thấy rằng đây là một môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.
              ...
              Những thứ đó dường như chẳng có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống của tôi. Tuy nhiên, 10 năm sau này, khi chúng tôi đang thiết kế thế hệ đầu tiền của máy tính Machintosh, tất cả những điều đó dường như lại trở lại với tôi và chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, Machintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật rất đẹp. Nếu như tôi không tham gia vào khóa học đó ở trường thì Mac sẽ chẳng bao giờ có nhiều phông chữ như vậy. Kể từ khi Windows copy những mẫu chữ đó của Mac thì không có một máy tính cá nhân nào không có những phông chữ đó. Nếu tôi không bỏ học và không tham gia vào khóa học viết chữ đẹp thì tất cả các máy tính cá nhân bây giờ có thể chẳng có được chúng. Tất nhiên là khi tôi đang ở trường đại học thì tôi không thể kết nối những điểm mốc đó khi nó còn đang ở tương lai phía trước. Nhưng 10 năm sau thì những điều đó rất, rất rõ ràng.
              .....
              Một lần nữa tôi muốn nói với các bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không, các bạn chỉ có thể biết những điều đó khi nhìn lại mà thôi. Vì thế, các bạn hãy tin tưởng rằng, theo một cách nào nó, những điểm mốc sẽ nối kết với nhau trong tương lai của bạn. Các bạn cũng cần phải tin vào một số thứ khác như: sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả hoặc bất cứ cái gì. Phương pháp đó chưa bao giờ làm tôi thất vọng và nó đã tạo ra những thay đổi trong cuộc sống của tôi.
              .....
              Câu chuyện thứ hai của tôi là về tình yêu và sự mất mát.
              ....
              Tôi đã rất may mắn khi tôi đã muốn bắt đầu làm việc từ rất sớm. Woz và tôi đã bắt đầu những trang đầu tiên cho lịch sử của Apple trong gara của bố mẹ tôi khi tôi mới 20 tuổi.
              .....
              Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để sau 10 năm, từ chỗ chỉ có 2 người, trong cái gara bé nhỏ, Apple đã phát triển thành một công ty trị giá 2 tỷ đô la Mỹ với hơn 4000 nhân viên. Một năm trước đây, chúng tôi vừa mới bỏ đi sáng tạo đầu tiên của mình, máy tính Macintosh và tôi vừa mới bước sang tuổi 30. Sau đó, tôi bị sa thải. Làm sao mà bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà bạn đã sáng lập ra nó ? Oh, khi mà Apple đã phát triển lớn hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.
              .....
              Khoảng một năm gì đó, tình hình có vẻ rất khả quan. Nhưng sau đó, quan điểm của chúng tôi về tương lai bắt đầu khác nhau, thậm chí chúng tôi còn trở nên bất hòa. Khi có mối bất hòa đó xẩy ra giữa chúng tôi, hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi, ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng. Những điều mà tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đã biến mất, chúng đã bị phá hủy.
              .....
              Trong một vài tháng, tôi đã thực sự chẳng biết phải làm cái gì. Tôi cảm giác rằng mình đã làm cho những thế hệ đi trước tôi thất vọng và rằng tôi đã đánh rơi lá cờ khi nó đã được chuyền đến tay tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho việc cư xử không hay của mình. Tôi đã thua một cách rõ ràng và thậm chí, tôi đã có ý định bỏ cuộc. Nhưng có một cái gì đó bắt đầu chậm chậm sáng lên trong tôi. Tôi vẫn rất yêu quý những gì tôi đã tạo ra. Sự việc xẩy ra ở Apple có thay đổi tình yêu đó một chút nhưng trong tôi, tình yêu ấy vẫn còn. Chính vì thế, tôi đã quyết định bắt đầu lại.
              .....
              Ngay lúc đó tôi không nhận thấy, nhưng sau này, tôi mới biết rằng việc tôi bị Apple sa thải hóa ra lại là một việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Gánh nặng của sự thành công đã được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới tuy không có điều gì chắc chắn. Tôi đã để cho mình tự do bước vào một quãng đời đầy những sáng tạo của cuộc đời mình.
              .....
              Trong khoảng 5 năm sau đó, tôi đã bắt đầu xây dựng công ty NeXT và một công ty khác tên là Pixar. Tôi gặp và đã yêu một người phụ nữ tuyệt vời, chính là vợ tôi sau này. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình máy tính đầu tiên trên thế giới, câu chuyện đồ chơi. Hiện tại, nó đã trở thành xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới. Một sự kiện thay đổi đáng ghi nhớ đã xẩy ra khi Apple mua NeXT, tôi trở lại Apple, những kỹ thuật mà NeXT đã phát triển trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple.
              ....
              Tôi và Laurene cũng có một gia đình hạnh phúc.
              ....
              Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tất cả những điều đó sẽ chẳng bao giờ xẩy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Đó là một viên thuốc đắng nhưng tôi chắc bệnh nhân sẽ rất cần đến nó.
              .....
              Đôi khi cuộc sống dường như muốn cố tình đánh ngã bạn. Nhưng hãy đừng mất lòng tin. Tôi biết chắc chắn rằng, điều duy nhất đã giúp tôi tiếp tục bước đi chính là tình yêu của tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra được cái các bạn yêu quý. Điều đó luôn đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc sẽ chiếm phấn lớn cuộc đời bạn và cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những việc mà bạn tin rằng đó là những việc tuyệt vời. Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là bạn hãy yêu việc mình làm.
              ....
              Nếu như các bạn chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng bỏ cuộc bởi vì bằng trái tim bạn, bạn sẽ biết khi bạn tìm thấy nó. Và cũng sẽ giống như bất kỳ một mối quan hệ nào, nó sẽ trở nên tốt dần lên khi năm tháng qua đi. Vì vậy hãy cố gắng tìm kiếm cho đến khi nào bạn tìm ra được tình yêu của mình, đừng từ bỏ.
              ....
              Câu chuyện thứ ba của tôi là về cái chết.
              .....
              Khi tôi 17 tuổi, tôi đã đọc được một câu châm ngôn như sau: Nếu bạn sống mỗi ngày đều như ngày cuối cùng của cuộc đời mình, một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng bạn đã đúng. Câu châm ngôn đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong tôi và kể từ đó, trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi buổi sáng và tự hỏi mình : nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì và tôi chuẩn bị làm gì hôm nay? Và nếu trong nhiều ngày, câu trả lời vẫn là “không” thì tôi biết, tôi cần phải thay đổi điều gì đó.
              .........
              Suy nghĩ rằng mình sắp chết chính là điều quan trọng đã động viên tôi tạo ra cơ hội lớn cho cuộc đời mình. Bởi vì tất cả mọi điều từ sự kỳ vọng của mọi người vào bạn, tất cả mọi niềm tự hào cho đến nỗi sợ phải đổi mặt với sự xấu hổ hay thất bại, tất cả sẽ biến mất khi bạn phải đổi mặt với cái chết. Khi đó, chỉ còn lại điều gì thực sự quan trọng.Ý nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với cái chết, khi chúng ta sắp chẳng còn gì nữa, là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh khỏi việc chúng ta cảm thấy sợ hãi khi sắp đánh mất đi thứ gì đó.
              .......
              Chẳng có lý do gì để bạn không lắng nghe sự mách bảo của trái tim mình.
              .....
              Khoảng một năm trước đây tôi đã bị chẩn đoán là bị ung thư. Tôi đã chụp cắt lớp lúc 7:30 sáng và trên phim hiện rõ ràng một khối u trong tuyến tụy. Thậm chí tôi chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Các bác sỹ nói với tôi rằng đây là một dạng của ung thư và bệnh này không chữa được, rằng tôi nên chuẩn bị tinh thần mình sẽ chỉ sống được từ 3 đến 6 tháng nữa thôi. Bác sỹ của tôi khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại các công việc của mình, đó là cách họ nói khi khuyên bệnh nhân chuẩn bị cho cái chết. Điều đó có nghĩa là hãy về và sử dụng mấy tháng còn lại để nói với các con bạn những gì mà bạn dự định sẽ nói với chúng trong khoảng mười năm tới. Điều đó cũng có nghĩa là hãy cố gắng kín đáo để gia đình bạn có thể chấp nhận điều này một cách dễ dàng hơn. Điều đó có nghĩa là bạn hãy nói lời vĩnh biệt.
              ......
              Tất cả mọi ngày tôi đều sống với sự chẩn đoán đó. Sau đó, vào một buổi tối, tôi tiến hành kiểm tra sinh thiết, họ đút một cái ống qua cổ họng tôi, luồn sâu xuống dạ dày, sâu xuống ruột, ấn một cái kim vào tuyến tụy của tôi để lấy mẫu một số tế bào của khối u. Khi đó, tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi, người có mặt lúc đó đã kể với tôi rằng khi các bác sỹ phân tích những tế bào đó dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện ra rằng đây là một trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng cách phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.
              .....
              Đó là cảm giác mà tôi đã có khi phải đối mặt với cái chết và tôi cũng hy vọng tôi sẽ còn cái cảm giác đó một vài thập kỹ nữa. Khi đã từng trải qua điều đó, tôi có thể nói với các bạn một cách chắn chắn hơn là chỉ đơn thuần nhắc đến cái chết như là một điều hữu ích nhưng chỉ hoàn toàn là một nội dung mang tính trí tuệ mà thôi.
              ......
              Không ai muốn chết. Thâm chí những người muốn được lên thiên đàng cũng không muốn chết chỉ vì muốn được lên đó. Và cái chết là cái đích mà tất cả chúng ta đều phải đến, không ai trong chúng ta thoát khỏi nó. Và đó là cách mà nó phải diễn ra bởi lẽ cái chết chính là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Đó chính là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại đi những người già để mở đường cho những người trẻ. Ngay lúc này, các bạn đang là những người trẻ tuổi, nhưng sẽ không lâu nữa, khi các bạn tốt nghiệp, rồi trở nên già đi, và sẽ bị loại bỏ.
              .....
              Tôi xin lỗi vì có vẻ như tôi hơi xúc động nhưng điều đó là sự thật.
              .....
              Thời gian của các bạn là có hạn, vì thế đứng lãng phí để sống cho một cuộc đời ai đó. Đừng nhốt mình trong những tín điều nào đó, sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những người khác. Đừng để quan điểm của những người khác làm mờ nhạt đi quan điểm của chính bản thân bạn.
              .........
              Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì. Những điều khác chỉ là thứ yếu.
              ....
              Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách kỳ lạ được xuất bản với cái tên Cẩm nang toàn thế giới, cuốn sách này giống như kinh thánh của thế hệ chúng tôi. Người sáng tạo ra cuốn sách này là Steward Brand, một nghiên cứu sinh ở Menlo Park , cách đây không xa. Anh ta đã tạo ra nó bằng cảm giác đầy tính thi sỹ của mình. Thời điểm đó là vào cuối thập kỷ 60, trước khi có máy tính cá nhân và máy tính sách tay. Tất cả cuốn sách được đánh bằng máy chữ, cắt bằng kéo và bằng máy ảnh. Nó giống như trang Google trên giấy vậy, 35 năm trước khi có trang Google. Nó thực sự mang tính duy tâm, được tạo ra từ những công cụ tinh xảo và những ý tưởng vĩ đại.
              .....
              Steward và các đồng sự của ông đã xuất bản một số tập của Cẩm nang toàn thế giới và sau đó, họ xuất bản tập cuối cùng. Thời gian đó vào khoảng giữa những năm 70 và tôi chỉ bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở trang bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường vùng nông thôn trong ánh bình minh, điều mà bạn có thể tìm thấy sự an bình nếu bạn là người ưa mạo hiểm. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ“ Đó là lời tạm biệt của họ khi kết thúc cuốn sách. “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ”. Và tôi luôn cầu chúc điều đó cho chính mình. Ngày hôm nay, các bạn đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào con đường mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.
              ....
              Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ.
              .....
              Cảm ơn các bạn rất nhiều.
              .....
              Steve Jobs"

              #1526
                dzuylynh 12.03.2011 05:11:06 (permalink)
                0


                GIA ĐÌNH

                Bố Tíu nhất hướng thảo lương
                Tứ phương Mẹ Tịt tìm đường nuôi con
                Việt Anh : Cả TiT còn non
                Trâm Anh bé hột MiT ngon : út nhà ...
                Gia đình hạnh phúc quá ta
                Vợ chồng con cái vinh hoa cả đời
                Ai buôn một vốn bốn lời
                Chồng , con là vốn , em lời nhờ Thơ ...
                Làm Tằm , em phải nhả Tơ
                Làm Thơ ...em chỉ đôi khi ...thẩn thờ !
                Ai yêu em cũng cứ ...lờ
                Ai ghét em cũng ...tình vờ như mơ !
                Biết làm thơ thích lắm cơ !
                Biết làm Người , thích vạn lần làm Thơ !
                Làm người MẸ dạy từ thơ ...
                Làm con CHA quản thuở ngơ dại khờ
                Thơ từ sách vở lơ mơ
                Thơ từ huyết lệ vẩn vơ mấy hàng
                Thơ dọc rồi lại thơ ngang
                Từ gan sang phổi, tim ... tràn qua Văn
                Làm văn em chỉ lăng xăng
                Lấy đời thiên hạ mà quăng lên mình
                Thơ Văn cứ thế ..xập xình !
                Lục bình trôi dạt, mảnh tình thế nhân
                Đôi khi , thảng lúc bâng khuâng
                Khiêng lui vần tới, tinh thần thảnh thơi !
                Vậy mà vui lắm anh ơi !
                Cho Đời hạnh phúc , mình thời hưởng theo...
                Dốc đời quả lắm cheo leo !
                Dốc tâm phụng sự phước gieo thập thành !
                Con Tạo đâu nỡ đành hanh ...
                Cầu xin hạnh phước an lành cho em !
                #1527
                  Ct.Ly 12.03.2011 06:22:46 (permalink)
                  #1528
                    Phù vân 13.03.2011 02:52:58 (permalink)
                    0



                    GIỌT LỆ PHÙ TANG

                    choemYoshiko,ngườicongáiTháiDươngThầnNữ


                    tôi quen em nơi góc nhỏ phi trường
                    san jose một chiều sương khói nhuộm
                    tiếng đàn tôi che mắt nhìn luống cuống
                    em vụng về hòa nhịp khúc tơ buông
                    tiếng vỹ cầm thanh thóat vọng từ khuôn
                    nhạc giao hưởng cung mi buồn đến thế
                    buổi biểu diễn tôi vô tình đến trể
                    em giận hờn pha lệ tách cà phê
                    tưởng thế thôi hờn tan cuối nẽo về
                    tình nghệ sỹ như rong rêu cuối bể
                    lời chưa ngỏ ...tôi làm sao có thể...
                    nghệ sỹ thường ai tránh dễ đam mê
                    buổi chia tay ngấn lệ Seatle
                    cánh nhạn trắng vơi dần theo năm tháng
                    đã mấy xuân mai vàng tôi nhặt lá
                    biết bao mùa đào chớm hạ quê em
                    Phú Sỹ Sơn mây trắng quá êm đềm
                    trong một sớm sóng rền khua bọt bể
                    đảo thái dương nữ thần bao diễm lệ
                    vụt tan thành bình địa nát sơn khê
                    giữa cơn mê nghìn hạt lệ em đong
                    tôi thắp ngọn nến hồng cho Phú Sĩ
                    cuồng nộ hãi hùng Tsunami
                    chén trà độc ấm men Thiền vị
                    xót thân phận lê dân vì thiên nạn
                    thương hồn oan hòa giọt lệ PhùTang
                    ngày cầu nguyện bình an cho nước Nhật
                    đêm khấn từ Phật Thất gửi trao em
                    Yoshiko
                    Yoshiko

                    thảovânam.thứsáungàybuồnchonứơcNhật
                    PhùVân


                    #1529
                      THƯƠNG GIANG 13.03.2011 06:10:00 (permalink)
                      0





                      "Bức tranh dang dỡ "



                      Vẽ nốt bức tranh.


                      (Mến tặng anh TriArt)

                      Sao chẳng vẽ nốt bức tranh.
                      Nửa chừng buông cọ để thành dở dang?
                      Trên giá những vệt buồn  loang.
                      Nâu trầm u tịch,mầu vàng ...thê lương...

                      Biết rằng còn có đời thường.
                      Mưu sinh ,bươn chải đâu nhường nghệ nhân?
                      Đành thôi ,cõi tạm  dương trần.
                      Buồn, vui cay đắng... một lần phải qua.

                      Bĩ cực cũng chớ nề hà
                      Tan giông biển lại hiền hoà  người ơi!
                      Tạm quên hơn ,thiệt...chuyện đời.
                      Tìm vui thư quán rong chơi :cọ-mầu...

                      Bức tranh lược bớt gam nâu,
                      Thêm mảng mầu sáng ,thấy  sầu tiêu tan.
                      Thả hồn theo những  tiếng đàn.
                      Đừng buông cọ vẽ ,tranh hoàn thiện nghe...

                      Thương Giang


                      @_Anh Trí ơi!
                      Dù có chuyện gì đi cũng "đừng bỏ cuộc chơi" ...Đừng bỏ bức tranh vẽ dở với những vệt buồn loang ...Hãy vẽ nốt  bức tranh của mình như đã từng hoàn thiện  bức tranh cho em này  nhé.
                      Mong anh sớm quay trở lại với VTN.



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2011 06:16:10 bởi THƯƠNG GIANG >
                      #1530
                        Thay đổi trang: << < 100101102 > >> | Trang 102 của 123 trang, bài viết từ 1516 đến 1530 trên tổng số 1838 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9