đôi dòng ...
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 123 bài trong đề mục
dzuylynh 23.09.2012 23:25:48 (permalink)
chào em, đã lâu không gặp
đã lâu nắng vẫn trên cao và gió vẫn vô tình đùa trong nỗi bềnh bồng một nhành diên vỹ.
pttv | thơ vẫn nồng nàn , lời vẫn thênh thang, ý tràn cảm xúc
 em không gì đổi khác, vẫn hòai nghi, cô đơn ngụp lặn vùi sâu miền ký ức rong tảo phù trầm 
như thể em là em
mùa thu vô tình buông nỗi sầu theo lá, bởi không thể khác
bởi mùa thu là mùa thu
diênvỹ là muôn đời diênvỹ
đến và đi
như em, một lần
thương chúc cô học trò dễ thương mà tôi chưa hề một ngày là thầy
chính em đã dạy cho tôi, rất nhiều và rất đủ
một cuộc sống an bình và hạnh phúc cho em
 
ngày hôm qua đã qua rồi
ngày mai vẫn còn chưa tới
chỉ có hôm nay, bây giờ luôn hiện hữu
bất kể mùa thu có đến
bất kể mùa thu có đi
chỉ có em ở lại
một mình
một mình
dĩ vãng như một giòng sông êm đềm, giống như chị Huyền Băng đã nói với em đấy thôi!
tất cả, chỉ là những HƯƠNG XƯA
cho em nghe một khúc tình ca viết từ cố quốc trong một lần trở lại chốn cũ ngày xưa
ở đó không có " người đàn ông trong anh xấu xa / người đàn bà trong em ngốc nghếch " như lời em kể trong thơ !
chỉ có mùa thu là ngốc nghếch, có phải không?
dzuylynh
 
 


https://www.box.com/shared/3z6dus2c9xotghnzro46 

H ư ơ n g x ư a

sáng tác & trình bày dzuylynh
(bàicachobối)

quán lá
cà phê
mưa...
nhỏ giọt buồn hoen ly
nắng chiều hong phố thị
đủ làm mềm môi em
hương xưa thời con gái
đêm ngồi bên con chữ
nát bời lời tương tư
nắn nót những câu từ
khơi lò hương năm cũ
khói quyện mờ tâm tư...
héo sầu từ một thuở
xa người xa câu thơ
thung lũng phủ sương mờ
mây xám cánh đồng mơ
nghe trong từng hơi thở
vùng đam mê đợi chờ
cho em người tình nhỏ
thuở ban đầu ngây thơ
chia đời xa lần nữa
chia người nhạt hương xưa

đêmnhớvềsaigon.thunglũnghòanghoa.sept.19.2012
 
 
#46
    diên vỹ 23.09.2012 23:50:33 (permalink)

    Trích đoạn: dzuylynh

    chào em, đã lâu không gặp


    trời ạ, sư phụ nói kỳ, cái gì mà lâu rùi không gặp, khoảng thời gian trước em bận nên không lang thang trên này thôi , khi trở lại vẫn thấy, vẫn nghe sư phụ hò hát hằng ngày mà .....phải nói là gặp nhau mỗi ngày chứ ...

    cám ơn sư phụ ghé thăm !

    chúc vui !
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2012 23:52:53 bởi diên vỹ >
    #47
      dang son 23.09.2012 23:53:30 (permalink)
      .....




      CHIỀU ĐANG MƯA



      ____________________________





      Buổi chiều nơi tôi ở đang có những hạt mưa.Sáng nay trời nắng,xám và xanh.

      Tôi đi làm,ngang xe ở quãng công viên còn ngập sương đầu thu... Tôi thấy mấy cái tượng đá lạnh câm ,buồn thảm...Tôi nghĩ đến bài hát mang tên " Linh hồn Tượng Đá " ngày xưa,và đôi lần bây giờ đã nghe...


      Tôi và cái thực thể của tôi vẫn không bao giờ tin là tượng đá có linh hồn.Bởi lẽ.... :

      Chỉ có người tạc tượng là có linh hồn mà thôi.Nghệ nhân đặt trọn trí tuệ và nỗi nhạy cảm để tạo thành những tác phẩm.

      Người nhạc sĩ ,khi viết nhạc, đặt tâm hồn mình vào khung nhạc để tác phẩm có hồn và đi vào lòng người.

      Ai nói gì gì nói.Tôi không cảm nhận được linh hồn của tượng đá trong công viên hoặc ở giữa một quảng trường.

      Mưa đang rơi nơi tôi ở.

      Mưa rủ rả từng hạt thầm.Mưa có nỗi buồn sâu lắng của mưa.Mưa có linh hồn vì mang theo một nỗi lặng thầm nào đó.Còn tượng đá thì không.




      đăng sơn.fr


      - Trích ở chủ đề " Chợt Nhiên "
      #48
        diên vỹ 24.09.2012 00:06:22 (permalink)


        Trích đoạn: dang son

        .....




        CHIỀU ĐANG MƯA

        .Mưa có linh hồn vì mang theo một nỗi lặng thầm nào đó.Còn tượng đá thì không.




        đăng sơn.fr


        - Trích ở chủ đề " Chợt Nhiên "


        trời ạ ....!

        .....nhưng cám ơn bài viết của anh . :)

        chúc vui !
        #49
          diên vỹ 25.09.2012 20:19:51 (permalink)
          như thường lệ, mỗi khi thức giấc, tôi vào xứ ảo này để đọc ....

          càng đọc , càng thấy mình nhỏ bé quá. Mà không, hình như có một cảm giác như là không khí vậy đó ....

          không biết trong một kiếp người khi ngoảnh đầu nhìn lại, có ai từng hài lòng với bản thân mình và những thứ đã hoặc đang có không nhỉ ..., chắc không nhiều lắm ... vì nếu có nhiều thì hai chữ "tiếc nuối " chắc ít ai dùng đến ....

          thu đã đến, mà tôi như người tỉnh mộng
          quên lá vàng xưa đã giấu tận nơi đâu
          nghe tiếng gió lòng dường như lạ ....
          chợt thoáng buồn - vui đuổi bắt nhau ......
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2012 21:59:42 bởi diên vỹ >
          #50
            diên vỹ 26.09.2012 00:15:34 (permalink)
            Tình yêu không có trong tay thì con người ta ao ước ....Bạn đơn độc làm sao đó, than thở cùng tôi . Tôi chẳng hiểu nhiều lắm về cái gọi là "tình yêu " nên tôi chọc :

            - Xời, thì kiếm đại ai đó yêu, khó gì ...!

            Bạn trách :

            - V làm như dễ lắm ...!

            Tôi mắc cười, đúng là có lúc tôi cũng khá vô duyên, mà không, vô duyên bạo . Im lặng một hồi, thật ra tôi cố moi ra những triết lý của đời để phá bạn, tôi bảo :

            - Thượng đế tạo ra giống đực và giống cái để làm gì , cũng chỉ là để chúng ở bên nhau thôi, nên chẳng thể nào có chuyện ai đó phải bị cô độc , vì rất là nghịch lý . Trừ phi họ muốn .

            Bạn gắt :

            - Nói như V thì loạn hết còn gì ...!


            Tôi chỉ biết đưa mặt cười trừ thôi .

            Tôi chưa từng thử tìm kiếm một thứ gì cả, kể cả cái tôi thích .

            Có người từng chê cách sống của tôi là chán nản ...Ừ thì sống mà có cái gì lại không chán, được cũng chán, mất cũng chán ....Vậy mà có những cuộc tình kéo dài mấy chục năm, tiếc là tôi không biết làm sao mà kham khảo vấn đề này cho nổi .

            Hỏi lý do vì sao từng tuổi này còn độc thân thì bạn bảo .....không biết làm sao để bắt đầu một gia đình ...!

            Xỉu ! Nói đùa thì tôi còn có thể chọc phá, chứ đi sâu vào cuộc đời mà đem ra so tính, tôi hết cách ! Thật ra cũng chẳng là gì , tôi nghĩ cuộc sống đơn giản nếu mình nhìn nó đơn giản ...ở đây, tôi không muốn nhắc đến con tim , bới nó rất phức tạp ....bản thân tôi cũng không hình dung ra được ....


            Bạn vẫn còn giải thích, đưa ra hàng trăm lý do vì sao bạn độc thân cho tôi nghe .....Xong bạn kết luận một câu :

            - Sống vầy cho khoẻ !

            Trời, thế than cô đơn làm gì hả trời ...! Tôi chọc bạn vài câu rồi biến . Tôi sợ ở lâu bạn hỏi thêm vài câu nữa, tôi bí ....hoặc chọc bạn giận thì tôi sẽ thành người "cô độc " thứ thiệt ......
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2012 00:43:08 bởi diên vỹ >
            #51
              diên vỹ 27.09.2012 18:46:39 (permalink)
              Có lúc những cái bình dị nhất lại rất ư dễ thương!

              Sáng, tôi nhận được một dòng chữ đơn giản như thế này :

              Tôi bận, không thể trả lời thư cô được, tôi chỉ muốn cho cô biết là tôi đã đọc thư của cô rồi ....Chúc cô 1 ngày vui !

              Đọc xong, tôi cười ! Đừng hỏi vì sao tôi lại cười , tôi vốn không biết ! Chỉ biết là dòng chữ ấy cho tôi một nụ cười thư giản cho một ngày mới bắt đầu . Thế cũng đủ lắm rồi , phải không ?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2012 18:47:47 bởi diên vỹ >
              #52
                diên vỹ 27.09.2012 20:34:38 (permalink)
                Có lần tôi bậc khóc ! Hắn lo lắng hỏi :

                - V sao thế ? Tôi làm V buồn à ! Tôi tệ quá phải không ?

                Lúc ấy không biết tôi đã trả lời như thế nào . Sau này gặp lại, hắn nói với giọng ủ rủ :

                - Xin lỗi vì tôi làm V buồn .

                Ngạc nhiên tôi hỏi :

                - Có à ?

                - Ừ có lần V khóc ...!

                Trời ạ ...! Tôi có khóc thật ư ? Cố nhớ ! Ừ thì đúng là tôi đã từng khóc ....! Mà ai lại không khóc chứ, chuyện rất thường cơ mà ...! Tôi bảo với hắn ....

                - Khóc ....đâu có nghĩa là buồn ..!

                Sau câu phán của tôi, hắn vò đầu , bức tóc hỏi lại . Tôi cố moi ra đống triếc lý .....để biện hộ cho câu nói của mình

                - Khóc ....là chứng minh con tim biết rung động !

                - Thế rung động cái gì ....?

                Trời ạ ....! Tôi thật sự cùng đường bí lối ...! Không biết tại sao nữa, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của hắn từ những năm về trước, nước mắt tôi tự dưng trào ra . Lúc ấy không biết tôi đã cảm thương cái gì nhỉ ...! Tôi buồn vì không thể cùng hắn xây 1 lâu đài tình ái, tôi buồn vì không mang đến cho nhau một tình yêu trọn vẹn ...? Trời ạ ...!Giọt nước mắt đó rớt như thế nào, tôi không có ghi lại cảm giác của mình lúc đó .....

                Hôm qua tôi xem một tập phim, nói về một gã lưu manh yêu một cô vũ nữ ....tình yêu rất thật, nhưng rồi kết quả họ không ở được bên nhau . Cuối phim, gã lưu manh làm người láy taxi, cô gái làm khách chờ xe ....

                Họ ngở ngàng nhận ra nhau và hỏi về cuộc sống của nhau

                Chợt tiếng điện thoại reo lên, cắt ngang những câu trả lời của họ ....con cô gái gọi đến, gã cũng có người yêu gọi đến .....

                Thế là phim kết thúc với hai cuộc đối thoại của riêng từng người ......

                Một nỗi buồn nhè nhẹ khiến tôi nhớ về những câu hắn đã từng hỏi tôi ....
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2012 20:37:46 bởi diên vỹ >
                #53
                  diên vỹ 03.10.2012 03:55:59 (permalink)
                  Hôm trước tôi láy xe lạng có vài vòng thôi, thế mà chẳng biết cây đinh buồn tình ai đó lại nhè bánh xe của tôi mà nó ghim vào . Thế là khi không phải đi thay nó .

                  Tôi đến chổ sửa xe mọi khi . Thường khi xe vừa vào là có hai ba thợ chạy ra hỏi han đủ thứ . Hôm nay tôi đến ngồi cả 15 giây mà hong thấy ai ra , nên tôi mở cửa xe bước xuống thì có một anh thợ khá trẻ , bước đến hỏi tôi cần giúp gì .

                  Sau đó anh ta bảo tôi láy xe ra phía sau để anh ta treo xe tôi lên mà thay .

                  Anh cậm cụi một lúc thì cũng treo được chiếc xe của tôi lên trên, một anh khác đến xoay bánh xe xuôi ngược , xong nhìn tôi có vẻ muốn hỏi gì đó, thì anh thợ trẻ lúc nảy mới nói là cái bánh xe bị đinh trúng nằm trong chiếc xe . Thiệt hết biết ...

                  Xong hai người đi tìm bánh xe cũ nhưng không có, anh thợ trẻ mới nói với tôi là nếu chạy lên những chổ khác có thể họ có cho tôi . Tôi mới hỏi giá thay cho cái mới là bao nhiêu thì anh bảo chờ xíu để anh ta đi xem .

                  Được đôi phút, anh ta chạy ra đưa cho tôi tờ giấy có ghi rỏ số tiền, xong anh ta kéo tôi qua một gốc khuất vừa nhìn xung quanh, vừa nói :

                  - Thật ra, cô đi lại wall - mart thay rẻ hơn ở chổ này nhiều !

                  Tôi thật sự rất ngạc nhiên . Thường bạn bè ai cũng than là khi đi lại mấy tiệm sửa xe , họ hay "đưa ra những ý kiến " khiến mình phải dùng tiền .....Thế nhưng anh thợ trẻ này lại xúi tôi đi chổ khác rẻ hơn ....

                  Mà cũng kỳ, nếu chỉ để coi số của bánh xe là mấy, sao phải treo chiếc xe lên chi cho nặng nhọc hong biết nữa, mà thôi kệ , hhihihih thấy anh ta có lòng tốt muốn tiếc kiệm tiền cho tôi, (nguyên nhân có thể đang giận ông chủ ihhihih hay chổ wall mart có thể do ba anh ta làm hỏng chừng .....) Thôi kệ, tôi trò chuyện vài câu , cám ơn anh ta rồi đi .
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2012 03:59:08 bởi diên vỹ >
                  #54
                    Nón lá 03.10.2012 13:46:11 (permalink)

                    Trích đoạn: diên vỹ

                    hhihihih thấy anh ta có lòng tốt muốn tiếc kiệm tiền cho tôi, (nguyên nhân có thể đang giận ông chủ ihhihih hay chổ wall mart có thể do ba anh ta làm hỏng chừng .....)

                     
                    Biết đâu có thể là do anh ta thấy Diên Vỹ có vẻ...  nghèo nghèo nên... động lòng từ tâm muốn làm phước chăng?
                     
                    Ồ không! Thiệt là sai lầm Diên Vỹ làm sao mà nghèo được. Hay là do Diên Vỹ rất sang trọngggg.... quý pháiiii... và đặc biệt là nhỏ nhắn xinh xắn khiến bản năng bảo vệ che chở trong anh ta trỗi dậy mạnh mẽ?
                     
                    Hay do lương tâm của anh chàng này... vẫn chạy tốt... nên sợ bị cắn rứt.
                     
                    Hay....


                    Thôi, thôi..., cứ "hay...hay...." một hồi chắc Diên Vỹ nổi khùng luôn quá....hihi...
                    #55
                      diên vỹ 03.10.2012 14:27:30 (permalink)

                      Biết đâu có thể là do anh ta thấy Diên Vỹ có vẻ... nghèo nghèo nên... động lòng từ tâm muốn làm phước chăng?


                      chà Nón Lá ơi, cái chiêu này coi bộ xài được :P

                      bửa trước thấy hình Nón Lá đi chơi, chưa kịp qua chào hỏi thì bạn đã đến thăm rồi, ....hic ..(tại vừa xem vừa ức, hong biết khi nào mới có thể đi được như Nón Lá, nên bùn hiu đi ra luôn hihihi)
                      #56
                        Ct.Ly 03.10.2012 16:28:21 (permalink)
                        #57
                          Nón lá 03.10.2012 21:09:44 (permalink)

                          Trích đoạn: diên vỹ

                          bửa trước thấy hình Nón Lá đi chơi, chưa kịp qua chào hỏi thì bạn đã đến thăm rồi, ....hic ..(tại vừa xem vừa ức, hong biết khi nào mới có thể đi được như Nón Lá, nên bùn hiu đi ra luôn hihihi)


                          Thường cái gì người ta có ít người ta hay khoe lắm. Như DV hay đi du lịch nên thấy đó là thường đâu thèm khoe khoang chi, chỉ có ai lâu lâu mới được đi như …NL mới dằn lòng không được phải đem khoe đó mà. Thùng rỗng thường kêu to mà lại… hihi. Giống như người thông minh đâu ai tự khen là mình thông minh (phải để người khác khen mình mới sướng chứ )[/size




                          Trích đoạn: Ct.Ly

                          hay hai chị em mình ở hiền nên gặp lành chăng


                          Cái này người ta còn gọi là Thánh nhân đãi kẻ khù khờ đó chị
                          #58
                            diên vỹ 03.10.2012 21:18:03 (permalink)
                            @ Chị Ly, chị hiền thì em biết, em hiền thì hình như cả em cũng hong biết hihihih

                            @ Nón Lá , đúng rồi NL, mí năm về trước dv hic ....ui lại là mí năm về trước, sao càng nhắc càng xót cả lòng, lúc đó thường láy xe tăng tăng đi chơi khắp nơi vào những ngày nghỉ hay mùa hè ...hic, có chuyến đi láy suốt 26 tiếng luôn hỏng thèm nghỉ (vì có hai ba đứa láy lận ), còn bi giờ có muốn đi cũng ngại, giá xăng gì mà cao hơn mây hihihihi ....nhưng lúc đó dv ngu ghê, hong có chụp cái hình nào hết mới ức nè ...


                            Giống như người thông minh đâu ai tự khen là mình thông minh (phải để người khác khen mình mới sướng chứ


                            trời ạ, cái này nghe ...đã tai ghê !
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2012 21:19:13 bởi diên vỹ >
                            #59
                              diên vỹ 04.10.2012 04:15:04 (permalink)
                              Cũng khá lâu tôi không trở về thăm mẹ . Ừ, nói trong phone đủ rồi, tôi lại lười đi ...

                              Hôm nay không biết thế nào đó , nên tôi phone cho mẹ bảo sẽ ghé sang một chút .

                              Trong phone, mẹ hỏi tôi :

                              - Hộp bánh trung thu mẹ gởi em con đem tới nhà con, con ăn chưa ...?

                              Tôi cười ngất bảo :

                              - Em con nó nói mẹ gởi bánh cho con , nhưng không biết làm sao nó bay sang nhà con nên còn ở nhà em con ...!

                              Mẹ la tôi một trận.

                              Con đường về nhà, nơi tôi sống và lớn lên ....không lâu, nhưng cũng rất nhiều kỷ niệm . Hai bên đường cây cối lớn đại ra , nhìn chúng như những đứa con đã trưởng thành ...

                              Chợt tôi giật mình và đưa tay xin lỗi , bởi tôi vượt bản Stop mà tôi không biết . Ôi, xém xíu nữa là bị tai nạn rồi . Khi bước vào nhà tôi hỏi mẹ :

                              - Mẹ, bản Stop đó họ dựng khi nào , con mém bị đụng xe , may là xe kia ngưng kịp !

                              Mẹ trợn mắt la tôi :

                              - Lúc nào cũng cẩu thả ..nhưng may đó, thường hong đụng xe thì cũng bị cảnh sát cho cái vé ....! Mà họ mới dựng mấy tháng thôi, rất nhiều người bị cảnh sát phạt ở chổ đó .

                              Mẹ tôi thì muôn đời vẫn thế, gọn gàng, ngăn nắp , kỷ lưỡng ....Nhà mẹ sạch, đẹp . Tôi hỏi mẹ :

                              - Ở nhà buồn lắm à , sao dọn dẹp kỷ quá vậy !

                              Mẹ lại có cớ để la tôi :

                              - Chớ không ai như con, con gái gì mà ....

                              Ừa tôi biết, con gái gì mà cái gì cũng không thèm để ý, có lần mẹ còn dọa là sẽ chẳng ma nào dám cưới tôi . Mẹ rầy ngộ, ma mà dám cưới tôi thì đúng là có chuyện lạ thật đấy ... :p

                              Tôi hỏi mẹ :

                              - Mẹ có qua lại với anh T không ? Anh ấy khó tánh á !

                              Mẹ lại la tôi :

                              - Con thì ai cũng chê khó tính . Thấy vợ nó vẫn sống với nó bình thường mà ...!

                              Ừ tôi nghe nói sau khi có gia đình thì anh dọn về ở gần nhà mẹ tôi . Anh T. là người không biết tôi có nên gọi là người yêu không, vì chưa từng nắm tay, nhưng trời ạ ...chưa nắm tay mà anh ta đã hờn tôi mấy bận . Lúc đó tôi sợ quá , nên không dám hẹn hò ....Nếu không chắc cũng có một cuộc tình để nhớ ....

                              Tôi bước ra sau vườn nhà mẹ , tôi xít xoa nói :

                              - Mẹ trồng chi quá trời nhiều đồ thế ...mà nhìn nó thèm ăn thiệt !

                              Mẹ thích chí, khoe cho tôi từng gốc ổi, luống rau ...Phải công nhận mẹ siêng ghê ....

                              Mẹ đi tới đi lui, lấy hết cái này cho tôi ăn, rồi đem cái kia ra cho tôi ăn ....tôi chợt hỏi câu vô duyên bạo :

                              - Mẹ, sao đồ ăn mẹ nấu hết ngon rồi ...?

                              Trời ạ, hỏi xong tôi cũng ngơ ngẩn ...đôi lúc thành thật là một tính tốt, nhưng cũng giết người không kém .....dĩ nhiên, mẹ trợn mắt la tôi tiếp , tui chỉ cười hề hề thui chớ biết trở lời thế nào cho được. Nhưng thiệt là nó không ngon như lúc tôi ở nhà nữa, mẹ bảo :

                              - Tại chú ổng thích ăn vậy nên mẹ nấu vậy ...

                              Ôi đàn bà ...! Tôi chỉ biết cười cười!

                              Trò chuyện với mẹ mấy tiếng đồng hồ, chở mẹ đi chợ một vòng, ăn sạch đồ ăn của mẹ ...thấy tôi ngại thì mẹ bảo :

                              - Ăn đi, không ăn mẹ cũng đổ ....!

                              Vừa nói mẹ vừa cười ! Mẹ biết tôi rất ghét câu đó , vì cứ như là mình ăn đồ bỏ ấy, nên mẹ chọc . Ăn xong, tôi nói để con rửa chén, thì mẹ lại mắng :

                              - Rửa có sạch không mà đòi !

                              Bây giờ thì tôi rất ngoan, mẹ mắng la thế nào tôi cũng thấy rất dễ thương ...! Chớ ngày xưa là giận bỏ đi rồi đó .

                              Tôi ra đến cửa đi về rồi mà mẹ vẫn còn níu lại để nói chuyện !

                              Nhà mẹ không cách nhà tôi xa cho lắm, chỉ khoảng 30 phút láy xe thôi . Nhưng lớn rồi, ai lại cứ về nhà mẹ chứ ! Về thì mẹ cứ cho hết cái này đến cái kia, tôi rất ngại vì chồng mẹ dù sao cũng chỉ là chồng của mẹ ....nên tôi càng ngại hơn, dù biết chú rất tốt ....

                              Tôi chợt thèm có ba quá ....! Phải nói là tôi rất nhớ ba tôi ...! Nhớ ba thì lại nhớ ông nội . Ba là người thương tôi nhất nhà, sau đó khi gặp ông nội, ông ấy lại chỉ thương có mình tôi, bao nhiêu đứa cháu ông cũng không ngó tới ....

                              Ông tôi rất dễ thương, người già thì hay khó khăn, nhưng ông tôi tuyệt nhiên không khó tí nào cả . Tôi nhớ có lần tôi chở ông đi khám bịnh, tôi và ông ngồi đợi từ sáng tới chiều, vẫn không thấy ai gọi tên mình, tôi thì khờ, ông tôi thì không gấp, ông bảo thôi để người ta làm việc, khi nào tới phiên mình thì người ta lo, hối thúc làm gì ...trời ạ ..chính gì ông dễ tính, còn tôi thì khờ khạo nên cuối cùng mới phát hiện mình đi lộn bệnh viện ....Tôi phục tôi , nhưng càng phục ông hơn ...ông cười cười bảo thôi mình ngày mai đi lại tiếp :)

                              Ông đã qua đời rất nhiều năm rồi . Tôi còn nhớ ngày đưa ông lên phi trường, ông bảo :

                              - Thôi tao về, tao cũng sắp đi rồi, có gì nằm ở cạnh ông bà !

                              Nói rồi ông vỗ vai tôi mà đi ...! Lúc đó tôi cũng khờ lắm, không biết tỏ cảm tình ra làm sao, cả cái ôm ông tôi cũng không ! Mẹ thường bảo tôi là một tảng đá biết di động ...Từ nhỏ tôi không có biết ông là ai cả, chỉ nghe ông nội là người rất nghiệm nghị, khi lớn lên qua bên Mỹ thì gặp ông, tự dưng ông hay dành tất cả những cái đặt biệt nhất cho tôi ...có lần ba đòi quánh tôi vì tính cứng đầu và nghịch ngợm, ông bảo :

                              - Con V, mày soạn quần áo đi, lên ở với ông.

                              Mén xíu là tôi đã đi lên ở với ông rồi, mẹ sợ tôi ở xa mẹ sẽ hư nên mẹ không cho tôi đi .

                              Khi không một ngày lại nhớ lung tung thế này, chắc tôi cũng đang già đi mất ...!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2012 04:20:43 bởi diên vỹ >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9