Tôi thừa biết, sống trong đời, được cái này sẽ mất cái kia ...nhưng tôi vẫn cứ thở dài ..., vẫn cứ lo buồn vớ vẩn .
Năm tháng cứ lặng lẻ trôi, tôi với đời cứ lặng lẻ bước, nhưng tôi biết, con tim tôi chẳng lặng lẻ bao giờ . Nếu một ngày phải chọn lựa, tôi chọn lựa như thế nào để con tim được vui ! Nhưng tôi tin chắc, tôi sẽ chẳng bao giờ khiến nó vui được .
Cuộc đời ngắn ngủi quá, kiếp người vụt một cái sẽ qua ...Tôi và anh, sao long đong quá, giá như ngay thuở ban đầu tôi đừng chơi trò tâm lý, đừng bắt mình phải ......Phải rồi, bây giờ có viết trăm cái giá như thì cũng đã muộn màng . Ngoài tiếng thuở dài cho anh, cho mình, tôi chẳng biết còn làm gì hơn ...
Mỗi ngày nhìn ánh mặt trời xuyên qua đời, tôi thèm được vô tư như thế ...! Xung quanh bao người lầm lỗi ..., tại sao tôi không lầm lỗi một lần nhỉ ....?
Tôi quay mình, trở lại với riêng mình, độc thoại với chính mình ...để rồi tôi chẳng biết nỗi lòng của tôi là thật hay là tôi tự tạo ...nó như có, như không, cái đau mà tôi có thể bật khóc thành dòng sông, cũng có thể hoá nó thành giấc ảo ...
Những lúc lẫn quẩn, tôi ngồi nhìn ra khung cửa, hết nắng , lại mưa, hết hoa tàn , hoa lại nở ....tự soi mình trong gương ...tôi biết ....cái ngày mà mọi sự đành phải buông tay cũng không xa xôi lắm ....
Trong cõi đời này, có mấy ai dám sống cho mình nhỉ , khi xung quanh đôi vai đầy phiền muộn, tôi sợ nhất là luật nhân quả của đời ...! Nhắm đôi mắt lại, đôi dòng lệ lại tuông ...Mở mắt ra, lệ đã chạm đến môi rồi ....!
Không biết sau này, cả muộn phiền mình còn có thể có được hay không ? Tôi sợ mình biến thành vô cảm, sợ con tim chay đá với đời .....!
Hôm nọ tôi xem phim, cảnh Ngũ Tử Tư dùng cây giáo đâm vào lòng ngực người yêu và bảo không hề quen biết với cô ...cô gái ngả xuống, đôi tay buông thỏng, niềm thất vọng tràn dâng, giọt nước mất chảy ra vô cảm ...Sau đó, ông chạy như điên và la thét lên bảo bản thân mình là kẻ tồi tệ nhất trần gian . Lúc ấy, Tôn Võ mới nói với ông :
- Đứng ở phương diện của cô gái, tiên sinh quả thật thua loài cầm thú, là gả đàn ông đê tiện, bỉ ỏi ...Nhưng đứng ở cảm nghĩ của tôi, ông quả là người đại chí, biết nhẫn nhục cầu thời ....
Rồi Tôn Võ kết luận:
- Mọi việc trong đời, không thể nhìn ở một phía ....!
Vâng, đúng là mọi việc trong đời không thể nhìn một phía ....! Nhưng tôi thiệt muốn mình cứ nhìn một phía để hành động theo cảm giác của mình, còn hơn cứ nhìn về mọi phía rồi lại chẳng biết phải làm sao .....Con người sinh ra từ tình yêu của mẹ, để rồi lại phải tự đánh ngả mình bởi tình yêu .....Có lắm người vì ái tình mà điên đảo, khiến cuộc sống của bản thân và người xung quanh xáo trộn ..., còn tôi ...tôi chỉ biết nhìn áng mây trôi lặng lẻ, nhìn lá hoa tàn úa theo mùa ...tôi có thể làm gì cho vơi đi phiền muộn ...tôi có thể làm gì ...ngoài việc hoá đá ...chơ vơ ...!
Mai xác thân này vùi vào đất lạnh, tôi học được gì ở kiếp nhân sinh ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2011 00:17:26 bởi diên vỹ >