Một hôm, tôi đang ở trong lớp học môn lịch sử các học thuyết kinh tế. Đang say sưa với những học thuyết kinh tế cổ điển của Adam Smith và David Ricardo, bỗng dưng tôi nhận được điện thoại của Nhân:
- Mày ơi, đón Linh hộ tao cái. Tao đang có việc không đi được.
- Đón ở trường à?
- Không. Ở chỗ học thêm ngõ 214 Đội Cấn.
- Lúc nào?
- Ngay bây giờ. Giúp tao cái.
- Ừ- tôi miễn cưỡng nhận lời, đành bỏ dở tiết học hiếm hoi mà tôi ưa thích.
Khi tôi đến thì chỉ còn mình Linh đứng đó, co ro trong cái lạnh chiều đông. Tội nghiệp! Chắc em đã đứng đó lâu lắm. Khi thấy tôi, ánh mắt Linh thoáng thất vọng. Không phải là Nhân mà lại là tôi.
- Em đợi lâu chưa?
- Em vừa mới ra thôi. Anh Nhân không đến ạ?
- Ừ. Nó đang có việc nên nhờ anh qua đón em.
Em im lặng một lúc rồi bảo:
- Em chưa muốn về nhà.
Tôi bèn đưa Linh đi mua kem rồi ra hồ Tây ngồi ăn. Nhìn mặt hồ mênh mang gợn sóng, những cơn gió man mác tựa hơi thở của mặt hồ, tôi thấy lòng mình lắng lại. Khung cảnh ấy dường như cũng khiến Linh trầm ngâm hơn. Em nói với tôi, mà như đang nói với chính mình:
- Anh biết không, em thường phải đứng chờ anh ấy. Em đứng chờ rất lâu, mười lăm phút, hai mươi phút, có khi phải chờ đến hai tiếng. Mỗi lần đứng chờ anh ấy như thế em rất giận, đáng lẽ em có thể đi xe buýt về, nhưng em vẫn cứ chờ. Vậy mà lúc anh ấy đến, em lại chẳng giận được anh ấy nữa. Anh ấy hứa sẽ không để em chờ nữa. Thế rồi lần sau mọi chuyện vẫn như thế, em vẫn cứ đứng chờ anh ấy. Em biết anh ấy bận đi làm nhưng em không thể dừng được ý nghĩ là anh ấy không còn yêu em như trước. Có phải em ích kỉ quá không?
Tôi lắng nghe rồi đáp:
- Anh biết Nhân dạo này đang rất bận. Đến lớp anh cũng chả bao giờ thấy mặt nó. Anh cũng cảm giác nó không còn thân với anh như trước. Nhưng dù sao anh nghĩ chúng ta nên thông cảm cho Nhân, có lẽ một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại thôi.
- Em cũng hi vọng như thế.
Rồi bỗng em ôm lấy tôi. Điều ấy đến bất ngờ khiến tôi lặng đi không biết nói gì. Trong tôi dâng lên những cảm xúc thật lạ, y như lần tôi nắm tay Huyền trong rạp chiếu phim, không phải, lần này cảm xúc của tôi còn mạnh mẽ hơn thế, vì lần này, tôi không còn là người chủ động.
- Cám ơn anh- em khẽ nói.
Đêm về tôi cứ nằm nhớ về giây phút ấy. Tôi như người đi trên dây đánh đu giữa một bên là những mơ hồ đầy cám dỗ và một bên là những nguyên tắc không thể phá vỡ. Cuối cùng, tôi cố quên đi cái ôm ấy, cũng giống như tôi đã quên lần ôm Linh trong đêm nhạc rock hôm nào.
Không lâu sau, thị trường chứng khoán bước vào suy thoái kéo theo thị trường cổ phiếu chưa niêm yết cũng lâm vào tình trạng đóng băng, Nhân phải từ bỏ công việc quen thuộc của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó phải từ bỏ việc kiếm tiền. Nhân kể cho tôi nghe về một cơ hội làm giàu mới. Đó là lần đầu tiên tôi nghe về trang colonyinvest.com, một trang web kiếm tiền có xuất xứ từ Mĩ. Nhân giải thích cho tôi rằng chỉ cần đăng kí tài khoản trên trang web đó, gửi tiền vào đó là có thể ngồi rung đùi đợi những đồng tiền từ đâu đó chạy vào túi mình.
- Bao nhiêu?- tôi hỏi.
- Sáu phần trăm.
- Sáu phần trăm một tháng hả, ừ cũng khá đấy.
- Không phải một tháng mà là một ngày.
Tôi hoảng hồn. Sao lại có cách kiếm tiền khủng khiếp như vậy? Cổ phiếu một ngày cũng chỉ có thể tăng giá năm phần trăm mà kể cả giai đoạn chứng khoán sốt nhất cũng không thể tăng liên tục ba mươi ngày được. Tôi nhẩm tính, nếu nhét mười triệu vào cái trang web này thì mỗi ngày sẽ được sáu trăm ngàn, sau một tháng sẽ lãi mười tám triệu.
- Tại sao lợi nhuận lại cao như vậy?- Tôi chợt lấy lại được chút lí trí khi nhớ đến câu ngạn ngữ phương Tây “High risk, high profit”: rủi ro lớn, lợi nhuận cao.
- Tao được nghe giới thiệu là quĩ này có những dự án đầu tư đem lại lợi nhuận cao nên có thể cho các nhà đầu tư lợi nhuận cao như thế. Nhưng mà tao cóc tin. Tao nghĩ đây chỉ là một trò lừa đảo.
- Trò lừa đảo! Vậy sao mày còn đâm đầu vào.
- Chắc chắn là lừa đảo rồi. Làm gì có vụ đầu tư nào mà sinh lãi cao như thế. Nhưng cái này mới xuất hiện ở Việt Nam mấy ngày thôi. Mày cứ gửi tiền vào đó nhưng chỉ gửi kì hạn đúng 30 ngày thôi, sau đó phải rút ra ngay. Bọn nó sẽ lấy tiền gửi của người gửi sau trả cho người gửi trước. Tao tính trò lừa đảo này sẽ kết thúc sau khoảng ba tháng. Vả lại mày yên tâm, có thể rút lãi bất cứ lúc nào mà, chỉ cần khoảng 15 ngày là hoàn vốn rồi. Nếu xảy ra biến cố nào thì mình sẽ rút ngay. Tao sẽ lo việc đấy.
Nghe Nhân nói tôi cũng thấy bùi tai. Điều tôi tin tưởng không phải là những lí lẽ Nhân đưa ra mà chính là tôi tin ở Nhân, tin ở khả năng kiếm tiền của nó, vả lại lòng tham cũng khiến tôi quên đi cái tính chất rủi ro kinh khủng của thương vụ này cũng như cái sự thật rằng nếu tôi có kiếm được tiền thì đó là tiền của những người bị lừa sau này. Tôi bán hết số cổ phiếu đang nắm giữ lấy mười triệu đưa cho Nhân và nhờ nó lo vụ này cho tôi.
Mọi việc kết thúc tốt đẹp khi tháng sau Nhân đưa cho tôi mười lăm triệu cả gốc lẫn lãi, không nhiều như dự tính nhưng so với hoàn cảnh lúc đó thì rất tốt rồi. Mấy ngày trước đó tôi đã lo rằng mình sẽ bị mất trắng khi tính chất lừa đảo của trang web ngày càng lộ rõ. Lúc đầu tôi vẫn yên chí đó là một quĩ đầu tư quốc tế hoặc chí ít là một tổ chức lừa đảo có qui mô quốc tế khi mà trang web được thiết kế bằng tiếng Anh, ngay trang chủ là bức hình vị giám đốc quĩ đầu tư người phương Tây có cái đầu hói tuyệt đẹp và đôi mắt nhân từ của một con cá mập lọc lõi. Tất cả là một vỏ bọc hoàn hảo trừ việc danh sách những người gửi tiền toàn là những cái tên tiếng Việt. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Rồi khi xuất hiện một bài báo cảnh báo về nguy cơ lừa đảo của trang web này thì tôi như ngồi trên đống lửa. May sao cuối cùng tôi đã thoát nạn nhờ có Nhân. Không nhiều người may mắn như tôi. Các chân rết của colonyinvest đều ôm tiền tìm cách thoát thân, bỏ lại những khách hàng hám lợi của mình ở lại với những giấc mơ tan nát và những tổ ấm tan nát. Tôi biết có rất nhiều người bị lừa nhưng hầu như tất cả đều im lặng không dám nói với ai. Lí do cũng dễ hiểu: mang tiếng chết vì tham nó nhục, nhục lắm! Mọi chuyện tưởng như tốt đẹp nhưng không hiểu sao Nhân ngày càng xa cách tôi hơn. Không phải chỉ xa cách tôi mà Nhân còn xa cách tất cả những thứ mà nó đáng lẽ phải chăm lo: chuyện học hành trên lớp và … Linh. Tuần có bảy ngày thì đến năm ngày Linh phải gọi điện hỏi tôi xem Nhân đang ở đâu. Mà nào tôi có biết Nhân đang ở đâu, tôi đâu còn là thằng bạn thân như hình với bóng của Nhân ngày trước. Tôi đã mất Nhân thật rồi, tôi đã mất đi người bạn thân nhất mà chẳng hề biết lí do tại sao…
Một hôm, tôi đi đón Huyền. Tôi đứng chờ ở cổng trường em, giết thời gian bằng cách quan sát những cô cậu học trò cấp ba. Bên cạnh những khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên khiến tôi thấy mến thì cũng không ít những gương mặt già dặn, lõi đời, những cậu trai tóc vàng hút thuốc, những cô bé môi son má phấn, những chiếc xe ga kẹp ba kẹp bốn, khiến tôi thấy lo lắng cho lũ trẻ bây giờ. Nhưng rồi tôi lại tự cười mình vì cái ý nghĩ ấy. Làm sao trách chúng được, nếu có điều kiện như chúng thì tôi cũng vậy thôi. Lúc ấy, Huyền và Linh đã thấy tôi và bước đến. Huyền bảo tôi:
- Anh chở Linh đến nhà anh Nhân được không? Anh ấy đang bị ốm. Nó muốn thăm anh ấy. Em đi xe buýt về cũng được.
Linh nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Tôi thì chẳng thấy phiền nên nhận lời ngay. Đưa Linh đi qua những con phố tôi cũng cảm thấy vui vui. Trong lòng tôi có những cảm xúc mà mình không có với Huyền. Tôi hỏi em:
- Nhân ốm thế nào hả em?
- Em cũng không biết. Anh ấy chỉ bảo bị mệt, đang nằm nhà, không qua đón em được. Em lo lắm, không biết anh ấy thế nào. Hôm trước đi khám bác sĩ bảo gan anh Nhân có vấn đề. Dạo này anh ấy uống nhiều rượu lắm.
- Nó đang có chuyện gì buồn à?
- Em cũng không biết. Em hỏi thì anh ấy bảo không có chuyện gì. Nhưng em cũng cảm giác anh ấy đang gặp chuyện gì đó…
Linh ngập ngừng nói tiếp:
- … Vậy mà tại sao anh ấy lại không nói với em nhỉ? Chẳng nhẽ anh ấy không tin em? Lẽ nào… lẽ nào… anh ấy không còn yêu em?
Tôi cố trấn an Linh:
- Thôi nào, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh tin là Nhân phải có một lí do nào đó để chưa nói với em.
Tuy nói vậy nhưng lòng tôi cũng đầy hồ nghi. Tôi thắc mắc không biết Nhân đang gặp chuyện gì. Tôi cũng lo lắng thay cho Linh. Liệu có phải Nhân đã có đứa con gái nào khác không? Nếu thế thì nhất định tôi sẽ không tha cho nó. Nó không được phép làm Linh đau khổ. Một cô gái tốt như Linh chỉ nên nhận lấy tình yêu và hạnh phúc mà thôi…
Cuối cùng thì tôi và Linh cũng đến nhà Nhân. Nhưng Nhân không có nhà, điện thoại thì tắt máy. Nhìn Linh chán nản tôi cũng thấy buồn:
- Hay là đứng đây chờ một lúc.
- Thôi, anh ạ. Mình về thôi.
Tôi bèn đưa Linh về. Đang trên đường thì Linh bảo:
- Em không về nhà đâu. Giờ này em phải đi học thêm.
- Vậy em học ở đâu để anh đưa đến?
- Nhưng em không muốn học…
Vậy là tôi lại đưa Linh ra hồ Tây như hôm trước. Gió thổi mạnh hơn, không còn miên man như hôm trước. Mặt hồ bắt đầu có sóng. Những tia sáng cuối cùng của ban ngày cũng đã trôi vào bóng tối. Tôi và Linh đứng tựa vào lan can cùng tận hưởng cái không gian đầy bí ẩn ấy. Trước mặt hai chúng tôi là sự bao la đầy bất định, là sóng to và gió lớn, là một tấm màn đen bí ẩn mà tôi tự hỏi phải chăng đang che giấu điều gì phía sau nó: là thiên đàng, địa ngục, hay chỉ là sự trống rỗng đến vô cùng …
Linh nói với tôi:
- Anh biết không, nhiều lúc em thấy mình cô đơn lắm.
- Vì chuyện của Nhân à?
- Không phải đâu anh ạ. Không phải chuyện ấy… Chuyện là… em không có bạn.
- Sao cơ?
Tôi ngạc nhiên quá đỗi vì một cô bé ngoan hiền và dễ mến như Linh mà lại không có bạn thì thật là vô lí.
- Thật đấy. Bạn bè thì nhiều nhưng một người bạn “thực sự” thì em không có. Những người mà em muốn chơi cùng thì đều có cuộc sống riêng của mình. Ai cũng tưởng em nhiều bạn nhưng thực ra em chẳng có ai cả. Mỗi khi em cần một ai đó bên em, em lại nhấc điện thoại lên, để rồi lại thừ ra chẳng biết bấm số nào.
- Thế còn Huyền, anh tưởng bọn em thân với nhau?
- Em cũng từng tưởng như thế. Nhưng mà vẫn không phải anh ạ.
- Hoàn cảnh của em cũng giống anh nhỉ. Anh cũng không có bạn. Anh từng có Nhân, nhưng giờ bọn anh cũng không còn thân như trước.
Linh quay sang nhìn vào mắt tôi và nói:
- Anh làm bạn của em nhé?
Tôi không nhịn được cười:
- Tất nhiên rồi.
- Không, “bạn” thật cơ!
Trong giọng Linh có chút giận dỗi khiến tôi đành phải tỏ ra nghiêm túc:
- Ừ.
- Ngoắc tay nào.
Tôi ngoắc tay Linh. Linh mỉm cười thật xinh. Dường như có một ngọn sáng lấp lánh trong đôi mắt nhuốm màu buồn của em. Mái tóc em bay bay trong làn gió. Tôi bỗng buột miệng hỏi Linh:
- Em có cảm thấy hạnh phúc khi yêu Nhân không?
- Có…
Linh ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Anh ấy luôn cho em cảm giác được quan tâm chăm sóc, cảm giác mình được yêu thương. Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào cho em cảm giác ấy. Ba mẹ em li dị từ khi em còn nhỏ. Ba lấy vợ khác còn em ở với mẹ. Mặc dù mẹ luôn cố gắng bù đắp cho em nhưng lúc nào em cũng thấy mình thiệt thòi hơn các bạn khác. Mỗi chiều tan học, nhìn những đứa bạn được ba đến đón, được chiều chuộng yêu thương, em lại thấy tủi thân.
- Anh xin lỗi vì đã gợi lại chuyện buồn của em.
- Hì, không sao đâu ạ. Nói chuyện với anh cảm giác dễ chịu lắm í.
Câu nói ấy của Linh được tôi lưu lại cẩn thận trong trí nhớ của mình để rồi tối hôm ấy tôi đem ra tua đi tua lại như một cuộn băng. Vẫn còn đọng lại trong tôi những dư âm nồng nàn của cuộc chuyện trò tâm sự bên hồ ấy. Tôi đang nằm trằn trọc cùng những ý nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại reo. Tôi liếc nhìn số máy nhưng không nhận ra là ai vì đó là số máy bàn. Tôi nhấc máy lên hỏi:
- Alô, ai đấy?
- Em đây – giọng bên kia đáp lại.
Tôi nhận ra cái giọng nói thân thương ấy.
- Linh à. Có chuyện gì vậy em?
- Không ạ. Chỉ là lúc này em cần một người bạn. Em nhấc điện thoại lên và nghĩ đến anh.
Tôi cảm động. Tôi đã có một vị trí quan trọng trong lòng của Linh như vậy sao? Tôi dịu dàng nói với em:
- Khuya rồi mà em chưa ngủ à?
- Tự dưng em không ngủ được. À, anh hát cho em nghe được không?
- Được… Anh hát nhé.
Tôi bèn cất tiếng hát. Tôi hát bằng tất cả cảm xúc của mình. Có điều gì đó đã bừng tỉnh giấc trong tôi để hòa vào bài hát ấy. Đó không phải giọng hát của tôi mà là giọng hát của trái tim tôi. Khi tôi ngừng lời ca thì những bâng khuâng chỉ mới bắt đầu. Lặng đi trong giây lát, Linh bỗng nói:
- Em yêu anh!
Lần này thì đến lượt tôi lặng im không nói nên lời. Tôi những muốn nói “Anh cũng yêu em” nhưng có điều gì đó ngăn tôi lại. Linh nghẹn ngào nói tiếp:
- Em đã mến anh từ lần đầu gặp mặt. Ánh mắt của anh, giọng nói của anh khiến em cảm thấy ấm áp. Em đã cố gắng đưa anh đến với Huyền để em được gần bên anh. Em đã nói dối rằng Huyền thích anh để anh tiếp tục theo đuổi nó. Nhưng khi hai người thành đôi rồi em lại cảm thấy hối hận. Em ghen tị với Huyền. Mỗi lần nghe Huyền kể về anh em lại thấy buồn. Đó là lí do Huyền không thể là “bạn” của em. Hai người bạn thân sẽ chẳng giấu nhau điều gì mà em thì chẳng thể nói cho Huyền biết tình cảm của em dành cho anh. Em đã cố nghĩ rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi bởi vì em cảm thấy mình có lỗi với anh Nhân. Nhưng khi anh ôm em trong cái đêm nhạc Bức tường hôm ấy, những cảm xúc ấy lại càng mạnh mẽ hơn. Rồi đến hôm nay, em cảm nhận rõ ràng rằng “em yêu anh”. Em không thể chối bỏ sự thật ấy. Em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm…
- Em nói ra điều ấy để làm gì?
- Chẳng để làm gì cả. Chỉ vì em không thể giấu anh thêm nữa. Em chỉ muốn anh biết điều mà lâu nay em vẫn giữ trong lòng. Bởi vì hai người bạn thực sự không thể giấu nhau điều gì phải không anh?
- Anh hiểu rồi- Tôi ngập ngừng- Thôi em ngủ sớm đi.
- Vâng ạ … chúc anh ngủ ngon.
Cúp máy rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Những ý nghĩ của tôi ngổn ngang lộn xộn y như cuộc đời tôi vậy. Tôi phải làm gì đây, dường như tôi cũng yêu Linh nhưng chẳng lẽ lại đi theo một thứ tình cảm còn chưa chắc chắn để rồi phản bội người yêu mình và người bạn thân của mình sao? Trái tim, nó sẽ dẫn lối đưa ta đến khổ đau và bất hạnh, đến những nơi tối tăm nhất, đến những điều tồi tệ nhất…
Chiều hôm sau, tôi lại đến giảng đường như mọi ngày. Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cô bạn lớp trưởng ở gần cuối lớp để không bị giáo viên chú ý. Khi đã ngồi ấm chỗ tôi mới hỏi lớp trưởng:
- Bây giờ học môn gì hả cậu?
- Triết học Mác-Lênin.
- Trời! Lại vật chất và ý thức hả, hiểu được cái môn này chắc điên luôn.
- Ừ đấy, mình cũng chẳng hiểu gì đâu cậu ạ. À mà này cậu biết tin gì về Nhân chưa?
- Tin gì?- Tôi ngơ ngác.
- Phòng đào tạo vừa thông báo Nhân bị đuổi học.
Cái tin ấy khiến tôi ngỡ ngàng:
- Thật không?
- Ừ, tại bỏ học với bỏ thi nhiều quá mà.
Tôi không khỏi hoang mang trước cái tin sét đánh ấy. Người bạn thân nhất của tôi trong lớp đã bị đuổi học. Mặc dù dạo này Nhân chẳng mấy khi đến lớp nữa nhưng việc Nhân bị đuổi học vẫn gây cho tôi một sự hụt hẫng, một cú sốc thực sự. Tôi bèn chạy ra ngoài gọi điện cho Nhân:
- Nhân à, mày biết mày bị đuổi học chưa?
Đáp lại sự sốt sắng của tôi, Nhân chỉ “à” một tiếng rồi đáp:
- Tao biết rồi.
- Biết rồi? Vậy mày tính sao?
- Chả tính sao cả. Đuổi học chứ có chuyện gì ghê gớm đâu.
Tôi lại sốc một lần nữa. Bị đuổi học mà Nhân coi như chuyện cỏn con. Nhân tỉnh bơ nói tiếp:
- À này, mai nhà mình lại lên quán ngồi nhé. Lâu lắm không lên đấy- Nhân nói.
- Ừ, được thôi.
Tôi tự nhủ không hiểu tại sao những điều lạ thường lại cứ xảy ra liên tiếp như vậy. Đầu tiên là chuyện Nhân bị đuổi học, sau đó là thái độ dửng dưng của Nhân trước chuyện ấy, rồi cuối cùng là việc Nhân rủ cả hội lên quán sau một thời gian dài không tới. Và những điều dị thường chưa chấm dứt mà chỉ mới bắt đầu.