Ước Vọng Vu Lan       Mỗi Mùa Thắng Hội Vu Lan  
  Ai ai cũng cảm bàng hoàng tâm tư  
  Một năm man mác còn dư  
  Đến Mùa Thắng Hội thêm như thế này  
  Phải rồi Tháng Bảy mưa bay  
  Gió se se lạnh nỗi này tình kia  
  Mưa sa nhỏ giọt chia lìa  
  Công ơn Cha Mẹ hiện về giăng giăng  
  Hòa theo Tháng Bảy Mùa Trăng  
  Là Mùa Hiếu Hạnh nặng oằn thâm sâu  
  Ra bờ Ái Tử đầu cầu  
  Lăng tăng gợn sóng vũng nâu ru hời  
  Võng đưa kẽo kẹt à ơi  
  Cả hình bóng Mẹ một đời hiện ra  
  Vọng nghe trên ải sơn hà  
  Chim kêu quốc quốc gia gia canh trường  
  Cấu thành hình bóng quê hương  
  Có tình Phụ Tử vương vương cơ đồ  
  Kệ kinh trầm bỗng Nam Mô  
  Lung linh nghĩa địa cửa mồ tối om  
  Kìa Cha kìa Mẹ chúng con  
  Kìa anh kìa chị lon ton hiện về  
  Chờ Mùa Hiếu Hạnh nằm nghe  
  Rụng rơi trái chín não nề tấm son  
  Chùn sâu thẩm thấu tâm hồn  
  Động lên trí não lòng cồn ruột đau  
  Thương Mẹ thì Mẹ còn đâu  
  Thương Cha mấy lớp cỏ khâu xanh xì  
  Anh em mỗi kẻ phân ly  
  Ngày xa tháng vắng nói chi họ hàng  
  Tình quê một nỗi mênh mang  
  Tình non nghĩa nước lại càng lao lung  
  Nhện giăng quán trọ đóng khung  
  Ngẫm riêng mới thấy não nùng nghĩa ân  
  Công ơn sinh dưỡng Song Thân  
  Công ơn non nước ngàn cân ngập lòng  
  Hiếu kia đền đáp sao xong  
  Hạnh kia bù lấp sao mong cho cùng  
  Nương Mùa Hiếu Hạnh bao dung  
  Con hiền cháu thảo trĩu chùn lòng son  
  Chân thành thắp nén tâm huơng  
  Dâng Mùa Hiếu Hạnh nhớ thương tôn thờ  
  Chắp tay niệm tiếng Nam Mô  
  Dâng Mùa Hiếu Hạnh đến giờ linh thiêng  
  Chứng tri con thảo cháu hiền  
  Dù cho muôn một đáp đền nghĩa ân  
  Trung nguyên tháng bảy hằng năm  
  Là Mùa Thắng Hội Vu Lan nhiệm mầu  
  Dù ai ở tận nơi đâu  
  Đến Mùa Báo Hiếu mau mau tựu về  
  Đàn tràng mở Hội đề huề  
  Cho tròn Hiếu Hạnh nguyện thề Vu Lan.     
  Tháng 6 – 2010  
  TNT Mặc Giang    
macgiang@y7mail.com       *       
Vin Cành Hoa Trắng       Nhìn ai đó, đang cài bông hoa trắng  
  Tôi biết rồi, anh trắng cả thiên thu  
  Còn chị và em, trắng cả mịt mù  
  Cha Mẹ mất rồi, còn gì mà nói     
  Cài Hoa Trắng, là bầu trời khép lại  
  Là không gian đóng khung cửa yêu thương  
  Là thời gian gởi vĩnh viễn vô thường  
  Cha Mẹ mất rồi, là mất tất cả     
  Cài Hoa Trắng, màu xanh mờ lá mạ  
  Màu úa vàng, lúa chín khóc ruộng nương  
  Màu thu tím, cuốn lá rụng vương vương  
  Màu của những ai không còn Cha Mẹ     
  Cài Hoa Trắng, nhiều khi ta giật mình khe khẽ  
  Nằm mơ gì mà lệ đẫm đêm qua  
  Giọt lệ buồn hay giọt lệ châu pha  
  Gối đã trũng biết bao lần thương Cha nhớ Mẹ     
  Cài Hoa Trắng, ta ra đầu cửa bể  
  Hỏi Biển Đông sao sóng vỗ mù sương  
  Tiếng sóng kia không phải tiếng trùng dương  
  Mà là tiếng của vô cùng nhớ Mẹ     
  Cài Hoa Trắng, ta lên đầu quan ải  
  Hỏi Trường Sơn, núi Thái cao đến đâu  
  Ngó ngược lên chót vót cuối đỉnh đầu  
  Công đức Cha vẫn nhìn chưa thấy hết     
  Chứ không những chỉ đồng cao ruộng thấp  
  Chứ không những chỉ manh áo chén cơm  
  Vùng đất khô khan trâu kéo cõi còm  
  Lúa mạ hao gầy cày lên sỏi đá     
  Chứ không những chỉ nhà tranh gốc rạ  
  Mái quê nghèo khốn khó đãi nhiêu khê  
  Cho người dân tôi sống nỗi ê chề  
  Thiếu trước hụt sau hai mùa mưa nắng     
  Lại còn phải kinh qua bao thời chinh chiến  
  Khói lửa tơi bời dày xéo quê hương  
  Cho người dân tôi nát ruột đoạn trường  
  Đổ nước mắt dập vùi trong sự sống     
  Mỗi bước chân đi ta mang hình ảnh Mẹ  
  Mỗi bước chân đi, ta mang vóc dáng Cha  
  Trong thâm tâm luân lưu huyết thống đậm đà  
  Trong tình tự chứa chan tình Dân tộc     
  Chứ không có nghĩa dành riêng con trẻ  
  Không Cha không Mẹ, mới gọi mồ côi  
  Dù mình già cả, chết tới nơi rồi  
  Nhưng nghĩ đến Tông Đường, bỗng thấy đời lạc lõng     
  Áo cài Hoa Trắng  
  Trắng một cành hoa  
  Thức trắng đêm qua  
  Nằm ru gối mộng     
  Ôi Mùa Hiếu Hạnh  
  Khép cửa đơn côi  
  Trời đất rụng rơi  
  Ngân hà ngưng đọng     
  Thời gian nín thở  
  Không gian lặng thinh  
  Con đứng một mình  
  Ôm rêu Hiếu Hạnh     
  Cha không lên tiếng  
  Mẹ cũng xa mờ  
  Con đứng trơ vơ  
  Vin cành Hoa Trắng.     
  Tháng 6 – 2010  
  TNT Mặc Giang    
macgiang@y7mail.com       *       
Hiếu Hạnh Đạo Phật       Hiếu đạo thường tình trong thế gian  
  Mong sao cha mẹ được bình an  
  Dưới hòa trên thuận và êm ấm  
  Đủ mặc đủ ăn sống nhẹ nhàng     
  Hiếu đạo thường tình của thế nhân  
  Mong sao cha mẹ sống dư phần  
  Giàu sang phú quý nhiều duyên phước  
  Để lại đời sau cho cháu con     
  Nhân tâm hiếu đạo của con người  
  Hạnh phúc, sang giàu, đẹp tốt tươi  
  Sung túc, dư thừa, và thọ hưởng  
  Phì gia, vinh thế, phải hơn đời     
  Mẹ Cha đắc thọ sống miên trường  
  Con cháu đầy đàng cùng vấn vương  
  Tráo đấu, lường đong, đãi phú quý  
  Hiền lương, thiện ác, ít cân lường     
  Suốt đời tận tụy kiếp nhân sinh  
  Địa vị, quyền uy với lợi danh  
  Tranh đoạt, gian tham và cố thủ  
  Thời gian đâu nữa nói hư vinh     
  Mấy chốc thoi đưa đã yếu già  
  Đó là chưa kể bịnh tình đa  
  Nghĩa trang đã lắm mồ hoang lạnh  
  Còn lấn chen nhau, cãi, khóc, la     
  Phật rằng, như thế mới thường tình  
  Lục đạo, tam đồ lụy chúng sinh  
  Nước mắt nhiều hơn bốn biển lớn  
  Lộn nhào trong bóng dáng vô minh     
  Phật rằng, ta tạm mấy lời khen  
  Cháu thảo con hiền khá đáp đền  
  Đã hết cuộc đời bên quán trọ  
  Nhà xưa không biết cho nên quên     
  Chư Thiên tuổi thọ thật không lường  
  Thụ hưởng dư thừa rớt vải vương  
  Phước cạn, đức khô, còn đọa xuống  
  Huống chi nhân thế lắm tai ương     
  Đạo Hiếu cao siêu, Phật tỏ bày  
  Lắng nghe cho kỹ, kể từ nay  
  Hành trì cẩn mật và truyền lại  
  Kim cổ dung thông không đổi thay     
  Đạo Hiếu Thế Tôn thì khác nhiều  
  Sống thời tu tập, chết tiêu diêu  
  Không sa tro bụi căn nhà lửa  
  Hát khúc vô sanh đỉnh nguyên siêu     
  Đạo Hiếu Như Lai, Phật dạy rằng  
  Quá thời Cha Mẹ được siêu thăng  
  Sống thời làm phước bồi tâm đức  
  Tam thế nhàn cư mới vĩnh hằng     
  Đạo Hiếu của ta vô thượng thừa  
  Ba đường sáu nẻo cứ ra vô  
  Chúng sanh tất cả đều con một  
  Đưa đến Niết Bàn, khá biết chưa     
  Đó là Hiếu Hạnh tuyệt trần gian  
  Thánh đức từ bi của Đạo Vàng  
  Vạn loại sinh linh đều tế độ  
  Liên hoa chín phẩm tọa an ban.     
  Tháng 6 – 2010  
  TNT Mặc Giang    
macgiang@y7mail.com       *      
Hoa Trắng Thù Ân       Bông Hoa Trắng đang cài trên chiếc áo  
  Mắt rưng rưng và lệ thắm mềm môi  
  Lặng nhìn thôi và không nói một lời  
  Sao kỳ lạ hỡi người trong nhân thế     
  Hoa Màu Trắng, là màu gì như thế  
  Em biết rồi, nói chi nữa thêm đau  
  Chị biết rồi, nói chi nữa thêm sầu  
  Anh biết rồi, nói chi nữa, ân hận     
  Hoa Màu Trắng, là màu của cam phận  
  Đeo một lần, là gắn cả thiên thu  
  Mang một lần, là gắn cả mịt mù  
  Thầm cầu nguyện thiết tha Mùa Hiếu Hạnh     
  Hoa Màu Trắng, là màu của câm nín  
  Không còn Cha một tiếng để mà kêu  
  Không còn Mẹ để nũng nịu kèo nhèo  
  Đổi cả trần gian cũng không bao giờ tìm được     
  Hoa Màu Trắng, là màu của bất hạnh  
  Không còn Cha, để núp bóng Song Đường  
  Không còn Mẹ, để tắm gội yêu thương  
  Đổi cả bạc vàng cũng không bao giờ mua được     
  Hoa Màu Trắng, là màu của vĩnh biệt  
  Màu tạ từ, màu vĩnh viễn, màu thiên thu  
  Anh, chị, và em, sẽ không có nụ cười  
  Khi nhìn người ta cài Hoa Hồng Trên Áo     
  Hoa Màu Trắng, xin chia sẻ cơn ảo não  
  Chắp tay cầu Mùa Thắng Hội Vu Lan  
  Cửa A Tỳ, hãy rộng mở thênh thang  
  Để con hiền cháu thảo đền ơn trong muôn một     
  Hoa Màu Trắng, diễn tả cho cùng tột  
  Chữ nghĩa của thế gian, cho cạn hết ngôn từ  
  Công Đức Sinh Thành, vẫn chỗ thiếu chỗ dư  
  Cho nước mắt cứ chảy, cho hoa cài trên áo     
  Hoa Màu Trắng, cho tôi xin khép lại  
  Mùa Báo Hiếu về, Thắng Hội Vu Lan  
  Nguyện cầu sinh linh vạn loại siêu thăng  
  Trong đó có Cha Mẹ, và cửu huyền Thất Tổ     
  Hoặc lục thân quyến thuộc, những ai quá cố  
  Đến chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn, thập loại cô hồn  
  Hay bởi thiên tai, nạn tai, sơn hà hải địa oan vong  
  Cũng được nương nhờ Mùa Vu Lan Hiếu Hạnh     
  Hoa Màu Trắng, cho tôi xin được gắn  
  Gắn một lần, chứ không dám nữa đâu  
  Bởi từ nay, và mãi mãi về sau  
  Anh chị và em, hãy tự gắn, chứ không cần ai gắn nữa     
  Kể từ đó, ta về hoang đảo nhỏ  
  Khép khung trời đóng cửa tiếng Mẹ Cha  
  Mỗi một năm, Mùa Báo Hiếu đi qua  
  Ta lại gắn thêm một lần Hoa Trắng     
  Kể từ đó, ta về căn quán trọ  
  Của cuộc đời nhiễm thể kiếp phù sinh  
  Nguyện pháp giới không còn Tam đồ, Lục đạo điêu linh  
  Để nước mắt của con người, của tình dữ vô tình  
  Biến thành nước Cam Lồ thanh lương giải thoát     
  Đó, là ý nghĩa siêu tuyệt Vu Lan Thắng Hội cao nhất  
  Đó, là ý nghĩa nêu gương Hiếu Hạnh Mục Kiền Liên  
  Bao nhiêu tầng địa ngục còn giải cứu, chứ đừng nói hoàng tuyền  
  Và, ta sẽ sung sướng mỉm cười  
  Màu Hoa Trắng là màu Thù Ân cao cả.     
  Tháng 6 – 2010  
  TNT Mặc Giang    
macgiang@y7mail.com       