NGÀY QUA NGÀY
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 40 bài trong đề mục
Xuân Mai 05.05.2012 23:16:08 (permalink)
Hôm nay trang này bị sao mà nảy giờ không đang bài được vậy ta.
#16
    Xuân Mai 05.05.2012 23:23:26 (permalink)
    Giờ đăng được rồi thì mất hứng , không mưốn viết gì nữa. thôi đành than thân một chút thôi. Mình thật sự già quá rồi, đã là lảo già về hưu chánh cống rồi, bắt đầu có triệu chứng lẩm cẩm trong lời nói rồi.

    Ôi! không biết bao giờ thì hai đứa con mới ổn định được cưộc sống? Mình chỉ chờ có nhiêu đó thì sẽ an lòng ra đi..... Ủa! mà đi đâu ta? mà thôi kệ , tới đó thì mình mưốn đi đâu thì cứ đi chứ ai làm gì được mình.
    #17
      Xuân Mai 14.01.2014 12:03:19 (permalink)
      Lâu quá rồi mới vào được vnthuquan, mừng quá, vậy là mình sẽ tiếp tục viết những gì còn đọng lại trong lòng đã bấy lâu nay.
      #18
        Xuân Mai 14.01.2014 22:54:34 (permalink)
        14/01/2014
         
        Hôm nay đọc lại truyện NGỰA CHỨNG TRONG SÂN TRƯỜNG của nhà văn DUYÊN ANH. Tôi đã đọc rồi trước năm 1975, thời còn đi học, cảm thấy truyện rất hay, và nhớ mãi câu cuối cùng kết truyện " Tôi giã từ học trò của tôi trong nỗi buồn thơm ngát." . Nay đọc lại tôi cũng tìm lại được cảm xúc như mấy chục năm trước.
        Thế là tôi bèn gởi cho một người bạn, trước đây cũng là thầy giáo nay đã " mất dạy" lâu rồi. Không biết khi đọc lại anh ta có cảm nhận gì về cái nghiệp mà mình đã trải qua.
        Mà nói vậy thôi, nghĩ lại thì thấy mình cũng tào lao thiệt. Mình thích mình thấy truyện hay, nhưng biết người khác có thích như mình không mà bày đặt thắc mắc này nọ chi vậy. Không biết mình gởi thì gởi nhưng bạn mình có đọc hay không nữa.
        Nhưng mình tính rồi nếu nó mà không đọc thì mình sẽ mắng nó là "giáo gian" chứ không phải giáo viên. Thôi kệ mai mt61 biết liền , giờ hơi đâu mà lo cho mõi lưng...
         
        #19
          Xuân Mai 15.01.2014 16:37:06 (permalink)
          15/01/2014
           
          Hôm nay trời lạnh thiệt. Cũng là dịp để tôi khai trương mặc cái áo khoác mới mua. Ngồi uống cà phê cùng ông bạn đời mà nghe trời se lạnh, tưởng như đang ở Đà Lạt. Hôm trước cũng buổi sáng lạnh lẽo, tôi bị nhức đầu vì cái đầu hói , ít tóc của mình. sáng nay may mà nhớ đội thêm cái nón kết nên ấm áp cái đầu không tóc....đã thiệt....
          #20
            Xuân Mai 17.01.2014 13:55:54 (permalink)
            17/01/2014
             
            Từ trước đến giờ, con gái tôi luôn sinh hoạt và ngủ chung phòng với mẹ nó. Nay nó mới được giao cho làm chủ một phòng riêng với đầy đủ trang bị. Tôi thấy nó mừng ra mặt mà lòng cũng thấy vui. Con gái đã lớn rồi thì cũng nên cho nó độc lập như vậy.
            Sáng nay nó khoe với tôi là đêm qua nó ngủ rất ngon và có một giấc mơ đẹp. Chúc mừng con nhé, con gái cưng....


             
            #21
              Xuân Mai 19.01.2014 11:03:57 (permalink)
               
              19/01/2014
               
              Ôi thương con gái cưng của tôi quá...
              Hổm rày con gái cưng đang làm thủ tục xin học bổng ở một vài trường đại học, và đang chờ kết quả. Nhưng phải đến tháng 3-4/2014 mới biết kết quả được hay không. Bạn bè của nó, có đứa đã được thông báo nhận vào học rồi, làm cho nó cũng nôn nao chờ đợi. Và mình cũng nôn nao không kém gì nó. Cả nhà đều trông chờ và hy vọng. Con gái cưng ơi! cứ hy vọng vào tương lai tốt đẹp của mình...
              Ngày nào nó cũng đi từ sáng tới chiều tối mới về tới nhà vì sự nghiệp làm công tác thiện nguyện của nó. Tốt thôi, đây cũng là điều kiện thực tế để nó rèn luyện tâm hồn, sẽ giúp nó có được tấm lòng bao dung rộng mở... 
              Nó thường đi đến các trại nuôi trẻ bất hạnh. Nó thường kể cho tôi nghe về những mảnh đời bất hạnh, như những sinh linh nhỏ bé đang sống trên chiếc thuyền nan trong giông bảo cuộc đời. Những đứa trẻ tội nghiệp này đang khao khát tình thương yêu của đồng loại và rất cần những bàn tay an ủi tâm hồn non nớt đang chìm trong lạnh giá. Chúng chỉ biết sống qua ngày và trông chờ từng niềm vui hiếm hoi quí giá...
               
               
               
               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2014 11:07:56 bởi Xuân Mai >
              #22
                Xuân Mai 21.01.2014 15:44:13 (permalink)
                 
                21/01/2014
                Chiều nay chợt nhớ tới một hồi ức về người em gái kế tôi. Nó đã mất từ nhỏ vì bệnh tim. Thời đó bệnh này được xếp vào loại nan y? hay là vì ba má tôi quá nghèo nên không có đủ tiền trị bệnh cho nó. Lúc ấy nó chỉ mới vừa lên sáu tuổi. Nhưng vì căn bệnh này mà nó không thể đi học mà phải ở nhà chịu đựng và sống qua ngày chờ ngày….
                Hồi đó tôi cũng còn quá nhỏ, chỉ mới có chín tuổi, nên đã có một lần chọc giận nó, làm cho nó khóc suốt cả buổi sáng. Sau đó nó mệt lả nằm rũ rượi, thở dốc, nghẹn ngào tức tưởi. Tôi hoảng sợ ôm chầm lấy nó, dổ dành mãi nên nó dần dần nín khóc và chìm vào giấc ngủ. Từ đó tôi rất hối hận và thương chìu em mình, không bao giờ làm cho nó buồn giận nữa. Nhưng không lâu sau đó nó đã mất đi trong vòng tay đau đớn của má tôi. Và tôi đã ân hận ray rức suốt cả đời mình vì đã biết thương em mình muộn màng quá.
                Nay đã qua mấy chục năm rồi mà khi nhớ tới nó, lòng tôi vẫn đau nhói nghẹn ngào như nó mới bỏ đi ngày hôm trước….
                 
                #23
                  Xuân Mai 22.01.2014 12:51:19 (permalink)
                   
                  22/01/2014
                   
                  Ôi sắp tết rồi, sắp cộng thêm một tuổi nữa rồi, sắp già thêm một chút nữa rồi, và càng tiến gần đến ngày " ớn cơm thèm đất" rồi. Mà thôi, kệ nó, chừng nào tới thì tới chứ mình cũng đâu làm gì khác được, cứ sống qua ngày, tới đâu hay tới đó, mình cứ sống sao cho không hổ thẹn với đời là tốt rồi.... 
                   
                   
                  #24
                    Xuân Mai 23.01.2014 15:04:59 (permalink)
                     
                    23/01/2014
                     
                    Tôi có thói quen ngủ trể và thức dậy trể từ nhỏ đến giờ, không thể nào thay đổi được, dù vẫn biết rằng ngủ sớm dậy sớm là tốt hơn nhiều so với ngủ trể dậy trể.
                    Hơn nữa hiện nay đã nghỉ hưu ở nhà nên không cần thiết phải thức dậy sớm làm gì nữa. Mình tự cho phép mình thả lỏng mình, sống theo tự nhiên, theo bản năng của con người, không cần phải gò mình theo những ràng buộc gì hết. Muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn đi đâu thì đi, và muốn….. Vậy đó, tôi định cứ thế mà sống cho hết đời này.
                     
                    Thế nhưng có lẽ ông trời không thích tôi làm như vậy. Có lẽ ổng cho rằng thằng tôi mà làm vậy là uổng phí đời trai già, là quá lười biếng, nên sai khiến một thằng già khác, cũng là người bạn thân từ nhỏ, mỗi ngày đến hành hạ tôi. Cứ sáng sớm là đến trước cửa nhà tôi rủ đi uống café. Thế là tôi cứ thế mà sáng nào cũng phải dậy sớm để đi uống café với thằng già đó, dù tôi có muốn hay không.  
                     
                    Cho nên hổm rày, khoảng chừng một tháng nay, tôi đã sắp quen với tình trạng thức dậy sớm. Sáng nào cũng tầm 6g30 thì thức dậy rồi. Mấy ngày nay tôi lại mặc quần áo sẵn, ngồi chờ sợ thằng chả chờ lâu tội nghiệp. Chắc sáng mai cũng phải làm vậy thôi. Ôi! Cuộc sống đầy tự do tự tại của tôi đã bị phá hoại rồi, không còn ngủ cho đã hai con mắt nữa rồi. Tội nghiệp hai con mắt của tôi quá. Ông trời ơi! Hay là ông điều thằng già đó đi hành hạ thằng khác đi, tha cho thằng tôi đi nhen. Tôi cảm ơn ông nhiều lắm….
                     
                    #25
                      Xuân Mai 27.01.2014 08:43:37 (permalink)
                       
                      27/01/2014
                       
                      Có lẽ từ nay tôi sẽ ghi lại những hồi ức của cuộc đời mình. Chỉ tiếc một điều là những hồi ức của tôi chỉ còn lại là những mảnh vụn vặt, xô bồ xô bộn, như một đống ve chai lộn xộn, không thứ tự gì hết. Và chúng nó cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ, không còn rỏ ràng như trong quá khứ của mình đã trải qua.
                      Thôi thì đành vậy, nhớ gì viết nấy, chứ không còn có lựa chọn nào khác được. Và viết cũng chỉ là viết, để biết là mình tồn tại như đã từng tồn tại mà thôi. Vậy có nghĩa là những gì mình ghi ra cũng lộn xộn, không theo thứ tự thời gian mà chỉ là chợt nhớ gì thì ghi lại mà thôi. Và tự nình đọc về mình, nhìn lại những mảnh đời vụn vặt của mình, chứ không cần ai có ý kiến gì hết.
                      Nhớ hồi đó, thuở mình mới lớn và cả thời gian trưởng thành, mình rất mê đọc và mê viết. Mê đọc quên ăn và mê viết quên ngủ. Đây cũng là một trong những lý do mà mình bị ba má hoạnh hoẹ, la rầy thậm chí còn cho mình ăn “bánh tét nhân mây” nhiều lần. Chắc ai cũng nhớ và đã từng nếm “bánh tét nhân mây” trong thời thơ trẻ của mình. Còn tôi là khách hàng quen thuộc với món ngon này đấy. Hình như ba má tôi cho rằng tôi thích ăn món này hay sao ấy….
                      Và không biết ai khác thì sao chứ tôi thì có một giấc mơ là làm nhà giáo, nhà văn và nhà thơ. Bởi vậy nên tôi ráng học để lớn lên sẽ làm thầy giáo dạy học vì đây là một nghề cao quí và nhất là có dư nhiều thời gian để viết văn, làm thơ. Tóm lại là mơ làm nhà văn kiêm nhà thơ đấy. Thực ra là có ba giấc mơ chứ không phải là một như đã nói trên. Thế nhưng mơ là mơ và đời là đời. Cả ba giấc mơ vĩnh viễn là mơ, còn đời tôi đã đi qua một lối khác. Và giờ tôi đang mơ về những giấc mơ hoang đường đã qua của thời thơ dại, như xem lại những khúc phim mờ nhạt của đời mình…. 
                       
                      #26
                        Xuân Mai 27.01.2014 19:11:11 (permalink)
                         
                        Tối 27/01/2014
                         
                        Tôi trở về thời xưa ấy, thời còn là học sinh tiểu học trường làng. Ngôi trường nhỏ chỉ có năm phòng học cũ kỹ, chắc đã có khi tôi còn chưa được sinh ra trên cõi đời này. Thời đó ở cấp tiểu học có năm lớp được gọi lần lượt từ dưới lên trên là: lớp năm, lớp tư, lớp ba, lớp nhì, lớp nhất, sau này gọi là lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp năm. Còn ở cấp trung học thì có bảy lớp, được gọi lần lượt từ dưới lên trên là: lớp đệ thất, đệ lục, đệ ngũ, đệ tứ, đệ tam, đệ nhị và đệ nhất, sau này gọi là lớp sáu, lớp bảy, lớp tám, lớp chin, lớp mười, lớp mười một và lớp mười hai. Ở đây tôi xin được gọi theo sau này lần lượt từ lớp thấp nhất là: lớp một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai cho tiện.  
                         
                        Là trường học trong một xã nghèo, nên hầu hết học sinh của trường đều là con nhà nghèo, cái ăn cái mặc còn là một vấn nạn đối với phụ huynh, nói gì đến tiền mua đồng phục cho con đi học. Nên nhà trường không quy định học sinh phải mặc đồng phục, sợ sẽ không có học sinh đi học. Vậy mà tôi biết cũng còn nhiều bạn nhỏ như tôi vẫn không được đến trường vì phải làm gì đó phụ giúp ba má mưu sinh. Tôi rất vô tư kiêu hãnh và mắt như để trên trán khi các bạn ấy nhìn tôi thèm thuồng. Tôi cũng giống như phần lớn học sinh khác ở trường, có gì mặc nấy. Riêng tôi cũng chỉ có duy nhất một bộ com-lê cũ “sơ mi-xà lỏn”. Đối với tôi được như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Nhà tôi nghèo lắm, ba má tôi xuất thân từ nông dân, trình độ văn hóa là biết đọc biết viết, nên dù cho làm lụng đầu tắt mặt tối cũng chỉ tạm đủ cho mấy đứa con no lòng. Tôi đã bắt đầu sự nghiệp đi học như vậy đó. Và giấc mơ của tôi cũng dần dần hình thành qua nhiều năm tháng, lần lượt dưới những mái trường thân yêu. 
                         
                        #27
                          Xuân Mai 28.01.2014 20:16:33 (permalink)
                           
                          Tối 28/01/2014
                           
                          Tôi còn nhớ cô giáo dạy lớp hai là cô Ánh. Cô có dáng người nho nhỏ dịu dàng, nụ cười luôn nở trên môi, làm cho gương mặt cô càng thêm rạng rỡ nên hầu hết học trò mến yêu cô. Từ năm lớp hai tôi đã bắt đầu say mê môn sử ký. Tôi không nhớ mỗi tuần có mấy lần học sử ký, chỉ nhớ là tôi luôn mong chờ và say sưa nghe cô giảng như nghe kể chuyện cổ tích. Tôi như nhập vai vào nhân vật nào đó trong câu chuyện mà quên mình đang chỉ là một đứa bé mà thôi. Vậy đó, kể từ đó, cho dù học ở lớp nào, tôi cũng rất hứng thú với môn sử ký. Và cho tới bây giờ, mặc dù tôi không phải là nhà sử học nhưng niềm say mê môn sử vẫn không phai nhạt trong trái tim tôi. Cũng từ lớp hai này, tôi được cô Ánh dạy cho nhiều bài học của môn công dân giáo dục, mà về sau tôi mới thấu hiểu câu “tiên học lễ, hậu học văn”, và những bài học này in sâu trong lòng tôi cho đến bây giờ. Lúc đó tôi còn nhỏ quá để hiểu đạo lý của những bài học này, chỉ học thuộc lòng và làm theo lời cô dạy bảo, riết rồi thành thói quen mà thôi. Đã bao nhiêu năm trôi qua, không biết bây giờ cô Ánh có còn hay đã theo tổ tiên rồi. dù sao thì cô cũng mãi mãi trong lòng học trò của cô, trong đó có thằng già tôi.       
                           
                          #28
                            Xuân Mai 19.02.2014 19:48:24 (permalink)
                             
                            Trưa nay mới về tới nhà sau một chuyến đi miền trung dài ngày. Mệt quá. 
                            #29
                              Xuân Mai 27.03.2014 16:09:07 (permalink)
                               
                              Ôi nay lại vào VNTQ được rồi, mừng quá, lại tâm sự được rồi....
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9