ĐÓA TỪ TÂM
Mầu Hoa Khế 04.05.2010 05:16:59 (permalink)


ĐÓA TỪ TÂM


Chị thật giận dữ khi con nhỏ bạn dám thốt lời tráo trở rồi nghinh ngang dõng dạc nhìn thẳng vô mặt chị nói lí sự một hơi trước đôi mắt của chị mở to ngơ ngác, trước cái miệng chị không cách nào phản ứng lại cứ mở tròn bất động thốt không ra lời . Những lời lẽ thật ngoài sức tưởng tượng, chị như  một người câm đang ú ấ trong cuống họng bởi lời nói chưa kịp thốt ra thì bạn chị như một tràng súng máy phả vào mặt chị tới tấp , cái lổ tai của chị  bị lùng bùng còn  đôi chân của chị thì bị mất thăng bằng hai đầu gối đang mềm nhũng ra rồi như muốn  quị xuống .

 Con bạn nói xong một hơi trước khi quay lưng còn phán cho chị một câu xanh rờn

_ mày mà còn lách chách cái miệng thì đừng trách tau ...

Dứt câu nói cô ta thì quay lưng bỏ đi với những câu lẩm bẩm  vang vọng loáng thoáng  nhưng tai chị không còn sức để nghe nữa , chị đứng ở góc hiên nhà với cơn nắng mùa hè đang nung trời với cơn giận làm tái cả gương mặt làm tím bầm cả trái tim . Con hẻm với những quán cà phê , quán bán cóc ổi , bán thuốc lá lẻ buổi trưa nay được phủ lại bằng mấy tâm ni lon  vì thiên hạ kéo nhau đi xếp hàng bên công an phường để tranh nhau mua vài ký khoai mì sượn sùng vài ba ký gạo đầy bông cỏ may lẫn lộn đầy những hạt sạn cứng ngắt mà mỗi khi nhặt ra gần một phần ba lon sửa bò , cái lon sửa đặc ông thọ được làm tiêu chuẩn để đong đo .

 Không có được một người hàng xóm để chứng kiến hay bên vực dùm cái nỗi ức lòng của chị . Hai con bạn chơi với nhau cả chục năm ,chơi từ tiểu học cho tới trung học thân thiết thương yêu luôn gắn bó bên nhau , luôn chia cho nhau bao chuyện vui buồn  . Chị làm sao mà không tin tưởng người bạn của mình cho được , cho nên với gia tài có hai chỉ vàng lận lưng lúc bà nội chị qua đời dúi riêng trong tay chị nói cho chị làm của hồi môn về sau , chị giấu kỷ lắm trong gia đình ai cũng không hề biết . Vậy mà chút vốn liếng nhỏ nhoi để phòng hờ bất trắc chị cũng dám mang ra cho bạn mượn để buôn bán .Cô bạn hứa tháng sau sẽ đưa lại , chị thấy chưa cần nên chưa lấy vội , vậy mà khi cần hỏi tới thì cô bạn hứa nay, hứa mai rồi chỉ đưa lại từ từ  bằng cách tính ra tiền của giá trị vàng bán ra lúc bấy giờ , chị chỉ nhận lại đúng một chỉ thì người trả nói tỉnh bơ coi như trả dứt , coi như xong . Chị nói sao kỳ vậy ? thì người bạn trả lời
_ tiền tau đưa cho mày là tiền tau đi vay nóng và phải trả tiền lời cho họ . Chị ú ấ hỏi

_ là sao tau không hiểu , mi mượn vàng ra sao thì phải trả đúng số đã mượn chứ ? 

Chị không được câu trả lời rõ ràng , chỉ biết tiền chị lấy lại phải bị trả tiền lời nóng .Thế là hôm nay chị có miệng mà cứ há hốc ra sửng sờ cho tới khi người bạn mình khuất bóng ra khỏi con hẻm , chị bước vô nhà ngồi rũ xuống hai chân duổi thẳng mà thấy vẫn còn run bởi sự xúc động vừa qua , cũng chẳng ai có nhà để chị có thể trút ra nỗi lòng của mình , chị cảm thấy uất nghẹn rồi nước mắt lúc này mới vỡ bờ tràn ra như mưa rào , rồi tiếng chị khóc nức nở giống như người ta vừa mất đi kẻ thương yêu nhất đời . Khóc đã đời một trận xong thì tâm trạng cũng dịu xuống , chị nằm xuống sàn nhà gạch bông được lau sạch ngủ một giấc ngon lành .

Chị thế đó , với gương mặt khờ khờ cộng thêm cái tánh tình hiền khô , bụng dạ ra sao ai cũng thấy hết trơn nhưng chị đâu phải là người nông cạn , tâm hồn chị với những sự suy nghỉ rất sâu sắc luôn nhìn người khác với tấm lòng cảm thông , rộng lượng . Trước khi chị coi một người nào đó là kẻ không đội chung một bầu trời , chị rất chịu khó ngồi phân tích tâm lý , hoàn cảnh và luôn có câu hỏi "tại sao " người ta phải trở thành như thế này hay như thế kia . Chị luôn tìm cho mình câu trả lời " tại vì vậy " nên người ra mới ra nông nổi , người ta mới trở mặt  vv...và vv .

Đức tính chị thật tốt nên ông trời cũng cho chị thêm cái tính dễ quên . Tình bạn chị tưởng đã chấm dứt sau một cuộc cải vã dữ dội , đường ai nấy đi chị  không thể không giận và không muốn nhìn mặt bạn gần cả năm trời . Con đường đi qua chổ người bạn buôn bán chị cũng né tránh ai cũng nghỉ họ sẽ vĩnh viễn mất nhau trong đời , đâu còn thấy lại cái thuở đi học hai mái tóc thề hai tà áo dài trắng lúc nào cũng quấn quít bên nhau  . Cho tới một buổi tối khuya khoắt mưa rơi tầm tả , chị nghỉ khúc đường đó chắc hàng quán đã dọn dẹp , chị khỏi cần né tránh với ý nghỉ chắc mình chẳng gặp "oan gia" . Chiếc xe đạp, đạp thận trọng trong cơn mưa vẫn không ngớt khi đi ngang chổ cắm dùi với một vài cái bàn , dăm cái ghế nhỏ , chổ của người bạn ngồi kiếm từng đồng bạc để mưu sinh trong một đất nước đang thay đổi bộ mặt mới, của một xã hội mới ,của một chính quyền mới . Bàn ghế được thu gọn dưới một tấm bạt lớn , khi chị tới gần thì dưới tấm bạt đó thấy như có dáng một người đang nằm , chị nghỉ chắc người ăn mày nào chui vào đó để ngủ vì mưa quá lớn đã làm ướt hết chổ của đám hành khất ngã lưng trên những hàng hiên dọc theo đường phố .

 Chị bình thản đạp xe bỏ đi , rồi vì công việc phải giúp mẹ đi lấy tiền ở mấy cái quán nhỏ sau khi họ đã đóng cửa , tiền của những số hàng chị đi bỏ gối đầu mỗi ngày , vài ba hộp sửa vài ba ký đường , quán nhỏ không có trả tiền trước cứ phải đợi bán xong mới thanh toán nổi số tiền để mua . Chị lại cứ đi về khuya khoắt và cứ đi ngang qua nơi đó . Mùa mưa cũng đã chấm dứt , mùa nắng đáng trút xuống thành phố bụi bặm mù trời với cơn nắng cháy đỏ làm mồ hôi đổ ra dầm dề  , ban đêm hơi nóng vẫn cứ hừng hực .Chị bỗng đạp trật bánh xe đưa tay thắng lại , chị không tin trước mắt chị , cái con bạn đanh đá mà chị gọi là "oan gia " đang nằm dài trên dãy ghế đang cầm trong tay cái quạt phe phẩy hơi gió qua lại . Chị đứng khuất trong bóng tối lặng im đưa mắt nhìn , trái tim chị đập mạnh khi nhớ lại cái hình dáng của một người nằm dưới tấm bạt trong suốt cả mùa mưa , linh cảm cho chị biết đúng là con nhỏ " oan gia" . Chị đứng bặm lấy đôi môi , nước mắt  long lanh cánh cửa trong lòng chị  khép kín bấy lâu đang từ từ hé mở  . Nhìn bạn nằm ngủ luôn nơi mảnh đất nhỏ để xí phần tranh dành buôn bán chỉ mong được sống còn lây lất qua ngày thì nỗi xót xa làm cho mấy ngọn lông măng trên tay dựng đứng lên với mạch đập của trái tim dồn dập . Cơn nóng của đất trời cũng đang dịu xuống với cõi lòng chị cũng đang dịu xuống để làm tan biến đi sự giận hờn bấy lâu .

Chị xuống xe dẫn chiếc xe đạp đi tới , người bạn thấy chị thì ngồi bật dậy đưa mắt nhìn qua nơi khác . Chị tự nhiên kéo ghế ngồi xuống nói
_ tau khát nước quá .
Cô bạn ngỡ ngàng tiếng nói nghe thật nhẹ
_ uống nước chanh nha .
Chị cười nụ mim mím , cô bạn nói tiếp
_ tau biết mi thích uống ngọt ...
Họ vẫn còn biết và để ý tới những ý thích của đối phương thì tình bạn của họ làm sao một sớm một chiều có thể chia lìa . Chị đã tha thứ cho người bạn bởi chị biết "tại sao " bạn chị phải làm những điều không đẹp như thế đối với chị ...


MầuHoaKhế May 2.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2010 07:39:53 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9