đôi dòng ...
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 123 bài trong đề mục
Huyền Băng 31.10.2011 13:43:38 (permalink)

với cuộc sống đời thường của tôi, tôi không có chọn lựa , nên tôi phải sống thật bình dị với nó, cố gắng bỏ hết những thứ mình không hài lòng, bởi như ai đó nói, dù có thích hay không , mình cũng phải sống, vậy sao không sống một cách vui vẻ, sống như ngày mai sẽ chẳng còn sống nữa ...


Cho chị tản mạn một chút nhé !

Đúng là cuộc sống không cho ta sự chọn lựa, và giòng đời cứ như một guồng nước lôi cuốn chúng ta đi... Càng vùng vẩy thì càng bầm giập xây xác, càng bức xúc, bất mãn thì cái khối ưu tư nó lại như được thổi phòng lên và có thể huỷ diệt chúng ta lúc nào không biết, ai đó có chuyện gì xảy ra, thì người sống vẫn phải sống và người chết thì cũng sẽ qua đi, và ngày nào có công việc của ngày ấy.

Nằm thừ người, nghe câu chuyện thời xưa của HỒ Biểu Chánh, câu chuyện viết từ những năm 1935, nhưng cái lý sự, cái đổi thay của nhân tình thế thái thì vẫn như hôm qua, hôm nay, mới biết rằng cuộc sống là bât biến nó như cái bàn ru lét, hay cái bánh xe quay đổ ăn cà lem của lủ nhỏ thời học sinh, cứ quay rồi dừng, quay rồi dừng hết ăn năm, ăn ba rồi lại thua và nó làm người ta quay cuồng vì những hy vọng nhỏ nhoi mà nó mang đến.

Làm người ai cũng có mơ ước, kẻ mong đội đá vá trời, người mong vinh hiển oai danh, nhưng chị em mình chỉ mong sống bình yên trong cuộc sống đơn giản. Tuy nhiên, cái đơn giản của mình lắm lúc không dễ thực hiện, và phải cố thôi để biết rằng ngày qua ngày mình vẫn là một cái gì đó có ích cho gia đình, cho con cái, cho những người chung quanh. Để tìm được một chút thông cảm, một chút vui vẻ dựa vào những mối tình cảm thật thà, vô vị lợi.

Gió làm ta buồn, nắng làm ta vui, chút sương sớm làm ta say sưa chẳng qua trái tim ta mềm yếu, đầy ấp tình cảm . Sự mềm mại đầy ấp tình cảm này dễ làm ta bị tổn thương, nhưng cũng nhờ sự mềm mại đầy ấp tình cảm này mà ta có thể sống một kiếp người đúng nghĩa . Vậy thì hãy tự hào về nó về sự đa sầu đa cảm đã giúp chúng ta khoác lên một cái áo muôn màu muôn sắc cho thế giới chung quanh ... 

không thèm ký tên
#31
    diên vỹ 04.01.2012 20:00:23 (permalink)
    Tình yêu mênh mang như sợi khói, lãng đãng như làn mây ...như có như không !

    Nếu có thể biến trái tim mình thành chay đá, tôi sẽ làm ngay ....

    Cuộc sống đời thường bề bộn, phiền toái, vậy mà con tim vẫn cứ tìm cho mình một khoảng trời riêng ....

    Chính bản thân tôi cũng tự thấy chán và phiền mình, huống gì kẻ khác ...

    Tôi ước được thoát hẳn ra, và cách ly với trái tim của mình, tôi không muốn có một chút liên quan gì tới nó nữa  ...

    Những giọt nước mắt của tôi cứ rơi, rơi một cách vô lý, và lãng xẹt .

    Tôi căm giận mình, tôi ghét con tim ...., và tôi tự gục ngã ....

    Phiền muộn không thể tan, ký ức không thể xoá ...mơ ước không thể dập tắc ...và con tim chẳng là đá ....

    Mở đầu của cuộc đời tôi là những đoạn đường gian nan đi tìm kiếm một thứ tình yêu rất xa, thứ mà thiên hạ chưa chắc ai đã sở hữu được ...và dĩ nhiên, tôi không từng sở hữu nó bao giờ ....

    Tôi luôn tự hỏi bản thân , tại sao phải cần có tình yêu, nó chỉ là những thứ đau khổ ẩn hình, là những giọt nước mắt ở trong bóng tối ... Tôi không tìm ra được câu giải đáp cho chính mình ....

    Tôi chạy trốn, tôi ẩn mình ..., để rồi nó bao lấy tôi và khiến tôi phải gục khóc ....

    Có phải tôi yếu đuối, tôi khờ dại, hay tôi điên chăng ?

    Trở lại với cuộc sống bề bộn, tôi đánh mất mình ...

    Cái thứ tình yêu vô hình đó không tha tôi , dù tôi đã vạch rỏ ranh giới, ....

    Nhưng rồi khi mọi việc đời thường được tôi thu xếp gọn gàng, thì trong những giây phút ít ỏi nhất tôi lại bị quấy nhiễu bởi thứ tình yêu lãng xẹt và vô duyên đó ....

    Đối với tôi, tình yêu chỉ để cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, hoặc như những gam màu của hoạ sĩ cho bức tranh thêm sinh động ..., chớ không phải là một bầu trời ảm đạm, hay mưa gió bão bùng ....Tôi không cho phép bản thân mình phải vì nó mà rơi nước mắt ....

    Nhưng rồi con tim tôi nó dại đến nổi có thể khóc từng ngày , từng giờ, có thể rơi nước mắt ở mọi nơi, mọi chốn ....tôi phiền , mâu thuẩn, và ghét cả tình yêu .....

    Tôi thở dài, tôi hoảng loạng ...tôi tự dưng không còn thiết đến bất cứ điều gì nữa, tôi nằm yên bất động, những giọt nước mắt vẫn lăn dài .....

    Tôi nhớ ngày xưa tôi say mê và luôn lớn tiếng nói rằng tình yêu luôn là cái thứ tuyệt vời nhất, không có nó, thế gian này chán ngắt ....

    Để rồi khi lớn hơn một tí, chạm đời một tí, tôi mới hiểu ...không có tình yêu , cũng chẳng là gì, ngày vẫn đẹp, nắng vẫn tươi . Tôi điềm nhiên sống theo triết lý đó .....Nhưng mặt khác, trái tim tôi vẫn điềm nhiên ao ước ...mặc dù tôi đã không thèm nghĩ cho nó bao giờ ...

    Tim tôi đói, khát ...! Để rồi chợt sáng nay, tôi tưởng mình có thể bình thường như bao ngày khác ...không ! Tôi gục ngã ....

    Lòng tôi bây giờ tôi không hiểu được ....Nhưng dù có hiểu thì sao, khi mặt trời lên, tôi lại phải bắt đầu một ngày mới .....

    Tôi phiền đến nổi thèm được vứt bản thân mình đi , hoặc biến nó thành khói bụi cho xong.....

    Tôi tự thấy mình dại quá, điên quá...

    Lý trí của tôi vẫn nghiêm khắc lên án, con tim tôi vẫn mặc tình sướt mướt....!

    Tình yêu chỉ là sợi khói, như có như không , vậy mà tôi dại đến nổi biến nó thành giông bão cho con tim mình ....

    phiền có thể tan!
    sầu có thể tan !
    ký ức tình yêu tan vào đâu cho được ...?
    và anh....
    tôi phải xoá làm sao?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2012 20:13:01 bởi diên vỹ >
    #32
      diên vỹ 09.09.2012 03:25:50 (permalink)
      thời gian đúng là kỳ diệu ...

      hay nói đúng hơn, tôi quá lãng trí, quá mau quên ....

      tôi không nhớ được những điều khiến tôi phiền muộn nếu không mở trang nhật ký của mình ra để đọc lại .

      sau một tuần lao đầu vào công việc, tôi chợt ngồi thừ ra ....

      không hiểu sao mấy ngày nay mưa bão dữ dội quá ...(tôi chợt nhớ ....hình như không ít lần tôi cũng quậy như cơn bão đêm qua,) làm tắc điện của nơi tôi sống hơn hai tiếng .

      tội cho tôi, đáng lẻ ăn cơm lúc 7 giờ , nhưng vì tôi cố làm cho xong việc ở trong tay , tới chừng xong, đi hâm đồ ăn thì điện tắc mất, làm đói bụng thấy mồ đến nỗi điện vừa có lại tôi mừng hụt hơi ....ừ mừng dễ sợ ...:)

      tôi không nhớ tháng chín năm rồi có mưa nhiều như tháng chín năm nay không, nhưng khí trời từ nóng hừng hực chuyển sang ấm áp khiến lòng người thoải máy hơn, nhìn đời cũng dễ chịu hơn và bản thân tôi không thèm khó tính với mình ....và những lúc này tôi lại tìm về trang nhật ký , chợt nhớ ra, đúng rồi, mùa thu sắp đến ....

      một năm có biết bao nhiêu chuyện xẩy ra, có biết bao điều khiến mình không vừa lòng vừa ý ...có khi lại thấy phiền muộn . Nhưng việc gì đã qua, chợt nó chỉ là cơn gió thoảng, một tiếng thở dài khi nhớ lại ...một chút buồn lòng thế thôi ...

      có thể ngày mai, đời sẽ cạn
      phiền lòng ta hẳn sẽ dần tan
      hay đời cứ dài ra , dài ra mãi
      một kiếp người không đủ để thở than ....

      :) :) :)
      #33
        diên vỹ 10.09.2012 12:18:54 (permalink)
        ai đó bảo " con người rất đơn độc " , tôi không biết có đúng không ....

        tự dưng nửa đêm lại thức giấc, tôi mở máy tính lên ..., dọn dẹp tất cả những email quảng cáo , vô tình vào một ngăn mà tôi "đóng băng " , nơi đó, có một lần tôi đã phải đóng băng những cảm giác của chính mình . Lôi từng bức thư ra đọc, tôi chợt tự mĩm cười, nhưng rồi lại thấy chua xót . Đúng là những cảm giác nên được đóng băng.

        Lại dọn tiếp những email quảng cáo, quả thật lâu lắm rồi tôi không vào hộp thư của mình, chợt tôi dừng lại ở một bức thư ..., rất quen ...phải rất quen ...quen từ thuở tôi còn học lớp 9 . Xa xưa lắm ....!

        Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt của người ấy đẹp, sâu nhưng buồn đến não lòng . Tôi lúc đó nghịch ngợm hỏi :

        - Ê, sao con trai lại có đôi mắt đẹp đến thế ...?

        Tôi vẫn còn nhớ cái dáng lúng túng, ngượng ngùng trả lời không nổi câu thắc mắc của tôi ...Nhưng cũng từ đó, tôi yêu biển đêm đến lạ . Biển của đêm rất thần bí, cả tiếng sóng cũng dường như là một ma trận , khiến con người ta vừa thấy rùng mình, vừa thấy thích thú . Và cũng từ đó, tôi lại thèm và ao ước được ngồi trên xe mô tô chạy rong khắp phố . Người ấy láy xe thật nhanh, nhanh đến nổi tôi chỉ còn nghe tiếng gió. Nếu chẳng may xảy ra tai nạn và chết đi bất thình lình, tôi nghĩ cuộc đời ngay lúc đó cũng chẳng có gì để hối tiếc .

        Thế mà bây giờ ai cũng đã lớn . Mọi kỷ niệm lui về quá khứ , nằm gọn trong ngăn kéo thời gian . Láy xe như bay trên đường phố, ngắm vẻ thần bí của biển đêm ...những thứ đó có lẻ sẽ chẳng bao giờ được lập lại lần thứ hai trong đời của tôi ...nhưng quả thật nó là một thứ kỷ niệm thật dễ thương .

        Khóa lại bức thư của người , tôi vẫn còn nghe tiếng gió bên đường thuở ấy, nghe cả tiếng của đại dương gọi mời .

        Có lẻ kiếp này tôi đành nợ người một câu trả lời .


        #34
          diên vỹ 12.09.2012 05:33:07 (permalink)
          Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười thật lớn trước những câu phán đoán của người lạ xa hoặc chỉ trò chuyện đôi ba lần trên xứ ảo này .

          Anh bảo :

          - Hình như em là một thằng bé ...!

          Trời ạ ...! Quả thật không ít người hỏi tôi câu đó , họ không thể định được giới tính của tôi . Từ nghi ngờ đến quả quyết tôi chính cống là một thằng con trai . Thật là oan vô cùng tận . Nhưng tôi chẳng thèm giải thích mà chỉ đưa cái icon mặt cười toe toét . Có khi tôi bị gáng danh là "lừa bịp " . Trời ạ ...! Có chịu nổi hay không . Hy vọng đó là một câu nói đùa của họ .

          Thú thật, từ bé, tôi thèm làm một thằng con trai để có thể tung hoành tứ hải, tôi thường trách mẹ tôi sao sinh tôi ra là đứa con gái nhưng lại cho tôi những cái tính mà người ta bảo là vai mượn của mấy gã con trai .

          Ngày xưa tôi mê kiếm hiệp, mê những trận chiến ác liệt trong lịch sử, và mê cả việc làm con trai để có đám con gái đi theo, để được ai đó khen một tiếng là "đào hoa " . Nếu là con gái mà có đám con trai theo thì người ta gọi là "gái hư " ...Thật khổ và bất công vô cùng.

          Tôi có một người bạn rảnh rỗi thường chơi game cùng . Sau những trận tấn công oan liệt hoặc thủ thành một cách bất khuất thì hai đứa hả hê kể nhau nghe về những chiến tích của quân đội mình . Anh cười bảo :

          - Em đúng là một thằng con trai, sinh lộn thời ....!

          Xem phim "Hoa Mộc Lan " mà Triệu Vy đóng, tôi không khỏi ngậm ngùi tiếc nuối , thì anh bảo :

          - Có phải em lại muốn trở về cái thời xa xưa ấy để nhập ngũ tòng quân không ?

          Tôi gật gù tán thành ý kiến của anh .

          Không biết lúc bé tôi ngang tàn thế nào mà đám bạn ghét tôi chỉ gọi tôi là "Kiều Công Tử " , họ đem so tôi với những chàng công tử ỷ mình có quyền thế hay doạ nạt thiên hạ ở trong các kịch bản thời đó . Hẳn tôi cũng như thế chăng ? Điều đó tôi không biết, chỉ biết tôi đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ với đám tụi đó. Nói là "trận chiến " cho oai, chứ thật ra chỉ là võ mồm, đúng là có đôi ba lần ấu đả, có khi thắng, cũng có khi thua . Lần bại trận thảm khốc cuối cùng là tôi ẩu đả với một đứa con gái xứ lạ. Kết quả tôi thua ,còn bị cô giáo khẻ 5 roi đau điếng, từ đó tôi giả từ bạo lực, nhưng vẫn không thoát khỏi đám bạn hay đem tôi ra để phá phách ...

          Có lần không biết đám con trai chọc ghẹo làm sao đó, tôi dừng xe lại và lấy đá chọi tụi nó . Dĩ nhiên, chớ làm sao wánh lại . Bà dì trông thấy, liền mách với mẹ tôi . Từ đó mẹ tôi mới biết thật ra tôi không có ngoan hiền như mẹ tưởng ....

          Nhưng rồi năm đó là năm cuối cùng tôi học ở VN, gia đình sang mỹ định cư, tôi từ một đứa con gái có tính ngang tàn hay wánh lộn, lại biến thành ít nói . Dĩ nhiên, nói làm sao được với cái ngôn ngữ quái lạ này ....

          Thế nên mỗi khi trên nét có một người lạ pm hỏi về giới tính thật của tôi, tôi chỉ biết phì cười, và dĩ nhiên, kỷ niệm phá phách thời thơ ấu lại trở về . Tôi còn nhớ những năm tháng đầu định cư trên xứ lạ này, tôi nhớ VN da diết, tôi nhớ đám bạn bè kinh khủng.

          Tôi nhớ con đường đến trường xa ơi là xa, nhà tôi có xe đạp, nhưng tôi chỉ muốn đi bộ với đám bạn . Không biết bọn tôi đã đi như thế nào mà ngày sang ngày , chúng tôi điều đi trên con đường đó . Có thằng bạn cùng xóm, cũng là bà con họ hàng với tôi . Nhưng nó xấu lắm, ngày nào cũng chọc ghẹo tôi khiến tôi phải ra chiêu cuối cùng là :

          - Mày đụng đến tao nữa, tao méc ba mày ...!

          Từ đó có một chiêu đó tôi dùng miếc, nó lại sợ ba nó nên ..dĩ nhiên lần nào tôi cũng thành công . Có lần đang đi học về, tự dưng nó lại lấy tập tôi quăng vào lùm cây . Đúng là vô duyên bạo . Tôi tức quá nói với nó :

          - Mày quăng vào đó thì tự mang nó về . Tao về đến nhà không thấy tập tao là mày chết . Tao méc ba mày á !

          Trời ạ, cái thằng hay phá, lại sợ ba . Nên dĩ nhiên nó mang tập tôi về , tôi thì đi tay không , thật thích thú .

          Lần về VN mấy năm trước, tôi hỏi hang mọi người về nó . Nhưng bà con nói nó đi làm xa . Thật là tiếc . Tôi thật sự rất muốn biết cái tướng vừa sợ ba vừa ham phá của nó trưởng thành ra sao , nhưng thật buồn vì không thể gặp lại nó .

          Tôi còn nhớ có một đứa con gái xóm dưới rất xí xọn . Mỗi lần đi lên xóm tôi là nó mặc đồ láng cón, tóc chảy thước tha . Không hiểu sao đám con trai con gái xóm tôi thấy nó là phá . Chúng tôi giăng ra hai hàng rồi chận nó lại chơi ...nó phải cực khổ lắm mới vượt qua được .

          Còn có một lần rất vui . Lúc đó tôi 12 tuổi, tôi đang lấy nước ở bờ sông, tự dưng có gả con trai từ lùm cây chạy ra nói yêu tôi .

          Lúc bé, tình yêu đối với tôi rất thiêng liêng và thần thánh . Nên tôi nổi đóa, lấy cây đòn gánh wánh nó và bảo :

          - Mày dám nói thêm một lần nữa, tao méc mẹ mày ...!

          Vậy mà nó cứng đầu cứ nói mãi, xong tôi liền chạy lên nhà mẹ nó mà mắng vốn . Tôi nói :

          - Thím tư, con trai thím hỗn lắm ...

          Thím tư chưng hửng hỏi :

          - Nó làm gì mà con nói thế ?

          Tôi nói :

          - Nó dám nói yêu con , thím dạy nó lại đi .

          Cả đám người hàng xóm phá lên cười . Tôi ngây thơ đến nổi không thể hiểu vì sao họ lại cười . Chỉ biết tôi rất nóng giận và bỏ ra về .

          Tuổi thơ thật bình yên và dễ thương . Và cũng không biết nó hung đúc thế nào mà khiến bây giờ có lắm người hỏi tôi có phải là thằng con trai hay không. Tôi không thể lý giải được, có lẻ cách nói chuyện ngang ngược của tôi, có người còn gọi là "du côn ", thật tội nghiệp cho tôi quá . Nhưng cũng đành chịu thôi, không làm được thục nữ thì làm "du côn" vậy .
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2012 17:30:52 bởi diên vỹ >
          #35
            diên vỹ 14.09.2012 00:22:03 (permalink)
            Cuộc sống bề bộn, tầm thường như tôi thì phải dùng hết cả thời gian để gánh vác lấy nó . Được nhàn rảnh bao nhiêu thì tôi lại vùi mình trong thế giới ảo này . Nơi cũng có lắm vui buồn không khác gì đời sống thực tế, chỉ có điều tôi không cần phải đưa vai gánh vác như đời sống thường ngày .

            Tôi mở yahoo messager lên, lâu lắm rồi tôi cũng không chạm đến . Có offline của người anh khó tính mà tôi đã quen từ rất lâu, lâu đến nổi tôi không nhớ đã quen trong hoàn cảnh nào . Anh viết :

            - Lâu nay cô đi đâu, cô có viết ở web nào không , gởi link cho tôi đọc .

            Offline ngắn gọn của anh khiến tôi phải lục tìm trang thơ của mình . Cách đôi ngày, tôi lại nhận offline của anh:

            - Thơ cô dạo này dỡ tệ , tệ nhiều hơn ngày xưa .

            Trời ạ, thấy ghét gì đâu. Anh khiến tôi sáng nay loay hoay mãi mà không viết được dòng chữ nào . Không phải vì tôi sợ anh chê, mà thực sự anh cũng không nói sai, viết xong, đọc lại, chán phèo, nên tôi cứ thế mà xóa .

            Gần đây mọi cảm giác gần như lắng đọng . Không có một cái gì gọi là mãnh liệt để có thế hoà nó vào con chữ ....Cả những ước mơ không thành tôi cũng cho đó là điều tự nhiên, không thấy có gì là phải đau buồn hay ca thán . Đên nỗi khi nhớ lại những cái mà tôi gọi là "vết thương lòng" , tôi cũng không thấy có gì đau xót hay nước mắt giàng dụa như ngày xưa .

            Tự nhiên tôi thèm được bật khóc như cái thời đó, thời mà yêu cũng khóc, không yêu cũng khóc ....Bây giờ có muốn khóc cũng không biết khóc cho cái gì và phải làm sao mới có những giọt nước mắt rơi ....
            #36
              diên vỹ 17.09.2012 21:41:51 (permalink)
              lại là cơn mưa ....

              4 giờ sáng, tôi đã nghe tiếng mưa rơi ....

              tiếng mưa đêm nghe rất dễ chịu, hình như chưa bao giờ tôi thấy phiền hà vì nó .

              có lần, vừa đến chổ làm, thì cơn mưa ào ào trút xuống. Đáng lẻ đi vào làm, tôi lại ngả ghế ra nằm . Tôi rất thích nghe tiếng mưa rớt trên mui xe , nghe như bồi hồi làm sao ấy và rồi tôi đã ngủ đi hồi nào không biết, đến nổi người làm chung thấy xe tôi liền chạy ra xem chuyện gì . Khi tôi bị đánh thức, thì tôi đã ngủ gần hai tiếng ở trong xe với tiếng mưa tí tách bên ngoài . Câu chuyện đã xa xưa lắm, thế nhưng mọi người làm chung vẫn luôn chế nhạo tôi , không phải vì mê tiếng mưa là bảo là tôi mê ngủ ....có lẻ cả hai .

              5 giờ sáng, tiếng đồng hồ báo thức réo lên ...bên ngoài mưa vẫn rã rích rơi ...

              7 giờ sáng, mưa vẫn không dứt ...

              và cho đến tận bây giờ, tôi nghĩ cơn mưa này có thể kéo dài thêm vài tiếng nữa ...

              bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng mưa và khói của ly cà phê bay lên ....

              cái cảm giác này thật tuyệt ...!

              xem ra những pho tượng đá hạnh phúc hơn con người rất nhiều ...bởi mọi thứ xung quanh pho tượng đều dừng lại .......

              cảm giác chìm đắm trong cái dừng lại của không gian và thời gian thật tuyệt .....
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2012 22:11:45 bởi diên vỹ >
              #37
                dang son 18.09.2012 00:21:35 (permalink)
                .




                " xem ra những pho tượng đá hạnh phúc hơn con người rất nhiều ...bởi mọi thứ xung quanh pho tượng đều dừng lại .......
                "


                ______________

                Hơ hơ hơ !

                Xạo ác ! Chỉ là tưởng tượng mà thôi


                Những cái tượng đá không bao giờ có hồn.





                đăng sơn.fr
                #38
                  diên vỹ 18.09.2012 01:02:20 (permalink)


                  Trích đoạn: dang son

                  .





                  Hơ hơ hơ !

                  Xạo ác ! Chỉ là tưởng tượng mà thôi


                  Những cái tượng đá không bao giờ có hồn.




                  đăng sơn.fr


                  sao anh dám khẳng định là tượng đá không có linh hồn , anh hãy vào google tìm bài "linh hồn tượng đá " nghe đi ......



                  #39
                    Ct.Ly 18.09.2012 01:33:24 (permalink)
                    #40
                      diên vỹ 18.09.2012 20:29:43 (permalink)
                      hihihih em cám ơn chị Ly cho nghe bài hát ....




                      Cơn mưa dài thường thượt của hôm qua , cuối cùng cũng đã dứt . Nhưng hình như bầu trời còn lưu luyến hay sao ấy mà đám mây xám vẫn còn vắt ngang trên đó . Tôi có thói quen, hễ thức dậy là mở tung hết các cánh cửa sổ . Tôi thích cái không khí trong lành của buổi sáng, thế nhưng đã mấy hôm rồi, cánh cửa sổ của tôi có khi không thể mở bởi bên ngoài trời mưa , có khi mở nhưng không thấy ánh sáng mặt trời rọi vào .

                      Mưa đẹp, mưa êm ái, mưa khiến lòng tôi yên tĩnh . Nhưng ánh mặt trời cũng không kém phần đáng yêu, nó khiến cho tôi thấy mọi thứ xung quanh rực lên ...mấy hôm rồi ánh mặt trời không ghé vào khung cửa sổ của tôi ... Giá mà mưa chỉ đến ở cùng đêm, còn ngày thì nhường chổ cho ánh mặt trời nhỉ . Hoặc nên chỉ mưa bụi đôi phút ở giữa trưa để cho ngày được mát ....:(


                      #41
                        diên vỹ 22.09.2012 01:47:15 (permalink)
                        Tình yêu là cái gì ? Chợt hắn buột miệng hỏi tôi như thế . Trời ạ, đánh chết tôi cũng chẳng biết trả lời làm sao. Yêu, có điên mới đi tìm hiểu nó ....tôi vừa nghĩ, vừa cười, hắn lập lại câu hỏi , tôi trả lời :

                        - Yêu hả, không biết ....nhưng có vẻ giống như là người ta dẫn đi đâu thì mình đi theo đó, người ta có bỏ mình giữa phố , mình cũng chỉ cười ....

                        Ơ, thật ngớ ngẩn. Nói xong tôi cũng chẳng hiểu mình nói gì, hắn lại hỏi :

                        - Tại sao không từ chối ?

                        Tôi đáp tỉnh bơ :

                        - Tại ...ngu ...!

                        Mà quả thật có một lần hắn chở tôi đi quanh quẩn khắp phố phường, sau đó ghé tiệm chè, và trước khi lên xe để lang thang tiếp, lúc đó tôi đang loay quay với cái mũ bảo hiểm, thì hắn đã cho xe chạy đi mất ...Tôi đứng đó, nhìn theo hắn mà không nhịn được cười .

                        Chị bán chè bảo:

                        - Trời ạ, con trai gì lạ thế, em có cần giúp gì không ?

                        Tôi nói :

                        - Không chị, em ngồi đây chờ ảnh trở lại vậy .

                        Chị bán chè và mọi người xung quanh cười ngất, bảo hy vọng hắn phát hiện kịp thời .

                        Khi hắn trở lại, leo lên xe, không biết vì lý do gì tôi đã ôm hắn thật chặt . Hình như sợ bị bỏ rơi giữa phố thêm một lần nữa .

                        Có lần hắn thốt một câu khiến tôi muốn đập cho hắn một trận :

                        - V chẳng đẹp tí nào, nhưng .....

                        Trời ạ, không biết có cần chà đạp người ta đến thế không ! Tôi cố lấy lại mặt mũi nói :

                        - Nhưng khối người mê à ?

                        Hắn im lặng !

                        Tôi cũng im lặng ....!

                        Trời mưa thì vẫn cứ mưa ...!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2012 02:12:10 bởi diên vỹ >
                        #42
                          diên vỹ 22.09.2012 02:29:57 (permalink)
                          Có lần hắn thở dài hỏi tôi :

                          - Có cách nào quên đi một người không ?

                          Tôi trả lời:

                          - Có, vứt đi là xong .

                          - Ai vứt ai trước ?

                          Tôi ngồi thừ ra ! Không, tôi không vứt đi cái gì cả . Tôi cứ mặc cho trái tim mình xáo trộn, mặc cho thời gian trôi đi ..., tôi cũng chẳng cần ước mong điều gì cả .

                          Hắn lại hỏi tôi những câu ngớ ngẩn :

                          - V yêu nhiều hơn tôi ?

                          Trời ạ ! tại sao phải yêu nhỉ ...nếu tôi biết thế nào là yêu thì bầu trời tháng chín năm nay sẽ ít mưa hơn ...

                          Tôi ngán cuộc đời, bắt chước người xưa tìm nơi ẩn dật , nhưng giông tố từ tim, hỏi mình sẽ ẩn vào đâu ....?
                          #43
                            diên vỹ 22.09.2012 22:59:56 (permalink)
                            4 giờ sáng ! Ừ chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà tôi đã thức giấc. Bên ngoài không có tiếng mưa rơi. Gió cũng lặng im. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng xe xa xa vù qua rồi vụt mất. Tôi lặng nhìn bầu trời đầy sao trên trần nhà. Tôi thích xung quanh của mình là một bầu trời sao sáng, để trước khi ngủ và sau khi thức giấc tôi luôn được nhìn thấy nó, nên tôi mua rất nhiều ngôi sao phát sáng trong bóng tối, đặt nó lên trần nhà. Tôi ngắm nó rất nhiều lần, không biết có bị mòn đi tí nào không? Những ngôi sao tuy nằm bất động ở đó, nhưng tôi có cảm tưởng chúng biết nghĩ, và hơn nữa chúng biết cười, biết làm cho tôi vui.

                            Xung quanh im lặng đến nổi tôi nghe được tiếng thở dài của cỏ , mà không, của chính tôi mới đúng. Lười, không muốn ngủ tiếp , tôi đi vào thế giới ảo tìm chút gì đó để đọc. Những câu chữ thiên hạ xếp thành hàng, có cái vui, có cái buồn, có cái khiến mình lắng lòng nghĩ ngợi. Những cảm nghĩ li ti được người trên xứ ảo giăng ra như mây trận . Tôi đọc, tôi say ...và có khi thèm hoá thân vào đó ....à cũng chỉ để quên mình mà tìm chút nhớ .

                            Chợt người bạn gọi ....

                            Mọi thứ trong tôi dừng lại để lắng nghe .

                            Tâm sự của bạn, hình như viết lúc đang say, tôi đọc, tôi nghe, tôi cảm ....

                            Con người thật cô độc đến thế sao ?

                            Tôi không biết nói gì, im lặng, bạn hỏi :

                            - Sao V không kể chuyện ...

                            Tôi chỉ đưa cái icon cười ra đó .....lòng tôi thì cứ như cơn bão, bão của người hay bão từ tôi .

                            Bạn lại hỏi :

                            - Có phải cuộc đời này tất cả đều vô thường không ?

                            Vô thường ? Có thể lắm ...., tôi đem cái lý luận đọc quanh đâu đó trên xứ ảo trả lời bạn:

                            - Ừ ....tất cả như ảo ảnh, như có , như không, tùy mình xem nó ra sao thôi . Xem nhẹ thì nó nhẹ như tơ, xem nặng thì nó trĩu cả vai mình ...., khinh nó thì nó đáng ghét, yêu nó thì nó dễ thương ...

                            Bạn im lặng....Tôi không hỏi gì thêm, nhưng chắc bạn đang trong cơn say ....!

                            Có một lần tôi cũng say khước ....! Người say hay làm những chuyện mà thường ngày không dám ....

                            Từ đó, tôi không dám say nữa ...!

                            Bạn đưa cho tôi lời bài hát "Mê Khúc " ...Tôi lắng lòng để nghe ....!



                            Mê Khúc

                            Giăng ngang đời nhẹ tựa làn hương
                            Đưa hồn đi trong cõi vô thường
                            Một sợi tình níu kéo yêu đương
                            Một người tình tựa như khói sương

                            Để riêng ai thênh thang đợi chờ
                            Để riêng ai trông mong từng giờ
                            Cũng thôi đành gặp gỡ trong mơ
                            Bởi cơn mơ nào đâu hững hờ

                            Ai nỡ mang đi tình yêu đắm say
                            Cho trái tim ngoan buồn đau quắt quay
                            Nỗi nhớ rưng rưng giữa bờ vai
                            Em như thơ em đến mệt nhoài

                            Buông đôi tay ngỡ như lạc loài
                            Ai xa ai lối xưa tình phai
                            Nghe cung đàn dạo tịch tình tang
                            Như rụng rơi bao nỗi bẽ bàng

                            Từ một chiều vướng víu miên man
                            Lời đàn buồn tìm câu thở than
                            Cõi riêng ai không sao tỏ bày
                            Thả tương tư theo ai miệt mài

                            Để đêm về mộng sẽ nguôi ngoai
                            Phủ rong rêu sầu quên kiếp dài ..
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2012 23:12:08 bởi diên vỹ >
                            #44
                              diên vỹ 23.09.2012 01:44:42 (permalink)
                              Thế là mùa thu ....!

                              Ai yêu con chữ cũng sẽ xao động khi nhìn màu lá trải vàng khắp phố ....

                              Nơi tôi ở mùa thu rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần láy xe hơn 45 phút qua cạnh tiểu bang kế bên , thì tôi sẽ được ngắm thưởng cả một trời thu rực rỡ.

                              Có lần tôi chạy trốn chính mình nên ghi danh đi cắm trại ...

                              Khu đất đó, bây giờ nằm kế nhà tôi không bao xa, vậy mà trước đó tôi chưa bao giờ đặt chân đến ....

                              Bước vào khu cắm trại cứ như là tôi đi vào một vùng đất khác, nơi ấy có nước, có hoa lẫn cỏ, và có cả người ấy .... để rồi tưởng giải thoát mình khỏi phiền ưu của đời, tôi lại chuốt cho mình một nỗi ưu phiền khác ....(nỗi phiền này đã được tôi lưu lại trong trang nhật ký của mình, mỗi khi đọc lại , tự dưng thấy vui, dễ thương, không một xíu nào gọi là phiền cả ....)

                              Tôi ghét mùa đông lạnh lẻo, mùa xuân với phấn hoa bay tứ lung tung cứ khiến mũi tôi luôn dị ứng, tôi chán ngán cái nóng ôi ức của mùa hạ ...Nhưng khi thu về, cứ như là tất cả mọi phiền muộn có thể gởi hết theo ngọn gió, áng mây và cả trăm ngàn chiếc lá ....

                              Chợt nhiên tôi thèm vác ba lô đi bụi quá. Nhưng đi làm sao nhỉ, bỏ tất cả mà đi ? Hay cứ lang thang mà đi ?

                              Có lần tôi ao ước được đặt chân đến từng vùng mà sống, đôi ba tháng lại lang thang đi, cứ thế mà đi mãi, đến khi nào mòn chân mỏi gối, sẽ dừng lại ....Ừ thì ngồi nhìn mấy chiếc lá mà nghĩ ngợi rồi tơ tưởng một xíu thôi, chứ làm sao mà đi ...Giá như có kiếp sau nhỉ ....!

                              Sáng nay bầu trời xanh, cao , ánh nắng cũng đẹp . Lòng tôi cũng tự nhiên thấy vui . Thèm được viết lên một đều gì đó, nhưng lâu lắm rồi tôi không chạm cuộc đời ..., mọi ưu phiền của tôi đã lui về vùng ký ức .... Có đôi lúc, áng mây vô tình bay ngang, ngọn gió vô ý thổi đến, chạm nhẹ vào suy nghĩ của tôi, nhưng tôi chưa kịp viết lên một kỷ niệm thì tất cả đã văng ra, bay thật xa ....Không biết là tội nghiệp cho tôi hay cho ngọn gió , ánh mây....?
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2012 02:17:46 bởi diên vỹ >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9