Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.
kalqtie 20.05.2010 21:14:35 (permalink)
Chào mọi người,

Mình quyết định up trên trang diễn đàn văn học truyện nhiều kì của mình viết. Nếu đang theo dõi truyện này, mình hi vọng các bạn comments ở dưới để mình rút kinh nghiêm sáng tác cho những kì tới. Mình viết truyện nhiều khi không "tới". Dù sao vẫn mong các bạn đã-lỡ-đọc hay đọc-nửa-chừng-rồi-bỏ đóng góp ý kiến cho mình. Bạn nào thuận tay thì cứ phát tán sản-phẩm-thử-nghiệm này. Chỉ cần ghi nguồn là Kim D-cb (Facebook). Mong ý kiến từ các bạn.

Thân


Đầu tiên sẽ là Kì 1: Gió mùa thu

Hôm đó không phải là một ngày dễ thở với Thu. Không đơn giản là chỉ ngồi nghe giảng suốt 6 tiết học trên lớp. Thu hầu như chẳng nhồi được gì vào đầu vì hồi hộp chờ đợi tên mình được vang lên từ cái loa phóng thanh ngoài cửa. Nó cứ thấp thỏm suốt những tiết học. Thỉnh thoảng, cô nhóc lại thở một hơi dài. Con nhỏ Xuân bên cạnh dùng khuỷu tay thúc mạnh vào Thu. Thu giật mình nhìn sang thì thấy Xuân nháy nháy cặp mắt hí của nó như muốn ra hiệu gì đó. Sắp phải kiểm tra lại ba môn nặng ký nhất, Thu không còn tâm trí để đoán dụng ý của nhỏ bạn. Nó cộc cằn quát khẽ:

- Để tao yên đi!

- Không thì làm sao?! – và “bốp”, cuốn sách Lịch Sử từ trên cao giáng mạnh xuống đỉnh đầu của Thu.

Con bé đau điếng. Nó xoa xoa chỗ vừa bị đánh và định thần lại. Nữ thần hắc ám bộ môn Sử đang trừng trừng mắt nhìn nó. Thu nhanh chóng đứng dậy, cúi thấp đầu xuống, tỏ điệu bộ ăn năn. Con bé Xuân lần nữa khẽ huých vào chân của Thu, ngón trỏ chỉ liên tục vào mục 1 trên trang sách. Thu nhanh chóng cầm cuốn sách trên tay và đọc rõ to phần vừa được ra hiệu. Cô giáo Dung vẫn đứng trước mặt nó. Bộ mặt nghiêm nghị của cô khiến giọng nó thỉnh thoảng run lên và đứt đoạn. Nó chỉ muốn đọc cho qua cái đoạn đó rồi ngồi phịch xuống cho xong chuyện. Mấy giây sau đó, tờ tiền mười nghìn bỗng từ đâu ấn xuống giữa trang sách. Thu im bặt ngửa mặt nhìn lên và nhận ra đó là từ cô Dung.

- Đi xuống căn tin mua cho tôi ly cà phê sữa đá. Ngồi trong lớp mà mơ màng đi đâu thế cô nương? – cô cau mày nhìn Thu và hạ giọng nói tiếp – Lần sau là tui cho ra ngoài cửa lớp hóng gió đó nghen.

Thu nghe loáng thoáng xung quanh thấy có những tiếng cười mỉa mai. Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống rồi lẳng lặng tiến ra ngoài cửa. Đợi đi đến cuối dãy hành lang nó mới dám thở dài kêu khổ. Nó cầu thầm tên nó không bị vang lên vào lúc này. Môn đầu tiên nó phải kiểm tra lại sẽ là bộ môn Sử. Nếu tên nó bị gọi vào lúc này, lập tức sẽ bị lưu vào ổ nhớ của cô Dung. Điều đó chẳng khác nào việc phải chịu đựng cái chế độ quản thúc đặc biệt ấy. Nghe nói không một ai có kết cục tốt đẹp dưới chế độ đó cả. Thu tự nhiên thấy rùng mình khi nghĩ đến cái tên của nó đang sừng sững ở trên danh sách kiểm tra lại dán dưới sân trường. Chân con bé hạ xuống những bậc thang còn lại. Nó nhìn vào đồng hồ và nhận ra chỉ còn 20 phút nữa là tiết học kết thúc. Chân nó rảo bước nhanh hơn về phía căn tin. Đến nơi, nó bỗng cứng họng vì không nhớ được cô giáo vừa nhờ mình mua gì. Nó lúng túng không biết có nên chạy về lớp hỏi lại hay không.

- Một ly cà phê sữa đá đi anh – bỗng có một giọng nam quen thuộc cất lên từ phía sau.

Con bé ngoảnh người lại và nhận ra đó chính là Vũ lớp trưởng. Nó há hốc mồm rõ to và ngạc nhiên chỉ vào Vũ nói:

- Sao… sao lớp trưởng lại ra đây?

- Biết là có kẽ đãng trí sẽ bị mắc kẹt ngoài này nên ra giúp thôi. –Vũ khẽ nháy mắt nhìn Thu rồi đưa ly cà phê cho cô bé.

Thu vội cầm lấy ly cà phê rồi cúi xuống cảm ơn cậu bạn tốt bụng. Con bé thấy hơi ngượng nên liền bước nhanh ra khỏi căn tin. Khi vừa tiến vào lớp, giọng của cô Dung bỗng ngưng bặt. Thu một hơi tiến thẳng tới bàn giáo viên và đặt khẽ ly nước xuống. Xong, nó liền quay ngoắt bước về chỗ ngồi của mình. Nó nhận ra sau đó bầu không khí trong lớp tự nhiên trở nên ngột ngạt. Thu né nhìn những ánh mắt đang săm soi vào mình. Chưa bao giờ nó ao ước cho thời gian trôi nhanh đến thế. Bỗng có tiếng gọi giật lại.

- Sao lại còn nguyên mười nghìn thế này?

- Ơ… - Thu sực nhớ ra là Vũ lớp trưởng lấy tiền từ ví bạn ấy ra, con bé ấp úng đáp – Dạ… dạ… cô coi như đó là con... tạ lỗi với cô.

Cô Dung hơi gằn giọng một tí rồi tiếp tục bài giảng. Thu thở phào nhẹ nhõm rồi vuốt mồ hôi vừa ứ ra trên trán. Con bé Xuân vẫy vẫy khẽ bạn mình ngồi cạnh. Nó có vẻ như đang rất hí hửng chuyện gì đó. Nhỏ Giang ngồi phía trên bỗng quay xuống và nở một nụ cười bí ẩn. Thu còn chưa kịp hoàn hồn với những việc vừa xảy ra tức thì. Con bé không buồn đoán già đoán non những biểu lộ khó hiểu của lũ bạn nữa. Nó mệt mỏi lôi ra cây viết từ trong cặp và ghi lại những gì nó đã ráng nhồi nhét suốt đêm hôm qua. Nhỏ Xuân thấy vậy nên cũng không làm phiền bạn của mình nữa. Nó lật nhanh những trang sách và ghi chép lại những từ ngữ trên bảng. “Thế đấy, giờ thì 10 phút còn lại đang trôi đi tựa như 10 năm vậy”, Thu vừa nghĩ vừa khẽ thở dài nhìn vào trang giấy trắng.

*******************

Cuối cùng thì tiếng trống bắt đầu giờ ra chơi cũng vang lên. Thu lập tức phục mặt vào cuốn tập và mừng thầm. Bây giờ nó đã hết phải chịu đựng cái ánh mắt thiếu thiện cảm của cô Dung nữa rồi. Cảm thấy thích thú, nó nắm tay đập vài cái xuống bàn và nở nụ cười đắc ý. Bỗng có một bàn tay đè nhẹ lên đầu nó và rồi xoa mạnh. Thu cảm giác tóc nó đang rối xù lên vì chuyển động của bàn tay đó. Nó tức tối bật dậy hất cánh tay đó ra. Lập tức nó ngưng lại vì nhận ra người đứng cạnh nó là lớp trưởng Vũ. Cậu ta kịp thời lùi lại né đòn hất đó và khẽ bật cười.

- Xin lỗi nhé. Bạn ổn chứ?

Thu suýt hất trúng mặt của lớp trưởng. Chưa kịp nói lời xin lỗi thì đối phương đã lên tiếng trước. Nó liền cúi mặt xuống lắc đầu lia lịa.

- Không, không sao cả.

- Cà phê sữa đá bao nhiêu tiền vậy lớp trưởng? Mua hộ bọn mình được không? – Xuân bỗng cất giọng lanh lảnh.

- Thế bao nhiêu ly vậy? – lớp trưởng nở nụ cười thân thiện hỏi.

- Ở đây có 2 ly là mình với Xuân. Còn thêm một ly nữa thì chắc… lớp trưởng phải hỏi ý bạn ấy xem thế nào. – Nhỏ Giang vừa nói xong liền ném cái liếc về phía Thu rồi lại cười bí ẩn.

Thu tự hỏi tại sao hai con bạn mình bỗng lại nói chuyện một cách rườm rà khó hiểu. Nó liền đứng dậy quay sang Vũ bảo:

- Hai con này nó giở chứng lười đó. Để mình mua cho tụi nó. Bạn không phải đi đâu. - nói đoạn Thu quay sang hai con bạn chìa tay ra bảo – Năm nghìn mỗi đứa thêm hai nghìn tiền nhân công, tổng cộng là mười hai nghìn. Đưa đây mau!

Giang với Xuân trông có vẻ hụt hẫng. Cả hai lấy tiền ra đưa cho Thu và đồng thời buột miệng hậm hực: “Đúng thật là...” “Cái con quỷ sứ…”. Thu vơ hết đống tiền xu rồi bước ra khỏi lớp. Đi được một quãng, nó nghe thấy tiếng cười của ai đó đi ngay bên cạnh. Nhận ra đó là lớp trưởng, nó hơi giật mình rồi ngoảnh mặt đi tiếp. Sau đó, lớp trưởng ghé vào một lớp ở cuối dãy. Thu vẫn rảo bước đi tiếp nhưng bất giác khẽ thở phào. Nó không hiểu tại sao bỗng nhiên mình lại phản ứng như thế.

*************
Lịch kiểm tra có chút thay đổi. Thu phải ở lại sau tiết cuối cùng để hoàn thành môn Toán. Hai nhỏ Xuân, Giang sớm tạm biệt Thu về nhà trước. Thông thường thì cả bọn hay đợi nhau cùng ra về. Duy chỉ có hôm nay, Thu còn có một lớp học buổi tối tại một trung tâm anh văn.

Ngay sau khi vừa hoàn thành bài thi xong, nhỏ ba chân bốn cẳng đạp xe đến lớp học. Thấy thời gian không còn nhiều, Thu vội vàng đẩy xe đạp của mình vào một chỗ trống nhỏ gần đó. Bất cẩn thế nào, con bé va vào một chiếc đối diện khiến cho cả dãy xe trước cũng đổ rạp theo. Thu luống cuống chống đứng xe của mình lại. Nó vội vàng dựng lại những chiếc khác. Tay chân của nó tự nhiên trở nên càng vụng về hơn. Những chiếc xe vừa được dựng lên liền đổ nhào vào mình nó. Thu suýt khóc vì trước mặt nó còn cả một dây xe dính chùm lại với nhau. Tay con bé bắt đầu dính đầy những chất nhớt đen xì. Lớp học đã bắt đầu. Và giờ nó vẫn còn mắc kẹt ở cái bãi giữ xe này. Thu gồng mình kéo chiếc xe điện lên. Độ nặng của chiếc xe này làm nó nhớ đến mấy thùng dụng cụ ở phòng sinh học. Cứ sau mỗi tiết học, những học sinh trực nhật phải kéo những chiếc thùng cồng kềnh đó vào kho dự trữ. Nghĩ đến thật kinh hoàng. Cái kho đó vừa ẩm thấp vừa tối đen như mực. Bọn con trai thường hay lấy nơi đó để hù dọa những bạn nữ yếu vía. Thu cũng từng một lần bị mắc kẹt trong đó. Thật may là Vũ lớp trưởng biết ra được trò đùa và mở cửa cho nhỏ ra ngoài. Lần đó, nhỏ sợ phát khóc nên quên không nói lời cám ơn cậu bạn ấy.

Chiếc xe đang nặng trĩu trên tay bỗng dưng trở nên nhẹ như bấc. Một thanh niên to cao mặc áo khoác đen dựng thẳng chiếc xe đó lên. Thu đoán là người trông coi xe nên để cho anh ta tiếp tục dựng những chiếc khác. Nhỏ nhanh chóng vồ lấy cái cặp trên giỏ xe rồi bước ra ngoài. Đi được vài bước, nhỏ quay lại cúi đầu nói cảm ơn anh ta rồi chạy vội về phía những bậc thang. Những hạt nước từ trên cao bắt đầu nhỏ giọt xuống vai con bé. Và mưa thật lớn.

*************************

[Kì 2: Chiếc móc khóa ngôi sao]
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9