NGÀY QUA NGÀY
Chuyến đi miền trung dài hơn 10 ngày, tuy rất mệt nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui. Gia đình tôi ghé Huyện Đức Phổ, Tỉnh Quảng Ngãi, là trạm đầu tiên, thăm gia đình người bạn thân, đã nhiều năm không gặp. Nhà bạn tôi ở một thôn nghèo cách thị trấn Đức Phổ gần 10km. Suốt hai ngày đêm ở đây, chúng tôi không có thời gian đi tham quan nơi nào khác, mà chỉ loanh quanh thăm hỏi một số láng giềng xung quanh nhà bạn tôi mà thôi. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên và cảm phục tình người của thôn nghèo này. Họ đã sống hòa thuận, thân ái và đùm bọc nhau. Lâu lắm rồi tôi mới được thực sự sống giữa chốn tràn đầy tình người như thế này. Khi rời đi, tôi càng cảm thấy mình rất hạnh phúc vì có được người bạn này và từ đó tôi có thêm nhiều người bạn thân yêu khác nữa ở thôn nghèo này. Các bạn ơi! suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên được các bạn. Và tôi sẽ trở lại thăm các bạn nhiều hơn. Tôi muốn sống trong tình thương yêu của các bạn.... Tôi đã trở về nhà và không thể không ghi lại những gì không quên được từ khi đến thăm thôn nghèo này: BẠN TÔI, NGƯỜI XỨ QUẢNG Tôi đã đến rồi xứ Quảng ơi! Thăm lại người thân xa đã lâu. Đường xa, lòng nhớ, chân không mỏi, Làm sao quên được bạn tôi ơi! Đường lên thôn nhớ, mờ chân núi, Quanh co lối nhỏ bóng sương chiều. Đêm trước chắc người không ngủ được, Chờ tôi thổn thức nhớ bao điều. Ngày ấy người đi lòng không nỡ, Nước mắt âm thầm rơi nhớ thương. Tôi biết người mang nhiều thương nhớ, Trở về xứ Quảng để nhớ thương. Tôi đã đến rồi xứ Quảng ơi! Bao năm thương lắm chốn quê này. Hãy để tôi nhìn lâu một chút Dáng người thon thả buổi chia tay. Tôi thấy chân chim mờ cuối mắt Ươn ướt lệ mừng gặp lại nhau. Người ơi đừng nói gì thêm nhé, Tôi sợ không kiềm được lệ rơi. Gió đêm nhè nhẹ ru êm ả, Trăng quê soi sáng bóng thôn nghèo. Ngôi nhà nho nhỏ sao thương quá Quên mất đêm tàn lạnh sương khuya. Tôi biết tôi về người lại nhớ Và tôi cũng nhớ lắm người ơi. Bóng núi thôn nghèo sao quên được, Người ơi! xứ Quảng trong tim tôi….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2014 15:54:16 bởi Xuân Mai >
Rời Quảng Ngãi tôi đến thăm Huế. Tôi không đề cập đến nét đặc trưng thơ mộng của Huế,...v...v.... vì ai ai cũng biết rồi. Tôi đến thăm Lăng Tự Đức ( Khiêm Lăng). Ở đây, tôi vô tình bước chân vào một nơi hoang tàn, một góc khuất trong khuôn viên Lăng, là nơi ở của các cung phi theo vua Tự Đức mỗi khi vua đến đây vui thú. Tôi nghe có một bầy chim đang kêu gào trong buổi chiều u ám, tại một nơi hoang lạnh như thế này, làm chạnh lòng du khách đến đây. Và tôi đã ghi lại những gì mình cảm nhận được: BIỆT CUNG Khiêm Lăng chiều đông vắng Chạnh lòng nhớ xa xưa Rừng thông buồn thủ thỉ Ru hồn người về chưa? Biệt Cung chiều hoang phế Rêu mờ nhuốm sầu bi Bầy chim khan giọng hót Khóc thương đời cung phi Khiêm Cung thời xưa lắm Hoa đèn đêm hoan ca Quân vương lòng say đắm Bên phấn hồng cung phi Đêm tàn Trì Khiêm Viện Xiêm áo buồn bơ vơ Nhạt màu son môi lạnh Cung phi buồn trong mơ Biệt Cung mồ vạn cổ Chôn kín đời cung phi Hồn hoang chiều trăn trở Tiếng chim buồn đâu đây…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2014 15:55:07 bởi Xuân Mai >
Tự xóa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2014 17:35:28 bởi Xuân Mai >
Ở Huế, tôi đã đến thăm chùa HUYỀN KHÔNG SƠN THƯỢNG trong một buổi sáng mờ sương, mưa bụi lất phất. Tôi thấy hồn mình như hòa vào núi rừng u tịch quanh chùa, và tôi đã ghi lại hai bài thơ: 1- HUYỀN KHÔNG
Huyền Không mây xám chiều u tịch, Sương nhuộm rừng xanh bóng xa mờ, Mưa bụi rơi dài quanh lối nhỏ, Con chim buồn hót gọi hồn mơ. Có cây cầu nhỏ qua sông nhỏ, Xa khuất người đi dưới mây sầu. Tăng áo bạc màu chân bụi đỏ Rửa chân dòng nước dưới chân cầu. Nhặt cánh hoa rừng bên góc núi, Mang chút bụi trần lên sơn môn. Thiền sư lặng ngắm dòng sông lạnh, Nghe gió thở dài trong hoàng hôn. Nếu có người về từ nơi ấy, Xin hỏi quên gì nơi bến sông? Đừng nhớ đừng chờ ai bên đấy, Bụi trần đừng vướng áo nâu sòng. Ngõ trúc vẫn xanh chờ ai đó, Cổng thiền xin hỏi có vào không? Tôi biết mình mang nhiều bụi đỏ, Sợ làm vấy bẩn cửa huyền không. Chậm bước tôi tìm tôi lặng lẽ Băn khoăn ngơ ngác đứng bên lề Nghe có giọng người như khe khẽ Từ hư không đó gọi tôi về…. Xuân Mai 2- CHIỀU SƠN THƯỢNG Sơn tăng chiều lặng lẽ Quanh lối mòn cheo leo, Chim non chiều nhớ mẹ Bên góc rừng gió reo. Dừng chân bờ đá cuội Suối lạnh buồn thiên thu, Lặng nhìn viên sỏi nhỏ Ẩn mình nghe suối ru. Huyền Không mờ sương lạnh, Khói lam chiều xa xa, Rừng thiền mưa bụi nhỏ, Hoa cười trong mưa sa. Sơn khách chiều lưu lạc Ướt đẫm hồn bơ vơ, Chuông chiều mang cánh hạc Gọi người từ trong mơ…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2014 15:55:49 bởi Xuân Mai >
Từ khi thật sự về hưu, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, không còn mang nặng những ưu phiền, lo lắng từng ngày do áp lực công việc đưa tới. Tôi sống như cây cỏ giữa cuộc đời. Những hồi ức chầm chậm hiện về, có vui có buồn, làm cho tôi sống lại trong từng quãng đời đã qua. Và tôi cũng theo dòng hồi ức này viết lên những dòng thơ xù xì như cuộc đời nhiều gai góc của mình. Thế là trong từng ngày...từng ngày, cuộc sống tôi trôi đi theo ngày tháng, trôi dần về nơi nào đó xa xôi.... RỒI CÓ MỘT NGÀY...... Từng ngày, từng ngày qua…. Tôi hối hả trên những chuyến xe đời Trong mịt mờ gió bụi, mưa sa. Tôi bồng bềnh trôi vào hư ảo, Chợt giật mình, chợt thấy bơ vơ, Bơi tuyệt vọng trong biển đời giông bảo, Chỉ một mình mệt mỏi trơ vơ. Rồi một ngày tôi không còn hối hả, Bỏ lại sau lưng những chuyến xe đời. Tôi bỗng thấy lệ mình rơi lã chã, Chân ngập ngừng trong buổi chiều rơi. Tôi say ngủ bên bờ sông rộng, Lá thu phai vàng nhẹ xa bay, Con suối mộng trôi vào cõi mộng, Chợt thấy buồn nhớ đến đời ai. Hồn ngơ ngác trong chiều gió lộng, Nghe nàng thơ buông tiếng ru dài. trong cõi nhớ lời ai đồng vọng, cơn mơ nào bổng hóa thành thơ....... Xuân Mai
“…..Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi……. ……Bao nhiêu năm làm kiếp con người Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy Cho trăm năm vào chết một ngày…….” Tôi đã từng nghe và suy gẫm về bài hát CÁT BỤI của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi thấy mình cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi mà thôi: VẪN LÀ HẠT BỤI Chân nhẹ bước vào đời xanh mộng, Lòng thênh thang giữa cõi trời mây. Trên đồng cỏ mênh mông lồng lộng, Ngựa hoang buồn quên tuổi thơ ngây. Vẫn mơ đến khung trời hoa mộng, Quên lối về xa thẳm mù khơi. Không nghe tiếng quê xưa đồng vọng, Còn mê man trong giấc mơ đời. Bổng một hôm bên đường lưu lạc Thấy mình như lũ dế giun kia. Hồn chợt nhớ một đời trôi giạt, Nhớ quê xưa từ thuở xa lìa. Chim lạc lối quay về rừng cũ, Nhìn tàn thu chiếc lá vàng rơi, Như hạt bụi rơi vào quên lảng, Như đời ai lạc lõng bên trời. Tôi quên mất mình là hạt bụi, Hạt bụi nào rơi mất về đâu…? Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2014 20:41:51 bởi Xuân Mai >
Hôm trước là lời của hạt bụi mà không biết mình là hạt bụi. Còn hôm nay, hạt bụi đã biết rỏ mình chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi và không biết mình sẽ đi về đâu: VỀ ĐÂU? Tôi tìm tôi mệt mỏi Trong cõi nào vô biên. Tôi tìm tôi bối rối Giữa dòng đời oan khiên. Tôi thương tôi lầm lỡ Đứng bên đời bơ vơ, Nhìn hoa đời mới nở, Tưởng như còn trong mơ. Chiều về trên sông nhỏ, Tôi vẫn còn bên đây. Thuyền ai qua bên đó, Cho tôi về tối nay. Từ nơi này tôi đi Vòng quanh rồi trở lại, Chợt mĩm cười ngơ ngác, Ừ thôi !.... ta cứ đi. Bước xuống đời, lạc lối. Đứng bên đời, bơ vơ. Về thôi, mà về đâu ? Tiếng chuông chiều xa mơ.... Xuân Mai
Nhưng dù sao thì tôi vẫn cứ đi, đi mãi đi hoài cho hết cuộc đời này: TÔI VẪN ĐI Trăng xa xôi mắt dịu nhìn đời, Vẫn lạnh lùng thương xót trần ai. Tôi vẫn đi mơ mộng xa vời, Chợt thấy mình cũng chẳng là ai. Tôi vẫn đi thân xác rã rời, Dẩu biết mình sẽ chẳng còn chi, Chỉ mong sao trả nợ cho đời, Chỉ mong người thấu hiểu đời tôi. Tôi vẫn đi xa khuất chân trời, Vẫn biết mình sẽ chẳng về đâu, Vẫn đêm đêm nghe dế giun buồn Khóc thương mình lạnh dưới trời ngâu. Tôi vẫn đi.... đi mãi....đi hoài..... Tôi vẫn đi.... đi mãi....đi hoài..... Xuân Mai
Hôm nay là ngày 30/04/2014. Tôi không đi chơi đâu hết, ngồi ở nhà nhìn người ta đang nhộn nhịp ngoài đường. Có lẽ mình già rồi nên không muốn đi ra đường, không muốn tham gia vào chốn đông người. Thôi đành ở nhà vậy. Tôi còn nhớ ngày 30/04/1975. Lúc đó tôi vừa tròn 20 tuổi, đang là sinh viên đại học và theo dõi sát thời sự nên biết và hiểu rỏ tình hình đất nước như thế nào. Tôi vẫn hay cùng với bạn bè nói đùa: “ tụi mình là những chứng nhân lịch sử, mai kia nếu có đứa nào nói bậy, nói xạo này nọ thì mình không thèm nghe….”. Đúng vậy, chỉ không thèm nghe thôi chứ không dám làm gì khác. Và tôi cũng tham gia nhiều phong trào của Hội Liên Hiệp Thanh Niên vào những ngày đầu sau 30/04. Cũng có viết một ít bài ca ngợi đại thắng mùa xuân, mừng Đảng, mừng xuân,….. . Giờ thì quên hết rồi. Mấy ngày gần đây, tôi chợt nổi hứng viết một bài thơ mừng ngày 30/04, để nhớ và thương gia đình của một người anh, cũng như của nhiều gia đình khác đã sống, chiến đấu và hy sinh gian khổ trong suốt hai mùa chiến chinh trên đất nước Việt Nam ta: HÔM NAY HÒA BÌNH Em nghe chăng Quê mình thắng trận. Giặc không còn trên đất nước ta. Có lẽ mẹ mừng rơi nước mắt, Mong đón con về từ chốn xa. Năm xưa, Mẹ tiễn cha Lên đường đánh giặc, Bao năm dài chiến đấu miền xa. Mẹ thương con giống cha ngày trước Cũng lên đường theo tiếng quân ca. Rồi một chiều thu, Giặc tràn về quê nội, Dòng sông quê dưới gót quân thù Con theo đoàn quân về trong đêm tối. Vàm Cỏ buồn, mẹ đang ở bên kia. Bờ bên đó mưa bom còn ngăn lối, Con bên này thương nhớ lắm bên kia. Đêm qua sông, đoàn quân đi rất vội, Bờ bên kia thương nhớ lắm bên này. Hôm nay hòa bình, Con trở về bên mẹ, Nén hương buồn nhớ cha. Vai áo bạc màu chinh chiến, Miếng vá sờn làm mẹ xót xa. Đôi mắt già nua mờ lệ nhớ Ôm con khờ, thương lắm những ngày qua…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2014 22:54:51 bởi Xuân Mai >
Những ngày qua tôi bị cuốn hút vào thời sự biển đông. Là người dân Việt, không ai không quan tâm đến vấn đề trọng đại này của đất nước. Lịch sử nước ta từ ngàn đời nay luôn bị phương bắc đe dọa và luôn chiến thắng ngoại xâm bằng những chiến công oai hùng của ông cha. Giờ phải chăng một lần nữa người dân Việt đứng lên nối gót tổ tiên gìn giữ non sông…. NGƯỜI LÍNH GIÀ Người lính già chiều ra bờ biển vắng Đôi mắt buồn trông ngóng phía đông xa Thương con lắm trong đoàn quân áo trắng Cùng quân thù chiến đấu những ngày qua Người lính già chiều nhớ mùa chinh chiến Biên giới mờ chìm dưới những cơn mưa Vai áo trận nhuộm hồng trong khói lửa Giặc chạy rồi nhớ mãi chiến trường xưa Người lính già chiều lặng nghe biển động Nghe hồn thiêng đất mẹ vọng về đây Lời sông núi từ ngàn xưa đồng vọng Thấm vào tim dòng máu Việt phương này…. Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: