đôi dòng ...
Chiều qua tôi xem một phim ngắn, hoạt hình nhật . Đại khái nói về một gã đàn ông , do thời chinh chiến nên chàng ra mặt trận và để lại nhà cô vợ ốm đau….Nhưng cũng như bài hát đồi hoa sim , chiến tranh không giết người trai ở mặt trận, mà giết cô gái ở hậu phương, có điều trong phim, vợ chàng qua đời vì cơn bịnh hiểm nghèo. Khi chàng trở về, niềm thương nỗi nhớ, hình bóng thân yêu của người vợ khiến chàng không thể chấp nhận được sự thật . Chàng ra công tìm kiếm, cuối cùng chàng biết được có một truyền thuyết về cửa sống và chết …(chẳng biết dịch ra tiếng việt là cửa gì ..) Đại khái chỉ cần tới được nơi đó, chàng có thể đem linh hồn của người vợ trở về với chàng ...hay nói cách khác, là sống lại …. Đêm tôi lại đọc về một truyện ngắn, nói về tình yêu của một cô gái dành cho một chàng trai, mà chính những biến cố của cuộc đời, họ không thể đến với nhau, người con gái mỏi mòn chờ đợi, từ lời hứa 2 năm của chàng trai ra đi cũng vì chiến tranh, cho đến con số 20 năm, cuối cùng nghe tin chàng có vợ ...không phải tự ý mà do cô gái kia mưu mẹo ...v..v đại khái ...nàng đau lòng ...để rồi qua đời ...đàn ông đó vẫn không thể gặp nàng lần cuối ...để rồi mọi đau lòng, tự trách ...cứ vây bũa cả đời còn lại …. Xem một cuốn phim, đọc một câu chuyện ….cả hai điều nói về tình yêu ...sự chờ đợi, nhẫn nại ...mà có phải chỉ một cuốn phim và một câu chuyện đâu ...văn chương, chữ nghĩa, phim ảnh từ trước tới nay vẫn đầy vẫy những câu chuyện như thế ...còn thực tế thì sao ? Tình yêu có thật như thế không hay nó chỉ là qua nét chữ, qua sự mô tả của hình ảnh ….??? Nỗi đau, sự đợi chờ của tình yêu trong truyện chỉ đi qua bằng vài nét mực, dù có bao năm, cũng ngần ấy câu chữ, nên người đọc cảm thấy đẹp ..dù nhân vật đau đớn,có khi chết vì khúc tình oan nghiệt ấy … Phim ảnh cũng chỉ thế, vài ba nét biểu cảm, đôi dòng lệ đổ, một mái đầu bạc ...thế là phim kết thúc, hoặc sự đoàn viên, hoặc sự ra đi mất mát ...tất cả cũng chỉ trong thời gian nhất định ….còn thực tế phải trải qua từng giây, từng giờ, từng ngày , tháng, rồi năm tiếp nối năm …..cả đời người hao mòn đi mất …. Có khi suốt đời tìm kiếm, người ta vẫn chưa tìm ra một tình yêu đúng nghĩa, có khi tưởng mình đã gặp, lại hoá ra không …. Anh hỏi tôi : - Thế tình yêu định nghĩa thế nào …..? Chỉ cần tra câu hỏi ấy trên google , thì một loại định nghĩa hiện ra …, từ điển cũng có đấy chứ ...nhưng có định nghĩa nào giống định nghĩa nào đâu . Ngay cả bản thân tôi, một con bé học lớp bốn, thoáng chạm một đôi mắt của gã con trai, với giọng hát thật hay ...vậy mà tưởng đó là tình yêu ...Để rồi mong đợi hắn ngày ngày đến bên cửa sổ để hát những bài tình ca ….Định nghĩa về tình yêu của tôi ngày ngày trở nên khá hơn, có thêm chút chi tiết thi vị hơn ...Lớp năm, tôi yêu thích những cuộc thách đố, thế là đem lòng mến một gả con trai mà cả đám bạn học bảo là hắn có rất nhiều món “võ “ trong người, khi lâm trận, bách chiến bách thắng, mặc dù tôi chưa từng thấy hắn đánh bao giờ, nhưng tôi cũng tin, hắn là dũng tướng thật sự … Lớp sáu, đôi mắt thân thương của thầy khiến tôi nghĩ đến sau này lớn lên, sẽ yêu một thầy giáo ...Năm tháng nhà trường khiến tôi mơ ước xa xôi hơn ...lớp bảy tôi thích một mái tóc đen bóng của gả con trai lớp kế bên, tôi yêu thích cả những anh chị lớp lớn hơn, có khi thấy anh chị đùa cợt, tôi lại say mê ngắm nhìn, và ao ước sao này mình cũng có một thứ tình yêu rất học trò … Định nghĩa tình yêu của tôi lúc ấy đơn giản đến thế, không hề có sự va chạm dung tục nào, không hề có âm thanh hay cữ chỉ ….nó bất quá chỉ là do tôi yêu thích, mến thương một cái gì đó rồi đứng từ xa nhìn, và cứ tưởng đó là tình yêu …..và dĩ nhiên, nó chỉ trong phạm vi của suy nghĩ riêng tôi …. Nhưng khi bước vào đời, tình yêu lại không như thế ...rất khác … Năm tháng vật lộn với mọi thứ, ….cuối cùng anh hỏi tôi về tình yêu ...tôi chỉ biết lặng người ...chẳng biết phải trả lời theo sách vỡ, văn chương , hay theo định nghĩa đời thường ….. Không phải tôi không biết gì về cái thứ cảm giác đó ….Nhưng tôi không hiểu được tại sao có lắm nhiều sự gò bó, trói chặt trong cái vòng lẫn quẫn ấy, để rồi hờn dỗi ..từ những việc rất ư nhỏ, để đến nổi hiểu lầm và đi đến tan vỡ ...không biết có mấy ai yêu mà không thấy đau nhỉ …. Tôi thì mãi mãi chẳng chịu được một cơn đau, cả một sự ấm ức tí tẹo thôi, tôi cũng chẳng chịu được, nên có lẻ mãi mãi tôi vẫn không vượt qua được một một cấp bậc nào của tình yêu cả … Anh và tôi vẫn cứ song song đi qua cuộc đời này, đôi lúc chúng tôi lại như tình cờ va chạm, lại như cố tình va chạm ở một thời gian nào đó của dòng đời, rồi chúng tôi bật ra xa ..xa lắm ..cứ tưởng đời này là vĩnh viễn quên ….Nhưng ai có biết đâu, một cơn gió mùa hạ thổi ngang, một chiếc lá thu rụng ..một thảm cỏ dù xanh tươi hay vàng úa, rồi mây, rồi nước, rồi tiếng động của muôn vật xung quanh, một bóng xe lướt qua, một giọt mưa bên cửa ...tất cả mọi thứ đó điều như mang hình dáng của anh …….Vạn vật mang hình bóng anh, nhưng bóng anh vẫn biệt tăm trong cõi đời này …..Đêm tôi đưa tay cố chạm lấy vầng trăng ….cứ như chạm, như lại xa ….trăng cũng là anh ..ngôi sao xa tích ấy ..cũng là anh …. Để rồi giọng cười vang của anh, âm thanh trong tiếng nói của anh ...cả tia mắt nhìn rất sâu , rất dịu dàng …..cả vòng tay, nụ môi rất nhẹ ấy ….tất cả điều không có một bản copy nào cả ...anh ...duy nhất chỉ là anh thôi … Vậy mà anh lại trùng trùng xa ...còn tôi …? Trong tôi có những nỗi lo sợ mà tôi không lý giải được …. Không biết ở cái tuổi 27 ấy tôi lo sợ điều gì mà chạy trốn nhỉ …. ! Riêng ở tuổi 17-20, tôi lại hờn dỗi điều gì chứ ? Ngay cả trong lúc này, tôi lại mong thứ gì ? Không hiểu sao chỉ cần chạm vào những mẫu chuyện là lòng tôi lại dấy lên những cảm xúc đó ….một cảm xúc mà chính bản thân tôi không lý giải nổi …. Có lẻ nào tôi thật sự đã yêu anh ? Mà nó có đúng là tình yêu không …...hở anh ? Hay lại cũng chỉ là sự ngộ nhận như bao nhiêu lần trong cuộc đời này …? Nghe nói người ta có thể hy sinh mọi thứ cho tình yêu ...còn tôi, tôi luôn có những quy tắt bất di bất dịch cho mình ...và như có lần anh hỏi tôi : - Em cho thứ gì cho tình yêu của em ? Tôi im lặng ! Tình yêu có cần phải cho một thứ gì sao ? ...Và nếu như tôi không có gì cả ...ngoài nỗi nhớ và một ký ức ….! Liệu anh vẫn còn khăng khăng bảo có một lần chúng ta đã yêu nhau ...rất mê say hay không ….hở anh ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2013 18:09:28 bởi diên vỹ >
...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2013 12:56:06 bởi dang son >
Trong 1 cuốn phim, hay trong 1 câu truyện dài hay ngắn, có những cây bút viết thật là cảm xúc, và nhiều diễn viên gần như họ hòa nhập vào trong vai họ đang đóng, làm mình thấy mình cŨng phải " chảy nước mắt " cùng vai diễn của họ
Có người cho là truyện và phim cho mình nhiều ảo giác, nhg khg ai biết rằng trong cuộc đời thường cũng có nhiều cuộc tình lâm ly bi đát khg thua gì 1 cuốn truyện hay 1 khúc phim mình đã coi
Giáng Sinh rồi, Diên Vỹ đã chuẩn bị gì chưa nào?
Chúc nàng Diên Vỹ Giáng Sinh thật an lành bên gốc cây thông đầy quà nha, và năm mới vạn sự an lành cho em và gia đình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2013 19:07:31 bởi Ct.Ly >
ui chị Ly lén lén bỏ quà vào nhà em hén .
em cám ơn và chúc chị & gia đình vui giáng sinh luôn nghen ....!
một giáng sinh an lành
cho em ! nhành diên vỹ
.con chữ, người tri kỷ
.dòng sông thi,tri âm
nlynh
hôm nay chắc là ngày lucky lắm của em khi được chị Ly và Sư phụ ghé thăm .
em rất cám ơn và chúc sư phụ the same nghen :p
cuối cùng đã thức được để đón những giờ khắc đầu tiên nhất của năm 2014 . nhóc hỏi tôi : - làm như thế có gì khác biệt ...? tôi chẳng biết khác ở chổ nào, nhưng cũng gõ vài chữ xạo với nhóc : - để tưởng thưởng bản thân mình thôi ? - thưởng mình thức thêm đó hả ..? - chứ sao ! thế mà nhóc cũng ngoan ngoãn chờ đến 0 giờ bên tôi, tặng 1 câu tốt lành ..nhóc quay đi định đi ngủ ... Đến lưọt tôi phá : - không đón giao thừa bên cưng à ? - 2 tiếng nữa ..tui thức không nổi, trừ phi nhóc có chuyện gì kể ... - có chuyện "tào tháo " nghe không ? - kinh dị thế ! vậy mà nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi đó ...! thanks nhóc ...! hy vọng mọi kế hoạch của chúng ta trong năm mới sẽ bắt đầu .....nhé ! một năm mới an lành cho tất cả chúng ta !
Nhóc dễ thương vậy DV còn muốn gì hơn
Năm nay réveillon, chỉ có " đôi mình " vì cuối tuần còn " phóng ngựa " trở lên Paris ....
Happy New Year 2014 Diên Vỹ nha
cụng ly mừng năm mới nha Diên Vỹ
ui lại đi nữa hả chị Ly,
năm mơi vui vẻ chị Ly ơi !
Hắn gởi cho tôi đôi dòng chữ ...bảo rằng muốn chia tay với người yêu! Tôi không nhịn được cười, lôi hắn ra chọc ! Đến ngần tuổi này mà còn có chuyện chia tay với chia chân nữa sao ? Tên khờ này ...! Hắn than thở rằng trần gian này đơn độc . Hắn trách mình rồi xoay qua trách cả luôn ký ức ngày xưa ! Tôi thở dài ...Ít ra, hắn còn có một ký ức để lôi ra trách cứ ...còn tôi ..ký ức của tôi cứ như một bóng ma theo tôi suốt cả nửa cuộc đời ...Có khi nó nhìn tôi tha thiết, và không biết bao lần tôi van nó ở lại cùng tôi ....Có phải tôi đã sai lầm điều gì không khi cứ khư khư ôm lấy ký ức của mình ...? Nhưng đã bảo ..ai trong đời này mà không mang một ký ức chứ ...! Tôi thuở ấy vô tư đến độ nhẫn tâm ! Ngày mai, tôi lại sẽ ôm ký ức của mình bước sang một ngã đời khác hơn ...Hắn ở lại một mình với ký ức của riêng hắn ....mà con sóng, tiếng gió ngày xưa hẳn đã in sâu vào tôi từ cái thuở ....rất xa xưa ấy ! Ít ra, hắn còn có một khung trời tự do để bay lượn ...còn tôi, cả một suy nghĩ cũng chẳng thể nào có thể thực thi .... Hắn hỏi tôi : - Ngày xưa, có phải em cũng lang thang tìm một tình yêu ..? - Khờ ạ ! Ngày xưa, em trốn chạy một tình yêu ..! - Còn bây giờ ? - Em trốn tiếp chứ sao ! Phải, không biết đến bao giờ tôi mới dám đứng lên để đi tìm một tình yêu của riêng mình .... Mà thật sự chúng ta có cần một tình yêu không ? Khờ nhỉ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2014 08:44:01 bởi diên vỹ >
Tôi ôm ký ức của mình thả xuống dòng sông, sông trôi đi về chốn vô tận , mịt mờ như một tương lai không có, lãng quên như thời quá khứ phôi phai . Tôi bắt đầu một ngày mới, một hoàn cảnh mới ...một suy nghĩ rất mới, cái gì cũng hoàn toàn mới . Tôi ngỡ ngàng, tôi vui đôi phút, thích thú đôi giây, nhưng tất cả mọi thứ lại xoay về chổ cũ . Bởi lẻ dễ hiểu, tôi vẫn mang trái tim trầy trụa của mình, vẫn mang một ước mơ bất lực .....và ký ức dù có thả trôi sông, nhưng bến sông vẫn đứng đó tần ngần nhìn tôi, nhẹ nhàng ghi vào ký ức một khoảng trời tôi muốn lãng quên . Hắn vẫn đâu đó trong đời, bất lực với ước mơ của mình, bó tay nhìn dòng đời trôi chầm chậm . Tôi vẫn ngồi đây tìm quên trong thời gian vô định . Đúng là tôi đã quên hẳn, nhưng giấc mộng của con tim vẫn thường được lập lại trong tiềm thức của tôi . Đã bảo đành thôi, tôi chịu thua với số phận long đong của nó, tôi ngoảnh mặt đi rồi ...nhưng trời vẫn buông những giọt mưa lất phất ....gió vẫn ngang qua tai ...mây vẫn thản nhiên trôi về với núi ...và một khoảng nào đó của con tim tôi ...lại dựng lên một giấc mơ của ký ức ....như một cuốn phim với đề tài cũ rích ...chỉ là nhân vật chính mang một cái tên khác .... Hỏi có phải phiền muộn của đời luôn bắt đầu từ ở trái tim hay không ?
Đi tìm một bóng dáng thân quen ... mà tưởng là khó gặp! Thế nhưng cũng đã tóm được cái bóng ấy! Cái bóng đang in lên trên cái vách của nhật ký online, cái bóng lại múa lại vũ điệu quen thuộc, cái bóng cho người xem cảm giác khắc khoải, trầm tư ...
Cái bóng lúc nào cũng tránh né cái hình như một người luôn chạy trốn tình những tình cảm chợt tới, để rồi lại trông mong hoài vọng...
Thời gian có trôi, nhưng bản chất thì không thể thay đổi phải không "bóng",
Đọc mấy dòng tâm sự của bóng mà thấy tội nghiệp nhóc của bóng quá
Huyền Băng
Đi tìm một bóng dáng thân quen ... mà tưởng là khó gặp! Thế nhưng cũng đã tóm được cái bóng ấy! Cái bóng đang in lên trên cái vách của nhật ký online, cái bóng lại múa lại vũ điệu quen thuộc, cái bóng cho người xem cảm giác khắc khoải, trầm tư ...
Cái bóng lúc nào cũng tránh né cái hình như một người luôn chạy trốn tình những tình cảm chợt tới, để rồi lại trông mong hoài vọng...
Thời gian có trôi, nhưng bản chất thì không thể thay đổi phải không "bóng",
Đọc mấy dòng tâm sự của bóng mà thấy tội nghiệp nhóc của bóng quá
Bà chị lại chọc em , uh dạo này cứ như mặt trăng, mặt trời, chứ hình và bóng cái nổi gì nà ...hay là bà chị ráng đợi vài mùa thu nữa đi ..thì hình và bóng sẽ chung đôi thôi hihihihh :p 4 tiếng trước khi bà post cái post này thì em vẫn còn đang ngủ ...giờ thì bà chắc ngủ rùi hén ....khổ thế là cùng ....thôi cố lên nào hihihihi :)
Có lẽ khi người ta tìm về với chữ là lúc nỗi cô đơn bao trùm lấy trái tim . Tôi không nghĩ rằng trái tim tôi cô đơn, hay cần một thứ ủi an từ nhân thế này ...Có điều nó vẫn hay bị đau . Mà trong cái đau của nó, tôi đành bất lực , bởi lẻ dễ hiểu ....cái đau của nó không đáng để được tôi quan tâm đến, thế mà năm tháng nó vẫn cứ hay đau một cách như được tôi sắp xếp, như được tôi đẩy đưa nó đến với niềm đau ấy . Có lúc tôi luôn tự hỏi mình cớ vì sao lại phải thế ...nhưng rồi tôi không tìm được câu trả lời . Cuộc sống này tôi cứ đi tìm một cái gì đó hình như đã bị lạc mất từ kiếp nghìn kiếp trước mà chính tôi cũng không biết rỏ nó là cái gì ...1 khoảng trời mơ ước của tôi, hay một kỷ vật trong tiềm thức ...tôi chẳng biết .. Hôm qua tôi gặp góc trời ấy, lẳng lặng, bình yên ...và rất đáng yêu . Tôi với đôi tay của mình chạm góc trời mà tôi từng mơ ước ....Mây chợt về, mưa chợt đến, từng cơn gió đẩy tôi đi, dòng nước mưa lũ lược cuốn tôi rời xa khỏi vòm trời bình yên đó ...Và dĩ nhiên tôi đã bật khóc ....Nhưng khoảng cách của tôi và vòm trời ấy đã rất xa ...tôi không cách nào đến gần được, vì cơn mưa bão luôn đẩy tôi đi....Hình như lúc nào tôi cũng bất lực, bất lực với tất cả ước mơ của mình ....! Vòm trời ấy bình yên quá, mà tại sao khi đôi tay tôi chạm thì mưa bão lại nổi lên ...Tôi rút tay mình trở lại ....trái tim tôi trong bóng tối bật khóc ... Ai ai cũng có thể chạm phải mơ ước của mình ...riêng tôi thì không ...? Bởi lẻ đơn giản ..tôi chẳng biết mình đang mong mỏi điều gì ở trong thế gian này .....! Và dĩ nhiên vòm trời ấy ...chắc rằng không phải của tôi ...thế nhưng trái tim tôi chẳng biết nghe lời gì cả ...tôi đã bảo với nó trăm nghìn bận, tôi đã kể cho nó nghe rất nhiều cái không hay khi phải bước vào vòm trời ấy, nó vẫn không chịu nghe ... Đêm trái tim tôi bao trùm một nổi cô độc khó tả ...ngày nó thất thiểu như một kẻ vô hồn ...tôi nhìn nó trong gương, lại bắt đầu những cậu chuyện thật sự về vòm trời mơ ước của nó , tim tôi cứ lắt đầu quay bước, nó chỉ thấy được qua lớp kính hình ảnh đáng yêu của vòm trời, chứ không thật sự chạm tay vào thì làm gì nó hiểu ....Trái tim tôi khờ dại đã đành, phần hồn của tôi cũng chẳng mấy chi tỉnh táo ....Cuối cùng lý trí của tôi cũng đành bó tay ...Tôi chỉ còn biết phó mặc cho thời gian ....Có thể một ngày nào đó trái tim của tôi sẽ không còn tìm về ký ức nữa ...có lẻ một ngày nào đó ....nó sẽ nhìn thấy một vòm trời bình yên khác ....Đã bảo nó thường khờ như thế, bởi tôi đã gạt nó không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ ...hình như có thành công, nhưng cuối cùng nó cũng trở về nguyên dạng đơn độc đến phát tội ....Ôi trái tim của tôi ..!
Vô tình đọc một lời tâm sự của cô bé nào đó khuyên người ta đừng vì một lời chia tay của người yêu mà buồn ủ rũ và đánh rơi những thứ xung quanh . Đọc xong tôi chỉ lắt đầu mĩm cười, đúng là một cô bé ...! Ở tuổi của tôi, khi trái tim được đánh thức là điều rất hiếm . Bởi khi chạm vào thực tế, trái tim dường như bị chôn sâu vào đáy thời gian vô tận . Chẳng có điều gì có thể khiến trái tim mình rung lên những nhịp đập thất thường hay gọi cách hoa mỹ là lãng mạn ....Cái khoảnh khắc đó tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ xảy ra với tôi, hay nếu có cũng có thể tôi tự cố chìm mình vào thế giới hư ảo để tự tìm cho mình một cái gì đó rất riêng tư ... hoặc cũng có thể là tự khơi lại nguồn cảm xúc để chìm vào thế giới con chữ ... Trái tim tôi nghiệp của tôi, cứ tưởng rằng nó nằm yên dưới đáy mồ dĩ dãng, tuởng rằng những ngày xưa quá đẹp khiến nó chẳng bao giờ đi bơi mình ra khỏi ký ức đó ...vậy mà ...ký ức thật sự đã lùi sâu vào quá khứ, kỷ niệm cũng chỉ là kỷ niệm .... Trái tim tôi bất ngờ rơi vào khoảng trời vô tận, nơi tưởng chừng như mọi giấc mơ có thể là thật, nơi hiền lành như những viên kẹo ngọt ngào . Đôi mắt ấy sâu thẳm như đại dương, êm dịu như tuổi thơ đầy mộng ước ...tôi thèm được một mình bơi lội trong dại dương sâu thẳm của đôi mắt ấy, thèm được bước về lại tuổi thơ của tôi ...Người mang đôi mắt ấy chẳng có gì hay, chẳng có gì để gọi là tuyệt, vậy mà đôi mắt cứ lung linh như những vì sao trong đêm tối, mà tôi thèm chạm đến những vì sao đó đến ngần nào .... Nhưng đôi mắt ấy vẫn tự xây cho mình một cô đảo, nơi chẳng có thứ gì có thể đến gần được ..cả trái tim tội nghiệp của tôi . Mỗi ngày người mang đôi mắt ấy dùng một con dao vô hình đâm thẳng vào trái tim tôi ....mỗi ngày người mang đôi mắt ấy lấy đi bao nhiêu giọt nước mắt của tôi ....Và biết bao nhiêu lần người ấy đã khiến tôi gục khóc ...nhưng rồi tôi lại tự mình đứng lên, lại tự mình đắm say đôi mắt ấy một cách khờ dại ...Tôi không thể gọi đó là tình yêu, cũng chẳng thể gọi nó là thương nhớ .....nhưng tôi lại không thể tự mình thoát ra khỏi đôi mắt ấy ....lại tự mình với những giấc ngủ không thành, với những giấc mộng tan hoang ....tôi biết bản thân tôi chẳng bao giờ dám chạm vào bất cứ một giấc mơ nào ...thế nhưng đôi mắt ấy lại kéo tôi về với biết bao nhiêu giấc mơ, tôi lại cứ để mặc nhiên những giọt nước mắt rơi ...khi nước mắt cạn dần, tôi chìm vào giấc ngủ thật sâu ....và rồi những cảnh ấy lại được dựng lại như một bộ phim, một khúc truyện được lập đi lập lại biết bao lần, với những phiên bản mới ...nhân vật vẫn dựa vào cốt truyện cũ rích ...người mang đôi mắt của đại dương sâu thẳm ........ Tôi không biết đôi mắt ấy sẽ trói tôi đến bao giờ ....nhưng tôi biết mỗi buổi sớm mai thức dậy ...trái tim tôi không còn ở trong lồng ngực của tôi nữa ....nếu có cũng chỉ là cái vỏ trống không....người mang đôi mắt ấy thì vẫn vô tình, vẫn điềm nhiên đi qua tôi .... tôi cũng lạnh lùng như pho tượng đá ...nhưng tôi biết nhịp đập của trái tim tôi nhanh hơn khi người ấy bước qua . Nếu đổi tất cả để có một giấc mơ ..chắc tôi chẳng hề ngần ngại ....bây giờ tôi mới hiểu vì sao trái tim là phần khờ dại nhất mà người ta thường ví von ...Nhưng lại có sao ...Lạy trời cho đôi mắt ấy cứ vô tình lướt qua tôi mỗi ngày ....để trái tim tôi cứ theo từng bước chân của người ấy, để giọt nước mắt của tôi cứ lăn dài trên má ...và những ước mơ của tôi cứ rơi vào đại dương sâu thẳm của đôi mắt ấy một cách tuyệt vọng . Tôi vẫn không tin có tình yêu ở thế gian này ...nhưng trái tim tôi bây giờ thật sự đã bị dìm sâu ở đại dương sâu thẳm của đôi mắt ấy , có thể tôi sẽ tự mình chết đuối trong biển nước mênh mong ấy và chắc rằng những vết thương khi tôi cố tình ngoan cố dẫy dụa cũng sẽ rất sâu hoắm , rất đau đớn ...nhưng lại có sao đâu ...tôi chẳng thấy điều gì đáng để quan tâm đến nữa ...nếu như đôi mắt ấy tôi chẳng thể tự mình vứt đi được thì tôi đành sống với những cảm giác tuyệt vọng nhất của mình ....Tôi chỉ cầu xin người mang đôi mắt ấy cứ hãy lạnh lùng hơn, cứ hãy vô tình hơn, bởi nếu như người ấy cũng mang một trái tim nóng bỏng như tôi, lúc ấy tôi chẳng biết mình thiêu rụi bao nhiêu thứ xung quanh, chẳng biết mình lại đi đến đoạn đường nào của ngày mai ...mà dù có thì đã sao ? ... Khờ dại quá không hỡi trái tim của tôi ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2014 09:08:10 bởi diên vỹ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: