Kì 4: Hắc Quỷ - Nhanh lên Thu ơi!
Thu múc ngay một muỗng cơm cuối thật to nhét vào mồm. Anh An sáng nào cũng dậy rất sớm để nấu cơm cho mọi người trong nhà. Riêng Thu lúc nào cũng thức dậy gần sát lúc rời nhà, nên cô bé lúc nào cũng ăn uống vội vàng như thế.
- Bao tay của em đâu rồi? – Thu gọi vang ra bên ngoài.
- Chuẩn bị hết rồi. Ra nhanh lên!
Con bé đút nốt chiếc giầy còn lại vào chân rồi vơ cặp sách chạy nhanh ra ngoài. Thu ném chiếc cặp vào giỏ xe của mình, toan dắt ra ngoài.
- Khoan đã, đợi em… - Thu rút vội chiếc di động từ trong túi ra.
- Khỏi đi! Anh gọi cho mẹ rồi. Bà sẽ ở bệnh viện điều trị thêm một tuần nữa. Tình trạng ổn định rồi.
Thu tròn mắt nhìn ông anh của mình rồi lắc đầu phì cười. Mới tối qua ổng trông rất vô tâm, hững hờ vậy. Vậy mà hôm nay đã làm hành động “quan tâm” đó trước cả em gái rồi. Nó kéo chiếc túi ra khỏi giỏ xe rồi nhảy ngay lên yên sau của An.
- Phóng đi anh hai. Em xong rồi.
- Nặng thế còn bắt anh đèo à….?
Không nói nhiều, Thu nhéo mạnh vào bên hông của An. An rít lên một tiếng “A!” rồi cậu cũng ngoan ngoãn tuân lời cô em gái lém lỉnh của mình, gắng sức đạp thật nhanh.
Thu và An tuy là học hai trường khác nhau, nhưng trường của cả hai đều nằm đối diện nhau. Vì thế, Thu mới có cớ để bắt ông anh của mình “đèo” đi học. Ngày cuối tuần này, trường của nó và trường đối diện đó cùng tổ chức một buổi tổng vệ sinh. Nghe tin đồn từ lớp anh chị niên học trước, hai cô thầy hiệu trưởng của hai trường có vẻ “hợp tác” rất ăn ý với nhau. Vì thế, những sự kiện của trường nó trùng lặp với trường đối diện cũng là chuyện bình thường. Thu chỉ mới học được một học kì ở ngôi trường này nên không thực sự biết rõ ngày như thế này phải làm những gì. Kinh nghiệm từ niên học trước, An đã chuẩn bị hết những dụng cụ cần thiết cho em gái của mình. Hắn cũng biết thừa em gái của hắn chỉ có thể nghĩ ra cái bao tay và cái khăn lau để cầm theo mà thôi.
An vừa thắng chiếc xe đạp trước cổng trường thì Thu đã nhảy bật ra khỏi yên. Thu chạy lùi vài bước và đỡ lấy chiếc túi mà An ném tới.
- Cám ơn anh hai nhé. -Thu vẫy vẫy tay rồi chạy lẫn vào tốp học sinh đang kéo vào trường.
- Này, có kem chống nắng trong đó đó! – An cố nói lớn nhưng có lẽ em gái của cậu đã ở quá xa để nghe thấy giọng của cậu rồi.
Chạy được một quãng, Thu nghe thấy tiếng nhỏ Giang và Xuân í ới gọi tên mình. Nó liền chạy về phía đó rồi đứng đó cười đùa tán gẫu với bọn nó cho đến khi tiếng trống vang lên.
*********
- Bạn! Xuống dưới sân sau!
Kim chỉ tay vào Thu với giọng gắt gao. Vũ lớp trưởng phải đi họp với ban giám hiệu, vì thế Kim lớp phó ở lại chịu trách nhiệm phân công đội hình trong lớp.
- Chẳng phải nhổ cỏ là công việc của bọn con trai sao? Thu cũng là con gái mà? Không thì mình với Xuân đi chung với Thu!– Giang gắt gỏng lại.
- Hai bạn vẫn ở lại đây dọn lớp. Dưới đó cũng có những bạn nữ khác thôi. Bạn Thu! Mọi người dưới đó đang đợi bạn! – Kim trừng trừng nhìn Thu.
Nhỏ Giang và Xuân bĩu môi hậm hực vì không được phân công chung khu vực với Thu. Hai nhỏ lè lưỡi giễu cợt Kim ngay khi nhỏ vừa quay lưng đi. Thu xua tay phì cười rồi quay xuống dưới lầu. Nó cũng háo hức muốn thử cái công việc mới lạ đó.
Gọi là “sân sau” nhưng có lẽ phải gọi đó là một bãi đất mới đúng. Trường của Thu nổi tiếng cũng vì cái bãi đất này. Không biết ông thầy phong thủy nào đã khiến cho cô hiệu trưởng tin sái cổ rằng bãi đất này rất thiêng. Vì thế, trường cứ thế để hoang nó suốt mấy năm nay. Cô hiệu trưởng luôn bảo “hoạt động chân tay tốt cho não các em”.Vậy nên, cứ mỗi đợt tổng vệ sinh này, học sinh trong trường phải ra đây nhổ sạch hết đám cỏ dại một lần. Đã có nhiều học sinh tỏ nguyện vọng muốn có một sân bóng thể thao phía sau trường nhưng tất cả đều bị cô ấy bác bỏ. Bọn con trai trong trường không ưa cô hiệu trưởng cũng vì thế.
Đến nơi, Thu há hốc mồm khi nhận ra trước mặt nó chỉ toàn là các bạn nam đang làm công việc nhổ cỏ. Đứng giữa một rừng nam sinh như vậy, tự nhiên nó thấy lạc lõng vô cùng. Hồi nãy vừa nghe lớp phó Kim bảo là có bạn nữ ở dưới này, nên nó mới có động lực đi xuống. Thế mà…
- Bạn ơi, mang nước qua đây với. – Bọn con trai bên kia bỗng réo lên
- Mình hả? – Thu tròn xoe mắt chỉ tay vào mình.
- Bạn gái tóc ngắn, lùn lùn đó… mang nước tới phải không? – Tiếng bên đó vọng lại.
Thu suy nghĩ vài giây nhanh chóng rồi đáp.
À… Ừ… được rồi, sẽ mang tới ngay!
Đặt chiếc túi xuống ghế đá gần đó, Thu chạy xung quanh tìm kiếm chỗ để thùng nước. Cứ thế, bên này gọi, bên kia ới. Những bạn nam vừa nhổ cỏ vừa kêu khát, nên cứ gọi Thu lấy nước tới suốt. Nó dần dần trở thành “cô gái cấp nước”của cái khu vực sân sau đó tự lúc nào.
Không chỉ “chạy nước”, Thu còn đi phụ hốt xác cỏ với mọi người. Nhiều bạn nam đến ngăn cản, nhưng nó đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với công việc đó, nên cứ thế cắm đầu làm. Nắng càng lúc càng phủ vàng rực bãi đất đó. Gắt và nóng hơn.
- Bạn làm cái gì ở đây thế? – Thu nghe bên tai có tiếng Vũ lớp trưởng gọi lại.
Thu đang bận ôm một bao cỏ to đùng. Nhìn thấy Vũ, nó giật mình, khuỵu chân xuống suýt ngã nhào.
- Nắng nôi thế này… Con gái ra đây làm gì? – Vũ gắt lên.
Con bé đặt bao cỏ xuống vỗ ngực, bèn gắt lại.
- Con gái thì làm sao? Con trai làm được thì chẳng nhẽ con gái không làm được chắc?!
Vũ đưa tay ôm trán bật cười.
- Xin hàng cô nương… –Nói đoạn cậu ta giựt ngay bao cỏ trên tay của Thu.
- Ê… làm gì th….
Thu chưa kịp phát ra chữ “thế” thì chiếc nón lưỡi trai trên đầu Vũ đã nằm gọn trên đầu con bé.
- Đội nón đi này. Phơi đầu ngoài nắng mệt lắm đó.
Nói xong, cậu nhếch mép cười rồi vác bao cỏ lên, đoạn lẩn đi mất. Con bé cứ thế đứng thẫn thờ nhìn về phía Vũ khuất dạng, cho đến khi có tiếng gọi “cấp nước” ở đằng xa.
Bãi đất chỉ còn một khoảng nhỏ cỏ dại nữa. Chắc độ mười phút nữa là bọn nam sẽ giải quyết xong khu vực đó. Thu ngồi phịch xuống chiếc ghế đá gần đó. Nó ngồi lặng nhìn chiếc nón lưỡi trai của Vũ.
Những gì nhỏ biết về Vũ chỉ là một cậu bạn học chung trường cấp 2 với nhỏ. Nó trước đó cũng chỉ biết đến cậu ta qua mỗi lễ tổng kết. Thành tích học tập của cậu ấy ở trong trường không ai bì kịp. Niên học nào cũng đứng nhất trường. Qủa thực là cậu ấy rất tài giỏi và phong độ. Lên đến cấp 3, tình cờ thế nào, cậu ta cũng học chung trường với Thu và hơn nữa còn chung một lớp. Thu chỉ không hiểu sự quan tâm của cậu ấy có hơi quá đối với nó hay không. Đến bây giờ, nó không biết gì hơn về cậu ấy ngoài việc cậu ấy rất ga lăng và tốt bụng với nó. Nó không dám dùng cụm từ “quan tâm đặc biệt” ở đây, vì có lẽ, đó có thể chẳng qua chỉ là một phần tính cách của Vũ.
- Hù!
- Giang? Mày làm tao hết hồn…
- Làm gì suy nghĩ đăm chiêu thế mày? Mà coi bộ mày làm dưới này dễ thở hơn hen. Ngồi hóng gió thế này cơ mà…
- Không có gì. Dọn dẹp xong rồi hả?
- Con Kim đó bắt làm nhiều thứ lắm. Không phải vì nó là con bà hiệu trưởng, bọn mình đã gồng lên “hội đồng” rồi. Hehe… Uây! Sao toàn nam thế này? Sao con đó bảo có nữ làm cùng?!
- Thôi kệ đi. Tao cũng nhàn rỗi dưới này mà. Mà đừng gọi Kim là “con” nữa. Nó cũng là bạn chung lớp với mình.
- Xin nàng. Nàng nhân đức với người ta thế…
- Nhân đức?
- Rồi mày xem. Bọn tao cứ phải để cho mày nhìn rõ bộ mặt của người ta. Chứ giờ ngồi cãi lý với mày. Tao nhức đầu.
- Ờ.
Thu kết một từ duy nhất như thế. Nó không có hứng thú với mấy chuyện kiểu này.
- Mày đợi tao ở cầu thang đằng kia nha. Tao ghé nhà vệ sinh xong rồi mình cùng đi ăn trưa.
- Ừm. Mày đi đi.
Vài phút sau khi Giang rời khỏi đó, Thu nhấc chiếc túi của mình lên rồi tiến về phía cầu thang ở cách đó chục mét. Khi Thu vừa lại gần, một bóng đen từ bên trong bước ra rất nhanh. Thu bị người đó va vào người đột ngột nên mất thăng bằng lập tức. Con bé té bật ngửa xuống đất. Đầu nó va vào nền bê tông cứng nên đau điếng. Phải đến mấy phút sau đó con bé mới định thần lại được.
Thu nhìn thấy trước mặt nó là một học sinh nam cao ráo đang đứng trong tư thế đút hai tay vào túi quần. Vừa trông thấy cái tư thế dửng dưng đó của hắn, Thu bực dọc bật dậy ngay. Nó tính quát vào tên đó vài câu thì khựng lại. Tên đó đột nhiên đưa tay gạt sợi tóc rối trước mặt nhỏ.
- Hì. Giờ trông xinh gái lại rồi đó.
“Cái gì cơ?” Thu rất muốn quát lớn trước mặt tên này nhưng câu nói vừa rồi của hắn làm nó sững sờ vì không biết phải nói lại làm sao. Bất giác, Thu chợt nhận ra hắn mặc đồng phục khác với nam sinh của trường mình. Không biết đâu ra có tên “ngoại bang” da ngăm mặt dài này bước vào trường mình, nó bắt bẻ:
- Ai cho bạn vào đây?!
Tên đó nở một nụ cười ranh mãnh, tiến tới ghé vào tai Thu nói:
- Your friend is coming.
Dứt câu, hắn sải bước rất nhanh về phía trước. Thu quay ngoắt lại nhìn thì thấy Giang đang đi đến. Con bé thấy bạn mình đứng sững lại thất thần ở chỗ đó rất lâu. Nó gọi tên Giang vài lần nhưng con nhỏ vẫn bất động nên bèn chạy lại.
- Này! Này! Mày sao thế?
- Thu ơi…
- Sao? Hắn là ai thế? Mày quen hắn à?
- Mày không nhìn thấy sao?
- Thấy cái gì cơ?
- Phù hiệu của hắn…
Lúc đó Thu cũng chẳng kịp để ý đến cái phù hiệu trên áo của gã đó nữa. Nó lay con bạn đang đứng chết trân của mình.
- Ê này, là ai thế?
- Hắc Qủy.
- Hắc Qủy? Mày đang nói lảm nhảm cái gì thế?
- Không! Tên anh ấy là Hắc Qủy. H-ắ-c Q-u-ỷ!
- Tao cũng thấy hắc thật. Da đen thui!
- Cấm mày nói bậy! Đó là thần tượng của tao…
- Ừ rồi…. Thần tượng của mày… Đúng là cũng thần kinh không kém mày. – Nói đoạn, Thu khoanh tay lại khuỵu một bên chân xuống rồi lẩm bẩm – Trông cứ như thằng hâm.
- Tao kệ mày đó! Chà, Không ngờ lại gặp “anh ấy” ở đây. Đẹp trai, phong độ đúng như lời đồn. Dáng đi. Gương mặt. Ôi!
- Mà tên đó là ai thế? Tao thấy… cứ “sao sao”?
- “Sao sao” cái gì? Ảnh là thủ khoa trong đợt tuyển sinh vừa rồi đó. Phong cách của ảnh đúng là độc nhất vô nhị. Ngay cả lớp trưởng Vũ của mày còn không sánh bằng nữa là… Hắn chỉ đạt nhì thôi, thế mà lũ con gái mê theo như gì… -Giang bỗng đổi sang giọng vẻ bực bội.
- Cái gì là “lớp trưởng của tao”? Mày nói chuyện cẩn thận đó.
- Gì mà phải “cẩn thận”? Nó thích mày rõ rành rành đó rồi. Cả lớp… à không… cả trường này ai chả biết. Bây giờ tao đi hỏi mấy nhỏ lớp kế bên, xem bọn nó có nói không biết “Thu” của lớp trưởng Vũ là ai hay không?
Nghe con bạn của mình nói đến đó, Thu đột nhiên cứng họng lại.
- Trên trang web của trường, tụi nó gọi mày là “Nàng ruồi tóc ngắn”. Tụi nó ví mày như loại ruồi nhặng vo ve xung quanh đó. Mày không biết sao?
- Thiệt… thiệt có chuyện đó sao?
- Tao với Xuân cứ tưởng mày biết chuyện nhưng không chấp nên mới không bàn đến với mày. Ai dè mày không biết thật…
- Tao không biết thật… - Thu cúi gằm mặt xuống.
- Này!… mày đang chuẩn bị khóc hả… mày đừng khóc nha… làm tao ân hận đó…
- Tao không có khóc. Chỉ là… hơi sốc thôi…
- Ừm. Tao đoán chắc mày cũng không biết vụ lớp phó Kim nốt luôn nhỉ.
- Lớp phó Kim làm sao?
- Trời ơi, Thu ơi là Thu. Mày chơi với bọn tao từ hồi cấp 1 đến giờ. Cái tính ngờ nghệch ngây ngô của mày không khá hơn được sao?
- Tao thực sự là không có quan tâm đến những chuyện đó…
- Được rồi. Vậy để con Kim nó nhốt mày vào cái kho dự trữ tối hù đó lần nữa xem mày có “quan tâm” hay không?
- Ý mày là…
- Ừm. Tao và Xuân biết là con Kim mê thằng Vũ như điếu đổ. Lần đó, không phải nó thì còn ai. Mày không thấy nó hay gắt gỏng với mày à?
- Nhưng… là đó chỉ là suy đoán của bọn mày. Không thể kết tội người ta như vậy được!
- Tao biết là tao mà kể chuyện này cho mày thì tao sẽ… “rất nhức đầu”. Con Xuân nó không cho tao nói. Hồi nãy mày làm tao tức quá nên nói toẹt ra hết rồi. Chán quá đi!
Thu muốn chấm dứt cái đề tài này. Nó rất hỗn loạn và choáng trước những sự thật mà Giang vừa nói. Giang đặt tay lên vai nhỏ, hạ giọng nói:
- Thôi quên đi. Coi như tao nói linh tinh. Đi ăn thôi. Đói lắm rồi đó.
- Này, chuyện rốt cuộc như thế nào thế?
- Bụng tao kêu rồi này. Đi thôi… - Giang lảng đi kéo tay con bạn đi đến phía nhà ăn.
Chỉ “ừm” một tiếng nhỏ, Thu bước đi vô chủ định theo lực kéo của con bạn. Con bé vẫn không tin điều Giang nói về lớp phó Kim. Mặc dù công nhận là bạn ấy hay nói chuyện gắt gỏng, nhưng đâu phải là chỉ với nó thôi. Hơn nữa, tuy Thu hay thấy lớp phó Kim hay đi chung với Vũ lớp trưởng, nhưng tất cả cũng chỉ vì việc công mà thôi. Nó không nghĩ lớp phó Kim lại “mê điếu đổ” Vũ như lời Giang vừa nói. Ngay cả vụ kho giữ dụng cụ thí nghiệm cũng vậy. Lần ấy, một bạn nào đó đã lỡ cài chốt ở bên ngoài và không ngờ là còn người trong đó. Sau đó bạn ấy cũng đã đến xin lỗi Thu. Làm sao lớp phó Kim lại dính đến chuyện này? Nó thực sự nghĩ không ra.
Vừa đi gần đến khu nhà ăn, Giang đột nhiên buông tay Thu ra, chạy vội về phía trước. Thu ngẩng đầu lên và đứng sững người lại. Một bạn nữ sinh đang ôm mình khóc nức nở ở dưới chân cột gần đó. Người bạn nữ ấy xây xát những vết thương như vừa bị ai đó cào cấu. Thu nhận ra đó không phải người xa lạ nào khác. Chính là Xuân, một nhỏ bạn cũng vô cùng thân thiết và quan trọng đối với Thu…
===============================
Kì 5: Cái bóng của lớp phó Kim