Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười thật lớn trước những câu phán đoán của người lạ xa hoặc chỉ trò chuyện đôi ba lần trên xứ ảo này .
Anh bảo :
- Hình như em là một thằng bé ...!
Trời ạ ...! Quả thật không ít người hỏi tôi câu đó , họ không thể định được giới tính của tôi . Từ nghi ngờ đến quả quyết tôi chính cống là một thằng con trai . Thật là oan vô cùng tận . Nhưng tôi chẳng thèm giải thích mà chỉ đưa cái icon mặt cười toe toét . Có khi tôi bị gáng danh là "lừa bịp " . Trời ạ ...! Có chịu nổi hay không . Hy vọng đó là một câu nói đùa của họ .
Thú thật, từ bé, tôi thèm làm một thằng con trai để có thể tung hoành tứ hải, tôi thường trách mẹ tôi sao sinh tôi ra là đứa con gái nhưng lại cho tôi những cái tính mà người ta bảo là vai mượn của mấy gã con trai .
Ngày xưa tôi mê kiếm hiệp, mê những trận chiến ác liệt trong lịch sử, và mê cả việc làm con trai để có đám con gái đi theo, để được ai đó khen một tiếng là "đào hoa " . Nếu là con gái mà có đám con trai theo thì người ta gọi là "gái hư " ...Thật khổ và bất công vô cùng.
Tôi có một người bạn rảnh rỗi thường chơi game cùng . Sau những trận tấn công oan liệt hoặc thủ thành một cách bất khuất thì hai đứa hả hê kể nhau nghe về những chiến tích của quân đội mình . Anh cười bảo :
- Em đúng là một thằng con trai, sinh lộn thời ....!
Xem phim "Hoa Mộc Lan " mà Triệu Vy đóng, tôi không khỏi ngậm ngùi tiếc nuối , thì anh bảo :
- Có phải em lại muốn trở về cái thời xa xưa ấy để nhập ngũ tòng quân không ?
Tôi gật gù tán thành ý kiến của anh .
Không biết lúc bé tôi ngang tàn thế nào mà đám bạn ghét tôi chỉ gọi tôi là "Kiều Công Tử " , họ đem so tôi với những chàng công tử ỷ mình có quyền thế hay doạ nạt thiên hạ ở trong các kịch bản thời đó . Hẳn tôi cũng như thế chăng ? Điều đó tôi không biết, chỉ biết tôi đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ với đám tụi đó. Nói là "trận chiến " cho oai, chứ thật ra chỉ là võ mồm, đúng là có đôi ba lần ấu đả, có khi thắng, cũng có khi thua . Lần bại trận thảm khốc cuối cùng là tôi ẩu đả với một đứa con gái xứ lạ. Kết quả tôi thua ,còn bị cô giáo khẻ 5 roi đau điếng, từ đó tôi giả từ bạo lực, nhưng vẫn không thoát khỏi đám bạn hay đem tôi ra để phá phách ...
Có lần không biết đám con trai chọc ghẹo làm sao đó, tôi dừng xe lại và lấy đá chọi tụi nó . Dĩ nhiên, chớ làm sao wánh lại . Bà dì trông thấy, liền mách với mẹ tôi . Từ đó mẹ tôi mới biết thật ra tôi không có ngoan hiền như mẹ tưởng ....
Nhưng rồi năm đó là năm cuối cùng tôi học ở VN, gia đình sang mỹ định cư, tôi từ một đứa con gái có tính ngang tàn hay wánh lộn, lại biến thành ít nói . Dĩ nhiên, nói làm sao được với cái ngôn ngữ quái lạ này ....
Thế nên mỗi khi trên nét có một người lạ pm hỏi về giới tính thật của tôi, tôi chỉ biết phì cười, và dĩ nhiên, kỷ niệm phá phách thời thơ ấu lại trở về . Tôi còn nhớ những năm tháng đầu định cư trên xứ lạ này, tôi nhớ VN da diết, tôi nhớ đám bạn bè kinh khủng.
Tôi nhớ con đường đến trường xa ơi là xa, nhà tôi có xe đạp, nhưng tôi chỉ muốn đi bộ với đám bạn . Không biết bọn tôi đã đi như thế nào mà ngày sang ngày , chúng tôi điều đi trên con đường đó . Có thằng bạn cùng xóm, cũng là bà con họ hàng với tôi . Nhưng nó xấu lắm, ngày nào cũng chọc ghẹo tôi khiến tôi phải ra chiêu cuối cùng là :
- Mày đụng đến tao nữa, tao méc ba mày ...!
Từ đó có một chiêu đó tôi dùng miếc, nó lại sợ ba nó nên ..dĩ nhiên lần nào tôi cũng thành công . Có lần đang đi học về, tự dưng nó lại lấy tập tôi quăng vào lùm cây . Đúng là vô duyên bạo . Tôi tức quá nói với nó :
- Mày quăng vào đó thì tự mang nó về . Tao về đến nhà không thấy tập tao là mày chết . Tao méc ba mày á !
Trời ạ, cái thằng hay phá, lại sợ ba . Nên dĩ nhiên nó mang tập tôi về , tôi thì đi tay không , thật thích thú .
Lần về VN mấy năm trước, tôi hỏi hang mọi người về nó . Nhưng bà con nói nó đi làm xa . Thật là tiếc . Tôi thật sự rất muốn biết cái tướng vừa sợ ba vừa ham phá của nó trưởng thành ra sao , nhưng thật buồn vì không thể gặp lại nó .
Tôi còn nhớ có một đứa con gái xóm dưới rất xí xọn . Mỗi lần đi lên xóm tôi là nó mặc đồ láng cón, tóc chảy thước tha . Không hiểu sao đám con trai con gái xóm tôi thấy nó là phá . Chúng tôi giăng ra hai hàng rồi chận nó lại chơi ...nó phải cực khổ lắm mới vượt qua được .
Còn có một lần rất vui . Lúc đó tôi 12 tuổi, tôi đang lấy nước ở bờ sông, tự dưng có gả con trai từ lùm cây chạy ra nói yêu tôi .
Lúc bé, tình yêu đối với tôi rất thiêng liêng và thần thánh . Nên tôi nổi đóa, lấy cây đòn gánh wánh nó và bảo :
- Mày dám nói thêm một lần nữa, tao méc mẹ mày ...!
Vậy mà nó cứng đầu cứ nói mãi, xong tôi liền chạy lên nhà mẹ nó mà mắng vốn . Tôi nói :
- Thím tư, con trai thím hỗn lắm ...
Thím tư chưng hửng hỏi :
- Nó làm gì mà con nói thế ?
Tôi nói :
- Nó dám nói yêu con , thím dạy nó lại đi .
Cả đám người hàng xóm phá lên cười . Tôi ngây thơ đến nổi không thể hiểu vì sao họ lại cười . Chỉ biết tôi rất nóng giận và bỏ ra về .
Tuổi thơ thật bình yên và dễ thương . Và cũng không biết nó hung đúc thế nào mà khiến bây giờ có lắm người hỏi tôi có phải là thằng con trai hay không. Tôi không thể lý giải được, có lẻ cách nói chuyện ngang ngược của tôi, có người còn gọi là "du côn ", thật tội nghiệp cho tôi quá . Nhưng cũng đành chịu thôi, không làm được thục nữ thì làm "du côn" vậy .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2012 17:30:52 bởi diên vỹ >