NỘI TÔI
Từ khi còn rất nhỏ
Nội đã đi xa
Chỉ còn để lại kí ức tuổi thơ
Không nhòa!
Mọi người kể:
Thời còn xuân trẻ
Bà là một mỹ nhân Ấp Bắc
Chiến trận triền miên
Xuôi ngược khắp miền
Cái nợ cái duyên
Đưa Bà về đất Bến
Xứ Cù Lao An Hóa
Đất mặn đồng chua
Khô cằn nứt nẻ.
Bà thương ông nội
Cháu của một hương đồng cả trong làng
Giàu có khét tiếng
Cả hai đẹp duyên
Nội rời Ấp Bắc
Với tấm lòng chân thật
Bà được ông thương
Nâng niu chiều chuộng
Cả hai sống yêu thương không có ngày tháng đau buồn
Chưa đầy hai năm
Nội sinh em bé
Một thằng cu tí
Kháo khỉnh tinh khôi.
Cha tôi!
Lúc bấy giờ
Là đứa cháu đích tôn vọng trọng
Sống trong nhung gấm
Đầy đủ ấm no
Cuộc sống chẳng lo
Cơm áo gạo tiền như những đứa trẻ khác luôn phải chờ đợi, mong mỏi... hạt cơm!
Ngày lại sớm hôm
Khi cha mười tuổi
Cũng là lúc giặc Mỹ bị đuổi
Hòa bình khắp nơi
Thôn làng náo nức
Cha tôi bắt đầu cuộc sống cơ cực
Bắt cá bắt tôm
Lặn lội sớm hôm
Đầu ghềnh cuối bãi
Tối đến giăng câu
Lo đàn em nhỏ
Hết thảy năm người
Năm cha hai mươi
Mẹ tôi mười bảy
Rồi duyên đưa đẩy
Đến hai năm sau
Cha đem trầu cau
Đến xin cưới mẹ.
Rồi tôi sinh ra
Trong vòng tay yêu thương chăm sóc
Của Nội,
Của Ngoại,
Của Cha Mẹ,
Của cô dì...
Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn khắc ghi
Hình bóng Nội tôi
Mướm từng muỗng sữa
Để dành từng viên kẹo ngon
Hay từng miếng bánh
Rồi những trưa hè
Bà ru tôi ngủ
Câu hát ầu ơ và những câu chuyện trẻ thơ
Đến tận bây giờ
Tôi vẫn nhớ rất rõ,
Dẫu trong mơ!
Rồi Nội tôi trút hơi thở
Lúc tôi còn bé thơ
Khi lá vàng thay sắc
Giữa tháng mười gay gắt
Hai cây cau Nội trồng cao chất ngất
Giờ cũng thay màu
Úa tàn héo hon
Nội của con
Đã ra đi mãi mãi
Nhưng Nội vẫn mãi
Sống trong lòng của con, Nội ơi!