" VƯỜN TAO NGỘ "

Thay đổi trang: << < 6162 > | Trang 61 của 62 trang, bài viết từ 1801 đến 1830 trên tổng số 1838 bài trong đề mục
Tác giả Bài
damotlanyeunhau
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2008
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 31.05.2011 05:23:51
0


Trích đoạn: Thúy Lan

Thúy Lan mến chào các ACE đã và đang tham gia Diễn Đàn VNThuQuan , nhất là các ACE cộng tác viên thường xuyên của Topic Vườn Tao Ngộ ...,

Lời đầu tiên , Thúy Lan rất vui và hân hạnh được Thi Ca Nhạc Sĩ DzuyLynh , Tỷ Phù Vân hướng dẫn , trao đổi một chút khái niệm về 3 chữ Vườn Tao Ngộ ... và cũng như thói quen riêng của Thúy Lan khi muốn tham gia một trang Thơ hoặc 1 topic nào , điều quan trọng nhất là Thúy Lan phải dành một khoảng thời gian khá lâu để xem từ trang 1 đến trang cuối cùng ...Ngỏ hầu hiểu được ý thơ , văn ... và tính cách chủ nhân cùng các bạn đang vui chơi nơi trang ấy ... Lúc bấy giờ Thúy Lan sẽ quyết định ... Nói như thế là nói thật từ trái tim của mình ... Thúy Lan muốn thời giờ vui chơi trên mạng phải có ích , sảng khoái ...tránh làm buồn lòng các bạn hoặc sẩy ra các ngộ nhận đáng tiếc . Và đó chính là cá tính riêng của Thúy Lan .

Những đêm lặng lẽ ghé Vướn Tao Ngộ ...từ từ lật từng trang ..có thể nói Vườn Tao Ngộ thật là tuyệt vời , bài vở sâu sắc phong phú ... mỗi một cộng sự viên là một bông hoa trang điễm cho Vườn Tao Ngộ thành một bức tranh rất Nghệ Thuật , một khu vườn Văn Hoá đa dạng ... Cầm Kỳ Thi Hoạ xuất sắc... Làm Thúy Lan khớp ghê mà khớp thiệt đó chứ khi nhìn lại mình chợt thấy nhỏ nhoi như hạt cát mà thôi ... do dự , chần chừ mãi . Nay ...

Thúy Lan mong là những đóng góp sắp tới của Thúy Lan sẽ được ACE cùng các bạn góp ý , sửa sai cho Thúy Lan nếu có điều gì không phải ...Mong thật nhiều .

Thúy Lan gửi lời cám ơn đặc biệt đến Chú DzuyLynh ,Tỷ Phù Vân cùng các bạn của Thúy Lan luôn vui khoẻ , bình an . Mến chúc Vườn Tao Ngộ ngày một thăng tiến hơn .

Trân trọng ,


Thúy Lan











aB mến chào Thuý Lan đến với VTN . Chúc TL sẽ có thêm những giây phút dễ thương nhẹ nhàng với VTN, sẽ không còn những khuya lặng lẽ dạo mình ên trong VTN - VTN cũng mong được đón đọc nhiều những bài viết của Thuý Lan nhé . . .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2011 05:36:33 bởi damotlanyeunhau >

damotlanyeunhau
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2008
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 31.05.2011 05:35:18
0


Trích đoạn: dzuylynh

 



AUDIO ĐỌC TRUYỆN VTN
 
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
 
 




ĐÔI LỜI PHI LỘ

Cùng quý bạn đọc, các bằng hữu VTN và VNTQ thân kính

Tựa của truyện là "Forrest Gump", bé Hộp xin Việt Hóa là "Ngô Lâm" (Hay Lâm Ngố), là tên của nhân vật chính trong truyện của tác giả Winston Groom...

PJ O'Rourke đã nhận xét là "Winston Groom, qua cuốn tiểu thuyết Forrest Gump,  đã tạo ra một công dân lý tưởng của thế giới ngày nay - đó là một thằng ngố hoàn hảo"

Hộp muốn Việt hoá các danh từ riêng càng nhiều càng tốt, và sẽ chú giải ở trang này. 

 Duyên = Jenny Currant. Cô bạn của Ngố Lâm
Ngố Lâm hay Ngô Lâm = Forrest Gump (tên Lâm, Họ Ngô)
L = Viết tắt của "Loo". http://vdict.com/loo,1,0,0.html.  Đây là chữ dohop sẽ luôn viết tắt ở trong truyện.
 Lâm Nã Thần Bách Phổ =  Đại Tướng Nathan Bedford Forrest
Tướng Lâm Nã Thần Bách Phổ = Đại Tướng Nathan Bedford Forrest

Ghi chú:

Những tên nhân vật được Việt hóa, diễn tiến thời gian , không gian trong quá trình chuyển ngữ tác phẩm FORREST  GUMP  nếu có sự trùng hợp, chỉ là sự ngẫu nhiên tình cờ ngòai ý muốn của người dịch.
 Trân trọng 

DOHOP


Có một niềm vui khi điên mà không ai biết được ngoài những người điên (Dryden)



CHƯƠNG 1


Cho tui nói cái đìu này: làm một tên ngố hổng dể như ăng côm níp hay phẻ re như bò kéo xe… Người ta cười, người ta hổng kiêng nhẩng và người đối sử sự tệ dới mình. Ngày nai bà con thường là tử tế dới kẻ khốn cùn bại lụi, nhưn tinh tui đi – hổng phải lúc nào ai ai cũng dậi. Dù dậy, tui hổng thang phiềng mà chi, dì tui nghỉ là tui đả có một cuộc đời khá thú dị, có thể nói như dị đó.

Từ khi xanh ra tui đả đần rồi. Chỉ số IQ của tui gần được 70. Người ta nói là với chỉ số thông minh như dậy, tui là lại người ngố có chứng nhận đường goàng. Mặc dù dậy, tui có lẻ là hơi đầng, hay có thể là hơi ngây thơ, nhưng đối dới riêng tui, tui chỉ nghỉ là tui hơi ngố hay dống dống như vạy – và hổng phải ngốc – dì khi người ta nói dìa một tên ngốc, người ta hai nói dìa mấy cái tên ngốc Mông Cổ - cáy đám người dới hai con mắc nằm góa gầng nhao giống như đám ba Tào nước miến lòng thòng tự chơi tự sử một mình ên.

Còn tui, tui rề rề thiệt, tui chịu, nhưng mà có lẻ tui thông ming hơn thiêng hạ nghỉ nhìu, dì những dì xải ra trong đầu ốc của tui khác sa thiêng thượng thiêng hạ. Thý dụ, tui cõ thể nghĩ mọi chiện rấc rỏ ràng, nhưn khi tui nói hay viếc ra thì nó hổng giống cái con dịt gì ráo trọi. Để tui nói thiêm cho bạn rỏ.

Bửa hổm, tui đang đi trên đường thì có cái ông này đang làm giệc trong sâng nhà ổng. Ổng đang ôm một đống cây bù xù để trồng rồi nói dới tui, “Ê Lâm, mún kím tìn hông?” Tui nói, “Củn được,” dà ổng bỉu tui khiên đất. Khỏn 10 đến 2 chục se đẩy kúc kít bự tổ bố, chờy nắng chan, chổ nào cũng nắng dà nóng. Khi tui làm xong rùi, ổng móc túi lấy một đồng đưa tui. Đúng ra tui phải la um xùm dì ít tìn góa nhưng tui lại lấy 1 đồng khỉ đó và chỉ nói được một tiến “Cám ơn” hay câu dì đó nge ngu xuẩn giống như dậy, rồi tui đi bộ tiếp với cái một đồng trong tay như là một tên ngốc. Bạn hỉu tui nói chứ?


Bây giờ tui hiểu ích nhiều về những người ngố. Có thể một đìu di nhức tui biết chắt, là tui đả đọc nhiều về kẻ ngố – từ tên ngu của Đoy-chi-e-vét-ki đến Vua Lear của Ghuy-dâm Séc-pia, tên ngốc của Pho-óc-nơ, Beng-Gi, đến ngai cả Bu Rát-lì trong chiện Để diết con chim bắt chước Tu Kiu ờ Móc-Kìn-Bớc – một tên đại ngốc. Tay mà tui thít nhứt là Len-Nì trong “Về Người và Chuột”. Hầu hết các nhà văng sỉ viết thẳn thắng – dì mấy tay ngốc này lun thông minh hơn ngừi ta đánh dá. Mẹ bà, tui đồng í với đìu đó. Tên ngố nào cũng dậy. Hi hi.


Khi tui ra đờy, má tui đặc tên cho tui là Lâm bởi dì Tướng Lâm Nã Thần Bách Phổ đánh trong Chín tranh Dân Xự. Má lun nói là chúng tui có họ hàn thân thụt với gia đình tướng Lâm gì đó. Và ổng là một ngừi vĩ nhân, má nói như dậy, ngọi trừ khi ổng lập nên đảng phân biệt xét lý lịt KKK sau khi chiến chanh chấm dức thì ngay cả bà ngọi tui củn nói cả đám đó là đám tầm bậy tầm bạ. Đó là đìu tui có khinh hướng đồng ý, bởi dì Đại Thánh Pishposh, hay bất cứ cái tên bậy bạ nào ổng tự đặc cho ổng, mở một tiệm bán súng đạn, lúc tui có lẻ khoảng 12 tủi, tui đang đi ngang qua đó kê mắc vô cửa sổ coi thì thấy cái thòng lọng thực bự đang treo tòn ten ở trỏng. Khi ổng thấy tui, ổng đúc đầu cổ ổng dô trỏng rồi dực lên như ổng bị treo cổ rồi thè lửi ra, v.v. để hù tui. Tui dội chạy và trốn đằng sao mấy cái xe hơi trong bãi đậu xe cho tới khi có ngừi réo cảnh sác rồi cảnh sác tới bắc tui đưa tới má tui. Dì dậy, dù Lão Đại Tướng Lâm đã làm diệc gì đi nửa, lập đảng kỳ thị lý lịch hay chủng tộc KKK là điều hổng hay- ngay cả một tên ngu ngốc cách mấy củn thấy được đìu đó. Dù xao đi nửa, bạn hỉu được tên Lâm của tui từ đâu mà ra.


(Bé hộp xin kèm một tí xíu bản tiếng Anh để chứng tỏ là hộp hổng có bầy đặt viết sai chính tả hay văn phạm, hì hì…

Let me say this: bein a idiot is no box of chocolates. People laugh, lose patience, treat you shabby. Now they says folks sposed to be kind to the afflicted, but let me tell you–it ain’t always that way. Even so, I got no complaints, cause I reckon I done live a pretty interestin life, so to speak.

I been a idiot since I was born. My IQ is near 70, which qualifies me, so they say. Probly, tho, I’m closer to bein a imbecile or maybe even a moron, but personally, I’d rather think of mysef as like a halfwit , or somethin–and not no idiot–cause when people think of a idiot, more’n likely they be thinkin of one of them Mongolian idiots –the ones with they eyes too close together what look like Chinamen an drool a lot an play with theyselfs.

Now I’m slow–I’ll grant you that, but I’m probly a lot brighter than folks think, cause what goes on in my mind is a sight different than what folks see. For instance, I can think things pretty good, but when I got to try sayin or writin them, it kinda come out like jello or somethin. I’ll show you what I mean.

The other day, I’m walkin down the street an this man was out workin in his yard. He’d got hissef a bunch of shrubs to plant an he say to me, “Forrest, you wanna earn some money?” and I says, “Uh‑huh,” an so he sets me to movin dirt. Damn near ten or twelve wheelbarrows of dirt, in the heat of the day, truckin it all over creation. When I’m thru he reach in his pocket for a dollar. What I shoulda done was raised Cain about the low wages, but instead, I took the damn dollar an all I could say was “thanks” or somethin dumb‑soundin like that, an I went on down the street, waddin an unwaddin that dollar in my hand, feelin like a idiot. You see what I mean?.....)


Phần 2 - Chương 1



Ngọai tui là người tốt thựt sự. Ai ai cũng nói như dậy. Ba tui thì bị ngủm hổng lâu sao khi tui xanh ra nên tui hổng bao giờ biết ổng. Ổng làm diệc ở bến cảng, là phu khưng vát, rùi một cái cầng cẩu đương cẩu một cái lứi tổ chản trong đó là chuối với chuối từ một trong mấy chiếc tào của Công Ty Trái Cây Thống Nhứt rồi cái dì đó đứt bực bực rồi một đống chúi rớt dô pa pa làm ổng xẹp lép như con tép. Có một lần tui nge mấy ngừi nói về tay nạng đó – họ nói cái gì mà rối nùi như một đống bòn bon xíu mạy cái con dịt gì đó, nửa tứng chuối ngồi chỉm chệ trên ngừi pa pa. Bản thưn tui hổng thít chuối dì lắm, trừ bánh chuối niếp. Tui thấy bánh chúi niếp coi bộ ăng củng được.

Rùi ngọai được cái đám người Công Ti Thống Nhức trả tiềng trợ cấp đìu đìu rồi ngọi ở trọ ở nhà chúng tui, cho nên cuột sống của tụi tui cũng ổn. Lúc tui còn nhỏ, ngoại dử tui trong nhà lun, để mà cái đám con nít khỏi guậy tui. Nhữn trưa hè nóng bứt, bà thường đặc tui dưới mái hiêng nhà rùi kéo mâí tắm bạc xuốn cho tối dà mác rồi cho tui uốn nước chanh. Rồi ngoạị ở đó, rồi nói chiện dới tui, nói dìa mọi thứ đủ chiện trên trời dứi đấc hổng đâu dô đâu như ngừi ta nói chiện với một con chó hai con mèo nhưn tui guen như dậy đó rồi thích nửa bởi dì tiến nói của ngọi làm tui thấy thiệc là an tâm, và dể chịu.

Lút đầu, khi tui lớn, ngọi cho tui ra ngoài chơi dới mọi ngừi, nhưng rùi bà thấy ai củn chọc gẹo tui, rồi một bửa nọ, có một thằng nhóc lấy cây wức dô lưng tui trong lúc cả đám rượt đủi tui la ó om xòm wức wèo wèo thấy ghê lun. Kể từ đó, ngọi cấm tui hổng chơi dới đám con trai nửa. Tui mới bắc đàu tập chơi dới mấy đứa con gáy nhưng củn hổng khá hơn, dì họ đìu bỏ chại hết, bỏ tui lại mọt mìn ên.


Má nghỉ là cho tui đi học ở trường tỉu học sẻ tốt cho tui, dì sẻ làm cho tui dống mọi ngừi khác, nhưn hổng bau lâu sau, nhà trường bỉu má là tui hổng nên tới trường đó. Dù dậy, họ chịu để cho tui học song lớp một. Mấy làn tui ngòy trỏng lớp trong lúc cô giáo nói dà nói rồi tui hổng bít đầu tui nghỉ cái dì nửa, nhưn mà tui nhình ra cửa xổ, tới máy con chim, máy con xóc dới mấy cái dì đó trừơn bò lên cây rùi ngồi trên cây xồi dà và bự bên ngòai lớp học, rồi cô dáo tới bàn tui la hét om xòm như khỉ đột khỉ khọt khọt, rùi bả bắc tui ra ngoày ngồi trêng cái bục ở hành lan. Rồi mấy đứa nhóc khác, tụi nó hổng bao dờ chơy dới tui, trừ kái diệc rượt đủi tui cho tui la lên để cả đám cừi hố hó – đứa nào củn dậy trừ con nhỏ Duyên, nó hổng có bỏ chạy bỏ tui lại một mìn ên, rồi có khi con nhỏ Duyên còn cho tui đi kế bên nó khi tui đi bộ dìa nhà khi lớp học song.

Nhưn rùi năm sao, ngừi ta gởi tui đến một trường lọi khác, để tui nói cho bạn nge, cái trường này kì goặc lắm. Dống như là ngừi ta đi khắp nơi thu thặp mâí đứa ngộ ngỉn kì kì rùi để chun lại dới nhao, từ tủi cở tui goặt nhỏ hơn cho đến mấy thằn đực bự 16, 17 tủi. Họ là cái đám chẻ chậm tiu đần độn hay tự dưng thít dực dực và hổng tự mìn ăn uống được, hay viến L. một mìn ên củng hổng song. Có lẻ là tui thông ming nhức trong cái đám lù đù nài.

Có một thằn thiệc là bự dà mập, ít ra củng 14 hay 15 tủi hay dì đó, nó bị cái dì đó kì quặt làm cho nó dực dực như đang bị ngồi gế điện hai sao đó. Cô dáo của bọn tui là cô Mai, cô Mai bắc tui dô phòng tắm hay L. dới nó mổi khi nó cầng đi, để mà nó hổng làm dì bậy bạ. Nhưn mà nó mún làm bậy bạ thì nó cứ làm. Tui hổng biếc cách nào để cảng nó, bởi thế tui chỉ khóa tui trong phòng L. rùi ở trỏng cho đến khi nó song xui, rùi tui dắc nó trở dô lốp học.

Tui ở trong cái trườn đó khoản 5, 6 năm. Củng hổng có ẹ lắm. Ngừi ta dạy tụi tui tô màu bằng mấy ngón tay nhún sơn, rùi làm mâí cáy lặc dặc, nhưng nhiều nhức là chỉ dạy tui làm nhửn chiện như cột dây dày rồi đừng có nhể nhải nướt miến khi ăng hay đừng có la om xùm hai quăn đồ đạc tùm lum tà la. Có thể nói là hổng có sách để học nói hay diếc- trừ diệc chỉ tụi tui đọc bảng ngòi đường dà những cái như khát biệc dửa L. dành cho đàng ông với L. dành riên cho phụ nử. Dù sau đi nửa, dới cái đám đại ngu tổ bố ở trường, mún dạy nhìu hơn nửa củng không cách nào dại đượt. Dới lại, tui nghỉ là mụt đít chín là để tắch tụi tui ra khỏi mọi ngừi khác. Mẹ bà, ai mà mún thấy cả đám khờ chậm tiu chại dòng dòng dực dực trong xả hội? Ngay cả tui củn hỉu được cái đìu đó.

Khi tui chắc là 13 tủi, một đìu kì quặt bắc đầu xải ra. Đầu tin, tui bắc đầu lớn. Mổi tháng, tui cao thêm hơn 15 phâng, rồi má tui phải nới rộng lưn quần của tui lia lịa. Tui củng bắt đầu bự ra. Cho đến khi tui 16, tui đã cao hơn 2 thướt dà nặng 110 kí lô. Tui bít bởi dì ngừi ta đưa tui đi câng đo. Ngừi ta còn nói là hổng thể tưởng tượn nổi.

Chiện dì xải ra sao đó đã thực xự thay đổi đời tui. Một bửa, tui đang cuốt bộ từ ngôi trường ngố của tui dìa nhà thì có một chiết se hơi kêu rét rét rồi ngừng cái rụp . Cái ông trong se ngoắt và réo tui tới rồi hỏi tên tui. Tui nói tui tên Ngô Lâm, rùi ổng hỏi tui học ở đâu, tại sau mà ổng hổng bao dờ thấy tui hết. Khi tui kể cho ổng nge dìa trường ngố, ổng mới hỏi tui có bau giờ chơi túc cầu kiểu Mẽo không. Tui lắt đầu. Tui đón là tui nên nói cho ổng nge là tui có thấy đám trẻ nít chơi nhưng tụi nó hổng đời nào cho tui chơi chung. Nhưng mà, như tui đã nói trước, tui hổng có dỏi nói chiện, tui hổng dỏi nói nhìu, bởi thế cho nên tui chỉ lắt đầu. Lút đó, trường học đả nhập học đượt 2 từng.

Ba, bốn ngài sau hai gì đó, ngừi ta tới trường ngốc và lôi tui ra khỏi trường. Má tui cũn tới, với cái ông trong se hơi hôm trướt, với hai tay nữa dống du côn – tui đón là hai tay này có mặc để đề phòng hờ tui nổi hứng làm chiện dì bậy bạ dì đó. Ngừi ta lôi hết đồ đạt của tui ra khỏi bàn rùi bỏ dô một cái bị bằng dấy nâu, rồi bỉu tui chào tạm bịt cô Mai, cô giáo của tụi tui, rồi bấc thình lình cô Mai khóc hu hu rồi ôm tui thậc chặc. Rùi tui củng chào tạm bịt nghuyên cái đám ngố, rồi cả đám ngố la ó, nướt miến lòng thòng rùi lên cơn dực dực, lấy tay đập bàng đập gế. Rồi tui ra xa rời mái trường ngố thân thương.

Má ngồi ở gế trướt kế bên ông se hơi, còn tui thì ngồi phía sao chíng dửa hai tên du côn, giống như là bạn thấy trong phim khi cảnh sác đưa tù nhân xuống phố. Ngọi trừ chúng tui đả hổng có đi xúôn phố. Chúng tui đi thẳn đến một trường trung học mới dừa xây xong. Khi tới đó, ngừi ta dẫn độ tui đến dăng phòng hiệu trưởng, má, tui dà cái ông se hơi đi dô còn hai tên du côn thì đứng chờ ở hành lan. Ông hiệu trưởng là ông già tóc sám đeo cà dạt có một vết dơ dà mặt cái wừng bự như cái bị, chắt là chính bảng thân ổng cũng học ở trường ngố ra. Chúng tui cùng ngồi và ổng bắc đầu dải thít rồi hỏi tui mấy câu, dà tui chỉ gậc đầu, nhưn mà ngừi ta thựt sự chỉ mún tui chơi tút cầu. Cá nhâng tui chỉ tính đượt chừn đó thôi.

Thì ra cái ông xe hơi là wứng liện diên đá banh, ổng tên là ông “Té”. Và ngài hôm đó, tui hổng có dô lớp học hay hành dì ráo trọi, nhưn mà ông Té, ổng đưa tui đến phòng thay của trường rồi một tay trong đám dống du côn đưa tui bộ đồ tút cầu dới đủ miếng điệm dà một cái nón cối bằng mủ thiệc là đẹp dới mấy cái dì đó ở phía trước để bảo dệ cho cái mặt của tui hỏng bị dập. Chỉ có một đìu di nhức, ngừi ta hổng kím được đôi dày túc cầu nào dừa dới tui, bởi thế cho nên tui phải xài đôi dày tui đang đi cho tới khi ngừi ta đặc mua được đôi dày túc cầu bự cho tui.

Guấn liệng diên Té dà hai cái “du côn” kiu tui mặc quần áo đá banh, rồi họ bắc tui cởi ra, rồi mặt lại, rồi bắc đầu lại từ đầu, tới mười hay hai chụt lần như dậy, cho đến khi tui có thể tự làm diệc đó một mình. Có một thứ tui hay bị trục trặc khi mặc là cái khố bảo dệ dóc-tráp để bảo dệ cái con k. dì đó – bởi dì tui hổng thấy lý do gì thực tế để mặc nó. Ôi thôi, họ rán dải thít cho tui hiểu, rồi một trong hai du côn nói dới tên kia là tui “khờ” hay đại lọi như dậy, tui đón là thằng chả nghỉ là tui hổng hiểu thẳng chả nói dì, nhưn tui hiểu chứ, bởi dì tui để ý đặt biệc đến mấy chử khỉ đó. Hổng phải là tui tự ái. Mẹ bà, tui đã từn bị kiêu bằng những chử tệ hại xấu xa hơn nhieù. Dù xao, tui cũng đả để í cái đìu này.

Một lút sau, một đám trẻ con ùa dô phòng thay rồi lấy đồ đá bănh ra rồi mặc dô. Rồi thì chúng tui ra ngoày rồi ông Té kiêu mọi ngừi tụ tập lại rồi ổng cho tui đứng trước bọn họ rồi dới thiệu tui. Ổng nói chiện tào lao thiên địa nhiều lắm nhưn tui đâu có nghe rỏ vì tui đang sợ chết nửa ngừi rồi, bởi vì là tui chưa bao giờ hổng có ai dới thịu tui trướt một đám đông lạ wắc. Nhưng rùi sau đó dài ngừi trong đám tới bắc tay tui rồi nói họ rấc dui vì có tui tham da và đại lọi như dậy đó. Xong rồi ông Té rút coỳ thổi cái réc làm tui nhải tửn thíu điều đái ra wừng xong rồi mọi ngừi bắc đầu nhảy tưng tưng nhảy dòng dòng để tập thể dục.

Chiện gì xảy ra típ…Câu chiện có lẻ khá dài, nhưng dù sao đi nửa, tui bắc đầu chơi đá banh kiểu Mẽo. Wứng liệng diên Té dới một trong hai tên khủng bố đó dúp đở tui thiêm một cắch đặt biệt bởi dì tui đâu có biếc chơi. Có cái trò này mà cầu thủ như tui phải chậng hay bờ-lóc ngừi khát mà ngừi ta ráng dải thít cho tui hiểu nhưn sau khi họ cố dải thít vài chục lần, mọi ngừi có dẻ wợn bởi dì tui hổng thể nhớ nổi tui phải làm cái thứ khỉ khô gì nửa.

Rồi họ rán thử thứ khát nói là cho tui phòng thủ phòng dệ dì đó, cái mà ngừi ta xiếp 3 thằng trước mặt tui rồi tui phải chạy goa họ rồi túm cái thằn đang có banh. Chại goa họ thì hổng khó, bởi dì tui chỉ cần nhậng đầu của họ xuốn, nhưng ông Té dà hai tên khủng hổng dừa ý với cái cách tui tóm cái thằng có trái bănh, rồi cuối cùng họ cho tui dật lộn với một cây xồi bự tổ bố khoảng 5, 6 chục lần – để mà tui thấy được là phải làm thế nào mới phải, tui ngỉ như dậy. Nhưng một hồi sau, sau khi họ nghỉ là tui đã học được đìu gì rồi với cây xồi, họ cho tui tiếp tục dới 3 thằng cầu thủ và thằng ôm banh nửa rồi họ nổi khùng lên dì tui hổng nhảy đè lên cái thằng ôm banh cho thiệc mang rợ – như là sao khi tui đẩy 3 thằng cản đường tui ra chổ khác. Tui bị chửi tối tăm mặc mài chiều hôm đó, nhưng khi tui hổng tập nửa, tui đi gặp wứng liệng diên, ông Té rồi nói dới ổng là tui hổng mún nhảy lên ngừi cái thằng ôm banh bởi dì tui sợ là tui sẻ làm nó bị thương. Ông Té nói là tui sẻ hổng bau giờ nào làm đau cái tên khỉ này đượt, bởi dì nó có cái bộ đồ đá banh này bảo dệ rồi. Thiệc tình mà nói, tui hổng có sợ làm đao nó nhìu lắm, tui chỉ sợ là hắng ta sẻ nổi khùng lên rồi cả đám khỉ đột này rược tui chạy nửa nếu tui hổng ngoang ngoảng dới bọn chúng. Nhưng thôi, để câu chiện ngắng hơn, … phải lâu lắm tui mới thực xự coi như là biếc cắch chơy như thế nào.

(hết phần 2, chương 1 - còn tiếp)





Thúy Lan
  • Số bài : 584
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 09.11.2010
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 31.05.2011 13:17:29
0



...

(... Thúy Lan mê những đêm về sáng và giải thích lý do bằng 4 câu thơ trên …trong email cuối trước khi gặp gd Chú DzuyLynh )






Lệ Tým
Ý thơ : Thúy Lan _ sáng tác & trình bày : Dzuylynh
Album : Lệ Tým








nửa đời người...
một khối tình ly biệt
linh hồn tôi hoài mộng lệ đong đầy
gửi ưu sầu nghiêng theo áng thơ bay
tim mòn mỏi lạc thềm đêm hư ảo...

vói tay cao níu thấp mộng hôm nào
cuối cuộc tình còn lắm nỗi hanh hao
cành lan tým lao xao chiều chớm hạ
tým một thời...
tým ngát chuyện ngày xưa...

xếp hạt mưa
cho vừa
ngăn nhung nhớ
nhặt nắng vàng
khỏa kín
hạt thơ rơi
nhánh cô đơn còn nở đóa ưu phiền
đến bao giờ...
thôi dựa cuộc tình nghiêng !

gói niềm riêng cất dưới bụi mưa rào
dấu chuyện mình vùi đáy gối chiêm bao
bóng thời gian chợt vỡ òa hư ảo
sóng trở mình ,
ngơ ngác gào trùng khơi..





Fontana.South California.May.28.2011.dl




Thúy Lan xin phép được kể một chút kỷ niệm về bài Lệ Tým và bài Lệ Tým ra đời trong hoàn cảnh nào cho các bạn nghe nhen ...

Khoảng vài tuần trước Lan có nhận PM từ Chị Cty Ly...và PM đó là của Chú Dzuylynh nhờ Chị Ly gửi ( vì Lan off PM nơi trang nhà mình )... Cũng vì cái tính cẩn thận của mình làm Lan lại do dự nữa ... Nhưng một vài ngày sau đó Thúy Lan có liên lạc với Chú qua yh… Hai Chú cháu chuyện trò ... Khi nghe Chú có nguyện vọng “ Chú có ước mơ biến Ảo thành Thật “ ...làm Thúy Lan ngạc nhiên hết sức. ..lâu lâu Thúy Lan hay tâm sự với một vài ng bạn ngoài đời của mình ...thế giới ảo nhưng rất thật và thật ở đây là Người thật xem . Từng con chữ gửi qua phím gõ cũng thật vì được viết bằng trí óc của con Người ...và nói là ảo nhưng mà thật phải không các bạn ? Thoảng thì chúng mình vẫn nhìn thấy những mẫu cm không tế nhị cho lắm...riêng Thúy Lan thì có lẽ đời thường làm cho họ bực dọc gì đó chăng rồi viết linh tinh cho thoã bụng chứ kh hề có ác ý . Đọc rồi cho qua ngay vì " Có thể họ viết từ cổ họng chứ không bằng trái tim " câu này Thúy Lan học được ở anh Bảy Ròm...một người anh phải nói tế nhị , hiểu biết và dễ thương. Hy vọng 1 ngày đẹp trời Lan sẽ thuyết phục anh ấy ghé thăm Vườn Tao Ngộ.

Trở lại chuyện chính về bài Lệ Tým...Thứ Ba tuần trước Lan nhận được email Chú viết như sau : " Gia Đình Chú DzuyLynh xuống Nam California chơi và ở vùng Fontana Thúy Lan cháu có thể đến chơi được không? Và đây là lần đầu tiên Chú gặp Người Ảo..."

Từ Phố Núi Glendora của Lan xuống Fontana khoảng hơn 30 phút. Thúy Lan nói với Chú là Nếu Thúy Lan sắp xếp công việc dc thì Thúy Lan sẽ ghé thăm Cô Chú và em Bi* ngay...

Sau khi sắp xếp công việc như ý muốn , Thúy Lan hẹn với gd Chú khoảng 6 giờ tối nay thứ 7 nhất định Lan sẽ đến. Nghe giọng Chú vui lắm và Chú chuyển dt cho Chú Chín* để Chú ấy chỉ đường cho Thúy Lan . Đúng hẹn...àh mà hông trể xíu...khoảng 15 phút vụ này người Việt xứ Cờ Hoa ưa nói thầm là " Không ăn đậu không phải là Mễ ...Không đi trể không phải Việt Nam "... thành ra chắc nó thành lệ mất tiu rùi...hiihihi.

Thúy Lan và Anh bạn tới thì thấy Chú đã đứng trước sân , Anh bạn Thúy Lan thì nói trông Chú giống Chú Út của Anh quá . Vài câu tay bắt mặt mừng thì mấy Chú cháu vào nhà . Thúy Lan được gặp Chú Chín , Cô Yến* và các em của 2 gia đình..các em ra vòng tay chào hỏi rất ngoan lễ phép vô cùng.

Nói chuyện với gd 2 Chú được khoảng nửa tiếng … rồi đột nhiên Chú nói : “ Thúy Lan cháu có một bài hát Lệ Tým Chú vừa phổ xong tức thì... để Chú và Chú Chín hát live tặng cháu nhen...” …câu nói chưa dứt thì Chú đưa cho Thúy Lan bài hát Chú viết bằng tay..và ngồi vào cây Keyboard , Chú Chín thì cây Guitar thùng....Thúy Lan tim cứ như muốn vỡ vì không ngờ chỉ có 4 câu thơ Thúy Lan viết về mình vậy mà ... thật sự không thể tin . Anh bạn Thúy Lan thì ngạc nhiên tột độ...Anh lấy cái dt chụp vài tấm liền...tiếng nhạc vừa lên ...được nghe giọng Chú ngâm thơ và hát ... viết tới đây Thúy Lan vẫn còn xúc động lắm. Bài hát chấm dứt...Anh bạn Thúy Lan tấm tắc khen mãi Anh cứ wow …wow…wow tuyệt vời hay hơn cả Thúy Nga Paris nữa ..Chú thì nói Thúy Nga Fontana Cali à nha … Lan thì yên lặng chỉ nói dc một câu duy nhất qua nước mắt “ Quá hay Chú ạ “ ….




Chú DzuyLynh và Chú Chín
May 28 , 2011

Photo by Dr HA


Và bài hát Lệ Tým ra đời như thế đó …Thúy Lan cám ơn Chú DzuyLynh và Chú Chín đây là món quà mà Thúy Lan trân quý nhất trong đời mình .

Sau đó Chú còn hát cho tụi Lan nghe thêm một bài đầu tiên trong đời và bài hát này là cảm xúc của Chú sau khi tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị 1972 và lời Chú nói nguyên văn như sau :

“ Chú nói tụi con nghe nè …Con Người sống phải có tình cảm tình yêu . Cái tình đẹp nhất là tình yêu đôi lứa như anh yêu em trao câu hò hẹn và cái hình ảnh Người Mẹ cho con bú đẹp thiêng liêng vô cùng Rồi khi ruộng đất nó yêu mình nó xanh lên như một biển lúa…bài hát Buổi Sáng Tiếng Chim Và Mặt Trời …Quảng Trị không còn một con chim để sống thì làm sao có tiếng hót . Nhưng mà có tiếng chim trong lòng mình hót là vì vui quá …vui vì đánh thắng cái trận đó coi như là khỏe rồi Chú tính đợt này về đi học lại …”

Và rồi thì Chú ôm cây Guitar thùng hát …dứt bài thì Chú nói : “ bài Buổi Sáng Tiếng Chim Và Mặt Trời này sáng tác đầu tay trong đời lúc 11 giờ sáng ngày 15 tháng 9 năm 1972 tại Cổ Thành Quảng Trị ….Ba mươi sáu năm sau Chú viết lại thêm 2 lần và lần nào cũng ko thể bằng …Vì lời bài hát đó đã quá đủ rồi hai đứa biết không ?

Chú DzuyLynh bằng xương , bằng thịt hoạt bát lắm . Chú có lối vô đề một câu chuyện thu hút người nghe rất duyên...thỉnh thoảng pha trò bằng nhiều câu cười ra nước mắt. Nhưng Thúy Lan phục cái tài nói đủ thứ giọng của Chú . Chú Chín thì ngưỡng mộ ông Anh Tư của mình bằng cách kể lại những mẫu chuyện ngày xưa...thờ học sinh , thời quân nhân...Anh Tư sống rất có tình và nói rất thật . Theo Thúy Lan cháu nghĩ có thể cái tính này sẽ làm Chú vất vả với các mối quan hệ dù ảo hay đời thường . Phải một lần trông thấy Chú ngoài đời rồi thì mới hiểu hết Chú Tư miệt Half MoonBay chân chất , mộc mạc như thế nào... đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm rồi ...Thúy Lan cùng bạn đành phải giã từ gd 2 Chú ...trong lưu luyến khó quên .

Chú DzuyLynh với một trái tim nghệ sĩ sống rất nghĩa tình và sống trọn cho nghệ thuật đó là cảm nhận riêng của Thúy Lan tôi ….

Thúy Lan Kính chúc 2 gia đình Chú DzuyLynh và Chú Chín luôn mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuốc sống thường nhật .


Thúy Lan





Cô Yến* vợ Chú DzuyLynh Cô có nét đẹp rất dịu dàng kín đáo lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ
Chú Chín* người em ruột thứ 9 của Chú …vui vẻ hiếu khách .
em Bi* con trai Chú DzuyLynh..em Bi rất lễ phép đẹp trai và hiền lắm



Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 03:22:17
0
 
 AUDIO ĐỌC TRUYỆN VTN
 
 
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
 
 
Phần 2 Chương I

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 04:55:30 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 05:28:59
0
 
 
 
ĐỌC BÁO VỚI BẠN
 
Lễ Phật Đản Thế Giới 2011

Hôm 17/05 (tức 15/04 âm lịch), Phật tử tại nhiều nước châu Á đã hoan hỉ mừng ngày Phật Đản (còn gọi là lễ Vesak), ngày mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời, khai sáng ra đạo Phật. Theo kinh Phật, một vị hoàng tử Ấn Độ được sinh ra vào ngày rằm tháng tư năm 624 trước công nguyên. Khi ngoài 30 tuổi, hoàng tử bắt đầu suy nghĩ về việc cứu độ cho dân chúng. Hoàng tử giác ngộ, đắc đạo, tu hành, truyền đạo và trở thành Phật tổ. Nhắc một chút về lịch sử Phật Giáo để chúng ta có chút ý niệm về Đạo Phật. Chủ đề chính của bài này là những hình ảnh đẹp được chụp ở một số nước châu Á trong dịp Lễ Phật Đản.


Các phật tử cầm nến trên tay và đi vòng quanh một bức tượng Phật lớn ở ngôi chùa thuộc tỉnh Nakhon Pathom, ngoại ô Bangkok nhân ngày Lễ Phật Đản. Ngày Phật Đản hay ngày Giáng sanh của Đức Phật, tiếng Pali gọi là Vesak. Vesak là tên của một tháng, thường trùng vào tháng năm dương lịch. Vesak cũng là tên của một ngày có ý nghĩa trọng đại nhất đối với hàng Phật tử khắp thế giới. Đức Phật sinh nhằm ngày rằm, tháng Vesak, vào buổi sáng, trong thành Kapilavatthu (Ca-ty-la-vệ) gần biên thùy giữa đông bắc Ấn Độ và Nepal.


Các nhà sư đang tham gia một buổi lễ nhân ngày Phật Đản ở Phật Đài Wat Phra Dhammakaya thuộc tỉnh Pathum Thani, ngoại ô Bangkok, 17/05/2011.


Người phụ nữ Indonesia theo đạo Hồi cùng với những người theo đạo Phật đang thả một chiếc đèn trời ở chùa Borobudur trong dịp Lễ Phật Đản. Phật tử Indonesia tổ chức Lễ Phật Đản rất lớn và đây là một trong những sự kiện thu hút khách du lịch nhiều nhất ở đất nước vạn đảo này. 


Các tín đồ Phật Giáo đang tịnh tâm ở Phật Đài Wat Phra Dhammakaya trong dịp Lễ Phật Đản.


Các nhà sư cầu nguyện ở chùa Borobudur, tỉnh Magelang, Indonesia.


Một bức phông trang trí hình ảnh về dịp Lễ Phật Đản ở Colombo, Sri Lanka.


Phật tử tịnh tâm ở chùa Borobudur trong dịp Lễ Phật Đản.


Một góc chùa Borobudur, phía dưới là hình ảnh mờ ảo của những nhà sư đang đi quanh ngôi chùa trong ngày Lễ Phật Đản, 17/05/2011.


Phật tử thắp đến ở chùa Borobudur, Indonesia nhân Lễ Phật Đản.


Các tín đồ Phật Giáo cùng nhau thả đèn trời ở chùa Borobudur trong dịp Lễ Phật Đản.


Lễ Phật Đản là dịp để các phật tử đi viếng chùa, bố thí, phóng sinh, lễ phật, tịnh tâm, đọc kinh và mong cầu bình an, giải thoát.




















Phật tử cầm nến trên tay và đi quanh Phật Đài Wat Phra Dhammakaya, mừng ngày Đức Phật giáng sanh.



Các nhà sư đang vệ sinh và rải hoa lên tượng Phật nằm ở chùa Dhammadipa Arama, thị trấn Malang, Đông Java, Indonesia, chuẩn bị cho Lễ Phật Đản.


Một nhà sư sử dụng bộ đàm để hướng dẫn những người khác đến cầu nguyện ở Phật Đài Wat Phra Dhammakaya, nhân Lễ Phật Đản, 17/05/2011.


Một người dân đang bố thí cho các nhà sư đi khất thực trước ngày Lễ Phật Đản ở tỉnh Magelang, Indonesia, 16/05/2011.


Cậu bé người Sri Lanka đang bán đèn lồng cho khách hàng trước dịp Lễ Vesak ở Colombo. Ở Sri Lanka vào ngày Lễ Phật Đản, đèn lồng làm bằng tre và giấy được treo trong nhà và trên đường phố.


Các nhà sư đang tham gia Ngày lễ bố thí ở Bangkok, 08/05/2011.


Hàng ngàn nhà sư đi giữa những Phật tử trong ngày lễ bố thí ở Bangkok.


Một nhà sư đang cầu nguyện ở chùa Borobudur trong ngày Lễ Phật Đản, 17/05/2011.


Phật tử cầm nến trên tay và đi vòng quanh Phật Đài Wat Phra Dhammakaya, mừng Lễ Phật Đản. Với kỹ thuật phơi sáng, tác giả đã có được bức ảnh lạ mắt, đầy tính huyền ảo.


Trăng tròn trên ngôi chùa Borobudur trong ngày rằm tháng Tư, Lễ Phật Đản.



Hai Phật tử người Ấn Độ tung những cánh hoa lên bức tượng Đức Phật trong dịp Lễ Phật Đản ở thành phố Ahmedabad, 17/05/2011.


Hãy cầu nguyện! Theo quan niệm Phật Giáo, cầu nguyện là tập trung tâm trí, nhất tâm chuyển đổi vọng niệm mê lầm, xấu ác trở nên thanh tịnh. Cầu nguyện vì thế chính là phương pháp quán chiếu, nhìn lại con người thật của mình, quan sát tâm tình, trừ khử tà kiến mê tín, khát vọng phàm tình, ích kỷ nhỏ nhen, ỷ lại yếu đuối. Cầu nguyện là một cách định tâm, định ý để chuyển hóa lòng mình, lòng người.


Một đoàn nhà sư đến từ Bangladesh đang đi khất thực trên các con phố ở Colombo, Sri Lanka trong tuần lễ kỷ niệm Ngày Phật Đản.


Các nhà sư rải hoa đã được thánh hóa lên những Phật tử bên dưới trong hành trình từ chùa Mendut đến chùa Borobudur, Indonesia, nhân Lễ Phật Đản.


Phật tử thả đèn trời ở ngôi chùa cổ Borobudur trong dịp lễ Vesak. Bình an cho mọi người!
 NGUỒN : INTERNET

SongHuong
  • Số bài : 400
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.10.2009
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 06:40:36
0
DỐC TÌNH
 
 
Chiều nay bên quán dốc tình
Giọt cà phê nhắc thuở mình bên nhau
Chút tình xuôi dốc Nam Giao
Người đi còn nhớ đêm nao trăng buồn?
 
Vô tình chi mảnh trăng suông
Ngày em thôi biết nỗi buồn lẻ đôi
Đắng cay cũng một khoang đời
Buồn vui âu cũng một thời sẻ chia
 
Mình ta với giọt cà phê
Tình theo con dốc xuôi về phương xa
Nhà ai sáng rực đèn hoa
Không tin báo hỉ... biết là vì đâu?
 
Ừ thôi... đã lỡ mùa cau
Ừ thôi... đã nhạt miếng trầu chưa têm
Trách hờn chỉ xót nhau thêm
Trăng xưa đã rớt bên thềm hư vô
 
Chút tình xuôi dốc Nam giao
Cà phê tí tách tan vào hư không
Ai vui má đỏ môi hồng
Mình ta ngồi đếm giọt lòng đầy vơi
 
Huế 1/6/2011
Sông Hương 
  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 15:19:20 bởi SongHuong >
Nén lòng tôi với tri âm
Nén thương nhớ gởi xa xăm một người

SongHuong
  • Số bài : 400
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.10.2009
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 06:59:52
0
Nhân ngày thế giới không thuốc lá ( 31/5 ) lang thang trên mạng gặp bài này copy cho anh chị em đọc. SH cảm thấy hay hay và rất nhân văn
 
Em và thuốc lá,anh chọn ai?


Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không anh? - Cô nhíu mày hỏi.

- Chẳng thấy ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút- Anh nửa đùa nửa thật trả lời.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?- Cô hếch mũi lên hỏi khó anh.

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em- Anh vẫn vui vẻ nựng người yêu.
...........

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt. Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.... Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im lặng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?- Cô hỏi rất nghiêm túc.

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
..........

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi. Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu. Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng. Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?-

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

........

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh. Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét. Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
.......

Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh. Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm. Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm. Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó. Anh đã bỏ thuốc lá rồi, giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc nhé, có được không?

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má,tay buông rơi điếu thuốc đang hút dở và gục đầu vào vai anh....
(Sưu tầm,tặng những ai nghiện thuốc lá )
Nén lòng tôi với tri âm
Nén thương nhớ gởi xa xăm một người

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 08:50:26
0
     VTN chào mừng Thi Sĩ Thuý Lan tham gia vui chơi cùng.Chúc TL thêm nhiều áng Thơ tuyệt tác nhé.                triart




...

(... Thúy Lan mê những đêm về sáng và giải thích lý do bằng 4 câu thơ trên …trong email cuối trước khi gặp gd Chú DzuyLynh )






Lệ Tým
Ý thơ : Thúy Lan _ sáng tác & trình bày : Dzuylynh
Album : Lệ Tým


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/169D954876EC4B6996D60302BF516290.jpg[/image]

     
nửa đời người...
một khối tình ly biệt
linh hồn tôi hoài mộng lệ đong đầy
gửi ưu sầu nghiêng theo áng thơ bay
tim mòn mỏi lạc thềm đêm hư ảo...

vói tay cao níu thấp mộng hôm nào
cuối cuộc tình còn lắm nỗi hanh hao
cành lan tým lao xao chiều chớm hạ
tým một thời...
tým ngát chuyện ngày xưa...

xếp hạt mưa
cho vừa
ngăn nhung nhớ
nhặt nắng vàng
khỏa kín
hạt thơ rơi
nhánh cô đơn còn nở đóa ưu phiền
đến bao giờ...
thôi dựa cuộc tình nghiêng !

gói niềm riêng cất dưới bụi mưa rào
dấu chuyện mình vùi đáy gối chiêm bao
bóng thời gian chợt vỡ òa hư ảo
sóng trở mình ,
ngơ ngác gào trùng khơi..





Fontana.South California.May.28.2011.dl






<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 09:05:24 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 09:06:28
0
 
THUỐC LÁ ƠI...ỜI CÀNG CUA !

Thuốc lá là tên gọi của một loại sản phẩm được làm chủ yếu từ nguyên liệu lá thuốc lá đã thái sợi, được cuốn hay nhồi định hình bằng giấy, có dạng hình trụ (thường có độ dài dưới 120 mm, đường kính khoảng 10 mm). Thuốc lá điếu thường được đốt cháy ở một đầu, để cháy âm ỉ nhằm mục đích tạo khói và khói này theo dòng khí vào miệng người hút từ đầu đối diện (thường có gắn đầu lọc). Thuật ngữ thuốc lá thường được dùng theo nghĩa chung liên quan đến thuốc lá trong khi thuốc lá điếu nhằm chỉ cụ thể loại sản phẩm thuốc lá sợi đã cuốn thành điếu. Tuy nhiên, đôi khi, thuật ngữ này cũng được sử dụng để chỉ loại thuốc hút khói nhưng được làm từ một số loại thực vật khác (cây gai dầu...)
Thuốc lá điếu khác xì gà trước hết ở kích thước: điếu nói chung bé hơn, sử dụng sợi từ lá thuốc đã qua chế biến và được cuốn bằng giấy trắng chuyên dùng. Xì gà được làm hoàn toàn bằng nguyên lá thuốc lá, ruột là mảnh lá và lá áo bọc ngoài cũng bằng lá thuốc lá. Trước cuộc chiến tranh Krym (Nga-Pháp năm 1854-1856), hầu hết các quốc gia dùng tiếng Anh chưa biết đến thuốc lá điếu. Chỉ đến khi các binh sĩ người Anh thời đó bắt chước các đồng nghiệp Thổ Nhĩ Kỳ (Đế chế Ottoman) sử dụng giấy in báo để cuốn thuốc lá hút, thuốc lá mới bắt đầu kỷ nguyên bành trướng rộng rãi ra khắp thế giới từ đó.
Đôi khi người ta sử dụng tẩu để hút thuốc. Thuật ngữ "điếu thuốc", thường được dùng để chỉ một điếu thuốc lá, nhưng cũng có thể chỉ các vật khác có chứa lá thơm, ví dụ như cần sa. Do người ta tin tưởng rằng (và cũng được khoa học chứng minh trong trường hợp cụ thể có tuổi thọ ngắn đi khi nguy cơ ung thư phổi tăng lên) các sản phẩm thuốc lá gây đoản thọ, phần lớn các nước Tây phương và một số quốc gia châu Âu cho in lời cảnh báo về sức khỏe bằng phông chữ lớn ở mặt trước và mặt sau mỗi bao thuốc để báo động về tác hại của việc hút thuốc, đồng thời cấm mọi quảng cáo để bán thuốc lá...






Mục lục[ẩn]
    1 Sản xuất các loại thuốc lá
    2 Buôn bán thuốc lá
    3 Mầm bệnh
    4 Tác hại môi trường
    5 Sử dụng thuốc lá
    6 Cai thuốc lá
      6.1 Cai thuốc là cả một quá trình?
      6.2 Tại sao lại sử dụng Nicotine 4mg chứa trong kẹo cao su đễ hỗ trợ cai thuốc?
      6.3 Phương pháp cai thuốc lá với Nicorette

    7 Tham khảo
    8 Xem thêm
    9 Tham khảo
    10 Liên kết ngoài

Sản xuất các loại thuốc lá



Thuốc lá có đầu lọcThuốc lá thương mại và thuốc lá sợi hiếm khi có chứa sợi thuốc tinh khiết. Các nhà sản xuất thường thêm phụ gia để giữ hương vị được lâu, tăng chất lượng màu sợi, để giữ chất lượng sợi và thậm chí để thay đổi hoàn toàn chất lượng cảm nhận của khói thuốc. Trong khi nhiều công ty thuốc lá thực hành điều này, tại Canada các mác thuốc chứa 100% là thuốc Virginia tự nhiên - không có phụ gia. Một số loại thuốc lá (được gọi là kretek, thuốc lá bạc hà, hay chỉ đơn giản là bạc hà) có vị bạc hà trộn lẫn với thuốc. Nó được thêm vào để tăng cảm giác sảng khoái của người hút khi làm tê miệng và phổi cũng như tạo cảm giác dễ chịu. Các loại thuốc lá bạc hà rẻ tiền được chế tạo đơn giản bằng cách trộn tinh dầu bạc hà vào sợi thuốc.
Ngoài các phụ gia, thuốc lá sợi, đặc biệt là các loại chất lượng thấp, thường bị xử lý nhiều. Trong quá trình xử lý lá thuốc đầu tiên, lá được bỏ gân và được cắt thành lớp mỏng. Vì lá thuốc ở quá trình này khá khô nên nó tạo ra nhiều vụn thuốc. Các nhà máy sản xuất đã phát triển các phương pháp thu hồi số vụn thuốc này và lại biến chúng thành nguyên liệu sử dụng được (được gọi là "lá thuốc tái chế").
Các đường gân lá bị bỏ ra, vốn không thích hợp để sử dụng khi giữ nguyên trạng, trước kia bị loại bỏ hay ép mỏng thành các phiến lớn vì chúng chứa nhiều nitơ. Tuy nhiên, các quá trình xử lý mới đã được phát triển để ép chúng và chế biến trộn lẫn vào sợi thuốc. Tất cả các quá trình ấy cho phép nhà sản xuất thuốc lá có được số lượng thuốc lớn nhất với lượng nguyên liệu thô thấp nhất.
Ứng dụng nhiều nhất của điếu thuốc là để dẫn khói của thuốc lá. Ứng dụng nhiều thứ hai là để dẫn khói của cần sa. Ống quấn là loại phổ biến nhất của điếu cần sa. Người hút cần sa sẽ thường vặn xoắn hai đầu của điếu cần sa để tránh cho những lá cần sa bị cắt vụn khỏi rơi ra ngoài. Tuy nhiên những người hút thuốc lá mà tự quấn điếu thuốc cho mình, thường không hay vặn xoắn hai đầu của điếu thuốc; thuốc lá được làm theo sợi nên sẽ không bị rơi ra ngoài.
Buôn bán thuốc lá
Trước Thế chiến thứ hai nhiều nhà sản xuất tặng kèm theo một lá bài sưu tầm trong mỗi bao thuốc. Việc làm này đã không được tiếp tục để tiết kiệm giấy trong chiến tranh và đã không còn xuất hiện nữa. Trong Thế chiến thứ hai người ta tặng miễn phí thuốc lá cho cả binh lính và dân thường. Vào ngày 1 tháng 4 năm 1970 Tổng thống Richard Nixon đã kí đạo luật về hút thuốc lá cho sức khỏe cộng đồng, cấm các quảng cáo thuốc lá trên TV ở Hoa Kỳ từ ngày 2 tháng 1 năm 1971. Tuy nhiên một số công ty thuốc lá đã cố gắng lách luật bằng cách quảng cáo thuốc là là "xì gà nhỏ" ngay sau khi luật cấm có hiệu lực, và Backwoods Smokes, nhãn hiệu thuốc lá vào thị trường mùa đông 1973-1974 quảng cáo với phương châm "How can anything that looks so wild taste so mild" (Làm sao mà một thứ có vẻ mạnh như thế có thể có vị thật nhẹ nhàng).
Mầm bệnh
Khói thuốc đã bị Cơ quan Quốc tế Nghiên cứu về Ung thư (International Agency for Research on Cancer - IARC) trực thuộc Tổ chức Y tế Quốc tế (WHO) xếp vào các chất gây ung thư (tiếng Anh: carcinogen) bậc 1. Trong nhóm này xếp những chất mà chỉ cần khối lượng nhỏ cũng có thể gây ung thư, không có hạn mức, nghĩa là hoàn toàn có hại cho mình và cho người khác, dù chỉ là một khối lượng nhỏ.
Khói thuốc được coi là chất độc hại nhất trong môi trường cư trú. Khi hút thuốc, người hút thường thở ra hai luồng khói chính và phụ, và 20% khói thuốc bị hít vào trong luồng chính, 80 % còn lại được gọi là luồng phụ, nảy sinh khi kéo thuốc (giữa những lần hít vào) và khi tắt thuốc. Luồng khói chính nảy sinh tại 950 °C và khói phụ 500 °C, do đó luồng khói phụ tỏa ra nhiều chất độc hại hơn.
Khói thuốc cấu tạo từ một hỗn hợp khíbụi. Theo Tổ chức Y tế Quốc tế (WHO), trong khói thuốc có khoảng 4.000 chất hóa học, trong đó có 40 được xếp vào loại gây ung thư [1]. gồm những chất như nicotin, mônôxít cacbon, hắc ínbenzen, fomanđêhít, amoniac, axeton, asen, xyanua hiđrô ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thần kinh, mạch máu và nội tiết gây ra những bệnh tim mạch, giảm trí nhớ và các bệnh ung thư.
Riêng tại Việt Nam, mỗi năm có 40.000 người tử vong do những nguyên nhân liên quan đến thuốc lá, gấp 3 lần số người chết do tai nạn giao thông. Một điều tra cho thấy trên 50% nam giới hút thuốc lá và 60% trẻ em Việt Nam độ tuổi 13-15 đã tiếp xúc với khói thuốc tại nhà. Tại Hà Nội, gần một nửa dân số phải hút thuốc thụ động, nhiều nhất là phụ nữ và trẻ em [2]. Ung thư phổi là dạng ung thư cao nhất ở nam giới và thứ tư ở nữ giới.
Việc hút thuốc ở các phòng chờ nhà ga, bến xe đã bị Bộ Giao thông vận tải cấm từ năm 2005, tuy nhiên việc áp dụng chưa triệt để trên thực tế. Hiện nay, tổ chức Healthbidge Canada đang tài trợ cho một số thành phố tại Việt Nam mở rộng khu vực công cộng không khói thuốc và tăng tính hiệu quả của chính sách cấm hút thuốc nơi công cộng.
Ngày 31 tháng 5 hàng năm được xem là ngày "Thế giới không thuốc lá".
Tác hại môi trường
Khoảng 4,5 tỷ tàn thuốc là sau khi hút vứt lại trong các công viên ở Mỹ, trên đường đi và các khu vực công cộng hàng năm, hầu hết các đầu lọc thuốc lá không thể tái sinh được, thực tế 95% đầu lọc được làm bằng nhựa CELLULO-ACETAT và mất nhiều năm mới phân hủy được.[cần dẫn nguồn]
Có khoảng 165 hóa chất trong thuốc lá mà chim hay các loài thú nhỏ cho là thức ăn của chúng.[cần dẫn nguồn]
Sử dụng thuốc lá
Khoảng 5.5 nghìn tỷ điếu thuốc lá được sản xuất hàng năm trên thế giới trong ngành công nghiệp thuốc lá, được tiêu thụ bởi trên 1,1 tỷ người[cần dẫn nguồn].




Tỉ lệ hút thuốc theo giới tính


Số người hút thuốc (%)

Khu vực
Nam
Nữ

Châu Phi
29
4

Châu Mỹ
35
22

Đông Địa Trung Hải
35
4

Châu Âu
46
26

Đông Nam Á
44
4

Tây Thái Bình Dương
60
8

(2000, theo Tổ Chức Y Tế Thế Giới)
Cai thuốc lá

Bỏ thuốc lá, đối với nhiều người, là một chuyện rất khó. Thuốc lá là một dạng chất gây nghiện nhưng lại không bị pháp luật cấm hoàn toàn như các chất ma túy,[cần dẫn nguồn] do đó, người hút thuốc rất dễ có cơ hội tiếp xúc.
Cai thuốc là cả một quá trình?
Bạn có thật sự cần thiết phải học cách bỏ thuốc không? Câu trả lời là . Trước hết bạn cần phải hiểu rằng bỏ thuốc cần có một phương pháp tốt và quyết tâm áp dụng nó vào hành động của mình để bỏ đi những cái không cần thiết và tổn hại đến sức khỏe và công việc của bạn. Nếu trước kia bạn đã từng thử cai thuốc, thì bạn biết rằng việc cai thuốc không giống như bạn bấm công tắc để tắt một cái bóng điện. Thực tế muốn bỏ thuốc trước hết là cần sự nỗ lực thật sự từ chính bản thân bạn và điều quan trọng là bạn phải hiểu “ Tại sao bạn lại nghiện thuốc lá”. Thực ra việc nghiện thuốc của bạn bắt nguồn từ 2 lý do.
Lý do thứ nhất là do tâm lý, tâm lý này bắt nguồn từ thói quen lặp đi lặp lại một hành động rồi dần trở nên quen dần, bạn sẽ cảm thấy khó chịu khi thiếu nó. Thật ra lúc đầu bạn cho là hút thuốc chẳng qua là vì giao tiếp, quan điểm này không hề sai nhưng nó cũng chính là lý do khiến bạn khó có thể cai thuốc được. Vì bạn có lý do chính đáng “ Vì giao tiếp cơ mà”. Nhưng quan điểm chỉ đúng với cái thời cách đây vài chục năm, hiện nay điều đó là không còn cần thiết.
Lý do thứ hai: Chất Nicotine chứa trong mỗi điếu thuốc là chất gây nghiện nếu sử dụng thường xuyên, Tác hại chủ yếu của thuốc lá là hơn 4000 hóa chất độc hại sinh ra, các hóa chất này sinh ra do cơ chế phản ứng tự nhiên của tất cả các chất có trong môi trường do tác dụng nhiệt, Cơ thể bạn hấp thụ vô vàn các hóa chất không được kiểm soát vì thế mà người hút thuốc có nguy cơ mắc rất nhiều loại bệnh tật khác nhau.
Vậy trước khi bạn thực hiện việc cai thuốc, hãy ghi nhớ những điều sau:
Nghiện thuốc bắt nguồn từ hai nguyên nhân đó là nghiện Nicotine và do thói quen trong cuộc sống và công việc.
Sự say mê với Nicotine là mạnh và khó dứt ra khỏi nó so với những gì bạn nghĩ
Khi bạn kết hợp việc hút thuốc với “ giao tiếp” hay với công việc hàng ngày của bạn thì bạn càng khó bỏ thuốc hơn, mỗi khi hành động hay công việc đó lặp lại, tự nhiên bạn lại tìm đến thuốc lá.
Lời khuyên của chúng Tôi dành cho những người muốn cai thuốc lá đó là lòng quyết tâm. Trước hết bạn nên từ bỏ thói quen hàng ngày có liên quan đến thuốc lá. Ví dụ trong lúc uống cà phê với bạn bè, hay trên bàn nhậu, bạn có thực sự cai được hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào sự quyết tâm của bạn. Nicorette được nghiên cứu và hướng dẫn chi tiết sử dụng chỉ nhằm hỗ trợ cho bạn và bắt buộc chỉ nên sử dụng khi bạn quyết tâm từ bỏ mà thôi. Nicorette sẽ giúp bạn vượt qua sự cám dỗ trong một thời điểm khi mà nhu cầu của cơ thể cho Nicotine là cao và mãnh liệt nhất. Nicorette trong đó có chứa một hàm lượng nhỏ Nicotine ( khoảng tương đương với 1/3 của một điếu thuốc) và được kết hợp với những dược chất khác nhằm giúp bạn thoát khỏi sự cám dỗ của Nicotine trong một khoảng thời gian mà thôi, Bạn phải sử dụng đúng theo biểu đồ của chúng Tôi đưa ra nhằm giúp bạn đạt được hiệu quả cao nhất. Vui lòng xem thông tin về biểu đồ sử dụng của chúng Tôi.
Tại sao lại sử dụng Nicotine 4mg chứa trong kẹo cao su đễ hỗ trợ cai thuốc?
Như chúng ta đã biết, Nicotine là chất gây nghiện, vậy tại sao chúng ta không tránh xa nó mà lại tiếp xúc với nó? Câu trả lời năm ở phần trên, chúng ta hiểu rõ nghiện thuốc bắt nguồn từ hai nguyên nhân, nguyên nhân tâm lý giao tiếp và sự quyến rũ của Nicotine đối với cơ thể người nghiện, Chúng ta đang tìm cách loại bỏ từ từ, loại bỏ từng nguyên nhân một để cơ thể của người nghiện thuốc có thể thích nghi dần dần với những thay đổi và tránh được những ảnh hưởng không đáng có về mặt tâm lý. Nicotine 4mg chứa trong kẹo cao su cộng với các chất hỗ trợ nhằm giúp người nghiện thoát ra khỏi cơn nghiện trong khoảnh khắc mà Nicotine cám dỗ cơ thể của chúng ta nhất, Phương pháp này giúp chúng ta từ bỏ thói quen tâm lý trước, sau đó bằng việc sử dụng giảm dần hàm lượng Nicotine theo thời gian sẽ giúp người nghiện thành công.
Phương pháp cai thuốc lá với Nicorette
  1. Hãy đặt quyết tâm cao nhất trước khi sử dụng Nicotine 4mg, Hãy cố gắng trong một thời gian để rồi lợi ích dài dài cho mai sau.
  2. Hãy từ bỏ suy nghĩ “hút thuốc lá vì giao tiếp” ngay bây giờ, vì điều ấy không đúng trong xã hội hiện đại mà nó còn là phương tiện để bào chữa cho thói quen xấu của bạn.
  3. Bạn hãy suy nghĩ, bạn thường hút thuốc vào lúc bạn hay làm gì? Có phải bạn thường hút thuốc trong khi ngồi uống cà phê với bạn bè, hay trên bàn nhậu, vậy nên hạn chế nó trong một thời gian, hay bạn hãy thông báo kế hoạch từ bỏ thuốc của mình cho bạn bè biết và yêu cầu họ hỗ trợ, bạn bè và người thân sẽ giúp bạn nhắc nhở bạn khi bạn cầm điếu thuốc.
  4. Sử dụng Nicotine 2mg hoặc 4mg trong khoảng 12 Tuần theo biểu đồ giảm dần, Kẹo cao su Nicorette sẽ cung cấp một hàm lượng vừa đủ Nicotine để giúp bạn dễ dàng hơn để vượt qua sự cám dỗ của Nicotine và những hoạt chất khác chứa trong Nicorette sẽ làm giảm nhu cầu của cơ thể đối với Nicotine. Bạn Phải tuân thủ theo biểu đồ 12 tuần.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 15:16:47 bởi Ct.Ly >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 09:25:01
0
 
LÂM NGỐ
 
Nguyên tác : FORREST GUMP
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop
 
 




   "Bé...Hộp ngố  " ui "Bé Ngố " dịch hay lắm, rất duyên ,mí nhóc của huynh "hoái " lắm ,nhưng tụi nhóc có ý cò nà : bạn bé ngố ui ,Bờm ngố thấy bé ngố hơi bị ngố vì lạm dụng mí chữ "Ngọng ,đớt " nhiều quá hà ,khiến batrí ngố của bờm vốn dốt , mất căn bản về chính tả ,đang học bổ túc văn hoá lớp 5 xem thì lại bét nhè nửa á . Thanh -kiu bạn "Bé Hộp ngố " nhiều nhìu nha

Hihi...huynh cũng Thanh-kiu Bé Hộp nè :



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/16C326E45D3044B1B2CB868B411AD1D6.jpg[/image]

***

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó. Anh đã bỏ thuốc lá rồi, giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc nhé, có được không?

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má,tay buông rơi điếu thuốc đang hút dở và gục đầu vào vai anh....
(Sưu tầm,tặng những ai nghiện thuốc lá )


Sông hương ui ,đọc xong bài STầm,lại bị tỷ Phù ...mỏ zì hút, hù thêm    nên huynh tự hứa  hút mỗi lần ...nữa điếu ! hehehe "Thuốc ngon nữa điếu " mờ                                                     

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 09:35:12 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 09:39:30
0

Trích đoạn: triart

     VTN chào mừng Thi Sĩ Thuý Lan tham gia vui chơi cùng.Chúc TL thêm nhiều áng Thơ tuyệt tác nhé.                triart




...

(... Thúy Lan mê những đêm về sáng và giải thích lý do bằng 4 câu thơ trên …trong email cuối trước khi gặp gd Chú DzuyLynh )





Lệ Tým
Ý thơ : Thúy Lan _ sáng tác & trình bày : Dzuylynh
Album : Lệ Tým


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/169D954876EC4B6996D60302BF516290.jpg[/image] 

   


 
KHÔNG THẦY ĐỐ MẦY LÀM NÊN
KHÔNG HÚT LÀM QUÊN SÁNG TẠO
 
tuyệt vời cây cọ Mít Ẹc !
giao liu ThiNhạcHọaHét
nhìn nghe ngắm quẹt đở ghiền
phi thuyền hỏa tiễn như điên
sáng tạo liên miên liền liền
xứng đáng đồng tiền bát gạo
cần chi mày mò lục lạo
chỉ cần khói thuốc lao xao
sức phẻ dẫu có hư hao
hy sinh cho mầm sáng tạo
nhạc thơ không là cơm gạo
cọ sơn chẳng hảo cân đai
danh vọng : trượt con sóng dài
đại dương tiền tài : huyễn ảo
lan tým ai nào nhỏ lệ
hóa thành câu kệ phù vân
làm một điếu... khói lâng lâng
tâm hồn tâng tâng nhảy cẫng
không hút đâm ra lú lẩn
hút vào ngớ ngẩn bần thần
ngắm nhìn mười ngón bàn chân
em xem hộ anh mấy ngấn
thuốc lá đã từ mấy lần
khói buồn như vận thơ ngân
mặc cho em cứ...xoay...trần
giận hờn ngày đêm óan hận
bảo anh ghiền thì anh nhận
bỏ em chọn thuốc : bất nhân !
không em anh cũng... Có Cần !
cai thuốc lá? anh hơi bận...
 khi nào hết..bận thì cai..
 
... chia tay con cái chia hai
con đực xin một chiếc hài em iu
nhỡ khi bùn thỉu bùn thiu
làm gạt tàn thuốc chắt chiu hương nàng !
xin em chớ đứng chàng ràng
để làn khói trắng đâm quàng câu thơ ! 
hơ hơ hơ...
 
 
phù mỏ nươn nươn cố nãi nãi
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 09:59:56 bởi Phù Vân >

SongHuong
  • Số bài : 400
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.10.2009
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 09:41:31
0
5 phút đọc và cả đời phải suy ngẫm



Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!

(ST)
__________________
Nén lòng tôi với tri âm
Nén thương nhớ gởi xa xăm một người

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 10:37:43
0


Thư ngỏ

Kính gởi đến quý khách và các bạn hữu NS đã ,đang và sẽ tham gia thư giãn trong VTN

Vì dung lượng một topic có hạn ,nên topic VTN sẽ sang trang mới VTN _tập 2,trước khi đóng topic này lại ,triart xin thay mặt các ACE Tứ hải tham gia, cảm ơn Quý khách dạo chơi thư giãn đã góp phần tạo hưng phấn cho ACE NS VTN sáng tác ,sưu tầm các thể loại văn hoc -nghệ thuật thật phong phú.

Qua nhiệt huyết của NS DzuyLynh muốn "biến ão thành thật ",cũng như NS Thuý Lan :

[...thế giới ảo nhưng rất thật và thật ở đây là Người thật xem . Từng con chữ gửi qua phím gõ cũng thật vì được viết bằng trí óc của con Người ..]

VTN _tập 2 ,mong các bạn đã-đang và sẽ tham gia ,đóng góp nhiều sáng tác ,sưu tầm để cho sân chơi của chúng ta thêm phần rực rỡ trên tinh thần hoà nhã lịch lãm của người NS chân chính ,tất nhiên với "tính NS " thì có lúc quá hưng phấn ,không tránh được ..quá hớp " ,triar rất thành tâm khi chia sẽ ý trên ,mong chúng ta sẽ "thông cảm " ,khi có một entry vô tình gây hiểu lầm và nếu bất mãn chúng ta có thể PM trên tinh thần xây dựng nhằm "Biến quyết tâm thành hành động " của NS DL :đây là một sân chơi VHNT không ranh giới ão -đời !
           và trân trọng kính  mời NS DzuyLynh "Đứng mũi chịu sào " chèo chống VTN _ tập 2 cho "lướt sóng " zù zù nha

Trước khi dừng...gõ ,triart xin thay mặt các bạn hữu VTN xin chân thành cảm ơn BĐH  vnthuquan đã tạo điều kiện ,chăm sóc,nuôi dưỡng  v.v... VTN ,nhất là "Công tử hào hoa "

***








Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 10:46:31
0
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/8F8BA1FE7AA64E488EC5CD29A8800DC1.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/B7EE6482CBA54185A85404B4A3514EA6.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/A3059642E96B4D7D978EE0629835B0A4.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2F65EE37807A47CA9AD9C65A2578AC24.jpg[/image]

***


Hê hê ...Tỷ Phù ...đến lúc hông nhận ra cí mỏ zì phù quá hớp dzồi thì còn hơi nửa đâu mà..."Rống "

@Ximui múi bỉn @con Ma nhỏ thấy đúng dzậy hông nà

@Ôn Lynh : bấm quẻ Dịch xem "Ngày lành tháng tốt " Khai trương Bảng hiệu VTN _ tập 2 " cho xôm nha ,chứ Tháng Sáu thì dễ bị..."Sáu tháng " lém à nhe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 10:54:23 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 01.06.2011 13:15:04
0


cà-phê-te-rịa = cafeteria

“Hàn Mạc Tử” = Mark Twain

Hằng = Miss Henderson, tên của cô giáo dạy kèm riêng cho Ngô Lâm đọc chữ ở trường trung học đầu tiên.

Tôm Xôi-Dò = Thomas "Tom" Sawyer một nhân vật trong một tiểu thuyết của Mark Twain (“Hàn Mạc Tử”)

v.v... Nhấn ở đây để đến trang chú thích


LÂM NGỐ
 
Nguyên tác : FORREST GUMP

diễn đọc Dzuylynh
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop


Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!

(Phần 3, Chương 1)


Cùng lúc dới diệc chơi bănh, tui phải dô lốp học. Hồi học trường ngố, tụi tui thựt sự hổng có học dì nhìu, nhưn bây dờ có nhìêu thứ phải làm thiệc. Nhưng mà dù sao, ngừi ta củng tìm cắch cho tui goa hết mấy cái khó, như là tui có 3 lớp dống như ở nhà dậy, tui muống làm cái dì thì làm, và rồi 3 lớp học có một cô giáo dạy riêng cho tui đọc chử.  Chỉ có “hai đứa tụi tui”.  Cô giáo rấc tử tế dà đẹp nửa bởi thế cho nên hơn một hai lần tui đã có ý nghỉ hơi bậy bạ dìa cô giáo. Tên của cô giáo là cô Hằng.
 
Chỉ có khoảng một lóp duy nhứt mà tui thích,  đó là lốp ăn trưa, nhưng mà tui hổng ngỉ là bạn kiu nó là một lốp học. Lúc tui còn học ở trường ngố, má tui làm cho tui một ổ bắnh mỳ kẹp thứt ăn, với lại một cái bắnh bích ghuy, dới lợi một miến trái cây, nhưn hổng bao giờ có chuối, rồi tui đem tới trường. Nhưng mà trong ngôi trườn nằy ngừi ta có một quáng cà phê kiu là cà-phê-te-rịa dì đó với 9, 10 thứ khác nhao để ăng cho nên tui gặp trục trặc hổng biếc chọn thứ nàu. Tui ngỉ là chắc là có ai đó nói lại, bởi vì sau một từng hay sao đó, guấng liện diêng Té bỉu tui cứ bước thẳng tới ăng bấc cứ cái dì mà tui thích bởi dì “tấc cả đả được thănh toáng rồi.” Thôi thì kệ bà nó, tui khỏi phải suy ngỉ chi cho mệt!

Mấy bạn đóan thử sem ai sẻ ở trong lớp nhà dới tui?  Còn ai nửa ngoài con nhỏ Duyên. Con nhỏ tới chổ tui đứng ở hành lan của trường rồi nói là nó nhớ tui học chung dới nó năm lốp 1. Cô ta bay giờ lớn lắm, dới mái tóc đen nhắnh, và đôi chưn giài dới khuông mặc trái soan thiệt đẹp, có mấy thứ nửa của con nhỏ cũng đẹp lắm nhưng… tui hổng dám nói ở đây.

Đội banh hổng phải được như ý múôn của ông guấng liện diêng Té. Ổng thường hổng vui và lúc nào cũng la lớng tiến với tụi tui. Ổng hét dô mặc tui luông. Ngừoi ta ráng tìm cắch này cắch khác cho tui đứng iên dới lại hổng cho đối thủ dực banh từ cái thằng ôm banh, nhưng hổng sao làm được ngọai trừ khi cả đám phải chạy cùng dới trái bănh cho tới lằng dửa. Ông Té củng hổng vừa í với cắch chơi banh của tui lắm, để tui nói bạn nge, tui đả phải dật lộn thật nhièu lần dới cái cây xồi đó. Nhưng rồi tui hổng có cắch nàu đạt tới cái trình độ mà tui có thể tung ngừi tới cái thằng ôm banh như là ngừi ta muón tui làm. Có cái khỉ dì đó làm tui hổng làm được.
 
Cho tới một ngaỳ một biếng cố sảy ra làm thai đổi tấc cả.  Trong quáng Cà phê té rịa, tui đả lấy đồ ăng xong rùi, rồi tui tới ngồi kế bên con nhỏ Duyên. Tui hổng muốn nói dì hết, nhưng Duyên là ngừi di nhức trong trường mà tui có thể nói là chúng tui biếc nhao, dà tui cảm thấy thỏai mái ngồi kế bên Duyên. Thường thườn, Duyên hổng để í tới tui, dà con nhỏ chỉ nói chiện với ngừi khác. Lúc đầo thì tui ngồi chung dới mấy ngừi chơi banh chung, nhưng mà họ sem tui như hổng có mặc ở đó hay đại lọai như dậy.  Ích ra, Duyên có đối sử xự như là tui đang có mặc ở đó. Nhưng sau nhiều lầng, tui để ý là có một thằn khác hay ngồi gần Duyên, và thằng này bắc đầu có nhửng lời châm chọc tức dìa tui. Thằng này nói mấy câu như “Cái thằng Ngố như con Bò đó sao rồi?”  hay đại lọai mấy thứ như dậy. Và chiện như vậy kéo dài một hai tuầng hay sao đó, rồi tui hổng nói cái dì hết, nhưn cúi cùn tui nói – ngay cả tui bây dờ củng hổng tin là tui nói được đìu đó – tui đả nói là, “Tao hổng phải Ngố như con Bò, ” rồi thằn đó chỉ nhìn tui rời cười hô hố. Song rùi Duyên kiêu thằng đó im đi, nhưng mà thằng đó lấy sửa đổ dô đùi của tui, rồi tui nhẩy lên rồi chại vọt ra ngòai dì sợ.
 
Một ngài hôm sao hay sao đó, thằng đó tới gặp tui ở hành lan trong trường rồi nói là y sẻ dạy cho tui “một bài học”. Suốc ngày hôm đó tui sợ kinh khủng khíp, rồi đến chiều hôm đó, khi tui chửng bị tới phòng thể thao thì gặp thằn đó dới một đống bạn của hắn. Tui ráng tránh hắn nhưng hắn tới gặp tui rồi đâỷ dô vai tui. Rồi hắn nói đủ thứ nhửng thứ sấu, kiêu tui là “đại ngu dốt” và dống như dậy, rồi thằng đó thoi dô bụng tui. Thiệc ra tui hổng có đao lắm, nhưn tui bắc đầu khóc tui wẹo ra hướng khác rồi bắc đầu chạy và chạy, rồi tui nge thằng đó rược theo tui rồi mấy thằng khát củng chạy theo tui nửa.  Rồi tui ráng chại thiệc nhănh tới phòng thể thao, tui chại băng goa sân tập đá banh rồi bấc thình lình tui thấy ông Té, guấng liện diêng đang ngồi trên kháng đài coi tui chại.  Mấi thằng rượt tui hổng bám theo tui nửa mà đi goa hướn khát, rồi ông Té kiêu tui mặt bộ đồ đá banh dô ngai tức khắt, tôi thấy khuông mặc của ông Té kỳ goặc chưa từng thấy. Một lác sao, ổng vào phòng thay dới một tấm dấy có vẻ hình – có tất cả 3 cái – rồi ổng kiêu tui ráng tìm cắch nhớ chúng.
 
Trưa hôm đó trong giờ tập banh, ông Té sếp mọi ngừi thành 2 đội rồi bấc thình lìnf hàng tiềng dệ đưa banh cho tui dà tui phải chại ra ngoày bên tay mặc rồi chại tới cúi lằn dẩn tới cây cột gôn. Khi mà cả đám dí theo tui, tui ráng hết xức chại cho thiệt lẹ hổng thôi cái đám đó xẻ bắt tui rồi đè tui xuống – dà cái đám đó có tới 7, 8 đứa đang dí tui. Ông Té khóái góa cở thợ mộc; ổng nhải lên nhảy xuốn như bị động cơn và dổ lưng mổi ngừi. Tụi tui đã chạy đua nhièu lằn rồi, khi mà ông Té muốn coi tụi tui chạy nhănh cở nào, nhưn mà  tui nghỉ là tui chạy nhănh hơn nhiều khi có ai dí tui. Nhưng mà có thằng khùng nào nghu đến nổi hổng chạy nhănh hơn khi bị dí hông?
 
Dù sau đi nửa, nhiều ngừi biếc và thích tui hơn từ lúc đó, dà mấy thằng trong đội banh bắc đầu tử tế hơn dới tui hơn. Tụi tui đã có một trận đấu đầu tien, tui teo mún chết luông, nhưn mà ngừi ta đưa banh cho tui dà tui chaỵ tới lằng gôn hai ba lần và kể từ đó ngừi ta tử tế dới tui thiệc là nhiều luông.  Chắc chắng là cái trường trung học đó học đã làm thai đổi mọi thứ trong đời tui.  Đến nổi tui đã bắc đầu thíc  ôm banh chạy, nhưn mà họ chỉ thường thườn bỉu tui chại  dòng ra hai bên mép sân rồi mới chại tới, bởi dì tui không học nổi cắch chại chín dửa rồi chại đè cáng lên ngừi ta luôn như mấy cầu thủ khác thườn làm. Một trong hai tên khủng bố nói là tui là trung vệ bự nhức trong lịch xử đá banh của tòn bộ các trường trung học trên thế dới. Tui hổng ngỉ là tên đó nói như dậy để mà khen tui.
 
Ngoaì diệc chơy banh ra, tui đọc chử càn ngày càng khá nhờ cô giáo Hằng. Cổ đưa tui cuốn Tôm Xôi-Dò của Hàn Mặc Tử, dới lại hai cuống sách nửa tui hổng nhớ tên nổi, rồi tui đem hết mấy cuống đó dìa nhà dà đọc hết lun, nhưng rồi cổ cho tui làm một cái tét thì tui làm hổng khá lắm. Nhưng mà tui bảo đảm thíc hết mấy cuống đó.
 
Một thời dan sau, tui bắc đầu ngồi lại kế bên con nhỏ Duyên trong quán Cà-Phê-Te-Rịa, trong một thời dang dài hổng có trục trặc gì hết, nhưng rồi một hôm, dào mùa xưng, tui đang đi bộ dìa nhà thì còn ai nửa ngòai cái thằng đã đổ sửa dô đùi tui rồi dí tui hôm trước. Nó cầm một cay gậy trong tay rồi bắc đầu kiêu tui bằng những tên như “khờ” hay “con bò.”
 
Có mấy ngừi đứng dòm rồi Duyên củng đi tới, tui bắc đầu tính dọt lẹ nửa – nhưng hổng hiểu sao, tui biếc là tui hổng thể làm như dậy. Thằng đó lấy cây chọt dô bụng tui, rồi tui mới tự nói dới tui, mẹ cha mày, rồi tui một tay chụp tay thằng đó rồi dới tay kia tui nóc ngược dô đầu nó, dà mọi chiện xem như kết thút.
 
Tối hôm đó, má tui bị một cú điện thọi từ ba má của thằng khỉ đó, nói là niếu tui mà đụng con của ổng bả lần nửa, ổng bả xẻ báo cho nhà chức chắch cho tui dô cải tạo “múc mùa Lệ Thuỷ”.  Tui ráng dải thíc cho má tui biết, rồi má nói má hiểu mà, nhưng mà tui biết má đang lo. Má nói với tui là bởi vì tui bây giờ rất bự con, tui phải cẩn thậng, bởi dì tui có thể dể làm đau người khác.  Và tui gậc đầu, hứa dới má là tui sẻ không làm người khác đau. Tối hôm đó dô giường rồi tui nge tiếng má khóc một mình trong phòng.
 
Nhưng cái dụ mà tui goánh dăng cái thằng đó chắc chắng đã có một ảnh hưởng lớn, như là tạo ra một tia xáng chiếu dô sự ngiệp đá banh của tui.  Ngay ngày hôm sau, tui xin ông Té cho tui được dẩn banh chạy thẳng chứ không cần chạy quẹu qua một bên nửa, và ông Té đồng ý, và rồi tui chạy dượt qua được 4, 5 thằng luôn và tui thấy chung quănh tui thiệt là trống, rồi cả đám tụi nó phải dí theo tui nửa.  Năm đó, tui được tuyển chọn vô đội Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Tui hổng thể tin được điều đó. Má tui đã mua cho tui hai đôi dớ mới và một áo xơ-mi mới cho ngày sinh nhật của tui. Má củng ráng vơ véc tiền mua cho tui một bộ đồ vét mà tui mặc trong bửa lảnh thưởng giải Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Bộ đồ vét đầu tiên trong đời tui. Má cột cà-vạc cho tui rồi tui đi nhận giải thưởng.
 
(Hết chương 1)

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 10:12:42 bởi dohop >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 02.06.2011 00:23:59
0
 
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP

Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
 
 
Phần 3 Chương I

 
Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!


Cùng lúc dới diệc chơi bănh, tui phải dô lốp học. Hồi học trường ngố, tụi tui thựt sự hổng có học dì nhìu, nhưn bây dờ có nhìêu thứ phải làm thiệc. Nhưng mà dù sao, ngừi ta củng tìm cắch cho tui goa hết mấy cái khó, như là tui có 3 lớp dống như ở nhà dậy, tui muống làm cái dì thì làm, và rồi 3 lớp học có một cô giáo dạy riêng cho tui đọc chử.  Chỉ có “hai đứa tụi tui”.  Cô giáo rấc tử tế dà đẹp nửa bởi thế cho nên hơn một hai lần tui đã có ý nghỉ hơi bậy bạ dìa cô giáo. Tên của cô giáo là cô Hằng.

Chỉ có khoảng một lóp duy nhứt mà tui thích,  đó là lốp ăn trưa, nhưng mà tui hổng ngỉ là bạn kiu nó là một lốp học. Lúc tui còn học ở trường ngố, má tui làm cho tui một ổ bắnh mỳ kẹp thứt ăn, với lại một cái bắnh bích ghuy, dới lợi một miến trái cây, nhưn hổng bao giờ có chuối, rồi tui đem tới trường. Nhưng mà trong ngôi trườn nằy ngừi ta có một quáng cà phê kiu là cà-phê-te-rịa dì đó với 9, 10 thứ khác nhao để ăng cho nên tui gặp trục trặc hổng biếc chọn thứ nàu. Tui ngỉ là chắc là có ai đó nói lại, bởi vì sau một từng hay sao đó, guấng liện diêng Té bỉu tui cứ bước thẳng tới ăng bấc cứ cái dì mà tui thích bởi dì “tấc cả đả được thănh toáng rồi.” Thôi thì kệ bà nó, tui khỏi phải suy ngỉ chi cho mệt!

Mấy bạn đóan thử sem ai sẻ ở trong lớp nhà dới tui?  Còn ai nửa ngoài con nhỏ Duyên. Con nhỏ tới chổ tui đứng ở hành lan của trường rồi nói là nó nhớ tui học chung dới nó năm lốp 1. Cô ta bay giờ lớn lắm, dới mái tóc đen nhắnh, và đôi chưn giài dới khuông mặc trái soan thiệt đẹp, có mấy thứ nửa của con nhỏ cũng đẹp lắm nhưng… tui hổng dám nói ở đây.

Đội banh hổng phải được như ý múôn của ông guấng liện diêng Té. Ổng thường hổng vui và lúc nào cũng la lớng tiến với tụi tui. Ổng hét dô mặc tui luông. Ngừoi ta ráng tìm cắch này cắch khác cho tui đứng iên dới lại hổng cho đối thủ dực banh từ cái thằng ôm banh, nhưng hổng sao làm được ngọai trừ khi cả đám phải chạy cùng dới trái bănh cho tới lằng dửa. Ông Té củng hổng vừa í với cắch chơi banh của tui lắm, để tui nói bạn nge, tui đả phải dật lộn thật nhièu lần dới cái cây xồi đó. Nhưng rồi tui hổng có cắch nàu đạt tới cái trình độ mà tui có thể tung ngừi tới cái thằng ôm banh như là ngừi ta muón tui làm. Có cái khỉ dì đó làm tui hổng làm được.

Cho tới một ngaỳ một biếng cố sảy ra làm thai đổi tấc cả.  Trong quáng Cà phê té rịa, tui đả lấy đồ ăng xong rùi, rồi tui tới ngồi kế bên con nhỏ Duyên. Tui hổng muốn nói dì hết, nhưng Duyên là ngừi di nhức trong trường mà tui có thể nói là chúng tui biếc nhao, dà tui cảm thấy thỏai mái ngồi kế bên Duyên. Thường thườn, Duyên hổng để í tới tui, dà con nhỏ chỉ nói chiện với ngừi khác. Lúc đầo thì tui ngồi chung dới mấy ngừi chơi banh chung, nhưng mà họ sem tui như hổng có mặc ở đó hay đại lọai như dậy.  Ích ra, Duyên có đối sử xự như là tui đang có mặc ở đó. Nhưng sau nhiều lầng, tui để ý là có một thằn khác hay ngồi gần Duyên, và thằng này bắc đầu có nhửng lời châm chọc tức dìa tui. Thằng này nói mấy câu như “Cái thằng Ngố như con Bò đó sao rồi?”  hay đại lọai mấy thứ như dậy. Và chiện như vậy kéo dài một hai tuầng hay sao đó, rồi tui hổng nói cái dì hết, nhưn cúi cùn tui nói – ngay cả tui bây dờ củng hổng tin là tui nói được đìu đó – tui đả nói là, “Tao hổng phải Ngố như con Bò, ” rồi thằn đó chỉ nhìn tui rời cười hô hố. Song rùi Duyên kiêu thằng đó im đi, nhưng mà thằng đó lấy sửa đổ dô đùi của tui, rồi tui nhẩy lên rồi chại vọt ra ngòai dì sợ.

Một ngài hôm sao hay sao đó, thằng đó tới gặp tui ở hành lan trong trường rồi nói là y sẻ dạy cho tui “một bài học”. Suốc ngày hôm đó tui sợ kinh khủng khíp, rồi đến chiều hôm đó, khi tui chửng bị tới phòng thể thao thì gặp thằn đó dới một đống bạn của hắn. Tui ráng tránh hắn nhưng hắn tới gặp tui rồi đâỷ dô vai tui. Rồi hắn nói đủ thứ nhửng thứ sấu, kiêu tui là “đại ngu dốt” và dống như dậy, rồi thằng đó thoi dô bụng tui. Thiệc ra tui hổng có đao lắm, nhưn tui bắc đầu khóc tui wẹo ra hướng khác rồi bắc đầu chạy và chạy, rồi tui nge thằng đó rược theo tui rồi mấy thằng khát củng chạy theo tui nửa.  Rồi tui ráng chại thiệc nhănh tới phòng thể thao, tui chại băng goa sân tập đá banh rồi bấc thình lình tui thấy ông Té, guấng liện diêng đang ngồi trên kháng đài coi tui chại.  Mấi thằng rượt tui hổng bám theo tui nửa mà đi goa hướn khát, rồi ông Té kiêu tui mặt bộ đồ đá banh dô ngai tức khắt, tôi thấy khuông mặc của ông Té kỳ goặc chưa từng thấy. Một lác sao, ổng vào phòng thay dới một tấm dấy có vẻ hình – có tất cả 3 cái – rồi ổng kiêu tui ráng tìm cắch nhớ chúng.

Trưa hôm đó trong giờ tập banh, ông Té sếp mọi ngừi thành 2 đội rồi bấc thình lìnf hàng tiềng dệ đưa banh cho tui dà tui phải chại ra ngoày bên tay mặc rồi chại tới cúi lằn dẩn tới cây cột gôn. Khi mà cả đám dí theo tui, tui ráng hết xức chại cho thiệt lẹ hổng thôi cái đám đó xẻ bắt tui rồi đè tui xuống – dà cái đám đó có tới 7, 8 đứa đang dí tui. Ông Té khóái góa cở thợ mộc; ổng nhải lên nhảy xuốn như bị động cơn và dổ lưng mổi ngừi. Tụi tui đã chạy đua nhièu lằn rồi, khi mà ông Té muốn coi tụi tui chạy nhănh cở nào, nhưn mà  tui nghỉ là tui chạy nhănh hơn nhiều khi có ai dí tui. Nhưng mà có thằng khùng nào nghu đến nổi hổng chạy nhănh hơn khi bị dí hông?

Dù sau đi nửa, nhiều ngừi biếc và thích tui hơn từ lúc đó, dà mấy thằng trong đội banh bắc đầu tử tế hơn dới tui hơn. Tụi tui đã có một trận đấu đầu tien, tui teo mún chết luông, nhưn mà ngừi ta đưa banh cho tui dà tui chaỵ tới lằng gôn hai ba lần và kể từ đó ngừi ta tử tế dới tui thiệc là nhiều luông.  Chắc chắng là cái trường trung học đó học đã làm thai đổi mọi thứ trong đời tui.  Đến nổi tui đã bắc đầu thíc  ôm banh chạy, nhưn mà họ chỉ thường thườn bỉu tui chại  dòng ra hai bên mép sân rồi mới chại tới, bởi dì tui không học nổi cắch chại chín dửa rồi chại đè cáng lên ngừi ta luôn như mấy cầu thủ khác thườn làm. Một trong hai tên khủng bố nói là tui là trung vệ bự nhức trong lịch xử đá banh của tòn bộ các trường trung học trên thế dới. Tui hổng ngỉ là tên đó nói như dậy để mà khen tui.

Ngoaì diệc chơy banh ra, tui đọc chử càn ngày càng khá nhờ cô giáo Hằng. Cổ đưa tui cuốn Tôm Xôi-Dò của Hàn Mặc Tử, dới lại hai cuống sách nửa tui hổng nhớ tên nổi, rồi tui đem hết mấy cuống đó dìa nhà dà đọc hết lun, nhưng rồi cổ cho tui làm một cái tét thì tui làm hổng khá lắm. Nhưng mà tui bảo đảm thíc hết mấy cuống đó.

Một thời dan sau, tui bắc đầu ngồi lại kế bên con nhỏ Duyên trong quán Cà-Phê-Te-Rịa, trong một thời dang dài hổng có trục trặc gì hết, nhưng rồi một hôm, dào mùa xưng, tui đang đi bộ dìa nhà thì còn ai nửa ngòai cái thằng đã đổ sửa dô đùi tui rồi dí tui hôm trước. Nó cầm một cay gậy trong tay rồi bắc đầu kiêu tui bằng những tên như “khờ” hay “con bò.”

Có mấy ngừi đứng dòm rồi Duyên củng đi tới, tui bắc đầu tính dọt lẹ nửa – nhưng hổng hiểu sao, tui biếc là tui hổng thể làm như dậy. Thằng đó lấy cây chọt dô bụng tui, rồi tui mới tự nói dới tui, mẹ cha mày, rồi tui một tay chụp tay thằng đó rồi dới tay kia tui nóc ngược dô đầu nó, dà mọi chiện xem như kết thút.

Tối hôm đó, má tui bị một cú điện thọi từ ba má của thằng khỉ đó, nói là niếu tui mà đụng con của ổng bả lần nửa, ổng bả xẻ báo cho nhà chức chắch cho tui dô cải tạo “múc mùa Lệ Thuỷ”.  Tui ráng dải thíc cho má tui biết, rồi má nói má hiểu mà, nhưng mà tui biết má đang lo. Má nói với tui là bởi vì tui bây giờ rất bự con, tui phải cẩn thậng, bởi dì tui có thể dể làm đau người khác.  Và tui gậc đầu, hứa dới má là tui sẻ không làm người khác đau. Tối hôm đó dô giường rồi tui nge tiếng má khóc một mình trong phòng.

Nhưng cái dụ mà tui goánh dăng cái thằng đó chắc chắng đã có một ảnh hưởng lớn, như là tạo ra một tia xáng chiếu dô sự ngiệp đá banh của tui.  Ngay ngày hôm sau, tui xin ông Té cho tui được dẩn banh chạy thẳng chứ không cần chạy quẹu qua một bên nửa, và ông Té đồng ý, và rồi tui chạy dượt qua được 4, 5 thằng luôn và tui thấy chung quănh tui thiệt là trống, rồi cả đám tụi nó phải dí theo tui nửa.  Năm đó, tui được tuyển chọn vô đội Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Tui hổng thể tin được điều đó. Má tui đã mua cho tui hai đôi dớ mới và một áo xơ-mi mới cho ngày sinh nhật của tui. Má củng ráng vơ véc tiền mua cho tui một bộ đồ vét mà tui mặc trong bửa lảnh thưởng giải Túc Cầu Toàn Tiểu Bang. Bộ đồ vét đầu tiên trong đời tui. Má cột cà-vạc cho tui rồi tui đi nhận giải thưởng.

(Hết chương 1)





<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2014 15:27:47 bởi Ct.Ly >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 02.06.2011 02:34:09
0
 



 diễn ngâm Dzuylynh  
http://www.box.net/shared/if9jscohq6


DỐC TÌNH


 Chiều nay bên quán dốc tình
Giọt cà phê nhắc thuở mình bên nhau
Chút tình xuôi dốc Nam Giao
Người đi còn nhớ đêm nao trăng buồn?
 
Vô tình chi mảnh trăng suông
Ngày em thôi biết nỗi buồn lẻ đôi
Đắng cay cũng một khoang đời
Buồn vui âu cũng một thời sẻ chia
 
Mình ta với giọt cà phê
Tình theo con dốc xuôi về phương xa
Nhà ai sáng rực đèn hoa
Không tin báo hỉ... biết là vì đâu?
 
Ừ thôi... đã lỡ mùa cau
Ừ thôi... đã nhạt miếng trầu chưa têm
Trách hờn chỉ xót nhau thêm
Trăng xưa đã rớt bên thềm hư vô
 
Chút tình xuôi dốc Nam giao
Cà phê tí tách tan vào hư không
Ai vui má đỏ môi hồng
Mình ta ngồi đếm giọt lòng đầy vơi
 
Huế 1/6/2011
Sông Hương 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2011 09:14:57 bởi dzuylynh >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 02.06.2011 11:43:06
0
 
MỘT NHÀ THƠ LỚN VIỆT NAM HẢI NGỌAI






.....................................................................................................................................


<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 21:38:32 bởi Phù Vân >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 03.06.2011 03:28:20
0
 
 
thơ diễn đọc : Dzuylynh
 
http://www.box.net/shared/3lk3zpbnm0




HƯ ẢO MỘT CƠN MÊ

__________________________________________________________________________
Mầu Hoa Khế



Nắng không về đã hôm nay mấy bữa
Trời âm u buông thỏng mái sương buồn
Gió hồn nhiên lay nhẹ bụi mưa tuôn
Lá hờn dỗi chạy ùa trên đường phố

Có chiếc lá vô tình nằm trước cửa
Màu úa vàng chờ tàn rữa hư không
Em giữ vội để mang làm minh chứng
Ca khúc nào ngày tháng đó yêu anh

Kể từ khi vòng tay ôm lần cuối
Em cúi đầu nghiêng vạt tóc mây che
Trái tim rung thẩn thờ chùng nhịp lổi
Sân ga chiều bao buốt giá mang theo

Em bước vào toa trong ôm mặt khóc
Bánh xe lăn trên đường sắt lạnh lùng
Tình nào buồn hơn cuộc tình vô vọng
Hai mươi năm thương nhớ đến ngập lòng

Em lạc lõng giữa biển đời gió bão
Chiều mùa đông khản giọng gọi ai về
Đêm rét mướt nhiêu khê tìm ngọn lửa
Đóm lập loè hư ảo một cơn mê ...



Mầu Hoa Khế
Nov2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 05:19:31 bởi dzuylynh >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 03.06.2011 06:15:27
0
 

  
                                     
Nghiêng
 
Nghiêng vai chiều rất muộn
Thả nhớ về phương em
Giọt sương nào dịu êm 
Đậu xuống lòng tê tái
Lối xưa giờ bước lại
Quen lạ dấu người xưa 
Nụ hôn ngày hôm qua
Như còn vương đâu đó
Khẽ thầm thì cơn gió
Tìm câu hát ngày xưa
Lời hát buồn như mưa
Chiều nao mình xa vội
Thương ai chiều gió nổi
Nghiêng ngã vần thơ đau
Từ độ mình xa nhau
Trăng thôi làm con gái
Đường xa chừng ái ngại
Lỡ thì những mùa ngâu
Đôi mình nghiêng vào nhau
Những vui buồn một thuở


Huế 20.4.2001
Sông Hương

 



  photo : Chu cách Tiên

                                                                   http://www.box.net/shared/sje870hj5i

 
                                                                         NGHIÊNG
 
                                                                                        thơ Sông Hương
                                                                                        phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
tặng diênvỹ
 
 
nghiêng vai chiều rất muộn . thả nhớ về phương em . giọt sương nào dịu êm . đậu xuống lòng tê tái...

đường xa chừng ái ngại . lỡ thì những mùa ngâu. đời mình nghiêng vào nhau. những buồn vui một thuở

khẽ thầm thì cơn gió. tìm câu hát ngày xưa. lời hát buồn như mưa. chiều nao mình xa vội  

thương ai chiều gió nổi. nghiêng ngã vần thơ đau.

từ độ mình xa nhau . trăng thôi làm con gái

từ độ mình xa nhau

nghiêng ngã vần thơ đau

từ độ vần thơ nghiêng

hai đứa mình xa nhau...
 
 
half moon bay June.2.2011
dzuylynh


 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 14:19:18 bởi dzuylynh >

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 03.06.2011 09:25:49
0
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh
 
 

 
Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!


Bóng chày = baseball
 
Gáo = Ông Gáo, Mister Bryant. Có thể ông Gao là viện phó hay viện trưởng hay huấn luyện viên túc cầu của một trường Đại Học nổi tiếng, ngưỡng mộ tài chơi banh của Ngô Lâm. Ông Gáo khoái Ngô Lâm gọi ông ta là “Gấu”.
 
Nủ-Ướt = Nữu Ước, Thành Phố New York của Hoa Kỳ
 
Phố-Mã-Tà = Flomaton, tên một thành phố nhỏ ở Hoa Kỳ


v.v... Nhấn ở đây để đến trang chú thích



Lâm và Duyên ngày còn nhỏ



(Phần 1, Chương 2)
 
 
 
Buổi tiệc dành cho đội túc cầu Toàn Tiểu Bang sẻ đượt tổ chức tại một phố nhỏ tên là Phố-mã-tà, ông Té nói là để “thay đổi bầu không khí” và  đi qua mấy đường rày se lửa là tới.  Chúng tui đi bằng se buýt – có khoản 5, 6 đứa tụi tui là ngừi trong vùng mà được giải thưởng – và tụi tui được điệu lên xe tới Phố-mả-tà. Khoản 1, 2 tiếng nửa chúng tui mới tới nơi mà chiếc se buýt hổng có phòng L., tức là chổ để… đái, mà tui đã uốn 2 ly nước đá nhận trước khi đi, bởi dậy mà khi tới Phố-mả-tà tui thiệc sự là đã góa mắc đái.
 
Tiệc được làm tại một giảng đường của Trường Trung Học Phố-mả-tà, và khi tụi tui dô trỏng rồi, tui dà mấy thằng nửa đi kiếm phòng L.. Hổng hiểu sao, khi tui kéo phẹc-ma-tuya quần xuống, cái đồ kéo dính dô cái vạt áo xơ-mi nên hổng kéo nó suống được. Sau nhiều lần thử giúp tui, một thằng tốt bụng của một trường khác (là đối thủ của tụi tui) chạy ra ngoài kiêu ông Té, rồi ông Té vô phòng L. cùng dới 2 tên khủng bố. Một trong hai tên khủng bố nó là cắch duy nhức để mà kéo phẹc-ma-tuya xuống là xé nó ra làm hai. Lúc này, ông huấng liện diên, ông Té chống nặnh rồi nói, “bộ hai anh nghỉ là tui sẽ cho cậu ta ra bàng tiệc dới cái phẹc-ma-tuya mở banh khoai lang khoai mì ra ngoài hay sao? Hai anh có biết là mọi ngừi sẻ có cái cảm nghỉ thế nào dìa đội banh của chúng ta hông?”  Rồi ổng quay dìa phía tui và nói, “Lâm, chắc là em chịu khó nín tè cho tới khi xong tiệc nha, rồi chúng tui sẽ tìm cách mở phẹc-ma-tuya cho em – Em thấy được chứ?”  Và tui gật đầu, bởi dì tui hổng biết làm cắch nào khác, nhưng tui tưởng tượng ra được là tui sẻ có một buổi tối rất dài, dài lắm.
 
Khi tụi tui ra ngoài và đi tới giảng đường có cả hàng triệu ngừi đang ngồi ở bàn, nói cười và vổ tăy khi chúng tui bướt ra. Tụi tui được sếp vô một cái bàn dài trên sân khấu trước mặc mội ngừi, dà nhửng dì tui sợ nhức dìa buổi tối dài đăn đẳn đả trở thành hiện thực… Có vẻ như là ai ai củng đứng dậy phác biểu – ngay cả mấy anh chị bồi bàn, và cái ông gác cổng củng phác biểu.  Tui ước gì có má tui ở đây, bởi vì má có thể giúp tui, nhưng bây giờ má đang ở nhà vì bị cúm.  Rồi cuối cùng củng tới lúc chúng tui được trao giải thưởng, đó là những trái banh cà na óng ánh như vàng 18 ka-ra, và khi tên của tụi tui được kiêu, tụi tui thêo thông lệ là tiến đến mi-cờ-rô để nói “cám ơn,” nhưng ngừi ta củng nói nếu ai muốn nói gì thiêm thì nói, và nhớ là nói ngắng gọn để chúng tui có thể ra khỏi giảng đường trước khi thế kỹ này chấm dứt.
 
Hầu hết mọi ngừi đả nhận được phần thưởng và nói “cám ơn,” rồi tới phiên tui. Ai đó ở mi-cờ-rô kêu “Ngô Lâm,” hổng biết tui nói cho bạn nge chưa, tui họ Ngô, tui đứng dậy rồi tiến tới và ngừi ta trao giải thưởng cho tui. Tui ghé dô mi-cờ-rô rồi nói, “Cám ơn quý dị”, rồi mọi ngừi bắt đầu reo dui om xòm, dổ tay thật lớn và tất cả cùng đứng dậy. Tui nghỉ là ai đó đả nói trước dới họ là tui thuộc loại hơi ngố ngố hay sao đó cho nên ngừi ta đặc biệt tử tế dới tui.  Nhưng tui quá đổi ngạc nhiên trước tấm lòng tốt của mọi ngừi, tui hổng biết phải làm sao, cho nên tui cứ đứng đực mặt ở đó. Rồi ai cũng im lặng chờ nge tui nói, cái ông coi cái mi-cờ-rô mới bước tới hỏi tui muốn nói gì thêm hông. Và tui nói, “Tui phải đi đái.”
 
Mọi ngừi dà quang khắch hổng nói gì hết trong một lúc, rồi họ bắc đầu nhìn nhau, rồi họ thì thầm nho nhỏ gì đó, rồi ông Té lên sân khấu vịn tay tui rồi dìu tui dìa chổ ngồi. Thời gian còn lại của buổi tiệt, ông Té phải liếc nhìn tui luôn, nhưng ngay sau khi bửa tiệc chấm dức, ông Té dà hai tên khủng bố đưa tui lại phòng tắm và xé banh cái phẹc-ma-tuya guần giùm tui, phải nói là tui làm được một xô đầy luôn!
 
“Lâm,” huấn liệng diên Té nói sau khi tui tè xong, “tui phải công nhận là em có cách nói chuyện có duyên khác thường thiệc!”
 
Và năm kế tiếp hổng có dì đặt biệt lắm, ngọai trừ ai đó tung ra lời đồn là có một thằng ngố trong đội túc cầu Toàn Tiểu Bang cho nên có một đống thơ gửi tới tui từ khắp nơi trong nước. Má gom hết mấy lá thơ lại rồi đóng và dán lại trong một cuốn an-bum thiệt bự.  Một hôm, có một gói gòa gửi tới tui từ Thành Phố Nủ Ướt trong đó có một trái banh chầy hay banh bết-xờ-bô gì đó chính hiệu con nai vàng của đội banh chầy Thành Phố Nủ-Ướt, tòan bộ cầu thủ trong đội banh chày nổi tiếng của Mẻo này ký tên dô trái banh và tặng tui. Đó là đìu quý nhức xảy ra cho tui từ trước tới bây giờ!  Tui quý trái banh đó như là một thỏi vàng ròng, cho tới một hôm khi tui tung banh chơi ở trong sân nhà thì có một con chó thiệt là bự phóng tới chụp trái banh từ trên không rồi gặm và nhai trái banh thiệc ngon lằnh. Nhửng chiện giống như dậy luôn xảy ta dới tui.
 
 
Một hôm, huấng liện diên Té kiêu tui rồi đưa tui đến văng phòng hiệu trưởng.  Trong phòn có một ông từ trường Đại học, ổng bắc tay tui rồi hỏi tui có bao dờ nghỉ đến chiện chơi túc cầu ở đại học không. Ổng nói là ngừi ta đả “theo dỏi” tui trong xuốc thời giang qua.  Tui lắt đầu, bởi dì tui đả hổng nghỉ đến chiện đó.
 
Ai củng có vẻ kính nể ông này, ai củng cúi đầu, khúm núm dạ thưa, kiêu ổng là “Ông Gáo.” Nhưng ông Gáo biểu tui cứ kiêu ổng là “Gấu,” mà tui nghỉ là cái tên này tức cười thiệc, ngọai trừ là tui công nhậng ổng có phần nào giống con gấu. Ông Té cho biết là tui hổng phải là học sinh thông minh nhức, nhưng mà ông Gấu nói là ổng sẽ có cách giúp tui đặc biệc trong việc học ở đại học, bởi dì hầu hết mấy cầu thủ đang chơi cho đội banh của trường đại học cũng hổng có thông minh hơn tui nhiều. Một tuần sau, ngừi ta cho tui làm một bài tét dới nhửng câu hỏi hóc búa hóc kiềm gì đó tui chưa hề thấy bao giờ. Sau một hồi ngồi dới bài tét tui thấy buồn ngủ nên ngủ luôn hổng làm thêm câu nào nửa.
 
Hai ngày sao, ông Gấu tới trường nửa và tui được mời tới văng phòng hiệu trưởng cùng dới huấn liện diên, ông Té.  Mặt ông Gấu thiệc là bí xị thê thảm thiết, nhưng ổng vẫn nói chuyện nhẹ nhàng dà tử tế; ông Gấu hỏi tui có phải tui đả cố gắng hết cở trong cái tét đó không. Tui gậc đầu, ông hiệu trưởng trợn mắt nhìn tui, rồi ông Gấu nói, “Thôi thì… Thật đáng tiếc, bởi vì điểm của bài tét có vẻ cho chúng ta biết là cậu học sinh này thực sự ngốc.”
 
Lúc này ông hiệu trưởng gậc gù, còn huấn liệng diên Té thì đứng đó với hai bàn tay đút trong túi quần với khuôn mặt buồn thê thảm. Có vẻ như là tui hổng còn triển vọng chơi banh ở đại học.
 
Cái sự thậc là tui quá ngố để được chơi trong đội banh của đại học có vẻ hổng làm cho Quân đội Mỹ nể tui lắm. Năm đó là năm cuối của trung học và khi tới mùa xuân những học sinh khác điều tốt nghiệp. Dù sao, ngừi ta củng cho tui lên bục đứng, họ còn cho tui vận áo dài đen tốt nghiệp nửa. Ông hiệu trưởng thông báo đến mọi ngừi là nhà trường sẻ tặng cho tui một chứng chỉ “đặc biệt”.  Tui tiến tới mi-cờ-rô, hai tên khủng bố cùng đứng dậy đi với tui – tui đoán là để đề phòng tui phác biểu bậy bạ như lần ở hội trường giải túc cầu Toàn Tiểu Bang. Má tui ngồi ở hàng ghế đầu trong đám quan khách, má đang khóc và đang vẩy tay, tui rất cảm động và vui, như là tui đã thiệc sự đạt được điều gì đó.


 
Nhưng cuối cùng, khi tui dìa nhà rồi, tui mới hiểu rỏ hơn được những giọt nước mắt của má và nỗi buồn lo của mọi ngừi, của ông Gấu, ông hiệu trưởng, ông Té và ngay cả hai tên khủng bố. Có một lá thư gửi từ quân đội bỉu tui phải báo cáo dới cơ quang tổng động hòn hay động viên hay con khỉ gì đó. Tui thực sự hổng rỏ cách mánh mung chạy chọt, nhưng má có chạy chọt – đó là năm Mậu Thân Mậu Khỉ gì đó (1968), và có đủ thứ cách mánh mun chạy chọt đả sảy ra.
 
Má đưa tui một lá thơ từ ông hiệu trưởng để cho tui đưa lại cho cái đám động hòn, nhưng hổng hiểu sao tui làm mấc cái lá thơ đó trên đường tới chỗ gi tên dô quân đội.  Chổ đó là một chổ điên khùng. Có mấy tên da xạm màu bận đồ lính la hét mọi ngừi và phân chia mọi ngừi ra làm mấy đám. Tụi tui đang đứng ở đó và một tên lính bước tới rồi ré lên, “Nge đây, tui muốn phân nửa mấy anh goa bên đó, phân nửa qua bên đây, rồi phân nửa còn lại đứng yên tại chổ!”  Ai củng bị đẩy qua ủi lại, ai củng lúng túng hết và ngay cả tui củng đoán được cái tên lính này là một tên đại ngốc.
 
Ngừi ta đưa tui dô một phòng rồi bắc xếp hàng rồi kêu tụi tui cởi hết đồ ra. Tui hổng ham chiện đó, nhưng mấy ngừi khác điều cởi hết quần áo nên bởi thế tui củng phải làm theo. Họ nhìn tụi tui ở đủ chổ - mắc, mủi, miệng, tai – dà xem luôn của gúy và những chỗ kính. Tới một lúc, họ kiêu tui, “Khum ngừi xuống,” và khi tui đang cúi ngừi xuống, ai đó bất thình lình chọt một ngón tay dô ngay lỗ Đ. cuả tui.
 
Đúng dậy!
 
Tui goăy ngừi rồi tóm cái tên mất dạy đó rồi dọng cho nó một cú từ dưới cằm. Bấc thình lình, mọi chuyện trở nên ồn ào dà lộn sộn. Một đám ngừi xông tới nhảy đè lên ngừi tui. Nhưng mà tui đã quá quen dới cái trò chơi này. Tui hấc cả đám dăng ra hết rồi tui chạy ra cửa.  Khi tui dìa đến nhà và kể cho má nghe chuyện gì đả xảy ra, má buồn lắm, nhưng rồi má nói, “Lâm, con đừng lo nghỉ, mọi chiện rồi sẻ êm suôi thôi.”

(Hết phần 1, chương 2. Còn tiếp...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 10:19:33 bởi dohop >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 05.06.2011 10:42:34
0
Nhạc yêu cầu cuối tuần:


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98451/108B10DD35804730882E25854AAC1CFA.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2011 10:44:55 bởi Phù Vân >
Attached Image(s)

damotlanyeunhau
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2008
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 06.06.2011 05:23:14
0


aB thân mến chào cả nhà của VTN - cả nhà phẻ hôn??

Mắt em là nơi giữ tình nhau - Dẫu tháng năm biên biếc nhạt, ngấn sầu - Nụ hôn nồng nàn ghì trong đôi mắt - Làn mi cong ưỡn che nắng, ngày mưa ...

Mắt ai mà giữ hình đđđ gõ dzữ????? xm đi tìm kính hỉn vy nhìn cho đờn wờn xem là bông woa gì và thường sống ở đâu nha xm rất dốt về những đặc tính của mỗi loài hoa, hổng bít con ma nhỏ có thời gian ngâm cứu dzới aB hông??

Chúc cả nhà 1 tuần mới vui khoẻ & bình an nhé - aB chửng bị đi làm mà răng hum ni lạnh wá . . .




Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 06.06.2011 05:43:16
0
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 21:40:08 bởi Phù Vân >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 06.06.2011 07:05:19
0

Mắt em là nơi giữ tình nhau - Dẫu tháng năm biên biếc nhạt, ngấn sầu - Nụ hôn nồng nàn ghì trong đôi mắt - Làn mi cong ưỡn che nắng, ngày mưa ... [Ximui]


Mắt em là...Hoa...giữ tình nhau - Và giữ cả những vu vơ hờn giận -Một thuở nào say đắm...tuổi mộng mơ -
Chỉ biết thế,yêu phải là như thế...- Giữ được gì chỉ...bóng mắt người thương !  



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/A69B4F08D5EA4C3CA890DAA14365F929.jpg[/image]



<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2011 07:07:05 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 06.06.2011 08:40:16
0
LÂM NGỐ
 
 
Nguyên tác : FORREST GUMP
Tác giả : Winston Groom_ Chuyển ngữ : dohop_ diễn đọc Dzuylynh

 
Hàng triệu ấn bản tiếng Anh đã được bán sạch sẽ!





Bình và Chi = Bonnie và Clyde,  hai nhân vật trong phim cướp Ngô Lâm xem cùng với Duyên.
 
Phượng = Miss French, một cô gái ở trọ nhà của Ngô Lâm trong tuần lễ Lâm bị bắt quân dịch.


v.v... Nhấn ở đây để đến trang chú thích
 




(Phần 2, Chương 2)


Còn lâu mới êm suôi. Tuần xau, một chiếc xe thùng lết bánh dô con đường nhà tụi tui rồi một đám lính mặc đồ ra trận dới mấy cái nón cối bóng lưởn tràn tới cửa nhà, và họ muốn gặp tui.  Tui đang trốn trong phòng, nhưng Má tới gặp tui rồi nói là mấy ngừi đó chỉ muốn cho tui góa giang đến đơn dị tổng động hòn hay động viên gì đó. Trên đường đi tới chỗ động hòn, mấy ngừi này canh chừng tui kỷ lắm, giống như là tui là một thằng điên dậy.
 
Họ đưa tui tới một cái cửa nhỏ dẩn đến một văn phòng thiệt bự nơi đó có một ông lớn tuổi mặc quân phục bóng như chiếc dày và ổng củng nhìn tui rất kỷ. Ngừi ta kiêu tui ngồi xuốn rồi thảy cho tui một cái bài tét, mặc dù cái tét này dể thấy mù nội nếu xo dới cái tét mà tui phải làm ở trường để xin dô đá banh ở đại học, nó củng hổng có dể như ăn cơm bửa.
 
Khi tui làm xong, ngừi ta đưa tui goa một phòng khác trong đó có 4, 5 tên đang ngồi tại một cái bàn dài bắc đầu hỏi tui mấy câu hỏi, họ chiền nhau tờ giấy, có lẻ là bài tét mà tui đả làm. Song rồi mấy tên đó chụm đầu lại nói dới nhau cái gì đó mà khi nói chiện xong, một trong mấy tên đó ký tên lên một tờ giấy rồi đưa lại cho tui.  Khi tui đem tờ giấy đó dìa nhà, Má đọc rồi má bắc đầu nắm tóc má mà kéo lên rồi khóc hu hu, “Con xin tạ ơn Chúa,” bởi dì trên tờ giấy có con dấu “TẠM HOẢN” quân dịt, dà dới lý gio tui đúng là ngốc như đinh ốc.
 
Có một chiện củng xảy ra vào cái tuần đó và là một biến cố lớn trong đời tui. Có một cô gái ở trọ nhà tui, cổ làm nhân diên trực máy cho một tổng đài điện thoại không xa. Tên của cổ là cô Phượng. Cô Phượng rất đẹp, dể thương và ít nói, nhưng một buổi tối trời thật oi bứt, rồi có xấm chớp và mưa dông gió, cô Phượng lú đầu ra khỏi cửa phòng khi tui đi ngan qua và nói, “Lâm, chị có một hộp bánh dẻo hạt dẻ và hạnh nhân ngon lắm, chị mới mua trưa nay, Lâm ăn với chị hông?”
 
Và tui nói “ăng,” rồi cô Phượng kéo tui vào phòng, trên bàn phấn trang điểm của cô Phượng là hộp bánh dẻo. Phượng cho tui một miếng, rồi hỏi tui nếu tui muốn ăn nửa, và chỉ ngón tay kêu tui ngồi lên giường. Có lẻ tui đả xực 10 hay 15 cái bánh thì có một ánh chớp ngoài cửa sổ, rồi một tiếng trời đánh cái rầm, cái màn cửa bị gió cuốn bay tung lên, rồi cô Phượng đẩy tui nằm ngửa ra trên giường. Cổ bắc đầu vuốt ve tui nhẹ nhàng và thân mật. “Em cứ nhắm mắc lại đi rồi thì mọi chiện sẽ êm xuôi cả thôi!” Cô Phượng nói như dậy với tui.  Kế đến, có cái gì đó chưa bao giờ sảy ra đả xảy ra. Tui hổng thể nói nó là cái gì, bởi gì hai con mắc tui đang nhắm, và bởi dì tui sợ má nghe được sẻ diết tui, nhưng mà để tui nói cho bạn nghe – cái đó đả cho tui một cái nhìn hoàn toàn mới lạ dìa mọi thứ trong tương lai.
 
Dấn đề là mặc dù cô Phượng rất dể thương và tử tế, mấy cái mà cổ làm với tui tối hôm đó là mấy thứ tui thật sự muốn Duyên làm dới tui. Nhưng mà tui không biết làm cách nào làm được chiện đó với Duyên, ngay cả cái diệc đầu tiên là phải làm sao, dới tính tình của tui như dầy, làm sao tui có thể làm cái chiện hẹn hò với một cô gái. Chỉ cái việc hẹn hò nhẹ nhàng thôi đả khó rồi.
 
Nhưng nhờ kinh ngiệm mới biết được với cô Phượng, tui có được cang đảm để hỏi Má là tui phải làm gì với Duyên, mặc dù chắt chắn là tui hổng nói cho má cái dì hết về cô Phượng. Má nói để má sắp sếp mọi chiện cho, và Má tới gặp má của Duyên, giải thích sự tình cho má của Duyên nghe, và chiều hôm sau, chèng đéc ơi, ai ở trước cửa nhà tui kìa, chính là Duyên!
 
Duyên mặc áo đầm trắng với một bông hồng nhạt cài trên tóc và nàng đẹp hơn tấc cả nhửng dì tui đả từng mơ mộng.  Duyên bước vào trong nhà và Má đưa nàng tới phòng khách rồi mời nàng nước ngọt với cà-rem rồi gọi tui tới. Tui đang ở trong phòng và thấy Duyên bước tới cửa nhà là tui đả muốn chạy rồi, lúc đó 5 ngàn ngừi dí tui tui củng hổng hồi hộp bằng bước ra khỏi phòng vào lúc này, nhưng má đả tới phòng cầm tay tui đến phòng khách, rồi làm cho tui một ly nước ngọt với cà-rem nổi trong ly. Ly kem đả làm tui cảm thấy dể chịu.
 
 
Má nói là tụi tui có thể đi xem xi-nê rồi cho Duyên 3 đô-la, rồi hai đứa tui đi bộ đến rạp. Chưa bao giờ Duyên dể thương như thế, nàng vừa nói, vừa cười, còn tui thì cứ gậc đầu và nhăn răng cười như một thằng ngố. Rạp chiếu phim chỉ cách nhà tui 4 hay 5 căn phố, và Duyên tới phòng vé mua vé rồi tụi tui vào chổ ngồi. Duyên hỏi tui có thích ăn bắp rang không, Duyên đi mua bắp và khi trở lại thì phim đả bắc đầu.
 
Đó là một phim dìa hai ngừi, ngừi đàn ông tên là Bình và cô gái là Chi cướp nhà băng và trong phim có nhiều ngừi hay lắm. Nhưng có nhiều màn chém diết và bắn nhau và đủ thứ tầm bậy tầm bạ nửa. Đối với tui, cuốn phim thật tức cười dì ngừi ta có thể diết nhau bằng cắch này hay cắch khác, bởi dậy mà tui cười nhiều lắm khi mấy chiện giống dậy xảy ra, và cứ mổi lần tui cười như dậy, Duyên có vẻ như thụt ngừi xuống ghế. Xem được nửa phim thì nàng ta gần như đả rút xuống tận sàn rạp hát rồi. Bất thình lình tui thấy được như vậy, dà nghỉ rằng Duyên chắc là dì sao đó mà bị té khỏi ghế, bởi dậy, tui đưa tay xuống nắm lấy vai của Duyên để mà kéo nàng lên ghế lại.
 
Nhưng khi tui kéo Duyên lên, tui nghe như cái gì đó bị rách, tui mới nhìn xuốn thì thấy cái áo đầm trắng của Duyên bị rách toàn bộ và mọi thứ của cô nàng điều chỉa ra ngoài. Tui mới lấy tay kia để che cho nàng, nhưng Duyên bắc đầu la hét điên khùng và guơ tay tùm lum hết, rồi tui ráng ôm cô nàng để cô nàng đừng bị té nửa hay bị xúc áo bức guần nửa, rồi chung quănh tui có nhiều ngừi nhìn xem chuyện gì ồn ào ầm ỉ đả xảy ra. Bấc thình lình, một tên bước xuống bậc chỉa đèn pin xáng rực dô tui với Duyên, nhưng bây giờ Duyên bị phô bầy cho mọi ngừi coi, cô nàng bắt đầu hét ré lên và khóc hu hu rồi cô nàng nhảy ra ngoài, rồi chạy ra khỏi phòng chiếu phim.
 
Chuyện sẩy ra tiếp mà tui biết là có hai tên tới kiêu tui đứng dậy đi theo chúng đến một văn phòng. Vài phúc sau, bốn ông cảnh sát tới kiêu tui đi dới họ. Họ đưa tui đến một chiếc se cảnh sát, hai cảnh sát ngồi ở băng ghế trước, hai cảnh sát ngồi phía sau dới tui, giống như cái lần đầu mà hai tên khủng bố của ông Té ngồi dới tui trong xe hơi ông Té, nhưng mà lần này thì tui bị đưa “xuống phố” thực sự, rồi hai tên khủng bố dẩn tui tới một cái phòng, đặc mấy ngón tay của tui vào mực rồi ịnh dấu tay của tui lên dấy rồi chụp hình tui xong rồi tống tui dô phòng giam.  Đó là một kinh nghiệm thê thảm. Lúc nào tui củng lo hổng biết chuyện gì đả xảy ra cho Duyên, nhưng không lâu sau, má tui tới, má lau nước mắc bằng cái khăn mù-xoa, mấy ngón tay của má đan và vặn chặc dới nhau, và tui biết là một lần nửa, đời tui lại đen như mỏm chó.


(Hết phần 2, chương 2. Còn tiếp...)





dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 06.06.2011 10:45:59
                                                                          thơ Bùi minh Vũ
                                                                                      diễn đọc Dzuylynh

Ngày Dài Như Dòng Sông Mùa Xuân – thơ Bùi Minh Vũ




Em chờ anh
Ngày dài như dòng sông mùa xuân
Bên bờ kè Trà Khúc
Chẳng còn người ở lại
Đêm khuya
Những bánh xe nước lăn trôi vào quá khứ
Bến cũ cỏ xanh một thuở bạn bè
Con bống lặn sâu vào lòng cát
Còn nghe vị mặn bữa cơm quê
Em chờ anh
Nước mắt trộn cơm
Mẹ bảo đêm khuya con gái ngủ
Đừng sợ chớp đông gà gáy
Mong ngóng anh về
Nhớ ghé bến Tam Thương
Nhớ mang về men rừng thiêng để em say gịot đắng
Cùng lên Thiên ấn ngắm sông Trà
Em chờ anh
Ngày dài như dòng sông mùa xuân
Tóc phủ vai gầy
Ngực no lúa mới
Nụ cười giấu kín trong gương
Khi nào anh trở lại
Bầy chim sẻ đồng ca
Con bống hồn nhiên nằm trong lòng cát
Khế vàng chưa rụng
Gió chẳng buồn lay
Don nóng khói bay
Mạch nha ngọt say
Đêm nay gầm vang gió biển
Em cố nâng hòn đá giữ mái nhà
Anh có biết
Bão đã cuộn mái đình xưa cổ kính.
Bao giờ anh trở lại
Có nhớ dáng dừa chiều Cổ Lũy
Có nhớ vầng trăng lơ lửng
Có nhớ nón bay qua cầu
Có nhớ tiếng đạn gầm xé đêm thâu
Phủ xuống làng ta một màu tang tóc…
Em chờ anh nhỡ mất một chuyến dò
Bờ kè Trà Khúc đêm dài hun hút
Em ngồi đó khuya rồi lòng bão tới
Nếu anh về xin ghé một lần thôi.

2005
Bùi Minh Vũ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2011 12:55:39 bởi dzuylynh >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 08.06.2011 10:03:44
0
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/4C621C90D07B48EAA184775171A6C5BD.jpg[/image]


Kính thưa Quý khách và thân hữu

Trong vườn hoa nghệ thuật của diễn đàn VNTQ- Thú tiêu khiển , VTN như một mầm ,nụ hoa văn nghệ  vừa chớm nở ,góp phần tạo một sân chơi nghệ thuật giao lưu thư giãn, xoá  bớt những phiền muộn của cuộc sống đời thường ...
Để nụ hoa văn nghệ vươn cao và nở rộ hơn ."Câu lạc bộ TRI ÂM "sẽ tiếp nối VTN ,như nhánh cây tràn sức sống với những chùm hoa  nghệ thuật  sẽ ra mắt Quý khách & các bạn trong một sớm nay mai ...
VTN chân tình cảm ơn:
Quý khách đã ủng hộ, thưởng lãm, BQT diễn đàn , các thân hữu thành viên đã đóng góp những sáng tác - sưu tầm các thể loại  văn hoá -nghệ thuật.




Kính mời Quý khách và các bạn đón xem ,khuyến khích :

" Câu lạc bộ TRI ÂM "
 



Thay mặt VTN
triart


Tb: Thân mời các thân hữu tiếp tục "bài vỡ" cho CLB TRI ÂM

                  



<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2011 10:45:07 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Cà Na tn nguyen
  • Số bài : 1717
  • Điểm: 54
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.03.2009
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 20.10.2012 02:49:36
0
 


       Đã khá lâu , chủ nhân Vườn Tao ngộ,  Mr Ec vì bận việc đời thường hay vì muốn nghỉ ngơi, sống yên tịnh , thoát vòng danh lợi nên Vườn Tao Ngộ đã khép lại cánh cửa trong một thời gian dài...
       Hôm nay Cà Na xin phép vào quét dọn để chuẩn bị trưng bày một vài tác phẩm của chủ vườn.
      Cà Na làm điều này  vì tình bạn đối với Mr Ec mà cũng vì sự quý mến dành cho Vườn Tao Ngộ , nơi  chứa đựng  rất nhiều sáng tác đẹp của các thành viên , và cũng là sự quý mến dành cho Diễn đàn VNTQ nói chung.
      
      Vì thời gian của Cà Na khá eo hẹp nên hoạt động nơi đây sẽ không thường xuyên nhưng hy vọng Cà Na sẽ đặt những  giới thiệu về các sáng tác  của Hoạ sĩ Triart vào đúng chỗ của nó.


     


Bức tranh Mùa Thu

PS
Đây là lọ hoa hình quả trứng cắm những hoa hồng và trái khô mà Cà Na nhặt lại sau khi cắt dọn vườn chuẩn bị cho mùa Đông tới !
  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2012 02:50:53 bởi Cà Na tn nguyen >

Cà Na tn nguyen
  • Số bài : 1717
  • Điểm: 54
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.03.2009
RE: "Vườn Tao Ngộ " - 21.10.2012 17:24:32
0


Đôi nét về Gỗ Lũa.
  

Gỗ lũa là phần lõi cây cứng nhất còn sót lại của các gốc cổ thụ khô sau khi cây bị chết.  Là phần gốc, lại là lõi nên gỗ lũa rất cứng và không bao giờ bị mối mọt, mục nát và các tác động của nắng, mưa, côn trùng hay dòng chảy cuả nước...
Gỗ lũa thường chỉ có ở những loài cây gỗ tốt, quý hiếm hoặc những loài sống lâu năm cằn cỗi trên các khu vực đất nghèo dinh dưỡng, Chính vì vậy, lũa tìm được ở đâu không quan trọng, vấn đề chính là ở chỗ chất lượng của chính cục lũa đó. Với  trí tuệ sáng tạo và bàn tay khéo léo của các nghệ nhân, gỗ lũa có thể được điêu khắc, đục chạm đã làm nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Ngoài ra người ta còn kết hợp gỗ lũa để trang trí hòn non bộ hay  dùng tạo bố cục cho hồ thủy sinh.

Có thể nói, gỗ lũa nghệ thuật có nét tương đồng với điêu khắc, tạc tượng, song nó phong phú, đa dạng hơn nhiều. Dựa trên những hình dạng, đường nét tự nhiên của cành cây, gốc cây, người nghệ nhân phải có tay nghề thợ mộc, sau đó là óc thẩm mỹ và mắt nhìn của người điêu khắc, thêm bớt chi tiết cho tác phẩm sinh động, có hồn. Có được sự điều chỉnh của bàn tay con người, gỗ lũa có cuộc đời thứ hai bền chắc và có ý nghĩa hơn, bởi lẽ, nó mang nặng sự gửi gắm tình cảm, hoài niệm, trí tưởng tượng và tình yêu bền vững.

Vẻ đẹp của lũa không bao giờ lặp lại. Hình thù của nó độc nhất vô nhị. Có một đồ lũa này không thể đi tìm thấy cái thứ hai giống thế. Nét độc đáo không có phiên bản ấy làm cho nó thấm đẫm chất nghệ thuật. Thiên nhiên tạo ra gỗ lũa là thổi vào nó một cuộc sống dài lâu, bất tận.
Trước tiên, để có được gỗ lũa, người ta phải  đi tìm các gốc cây cổ thụ tốt, chất gỗ quý hiếm. Khi tìm được gốc cổ thụ rồi, người có kinh nghiệm phải nhận biết được gốc cây đó là loại gỗ gì. Xác định xong, đánh dấu địa điểm, rồi phải đợi khi trời có mưa, ngấm nước, đất mềm ra thì người ta mới  đào. Công việc đào gốc này cần phải có nhiều kinh nghiệm vì  nếu không kiên trì, cứ chặt hết những chiếc rễ cây ăn quanh co vào đá thì coi như hỏng. Chính những chiếc rễ ấy lại rất cần cho các chi tiết trong tác phẩm tạo hình gỗ lũa. Gỗ lũa có 3 loại: lũa nằm sâu trong lòng đất, lũa chìm trong bùn nước và lũa được tạo thành từ mưa, gió. Loại thứ 3 thường được khách yêu thích nhất vì trải qua thời gian, hình dạng lũa trở nên bền chắc và có nhiều hình dáng độc đáo hơn. Tuy nhiên dù là loại nào giá của gốc gỗ lũa thì cũng vô giá. Có gốc vài trăm ngàn, nhưng cũng có loại lên tới hàng triệu đồng.

Mỗi loại lũa lại có đặc điểm riêng: lũa dưới đất giữ nguyên màu gỗ nguyên thủy; lũa ngâm trong bùn có màu như mun, như sừng; lũa phơi trước gió là loại quý hiếm nhất vì có những đường vân sóng rất đẹp. Tất nhiên, không phải loại gỗ nào cũng hình thành được lũa. Lũa được tạo thành bởi những loại gỗ quý như đinh, trai, nghiến hoặc những loại gỗ chứa dầu thơm như giáng hương, đinh hương, gù hương. Nhiều người chơi lũa ví nó như trầm hương vì giá trị cao của nó và việc tìm kiếm cũng khó khăn khôn lường.


Sau khi có nguyên liệu, với những gốc còn tươi phải phơi khô, bớt nhựa chừng 1 - 2 tháng rồi gọt bỏ phần vỏ ngoài và phần mềm sát vỏ, chỉ lấy phần lõi cây, để làm lũa. Quá trình hình thành ý tưởng đòi hỏi người thợ phải cân nhắc, suy ngẫm để lựa chọn hình dáng, thế lũa. Gỗ lũa rất cứng, từng nhát dao, đường khắc của nghệ nhân là một sự kiên nhẫn, tỉ mẩn gọt giũa, có khi phải mất mấy ngày trời chỉ để chuốt một cái đuôi rắn đang cuốn vào thân cây hay hình một đám mây trôi... Làm lũa gỗ không giống như sản xuất đồ gỗ thông thường. Mỗi sản phẩm là một tác phẩm đơn chiếc, có thời gian và cách thức khác nhau, hầu hết làm bằng phương pháp thủ công, không dùng máy móc để sản xuất hàng loạt được. Người làm gỗ lũa ngoài trí tưởng tượng, khiếu tạo hình, còn cần có đôi bàn tay khéo léo để biến ý tưởng thành hiện thực. Chính vì vậy, giá thành sản phẩm không phụ thuộc vào kích cỡ mà ở giá trị nghệ thuật, sự kết tinh từ bàn tay, khối óc con người.


                                                                                                                                      Sưu tầm từ Internet


Cà Na tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 17:27:43 bởi Cà Na tn nguyen >

Thay đổi trang: << < 6162 > | Trang 61 của 62 trang, bài viết từ 1801 đến 1830 trên tổng số 1838 bài trong đề mục