THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Ta lên với Điện Biên ơi.
Ngửa đèo rồi lại cắm dốc
quanh co lẩn khuất trong sương
một bên đá dựng lởm chởm
bên thì vực sâu hút đường
Dốc Cun qua, thoáng Mường Bi
Mai Châu thảo thơm hương cũ
tình người xưa đậm chưa phai
đã cay Pà Cò rượu mới
Mộc Châu một thời ta dại
những nàng như mộng năm nao
ấy mà nhân duyên lận đận
bây giờ chồng con ra sao ?
Yên Châu chốc đã Thuận Châu
mận ngọt xoài thơm người thảo
Pha Đin thắp trời hoa gạo
thấp thoáng lưng ong bờ rào
Trăm thước ngàn thước lên cao
vọng về hò xưa kéo pháo
đỏ lửa bếp đêm Tuần Giáo
quân dân nồng ấm tình đời
Ta lên với Điện Biên ơi
Mường Thanh vào mùa cơm mới
cơn mưa chiều ai bước vội
lấp loáng trắng bắp chân trần.
Em đi để ta tần ngần
đắm vào ánh chiều thăm thẳm
ước gì thời gian bước chậm
ta lên với Điện Biên ơi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2020 11:54:45 bởi tamvanvov >
Có một mùa hoa cải rực vàng Nguyễn Chu Nhạc Có một mùa hoa cải nở bên sông
Tuổi thơ anh theo mẹ đi tưới nước
Anh, cậu bé mải mê hoa rỡn bướm
Mơ giấc mơ sông miên man rực vàng.
Có một mùa hoa cải ở bên sông
Trong câu chuyện tình buồn, ai đã kể
Kẻ ở trên bờ, người nơi góc bể
Dằng dặc tình duyên, đau đáu nỗi sầu
Còn có mùa hoa cải ở nơi đâu
Em háo hức đợi chờ ngày nắng đẹp
Em hồi hộp áo quần, hồi hộp…
Mơ bay giữa hoa cải mơ màng
Em, của miền hoa trải rực vàng
Cho anh trẻ, trở về mơ với ước.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2010 11:15:37 bởi tamvanvov >
Người ta cứ bảo Người bảo em đen như than Yêu em anh vẫn chẳng màng người ta.
Người chê rằng em chóng già
Yêu em hơn kẻ khoe là trẻ trung.
Người nhạo em như rúm xương
Yêu em hơn kẻ hải đường mởn mơ.
Người nguyền em như nấm mồ
Yêu em hơn kẻ khóc hờ đang tâm.
Người khùng lại bảo anh hâm
Chỉ vì anh đã như câm với người.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2010 17:39:00 bởi tamvanvov >
Một lần tôi thấy Biển có một lần tôi thấy
em như tiên nữ hiện lên
lững thững gót sen
bộ đồ tắm xanh sẫm hơn nước biển
làn da tuyết hơn mây trắng trên trời
Ừ mà hình như đã lâu rồi
lẽ chừng hơn mươi năm có lẻ
em trong tôi
vẫn trẻ
trẻ hơn em thật là em
Giá như
em biến đi như nàng tiên
để tôi không thấy em trong dáng hình thiếu phụ
Nhưng tôi biết
trong tôi
mãi mãi còn một dáng hình tiên nữ
là em ngày ấy
lâu rồi…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2010 15:56:51 bởi tamvanvov >
Em đi về phía biển
Sao em
lại đi về phía biển
nơi cơn bão vừa sớt qua
tầng tầng sóng kia cứ giả bộ hiền hòa
và nắng gió
vờ mơn man da thịt
chỉ vỏ ốc vỏ sò
thấp thỏm một nhói đau dình dập…
Và anh
lẳng lặng quay lưng về phía biển trời
ngưỡng vọng núi thiêng, đắm đuối thác ngàn
trần trụi mưa nguồn lũ ống
trút cơn giận
trốc cây bạt đá
giấu nỗi đau trong trùng trùng xác lá
xoáy cành khô sấp ngửa đôi dòng…
Em
sao cứ về phía biển
khơi ký ức xa vùi lớp lớp bãi bồi
đâu rồi
những cửa sông ngầu đục
cánh buồm chao sấp bóng hoàng hôn
dấu chân trần mỗi đọng nỗi cô đơn
khi triều cạn sức
đó đâu chơm chớp hàng mi ướt
những con mắt biển
chong chong thao thiết đêm dài
nỗi khát cháy lòng ngợp thở đáy trùng khơi
Em
cơn bão anh chợt nổi…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2010 15:24:11 bởi tamvanvov >
Đi trong mưa
Cơn giông bất chợt lúc chiều hè
Cuống cuồng trời đất cuống cuồng xe
Ai đi lầm lụi trong mưa gió
Lặng lẽ theo về, một lắng nghe .
Mưa thì quất chéo gió quẩn lâu
Cành cây vật vã , rắc trên đầu
Gãy khô một tiếng, ôi là sợ
Mỏng manh áo mũ thấm gì đâu .
Lật đật làm chi vội vàng chi
Bếp nhà tắt lửa có hề gì
Con trẻ dáo dác trông bóng mẹ
Lạnh lùng sao nóng ruột người đi .
Những tưởng giông chiều thì chóng tắt
Vậy mà sùi sụt mãi không thôi
Chim chóc nép mình đâu khỏi ướt
Thắc thỏm trong lòng nỗi riêng tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2010 10:34:41 bởi tamvanvov >
Simacai Cán Cấu vượt rồi Si-ma-cai
Đất trời mờ mịt nào thấy ai
Chỉ những mận mơ hoa nở trắng
Miên man trôi ngỡ chốn bồng lai
Thị trấn đắm mình trong sương khói
Giữa trưa ngửa mặt hóng ánh trời
Chỉ thấy sương rơi mơ hồ tóc
Bất chợt tay mình chạm tay ai
Rồi sực nhận ra mùi ngô nướng
Đâu đây tiếng mời thoảng bên tai
Lần theo hương rượu, ồ quán nhỏ
Cô em, ánh mắt Si-ma-cai…
Bất chợt Se se lạnh cái trở mình tiếng gì động đêm ngoài cửa cánh quạt lười nhác vòng vo luẩn quẩn giấc quèn mộng mị lác đác bóng người dọc phố sương giăng mờ ảo không gian áo thun ôm thân da diết tròn đầy cánh tay bắp chân xốn xang đâu luồng khí lạ tuôn trào nhiệt huyết trong ta đất trời rùng mình đổi khác một bầu nhân ái an hòa một mình nâng chén trà cúc bây lâu bận rộn bỏ quên quê nhà, ổi thơm cuối vụ kịp về chắc hẳn còn sen ?
Chút thu
1.
Nắng vàng ơi
từng ánh
tãi trên cây lá
từng ánh
đốm trên áo ai
mưa bụi ơi
từng hạt
li ti
phủi trên tóc tôi
từng hạt
đan mớ
phất trên mái phố
tiếng hát thầm
hút sâu
ngõ nhỏ
lan đi theo từng cơn may.
Trời miền Trung
cuộn mây
phía chân trời xa lắc
nơi ấy
thu chỉ còn trong ký ức
của những người phương Bắc tha hương
từ thuở
tiên chúa Nguyễn Hoàng
đi mở cõi
thiếu vắng một nỗi niềm
man mác mùa vàng
theo
đến tận
hôm nay...
Chút thu 2.
Ngày này
phố cổ
bỗng nhiên trầm mặc
thành quách
chợt dậy lao xao
mái cũ
năm nào em phơi chăn áo
nắng vàng cô quạnh
hanh hao
một mình
cây ngọc lan
trước cổng
nơi ngày trước dựng chiếc xe đạp quèn
giờ một chiếc Lexus
lạnh tanh
thôi rồi
em đã
đi đường em
anh
rảnh
đường anh...
chỉ phố xá là ngàn năm thương nhớ.
Ngày này
đàn bà
thản nhiên
phô bày
cái đẹp
thổn thức những cái ham
ganh đua
rốt cuộc
chẳng ai thắng ai thua
chỉ trời đất là thêm tuyệt.
chỉ ngõ phố
con đường
là rất thật
con người đi mờ ảo
phía xa xăm
bản thể
nhân quần
chớp mắt
nghìn năm ...
Chút thu
3.
Cái
ngày ấy
cha mẹ sinh tôi
rạp chiếu bóng Yên Phụ ngoài trời
chiếu phim Cầu phúc
cha đèo mẹ
trên chiếc xe đạp rách
lạng quạng
bờ đê
vượt dốc
đèn đường
le lói
chập chờn bóng cây
bóng người
sông Cái
ngoài kia
cuồn cuộn nước
lũ thượng ngàn
từ chiến khu
dốc về
xồng xộc ngầu đỏ
bão mùa thu
đang dình dập ngoài khơi
Tôi
đỏ xíu
chẳng biết gì
sơ sinh
nguyên nghĩa
bởi
mình đâu hiểu chi thời cuộc
mà thời cuộc
cũng chẳng
chọn mình
Ta
chỉ một
trong ức triệu sinh linh
bật khóc
khi bà đỡ phát mạnh vào mông
khiến miệng
chớ ra
miếng rãi
xác nhận
ta
tồn tại
thế là
trong vòng quấn tã lót cũ mềm
ấm
tình mẫu tử
tay êm
núm ngập miệng
tham
phàm trần đeo đuổi
từ đây
mút sao cạn
cái ham của lạ
bẫy đời
giăng
người chẳng phải mẹ ta
sông Cái
mùa thu
khảm
ký ức
ta ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2010 12:08:31 bởi tamvanvov >
Chút thu
4. Vĩ thanh
Một ngày
sau những điều to tát
sau những việc cỏn con
bỏ lại phía hôm qua
bao niềm vui
vô bờ bến
những nồi niềm
thương nhớ
trời vẫn trong
nắng vẫn hanh vàng
lá vẫn chầm chậm lá
ngả mình
em
chầm chậm em
trong chiều ngả bóng
quên rồi
chút háo hức chợt bùng
hâm lứa tuổi
gạt
lo toan chợ búa, áo quần
việc ngày ngày đưa đón con
chầm chậm
bàn chân
bước những bước đời thường bình dị .
Thành phố
hôm nay vẫn thế
như từng thế
lâu rồi
những trưa hè hừng hực nóng lên hơi
những chiều thu
huyền mơ trong nỗi nhớ
những đêm đông
sắt se
bếp nhỏ
quạt hồng mùi ngô nướng lan xa
tiếng rao khuya
động
cõi lòng
ái ngại
người quấn trong êm ấm
chổi quét đêm
xe
lọc cọc
lăn chập chờn trong giấc ngủ vừa nhen
một chút
anh
một chút
em
thêm phố xá
là thành
nỗi nhớ
thêm
nỗi nhớ
nữa
thành ngọn lửa
cháy
bập bùng
soi
dọc thời gian...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2010 09:35:58 bởi tamvanvov >
Vẩn vơ Nguyễn Chu Nhạc
Heo heo chút lạnh đầu mùa
nắng hươm ngực áo như đùa ghẹo ai
mơ mơ liễu rủ hàng mai
một trời ngà ngọc bên ngoài mái hiên
vẩn vơ em đứng trước thềm
ngẩn ngơ tôi, vọng một miền, ngẩn ngơ
bất ngờ ký ức, bất ngờ
thổi về từ thuở bơ vơ, mới gần...
mùa vàng ai nhón bước chân
e đau lá, ngại nhân quần chia phôi
trần ai sợ bước đơn côi
thà kiếp đắng, chẳng về trời như hoa
cứ vàng rực chốn người ta
li ti hạt đợi mưa sa lại mầm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2010 15:43:05 bởi tamvanvov >
Mưa miền Trung Nguyễn Chu Nhạc Mưa miền Trung
bất ngờ dâng từ biển
xòe tấm khăn vuốt rạng đông
rửa mặt ban mai hồng
Mưa miền Trung
sầm sập ập từ núi
vung lưỡi gươm băm nát hoàng hôn
thấm cơn khát nóng nung của đất
Mưa miền Trung
cày ngược hất tung hê cả núi
mưa miền Trung
phi nước đại chụp từ nguồn
Mưa miền Trung
gieo cái đói, dắt cái chết
mưa miền Trung
vung những hạt bạc giọt vàng
Mưa miền Trung
ru rín lòng thiếu phụ
ngấm nỗi buồn chén rượu đàn ông
Mưa miền Trung
mưa miền Trung
mưa
miền
Trung…
Mờ sương Phố xá mờ sương mùa Noel
Đèn đường mơ ngủ ngái giấc quen
Xem lạ tôi lạc miền hoang tưởng
Mỗi bước mỗi dừng ngại giấc em.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: