NGÀY QUA NGÀY
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
Xuân Mai 04.05.2010 18:25:15 (permalink)
Tôi đã quen cuộc sống xa nhà từ lâu rồi. Cứ đầu tuần thì khăn gói ra đi, và cuối tuần thì lò dò về trình diện thủ trưởng ở nhà. Mọi người thấy đó là điều vô lý, không thể chấp nhận được. Nhiều câu hỏi đặt ra là:.... sao không tìm việc làm ở gần nhà để có mặt mỗi ngày ở nhà?....chắc là có bồ nhí ở nơi xa đó?....chắc không thương gia đình vợ con ?.... và nhiều điều thắc mắc khác nữa. Nhưng kệ, miễn là trong gia đình hiểu nhau là được rồi, còn hoàn cảnh mình ra sao thì chỉ mình hiểu thôi chứ đâu cần ai phải biết. Mặc dù có đôi khi tôi nhìn thấy trong mắt người ta nét nghi ngờ tôi là người sao ... sao đó. Nhưng biết sao giờ, chỉ cần bà xã hiểu là ngon rồi.

Gia đình tôi đã quen hoàn cảnh này đến độ có khi giữa tuần tôi có việc về nhà thì bà xã lại thắc mắc ;" có gì hông mà về vậy ông xã....".

Tôi không biết phải nói thế nào về hoàn cảnh của gia đình tôi nữa. Nhiều người hỏi tôi:" sống vậy có buồn không?". Tôi nói với mọi người là tôi quen rồi, nhưng quen thì quen chứ cũng vẫn buồn lắm. Tôi vẫn thường mong nhanh tới ngày cuối tuần để được về nhà với gia đình. Ai cũng phải có một mái ấm phải không....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2010 17:43:03 bởi Xuân Mai >
#1
    Xuân Mai 10.05.2010 22:50:35 (permalink)

    Ngày qua ngày ....tôi vẫn phải đi làm mưu sinh ở một nơi xa nhà đến 50 km. Và vẫn cứ đầu tuần đi cuối tuần lại về nhà. Và điệp khúc ấy cứ diễn ra, lập đi lập lại ngày này qua ngày khác. Và tôi đã quen thậm chí còn có thể gọi là ghiền rồi. Tôi khó mà ở nhà quá một tuần chỉ để đi ra đi vào.....vì thế tôi phải đi làm thôi.

    Thực sự mà nói thì tôi không còn muốn làm gì nữa hết. Trước đây tôi làm việc ở một cơ quan nhà nước với vị trí khá cao, có thể gọi là quan chức nhà nước chứ phải chơi đâu. Vậy mà tôi xin nghỉ việc chỉ đơn giản là không muốn làm việc nữa , chỉ muốn rửa tay gác kiếm mà thôi , để về nhà nghỉ ngơi cho đã thèm sau bao nhiêu năm cày bừa mệt mỏi. Nhưng số của tôi là kiếp trâu bò nên phải tiếp tục cày bừa. Thế là tôi lại phải tiếp tục cày bừa cho hết số, chứ biết sao giờ. Chỉ khác là lần này thì làm thuê cho tư nhân với mức lương khá cao so với thị trường hiện nay. Và cứ thế cho đến bây giờ thì thời gian trôi qua cũng được hai năm rồi chứ ít đâu. Ôi không biết chừng nào mới thoát kiếp trâu bò đây nhỉ. Chừng nào mới được nghỉ ngơi thực sự. Lúc ấy chắc là sung sướng lắm.....


    #2
      Xuân Mai 11.05.2010 22:50:51 (permalink)
      Ngày nay đi dự một cuộc hội thảo kêu gọi đầu tư của một Tỉnh. Ôi chán ơi là chán vì nó không phải là công việc chính của mình, và cũng không phù hợp với nghề của mình nữa.

      Và lại càng chán hơn khi nghe một ông cán bộ nhà nước giải thích các chính sách ưu đãi cho nhà đầu tư, ông ta nói ấm ớ không rỏ ràng gì hết, chắc không ai hiểu ổng muốn nói gì, và chỉ làm mất thời gian thôi. Bởi vậy cho nên tỉnh này yếu về thu hút đầu tư so với nhiều tỉnh khác là phải rồi. khỏi thắc mắc gì hết.

      Nhưng thôi kệ nó, rồi mọi việc sẽ qua thôi, mình vẫn là mình như mọi ngày và tiếp tục sống như đã sống thôi chứ biết sao giờ. Nói nhiều quá là tính xấu và không mang lại kết quả tốt đẹp gì cho ai hết. Chuyện đại sự quốc gia đã có người giữ trọng trách lo rồi, không mắc gì tới mình mà bày đặt thày lay cho thêm mệt xác mà còn có khi máng vào mình nhiều tai hoạ nữa.

      27 tháng này công ty tổ chức đi du lịch , chắc chắn là mình phải đi rồi không biết bà xã có đi không. Mình phải đi cho thư giãn đầu óc, dạo này làm việc căng thẳng quá. Thực ra thì làm việc không mệt mõi gì nhưng đối phó với những khó khăn thì mệt thật. Ráng thôi chứ biết sao giờ, số phận trâu cày mà.
      #3
        Xuân Mai 12.05.2010 21:45:12 (permalink)
        Chị ấy là một người đàn bà khắc khổ, làm việc cùng trong công ty với tôi. Chị làm nhiệm vụ tạp vụ. Phải công nhận là chị rất siêng năng chăm chỉ trong công việc của mình.

        Trưa hôm nay, với khuôn mặt buồn rười rượi chị tức tưởi kể cho tôi nghe một chuyện mới vừa xảy ra mà chị cho là bất công đối với chị. Chị vừa bị một cô nhân viên hành chánh nhỏ tuổi hơn la mắng, xua đuổi và đòi cho chị nghỉ việc chỉ vì một lý do vô lý mà lại không cho chị có ý kiến giải thích gì hết. Và tức một điều là cô ấy tự cho mình cái quyền la mắng người khác chỉ vì người ta thân cô thế cô. Và càng vô lý hơn là cô ta lại không có quyền đuổi việc ai hết mà lại lớn tiếng đòi đuổi việc chị ấy.

        Tôi nghe mà trong lòng ray rức vì cám cảnh cho chị và cảm nhận tình đời sao mà cay nghiệt quá, người đối xử với người sao tệ thế, không có chút tình người gì hêt....Tôi chỉ biết nghe và chỉ nói được vài lời thông cảm mà thôi vì tôi không có quyền gì mà can thiệp vào được.

        Hiện giờ thì tôi cũng không biết mình phải làm gì để giúp đở chị. Sự việc này đã làm cho tôi phải suy nghỉ suốt cả buổi chiều hôm nay. Tôi nghỉ rồi công ty sẽ không bao giờ chấp nhận tồn tại tình cảnh bất công như thế , và tôi.....tôi sẽ làm gì để góp phần vào việc loại bỏ tình trạng này đây. Ôi việc này không đơn giản chút nào.

        Thật tội nghiệp ,vì chén cơm manh áo , vì một mình phải nuôi hai con nhỏ còn đang đi học mà phải chịu cảnh bị người ta ức hiếp để hàng tháng lỉnh đồng lương ít ỏi về lo cho con mình.

        Những đứa con ơi có hiểu được nổi khổ của mẹ mình hay không....

        #4
          Xuân Mai 17.05.2010 22:32:18 (permalink)
          Anh ta tên là H là một thanh niên còn trẻ , tuổi đời chưa quá ba mươi, lại có học vị cao , thạc sĩ chứ phải chơi đâu. Tướng người cao ráo . đẹp trai lại chưa có vợ, nghĩa là rất sáng giá , là niềm mong muốn của những cô gái đang trong tuổi kén chồng.

          Anh ta đang làm một trong những nhiệm vụ quan trọng của công ty, và được xem là một tài năng trẻ có nhiều triển vọng tiến thân ở công ty này. Công việc của H ngày qua ngày trôi đi bình thường. H rất nhàn hạ, khoẻ re, và hình như H rất bằng lòng với công việc của mình bởi vì nhiều người khác thì hay càm ràm làm việc mệt quá còn H thì không có một lời than van gì hết.

          Rồi đến một ngày nọ, H bị sếp rầy rà vì mọi việc của anh ta hầu như không nhúc nhích gì hết nếu không muốn nói là tèm lem, nghĩa là H không làm gì hết mặc dù công việc của anh ta là rất quan trọng. Thậm chí khi được nhắc nhở thì H lại đổ thừa là trách nhiệm đó là của người khác. Nhưng xui cho H là mọi người đều thấy rõ đó là việc của anh ta.

          Và kết quả là sếp quyết định cho H nghỉ việc với lý do rất lịch sự là H không phù hợp công việc và công ty thì chưa có nhu cầu dối với công việc mà anh ta đang làm.

          Ôi thực tình thì tôi không làm sao hiểu nổi một thanh niên có thức cao lại suy nghĩ , hành động vô trách nhiệm như thế và cái giá phải trả quá đắt. Đắt ở đây tôi muốn nói đến danh dự của một con người , chứ còn công việc thì nếu không làm ở đây thì ta làm chổ khác chứ có sao đâu.

          Không biết H sẽ suy nghĩ gì về sự cố này, không biết anh ta có hiểu được vấn đề ở đây là gì không để làm lại cưộc đời còn quá trẻ của mình hay vẫn tiếp tục hành động sai hoài làm phí công cha mẹ nuôi ăn học bao nhiêu năm trời.

          #5
            Xuân Mai 18.05.2010 08:43:50 (permalink)
            Sáng nay tự nhiên tôi lại dậy sớm được và lên văn phòng ngồi thật sớm , vụ án này chưa bao giờ có đối với tôi . Sao lạ vậy ta . Mình cũng không thể hiểu tại sao hôm nay mình lại vậy nữa ...chắc thần kinh có vấn đề rồi...mình có đi làm sớm thì cũng đâu có làm gì được đâu ,mà cũng không có ai khen mình vì đi làm sớm . Sếp chỉ cần kết quả công việc thôi mà .

            Tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy có một đàn chuồn chuồn bay lượn lờ , chắc ngày nay mưa lớn quá . Hình như chúng liếc nhìn, xem tôi đang làm gì vậy. Mà thực ra tôi đâu có làm gì cho công việc đâu, tôi đang viết lung tung những dòng chữ vô duyên này đây nè. Viết để viết thôi chứ không có một chủ đề nào hết. Vậy mà mấy con chuồn chuồn này không chịu biến đi mà cứ rình rập hoài.Thôi đành kệ chúng nó vì tôi cũng định thôi không thèm viết nữa. Viết vô duyên quá mà viết làm chi cho người ta cười mình.

            Công nhận vào buổi sáng sớm ở ngoài công trường vắng lặng quá. Nhưng chỉ lát sau thôi thì không khí sẽ sôi động ầm đùng không chịu được, công trường mà, phải vậy thì công trường mới khí thế chứ.

            Chợt tôi nhớ về người đó không biết đang làm gì ở một nơi xa thật xa.....
            #6
              Xuân Mai 19.05.2010 23:17:22 (permalink)
              Trưa nay tôi nhận được tin nhắn của đứa con gái rượu đang đi học từ xa gởi đến với nội dung là mới vừa đạt được điểm cao trong kỳ thi kiểm tra học kỳ. Tôi vui mừng khôn xiết, lòng nghe lâng lâng, không biết bày tỏ cùng ai bây giờ. Chắc nó mừng lắm và cũng rất muốn chia xẽ với tôi. Tôi biết đêm nay nó khó mà ngủ sớm được, bây giờ chắc đang tám với đứa bạn nào đó.
              Tôi phải công nhận nó là một đứa trẻ rất có nghị lực và sức phấn đấu vượt bậc. Nó không bao giờ chùng bước trước khó khăn nào và quyết tâm phải vượt qua , đạt cho được mục tiêu đã đề ra. Mặc dù không nói cho nó biết nhưng tôi thầm phục nó vì ngày xưa khi tôi bằng tuổi nó thì tôi không có ý chí như nó được, mà hay bằng lòng với cái mình có chứ không có tham vọng gì hơn nữa. Con hơn cha là nhà có phước mà, và vì vậy mà tôi rất vui , hạnh phúc và niềm vui ấy cho đến giờ này vẫn còn đầy ắp trong lòng tôi.

              Nó đã đi du học được 6 tháng rồi. Bây giờ nó lớn lên nhiều lắm rồi so với lúc còn ở nhà với cha mẹ. Tôi chỉ cầu mong sao cho nó tiếp tục trưởng thành lo học hành chứ đừng trở quẻ sanh tật hư hỏng thì khổ cho nó mà cũng khổ cho vợ chồng già này. Tất cả đều còn ở phía trước và thời gian thì còn quá lâu cho tới lúc nó trưởng thành.Và cũng chính vì thời gian còn quá lâu mà tôi càng hồi hộp không biết nó sẽ ra sao trong những năm sắp tới. Âu cũng là số phận mà thôi....

              #7
                Xuân Mai 20.05.2010 21:41:51 (permalink)
                Con gái yêu ơi, chắc con cũng thừa biết là ba má thương yêu con đến dường nào ba cũng biết con yêu ba má đến đâu rồi phải không.

                Ngày đưa con đi học xa ba má lo lắng vô cùng và niềm thương con trổi dậy trong lòng mà không dám nói ra. Ngày ba má tạm biệt con để trở về, nhìn nước mắt con tự nhiên rơi rơi mà lòng ba đau xót, con đâu có biết ba cũng kềm nén để không rơi nước mắt . Ba hết sức xúc động khi nghe con òa khóc trong điện thoại . Và cho đến bây giờ ngày nào má con cũng online ngồi chờ con. Mặc dù nhiều lúc sức khỏe không ổn, mà má con vẫn cứ ngồi con hàng đêm trước máy.

                Con đâu có biết má con vui mừng như thế nào khi gặp được con trên mạng , dù là đang mõi mệt nhưng nét mặt sáng lên, tỉnh táo hẳn lên như mới vừa uống xong một liều thuốc bổ vậy.

                Giờ con đang ở nơi quá xa ngoài tầm tay chăm sóc của má con càng làm cho má con lo lắng nhiều hơn. Ngày nào không được tin con là má con buồn lắm.

                Nhưng càng ngày ba má càng yên tâm khi biết con nên người , và điều hết sức quan trọng là con đã ý thức tốt việc tự chăm sóc mình cũng như biết rỏ nhiệm vụ phải làm gì. Ba má không mong gì hơn là con ngày càng trưởng thành và biết tự lo cho tương lai của bản thân mình.

                Vậy nhé con yêu quý , đừng bao giờ làm cho ba má phải buồn khổ nghe con.....
                #8
                  Xuân Mai 01.06.2010 20:59:46 (permalink)
                  ôi trời ơi sao mà nghe mệt mõi quá. Đi chơi có mấy ngày về mà mệt quá bịnh luôn rồi nằm nhẹp từ hôm tới giờ. Đúng là miền trung nắng nóng kinh khủng thật. mai mốt tôi sẽ không bao giờ đi miền trung vào mùa hè nữa. Sợ quá rồi.

                  Tối nay thì bớt bịnh nên ngồi chát với con gái cưng cũng vui. Chỉ còn vài ngày nữa thì nó nghỉ hè về thăm nhà. cả nhà xum họp rồi , càng gần tới ngày nó về thì tôi càng thấy thời gian trôi qua chậm quá, chắc nó cũng cảm thấy như tôi vậy thôi. Tội nghiệp quá đứa con thơ dại , mới có chút tuổi đầu mà đã sống xa nhà , xa ngoài tầm tay chăm sóc của cha mẹ , bắt đầu tập sống một mình tự lập. Không biết rồi nó vượt qua được những thử thách không.....
                  #9
                    Xuân Mai 07.09.2010 22:25:14 (permalink)

                    Hổm rày cũng đã lâu rồi mình không viết một chữ nào hết. Nay mới có lại thời gian tự tâm tình, nên ngồi viết vài hàng chơi cho đở buồn.

                    Chợt nhớ đến một ông bạn già mới vừa về hưu. Ôi mình đã hứa giúp cho ổng một việc rất quan trọng đối với ổng mà đến nay mình chưa thực hiện được. Chắc ổng đang trông chờ mình dử lắm. Mà biết sao giờ.... việc nầy ngoài tầm tay của mình, mà hoàn toàn lệ thuộc vào quyền quyết định của người khác....mình cũng đang chờ mà thôi.

                    Tội nghiệp ông bạn già quá, đành phải chờ thôi ông ạ. Tôi cũng không biết nói sao cho ông hiểu lòng tôi nữa. Tôi cũng chỉ nhắc nhở người ta mà thôi chứ tôi đâu có quyền gì giải quyết cho ông được đâu.

                    Thôi tôi với ông cùng chờ nhé, khi nào có kết quả thì tôi cho ông hay để tụi mình tổ chức ăn mừng nhé.
                    #10
                      Xuân Mai 09.09.2010 22:17:07 (permalink)

                      Trận nhậu chiều hôm qua thật là hoành tráng với bao nhiêu là nghĩa tình sâu nặng theo từng ly rượu đi thẳng vào trái tim của từng người bạn thân thương. Những mái đầu tóc bạc in đậm dấu thời gian chụm vào nhau với bao nhiêu kỷ niệm từ thời xa xưa bổng hiện về kéo chúng tôi trở về thời thơ dại.

                      Chúng tôi tranh nhau nói cười với nhau như chưa từng được nói, chưa từng được cười trong cuộc đời này. Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới được sống lại trong khoảnh khắc vui sướng trong vòng tay của bạn bè như thế này.

                      Chúng tôi không còn là những chàng trai trẻ nữa, mà tất cả đã già rồi, đã qua rồi cái thời tuổi trẻ sống bằng cả bầu nhiệt huyết mà trong lòng ấp ủ với bao nhiêu lý tưởng, khát vọng. Nay những lảo già chúng tôi lại có dịp ngồi lại với nhau Chúng tôi cảm thấy như tất cả đều trở lại thời thanh niên ấy, mà quên đi rằng mình đã già lắm rồi....

                      Và tôi đã uống...uống quên trời đất.....và bây giờ khi tỉnh lại thì không còn ngồi dậy nổi như một người đang bịnh nặng nằm liệt trên giường.

                      Nhưng dù sao thì tôi cũng rất vui sướng các bạn ạ. Ngày mai tôi làm sao biết được bạn bè tôi ai còn ai mất.....và tôi thấy lòng tôi ấm áp hơn bao giờ hết....
                      #11
                        Xuân Mai 20.09.2010 18:05:35 (permalink)


                        Không biết có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi bây giờ , lần đầu tiên trong cưộc đời đi làm mướn mà không biết chủ mình là ai, thế mới lạ chứ....nhưng lương thì vẫn lỉnh đều đều, nhưng không biết tình trạng này diễn ra đến chừng nào....

                        Chủ ơi là chủ?....ông là ai? đang ở đâu?còn tôi thì đang không biết phải làm gì, cho nên chỉ ngồi chơi thôi chứ biết làm sao giờ. Chủ trước đã bán công ty này cho người khác rồi, mà chủ mới thì mọi người trong công ty đều không biết là ai, mặt mũi ra sao, nết na thế nào.....

                        Và mọi người đều cùng tâm trạng là không số phận mình sẽ đi về đâu, không biết mình còn tồn tại ở công ty này hay sẽ lên đường về đâu đó. Mặc dù ai ai cũng đều muốn mình có cuộc sống ổn định chứ không thích một sự thay đổi nào hết. Vậy mà bây giờ lại phải đối mặt với sự đe dọa mất việc và không biết có tìm được việc khác hay không.....

                        Ôi ! chủ ơi là chủ....nhưng dù sao thì tôi cũng đã biết thị trường là thế đó.....
                        #12
                          Xuân Mai 22.09.2010 01:01:29 (permalink)


                          Ngày nay gặp lai người bạn đồng liêu mấy năm trước đang còn là quan chức nhà nước, anh ta vẫn còn yêu đời, chưa chán ngán cảnh đời công chức như tôi. Anh ta vẫn vui vẽ nói cười như ngày nào trong khi tôi thì ủ rủ vì cơn bịnh mấy ngày qua đang còn hành hạ cái thân xác vô hồn của thằng tôi tội nghiệp.

                          Tôi có nhờ một vài công việc và anh ta có hứa hẹn sẽ quan tâm giải quyết cho. Vậy là tốt rồi. Bạn bè lâu ngày gặp lại mà đối với nhau như vậy là mừng lắm rồi, còn mong gỉ hơn nữa được.

                          Anh ta từ chối đi ăn cơm trưa và tôi đành phải đi về nhà thôi. Trong khi trò chuyện tôi rất ngại anh ta hỏi thăm về công việc làm vì sợ rằng ảnh phát hiện rằng tôi đang làm việc cho một ông chủ vô hình như đã nói ở trên.

                          Tôi còn sợ nếu đi ăn cơm thì sẽ có uống chút rượu làm vui, trong khi tôi đang không được khoẻ vì bịnh hoạn, người cứ lâng lâng nhẹ tênh, đầu óc thì xây xẩm, nói thì không ra hơi....vậy mà phải đi lo công việc. Đời làm thuê thì phải ráng chứ biết làm sao giờ.....chừng nào nằm nhẹp xuống thì thôi, còn đi được thì phải đi không thôi người ta lại bảo mình lười biếng thì khổ cho cái thân đi bán sức lao động khốn khổ này.

                          Đời là thế mà thì ta phải làm cho đúng như thế, không được làm khac.... biết không hời thằng tôi tội nghiệp.......
                          #13
                            Xuân Mai 22.09.2010 23:46:42 (permalink)


                            Thì ra hôm nay rơi đúng vào trung thu , rằm tháng tám, vậy mà tôi không hề để ý tới.

                            Nơi tôi đang sống và làm việc không ở gần khu dân cư nên không thấy hàng quán và trẻ con, đặc biệt là hổm rày không hề được ăn miếng bánh trung thu nào cho nên tôi không hề biết nay đã là ngày trung thu rồi. Thôi kệ mình không còn là con nít nữa thì có trung thu hay không thì cũng không sao hết.

                            Nhưng giờ khi viết những dòng chữ này thì mình chợt nhớ đến thời thơ ấu khốn khổ của mình. Hồi đó mình có được ăn miếng bánh trung thu nào đâu,có được cái lồng đèn để chơi trung thu đâu....mình nhớ hồi nhỏ có lần lén ba mẹ tự cày cục làm lồng đèn, nhưng hởi ơi chỉ mất công cả buổi mà không làm được gì hết......và tối hôm đó đành theo nhìn lủ trẻ con hàng xóm xách lồng đèn đi chơi bằng ánh mắt thèm khát mà trong lòng tức tưởi buồn rười rượi.

                            Đêm hôm đó mình thấy ba mẹ mình lặng im thở dài buồn tủi, chỉ biết nựng nịu mình một chút rồi cùng nhau đi ngủ. Và đêm đó, mình còn nhớ rất rỏ là trong giấc chiêm bao mình được đi chơi trung thu với chị Hằng ở cung trăng, nhưng không vui vì chỉ có một mình mình là con nít còn chú cuội và chị Hằng là người lớn thì làm sao biết chơi trung thu cho vui được.

                            Vậy đó tuổi thơ trung thu của mình là như vậy đó......
                            #14
                              Xuân Mai 27.09.2010 20:28:16 (permalink)
                              Mấy hôm nay khi đọc bài báo nói về đứa bé mới có 9 tháng tuổi bị 4 người lớn, trong đó có 1 người là chính mẹ ruột của bé, đánh đập dả man mà nghe tim mình đau nhói. Không biết nhũng người này là giống gì nữa.... loài thú dử còn không ăn thịt con, vậy mà những giống này lại nhẫn tâm không cho con cháu mình con đường sống.
                               
                              Hởi ơi!.......đứa trẻ thơ mới có mấy tháng tuổi mà đã rơi vào đia ngục trần gian ngay chính trong gia đình mình giữa đám đông quỷ sứ lại chính là những người sinh ra mình, lẽ ra phải thương yêu đùm bọc mình, một sinh linh vừa mới chào đời.....
                               
                              không biết trên đời này còn có tội ác nào hơn thế nữa không. Ông trời ơi! sao ông không nhìn thấy sớm  hơn mà nỡ để đứa trẻ thơ này phải chịu như thế? Tôi không biết phải dùng những lời gì để nói lên hết được lòng căm phẩn của mình đối với lũ quỷ sứ này nữa. Lũ quỷ này không đáng tồn tại nữa. Chúng chỉ có hình hài của con người chứ không phải là người.
                               
                              Thiên lôi ơi! ông ở đâu mà nỡ để như thế. Tôi đã từng chứng kiến ông đánh chết những người tốt, để lai cho gia đình và người thân cũa họ nhiều thương tâm và đau khổ, còn lũ quỷ này sao ông lại làm ngơ mà không nhìn thấy vậy ông? Đã từ lâu tôi không tin ông và bây giờ tôi càng xem thường ông , nếu thật sự có ông tồn tại.
                               
                              Thôi, giờ đây mình chỉ mong công lý sẽ trừng trị thích đáng lũ quỷ này chứ không còn tin vào ông trời nữa.....    
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9