Shoreless...

Tác giả Bài
phisopher14
  • Số bài : 1
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.04.2010
Shoreless... - 12.05.2010 16:28:19
Đây là tác phẩm đầu tay, mong mọi người ủng hộ, có gì sai sót xin cứ nói.
 
Hai đường thẳng song song khi nào sẽ tìm thấy điểm giao nhau?
Hai đường thẳng song song khi nào sẽ mãi không có điểm dừng?
 
Chúng ta cứ như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ tìm thấy được điểm giao nhau ở nơi xa nào…
Không…
Không bao giờ…
Cho dù đã…đang…và sẽ tìm kiếm rất lâu.
 
Chương 0: PROLOGUE
 
Name: Shoreless - Dường như hạnh phúc…
Author: Phisopher Astatic
Genres: Fantasy, Romace, Tragedy
Ratting: 15+
Sumary: Lisafa là tiểu thư gia tộc Fantail và Icyka Kariel là con trai tể tướng vương quốc Flamigo, Zares Hyukin là thái tử của Gerberia. Bánh xe định mệnh bắt đầu quay bởi đất nước Wandecent đã trở thành thuộc địa của Flamigo khoảng 20 năm về trước.
 
“Rung động, yêu thương, đau khổ, hi sinh mãi mãi là những trang tình sử bất diệt của nàng…”
 
…………..
 
Chợt nhận ra khoảng cách là vô tận
Những cảm xúc trải qua chưa thể hiện nỗi niềm con tim
Chỉ vô tình ta lướt khẽ qua nhau
Có khi nhận ra rằng tình yêu là ánh mắt bất chợt
Nó mang lại sự ấm áp cho trái tim ta
………………
 
Prologue
 
Gió thổi qua những tán cây mùa thu đang rụng lá xào xạc, cuốn theo những chiếc lá vàng theo gió trở về với đất, mảnh trăng khuyết mỏng manh treo vắt vẻo trên bầu trời bị mây che đi một góc. Những ngôi sao nhỏ lặng thầm nhấp nháy trên bầu trời đêm trong veo tĩnh lặng của mùa thu. Mặt hồ phản chiếu ánh trăng đẹp tuyệt vời.
 
Một chàng trai ngắm ánh trăng bàng bạc mờ ảo sau rặng cây. Mái tóc đen đổ dài dưới ánh trăng, khẽ tung lên thành những đợt sóng nhờ gió. Bỗng, một ngôi sao băng khẽ vụt qua nhanh chóng, chàng trai mỉm cười nhìn nó vụt qua, đó là một nụ cười bi ai.
 
Màn đêm một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Màn đêm như ẩn giấu những bí mật kinh hoàng. Thần bóng đêm phất chiếc áo đen che phủ đi những con người được định mệnh sắp đặt.
 
Ngôi sao băng như một tia sáng nhỏ nhoi chợt lóe lên trong không gian tối tăm mù mịt. Liệu có khi nào ánh sáng mãi mãi ngự trị trong màn đêm ấy?
 
Chàng trai khẽ tựa mình vào cửa sổ, nhìn mông lung vào ánh trăng bàng bạc, khẽ thở dài một tiếng. Những bông hoa Isirasa thoảng theo hương gió nhẹ nhàng phả vào không gian mang lại cho chàng cảm giác bình yên.
 
- Hận thù không trút bỏ, kết quả là tang thương…
 
Chàng cất tiếng nhẹ nhàng hòa vào không gian tĩnh mịch ấy. Chàng khẽ mỉm cười thật chua chát.
 
Liệu đấy có phải là một lời tiên tri?
 
 
Ta chọn nàng đơn giản vì một điều duy nhất mãi không đổi thay: Ta yêu nàng