" VƯỜN TAO NGỘ "
Thay đổi trang: << < 121122123 > | Trang 122 của 123 trang, bài viết từ 1816 đến 1830 trên tổng số 1838 bài trong đề mục
dzuylynh 02.06.2011 00:23:59 (permalink)
0
 
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP

Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
 
 
Phần 3 Chương I

 
Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!


Cùng lúc dới diệc chơi bănh, tui phải dô lốp học. Hồi học trường ngố, tụi tui thựt sự hổng có học dì nhìu, nhưn bây dờ có nhìêu thứ phải làm thiệc. Nhưng mà dù sao, ngừi ta củng tìm cắch cho tui goa hết mấy cái khó, như là tui có 3 lớp dống như ở nhà dậy, tui muống làm cái dì thì làm, và rồi 3 lớp học có một cô giáo dạy riêng cho tui đọc chử.  Chỉ có “hai đứa tụi tui”.  Cô giáo rấc tử tế dà đẹp nửa bởi thế cho nên hơn một hai lần tui đã có ý nghỉ hơi bậy bạ dìa cô giáo. Tên của cô giáo là cô Hằng.

Chỉ có khoảng một lóp duy nhứt mà tui thích,  đó là lốp ăn trưa, nhưng mà tui hổng ngỉ là bạn kiu nó là một lốp học. Lúc tui còn học ở trường ngố, má tui làm cho tui một ổ bắnh mỳ kẹp thứt ăn, với lại một cái bắnh bích ghuy, dới lợi một miến trái cây, nhưn hổng bao giờ có chuối, rồi tui đem tới trường. Nhưng mà trong ngôi trườn nằy ngừi ta có một quáng cà phê kiu là cà-phê-te-rịa dì đó với 9, 10 thứ khác nhao để ăng cho nên tui gặp trục trặc hổng biếc chọn thứ nàu. Tui ngỉ là chắc là có ai đó nói lại, bởi vì sau một từng hay sao đó, guấng liện diêng Té bỉu tui cứ bước thẳng tới ăng bấc cứ cái dì mà tui thích bởi dì “tấc cả đả được thănh toáng rồi.” Thôi thì kệ bà nó, tui khỏi phải suy ngỉ chi cho mệt!

Mấy bạn đóan thử sem ai sẻ ở trong lớp nhà dới tui?  Còn ai nửa ngoài con nhỏ Duyên. Con nhỏ tới chổ tui đứng ở hành lan của trường rồi nói là nó nhớ tui học chung dới nó năm lốp 1. Cô ta bay giờ lớn lắm, dới mái tóc đen nhắnh, và đôi chưn giài dới khuông mặc trái soan thiệt đẹp, có mấy thứ nửa của con nhỏ cũng đẹp lắm nhưng… tui hổng dám nói ở đây.

Đội banh hổng phải được như ý múôn của ông guấng liện diêng Té. Ổng thường hổng vui và lúc nào cũng la lớng tiến với tụi tui. Ổng hét dô mặc tui luông. Ngừoi ta ráng tìm cắch này cắch khác cho tui đứng iên dới lại hổng cho đối thủ dực banh từ cái thằng ôm banh, nhưng hổng sao làm được ngọai trừ khi cả đám phải chạy cùng dới trái bănh cho tới lằng dửa. Ông Té củng hổng vừa í với cắch chơi banh của tui lắm, để tui nói bạn nge, tui đả phải dật lộn thật nhièu lần dới cái cây xồi đó. Nhưng rồi tui hổng có cắch nàu đạt tới cái trình độ mà tui có thể tung ngừi tới cái thằng ôm banh như là ngừi ta muón tui làm. Có cái khỉ dì đó làm tui hổng làm được.

Cho tới một ngaỳ một biếng cố sảy ra làm thai đổi tấc cả.  Trong quáng Cà phê té rịa, tui đả lấy đồ ăng xong rùi, rồi tui tới ngồi kế bên con nhỏ Duyên. Tui hổng muốn nói dì hết, nhưng Duyên là ngừi di nhức trong trường mà tui có thể nói là chúng tui biếc nhao, dà tui cảm thấy thỏai mái ngồi kế bên Duyên. Thường thườn, Duyên hổng để í tới tui, dà con nhỏ chỉ nói chiện với ngừi khác. Lúc đầo thì tui ngồi chung dới mấy ngừi chơi banh chung, nhưng mà họ sem tui như hổng có mặc ở đó hay đại lọai như dậy.  Ích ra, Duyên có đối sử xự như là tui đang có mặc ở đó. Nhưng sau nhiều lầng, tui để ý là có một thằn khác hay ngồi gần Duyên, và thằng này bắc đầu có nhửng lời châm chọc tức dìa tui. Thằng này nói mấy câu như “Cái thằng Ngố như con Bò đó sao rồi?”  hay đại lọai mấy thứ như dậy. Và chiện như vậy kéo dài một hai tuầng hay sao đó, rồi tui hổng nói cái dì hết, nhưn cúi cùn tui nói – ngay cả tui bây dờ củng hổng tin là tui nói được đìu đó – tui đả nói là, “Tao hổng phải Ngố như con Bò, ” rồi thằn đó chỉ nhìn tui rời cười hô hố. Song rùi Duyên kiêu thằng đó im đi, nhưng mà thằng đó lấy sửa đổ dô đùi của tui, rồi tui nhẩy lên rồi chại vọt ra ngòai dì sợ.

Một ngài hôm sao hay sao đó, thằng đó tới gặp tui ở hành lan trong trường rồi nói là y sẻ dạy cho tui “một bài học”. Suốc ngày hôm đó tui sợ kinh khủng khíp, rồi đến chiều hôm đó, khi tui chửng bị tới phòng thể thao thì gặp thằn đó dới một đống bạn của hắn. Tui ráng tránh hắn nhưng hắn tới gặp tui rồi đâỷ dô vai tui. Rồi hắn nói đủ thứ nhửng thứ sấu, kiêu tui là “đại ngu dốt” và dống như dậy, rồi thằng đó thoi dô bụng tui. Thiệc ra tui hổng có đao lắm, nhưn tui bắc đầu khóc tui wẹo ra hướng khác rồi bắc đầu chạy và chạy, rồi tui nge thằng đó rược theo tui rồi mấy thằng khát củng chạy theo tui nửa.  Rồi tui ráng chại thiệc nhănh tới phòng thể thao, tui chại băng goa sân tập đá banh rồi bấc thình lình tui thấy ông Té, guấng liện diêng đang ngồi trên kháng đài coi tui chại.  Mấi thằng rượt tui hổng bám theo tui nửa mà đi goa hướn khát, rồi ông Té kiêu tui mặt bộ đồ đá banh dô ngai tức khắt, tôi thấy khuông mặc của ông Té kỳ goặc chưa từng thấy. Một lác sao, ổng vào phòng thay dới một tấm dấy có vẻ hình – có tất cả 3 cái – rồi ổng kiêu tui ráng tìm cắch nhớ chúng.

Trưa hôm đó trong giờ tập banh, ông Té sếp mọi ngừi thành 2 đội rồi bấc thình lìnf hàng tiềng dệ đưa banh cho tui dà tui phải chại ra ngoày bên tay mặc rồi chại tới cúi lằn dẩn tới cây cột gôn. Khi mà cả đám dí theo tui, tui ráng hết xức chại cho thiệt lẹ hổng thôi cái đám đó xẻ bắt tui rồi đè tui xuống – dà cái đám đó có tới 7, 8 đứa đang dí tui. Ông Té khóái góa cở thợ mộc; ổng nhải lên nhảy xuốn như bị động cơn và dổ lưng mổi ngừi. Tụi tui đã chạy đua nhièu lằn rồi, khi mà ông Té muốn coi tụi tui chạy nhănh cở nào, nhưn mà  tui nghỉ là tui chạy nhănh hơn nhiều khi có ai dí tui. Nhưng mà có thằng khùng nào nghu đến nổi hổng chạy nhănh hơn khi bị dí hông?

Dù sau đi nửa, nhiều ngừi biếc và thích tui hơn từ lúc đó, dà mấy thằng trong đội banh bắc đầu tử tế hơn dới tui hơn. Tụi tui đã có một trận đấu đầu tien, tui teo mún chết luông, nhưn mà ngừi ta đưa banh cho tui dà tui chaỵ tới lằng gôn hai ba lần và kể từ đó ngừi ta tử tế dới tui thiệc là nhiều luông.  Chắc chắng là cái trường trung học đó học đã làm thai đổi mọi thứ trong đời tui.  Đến nổi tui đã bắc đầu thíc  ôm banh chạy, nhưn mà họ chỉ thường thườn bỉu tui chại  dòng ra hai bên mép sân rồi mới chại tới, bởi dì tui không học nổi cắch chại chín dửa rồi chại đè cáng lên ngừi ta luôn như mấy cầu thủ khác thườn làm. Một trong hai tên khủng bố nói là tui là trung vệ bự nhức trong lịch xử đá banh của tòn bộ các trường trung học trên thế dới. Tui hổng ngỉ là tên đó nói như dậy để mà khen tui.

Ngoaì diệc chơy banh ra, tui đọc chử càn ngày càng khá nhờ cô giáo Hằng. Cổ đưa tui cuốn Tôm Xôi-Dò của Hàn Mặc Tử, dới lại hai cuống sách nửa tui hổng nhớ tên nổi, rồi tui đem hết mấy cuống đó dìa nhà dà đọc hết lun, nhưng rồi cổ cho tui làm một cái tét thì tui làm hổng khá lắm. Nhưng mà tui bảo đảm thíc hết mấy cuống đó.

Một thời dan sau, tui bắc đầu ngồi lại kế bên con nhỏ Duyên trong quán Cà-Phê-Te-Rịa, trong một thời dang dài hổng có trục trặc gì hết, nhưng rồi một hôm, dào mùa xưng, tui đang đi bộ dìa nhà thì còn ai nửa ngòai cái thằng đã đổ sửa dô đùi tui rồi dí tui hôm trước. Nó cầm một cay gậy trong tay rồi bắc đầu kiêu tui bằng những tên như “khờ” hay “con bò.”

Có mấy ngừi đứng dòm rồi Duyên củng đi tới, tui bắc đầu tính dọt lẹ nửa – nhưng hổng hiểu sao, tui biếc là tui hổng thể làm như dậy. Thằng đó lấy cây chọt dô bụng tui, rồi tui mới tự nói dới tui, mẹ cha mày, rồi tui một tay chụp tay thằng đó rồi dới tay kia tui nóc ngược dô đầu nó, dà mọi chiện xem như kết thút.

Tối hôm đó, má tui bị một cú điện thọi từ ba má của thằng khỉ đó, nói là niếu tui mà đụng con của ổng bả lần nửa, ổng bả xẻ báo cho nhà chức chắch cho tui dô cải tạo “múc mùa Lệ Thuỷ”.  Tui ráng dải thíc cho má tui biết, rồi má nói má hiểu mà, nhưng mà tui biết má đang lo. Má nói với tui là bởi vì tui bây giờ rất bự con, tui phải cẩn thậng, bởi dì tui có thể dể làm đau người khác.  Và tui gậc đầu, hứa dới má là tui sẻ không làm người khác đau. Tối hôm đó dô giường rồi tui nge tiếng má khóc một mình trong phòng.

Nhưng cái dụ mà tui goánh dăng cái thằng đó chắc chắng đã có một ảnh hưởng lớn, như là tạo ra một tia xáng chiếu dô sự ngiệp đá banh của tui.  Ngay ngày hôm sau, tui xin ông Té cho tui được dẩn banh chạy thẳng chứ không cần chạy quẹu qua một bên nửa, và ông Té đồng ý, và rồi tui chạy dượt qua được 4, 5 thằng luôn và tui thấy chung quănh tui thiệt là trống, rồi cả đám tụi nó phải dí theo tui nửa.  Năm đó, tui được tuyển chọn vô đội Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Tui hổng thể tin được điều đó. Má tui đã mua cho tui hai đôi dớ mới và một áo xơ-mi mới cho ngày sinh nhật của tui. Má củng ráng vơ véc tiền mua cho tui một bộ đồ vét mà tui mặc trong bửa lảnh thưởng giải Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Bộ đồ vét đầu tiên trong đời tui. Má cột cà-vạc cho tui rồi tui đi nhận giải thưởng.

(Hết chương 1)





<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2014 15:27:47 bởi Ct.Ly >
dzuylynh 02.06.2011 02:34:09 (permalink)
0
 



 diễn ngâm Dzuylynh  
http://www.box.net/shared/if9jscohq6


DỐC TÌNH


 Chiều nay bên quán dốc tình
Giọt cà phê nhắc thuở mình bên nhau
Chút tình xuôi dốc Nam Giao
Người đi còn nhớ đêm nao trăng buồn?
 
Vô tình chi mảnh trăng suông
Ngày em thôi biết nỗi buồn lẻ đôi
Đắng cay cũng một khoang đời
Buồn vui âu cũng một thời sẻ chia
 
Mình ta với giọt cà phê
Tình theo con dốc xuôi về phương xa
Nhà ai sáng rực đèn hoa
Không tin báo hỉ... biết là vì đâu?
 
Ừ thôi... đã lỡ mùa cau
Ừ thôi... đã nhạt miếng trầu chưa têm
Trách hờn chỉ xót nhau thêm
Trăng xưa đã rớt bên thềm hư vô
 
Chút tình xuôi dốc Nam giao
Cà phê tí tách tan vào hư không
Ai vui má đỏ môi hồng
Mình ta ngồi đếm giọt lòng đầy vơi
 
Huế 1/6/2011
Sông Hương 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2011 09:14:57 bởi dzuylynh >
Phù vân 02.06.2011 11:43:06 (permalink)
0
 
MỘT NHÀ THƠ LỚN VIỆT NAM HẢI NGỌAI






.....................................................................................................................................


<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 21:38:32 bởi Phù Vân >
dzuylynh 03.06.2011 03:28:20 (permalink)
0
 
 
thơ diễn đọc : Dzuylynh
 
http://www.box.net/shared/3lk3zpbnm0




HƯ ẢO MỘT CƠN MÊ

__________________________________________________________________________
Mầu Hoa Khế



Nắng không về đã hôm nay mấy bữa
Trời âm u buông thỏng mái sương buồn
Gió hồn nhiên lay nhẹ bụi mưa tuôn
Lá hờn dỗi chạy ùa trên đường phố

Có chiếc lá vô tình nằm trước cửa
Màu úa vàng chờ tàn rữa hư không
Em giữ vội để mang làm minh chứng
Ca khúc nào ngày tháng đó yêu anh

Kể từ khi vòng tay ôm lần cuối
Em cúi đầu nghiêng vạt tóc mây che
Trái tim rung thẩn thờ chùng nhịp lổi
Sân ga chiều bao buốt giá mang theo

Em bước vào toa trong ôm mặt khóc
Bánh xe lăn trên đường sắt lạnh lùng
Tình nào buồn hơn cuộc tình vô vọng
Hai mươi năm thương nhớ đến ngập lòng

Em lạc lõng giữa biển đời gió bão
Chiều mùa đông khản giọng gọi ai về
Đêm rét mướt nhiêu khê tìm ngọn lửa
Đóm lập loè hư ảo một cơn mê ...



Mầu Hoa Khế
Nov2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 05:19:31 bởi dzuylynh >
dzuylynh 03.06.2011 06:15:27 (permalink)
0
 

  
                                     
Nghiêng
 
Nghiêng vai chiều rất muộn
Thả nhớ về phương em
Giọt sương nào dịu êm 
Đậu xuống lòng tê tái
Lối xưa giờ bước lại
Quen lạ dấu người xưa 
Nụ hôn ngày hôm qua
Như còn vương đâu đó
Khẽ thầm thì cơn gió
Tìm câu hát ngày xưa
Lời hát buồn như mưa
Chiều nao mình xa vội
Thương ai chiều gió nổi
Nghiêng ngã vần thơ đau
Từ độ mình xa nhau
Trăng thôi làm con gái
Đường xa chừng ái ngại
Lỡ thì những mùa ngâu
Đôi mình nghiêng vào nhau
Những vui buồn một thuở


Huế 20.4.2001
Sông Hương

 



  photo : Chu cách Tiên

                                                                   http://www.box.net/shared/sje870hj5i

 
                                                                         NGHIÊNG
 
                                                                                        thơ Sông Hương
                                                                                        phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
tặng diênvỹ
 
 
nghiêng vai chiều rất muộn . thả nhớ về phương em . giọt sương nào dịu êm . đậu xuống lòng tê tái...

đường xa chừng ái ngại . lỡ thì những mùa ngâu. đời mình nghiêng vào nhau. những buồn vui một thuở

khẽ thầm thì cơn gió. tìm câu hát ngày xưa. lời hát buồn như mưa. chiều nao mình xa vội  

thương ai chiều gió nổi. nghiêng ngã vần thơ đau.

từ độ mình xa nhau . trăng thôi làm con gái

từ độ mình xa nhau

nghiêng ngã vần thơ đau

từ độ vần thơ nghiêng

hai đứa mình xa nhau...
 
 
half moon bay June.2.2011
dzuylynh


 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 14:19:18 bởi dzuylynh >
#1820
    dohop 03.06.2011 09:25:49 (permalink)
    0
    LÂM NGỐ
     
     
    Nguyên tác : FORREST GUMP
    Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
     
     

     
    Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!


    Bóng chày = baseball
     
    Gáo = Ông Gáo, Mister Bryant. Có thể ông Gao là viện phó hay viện trưởng hay huấn luyện viên túc cầu của một trường Đại Học nổi tiếng, ngưỡng mộ tài chơi banh của Ngô Lâm. Ông Gáo khoái Ngô Lâm gọi ông ta là “Gấu”.
     
    Nủ-Ướt = Nữu Ước, Thành Phố New York của Hoa Kỳ
     
    Phố-Mã-Tà = Flomaton, tên một thành phố nhỏ ở Hoa Kỳ


    v.v... Nhấn ở đây để đến trang chú thích



    Lâm và Duyên ngày còn nhỏ



    (Phần 1, Chương 2)
     
     
     
    Buổi tiệc dành cho đội túc cầu Toàn Tiểu Bang sẻ đượt tổ chức tại một phố nhỏ tên là Phố-mã-tà, ông Té nói là để “thay đổi bầu không khí” và  đi qua mấy đường rày se lửa là tới.  Chúng tui đi bằng se buýt – có khoản 5, 6 đứa tụi tui là ngừi trong vùng mà được giải thưởng – và tụi tui được điệu lên xe tới Phố-mả-tà. Khoản 1, 2 tiếng nửa chúng tui mới tới nơi mà chiếc se buýt hổng có phòng L., tức là chổ để… đái, mà tui đã uốn 2 ly nước đá nhận trước khi đi, bởi dậy mà khi tới Phố-mả-tà tui thiệc sự là đã góa mắc đái.
     
    Tiệc được làm tại một giảng đường của Trường Trung Học Phố-mả-tà, và khi tụi tui dô trỏng rồi, tui dà mấy thằng nửa đi kiếm phòng L.. Hổng hiểu sao, khi tui kéo phẹc-ma-tuya quần xuống, cái đồ kéo dính dô cái vạt áo xơ-mi nên hổng kéo nó suống được. Sau nhiều lần thử giúp tui, một thằng tốt bụng của một trường khác (là đối thủ của tụi tui) chạy ra ngoài kiêu ông Té, rồi ông Té vô phòng L. cùng dới 2 tên khủng bố. Một trong hai tên khủng bố nó là cắch duy nhức để mà kéo phẹc-ma-tuya xuống là xé nó ra làm hai. Lúc này, ông huấng liện diên, ông Té chống nặnh rồi nói, “bộ hai anh nghỉ là tui sẽ cho cậu ta ra bàng tiệc dới cái phẹc-ma-tuya mở banh khoai lang khoai mì ra ngoài hay sao? Hai anh có biết là mọi ngừi sẻ có cái cảm nghỉ thế nào dìa đội banh của chúng ta hông?”  Rồi ổng quay dìa phía tui và nói, “Lâm, chắc là em chịu khó nín tè cho tới khi xong tiệc nha, rồi chúng tui sẽ tìm cách mở phẹc-ma-tuya cho em – Em thấy được chứ?”  Và tui gật đầu, bởi dì tui hổng biết làm cắch nào khác, nhưng tui tưởng tượng ra được là tui sẻ có một buổi tối rất dài, dài lắm.
     
    Khi tụi tui ra ngoài và đi tới giảng đường có cả hàng triệu ngừi đang ngồi ở bàn, nói cười và vổ tăy khi chúng tui bướt ra. Tụi tui được sếp vô một cái bàn dài trên sân khấu trước mặc mội ngừi, dà nhửng dì tui sợ nhức dìa buổi tối dài đăn đẳn đả trở thành hiện thực… Có vẻ như là ai ai củng đứng dậy phác biểu – ngay cả mấy anh chị bồi bàn, và cái ông gác cổng củng phác biểu.  Tui ước gì có má tui ở đây, bởi vì má có thể giúp tui, nhưng bây giờ má đang ở nhà vì bị cúm.  Rồi cuối cùng củng tới lúc chúng tui được trao giải thưởng, đó là những trái banh cà na óng ánh như vàng 18 ka-ra, và khi tên của tụi tui được kiêu, tụi tui thêo thông lệ là tiến đến mi-cờ-rô để nói “cám ơn,” nhưng ngừi ta củng nói nếu ai muốn nói gì thiêm thì nói, và nhớ là nói ngắng gọn để chúng tui có thể ra khỏi giảng đường trước khi thế kỹ này chấm dứt.
     
    Hầu hết mọi ngừi đả nhận được phần thưởng và nói “cám ơn,” rồi tới phiên tui. Ai đó ở mi-cờ-rô kêu “Ngô Lâm,” hổng biết tui nói cho bạn nge chưa, tui họ Ngô, tui đứng dậy rồi tiến tới và ngừi ta trao giải thưởng cho tui. Tui ghé dô mi-cờ-rô rồi nói, “Cám ơn quý dị”, rồi mọi ngừi bắt đầu reo dui om xòm, dổ tay thật lớn và tất cả cùng đứng dậy. Tui nghỉ là ai đó đả nói trước dới họ là tui thuộc loại hơi ngố ngố hay sao đó cho nên ngừi ta đặc biệt tử tế dới tui.  Nhưng tui quá đổi ngạc nhiên trước tấm lòng tốt của mọi ngừi, tui hổng biết phải làm sao, cho nên tui cứ đứng đực mặt ở đó. Rồi ai cũng im lặng chờ nge tui nói, cái ông coi cái mi-cờ-rô mới bước tới hỏi tui muốn nói gì thêm hông. Và tui nói, “Tui phải đi đái.”
     
    Mọi ngừi dà quang khắch hổng nói gì hết trong một lúc, rồi họ bắc đầu nhìn nhau, rồi họ thì thầm nho nhỏ gì đó, rồi ông Té lên sân khấu vịn tay tui rồi dìu tui dìa chổ ngồi. Thời gian còn lại của buổi tiệt, ông Té phải liếc nhìn tui luôn, nhưng ngay sau khi bửa tiệc chấm dức, ông Té dà hai tên khủng bố đưa tui lại phòng tắm và xé banh cái phẹc-ma-tuya guần giùm tui, phải nói là tui làm được một xô đầy luôn!
     
    “Lâm,” huấn liệng diên Té nói sau khi tui tè xong, “tui phải công nhận là em có cách nói chuyện có duyên khác thường thiệc!”
     
    Và năm kế tiếp hổng có dì đặt biệt lắm, ngọai trừ ai đó tung ra lời đồn là có một thằng ngố trong đội túc cầu Toàn Tiểu Bang cho nên có một đống thơ gửi tới tui từ khắp nơi trong nước. Má gom hết mấy lá thơ lại rồi đóng và dán lại trong một cuốn an-bum thiệt bự.  Một hôm, có một gói gòa gửi tới tui từ Thành Phố Nủ Ướt trong đó có một trái banh chầy hay banh bết-xờ-bô gì đó chính hiệu con nai vàng của đội banh chầy Thành Phố Nủ-Ướt, tòan bộ cầu thủ trong đội banh chày nổi tiếng của Mẻo này ký tên dô trái banh và tặng tui. Đó là đìu quý nhức xảy ra cho tui từ trước tới bây giờ!  Tui quý trái banh đó như là một thỏi vàng ròng, cho tới một hôm khi tui tung banh chơi ở trong sân nhà thì có một con chó thiệt là bự phóng tới chụp trái banh từ trên không rồi gặm và nhai trái banh thiệc ngon lằnh. Nhửng chiện giống như dậy luôn xảy ta dới tui.
     
     
    Một hôm, huấng liện diên Té kiêu tui rồi đưa tui đến văng phòng hiệu trưởng.  Trong phòn có một ông từ trường Đại học, ổng bắc tay tui rồi hỏi tui có bao dờ nghỉ đến chiện chơi túc cầu ở đại học không. Ổng nói là ngừi ta đả “theo dỏi” tui trong xuốc thời giang qua.  Tui lắt đầu, bởi dì tui đả hổng nghỉ đến chiện đó.
     
    Ai củng có vẻ kính nể ông này, ai củng cúi đầu, khúm núm dạ thưa, kiêu ổng là “Ông Gáo.” Nhưng ông Gáo biểu tui cứ kiêu ổng là “Gấu,” mà tui nghỉ là cái tên này tức cười thiệc, ngọai trừ là tui công nhậng ổng có phần nào giống con gấu. Ông Té cho biết là tui hổng phải là học sinh thông minh nhức, nhưng mà ông Gấu nói là ổng sẽ có cách giúp tui đặc biệc trong việc học ở đại học, bởi dì hầu hết mấy cầu thủ đang chơi cho đội banh của trường đại học cũng hổng có thông minh hơn tui nhiều. Một tuần sau, ngừi ta cho tui làm một bài tét dới nhửng câu hỏi hóc búa hóc kiềm gì đó tui chưa hề thấy bao giờ. Sau một hồi ngồi dới bài tét tui thấy buồn ngủ nên ngủ luôn hổng làm thêm câu nào nửa.
     
    Hai ngày sao, ông Gấu tới trường nửa và tui được mời tới văng phòng hiệu trưởng cùng dới huấn liện diên, ông Té.  Mặt ông Gấu thiệc là bí xị thê thảm thiết, nhưng ổng vẫn nói chuyện nhẹ nhàng dà tử tế; ông Gấu hỏi tui có phải tui đả cố gắng hết cở trong cái tét đó không. Tui gậc đầu, ông hiệu trưởng trợn mắt nhìn tui, rồi ông Gấu nói, “Thôi thì… Thật đáng tiếc, bởi vì điểm của bài tét có vẻ cho chúng ta biết là cậu học sinh này thực sự ngốc.”
     
    Lúc này ông hiệu trưởng gậc gù, còn huấn liệng diên Té thì đứng đó với hai bàn tay đút trong túi quần với khuôn mặt buồn thê thảm. Có vẻ như là tui hổng còn triển vọng chơi banh ở đại học.
     
    Cái sự thậc là tui quá ngố để được chơi trong đội banh của đại học có vẻ hổng làm cho Quân đội Mỹ nể tui lắm. Năm đó là năm cuối của trung học và khi tới mùa xuân những học sinh khác điều tốt nghiệp. Dù sao, ngừi ta củng cho tui lên bục đứng, họ còn cho tui vận áo dài đen tốt nghiệp nửa. Ông hiệu trưởng thông báo đến mọi ngừi là nhà trường sẻ tặng cho tui một chứng chỉ “đặc biệt”.  Tui tiến tới mi-cờ-rô, hai tên khủng bố cùng đứng dậy đi với tui – tui đoán là để đề phòng tui phác biểu bậy bạ như lần ở hội trường giải túc cầu Toàn Tiểu Bang. Má tui ngồi ở hàng ghế đầu trong đám quan khách, má đang khóc và đang vẩy tay, tui rất cảm động và vui, như là tui đã thiệc sự đạt được điều gì đó.


     
    Nhưng cuối cùng, khi tui dìa nhà rồi, tui mới hiểu rỏ hơn được những giọt nước mắt của má và nỗi buồn lo của mọi ngừi, của ông Gấu, ông hiệu trưởng, ông Té và ngay cả hai tên khủng bố. Có một lá thư gửi từ quân đội bỉu tui phải báo cáo dới cơ quang tổng động hòn hay động viên hay con khỉ gì đó. Tui thực sự hổng rỏ cách mánh mung chạy chọt, nhưng má có chạy chọt – đó là năm Mậu Thân Mậu Khỉ gì đó (1968), và có đủ thứ cách mánh mun chạy chọt đả sảy ra.
     
    Má đưa tui một lá thơ từ ông hiệu trưởng để cho tui đưa lại cho cái đám động hòn, nhưng hổng hiểu sao tui làm mấc cái lá thơ đó trên đường tới chỗ gi tên dô quân đội.  Chổ đó là một chổ điên khùng. Có mấy tên da xạm màu bận đồ lính la hét mọi ngừi và phân chia mọi ngừi ra làm mấy đám. Tụi tui đang đứng ở đó và một tên lính bước tới rồi ré lên, “Nge đây, tui muốn phân nửa mấy anh goa bên đó, phân nửa qua bên đây, rồi phân nửa còn lại đứng yên tại chổ!”  Ai củng bị đẩy qua ủi lại, ai củng lúng túng hết và ngay cả tui củng đoán được cái tên lính này là một tên đại ngốc.
     
    Ngừi ta đưa tui dô một phòng rồi bắc xếp hàng rồi kêu tụi tui cởi hết đồ ra. Tui hổng ham chiện đó, nhưng mấy ngừi khác điều cởi hết quần áo nên bởi thế tui củng phải làm theo. Họ nhìn tụi tui ở đủ chổ - mắc, mủi, miệng, tai – dà xem luôn của gúy và những chỗ kính. Tới một lúc, họ kiêu tui, “Khum ngừi xuống,” và khi tui đang cúi ngừi xuống, ai đó bất thình lình chọt một ngón tay dô ngay lỗ Đ. cuả tui.
     
    Đúng dậy!
     
    Tui goăy ngừi rồi tóm cái tên mất dạy đó rồi dọng cho nó một cú từ dưới cằm. Bấc thình lình, mọi chuyện trở nên ồn ào dà lộn sộn. Một đám ngừi xông tới nhảy đè lên ngừi tui. Nhưng mà tui đã quá quen dới cái trò chơi này. Tui hấc cả đám dăng ra hết rồi tui chạy ra cửa.  Khi tui dìa đến nhà và kể cho má nghe chuyện gì đả xảy ra, má buồn lắm, nhưng rồi má nói, “Lâm, con đừng lo nghỉ, mọi chiện rồi sẻ êm suôi thôi.”

    (Hết phần 1, chương 2. Còn tiếp...)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 10:19:33 bởi dohop >
    #1821
      Phù vân 05.06.2011 10:42:34 (permalink)
      0
      Nhạc yêu cầu cuối tuần:

      http://khoctham.us/2011/music/play/song/IW687WWF/Mat-em-la-noi-giu-tinh-nhau.html

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98451/108B10DD35804730882E25854AAC1CFA.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2011 10:44:55 bởi Phù Vân >
      Attached Image(s)
      #1822
        damotlanyeunhau 06.06.2011 05:23:14 (permalink)
        0


        aB thân mến chào cả nhà của VTN - cả nhà phẻ hôn??

        Mắt em là nơi giữ tình nhau - Dẫu tháng năm biên biếc nhạt, ngấn sầu - Nụ hôn nồng nàn ghì trong đôi mắt - Làn mi cong ưỡn che nắng, ngày mưa ...

        Mắt ai mà giữ hình đđđ gõ dzữ????? xm đi tìm kính hỉn vy nhìn cho đờn wờn xem là bông woa gì và thường sống ở đâu nha xm rất dốt về những đặc tính của mỗi loài hoa, hổng bít con ma nhỏ có thời gian ngâm cứu dzới aB hông??

        Chúc cả nhà 1 tuần mới vui khoẻ & bình an nhé - aB chửng bị đi làm mà răng hum ni lạnh wá . . .



        #1823
          Phù vân 06.06.2011 05:43:16 (permalink)
          0
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 21:40:08 bởi Phù Vân >
          #1824
            triart 06.06.2011 07:05:19 (permalink)
            0

            Mắt em là nơi giữ tình nhau - Dẫu tháng năm biên biếc nhạt, ngấn sầu - Nụ hôn nồng nàn ghì trong đôi mắt - Làn mi cong ưỡn che nắng, ngày mưa ... [Ximui]


            Mắt em là...Hoa...giữ tình nhau - Và giữ cả những vu vơ hờn giận -Một thuở nào say đắm...tuổi mộng mơ -
            Chỉ biết thế,yêu phải là như thế...- Giữ được gì chỉ...bóng mắt người thương !  



            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/A69B4F08D5EA4C3CA890DAA14365F929.jpg[/image]



            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2011 07:07:05 bởi triart >
            Attached Image(s)
            #1825
              dohop 06.06.2011 08:40:16 (permalink)
              0
              LÂM NGỐ
               
               
              Nguyên tác : FORREST GUMP
              Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh

               
              Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!





              Bình và Chi = Bonnie và Clyde,  hai nhân vật trong phim cướp Ngô Lâm xem cùng với Duyên.
               
              Phượng = Miss French, một cô gái ở trọ nhà của Ngô Lâm trong tuần lễ Lâm bị bắt quân dịch.


              v.v... Nhấn ở đây để đến trang chú thích
               




              (Phần 2, Chương 2)


              Còn lâu mới êm suôi. Tuần xau, một chiếc xe thùng lết bánh dô con đường nhà tụi tui rồi một đám lính mặc đồ ra trận dới mấy cái nón cối bóng lưởn tràn tới cửa nhà, và họ muốn gặp tui.  Tui đang trốn trong phòng, nhưng Má tới gặp tui rồi nói là mấy ngừi đó chỉ muốn cho tui góa giang đến đơn dị tổng động hòn hay động viên gì đó. Trên đường đi tới chỗ động hòn, mấy ngừi này canh chừng tui kỷ lắm, giống như là tui là một thằng điên dậy.
               
              Họ đưa tui tới một cái cửa nhỏ dẩn đến một văn phòng thiệt bự nơi đó có một ông lớn tuổi mặc quân phục bóng như chiếc dày và ổng củng nhìn tui rất kỷ. Ngừi ta kiêu tui ngồi xuốn rồi thảy cho tui một cái bài tét, mặc dù cái tét này dể thấy mù nội nếu xo dới cái tét mà tui phải làm ở trường để xin dô đá banh ở đại học, nó củng hổng có dể như ăn cơm bửa.
               
              Khi tui làm xong, ngừi ta đưa tui goa một phòng khác trong đó có 4, 5 tên đang ngồi tại một cái bàn dài bắc đầu hỏi tui mấy câu hỏi, họ chiền nhau tờ giấy, có lẻ là bài tét mà tui đả làm. Song rồi mấy tên đó chụm đầu lại nói dới nhau cái gì đó mà khi nói chiện xong, một trong mấy tên đó ký tên lên một tờ giấy rồi đưa lại cho tui.  Khi tui đem tờ giấy đó dìa nhà, Má đọc rồi má bắc đầu nắm tóc má mà kéo lên rồi khóc hu hu, “Con xin tạ ơn Chúa,” bởi dì trên tờ giấy có con dấu “TẠM HOẢN” quân dịt, dà dới lý gio tui đúng là ngốc như đinh ốc.
               
              Có một chiện củng xảy ra vào cái tuần đó và là một biến cố lớn trong đời tui. Có một cô gái ở trọ nhà tui, cổ làm nhân diên trực máy cho một tổng đài điện thoại không xa. Tên của cổ là cô Phượng. Cô Phượng rất đẹp, dể thương và ít nói, nhưng một buổi tối trời thật oi bứt, rồi có xấm chớp và mưa dông gió, cô Phượng lú đầu ra khỏi cửa phòng khi tui đi ngan qua và nói, “Lâm, chị có một hộp bánh dẻo hạt dẻ và hạnh nhân ngon lắm, chị mới mua trưa nay, Lâm ăn với chị hông?”
               
              Và tui nói “ăng,” rồi cô Phượng kéo tui vào phòng, trên bàn phấn trang điểm của cô Phượng là hộp bánh dẻo. Phượng cho tui một miếng, rồi hỏi tui nếu tui muốn ăn nửa, và chỉ ngón tay kêu tui ngồi lên giường. Có lẻ tui đả xực 10 hay 15 cái bánh thì có một ánh chớp ngoài cửa sổ, rồi một tiếng trời đánh cái rầm, cái màn cửa bị gió cuốn bay tung lên, rồi cô Phượng đẩy tui nằm ngửa ra trên giường. Cổ bắc đầu vuốt ve tui nhẹ nhàng và thân mật. “Em cứ nhắm mắc lại đi rồi thì mọi chiện sẽ êm xuôi cả thôi!” Cô Phượng nói như dậy với tui.  Kế đến, có cái gì đó chưa bao giờ sảy ra đả xảy ra. Tui hổng thể nói nó là cái gì, bởi gì hai con mắc tui đang nhắm, và bởi dì tui sợ má nghe được sẻ diết tui, nhưng mà để tui nói cho bạn nghe – cái đó đả cho tui một cái nhìn hoàn toàn mới lạ dìa mọi thứ trong tương lai.
               
              Dấn đề là mặc dù cô Phượng rất dể thương và tử tế, mấy cái mà cổ làm với tui tối hôm đó là mấy thứ tui thật sự muốn Duyên làm dới tui. Nhưng mà tui không biết làm cách nào làm được chiện đó với Duyên, ngay cả cái diệc đầu tiên là phải làm sao, dới tính tình của tui như dầy, làm sao tui có thể làm cái chiện hẹn hò với một cô gái. Chỉ cái việc hẹn hò nhẹ nhàng thôi đả khó rồi.
               
              Nhưng nhờ kinh ngiệm mới biết được với cô Phượng, tui có được cang đảm để hỏi Má là tui phải làm gì với Duyên, mặc dù chắt chắn là tui hổng nói cho má cái dì hết về cô Phượng. Má nói để má sắp sếp mọi chiện cho, và Má tới gặp má của Duyên, giải thích sự tình cho má của Duyên nghe, và chiều hôm sau, chèng đéc ơi, ai ở trước cửa nhà tui kìa, chính là Duyên!
               
              Duyên mặc áo đầm trắng với một bông hồng nhạt cài trên tóc và nàng đẹp hơn tấc cả nhửng dì tui đả từng mơ mộng.  Duyên bước vào trong nhà và Má đưa nàng tới phòng khách rồi mời nàng nước ngọt với cà-rem rồi gọi tui tới. Tui đang ở trong phòng và thấy Duyên bước tới cửa nhà là tui đả muốn chạy rồi, lúc đó 5 ngàn ngừi dí tui tui củng hổng hồi hộp bằng bước ra khỏi phòng vào lúc này, nhưng má đả tới phòng cầm tay tui đến phòng khách, rồi làm cho tui một ly nước ngọt với cà-rem nổi trong ly. Ly kem đả làm tui cảm thấy dể chịu.
               
               
              Má nói là tụi tui có thể đi xem xi-nê rồi cho Duyên 3 đô-la, rồi hai đứa tui đi bộ đến rạp. Chưa bao giờ Duyên dể thương như thế, nàng vừa nói, vừa cười, còn tui thì cứ gậc đầu và nhăn răng cười như một thằng ngố. Rạp chiếu phim chỉ cách nhà tui 4 hay 5 căn phố, và Duyên tới phòng vé mua vé rồi tụi tui vào chổ ngồi. Duyên hỏi tui có thích ăn bắp rang không, Duyên đi mua bắp và khi trở lại thì phim đả bắc đầu.
               
              Đó là một phim dìa hai ngừi, ngừi đàn ông tên là Bình và cô gái là Chi cướp nhà băng và trong phim có nhiều ngừi hay lắm. Nhưng có nhiều màn chém diết và bắn nhau và đủ thứ tầm bậy tầm bạ nửa. Đối với tui, cuốn phim thật tức cười dì ngừi ta có thể diết nhau bằng cắch này hay cắch khác, bởi dậy mà tui cười nhiều lắm khi mấy chiện giống dậy xảy ra, và cứ mổi lần tui cười như dậy, Duyên có vẻ như thụt ngừi xuống ghế. Xem được nửa phim thì nàng ta gần như đả rút xuống tận sàn rạp hát rồi. Bất thình lình tui thấy được như vậy, dà nghỉ rằng Duyên chắc là dì sao đó mà bị té khỏi ghế, bởi dậy, tui đưa tay xuống nắm lấy vai của Duyên để mà kéo nàng lên ghế lại.
               
              Nhưng khi tui kéo Duyên lên, tui nghe như cái gì đó bị rách, tui mới nhìn xuốn thì thấy cái áo đầm trắng của Duyên bị rách toàn bộ và mọi thứ của cô nàng điều chỉa ra ngoài. Tui mới lấy tay kia để che cho nàng, nhưng Duyên bắc đầu la hét điên khùng và guơ tay tùm lum hết, rồi tui ráng ôm cô nàng để cô nàng đừng bị té nửa hay bị xúc áo bức guần nửa, rồi chung quănh tui có nhiều ngừi nhìn xem chuyện gì ồn ào ầm ỉ đả xảy ra. Bấc thình lình, một tên bước xuống bậc chỉa đèn pin xáng rực dô tui với Duyên, nhưng bây giờ Duyên bị phô bầy cho mọi ngừi coi, cô nàng bắt đầu hét ré lên và khóc hu hu rồi cô nàng nhảy ra ngoài, rồi chạy ra khỏi phòng chiếu phim.
               
              Chuyện sẩy ra tiếp mà tui biết là có hai tên tới kiêu tui đứng dậy đi theo chúng đến một văn phòng. Vài phúc sau, bốn ông cảnh sát tới kiêu tui đi dới họ. Họ đưa tui đến một chiếc se cảnh sát, hai cảnh sát ngồi ở băng ghế trước, hai cảnh sát ngồi phía sau dới tui, giống như cái lần đầu mà hai tên khủng bố của ông Té ngồi dới tui trong xe hơi ông Té, nhưng mà lần này thì tui bị đưa “xuống phố” thực sự, rồi hai tên khủng bố dẩn tui tới một cái phòng, đặc mấy ngón tay của tui vào mực rồi ịnh dấu tay của tui lên dấy rồi chụp hình tui xong rồi tống tui dô phòng giam.  Đó là một kinh nghiệm thê thảm. Lúc nào tui củng lo hổng biết chuyện gì đả xảy ra cho Duyên, nhưng không lâu sau, má tui tới, má lau nước mắc bằng cái khăn mù-xoa, mấy ngón tay của má đan và vặn chặc dới nhau, và tui biết là một lần nửa, đời tui lại đen như mỏm chó.


              (Hết phần 2, chương 2. Còn tiếp...)




              #1826
                dzuylynh 06.06.2011 10:45:59 (permalink)
                                                                                          thơ Bùi minh Vũ
                                                                                                      diễn đọc Dzuylynh

                Ngày Dài Như Dòng Sông Mùa Xuân – thơ Bùi Minh Vũ




                Em chờ anh
                Ngày dài như dòng sông mùa xuân
                Bên bờ kè Trà Khúc
                Chẳng còn người ở lại
                Đêm khuya
                Những bánh xe nước lăn trôi vào quá khứ
                Bến cũ cỏ xanh một thuở bạn bè
                Con bống lặn sâu vào lòng cát
                Còn nghe vị mặn bữa cơm quê
                Em chờ anh
                Nước mắt trộn cơm
                Mẹ bảo đêm khuya con gái ngủ
                Đừng sợ chớp đông gà gáy
                Mong ngóng anh về
                Nhớ ghé bến Tam Thương
                Nhớ mang về men rừng thiêng để em say gịot đắng
                Cùng lên Thiên ấn ngắm sông Trà
                Em chờ anh
                Ngày dài như dòng sông mùa xuân
                Tóc phủ vai gầy
                Ngực no lúa mới
                Nụ cười giấu kín trong gương
                Khi nào anh trở lại
                Bầy chim sẻ đồng ca
                Con bống hồn nhiên nằm trong lòng cát
                Khế vàng chưa rụng
                Gió chẳng buồn lay
                Don nóng khói bay
                Mạch nha ngọt say
                Đêm nay gầm vang gió biển
                Em cố nâng hòn đá giữ mái nhà
                Anh có biết
                Bão đã cuộn mái đình xưa cổ kính.
                Bao giờ anh trở lại
                Có nhớ dáng dừa chiều Cổ Lũy
                Có nhớ vầng trăng lơ lửng
                Có nhớ nón bay qua cầu
                Có nhớ tiếng đạn gầm xé đêm thâu
                Phủ xuống làng ta một màu tang tóc…
                Em chờ anh nhỡ mất một chuyến dò
                Bờ kè Trà Khúc đêm dài hun hút
                Em ngồi đó khuya rồi lòng bão tới
                Nếu anh về xin ghé một lần thôi.

                2005
                Bùi Minh Vũ

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2011 12:55:39 bởi dzuylynh >
                #1827
                  triart 08.06.2011 10:03:44 (permalink)
                  0
                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/4C621C90D07B48EAA184775171A6C5BD.jpg[/image]


                  Kính thưa Quý khách và thân hữu

                  Trong vườn hoa nghệ thuật của diễn đàn VNTQ- Thú tiêu khiển , VTN như một mầm ,nụ hoa văn nghệ  vừa chớm nở ,góp phần tạo một sân chơi nghệ thuật giao lưu thư giãn, xoá  bớt những phiền muộn của cuộc sống đời thường ...
                  Để nụ hoa văn nghệ vươn cao và nở rộ hơn ."Câu lạc bộ TRI ÂM "sẽ tiếp nối VTN ,như nhánh cây tràn sức sống với những chùm hoa  nghệ thuật  sẽ ra mắt Quý khách & các bạn trong một sớm nay mai ...
                  VTN chân tình cảm ơn:
                  Quý khách đã ủng hộ, thưởng lãm, BQT diễn đàn , các thân hữu thành viên đã đóng góp những sáng tác - sưu tầm các thể loại  văn hoá -nghệ thuật.




                  Kính mời Quý khách và các bạn đón xem ,khuyến khích :

                  " Câu lạc bộ TRI ÂM "
                   



                  Thay mặt VTN
                  triart


                  Tb: Thân mời các thân hữu tiếp tục "bài vỡ" cho CLB TRI ÂM

                                    



                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2011 10:45:07 bởi triart >
                  Attached Image(s)
                  #1828
                    Cà Na tn nguyen 20.10.2012 02:49:36 (permalink)
                    0
                     


                           Đã khá lâu , chủ nhân Vườn Tao ngộ,  Mr Ec vì bận việc đời thường hay vì muốn nghỉ ngơi, sống yên tịnh , thoát vòng danh lợi nên Vườn Tao Ngộ đã khép lại cánh cửa trong một thời gian dài...
                           Hôm nay Cà Na xin phép vào quét dọn để chuẩn bị trưng bày một vài tác phẩm của chủ vườn.
                          Cà Na làm điều này  vì tình bạn đối với Mr Ec mà cũng vì sự quý mến dành cho Vườn Tao Ngộ , nơi  chứa đựng  rất nhiều sáng tác đẹp của các thành viên , và cũng là sự quý mến dành cho Diễn đàn VNTQ nói chung.
                          
                          Vì thời gian của Cà Na khá eo hẹp nên hoạt động nơi đây sẽ không thường xuyên nhưng hy vọng Cà Na sẽ đặt những  giới thiệu về các sáng tác  của Hoạ sĩ Triart vào đúng chỗ của nó.


                         


                    Bức tranh Mùa Thu

                    PS
                    Đây là lọ hoa hình quả trứng cắm những hoa hồng và trái khô mà Cà Na nhặt lại sau khi cắt dọn vườn chuẩn bị cho mùa Đông tới !
                      
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2012 02:50:53 bởi Cà Na tn nguyen >
                    #1829
                      Cà Na tn nguyen 21.10.2012 17:24:32 (permalink)
                      0


                      Đôi nét về Gỗ Lũa.
                        

                      Gỗ lũa là phần lõi cây cứng nhất còn sót lại của các gốc cổ thụ khô sau khi cây bị chết.  Là phần gốc, lại là lõi nên gỗ lũa rất cứng và không bao giờ bị mối mọt, mục nát và các tác động của nắng, mưa, côn trùng hay dòng chảy cuả nước...
                      Gỗ lũa thường chỉ có ở những loài cây gỗ tốt, quý hiếm hoặc những loài sống lâu năm cằn cỗi trên các khu vực đất nghèo dinh dưỡng, Chính vì vậy, lũa tìm được ở đâu không quan trọng, vấn đề chính là ở chỗ chất lượng của chính cục lũa đó. Với  trí tuệ sáng tạo và bàn tay khéo léo của các nghệ nhân, gỗ lũa có thể được điêu khắc, đục chạm đã làm nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Ngoài ra người ta còn kết hợp gỗ lũa để trang trí hòn non bộ hay  dùng tạo bố cục cho hồ thủy sinh.

                      Có thể nói, gỗ lũa nghệ thuật có nét tương đồng với điêu khắc, tạc tượng, song nó phong phú, đa dạng hơn nhiều. Dựa trên những hình dạng, đường nét tự nhiên của cành cây, gốc cây, người nghệ nhân phải có tay nghề thợ mộc, sau đó là óc thẩm mỹ và mắt nhìn của người điêu khắc, thêm bớt chi tiết cho tác phẩm sinh động, có hồn. Có được sự điều chỉnh của bàn tay con người, gỗ lũa có cuộc đời thứ hai bền chắc và có ý nghĩa hơn, bởi lẽ, nó mang nặng sự gửi gắm tình cảm, hoài niệm, trí tưởng tượng và tình yêu bền vững.

                      Vẻ đẹp của lũa không bao giờ lặp lại. Hình thù của nó độc nhất vô nhị. Có một đồ lũa này không thể đi tìm thấy cái thứ hai giống thế. Nét độc đáo không có phiên bản ấy làm cho nó thấm đẫm chất nghệ thuật. Thiên nhiên tạo ra gỗ lũa là thổi vào nó một cuộc sống dài lâu, bất tận.
                      Trước tiên, để có được gỗ lũa, người ta phải  đi tìm các gốc cây cổ thụ tốt, chất gỗ quý hiếm. Khi tìm được gốc cổ thụ rồi, người có kinh nghiệm phải nhận biết được gốc cây đó là loại gỗ gì. Xác định xong, đánh dấu địa điểm, rồi phải đợi khi trời có mưa, ngấm nước, đất mềm ra thì người ta mới  đào. Công việc đào gốc này cần phải có nhiều kinh nghiệm vì  nếu không kiên trì, cứ chặt hết những chiếc rễ cây ăn quanh co vào đá thì coi như hỏng. Chính những chiếc rễ ấy lại rất cần cho các chi tiết trong tác phẩm tạo hình gỗ lũa. Gỗ lũa có 3 loại: lũa nằm sâu trong lòng đất, lũa chìm trong bùn nước và lũa được tạo thành từ mưa, gió. Loại thứ 3 thường được khách yêu thích nhất vì trải qua thời gian, hình dạng lũa trở nên bền chắc và có nhiều hình dáng độc đáo hơn. Tuy nhiên dù là loại nào giá của gốc gỗ lũa thì cũng vô giá. Có gốc vài trăm ngàn, nhưng cũng có loại lên tới hàng triệu đồng.

                      Mỗi loại lũa lại có đặc điểm riêng: lũa dưới đất giữ nguyên màu gỗ nguyên thủy; lũa ngâm trong bùn có màu như mun, như sừng; lũa phơi trước gió là loại quý hiếm nhất vì có những đường vân sóng rất đẹp. Tất nhiên, không phải loại gỗ nào cũng hình thành được lũa. Lũa được tạo thành bởi những loại gỗ quý như đinh, trai, nghiến hoặc những loại gỗ chứa dầu thơm như giáng hương, đinh hương, gù hương. Nhiều người chơi lũa ví nó như trầm hương vì giá trị cao của nó và việc tìm kiếm cũng khó khăn khôn lường.


                      Sau khi có nguyên liệu, với những gốc còn tươi phải phơi khô, bớt nhựa chừng 1 - 2 tháng rồi gọt bỏ phần vỏ ngoài và phần mềm sát vỏ, chỉ lấy phần lõi cây, để làm lũa. Quá trình hình thành ý tưởng đòi hỏi người thợ phải cân nhắc, suy ngẫm để lựa chọn hình dáng, thế lũa. Gỗ lũa rất cứng, từng nhát dao, đường khắc của nghệ nhân là một sự kiên nhẫn, tỉ mẩn gọt giũa, có khi phải mất mấy ngày trời chỉ để chuốt một cái đuôi rắn đang cuốn vào thân cây hay hình một đám mây trôi... Làm lũa gỗ không giống như sản xuất đồ gỗ thông thường. Mỗi sản phẩm là một tác phẩm đơn chiếc, có thời gian và cách thức khác nhau, hầu hết làm bằng phương pháp thủ công, không dùng máy móc để sản xuất hàng loạt được. Người làm gỗ lũa ngoài trí tưởng tượng, khiếu tạo hình, còn cần có đôi bàn tay khéo léo để biến ý tưởng thành hiện thực. Chính vì vậy, giá thành sản phẩm không phụ thuộc vào kích cỡ mà ở giá trị nghệ thuật, sự kết tinh từ bàn tay, khối óc con người.


                                                                                                                                                            Sưu tầm từ Internet


                      Cà Na tn nguyen
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 17:27:43 bởi Cà Na tn nguyen >
                      #1830
                        Thay đổi trang: << < 121122123 > | Trang 122 của 123 trang, bài viết từ 1816 đến 1830 trên tổng số 1838 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9