đôi dòng ...
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 123 bài trong đề mục
diên vỹ 02.02.2013 05:06:18 (permalink)
Mùa đông đã sắp qua rồi ....!

Tôi thấy ánh nắng bắt đầu rực rở hơn, xa xa những màu cỏ úa vàng được thay vào những màu xanh non lóm đóm . Tôi thấy cả mây cũng không còn mang bộ mặt xám xịch như mỗi ngày nữa ....! Rồi thì mùa xuân cũng sẽ đến thôi ...! Mùa là thế, tháng năm là thế, cứ trình tự thay phiên ...

Và anh, chợt một buổi chiều rất yên lặng, tôi tưởng trong tôi không còn chút gì lưu luyến với mọi thứ xung quanh ...! Nhất là thế giới ảo này ...!

Anh viết cho tôi một bức thư ...và kèm theo những bức thư sau đó ...!

Có lần nửa đêm tỉnh giấc, không thể ngủ lại được, tôi mò vào nét để tìm cái gì đó đọc cho mình chán rồi đi ngủ tiếp ....Nhưng đọc xong dòng chữ của anh , tôi không ngủ được ....!

Không hiểu vì sao tôi lại cứ thường mĩm cười ! Không hiểu vì sao tôi lại thấy mùa xuân đang trải lên mặt đất ...và không hiểu vì sao thư anh lại lọt vào trong hộp thư của tôi và ngày ngày ....ừ vâng ..ngày ngày những dòng chữ như chứa đầy niềm vui trải lên đó ...

Có thể tôi khờ thật ! Nhưng khờ thì lại có sao ..phải không ?

Cám ơn những bức thư đầy kỷ niệm của anh ! Ít ra nó cũng khiến tôi mĩm cười với những ngày cuối đông anh ạ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 08:32:07 bởi diên vỹ >
#76
    diên vỹ 28.02.2013 12:45:05 (permalink)
    đôi lúc tôi yếu đuối đến nổi chỉ tiếng thở dài của người cũng khiến tôi bật khóc !

    giá như lúc này , cả chiếc máy nhỏ xíu này của tôi cũng hư luôn nhỉ ...., nếu được như thế thì tốt biết mấy, tôi sẽ không phải ngồi đây nhìn nó nữa .....!

    những phút tim lòng yếu xìu như thế này, tôi chẳng thích tí nào ...!

    cũng tại mùa đông năm nay tôi quên đi ẩn ...

    bây giờ mùa đông đã sắp tàn rồi ...không biết mùa thu sau , khi nhìn những chiếc lá rơi, lòng tôi có còn gợi lại những ký ức buồn vui hay không ....! Hay cả một dòng ký ức nhỏ nhoi, cũng không về nữa ....!

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2013 14:35:31 bởi diên vỹ >
    #77
      diên vỹ 28.02.2013 15:05:24 (permalink)
      Mấy nay ấm ức nên hỏng thèm rớ tới cái máy chỉ có đọc và đánh chữ này ...đáng ghét, cái gì cũng hư, sao trong lúc này nó hong chịu hư luôn đi.

      Tôi mở vào ym, thì có tin nhắn của chị :

      - Nhỏ , mấy nay đi đâu, sao không thấy viết chữ nào hết vậy ?

      Tôi đang ấm ức mà, bị chị hỏi nên ức quá tôi bảo :

      - Uh đang bị ấm ức, hong viết nổi , mà thề hong viết nữa luôn..chỉ là hong biết lời thề này hữu hiệu bao nhiêu giây thôi ..!

      Đang định gởi cho chị gương mặt cười haha, ai ngờ nhìn lên mới biết mình gởi lộn offline cho bạn già ...!

      Trời ạ ..! thiệt tình muốn ....đập ...cái gì đó ..., nhưng nghĩ tới nghĩ lui hong có cái gì tệ tệ để đập ....mà đập cái bàn thì đau tay thấy mồ, bửa trước thử rồi , đau điếng á ...!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2013 15:12:44 bởi diên vỹ >
      #78
        diên vỹ 01.03.2013 04:24:09 (permalink)
        Có lần giận anh , mà tôi nhớ anh đến điên dại . Nói điên dại thì là xạo, nhưng thật sự có một cảm giác như thế ....

        Anh viết mấy câu hỏi tôi :

        - Sao em không mở điện thoại lên ?

        Trời ạ, khi tôi giận thì làm sao tôi mở điện thoại lên được chứ . Phải tắt hết mọi thứ , điện thoại nè, ym nè, email nữa ....đại khái những cái gì có thể khiến cơn giận của tôi tan thì tôi bỏ nó hết á .

        Mà có chuyện lớn lao gì đâu hà ...! Chỉ tại câu chữ của anh thấy ghét . Người ta đang giận mà lại quăng qua một câu :

        - Vì chuyện nhỏ nhặt đó em cũng giận à ?

        Trời ạ, đúng là chuyện "nhỏ nhặt " nên tôi mới giận, chứ chuyện lớn xảy ra thì phải giải quyết cấp tốc chứ hong thôi loạn xà ngầu làm sao á . Nhưng chuyện "nhỏ nhặt " thì khác ..., phải giận ít nhất năm bảy ngày chứ ...Vậy mà mới 2 ngày, trái tim tôi đã nghe phiền ơi là phiền, nhớ ơi là nhớ ....!

        Thật tình mà nói , cuộc sống đời thường của tôi ngày hai buổi có bao nhiêu đó, tôi muốn tung hoành ngang dọc hay ngao du tứ hải thì cũng không được ...Tôi nhớ ngày còn bé, hùng tâm tráng khí của tôi so ra cũng chất ngất lắm chứ ...vậy mà hỏng hiểu sao lớn lên , gặp quá nhiều chuyện tự dưng mình bé bỏng đến nổi một ước mơ cũng bị tôi đặt nhiều nghi vấn ....

        Tôi không còn gì ngoài đôi ba câu chữ buồn vui , đời thường tôi không trốn vào đâu được, nên phải chấp nhận nó, phải cùng đi với nó ....Riêng những giấc mơ chữ nghĩa của tôi thì mặc tình dệt thiêu theo dòng cảm xúc của mình ...

        Vậy mà khi cảm xúc bị ngăn lại thì thấy ức lắm ...!

        Nếu như có một ngày tôi như đôi chim kia tung cánh trong bầu trời bao la rộng lớn ấy, chắc thoả chí lắm, có phải không ...?

        Còn bây giờ ......

        Buồn ơi là buồn, nhớ ơi là nhớ ....! Mà chẳng biết buồn chi, nhớ chi ...! Và nhớ để làm gì nhỉ ...?

        Đúng là khờ ơi là khờ ....!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2013 10:07:48 bởi diên vỹ >
        #79
          diên vỹ 03.03.2013 06:12:24 (permalink)
          Cuối cùng thì tôi cũng đã xem xong fim "tây du ký - mối tình ngoại truyện" của chàng đạo diễn kim diễn viên hài "Châu Tinh Trì " mà từ bé tới giờ không bộ phim nào của chàng lọt khỏi tầm mắt của tôi . Có rất nhiều phim của CTT, tôi đã xem đi xem lại hơn 2-3 lần mà vẫn không thấy chán, vẫn cười nghiêng ngả với những nhân vật vừa xạo, vừa ngố vừa không thể nào tìm có trong cuộc đời thường một nhân vật như thế của CTT.

          Lúc chàng tung tin sẽ làm bộ phim tây du ký và hé mở tạo hình của các nhân vật thì cả thiên hạ xung quanh bàn tán chê bai, có người thất vọng vì tạo hình quá xấu xí . Tôi thì chẳng lấy làm quan trọng về những điều nhỏ nhặt đó, tôi vẫn hàng ngày mong mỏi được xem bộ phim của chàng, dù trong lần này, CTT chỉ là đạo diễn ....Nhưng tôi tin với cá tính hài hước của chàng thì bộ phim dù tệ cách mấy vẫn có được điểm nào đó cho tôi vừa ý .

          So với tất cả các phim của CTT đóng, thì quả thật phim "mối tình ngoại truyện " này không khiến tôi cười ngã nghiêng cho lắm, nhưng nó vẫn có nét dễ thương của nó , ví dụ ngay phần đầu cô bé gái 5 tuổi ngồi đếm những con cá, con tôm thì lời nhắc của người cha cực kỳ dễ thương khi cô bé nói con tôm hùm bơi qua bơi lại, thay vì nói là nhảy tới nhảy lui như người cha nhắc cô bé .

          Lại thêm một điều nữa, tôi mê Thư Kỳ đến lạ, không hiểu sao cái nhếch môi cười phân nửa của nàng cũng khiến tôi có thể chết mê chết mệt . Trong Thư Kỳ có một nét rất trong sáng (dầu rằng thiên hạ luôn bàn tán về những tin tức không đẹp của nàng ở thời xưa , nhưng mặc, tôi chỉ thích cách diễn và nụ cười của nàng thôi ...)

          Ngoài Thư Kỳ ra, trong phim không có một nhân vật nào mà tôi biết hoặc đã từng xem phim của họ . Tôi có một tính thiên vị rất lạ, thường tôi dành hết thời gian để xem những chàng - nàng mà tôi thích , còn những diễn viên khác, ít khi lắm tôi mới ngó đến, dầu biết hể khi tôi ngó , đôi khi tôi cũng mê mẫn không kém vì những diễn viên tôi yêu thích kia .

          Tam Tạng trong phim "mối tình ngoại truyện " thì quả thật cực kỳ khó chấp nhận, nhưng nếu bỏ hết tất cả những hiểu biết, si mê về bộ phim kinh điển năm 1989 gì đó ..(tôi lại wên năm rồi ..) thì quả thật bộ phim do CTT đạo diễn, từng nhân vật, từng tình triết điều có thể chấp nhận được .

          Việc chàng Tam Tạng chưa giác ngộ lang thang đi tìm đại ái mà bỏ qua những tiểu ái của nhân gian quả thật làm người ta phát bực, nhưng lại phát thương . Bởi vì với một nàng hàng yêu phục ma xinh đẹp và đa tình như Thư Kỳ thì nếu tôi là Tam Tạng, tôi sẽ bỏ hết tất cả mọi sứ mạng , mặc cho nhân gian chìm trong bể khổ, tôi sẽ cùng Thư Kỳ lang thang khắp thế nhân cùng nhau diệt yêu và yêu tình yêu của mình ...

          Những tiểu tiếc nhỏ nhặt trong phim, như việc chàng khờ không cách nào tắt được cái máy phung máu, hoặc việc so sánh chàng và Tam Tạng ai thông minh hơn cũng làm cho người ta thấy nét đáng yêu của CTT trong đó .

          Điều đáng nói ở đây là phần cuối của bộ phim . Khi Nàng đại pháp sư trừ yêu "Thư Kỳ " sừng sộ nhảy ra thách đấu với Tôn Ngộ Không để bảo vệ tính mạng của người yêu mình là Tam Tạng thì oai làm sao ấy . Khi nàng bị Tôn Ngộ Không đánh gục và đẩy nàng đến truớc mặt của Tam Tạng , nàng nhìn chàng tha thiết và nói :

          - Tôi lại bắt gặp được anh nữa rồi .

          Nàng vốn biết và cảm nhận được tình yêu của chàng, nhưng chàng thì quyết tu hành khổ luyện mà không biết bao lần gạt bỏ tình yêu của nàng dầu rằng chàng bảo không có phút giây nào chàng không nhớ đến nàng, chàng yêu nàng ngay cả cái nhìn đầu tiên .

          Với hơi sức cuối cùng, nàng cố hỏi chàng là chàng sẽ yêu nàng bao lâu, Đường Tăng lúc đó nước mắt đầm đìa, có lẽ biết nàng sẽ không bao giờ còn nhảy những điệu múa quyến rũ dưới ánh trăng và cất giọng hát ngọt ngào thêm lần nữa, nên chàng nước mắt ràng rụa bảo sẽ yêu nàng một ngàn năm, 10 ngàn năm ...Nàng thiều thào bảo, như thế thì lâu quá, em chỉ muốn anh yêu em bây giờ thôi, và nàng tắt hơi thở cuối cùng .

          Câu tinh nghịch nhất của nàng là : Khi con gái nhắm mắt là muốn được hôn đấy . Thư Kỳ đúng là Thư Kỳ đáng yêu của tôi, khi nói lên câu đó , hẳn nàng đã khiến không biết bao fan nam hăm mộ, tôi là nữ thôi ..mà cũng si mê nàng đến độ đó .

          Tôn Ngộ Không vì muốn Đường Tăng cảm cái đau bật nhất của thế nhân, và muốn chứng minh cho Đường Tăng biết trong mọi hoàn cảnh Như Lai Phật Tổ đều vô dụng, và không có khả năng cứu vớt chàng , nên Tôn Ngộ Không dùng một chưởng đánh tan thi thể của Nàng đại pháp sư ra thành tro bụi .

          Đường Tăng lúc đó có lẻ quả thật đau khổ tột cùng , nhưng cũng lúc đó, khi con người nhận ra mọi thứ là sự thật, tự nhiên tâm hồn điềm nhiên và lắng đọng hơn, chàng đưa tay hứng hạt bụi li ti từ thân thể của nàng ...và dĩ nhiên chàng giác ngộ và tìm ra được con đường mình đi ....

          Bộ phim kết thúc, Đường Tăng cùng ba đệ tử về phương tây để thỉnh kinh, mong cứu vớt nhân loại ra biển khổ ....Trên đường đi hình bóng của người yêu luôn ở quanh mình khắp mọi nơi ....

          Con người yếu đuối, và hữu hạn trong thế giới vô hạn này, nhưng tình yêu thì vô cùng mảnh liệt, nó có thể giúp người ta vượt lên mọi thứ .

          Vẫn một câu, tôi suốt đời chỉ tôn thờ tình yêu ...!

          Trong lần phỏng vấn vừa rồi, CTT thừa nhận những sai sót trong bộ phim của mình ..., tôi thì mặc cho CTT có những bộ phim thế nào, nhưng lý lẻ và những cái hài hước trong chàng không ai không thể phủ nhận được ....Tiếc rằng thời gian con người trên mặt đất quá giới hạn . Lương Triều Vĩ của tôi thì cũng già nua, mà CTT thì tóc cũng đã hai màu mưa nắng . Còn tôi, trái tim hình như cũng đã bình yên hơn ngày xưa ....dù lòng chẳng thích bình yên tí nào , nhưng có lúc, chắc cũng phải bỏ hết mọi thứ .....Thiệt tình ...! Coi một bộ phim thôi, mà lại có nhiều cảm xúc đến thế ...!



          #80
            diên vỹ 09.03.2013 03:20:07 (permalink)
            tôi vừa cố gắng giải thích cho anh nghe về "chuyện lẩn quẩn" như anh đã nói, vừa xem lại bản đồ của trận chiến vừa qua giữa hội chúng tôi và kẻ thù, thì ôi ê chề ....

            hội chúng tôi đã hoàn toàn thất thủ, bản đồ cũng thay đổi ..địa phận chúng tôi canh giữ đã rơi vào tay kẻ thù ..... ! hic ! Lãnh thổ của chúng tôi thu hẹp lại, bao vây chúng tôi toàn là màu đỏ, (màu đỏ là kẻ thù ...) cùng nghĩa là vài tiếng nửa thôi , chúng tôi sẽ bị xóa tên trên bản đồ của trận chiến .

            bây giờ thì chỉ chọn 1 trong 2 con đường, 1 là im lặng xoá tên mình ra khỏi bản đồ, để mặc kẻ thù xâm chiếm ....hai là rời bỏ hội của mình, đầu hàng kẻ thù để tiếp tục xâm chiếm kẻ khác .....

            game thì luôn luôn là vậy .., chơi đến chán thì thôi, có buồn có vui, nhưng không hại gì đến tâm tình hoặc đời thường mệt mỏi ....không chơi được thì nghỉ , đi tìm game khác chơi, hoặc bắt đầu lại từ đầu với những kinh nghiệm từng trải hơn ....nhưng tất cả cũng cùng một mục đích, ý nghĩa là giải trí ....!

            nhưng "chuyện lẩn quẩn " mà anh đã nói thì càng giải thích , tôi càng không hiểu được chính mình ....còn chi nói đến việc hiểu người ...!

            tôi đã lớn tiếng nói với anh là tôi bất cần mọi thứ ..., mà tôi nói thật chứ có nói đùa đâu ....thế là anh im lặng, rồi hỏi tôi :

            - em bất cần cả anh à ...!

            trời ạ , tôi bực, nên gật đầu một cái thật mạnh .....cho bỏ ghét !

            tôi vừa đang suy nghĩ cái game chết tiệc này, tôi đã chơi hơn 1 tuần rồi mà vẫn không hiểu được đường đi nước bước của nó ..(tại lười đọc bản chỉ dẫn ...), còn "chuyện lẩn quẩn " kia thì khờ khạo như tôi đời nào hiểu nổi ....! Mà không biết hiểu rồi để làm gì nhỉ ...? Hay cũng chỉ là lặng thầm với thời gian ..chờ ngày tàn rụi ?

            game thì sau những chiến thắng, thì lại là những cấp bậc khác cần phải đạt được, rảnh thì chơi, bận thì dẹp qua một bên, lâu lâu trở vào nhìn những thằng lính đói meo, có game thì tụi nó chết vì đói ...thế là lại bắt đầu lại từ đầu, hoặc tìm những game nào bớt hao mòn sức lực hơn mà chơi ...Vì không chơi thì những thời gian rảnh có thể đi "phạm tội" lắm ....nên game vẫn là một cách để giữ hồn mình ở trạng thái "bình yên " như tôi thường biện hộ với anh ...!

            còn "chuyện lẩn quẩn " anh nói thì ....không thể làm như thế được, anh sẽ bảo là ....thờ ơ, lạnh nhạt, sẽ bảo là tôi muốn xa xôi ...

            tôi lại thở dài , gần làm sao được mà gần, nồng nhiệt như thế nào mới đúng nghĩa nhỉ ...cái gì cũng là "lẩn quẩn " cả !

            anh bảo với tôi tinh thần còn nặng hơn vật chất ...! Hơi ...thôi thì anh cho tôi vật chất đi, tôi đổi tinh thần cho anh ...! Ghét thì thôi, nhưng nếu tôi nói vậy chắc sẽ bị wánh một trận vì cái tội nói chuyện không thèm suy nghĩ ...

            mà nếu cái gì cũng suy nghĩ đắng đo, mệt óc quá đi ...! Tôi đã nói với anh ngàn vạn lần là ...niềm vui của tôi, chỉ là ngọn gió, chỉ là ánh nắng ban mai với hương cà phê thơm ngát ...đơn giản như vậy, tôi không nghĩ ra được mình cần có một mục đích gì phải đạt ở đời này ...bởi đơn giản ...."sinh , lão, bệnh , tử " hay đơn giản hơn, tôi sinh ra từ một thế giới đời thường, bình an ngày hai buổi nên không hề có ý phải vượt ra khỏi nó ...

            có đôi lúc, tôi cũng khao khát rừng vàng biển bạc, nhưng mơ là mơ thế thôi, chứ tôi cũng không biết mình phải làm gì với nó, hoặc hẳn là như ai đó bảo ....hạnh phúc không đến từ những vật chất ...(hơi nghi ngờ ...nhưng cứ hiểu thế là đủ ) .

            tôi chỉ mong cuối đời vẫn bình an như thế này, tôi chỉ thích đi dạo với nắng chiều, nghe sóng - gió của đêm rượt đuổi ....

            vài tháng rong chơi nữa thôi, tôi lại phải tất bậc với cuộc đời, lúc đó "chuyện lẩn quẩn " mà anh nói hôm nay không biết tôi có thời gian để nghĩ ngợi không ...? Đã bảo đời thường vẫn là gánh nặng ...còn cảm xúc của mình đâu nuôi sống và bảo bọc được ai đâu ....anh có hiểu không ?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 18:36:05 bởi diên vỹ >
            #81
              diên vỹ 08.04.2013 06:27:41 (permalink)
              NK ngày 07 tháng 04, năm 2013
               
              Năm nào cũng vậy ....! Tháng tư cứ đến và đi bình yên , lặng lẽ  cũng như bao ngày tháng của cuộc đời ..Nhưng nơi tôi ở, tháng tư có vẻ đặc biệt hơn, bởi gì nó là những ngày đầu ấm áp sau một mùa đông dài lạnh lẽo.

              Tôi còn nhớ , thứ bảy của 2 tuần trước, trời xanh, nắng đẹp, thiên hạ ùa nhau ra ngoài . Cả công viên cũng chật nứt người, tưởng chừng như có lễ hội gì ở đó, nhưng không, nó chỉ là ngày đầu tiên ấm nhất suốt một mùa đông rét buốt . Mà nơi tôi ở, hầu như ai cũng chán ghét mùa đông . Cái lạnh khiến người ta co ro, cái màu xám của bầu trời khiến người ta phát chán .

              Thế nhưng chỉ duy nhất ngày thứ bảy hôm đó thôi, sang chủ nhật, đến thứ hai thì cơn gió rét kéo về . Tôi nhớ những đêm sau đó, khi tôi bước ra sân , ánh trăng chiếu sáng một vùng (nơi tôi ở có lẻ vẫn còn phủ một lối sống đồng quê, nên đêm không có đèn điện như ở những khu bên cạnh ...nhờ vậy, tôi còn may mắn thấy được ánh trăng của đêm cô tịch   )

              Trên nền trời đêm, ánh trăng có vẻ uy nguy nhưng cô độc, những lớp sương mỏng phủ trên kiếng xe , dưới trăng, cứ như một lớp kim cương nhỏ lóng lánh và huyền diệu .

              Để đến hôm nay, những ngày đầu của tháng tư, trời lại xanh, nắng lại đẹp . Tôi nghĩ mùa đông có lẽ thật sự đã ra đi ...Thiên hạ lại ùa nhau ra đường cứ như ngày lễ hội . Tôi cũng lang thang cùng đất trời, cùng nắng ấm ....

              Nếu không cần suy nghĩ vào bất cứ việc của hiện tại, tương lai, hay quá khứ, thì tâm hồn tôi chắc cũng như tháng tư dễ thương, chỉ nắng ấm, gió hiu hiu và tiếng nói cười rộn rả của nhân gian .

              Thế là một năm nữa lại trôi, một năm đi qua với không ít buồn vui mà nếu như không ghi lại, chắc gì tôi sẽ nhớ ! Cuộc sống của tôi đơn giản và bình dị đến thế ....
              #82
                dang son 08.04.2013 07:12:00 (permalink)
                ____________________________________________________________
                 
                 
                

                dangson.fr
                
                 
                 
                 
                 
                đôi dòng giữa tháng ngày trôi ... 
                  
                  
                 
                 Em viết :   
                 
                                       *" 
                 
                 
                  --- 
                  
                 
                    Tôi ghé thăm và đọc như thế để mà đọc mà thôi ( và tôi biết rõ những điều mình " Không Biết " )
                 
                   Vì một lẽ : Ở đời này,đâu phải cái gì mình cũng biết.Biết để làm gì và tại sao để biết ? Sự  " Biết "  là những điều hạn chế gìữa cái hữu hạn và vô hạn ở giữa cõi đời mênh mông.
                 
                   Cuộc đời ( của chúng ta,những cõi riêng tư - có lúc rất hiu quạnh,có lúc chật ngập những điều vui buồn bất chợt.Có lúc vui thì đã rất vui và lắm lúc rất buồn lo quãy gánh ) - Và cũng có lúc chẳng vui,chẳng buồn khi thấy lòng mình bình thản quá ).
                 
                   Tỷ như ngày hôm kia,tôi thả bước chân  vào một khu vườn nhà cô bạn,tôi trở chứng,trở máu ba trơn du côn,tôi chọc ghẹo móc lò cô, làm cô tức điên lên và dĩ nhiên là cô ấy làm bão tố với cách nói hùng hổ to tiếng.Tôi ngắm cơn bão giận dữ qua một ánh gương phản chiếu ( vì cô đang cắt tóc cho tôi ) và tôi nghe tiếng im lặng của mình ,sau đó,tôi làm cô dịu lại.
                 
                    Cơn nóng giận bùng nổ của bất cứ ai cũng giống như một cơn bão,bão mùa nhiệt đới hay bão tuyết thì cũng là bão.Biết là như thế.
                 
                   Cơn bão của người lướt qua,tôi mỉm cười với chính mình khi đi xuống những bậc thang tìm ra ngôi vườn còn lành lạnh ở ngày đầu xuân.Cây cỏ ,hoa lá có tiếng nói riêng của chúng - Chỉ cần thong thả cúi xuống nhìn ngắm một giọt nuớc còn đọng lại từ cơn mưa rào của đêm qua,chỉ cần nghiêng ống kính để giữ lại những màu sắc thay vì nói ( Ngôn ngữ chỉ lắm khi là điều thừa thãi ) ...
                 
                 
                 
                 
                  
                dangson.fr - 2013  
                
                    ------------------
                 
                 
                   Vài hàng thăm em . 
                 
                   đăng sợn. fr
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 07:15:18 bởi dang son >
                #83
                  diên vỹ 08.04.2013 07:46:46 (permalink)

                  cám ơn anh ĐS đã ghé thăm và để lại đôi dòng, đọc bài của anh ..tự nhiên muốn suy tư tiếp . Chúc anh một đầu tuần vui vẻ nhé !
                   



                   
                   
                  Từ bé, tôi đã không thích ngồi  vào bàn ngay ngắn để ăn cơm, cũng như tôi chẳng bao giờ chịu nổi cái cảm giác bới từng chén cơm nhỏ xíu và dùng đủa để ăn ....

                  Thường vào những giờ cơm trưa, cơm tối, nếu có khách đến, họ thường hay hỏi mẹ
                  tôi :

                  - Ủa thím, tất cả 6 người mà, sao chỉ 5 cái chén ... và hình như thiếu một cái ghế ...?

                  Lúc ấy mẹ tôi sẽ lắt đầu cười bảo :

                  - Con Vy nó sẽ ăn bằng tô, nó cũng không ngồi ở bàn ....!

                  Không phải tôi kỵ gì ai, mà tôi cảm thấy ngồi chen với nhau ở 1 cái bàn bé xíu, tay bưng chén, tay kia cầm đủa gấp từng miếng ăn thật vô lý .... Hoặc bàn bự thì phải chòm người đến, phải nhờ ai đó đẩy dĩa thịt sang ...thật bất tiện vô cùng ...Dĩ nhiên, đó là đối với tôi ...chứ còn người khác muốn ăn sao tôi mặc ...tôi không quan tâm lắm đến hành động của người ...Tôi chỉ muốn nói đến cảm giác của rất riêng tôi thôi .

                  Tôi chỉ thích bưng một tô cơm, lại ngồi bên khung cửa sổ, vừa ngắm mây, vừa nhìn hoa lá bên ngoài, vừa thưởng thức từng miếng ăn của mình ...thật dễ chịu, thật bình yên ....

                  Tôi không thích theo bất cứ một khuông khổ nào cả , vì hễ như mẹ bảo phải rửa chén như thế này, giặt quần áo như thế kia, xếp đồ như thế đó thì tôi có một cảm giác như mình đang bị ép bức ...Tại sao phải đặt ra những khuông khổ đó chứ ...tại sao chúng ta lại cứ phải thế mà làm theo ...

                  Để rồi khi tôi lớn lên, đi vào đời .....người ta lại bảo nhau là con gái phải thế này, phải thế nọ ...tôi mặc tất cả ....Tôi còn nhớ mỗi khi mùa hè đến, tôi thích chạy bộ ...thì gã bạn cùng lớp tôi bảo :

                  - Vy đừng chạy bộ nữa, con gái chạy  nhiều chân sẽ to ra, mất đẹp ...!

                  Hỏng lẻ tôi bảo hắn vô duyên ..thì có hơi thiếu tế nhị ...! Bởi vì lúc đó, thật sự tôi rất có cảm tình với hắn ....Nhưng sau câu phán của hắn, tôi bắt đầu nhìn hắn lại từ đầu, xem gã con trai đó có đáng để tôi thương nhớ và mơ ước hay không ....Bởi vì  một người cứ theo những gì có sẳn hoặc lời phê phán vô lý của xung quanh, tự dưng đối với tôi, người đó không thoáng, không thể cùng tôi vượt qua những buồn vui chán nản của đời , mà sự đời thì khá rối ren, nó đâu phải lúc nào cũng xảy ra giống nhau đâu chứ ....

                  Tôi thích xem phim tâm lý, bởi vì mọi khả năng , hành động và phản ứng của từng nhân vật điều được đem ra mổ xẻ, tìm nguyên nhân , lý do và động cơ vì sao người ấy hành động như thế .....

                  Đó là điều tôi muốn nói đến ....Trong cuộc sống này,  không phải cái gì cũng chỉ có trắng và đen, mà ai đó bảo cũng có gam màu xám, theo tôi, xám cũng tùy nhạt và đậm nữa cơ ....!

                  Đối với tôi, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra .....! Tôi vẫn thích nhìn gió mây êm ả đi qua một ngày, hoặc những lúc những cơn giông to , gió lớn ....! Đối với tôi, cái gì cũng rất bình thường ....! Cho dù tôi có biến mất trên cõi đời này, thì đó cũng là chuyện rất tự nhiên của cuộc sống ....!
                   
                   
                  Có lẽ  chính vì không chịu nỗi một khuông khổ nào, hoặc thường có cảm giác bị người ta ép ....nên những người tôi yêu hay có cảm giác yêu đều tan nhanh hơn sự tưởng tượng của tôi ...!

                  Trở lại một mình bên khung cửa sổ, trở lại một mình với mây gió trên cao, tôi thấy lòng mình bình thản hơn, êm ả hơn ...!

                  Tình yêu là một thứ cảm xúc tuyệt vời, nhưng tôi chẳng bao giờ có thể sống được với nó, bởi lẻ dễ  hiểu, vì theo tôi...mặc trái của tình yêu là sự phục tòng, chìu chuộng và hy sinh .... Tôi đời đời không làm nổi ..nên đời đời chỉ đứng bên khung của sổ nhìn mây bay về phía chân trời, nhìn gió phiêu lưu tứ hướng ....Mùa cứ lặng lẻ đi qua, như tôi lặng lẻ bên khung cửa đời ...chờ ngày về với đất ...!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 08:03:56 bởi diên vỹ >
                  #84
                    diên vỹ 26.04.2013 16:29:17 (permalink)
                    Có một lần bước ra sân, ánh trăng sáng khiến tôi thấy cô đơn, lạc lõng . Tôi nói với anh điều đó . Anh quả quyết rằng do tôi không tự tìm lấy mơ ước của mình , nên cảm thấy thế ..!

                    Đêm nay, tôi cũng bước ra ngoài , trăng cũng sáng cả một góc trời ...!

                    Tôi nhìn trăng ...tôi không thấy bất cứ một cảm giác lạc lõng nào nữa !

                    Cuối cùng tôi hiểu ..., những cái thứ tôi tưởng mình đeo mang , hoá ra nó không có thật ...!

                    Tôi chợt hiểu .....có những thứ chỉ cần nhẹ nhàng đặt nó xuống, những thứ không thuộc của mình ....rất dễ khiến mình trở nên lạc lõng, đơn độc khi nghĩ về nó ....!

                    Và tôi càng hiểu hơn, chỉ cần bản thân vạch cho mình một điều gì đó, tự nhiên thâm tâm lại nặng thêm một điều ....

                    Cuối cùng, tôi không cần một đường vạch, hay một giới hạn nào nữa ...

                    Trên đường về, tôi lại thấy ánh trăng sáng một cách trong trẻo, dể thương . Đêm lại bình an, dễ chịu ....

                    Mở trang sách sử ngày xưa, tôi lại say mê với những chiến công, những trận đánh, những mưu toan trong sự nghiệp bá vương của họ Tào . Chợt nhiên cũng vui buồn theo những thất bại của người .

                    Ngoài khung cửa sổ, trăng vẫn sáng ....! Tôi chợt buông tiếng thở dài rất nhẹ ...! Hoá ra có lúc tôi tự mang vào mình những mơ ước xa xôi , huyền hoặc ...

                     
                    Chợt nhiên thèm trở về cái thời chiến loạn, cái thời của 2 ngàn năm trước, để làm một kỵ binh của ....người ta .. ! Để niếm mùi thắng bại và cận kề giữa sự sống và cái chết trong gang tấc ...!
                     
                    Khờ ơi ...! Tôi cười với chính mình, với trăng ....và cả với trang sách ...!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2013 16:33:02 bởi diên vỹ >
                    #85
                      diên vỹ 10.05.2013 15:40:10 (permalink)
                      Tựa như mây trời ...

                      Tôi chỉ mở nhạc lên khi trái tim tôi đau nhất . Thường trong những lúc đó, âm nhạc làm tôi dịu đi phần nào nỗi đau khó tả , cái đau mà nói ra thiên hạ sẽ cho rằng mình dại, còn nghĩ đến thì quả thật quá dư hơi ... nhưng quả thật nó vẫn hiện hữu, vẫn đôi lúc giày xéo trái tim không biết lớn nhỏ ra sao của tôi .

                      Tôi cũng chỉ mở nhạc lên khi tôi không thể nào ngừng suy nghĩ về một gã ...vô tình đi ngang qua trong trí tôi của một thuở rất xa xưa ..... Nhưng làm gì có vô tình chứ ! Hằng bao nhiêu năm, hắn vẫn ở đó, vẫn bình bình an an nằm sâu tận trong tiềm thức của tôi, để những lúc rảnh rỗi hắn lại hiện về khiến tôi chỉ biết ngồi thừ ra nhìn nắng gió ...!Để rồi tôi chợt thở dài, tự hỏi " Không biết bây giờ hắn ra sao ? Chắc lại vui đùa cùng bè bạn, và vô tâm đến nổi không h biết tôi đang nghĩ về hắn ...!"

                      Tôi nào có yêu hắn chi đâu, chỉ là những cái thứ cảm giác đã xảy ra một lần thì mình không tài nào tìm lại được ở bất cứ nơi đâu hoặc ở trên bất cứ một ai . Có lẻ tôi luôn luôn thích cái trạng thái lơ lững đó, chỉ cười nói vu vơ để rồi nghình trùng xa cách mà chẳng hiểu được lòng dạ của người ta như thế nào, để những lúc chạm phải nỗi buồn, đôi tròng mắt tôi lại rưng rưng lệ ..., những giọt lệ như muốn tràn ra, như chẳng thành hình đó cũng vô tư tới nổi không hiểu là vì sao nó tự dưng rơi ...

                      Điệu nhạc tôi nghe hoài không chán là "love story " dĩ nhiên, chỉ tiếng réo rắc của âm thanh trầm bổng, chỉ điệu du dương lúc ngân dài, lúc vút cao ...vậy mà khiến trái tim tôi cũng bồn chồn khó tả ....không hiểu sao mỗi khi nghe đoạn đầu của bản nhạc là tôi lại liên tưởng đến một người đàn bà tóc chảy dài, ngồi yên lặng bên khung cửa sổ để ...đôi mắt dõi ở tận phương trời xa, để gợi về kỷ niệm rất xưa , một quá khứ không có đoạn kết ....

                      Đôi lúc trong lòng tràn dâng những nhớ thương da diết, tôi cũng nghe đôi câu hát của một nam ca sĩ nào đó, mà có khi tôi chẳng biết đến tên, chỉ biết chất giọng trầm bổng mà khi nghe qua tôi đã gom bản nhạc đó bỏ ngay vào trong playlist của tôi . Tôi nhớ năm xưa, khi vô tình chạm phải nỗi sầu của hắn, tôi im lặng thở dài ..nghe bải hát : "Yêu lại từ đầu " do Khắc Việt trình bài ....

                      Lời của bài hát cứ như là lời nhủ thầm của hắn, có lẻ tôi mong được thế nên nghe đi nghe lại đến hằng trăm bận mà vẫn không dứt được :


                      "Em ơi ! Hình như chúng mình
                      Đã hết yêu nhau mất rồi
                      Tại vì sao em hãy nói đi
                      Hay vì anh vô tâm hững hờ
                      Nên vô tình đánh mất hai ta"


                      Phải, có lẻ hắn và tôi từ chổ thân thiết, đi đến vô tâm và hững hờ mà chẳng hay, để rồi tôi và hắn lao vào đời mà quên mất nhau , như vô tình, như hữu ý ....

                      Khi nghe đến đoạn :

                      "Rất khó để đến với nhau
                      Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình"


                      Chợt nhiên khóe mắt tôi lại đẫm lệ . Giữa con người và người với nhau rất khó mà đi đến mức độ gần đến nổi tưởng ta cứ là mình, mình cứ là ta trong tư tưởng, ý nghĩ cứ hoà quyện vào nhau, nhưng chợt một ngày nhìn quanh một mình, hắn đã không còn thì lòng không thể không bật khóc . Khóc cho một thứ cảm tình vô hình mà hắn và tôi cứ lơ lững giữa nhân gian này , cứ tự ràng buộc vào nhau đến độ tưởng chừng ở nơi xa nào đó , không phút giây nào hắn chẳng có tôi, và chính trong tim - trí của tôi, lại không có phút giây nào hắn chẳng hiện diện ....

                      Không biết như thế có gọi là yêu không ? Tôi, từ một cô gái thất thiểu vì đời, chán ngán những cuộc tình qua vội, chẳng thiết gì đến cuộc sống kim tiền ...mặc nhân gian phó thác ...để rồi khi gặp hắn, tôi mới biết mọi thứ muộn màng, ước mơ về một tình yêu sâu đậm của tôi cũng tan vỡ .....Để rồi tôi lại chạy bỏ lấy mình, lao vào cuộc đời thực tế, để tự tay ký cho mình một gánh nặng mà mỗi khi một mình tôi lại không khỏi sót xa ...

                      Cuộc sống là thế ...cảm tình của con tim là thế ..., khi nó đầy đủ, ấm cúng thì lại là lúc mình chán nản bỏ đi ...tưởng có thể khoả lấp được tâm tư mình, nhưng càng ngày càng rối bời ..., càng ngày càng hoang mang , lơ lửng .....

                      Ai mà không biết mây tụ hạt thành mưa, ai mà không hay sông xuôi dòng ra biển ...vậy đó, tôi lại cứ thích ngược dòng tìm kiếm ....để lời của bản nhạc lại cất lên ..:

                      "Mình tạm chia tay nhau nhé em
                      Để ta biết được có yêu nhau không?
                      Mình tự cho nhau hai lối đi
                      Để xem quãng đường của ai xa hơn...
                      Thời gian sẽ nói lên tất cả
                      Nếu ta còn yêu sẽ quay trở về...
                      Thì lúc đó hai ta sẽ cùng mở rộng trái tim...
                      Và cùng cho nhau....
                      Yêu lại từ đầu"


                      Trời ạ, làm sao tôi biết được là mình có yêu nhau hay không ? Tôi chỉ biết lần gặp lại hắn cách đây không lâu, mà tâm tình tôi xáo trộn . Tôi có một cảm giác chỉ cần được nghe thấy hắn cười nói, với tôi bao nhiêu đó đã là quá đủ . Hắn thì cười cười nói với tôi như tự nói với bản thân : " - Kỳ nhỉ, không gặp nhau lâu thế, mà không có cảm giác xa nhau ..cứ tưởng mới vắng em hôm qua ! "

                      Hắn nói, tôi nghe ... mà  đôi giọt nước mắt cứ tràn ra mi, lăn dài xuống má, chạm môi tôi mặn đắng ...... ...! Phải , đúng là cứ tưởng như hôm qua, bao hờn giận ngày xưa, bao suy nghĩ nông nỗi của tôi lúc ấy dường như không từng có ....!

                      Thế rồi hắn lại xa hút, lẫn sâu vào đời thường, tôi lại một mình với bản nhạc ấy, với ước mơ mà tôi biết, kiếp này cũng chẳng thể có được, dù chỉ ngồi bên cạnh để nhìn thấy hắn cười nói với đời ....cũng không !
                       
                       


                      diên vỹ
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2013 16:04:45 bởi diên vỹ >
                      #86
                        diên vỹ 11.07.2013 12:49:18 (permalink)
                        Ngồi với đêm, nghe tiếng mưa, chợt nhớ về biển ....

                        Biển vẫn còn đó, vẫn êm đềm , vẫn dữ dội ...

                        Ngang qua hộp thư rất cũ, đọc câu nhắn gởi .......

                        Cái nhớ chợt ùa về ....! Tôi khẻ gọi "biển ơi ..! Nhớ ..."

                        Tôi nghĩ dù sau này có sống đến 100 tuổi đi nữa, thì cái nhớ về biển vẫn không phai trong tôi ...

                        Có đôi lúc tôi nghi ngờ rằng bản thân mình đã ngộ nhận quá nhiều trong tình yêu ..., (Thiên hạ gọi đó là tình yêu, còn tôi ..tôi nghĩ đó chỉ là sự ngộ nhận ...., bởi vì rốt cuộc thì chúng ta có còn gì lại đâu ...ngoài sự cứ tưởng.... lại hoá không)

                        Nhưng với Biển, dù có ngộ nhận đi chăng nữa, tôi vẫn thấy  nó ngọt ngào đến lạ . Khờ lắm không khi tôi thật sự chấp nhận dù cảm giác lúc đó có thật hay không ..., tình u của tôi với Biển vẫn rất thật ....

                        Biển dữ dằn, mà tôi nghe thật êm dịu làm sao ...

                        Còn Hắn, không biết có thèm nhớ Biển như tôi đã nhớ hay không ? Không biết có còn lang thang trên biển nhiều lần để tìm lại tia mắt mà  hắn đã bỏ quên nơi đó ...

                        Biển ơi, hắn có nhớ mi không ?

                        Còn tôi ....? Bao giờ mới có thể quên Biển đây ?
                         
                        biển vẫn ngọt ngào trong ký ức phải không
                        và anh vẫn cùng đời sống vội
                        bên nhau, biển không nói
                        chỉ dịu vàng vỗ nhẹ dòng thương

                        bao mùa thu trôi, biển vẫn còn vương
                        trong giấc ngủ có khi là mộng đẹp
                        và anh vẫn ngang qua đời gượng ép
                        có bao giờ ta tìm lại biển hay không ?
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2013 12:59:06 bởi diên vỹ >
                        #87
                          diên vỹ 12.07.2013 06:08:53 (permalink)
                          Thấy dạo này lười viết, nên tối qua trước khi đi ngủ, tôi đã cố gắng viết vài hàng ...với những người mê chữ nghĩa, ghiền cõi ảo hư như tôi thì viết cũng là một niềm vui ....

                          Thế nên tôi viết ...!

                          Sáng ra, tôi mở máy lên thì nhận được tin nhắn của anh, may là tôi không bưng ly cà phê lại máy như thường lệ, nếu không chắc đã đổ đầy ra bàn.

                          Offline của anh :

                          - Em lại nhớ thằng nào chết đuối ở biển hả ?

                          Đọc xong tôi không khỏi cười nghiêng ngã  ....Thiệt tình . Người ta lãng mạng thế mà anh phán cho một câu ....muốn quánh ghê .

                          Tôi rất lười email, đại khái lười đủ thứ ........Nên một năm may lắm tôi gặp lại anh đôi ba lần ....vậy mà dòng đôi cứ điềm nhiên trôi đi ...anh và tôi chắc cũng chẳng có gì thay đổi ...có lẻ ai cũng đang chờ một ngày cuối của kiếp người ....
                          #88
                            diên vỹ 04.08.2013 17:05:05 (permalink)
                            không nhớ là nguyên tuần rồi hay nguyên cả tuần này ...mà hình như ngày nào trời cũng âm u ...buổi sáng cứ như buổi chiều .. ...

                            ngó lên trời cứ tưởng tay mình đã chạm tới mây ấy ...!

                            và những cơn mưa thật dai, thật dài rớt xuống ...!

                            có lúc tôi đi trong những hạt mưa lưa thưa rồi ào ạt kéo đến  ... chợt nhớ ...chợt thương ...

                            nếu có ai hỏi là tôi yêu thích cái gì , hờn ghét cái gi ... ...

                            thú thật tôi không biết trả lời sao cho vừa lòng mình cả ...

                            sao tôi thấy nắng cũng đẹp

                            mà mưa cũng dễ thương ...

                            #89
                              diên vỹ 10.08.2013 16:56:23 (permalink)
                              Tôi và bạn, trăm năm gặp lại một lần ..., ý tôi nói là rất hiếm khi gặp ...vậy mà cũng ngồi chuyện trò nguyên một buổi ....
                              Thiệt ra, giữa cuộc sống này ..khó có thể tìm được một sự đồng cảm ...vậy mà trời xui đất khiến ...bạn kể lại những hối tiếc thời qua, tôi kề về những nỗi ấm ức  của cái thời ...chưa biết khôn dại ...cái thời, hẹn hò mà chỉ nhìn nhau, bây giờ nghĩ lại ...tự mình cũng khó có thể tin điều đó đã xảy ra ...!

                              Cũng đã rất lâu, tôi không ngồi lại cùng đêm để thấy ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ ...

                              Lâu lắm tôi không để tâm mình vào con chữ để khơi dòng ký ức ...

                              Cuộc đời cứ thế bình thản trôi, để đôi lúc vô tình thấy mình trong gương, đôi sợi tóc đổi màu, đôi vết chân chim nơi khoé mắt ....

                              Nhớ thuở nào đôi mắt trong veo ..., bây giờ chẳng còn tìm thấy nữa ...

                              Nhớ thuở nào chí cao như núi, tâm hiền như bụt ...vậy mà ....Thế mới nói ..tôi rất thích bài thơ "nhớ rừng " của Thế Lữ ....hình như đọc trăm bận vẫn không chán ......

                              Đêm thì vẫn lặng lẻ trôi mặc ai có cùng chung một nhịp ...hoặc ai say sưa trong giấc mộng xa xôi ...
                              Tôi nhớ có lần nhìn ánh trăng trong vắt mà cảm thương cho những ước mơ chưa kịp chấp cánh đã tan ...
                              Vậy mà bây giờ nhìn vầng trăng khuyết tôi lại thấy cái đẹp lung linh huyền ảo của đêm ...
                              Những cái được mất của đời ..có lẻ cũng thế ...! Điềm nhiên như dòng suối ...Thông thả như chiếc lá ngược dòng ...mặc tình nước đẩy về đâu ...

                              Hôm qua lại  nghe mẹ kể chuyện của em ..., tôi chỉ biết thở dài ...lòng người thật mỏng manh đến tàn nhẫn ...nhưng những xúc động của tôi lại không thay đổi được điều gì, vòng tay ân tinh của tôi lại không có để kéo em về đời thường được nữa ....Tôi còn nhớ năm em bị tai nạn, mấy đêm liền tôi không sao ngủ yên được, cứ thấy mình như có phần nào mang lỗi vì đã không chịu quan tâm em nhiều hơn ....nhắm mắt lại, tôi thường thấy hình ảnh bơ phờ của em, với máy tóc bù xù, với gương mặt nhớt nhát , đau khổ ....nhưng rồi em lại hết lần này tới lần khác ......nghe kể chuyện về em, tôi chỉ biết nhíu mày, cố ngăn lai những cảm xúc vô ích của mình ...và rồi buông một tiếng thở dài bất lực ....
                              Nghe mẹ kể chưyện của dòng họ ...tôi lại thấy chán chường cho nhân tình thế thái ...ngán ngẫm cảnh thiên hạ đối nhau ....

                              Đọc những dòng suy tư của anh ..., tôi không hiểu được tâm tư của con người được nữa ....tôi càng thấy mình xa lạ vơi anh hơn bao giờ hết ...có lẻ đó là sự thật, hai con nguời, hai thế giới khác nhau ...anh không cảm thông nổi cho tôi ..và tôi cũng như thế đối với anh ...!

                              Nghe lời chị kể về quê hương, tôi lại ngán ngẫm ....

                              Quay lại với đời hiện tại của mình ...tôi chỉ biết đạp chiếc xe thật nhanh theo chiều gió, để tận hưởng cái cảm giác sảng khoái, thơi thới của trời mây, cây cỏ ...những viên sỏi bên đường không biết có làm ngả tôi không ...Mặc...!

                              Không biết bây giờ bạn có chìm vào giấc mộng xa xôi nào đó không ?

                              Em vẫn bất an ?

                              Chị vẫn đầy lo toan cho ngày mai, cho cuộc sống ?

                              Và tôi ...? Tôi thật sự có còn cảm giác gì không ? Hay đã hoá thành viên sỏi từ  ngày ấy ?

                              Có lần tôi nghe đâu đó 1 câu đại ý là " quốc tịch của tôi là nhân loại " ...

                              Không biết đến bao giờ con người đạt đến cảnh giới tối cao  đó nhỉ, để tôi có thể ca tụng bất cứ một lịch sử nào đó mà tôi yêu thích ........với lòng tự hào của riêng mà không lo phải chạm đến tự ái của bất cứ ai ......

                              Đúng là những ước mơ vớt trăng đáy nước ....!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2013 16:58:03 bởi diên vỹ >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9