triart
-
Số bài
:
1556
- Điểm: 14
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 10.03.2008
- Nơi: Sai Gon.VN
|
RE: "Vườn Tao Ngộ "
-
15.12.2010 05:54:11
tặng VNTQ và quý thân hữu special to : Giáo Xứ Ngọc Hà và Vương Cung Thánh Đường SaigonVietNam Thưa các bạn ,hòa trong dòng cảm xúc về mùa lễ Giáng Sinh , TN nguyen đã góp vào VTN một truyện ngắn rất lãng mạn dễ thương ,khiến người xem dù chưa một lần biết đến tuyết cũng cảm nhận cái thơ mộng dù là tưởng tượng của xứ "Tuyết lạnh tình nồng ".Thân mời các bạn thưởng thức .triart [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E0B00C2B77CF4CD28F203C10B102B339.jpg[/image] Mơ đến bên người.... < Sự tưởng tượng là một món quà Thượng đế đã tặng cho loài người để làm thăng hoa cuộc sống bằng những giấc mơ, là những thế giới kỳ ảo đẹp vô ngần...> NTN Đấy là một đêm mùa đông trăng sáng . Từ cửa sổ trên lầu, cô vén màn nhìn ra trời. Bầu trời trong với nhiều ngôi sao nhỏ. Ánh trăng bàng bạc trải xuống mặt đất làm cho thảm tuyết trắng trước sân óng ánh một cách dịu dàng. Tuyết phủ trên những mái nhà và những bụi cây . Đêm tĩnh lặng và bình yên. Cảnh vật như biến thành một bức tranh vẽ, cô nín thở, phút chốc thấy mình hóa thân vào trong bức tranh ấy. Một bức tranh Giáng Sinh với tuyết trắng mênh mông. [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/105D276C294E4636883E37B98EA0675D.jpg[/image] Một bức tranh Giáng Sinh với tuyết trắng mênh mông Cô chợt nhớ đến bức điện thư anh gửi sáng nay: < Hãy kể về tuyết nơi em sống cho anh nghe. Bên đây trời ấm quanh năm, anh chẳng bao giờ nhìn thấy tuyết, chẳng bao giờ cảm được mùa đông bên em lạnh giá đến dường nào...> Cô quay vào, ngồi xuống trước bàn phím, viết cho anh... Như hóa thân trở lại làm cô bé học trò với bài luận văn nói về tuyết, cô viết say sưa, thời gian lặng lẽ trôi qua... Có những lúc cạn ý, cô ngừng lại, cắn nhẹ ngón tay cái bên phải thay cho thói quen cắn đầu bút thuở xưa, rồi lại cặm cụi viết tiếp. Cho đến khi đồng hồ gõ nhẹ thánh thót muời một tiếng, cô mới dừng . Đọc lại, sửa đổi đôi chút, cô bấm nút gửi đi. Và cô cảm thấy buồn ngủ... Trong chiếc giường êm ấm, cô thiếp vào giấc ngủ. Một giấc ngủ mang nhiều hình ảnh của tuyết.... * * * Ngay sau khi ấy, từ một nơi rất xa, có người đàn ông mở thư cô ra đọc. <... Sinh ra và lớn lên ở xứ nóng, bỗng một ngày cuộc đời đưa đẩy, em trở thành dân xứ lạnh . Và tuyết bỗng trở thành một điều rất gần gũi với em. Vì nơi đây mùa đông kéo dài 5,6 tháng, trong suốt thời gian ấy, không ngày nào em không nghe nhắc đến, nói đến tuyết! Và tuyết luôn hiện diện trong đất trời chung quanh em. Tuyết là những hạt nước nhỏ li ti, kết tủa từ trời rồi rơi xuống trần gian. Có những khi tuyết nhẹ và xốp như những sợi bông trắng mong manh rơi trên áo, trên tóc em. Cũng có khi tuyết to hạt, rơi rào rào như mưa, gõ vào cửa kính, mái nhà. Nhưng đẹp nhất là những khi tuyết rơi rời rạc, lất phất, lóng lánh như những bông hoa cực nhỏ... Rơi mãi, rơi mãi... rồi tuyết sẽ trải thảm trên mặt đất, phủ dần những bụi cây nhỏ, nặng trĩu trên những cành cây to, những mái nhà... như những hình ảnh mà anh thấy trên thiệp Giáng sinh. Lúc ấy cảnh vật trở nên tĩnh lặng vô cùng! Trong tất cả hình ảnh về tuyết, em yêu nhất cánh đồng tuyết trắng dưới chân ngọn đồi có ngôi trường em theo học thuở xưa . Cánh đồng ấy, vào mùa đông, có những ngày tuyết rơi nhiều, trắng xóa mênh mông... Những buổi sáng em ngang qua, cánh đồng tuyết trắng tinh tuyền chưa in một dấu chân, tượng trưng cho điều gì rất trong sạch, rất tuyệt đối giữa không gian yên vắng đến lạ kỳ, không một tiếng động, đã khiến em bàng hoàng xúc động như tình cờ nắm bắt được một khoảnh khắc nhiệm mầu, thoát tục của thiên nhiên. Em đã nén hơi thở của mình, sợ làm phá vỡ phút Tĩnh tuyệt vời ấy! Cảm giác đó, là một hạnh phúc, một ân sủng trong cuộc sống mà em sẽ không bao giờ quên! > Anh khép mắt, tưởng tượng ra cánh đồng tuyết trắng của cô. Anh uớc gì mình sẽ được ngắm một lần cánh đồng bình an ấy. Cảm giác thư thái chợt cũng đưa anh vào giấc ngủ dễ dàng, chắc chỉ sau cô chừng 1 khắc và anh mơ... * * * [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/6C3AD3B4083544F6A5CF32C8CBB14212.jpg[/image] Khi cô chỉ còn cách anh vài bước ,không kềm được lòng mình ,anh dang rộng đôi tay ! Trên cánh đồng tuyết trắng mênh mông mà anh đứng đợi bên này, cô chợt xuất hiện bên kia, duới dốc đồi. Cái dáng nhỏ trong chiếc manteau màu xanh sậm, đầu đội nghiêng chiếc mũ len xám có thêu hoa, từ rất xa, hình như nhìn về phía anh và mĩm cuời, rồi cuối xuống, thận trọng như một đứa trẻ, in dấu từng buớc chân trên nền tuyết trắng, tiến dần đến chỗ anh đứng. Đấy chắc chắn là cô chứ không thể ai khác! Sự hồn nhiên trẻ thơ luôn toát ra từ cô, dầu chỉ ở 1 động tác nhỏ nhất... Anh chợt nghe bồi hồi xúc động! Cảm giác như nhận ra được cô giữa vũ trụ bao la, bởi sự trẻ thơ ấy. Khi cô chỉ còn cách anh vài buớc, không kềm được lòng mình, anh dang rộng đôi tay! Và trong một giây, thời gian như ngừng lại. Đó là lúc anh cảm thấy bờ vai cô nhỏ bé trong vòng tay mình. Nhưng anh chỉ siết lại, ấp ủ trong phút giây rồi buông ra ngay. Anh muốn cô cảm thấy đó là cách chào thông thường dành cho một cô em nhỏ. Cô nhìn anh, ánh mắt vui và thân thiện. - Anh đợi em có lâu không ? Giọng nói êm và trẻ thơ đến lạ lùng làm anh ngơ ngẩn. Anh nói: - Anh cũng vừa mới đến. Có lẽ sự bối rối của anh khiến cô nhìn anh và mĩm cuời hiền lành: - Đêm qua tuyết rơi nhiều quá! Mình đi đến phía bên kia nhé, nơi tuyết thật dày, em thích nơi ấy. Và hồn nhiên, cô đặt nhẹ tay mình lên cánh tay anh, cùng buớc đi. Đến giữa cánh đồng cô giữ cánh tay anh, đứng lại. Cô nói: - Em muốn làm 1 vòng tròn, bằng những dấu chân của mình, như ngày xưa... Anh buớc đi, nhớ tạo thành1 vòng tròn nhé, em sẽ bước vào những dấu chân anh! Anh như bị cuốn vào trò chơi trẻ con của cô, bởi tiếng cô cuời. Khi anh đứng lại, quay đầu ra sau, nhìn thấy cô thận trọng buớc vào từng dấu chân mình...Tự dưng anh nghe thương cô quá đỗi! Rồi cô ngồi vào giữa vòng tròn, anh tới ngồi cạnh. Cô lấy đôi găng ra mang vào tay rồi gom một mớ tuyết nhỏ, bện lại, khéo léo vo thành một viên tròn bằng quả chanh khá xinh. Trước ánh mắt theo dõi 1 cách thú vị của anh, cô nói: - Anh chưa bao giờ nghịch với tuyết phải không? Ở đây mùa đông dài, nhiều tuyết nên người ta, nhất là trẻ con, nghĩ ra nhiều trò chơi với tuyết. Ánh mắt cô nhìn anh thoáng vẻ tinh nghịch... Cô bảo : - Anh xòe tay ra đi. Anh ngoan ngoản làm theo. Cô trịnh trọng đặt quả tuyết tròn vào bàn tay anh. Cô hỏi : - Anh có biết em đặt gì vào tay anh không? Anh ngạc nhiên : - Thì...quả cầu bằng tuyết! Cô lắc đầu ,cuời: - Không ! NỢ ! Rồi như để khỏa lấp điều mình vừa nói, cô bảo : - Anh bện vài trái banh tuyết phụ em đi. Thuở xưa, có khi em còn làm cả người tuyết...Nếu mà là anh, thì người tuyết của anh làm sẽ rất đẹp, phải không? Anh vụng về bắt chước, chiều theo. Trong phút chốc, anh thấy mình chợt biến thành trẻ nhỏ, cùng với cô ngồi chơi giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông... Cả 2 đều im lặng. Một cơn gió thổi nhẹ, một chiếc lá khô còn sót lại trên cành cây cổ thụ gần đấy chợt rơi, bay chập chờn... Cô ngước nhìn theo, cho đến khi chiếc lá đáp xuống nền tuyết trắng. Cô bảo, nhỏ nhẹ: - Anh đến nhặt chiếc lá ấy cho em nhé... Anh đứng lên, đuổi theo chiếc lá. Khi anh cuối xuống, đưa tay định nhặt thì < Bịch ! > , một quả banh tuyết đập vào vai anh, vỡ vụn... Có tiếng cô cười dòn tan khi những quả banh tuyết được ném tới tấp vào anh. Cô nói to ; - Đây là trò chơi ném tuyết. Anh phải ném lại em! Anh lúng túng, chụp vội một nắm tuyết, ném về hướng cô! Nắm tuyết rời khỏi tay anh lả tả rơi xuống! Cô cuời phá lên, rồi hồn nhiên, phấn khích như 1 đứa trẻ, cô ném liên tục những quả banh tuyết vào anh. Anh bối rối và chợt 1 ý nghĩ lóe lên, anh chạy nhanh lại chỗ cô. Nhanh như chớp và nghịch ngợm không kém, anh nắm chặt 2 cánh tay đang vung lên của cô, giữ lại! Một tích tắc dằng co, đôi má cô đỏ hồng vì lạnh, đôi mắt cô sáng long lanh làm anh thở vội và vô thức, anh bỗng thấy mình đang kéo cô sát vào ngực, thật gần... Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngơ ngác 1 tia sáng bừng lên phút giây rồi tắt ngấm, một sự tắt ngấm làm anh vụt tỉnh, buông cô ra... Cô nói khẽ : - Chiếc lá của em ... Anh quay đầu nhìn lại, chiếc lá không còn ở đấy nữa. Anh nói : - Để anh tìm chiếc khác cho em. Cô lắc đầu : - Không cần thiết... Đã đến lúc em phải về... Cô tháo cặp găng, bỏ vào túi, xoa 2 bàn tay nhỏ vào nhau. Rồi bất chợt, cô nghiêng sang, phủi nhẹ những bông tuyết bám trên ngực áo anh. Hình như cô thở dài rất khẽ... Giây sau, cô đưa bàn tay cho anh bắt. Anh xúc động siết lấy tay cô. Khi anh buông ra, cô nhẹ nhàng bước đi... Nhưng chỉ vài bước cô quay lại Tới gần bên anh, cô nói nhỏ: - Em xin lỗi anh! Cô lại đưa tay cho anh bắt lần nữa... Rồi trước khi quay đi, cô bất chợt cúi xuống, dụi nhẹ 1 bên má vào vai anh. Một cảm xúc òa vỡ khiến anh chỉ đứng yên bất động. Chỉ khi cô đã đi khá xa, anh như người tỉnh mộng, hốt hoảng gọi to tên cô: - T N... Anh chợt nhớ, anh vẫn chưa kịp nói với cô, anh đã biết tên cô từ lâu. Đàng xa, cô vẫn không quay lại. Vẫn tiếp tục in dấu chân của mình song song với những dấu chân khi đến... những dấu chân giờ hình như nhẹ hơn, cạn hơn, bởi cô đang thở dài. Cô cũng chợt nhớ ra, cô chưa kịp nói với anh, cô biết, bàng bạc trong những sáng tác của anh, cô là hình ảnh của sự lãng mạn mà anh dấu yêu... Và cô cũng chưa nói, tại sao cô xin lỗi anh... Nhưng điều đó có hề gì. Khi chắc chắn, sẽ có lúc giữa sự cô đơn của anh, anh sẽ nhớ đến câu này và sẽ hiểu, thật ra, chỉ ngần ấy thôi nhưng cô đã nói với anh rất nhiều... Có tiếng anh gọi thật to tên cô lần nữa, nhưng cô không quay lại. Tuyết lại bắt đầu rơi lất phất. Những dấu chân cô để lại mờ dần...mờ dần... * * * Tiếng gọi to trong giấc mơ làm anh tỉnh giấc. Nỗi gì khắc khoải như vẫn còn đè nặng trong tim anh. Anh ngồi lên, chợt nhớ ngày mai đã là lễ Giáng sinh...Trời đã sẫm tối, anh bật đèn rồi bước tới mở cánh cửa sổ... Anh ngạc nhiên vô cùng khi trên bệ cửa, một chiếc lá khô đã ở đấy từ bao giờ, hình dáng giống chiếc lá anh định nhặt cho cô trong giấc mơ. Và lặng lẽ, chiếc lá rơi nhẹ, thật nhẹ , xuống thềm... NTN Christmas 2010 Và khi nhìn theo ,anh bàng hoàng khi thấy như thêm một chiếc lá nửa choàng lên và ẩn hiện hai hình dáng như ôm. tưa nhau ! [mr ẹc : ) ] [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/7C030C1E5D5D40DC883DD8F4F7EC6F14.jpg[/image] Mơ đến bên người ... Ps : Hình minh họa sưu tầm và quẹt thêm ,vì lổi kỷ thuật nên cách trình bày không được như ý ,các bạn thông cảm nha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2010 06:34:20 bởi triart >
Dừng bước giang hồ Dâng Đời nét quẹt !
|