đôi dòng ...
Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 123 bài trong đề mục
diên vỹ 15.08.2013 15:41:58 (permalink)
Nhớ ngày xưa, nếu ai bắt tôi phải nghe giọng ca "Tuấn Ngọc " là tôi sẽ nổi giận, và chắc rằng tôi sẽ quánh người đó ngay ...

Vậy mà bửa hôm vô tình liếc anh qua mẫu chuyện ngắn " Những ngày ta biết yêu em ..", và tự dưng search ra được bài hát cùng tên ..nghe thử thì âm điệu da diết ...và tự dưng tôi cũng nghe đi nghe lại thật nhiều lần ...

Lúc đầu là để phân đoạn ca khúc lồng vào khoảng truyện cho phù hợp, ...sau đó thì do lời bài hát khiến tôi bắt đầu có một cảm giác như đang nhớ lại ngày xưa ...nhớ !

Phải, ai mà không có một thời để nhớ ...! 



Đêm nay định edit cho xong chương 23 của truyện tào tướng công ..., vì buồn ngủ wá nên tôi login vào yahoo ....
Đôi câu nói cúa bạn khiến tôi bật lại bản nhạc .......
 
 

lắng nghe tiếng cung đàn, sầu vương vương nhẹ ấm áp trong ý thơ ..

biết đông đến thu tàn ..ngày hôm wa chợt đến như giấc mơ ...
...
"những ngày ta biết yêu em ..những ngày cho thú đau thương ..."

"dìu nhau đi vào giấc mơ ..tìm cho nhau khúc nghê thường ....tìm môi nhau để lãng quên ... ..dù mai ta có xa người .."

ngàn câu thơ chìm đắm đuối trong mắt em ..ước mơ đến bao giờ ..tìm trong tay một thoáng giây ngất ngây ...

gió mang cánh xuân về , sầu bay đi và nước mắt cho lá rơi ..còn đây là ta với người, trong một trời mơ với tình ..cho nhau tiếng  yêu muôn đời ...

dầu rằng không tin có một tình yêu nào đó đến muôn đời, không tin trong thế gian này lại có một thứ tình yêu nhẹ nhàng như mỗi câu từ trong bài hát ...vậy mà ..tôi vẫn thích nghe ..có lẻ đó là một ước mơ ...mà đâu phải ước mơ nào cũng thành sự thật, cũng như bạn bảo với tôi .." ước mơ không có bị đánh thuế ..nên cứ thoả sức mà bày vẽ ..."
đêm nay tôi lại thức khuya ..lại thấy nứa mảnh trăng treo bên cửa sổ ...! Tôi cũng đã thử bước ra bên ngoài để cảm nhận sương đêm ...

trời đêm nay hơi lạnh ...! Ánh trăng mờ mờ càng khiến cho từng ca từ trong bản nhạc thi vị hơn ....! Trái tim tôi tự dưng yếu đuối hơn ..! 

tôi từng mơ ước có một căn nhà ở trên cây thật cao, để đêm đêm mình tôi với sương, với trăng ...và cả không gian yên lặng .....tôi có thể ngồi đó hằng giờ để nghe thời gian trôi ...! Cũng có thể để tìm một ánh sao của riêng tôi ..! Mà dù tôi biết, ngôi sao nào thiên hạ cũng đã mang về làm của riêng ....!

nếu cho tôi một ước mơ ..tôi sẽ hoá mình thành khoảng không im lặng để chìm vào vũ trụ bao la này ...! 
#91
    diên vỹ 20.09.2013 18:16:42 (permalink)
    Từ ngày biết có chú lo cho mẹ, nên đám con của mẹ hình như cũng ít gặp mẹ hơn. Mà không, hình như chỉ riêng tôi ít gặp mẹ . Nhưng rồi chú cũng bận, mấy đứa em rồi cũng bận với cuộc sống . Mẹ lại phone cho tôi , nhìn đồng hồ mới 6 giờ mấy sáng ...

    Tôi có tật rất lười bắt phone . Nhưng nhớ lại lần trước nếu tôi lười thì vụ mẹ bị phỏng tay đã khiến tôi hối hận . May là hôm ấy tôi không lười . Mở điện thoại mẹ vừa nói, vừa cười :

    - Rảnh không, về thăm mẹ !

    Tôi hỏi thì mẹ bảo :

    - Về đọc tên bác sĩ cho mẹ, rồi gọi hẹn, chân mẹ đau .

    Tôi mắc cười, chọc mẹ :

    - Trời ạ, tên bác sĩ thì mẹ đọc cho con chứ, mắc gì con  chạy xe mấy chục phút chỉ để ngó tên ổng .

    Mẹ là vậy, thường diện trăm lý do .... rất ư dễ thương ...!

    Tôi rất ngán đi bác sĩ . Lần trước vụ mẹ phỏng tay, tôi đã đi suốt một ngày . Thật ra chờ bác sĩ cũng ok thôi . Cái khổ là tôi không thể chịu nổi khi đói bụng . Mà bỏ mẹ đó thì lại không đặng, bởi mẹ không biết tiếng anh .

    Hôm nay cũng thế, tôi lại đói meo . Đói đến run luôn . Mẹ hay chọc tôi :

    - Nạn đói mà có thì con là người chết trước !

    Đành chịu ! Tôi nhớ năm tôi vừa ra trung học cũng thế, bị đụng xe cái rầm cũng vì quá đói ! Lúc ấy tôi đang từ chổ làm láy xe qua trường học, nhưng đói quá, định quẹo về nhà ăn cơm, bởi trường gần nhà ..thế mà hong biết tôi chạy thế nào đó mà chiếc xe đằng trước ngừng để quẹo trái nhưng tôi không thấy . Cứ đâm thẳng vào nó , khiến khói ở đầu xe tui nghi ngút ......

    Mẹ biết tôi hay đói, nên cũng mang theo bánh kẹo để trong túi xách cho tôi . Bảo vừa đợi vừa ăn . Nhưng tôi lại có thêm một tật xấu nữa là không thể chịu nổi cái mùi trong phòng khám bác sĩ, đừng nói chi đến chuyện ngồi đó ăn . Thế là đành chịu đói .

    Vừa ra đến xe, tôi khiều mẹ :

    - Làm ơn, cho cục kẹo, đói quá !

    - Đói mà ăn kẹo gì, hay là ghé nhà hàng đi ?

    - Không chịu, con muốn ăn kẹo !

    Nói xong tôi cũng bậc cười . Sao bỗng nhiên mình biến thành con nít thế trời ạ ! Chịu không nổi mình luôn .  Mẹ tôi có lẻ vẫn luôn nghĩ tôi là con, nên bà không thấy lạ . Vẫn khăng khăng bảo :

    - Để bụng xíu ăn, chứ ăn kẹo chút sao ăn cơm ?

    Mẹ ác thiệt ..! Người ta đói muốn chết, muốn măm măm xíu mà cũng hong cho . Nhưng tôi lại dở tính con nít, mẹ lại thò tay vào túi xách lấy kẹo ra cho tôi ...!

    Xỉu luôn, già cái đầu còn làm con nít nhỉ .

    Viết đến đây, tự nhiên lại nghe đói ! 
    #92
      diên vỹ 21.09.2013 13:50:17 (permalink)
      Suốt ngày hôm nay mưa tầm tả, có khi mưa râm râm, có khi lại ào ào ...

      Mỗi lần mưa tôi thường chạy ra đứng ở hiên để ngắm....

      Hơi xí xọn thật, nhưng biết sao giờ , cũng tại ngày còn bé, nghe mẹ kể lại lúc tôi khoảng 2-3 tuổi chi đó,  có lần trời mưa, tôi ào chạy ra ngoài sân, nghe mẹ kể là tôi té một cái u cả đầu nên từ đó  hễ mưa là mẹ không cho tôi thò chân ra ngoài .

      Lớn lên xíu thì mẹ lại cấm biệt không cho chị em chúng tôi chạm mưa . Giận ghê ! 

      Nên bây giờ hễ nghe mưa là tôi rất thích .

      Mấy nay khí trời dễ chịu, tôi đứng ở hiên nhà, tựa vai vào vách mà nhìn xa xa ...phải công nhận một điều cái khoảng không bình yên đến lạ ...Những hạt mưa lất phất, đều đều rơi xuống khiến cho tôi có một cảm giác khó tả nổi ..như rất vui, như rất thiết tha với mọi thứ xung quanh ...tôi chẳng hiểu nổi ....! 

      Nhưng mưa gió cuộc đời thì chắc hẳn không êm ả rồi ..!

      Tôi lại chỉ biết thở dài ..(thở dài đã là một gia tài rất của riêng tôi rồi đó ..hihihi )

      Chiều trò chuyện với nhóc, nhóc khiều hỏi :

      - Cưng xem " đại chiến xích bích " phần hai chưa ?

      - Phần một chưa thèm xem nữa kìa .

      Nhóc chắc muốn chọc tôi, nên thêm :

      - Có Lương Triều Vỹ mà sao cưng chưa coi ?

      - Chính vì có chàng nên tôi hong muốn coi .

      - Nhóc mê hắn mà ?

      - Ừ,  nhưng ổng đóng vai Chu Du mới ức !

      Ngưng một hơi, tôi lại tiếp :

      - Chu Du chính là người khiến Tào Tháo đại bại ở trận đó, đi cả vào lịch sử luôn, còn nữa ..mí chục vạn quân tơi tả chứ bộ ..hic

      Tôi biết là chắc bên kia máy nhóc cười lăn lăn ra rồi , vì nhóc đưa cái icon cười bò lăn ra nên tôi nghĩ nếu hai đứa ngồi đối diện, nghe tôi phân trần chắc nhóc lăn ra thiệt á . Tôi hỏi nhóc tiếp :

      - Thế cưng coi rồi à ?

      - Uh

      - Hay hong ?

      - Hong

      - Trận chiến lịch sử sao lại hong hay ?

      - Phim xạo quá á !

      Nhóc lại thao thao kể về những chi tiếc được đạo diễn "xạo " . Xong nhóc phán một câu :

      - Cưng mà coi , cưng ức chết á !

      Còn phải nói, nghe nhóc diễn tả lại thôi mà tôi còn thấy ấm ức á !

      Như bửa đang đọc đến đoạn Tào Tháo dẫn thủy quân xuống wánh Tôn Quyền ..., thuyền bè giăng hàng , đêm thì trăng sao soi xuống mặt sông khiến chàng chạnh lòng ngâm lên một loạt thơ ...

      Cái này lại khiến tôi ngơ ngẩn ...vừa đọc vừa cảm . Chia sẽ cùng chị, chị la tôi :

      - Thôi đi cô hai, tất cả cũng do ngòi bút của ông tác giả tự biên tự diễn thôi .

      Thấy mà ghét . Ai hong biết là chuyện đó, nhưng cho người ta hoà nhập một xíu với nhân vật  á . Bà chị làm người ta buồn hiu .....dẫu là chuyện của mém 2 ngàn năm trước chứ có bao xa đâu á !

      Đôi lúc tôi cũng lãng đến thế ! Nhưng lại có sao !

      Bên ngoài vẫn còn mưa á ! Đêm thật bình yên ....Còn ..tôi ?
      #93
        diên vỹ 22.09.2013 18:11:52 (permalink)
        Từ mấy ngàn năm trước, đến mấy ngàn năm sau tôi mới vào fb ...tại quên .

        Anh nhắn gởi :

        - Nhóc, khoẻ không ?

        Đọc xong, tôi cười trừ, chui ra !

        Đúng là có đôi lúc chẳng biết mình khoẻ hay không, vui hay buồn ...phiền ưu hay hạnh phúc . Thật ra những cụm từ đó nó xê xích với nhau, và ranh giới của nó cũng khó thể phân biệt được, chí ít với riêng tôi .

        Tất cả mọi việc đều phải nhìn về mọi góc độ , cái này mới phiền á !

        Ở góc độ của tôi, tôi ok .

        Nhưng ở người khác, tôi hơi phiền ....!

        Ở anh, tôi hoá ra ưu tư

        Ở chị, tôi ... lãng xẹt ...

        Và cứ thế ...!

        Mùa này khí trời dễ chịu thật. Đêm thì gió mát, trăng thanh . Ngày cũng dịu dàng hẳn ra ... Hôm trước mưa, hôm sau trời trong, nắng đẹp . Cây cỏ mém vào thu nên cũng hiền hoà hẳn ra, chứ không như mùa đông sơ xác, hay mùa xuân quá rực rỡ ...

        Sáng dậy sớm với ly cà phê nóng hổi ...

        Hương cà phê dễ khiến tôi say ..

        Say chữ ...

        Say thơ ..

        Say cả những điều rất ảo ...(Mà trong thế giới ảo thì ai là người tỉnh ...nhỉ ? )

        Để rồi thèm viết một điều gì đó, nhưng nhìn quanh, mọi thứ đều bình yên , lặng lẽ ....Tôi chẳng còn gì để viết, chẳng còn gì để ......

        À còn chứ , tôi còn tiếng thở dài .... !
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 19:59:19 bởi diên vỹ >
        #94
          diên vỹ 22.09.2013 18:37:13 (permalink)
          Em gái gắn mấy cái hình xí xọn trên fb, phone nhắn tôi vào lượm .

          Tôi không thích fb cho lắm . Nhưng dùng để chơi game thì tuyệt nhất . 

          fb chơi game thì tôi đúng là vào rất thường xuyên . Bởi đơn giản, chúng tôi chỉ add nhau để nhận mấy phần thưởng trong game . Và vì dùng để chơi game, nên tôi cứ vô tư add cả trăm người lạ vào thoải mái. Còn fb tạo để cho em gái nhắn tin thì tôi quên mất . 

          Loay hoay một hồi, tôi cũng vào lại được, add thêm vài chị bạn mà ngày xưa cũng như ngoài đời tôi đã quen biết . Nhìn tới nhìn lui, một tên nọ, cái avatar hình của một nhóc tì bé xíu, tôi cứ tưởng như quen, nhưng rồi tôi nghĩ mãi vẫn không ra tên ai như thế . Nên chẳng thèm để tâm .

          Thêm những ngày sau  tôi vào fb để nhắn tin cho em gái. Ngày xưa em gái hay dùng  yahoo. Nhưng từ ngày fb nổi lên, nhóc chỉ vào đó để message cho tôi . 

          Tôi lại cứ thấy cái "tên " đó vào ra hoài, tôi cố nghĩ xem mình đã add nó hồi nào, và nhất là phải quen ở ngoài mới có trong fb này . Chịu, tôi không nghĩ ra .

          Lại thêm những ngày tiếp sau đó . Cuối cùng tôi tò mò, click vào ...Xong xỉu nhiều tập như chị H. thường trêu tôi .

          Tôi click vào tên đó và message :

          - Trời ạ, hoá ra tên này là cưng đó hả ?

          Nhóc em trai của tôi gởi message lại:

          - Sư phụ ạ, chứ sư phụ tưởng là ai ...?

          Vì thói quen hay quên của tôi , nên em trai thường gắn hai chữ " sư phụ " cho tôi, hoặc cho bất cứ một ai trong gia đình cũng như bạn bè mà hay lỡ làm những chuyện lãng xẹt, vô lý ....như tôi đã quên fb của em . Mắc cở quá, tôi tìm lý do để vớt vác ...

          - Ai mà biết,  sao khi không dùng tên này ....? Mà chị đã add cưng khi nào, sao chị không nhớ dạ ta ?
           
          Em trai gởi cái icon cười hô hố thấy mà ghét, rồi em message ...

          - Cái tên này hả, ừ dài dòng lắm ....

          Nói đến đó, em log out ....và tới tận hôm nay tôi vẫn chưa biết được cái lý do dài dòng đằng sau cái tên kỳ cục đó . Nhưng em trai lại đi kể hết cho mẹ và mọi người nghe . Dĩ nhiên hôm gặp mẹ, tôi lại bị một trận chọc quê . Vốn tôi hay quên, quên mọi thứ một cách không lý do và vô cùng lãng xẹt, nên những chuyện tương tự thường hay xảy ra ...và lại khiến gia đình chọc tôi một trận ...!

          Hôm bửa em trai tới nhà, nó lại nhìn tôi cười cười ....thấy mà ghét .
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 18:46:20 bởi diên vỹ >
          #95
            diên vỹ 08.10.2013 22:39:59 (permalink)
            Thật không còn gì phỉ sức hơn là ngồi hằng giờ  bàn  chuyện kim cổ với một người bạn .

            Chuyện thời xuân thu, sang chiến quốc, tam quốc, thời ngũ hồ thập lục quốc ...và chạy dài suốt theo dòng thời gian lịch sử của ta -  người ....!

            Kết cuộc ta mệt lã, người chắc đói  meo ...! Lãng , nhưng vui ...! Thời bình là vậy chăng ....? Nhưng bình yên từ chốn nào nhỉ ..Từ trái tim ta, hay cõi lòng anh ? Hay thiên hạ vẫn náo loạn lên từ thuở hồng hoang ?

            Anh lên án những cuộc chiến tranh đẫm máu đông tây,  những mưu mẹo của chính truờng nghiệt ngã...Ta cười cười triết lý ..bảo ....:

            -  Hoà bình phải lót đường bằng xương máu í mà ..! Trong mấy phim đề tài chiến tranh mở đầu như vậy hoài ...

            Mệt, ta tỉ tê cùng anh :

            - Thời xưa, người ta dùng trăng làm đèn đọc sách mà nên bật anh tài .. , thời nay ta cắm đầu vào google đọc một hồi hoa cả mắt, chẳng phân biệt được thật giả nữa ...vì ai cũng có thể viết, mà sự thật thì đố ai biết như thế nào .

            Anh gật gù cười chọc ....ta lại ước tiếp :

            - Giá như thật sự có một cổ máy thời gian nhỉ, để mình quay về xem lịch sử như thế nào ...! Thường sự thật làm con người ta ngỡ ngàng ....không biết đằng sau bức màn lịch sử đó có khiến người ta phát hãi không ?

            Ta lại gật gù triết lý với anh :

            - Thời đại nào cũng từ hưng thịnh đến diệt vong ...hoặc ngược lại ... vỏn vẹn không ít thì nhiều cũng khoảng 300 năm .....hong biết đất nước mình .....sao nhỉ ...?



            - Biết đâu lúc đó mình lại vừa mới ra đời, cất tiếng khóc chào thời thanh bình thịnh trị ...

            - Robot trị thì đúng hơn nhỉ ...!

            Thoáng một cái, ông mặt trời đã đi qua nửa vòng trái đất ...! Không khí yên tịnh của đêm tan nhanh ..., mà trang sử của kiếp người vẫn còn cho ta nguyên một dấu hỏi . Sự thật là thế nào nhỉ ...?

            Đố ai mà biết được ...! Đành thôi xếp lại .....hôm nào hăng say, lại cùng bàn luận chuyện cổ kim cho thoả một kiếp tầm thường ...!

            Haizzzz

            Đúng là tầm thường không thể tưởng ...!

            Có phải kiếp người là cầu được trạng thái "tầm thường " không ?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2013 23:05:57 bởi diên vỹ >
            #96
              diên vỹ 28.10.2013 23:06:11 (permalink)
              cuộc sống muôn màu ...

              thế gian rộng lớn ...

              haizzzz biết là bao nhiêu tiêu chỉ, kế hoạch , dự định ...và thêm những mơ ước bày ra nữa chứ ...

              vậy mà đôi lúc, vẫn cảm thấy mình đang ở tận cùng vực sâu của nó .

              anh ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi thừ ra nhìn tận đâu đâu qua khung cửa sổ, và dòng nước mắt chực như muốn rớt ...nhưng không rớt nổi ...

              tôi hỏi anh :

              - buồn cũng không được sao ?

              - lý do ?

              đến đây, tôi chợt không biết phải nói gì, giải thích ra làm sao cho đúng .

              người ta có thể đổ lỗi cho những người - vật xung quanh cho cái buồn của mình, hoặc cũng có thể quay ngược lại tự trách bản thân .

              còn tôi ? 

              tôi nên trách và đổ lỗi cho cái chi nhỉ ? 

              những lúc ấy, tôi chỉ biết im lặng ...hình như chỉ có nỗi lặng thinh là khiến tôi vừa lòng với tất cả ....nhưng cho dù tôi có tự vừa lòng đến thế nào đi nữa thì vòng quay của cuộc sống vẫn cứ phải quay ....phiền ưu dù không muốn thì nó cũng vẫn ở đó ..........haizzzz ..lại chỉ biết thở dài ......vậy mà bửa hôm đọc bài sưu tầm của bà chị bảo con người sẽ sống tới 150 tuổi mới ghê đấy chứ ...! Tôi những tưởng 60 năm cuộc đời đã như là quá dài ....150 có phải phiền bất tận hay không nhỉ ?

              nếu như tôi không thích điều chi hết thì tính sao ?
              #97
                Ct.Ly 28.10.2013 23:25:15 (permalink)
                #98
                  diên vỹ 03.11.2013 23:18:09 (permalink)
                  Ct.Ly


                  Nếu như ai cũng nói " không thích " gì hết thì khg còn ai ngồi mơ mộng, làm kế hoạch cho tương lai và ..nhiều nhiều thứ lắm

                  và cũng như trên thế gian này sẽ khg còn bốn mùa nữa ,

                  vậy chán khg đâY ????



                   
                  chị Ly 
                   
                   


                   
                   
                  Lòng tôi thì rối bời vì những chuyện đáng lẻ không nên gặp phải , mà cuộc sống thì ôi thôi có lắm chuyện, nhiều khi chẳng liên quan gì tới mình mà nó cũng xảy ra gọn ơ . Xảy ra như là chuyện đó mình phải gánh phần trách nhiệm, đôi khi còn bị cho là lỗi do mình nữa ấy chứ . Tôi thì chỉ muốn một cuộc sống bình thản, để mình còn ngắm mưa, nghe gió (rảnh ghê :) ) ...Nhưng có lẽ ...mà thật sự thì không thèm nhắc đến những cái phiền toái ấy, chỉ biết tôi rất luời vào IM, thấy offline của hắn ...tôi cũng tò mò xem hắn có chuyện gì mà cứ nhắn offline , câu đầu tiên tôi hỏi :
                   
                  - Tìm V chi …
                   
                  - V đi đâu ?
                   
                  -  Đâu có đi đâu, chơi game thôi, chơi game thì không vào yahoo .
                   
                  Trả lời xong, tôi cười toe toét, bởi tôi biết, hắn thế nào cũng la toán lên . Quả thật hắn nói :
                   
                  - Chơi game gì tới mấy trăm năm ?
                   
                  Uh tôi lại cười ! Thật sự thì tôi lười, thiệt là rất lười đấy . Than thở một hơi, hắn ngừng, chắc là mỏi tay, xong hắn tiếp tục gõ :
                   
                  - Hic, V coi hình con bé này nè …sao khi không tui tự nhiên mê nó ..!
                   
                  Hắn vừa than, vừa thảy qua cho tôi hình một con bé trời ơi ...trẻ !
                   
                  Tôi nghía xong phan cho hắn một câu ?
                   
                  - Kiếm chi mấy con bé trẻ này rồi than !
                   
                  Hắn tự thú là nào mình mê muội, mình hơi bị dở hơi, mình v.v.v. Hắn bảo :
                   
                  - Con bé thiệt không đẹp hén, mà không biết tại sao tui lại ….?
                   
                  Tôi chọc hắn :
                   
                  - Thôi ráng nào, chuyện cũng thường, mê đàn bà con gái là chuyện bẩm sinh,, không có tội, cố lên nào ..!
                   
                  Khuyên hắn xong tôi cũng thấy mắc cười !
                   
                  Hắn được người, được tính, chỉ có cái tội là quá đàng hoàng . Tôi có lần bảo hắn nên dữ dằn hơn, nên tệ bạc hơn thì con gái mới mê .
                   
                  Hắn trách tôi cho lời khuyên chi mà quá ư dung tục, theo kinh phật là thì là ý niệm xấu đó . Hắn than thở xã hội này tệ quá , ai ai cũng chỉ có thấy tiền .. tôi chưng hửng hỏi :
                   
                  - Có xã hội nào mà không cần tiền, cưng đi lật lại lịch sử đi ..ít ra bây giờ người ta còn văn minh hơn đấy , chứ ngày xưa mạng người thua cả cọng cỏ .
                   
                  Hắn hỏi lại, tôi bí quá, đem chuyện mình đang đọc ra làm minh chứng :
                   
                  - Thì cưng cũng biết đó, thời phân tranh, mạng người có là gì, 70-80 vạn đại quân Viên Thiệu trong trận Quan Độ và Tào Tháo trong trận Xích Bích còn nướng sạch trong tích tắt . Nên cưng phải thấy thời nay đúng là được an ủi hơn chứ .
                   
                  Chắc bên kia màng hình hắn muốn đập tôi một trận hay sao á , mà chỉ gõ ra cái mặt méo xẹo thêm cái đỏ ngầu, lửa cháy .
                  Hắn có vẻ gắt :
                   
                  - Tui đang nói chuyện xã hội mà mắc mớ gì tới chinh chiến
                   
                  - Xã hội í à ...à thì xã hội, mà đọc mấy tin bên VN kinh dị quá, giết người sao không dùng súng mà dùng dao, đau thí mồ !
                   
                  Hắn có vẻ bực, bảo :
                   
                  - Cô hai, mắc mớ gì lại có chém giết trong này, tui đang nói đến gia đình ấy !
                   
                  Tôi cố gân cổ bào chữa :
                   
                  - Thì chém giết sinh ra từ gia đình í mà …, gia đình thì có tinh cảm, mà tinh cảm loạn xà ngầu thì gây hận thù chém giết !
                   
                  - Kinh dị thế ..chứng minh đi !
                   
                  Tôi lục lại ký ức, kể vài mẫu chuyện loạn xà ngầu . Hắn nghe xong đưa thêm cái mặt méo hơn .
                   
                  Hắn có biết đâu bên này lòng tôi thì rối bời , phiền toái của đời thường đúng là không dễ chịu tí nào !
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2013 02:12:32 bởi diên vỹ >
                  #99
                    diên vỹ 04.11.2013 23:28:49 (permalink)
                    Tôi đang loay hoay nghe lại đoạn audio vừa mới thu do lệnh của "sư tỷ " ban xuống ...bắt tôi phải thực hiện ...với lý do chị không thèm đọc chữ nữa, mà chỉ muốn "cưng " đọc audio cho nghe ... Oai không ?

                    Thấy truyện cũng không dài cho lắm, nên tôi cũng "lĩnh lệnh " của chị ngay .

                    Tôi mở IM lên chuyển chương 1 cho chị, bởi tôi đọc nhưng vẫn chưa lồng nhạc vào , mà nghĩ chắc từ nay lười luôn vụ lồng nhạc quá ...

                    Thấy hắn online, tôi hỏi :

                    - Chưa ngủ à ...!

                    Hắn gõ một dòng chữ mà ..đọc xong tôi thèm quánh ghê :

                    - Tui chẳng thích nghe truyện audio ...!

                    - Uh biết ..!

                    - Nhưng có thể cho tui nghe thêm một truyện của V đọc để ru tui ngủ không ? Hôm qua tui nghe, hong biết sao tui lại ngủ ....

                    OMG ...! May là tôi không có uống cà fê , nếu không .....máy tôi lãnh đủ rồi ..!

                    Tôi hỏi :

                    - Thế là mỗi ngày, cưng muốn tui ru cưng ngủ à ..?

                    - Đại khái thế ..!

                    - Fan kỳ cục !

                    - Làm ơn mà !

                    Thấy hắn thành thật đến phát ghét, nên thôi tôi cũng chẳng chấp làm gì . Gởi cho hắn một link truyện cũ , dù sao cũng đã đọc rồi, người nghe ngủ hay không chẳng liên quan tới tôi ...nhưng tôi không quên tỏ ra lòng tốt vô đối của mình với hắn:

                    - Được, cưng thích ru ngủ thế, tui sẽ ráng siêng đọc cho cưng ngủ . Biết đâu nhờ lòng tốt này mà sau này tôi được phúc !

                    Hắn gởi icon cười lăn lăn, biết mất sau màn hình !
                     
                    Tôi cứ tưởng danh hiệu " dễ ghét có hạng " là của tôi chứ, không dè hắn cũng có hứng thú...!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2013 23:40:26 bởi diên vỹ >
                    diên vỹ 06.11.2013 00:21:30 (permalink)
                    Hắn hỏi tôi :
                     
                    - Tình yêu là gì V nhỉ ?
                     
                    Qua khung của sổ, tôi thấy bầu trời ngày thu ảm đạm thật.
                     
                    Thật sự tôi không biết phải trả lời sao cho câu  hỏi của hắn, mà tôi nghĩ, hắn cũng chẳng cần chi một câu trả lời . Nhưng tôi cũng gõ :
                     
                    - Có lẽ nó là một cảm giác rất mãnh liệt, khiến người trong cuộc ngu muội đi, cả lý trí cũng nhường chổ cho con tim tung hoành ..! Mà một khi con tim không được sự dìu dắt của lý trí thì hình như hơi điên khùng ...phải không ?
                     
                    Nói xong, tôi vẫn nghĩ mình không sai . Tình yêu tôi đã chạm nó bao giờ chưa , điều đó tôi không biết, nhưng cái ngu muội , khờ dại, và lý trí bỏ quên thì tôi đã từng bị một lần …
                     
                    Tôi và hắn là những sinh vật li ti, nhỏ nhoi không tên tuổi trong cái thế giới bao la vô hạn này ...Nhưng rồi trời xui đất khiến làm sao đó mà chạm phải nhau ...dừng lại nhìn nhau, rồi không biết điên khùng gì đó mà chạy trốn lẫn nhau để mặc thời gian cứ trôi , mà tôi và hắn thì vẫn còn nhìn lại khoảng đời của xưa đó ...Không biết nhìn lại để làm gì, tiếc rẻ chăng ?
                     
                    Hai mươi năm rồi nhỉ ! Con số đó tôi nghĩ chắc chẳng lớn lắm, nhưng với tôi, một người bất cần mọi thứ thì quả thật 20 năm không đơn giản tí nào .
                     
                    Hắn vẫn một mình đơn độc ở đâu đó trên quả địa cầu này . Hắn vẫn hy vọng tìm được một tình yêu đúng nghĩa, để rồi hắn lại nói với tôi :
                     
                    - Không hiểu được V à …!
                     
                    Vâng, đầu óc tầm thường và vớ vẩn như tôi và hắn thì làm sao hiểu được cuộc đời lắm phiền ưu này chứ . Tôi vẫn không bao giờ quên được đôi mắt thật đẹp của hắn, mà tia nhìn của nó như long lanh, nhưng rồi lại cô đơn bất tận. Tôi thấy trong đôi mắt đó có một ngọn lửa như thiêu cháy tôi, nhưng rồi lại cứ như một viên ngọc quí mà tôi ao ước được mang nó về ủ mãi trong lòng của mình và không biết làm sao một người chẳng màng vướng bận như tôi cũng thèm được vướng bận .
                     
                    Tôi dư sức hiểu tình yêu chẳng qua là một cảm giác, có được nó rồi chưa phải là kết thúc mà chỉ  mới bắt đầu đi vào con đường mờ mịt, mà đoạn cuối thường là chỉ một mình đứng lại nhìn ở phía cuối đường kia, hoặc đôi tay chào tạm biệt, hoặc giọt nước mắt đau thương rơi rớt . Tôi và hắn dù có si dại cỡ nào, có tha thiết đến đâu thì đoạn tình đó chắc cũng đã tan rồi ...Nhưng thà vậy tôi nghĩ vẫn còn hay hơn …..
                     
                    Ngày xưa, cái lúc tâm hồn non nớt của tôi cũng bày đặt lập cho mình một chí hướng ..mà không biết ở ngoài kia có biết bao nhiêu cạm bẫy đợi chờ ….Để rồi tâm hồn mỏng manh của tôi một thời cứ tưởng mình là dũng tướng bách chiến bách thắng  ấy phải gục ngã . Gục ngã một cách đau thương ..đến nổi trắng tay, chẳng còn lại cái gì để cho tôi bám víu ….
                     
                    Để rồi tôi tự cảm nhận ra một ngày chỉ cần bình bình an an nhìn được tia nắng rọi qua khung cửa sổ, cảm được hương cà phê lan tỏa trong không gian , nhiêu đó thôi đủ làm mình hạnh phúc, đủ trang bị sức lực cho tôi đi đến một ngày mai, cho dù ngày mai đó là bãi tha ma, hay vực sâu của cuộc sống .
                     
                    Ngày xưa hắn lo nghĩ cho một tương lai mờ mịt mà chỉ lặng nhìn để tôi vuột khỏi tầm tay . Còn tôi, chỉ vì lo sợ một giọt nước mắt rơi mà hiên ngang bước qua tất cả mọi tiếng thổn thức của lòng mình .
                     
                    Bây giờ hắn biết, tôi không thèm một tương lai rộng mở  thì đã quá muộn màng . Nhưng sự đời nó mù mịt như thế, nếu không trải qua bao lần gục ngã, hẳn tôi còn mang một cái chí cao hơn núi kia, mà trời cao đất dày thế nào thì chẳng hiểu . Tôi khờ đến thế là cùng, cứ như một mũi tên chỉ muốn bắn đến đích mà chẳng hiểu mình đang bắn vào khoảng không vô tận ...
                     
                    Ngày xưa, tôi cứ tưởng giọt nước mắt rơi cho một gã mình yêu là một thất bại, một sĩ nhục mà đám đàn bà không nên có . Hóa ra, nước mắt cho nguời mình  yêu là đều tôi luôn khao khát . Lo sợ nước mắt mình rơi, để rồi sau đó hắn đã lấy bao nhiêu giọt nước mắt của tôi trong vô hình đó ...mà chính là do tôi thèm được khóc. Và ngay lúc này đây, chính hắn lại lấy đi thêm một giọt nước mắt của tôi .
                     
                    khi nào nước mắt kia thành biển rộng
                    là quà duy nhất tặng riêng anh
                    giá mà ngày xưa ngang nhiên sống
                    thì giọt mắt kia đâu đã thành sông


                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2013 05:34:40 bởi diên vỹ >
                    diên vỹ 08.11.2013 21:56:33 (permalink)
                    Mấy hôm nay tôi đổi tính, siêng năng hơn một chút, cần mẫn hơn một chút ...ráng login vào yahoo thường xuyên để nghe hắn than thở . Đôi lúc phiền muộn đến và bản thân không còn một lối thoát, thì nghe than thở của một người như hắn, tôi nghĩ cũng là một cách giải phiền ...mà không biết phiền có nhân đôi không ...điều đó tôi không tiên đoán ra được ..và cho dù có, một xíu chất chồng có thấm thía gì với cuộc đời này của tôi chứ .
                     
                    Hắn hiền đến độ tâm tư như  một đứa bé , dĩ nhiên đứa bé thì chính là những cái bản chất thật nhất của một con người, đói khóc, vui cười , và cũng tham lam ích, kỷ vô độ, có khi lại bướng bỉnh, ngang tàn ...không phải nói là nhẫn tâm . Đứa bé trong hắn như thế . Nhưng thường tâm tư của những đứa bé rất ư bình dị ….
                     
                    Đêm qua, nét tôi tự dưng bị đứt ngang, tôi không thể vào nét được, nên chỉ ngồi đó edit audio , chuyện hồi ký của nữ ca sĩ Khánh Ly . Sáng hắn nhắn một offline cho tôi. Bảo rằng có chuyện đi vắng ….!
                     
                    Không hiểu sao, tôi cũng có một xíu trống vắng trong lòng khi đọc dòng chữ đó ...Hắn thường hỏi tôi những câu hỏi mà nếu có đỉnh đỉnh thông minh cũng không biết phải trả lời sao , huống gì hơi bị thiếu chất sám như tôi .
                     
                    Tôi thì bỏ tình yêu ngoài cuộc sống . Đối với tôi, tình yêu chỉ chuốt thêm muộn phiền, nó chính là thứ đưa ta vào thiên đàng cũng vùi ta xuống tận đáy sâu của địa ngục . Cuộc sống vì tình yêu như bức tranh muôn màu, nhưng cũng vì tình yêu mà có lắm tâm hồn lao đao, lận đận . Nên đối với tôi, tình yêu là món hàng xa sĩ, không đủ bản lĩnh chịu đau, chịu khó thì tốt nhất tránh xa nó , nếu không chỉ phiền lòng mình, làm khổ người xung quanh thôi . Và dĩ nhiên tôi biết rõ, tôi không đủ bản lĩnh ấy …
                     
                    Hắn thì nửa đời người ngụp lặn trong tình yêu, như một gã khờ đi tìm một chân lý, hắn trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống , cũng chỉ vì chữ “ yêu “. Khờ thật !
                     
                    Nếu như hắn biết buổi sáng hôm nay tôi tự dưng để hắn len lỏi vào suy nghĩ của mình trong hương cà phê, thế nào hắn cũng chọc cho tôi một trận . Bất quá tôi nói là tôi đang luyện văn và hắn chính là đề tài để tôi khai thác vậy .
                     
                    Tôi thật lòng cầu mong cuộc đời hắn từ nay được bình yên . Bao nhiêu sóng gió đó hy vọng đủ để trả nợ đời, nợ tiền kiếp như hắn đã nói.
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2013 04:57:56 bởi diên vỹ >
                    diên vỹ 08.11.2013 22:38:37 (permalink)
                    Chuyện của “Tào Công “ đã edit  đến chương 29, kết thúc sự nghiệp hùng bá của chàng . Tuổi thì chỉ ở hàng sáu thôi, so với hiện tại đúng là tuổi đó vẫn còn rất trẻ , nhưng Tào Công đã cạn kiệt, cả trí lẫn tài . Cũng khó trách được, thời phân tranh, đưa mắt nhìn sang hướng nào thì cũng nghe stress, huống gì đánh tây dẹp bắc , lại còn đối phó với biết bao người chống lại mình … Chàng đủ minh mẫn đến phút đó thì coi như đã đủ oai . Nhưng chúng tôi, người thưởng thức chàng thì không khỏi tham lam mà ước, giá như ...và giá như ...
                     
                    Tôi chỉ đành biết thở dài, từ xưa đến nay , các bậc đế vương, anh hùng trong thiên hạ, nếu chết trẻ thì để lại tiếng thơm đời đời , nhưng sống dai dẳng thì khi về già tự dưng sinh chứng , sinh tật , loạn cả lên .
                     
                    Đoạn Tào Công tránh xa Tuân Úc, một mưu sĩ hàng đầu của chàng, và rồi Tuân Úc như hiểu được ẩn ý của minh chúa một thời mình nương nhờ, hiến kế, đành ngậm ngùi uống ly rượu độc và ra đi vĩnh viễn .
                     
                    Đoạn giao tranh với Lưu Bị . Tôi tuyệt nhiên không ưa họ Lưu một tí nào, bởi cái tính nhân nghĩa của ông (mà bọn ưu ái họ Tào của chúng tôi cho là họ Lưu giả nhân, giả nghĩa ấy) . Mà hầu như tất cả thần dân nét đã say sưa chiêm ngưỡng tài ba của Tào Công, thì ai ai cũng phải bực mình ông họ Lưu đó . Đáng ghét, bọn chúng tôi ai ai cũng ước gì cái thuở cùng đường và họ Lưu đó phải trá mình dưới trướng của Tào Công, ước gì Tào Công lúc đó dẹp bỏ mọi đôi mắt của người đời mà tặng cho hắn một ly rượu độc cho xong . Vậy mà Tào Công không làm, để  đến nổi hối hận về sau . Trận ở Hán Trung, tranh tài với họ Lưu, thiệt làm người đọc ấm ức đến vô cùng . Một đời oai hùng của chàng trôi theo dòng nước . Buồn !
                     
                    Tôi thật tình chưa đọc hết bộ “Tam Quốc của La Quán Trung “, tôi cũng không ngồi đó xem tỉ mĩ từng chi tiếc trong phim mà trung quốc dàn dựng về truyện dã sử đó ….
                     
                    Thế nhưng hôm lục lọi trên youtube, tôi thấy phim  “Tân Tam Quốc năm 2010 “ , đọc thấy thần dân nét bình loạn loạn xà ngầu nên tôi cũng tò mò xem. Tôi bắt đầu xem ở trận quan độ, lúc Tào Công vang tiếng anh hùng dùng kế lâu dài lấy 10 vạn quân thắng 70 vạn quân của Viên Thiệu .
                     
                    Thành thật mà nói, Trần Kiến Bân, người đóng vai Tào công thật dễ thương làm sao . Từ giọng cười, cái dáng đi đứng, đôi mắt nhìn, thần thái ...Thật thỏa lòng của tôi . Phim ấy có lẻ ông đạo diễn đã dựa một phần trong truyện “ Tào Tháo “ của Tào Trọng Hoài, nên một số mẫu thoại tôi thấy y chang trong sách, nhưng cũng có một xíu của họ La, nghe nói bộ phim dựng lên trong sự kết họp của dã sử và chính sử , và nhân vật trong fim này được chú ý hơn đó là Tào Công của chúng tôi .
                     
                    Tôi đã ngồi xem từng đoạn phim, dĩ nhiên chỉ ở những chổ có Tào Công xuất hiện .  
                     
                    Lịch sử ơi là lịch sử ….
                     
                    Tự dưng tôi thèm một cổ máy thời gian làm sao đó . Bởi vì lịch sử qua ngồi bút của con người thì chỉ có trời mới biết thật giả .  Vậy mà một tâm hồn nhỏ nhoi như tôi cũng bị lịch sử về chàng cuốn mình vào trong đó ….Nhưng bất chấp thật giả ra sao, chỉ coi ở kết quả thu gom một nửa giang sang, và quánh tây, dẹp bắc của chàng đủ để chí anh hùng thoả sức . Đúng là đời người ngắn ngủi, nhưng tiếng vang thì còn lại ngàn sau .
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2013 22:43:16 bởi diên vỹ >
                    diên vỹ 21.11.2013 13:30:39 (permalink)
                    con người phải làm những gì mình đang muốn làm, nếu như cứ tính toán chuyện mình đang muốn làm có hối hận hay không thì có làm đến ra sao đi nữa, thì cũng mất đi những cơ hội trước mắt, đến cuối cùng cuộc đời này, cái gì cũng không có làm, do tất cả chỉ  toàn là sợ ...

                    câu nói trên tôi trích ra từ bộ phim truyền hình của tvb " quí ông thời đại "
                     
                    bộ phim nói về 4 người đàn ông trung niên theo vòng xoáy của cuộc đời để rồi kết quả chịu thua trước thời gian, ngồi thở dắn than dài ...cuối cùng 3 người đàn ông quyết định mạnh dạng làm những điều mà mình luôn hoang mang lo sợ ...chàng Dư Đa Xuân quyết định di dân sang Pháp. Chàng Thịnh Minh quyết định đương đầu với căn bịnh của mình, và quyết tìm đến bác sĩ để lấy cục máu từ não ra .... Lam Tước Sĩ bảo sẽ đứng lên hát lại ...việc mà chàng sau khi thua vụ kiện bị coi là đạo nhạc năm xưa , dù chàng không có làm, nhưng vẫn không dám đương đầu từ lần thất bại đó ...Khi ba người bạn hỏi  Lư Tô , anh sẽ quyết định  chuyện gì ...Lư Tô bảo ...ba người các anh có quyền lựa chọn ...còn tôi ...tôi không thể .....

                    không hiểu sao tôi lại thích nhân vật Lư Tô do Quách Tấn An đóng đến vô cùng ..nên khi anh nói xong câu nói ấy rồi bước đi ...tôi chỉ biết thở dài đồng cảm ...

                    có những lúc nhìn qua khung cửa sổ, thả tầm nhìn của mình vào đêm tối mịt mù, trên trời vẫn trăng, vẫn sao ...tôi cảm thấy cuộc đời như rất thiếu, rồi lại như rất đủ ... hôm nọ tôi gặp một người đạo tin lành hỏi tôi :

                    - cô có nguyện vọng gì , xin cho biết để tôi cầu nguyện ....

                    tôi không tin tưởng bất cứ điều ước nào ...., nhất là những nguyện vọng nhờ đến các vị thần đạo giáo nào đó  ban cho ... đối với tôi, đó là điều vớ vẩn ...nên tôi chỉ cười ....
                     
                    trong phim, Lư Tô định xây cho mình  một cô đảo, muốn sống cách sống tự do, nơi đâu cũng có thể làm nhà, muốn đi, chỉ một chiếc vali là thoát ...không vương vấn, không bận bịu ... anh càng không thể hiện cho ai biết dù 1 ý nghĩ được gọi là cử chỉ tốt ...vậy mà anh phải lòng một cô nàng cố chấp ....nhưng cái tôi thích là tình yêu của anh được thể hiện một cách thầm lặng, không nông nổi, không cuồng nhiệt ...nhưng đủ sâu, đủ thấm thía ...

                    muôn đời vẫn là " tình yêu " khiến con  người xoay vòng trong cuộc sống, khiến mọi đau khổ, vui sướng từ đó mà phát sinh ra ...tôi không thấy tình yêu có trong một chiếc nhẫn cưới ...tôi chỉ thấy tình yêu từ giọt nước mắt nhè nhẹ lăn dài trên má ....
                     
                    có lần chị bạn nói về hoàng cảnh của mình, xong chị hỏi tôi :
                     
                    - nếu là cưng, cưng giải quyết chuyện đó ra sao ?
                     
                    tôi chợt ngớ cả người ...! 
                     
                    nếu bảo với chị là tôi không biết giải quyết ra sao, thế nào chị cũng xách cây wánh cho tôi một trận , tội không chịu chú ý câu chuyện, hay nếu tôi nói là tôi bỏ mặc hết tất cả thì chị sẽ nói tôi không có trái tim ....
                     
                    sinh vật chỉ cần cái ăn để sinh tồn, con người cũng không ngoại lệ ....nếu như chỉ đơn giản có thế .....
                     
                    đánh một vòng tròn lớn cũng trở lại điểm khởi đầu ....và giá như mà tôi biết mình mong mỏi điều chi ...thì tôi cũng thèm đi hết một vòng tròn thật lớn ấy cho dù có trở lại điểm khởi đầu ......nhưng rất tiếc, tất cả chỉ là "giá như" thôi , bởi tôi hiểu rất rỏ ....tôi chẳng thể ước nổi một điều ước, chẳng thể mơ nổi một giấc mơ ....
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 13:36:36 bởi diên vỹ >
                    diên vỹ 27.11.2013 21:52:49 (permalink)
                    Siêng thì vào yahoo hợp chợ, lười tôi chẳng màng mở lên .
                     
                    Hắn vẫn đâu đó, kiên nhẫn offline những câu vớ vẩn .
                     
                    Tôi chọc lại :
                     
                    - Mấy con bé cưng đâu mà rảnh offline cho tui thế ...?
                     
                    Hắn cười ...! Tôi có thể mường tượng ra được nụ cười rất nhẹ của hắn như những năm về trước . Vẫn đôi mắt sâu hoắm, tưởng chừng như có rất nhiều bí ẩn, lại lơ đãng như mây trời ...Tóc hắn chắc vẫn bồng bềnh theo gió ...
                     
                    Hôm nọ tôi xem một phim ngắn . Nam vai chính nói với con trai là :
                     
                    - Muốn cua gái, phải biết láy xe mô tô, bởi chẳng có cô nàng nào cưỡng lại được cái cảm giác ngồi sau chiếc xe mô tô cả ...
                     
                    Không biết các cô gái khác ra sao ...Riêng tôi phải công nhận là cảm giác nhẹ nhàng, bay bỗng, thoát khỏi thế tục mịt mù và đầy phiền muộn này chỉ có thể tìm thấy ở trên chiếc xe mô tô phóng thật nhanh , thật nhanh về phía trước .
                     
                    Biết tôi khó thể cưỡng lại cái cảm giác thoải máy đó, hắn lâu lâu quăng cho tôi một offline :
                     
                    - Phóng xe V nhé ...?
                     
                    Đọc xong tôi cười nhẹ ...và dĩ nhiên bao nhiêu nỗi nhớ tràn về ...Hắn không biết có hiểu là mọi thứ bây giờ đã khác ....Tôi và hắn vĩnh viễn xa dù ký ức rất gần . Hắn hỏi tôi :
                     
                    - Nếu phóng xe lại như thời đó ...., không biết cảm giác ra sao V nhỉ ....?
                     
                    Tôi cười hỏi :
                     
                    - Mấy con bé nhí ngoài kia không nói cho cưng biết cảm giác của nó sao ?
                     
                    - Có, nhưng không giống V ạ !
                     
                    - Cưng tìm kiếm gì mà so đo thế ?
                     
                    Hắn im lặng , rồi hắn biến nhanh sau màng hình . Có lần hắn đi đâu đó về, rồi quăng cho tôi một câu hỏi mà tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào cho đúng nghĩa, hắn hỏi :
                     
                    - V biết yêu không ?
                     
                    Trời ạ ...! Tôi phải nói là tôi biết, hay là tôi không biết nhỉ ...? Cảm giác thì tôi biết ...biết chứ ...nhưng .....Tôi lại giải thích cho hắn nghe thay vì trả lời câu hắn hỏi :
                     
                    - Cuộc đời này không chỉ có tình yêu cưng ạ ...! Huống chi tình yêu không nuôi nổi đời nhau ....
                     
                    - Uh, đúng là tình yêu không nuôi nổi đời nhau ....nên V bỏ tôi ...
                     
                    Đến đây tôi ấm ức la lên :
                     
                    - Ê nhóc kia, nói lại cho rỏ à , ai bỏ ai ..nói không rỏ tui không tha thứ đó ....
                     
                    Bên kia, không biết hắn nghĩ gì, mà phang cho tôi những câu xin lỗi, hắn lại nói ...
                     
                    - Ok, đừng giận, là tui, lỗi tại tui ..!
                     
                    - Lỗi con khỉ thì có ....Nên nhớ V chưa bắt đầu cái gì nhé ...!
                     
                    - Biết rồi, nói mãi ....
                     
                    Đời người chỉ có một thời tuổi trẻ ...Tuổi 27 cũng duy nhất có một năm trong đời ...Một năm đó, tôi làm gì nhỉ mà chỉ duy nhất một ký ức ...cứ như hồn ma ấy khiến tôi đôi lúc không cưỡng lại được hiện tại này, tôi cứ ước dù vạn lần tôi biết rõ chẳng có cái gì khá hơn nếu tôi sống lại tuổi 27 đó . Biết đâu, chính tôi lại đánh mất ký ức duy nhất đó cũng không chừng .....Hắn lại thủ thỉ với tôi, như với chính hắn :
                     
                    - V biết không, một lần duy nhất, mi tui ướt ...!
                     
                    - Mắc mớ gì tới tui ?
                     
                    - V biết mà ...
                     
                    - Không á !
                     
                    Hắn bảo tôi con nít, vẫn khó ưa, vẫn bướng ...vẫn chẳng hiểu chuyện ....! Không biết hắn muốn tôi hiểu điều gì ...Có phải là hiểu một thứ mong manh của cuộc đời này ..một thứ mà dù ta có được nó, nó cũng bay mất ...chẳng có cái gì trong đời này nuôi sống được tình yêu ...cảm giác như có , như không ....Nó chỉ là một thứ vô hình mà đôi lúc người trong cuộc dối lòng để níu kéo hoặc dùng thứ khác để ràng buộc, để tự gạt rằng mình vẫn còn tình yêu với cảm giác ban đầu ấy ...
                     
                    Tôi nghĩ, hắn mới là con nít thật sự, vì hắn cứ mãi mê đi tìm một thứ hư vô ấy ....Không biết là hắn khờ, hay tôi khờ nhỉ ....Chắc là tôi rồi ...Thường là thế mà ...phải không ?
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2013 23:23:59 bởi diên vỹ >
                    Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9