diên vỹ
-
Số bài
:
3604
-
Điểm thưởng
:
0
|
Re:đôi dòng ...
-
09.04.2014 09:57:02
Những tâm hồn cô độc cứ chạy tìm nhau, rồi chẳng ai cùng ai gặp ở một điểm chung nào cả . Tôi tìm anh, anh đi tìm bóng hình khác, bóng hình khác lại đi tìm một bóng hình khác ...và cứ thế chúng ta cứ chạy lòng vòng cho hết một kiếp ....có thể như ai đó bảo, chúng ta khờ dại đến nổi chạy sang ở những kiếp khác để lại bắt đầu cái vòng lẫn quẩn tìm đuổi nhau .....
|
diên vỹ
-
Số bài
:
3604
-
Điểm thưởng
:
0
|
Re:đôi dòng ...
-
13.04.2014 23:32:08
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa không còn mang lại cho tâm hồn mình cảm giác bình yên, khi hương cà phê chẳng còn chút gì ngọt ngào như thường bữa . ..khi giọt mưa tí tách bên hiên trở thành điệu nhạc buồn tê tái ...khi tiếng cười xung quanh vang lên, tôi không màng phản ứng lại ....là lúc trái tim cô độc đến khôn lường ... Khi ở từng góc phố, từng ngỏ quanh đều dẫn đến vùng kỷ niệm ... ngọn đèn đêm, tiếng gió tất cả đều gợi lại ký ức ... một ký ức mà tôi biết tôi chẳng bao giờ có thể chạm lại được ... Ở đâu, lúc nào trái tim cũng trống vắng đến lạ kỳ ...tôi không cần sự ấm áp hay đầy đủ ở người ta, vậy mà .... Tôi chẳng bao giờ ưa được những đoạn phim tình cảm ướt át, tôi chẳng bao giờ chịu nổi tính ủy mị nhu nhược trong tình yêu của những tiểu thuyết tình cảm trong sách truyện .... vậy mà tôi lại tự mình nhu nhược đến không ngờ, ướt át đến si dại ...Tôi càng không tin nổi có thứ gọi là " tình yêu " giữa hai con người với nhau ...cái gì đi qua, nó sẽ quên lãng ...vậy mà ...tôi chẳng lý giải nổi bài toán của chính mình ... Mỗi ngày của tôi vẫn đều đặng đi qua, tôi vẫn rất bình thường với cuộc sống xung quanh . Tôi vẫn biết cười, biết nói ...thế nhưng tôi không hiểu tại sao khi cánh cửa của một ngày khép lại, trái tim tôi bắt đầu sướt mướt .... Tôi không phiền muộn vì sự trống vắng hay đơn độc của trái tim.... cái tôi phiền vì tôi không hiểu tại sao có những giọt nước mắt cứ thích đọng ở bờ mi tôi ...và những cơn đau cứ bám vào trái tim tôi .... ít ra cũng nên cho tôi biết vì sao giọt nước mắt lại cứ rơi, vì lý do nào từng cơn đau trong trái tim tôi cứ trở giấc ... Mỗi ngày người ấy vẫn đều đặng đi ngang qua tôi ...vẫn để lại tôi những cái nhìn khó hiểu, những cữ chỉ mà tôi chẳng thể nào lý giải nổi với kết quả mà tôi biết đáng lý rất đơn giản ... Mỗi ngày tôi vẫn lập lại cho mình câu hỏi mà bản thân chẳng biết trả lời sao ..."tình yêu có thật hay không ? hay chỉ là do tôi tự mình cảm giác .." người ấy có thật hay không hay chỉ là do tôi tự vẽ lên trong trí của mình ... Có lúc tôi tưởng rằng mình có thể dễ dàng bước qua một đoạn đường, có thể dễ dàng buông trôi một cảm giác ....nhưng không, tất cả không dễ dàng như tôi đã nghĩ ... tất cả cánh cửa dù tôi đóng chặt, nhưng tiếng gió ở ngoài vẫn không ngưng ...và tôi biết dù tôi có vùi lấp mọi thứ, thì khi trở lại với đêm, tôi chẳng thể nào tránh né được chính mình .... Giá như tôi biết được lý do phiền muộn của mình, có thể tôi biết, nhưng cái tôi vẫn cứ ương ngạnh gạt bỏ qua một bên ....không biết rằng trái tim khiến lý trí phiền muộn, hay lý trí khiến trái tim giận hờn ? Cuối cùng tôi biết, dù tôi phiền muộn đến thế nào thì tất cả cũng chỉ là một phần của cảm giác , tôi muốn đời có dám mở toang các cánh cửa của mình để bước ra ngoài đâu ...thời gian rồi cũng sẽ biến mọi thứ vào quên lãng ....cảm giác của tôi dù có mãnh liệt đến bậc nào đi nữa, thì nó muôn đời vẫn chỉ là cảm giác .... nếu như một ngày nào đó tôi dám tự mình đương đầu với chính mình thì mọi việc sẽ ra sao ? Có phải là một cơn bão hay không ? .... Nếu biết đó chỉ là một cơn bão của cuộc đời, tại sao tôi tự mình cứ tìm nơi ẩn náo để làm gì nhỉ, để những cơn bão ấy cứ lại đi ngang .....Có lẻ tôi chẳng bao giờ dám một mình bước ra ngoài cuộc đời ....Tôi sợ tự mình làm ngã chính mình lắm sao ? Có lẻ một ngày nào đó tôi sẽ hiểu được, chẳng có gì gọi là khờ dại nếu như bản thân minh không ngại làm kẻ dại khờ .... Có đúng không ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2014 23:44:26 bởi diên vỹ >
|
diên vỹ
-
Số bài
:
3604
-
Điểm thưởng
:
0
|
Re:đôi dòng ...
-
15.06.2014 23:55:55
Cảm giác đơn độc đến lạ thường khi đứng giữa một rừng người mà chẳng có đôi mắt , nụ cười nào là thân quen cả . Cảnh vật thì chẳng có gì thay đổi, chỉ là thời gian cuốn trôi mọi thứ ..... Đứa trainer hỏi tôi : - Có chuyện gì sao ? Hình như cô không vui ! - Không, tôi chỉ nhớ đám bạn bè thôi . Tôi rất có cảm tình với họ cậu biết đó ... - Vâng, tôi biết, nhưng những người ở đây cũng rất tốt, rồi cô sẽ quen và có thể thích họ hơn những người trước đó ...! Tôi cười buồn . Làm sao có thể thích hơn được ...tôi nghĩ thế ....! Tôi biết cuộc sống có những cái rất vô thường, nhưng đôi khi tôi chẳng sao chấp nhận được khi mọi sự việc cứ diễn ra thật nhanh chóng . Người ta bảo mọi sự gặp gỡ điều có một lý do ...đối với tôi, chẳng có sự gặp gỡ nào mang một lý do gì đáng kể cả ...hằng mấy chục năm cứ trôi qua lặng lẻ, dù biết bao sự việc xảy ra, nó cứ bị dìm mãi vào dĩ dãng ....Hay ngược lại, bản thân tôi chỉ là ngọn gió lướt qua cuộc đời này, nên chẳng có cuộc tương hội nào đủ lý do để biến thành một cái cớ cho ngày mai .... Anh đã vậy, hắn cũng thế ....nỗi nhớ thì cứ ở lại bên tôi ... riêng cuộc đời cứ đi mãi về một hướng, nơi nỗi nhớ của tôi chẳng bao giờ có lý do để sống lại ....! Có người nghịch ngợm hỏi tôi định nghĩa lòng chung thủy ....tôi tự thì thầm .... - Tôi còn chẳng biết nỗi nhớ của tôi đã bị ai đánh cắp ... và trái tim của tôi chẳng biết nó đang trốn ở góc nào .....thì bàn chi đến vấn đề khác chứ ....! Xếp ngày hôm qua lại, trang sách mới của cuộc đời lại mở ra ...hành trang của tôi là nỗi nhớ của ngày hôm qua và sự đơn độc của hiện tại ...! Đến bao giờ tôi mới có thể khóa nỗi nhớ của mình vào trang dĩ vãng ? Đến bao giờ nhỉ ...?
|