THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Viếng mộ Nam Cao cảm tác, Sớm nay viếng mộ Nam Cao,
ríu ran chim chóc lao xao vườn ngoài,
nỗi đau người chửa nguôi ngoai,
thấm trong trang sách nối dài nhân gian,
Chí Phèo mượn rượu say tràn
dẫu không rạch mặt vẫn càn quấy thôi,
Thị Nở đầu chẳng bôi vôi,
dao kéo một chút lên ngôi mĩ miều,
Bá Kiến thì vẫn lắm chiêu,
hơn thua mưu mẹo cũng diều đứt dây,
lão Hạc chôn hận đất dày,
giáo Thứ vẫn trút nỗi đầy tâm can,
Cầu ao bóng nước mây ngàn,
Bỗng đâu chú cá quẫy tan nắng hè... Đại Hoàng, 05.6.2015
Chớm, Hình như thu đã chớm,
trên nền trời sớm mai
từ hơi đêm lành lạnh
nháng sương lá hiên ngoài,
Hình như thu đã chớm,
cúc dại điểm vườn hoang
chiều chậm mình tắt nắng
mây từng bầy lang thang,
Ướm thân hình nà nuột
trong váy áo dịu dàng,
đậm nhấp cà phê sáng,
mùa đâu vội vàng sang...
Lên non tìm gặp người quen, Lên non tìm gặp người quen,
lại vấp người lạ chẳng thèm nhớ nhau,
buồn trông nước quẩn chân cầu,
bỗng đâu ập đến trên đầu cơn giông,
Đầu non bảy sắc cầu vồng,
bâng lâng gỡ rối trong lòng, người ơi...
Lỗi Trách người sao lỗi hẹn,
hết nay rồi lại mai,
sáng bận đành chiều vậy,
hẹn ngắn kéo thành dài,
Mong thì hay sốt ruột,
chẳng biết là tại ai
thôi mình cùng có lỗi,
lắng lời thầm bên tai....
Ngộ Cứ tưởng còn trẻ trung
thì ra đâu có phải,
cứ tưởng làm điều hay,
lại hình như có lỗi,
Thôi đành cầm lòng vậy,
ngẫm nghĩ đến chân tình
nhẹ nhàng và điềm tĩnh,
người sẽ hiểu cho mình...
Ừ nhỉ, thật thu rồi đấy, Mùa hoa sữa rồi mình nhỉ.
thơm hè phố lối em qua
gió nhẹ trời đêm lành lạnh,
như vỗ về nhau, như là...
Ừ nhỉ, thật thu rồi đấy,
trời mây bỗng nhiên dịu dàng
bù bao ngày hè nắng cháy,
đền khi bão giông phũ phàng,
Người cũng tuổi thu sao nhỉ,
nét duyên khóe mắt đường môi
vóc thu hao gầy ngày cũ
giờ tươi mới ở trong tôi...
Tiết ngâu ta lại về quê, Tiết ngâu ta lại về quê, bâng khuâng dẫn lối bến mê ngày nào, cái thời thơ dại biết bao, sông sâu cứ lội, chẳng sao đò đầy,
Ngắm cầu sông lại ngắm cây
rễ đa lớp lớp thêm dày tháng năm,
vừa mới đó đã xa xăm,
song thân khuất bóng về nằm bên sông,
Mây chiều bảng lảng trên đồng,
trong hơi cỏ thoảng vị nồng khói hương,
Vu Lan giải nỗi đoạn trường,
cội nguồn chữ Hiếu tình thương con người, Vu Lan, 2015.
Ừ nhỉ, thật thu rồi đấy, Mùa hoa sữa rồi mình nhỉ.
thơm hè phố lối em qua
gió nhẹ trời đêm lành lạnh,
như vỗ về nhau, như là...
Ừ nhỉ, thật thu rồi đấy,
trời mây bỗng nhiên dịu dàng
bù bao ngày hè nắng cháy,
đền khi bão giông phũ phàng,
Người cũng tuổi thu sao nhỉ,
nét duyên khóe mắt đường môi
vóc thu hao gầy ngày cũ
giờ tươi mới ở trong tôi...
Muộn màng ngâu trễ nải Muộn màng ngâu trễ nải gieo hạt nhớ cho ai để người đi lướt thướt heo hút dốc phố dài,
Bấy nhiêu ngày tháng cũ
khao khát một thời trai
cứ trời xa biền biệt
gánh nỗi tủi miệt mài,
Trong buồn mưa lá đổ,
vẫn thiếp vàng giấc thu
mặc trời ngâu sùi sụt
thỏa nỗi xa mình bù... 03.9.2015
Có một ngày mưa... Kính tặng nhà văn Phan Quang. Có
ngày mưa
dai dẳng
như để tiễn
tháng bảy
ngâu
lùi về phía sau,
Ta,
mới chiều qua
đã để lại
sau lưng
ồn ã
và bận rộn,
Lạ thế,
cái chưa đến
thì háo hức
đợi chờ,
cái thực
trước đó
còn là mơ
lúc hiển hiện
nhiều khi tẻ nhạt,
bao việc vặt
qua đi
lâu
xa
nhớ nằm lòng,
mưa
lâm thâm
mãi
thành sông...
Nào
thư giãn
với bộn bề sách bút
thong thả
ấm trà sen
đàm đạo
với văn nhân,
nghe thoảng
ngoài kia
mưa
tầm tầm...
Hoa có còn vàng nơi ấy,... Hoa có còn vàng nơi ấy,
như là lửa cháy vừa nhen
heo may se tà áo mỏng
chút lạnh đầu mùa chợt len,
Người nhớ hoa vàng mấy độ
bãi sông xưa nước cạn dòng
hay màu cúc quỳ hoang dại
mải miết theo nỗi chờ mong,
Nhưng rồi một ngày thu chín
gợi lên như nỗi nghi ngờ
chập chờn những dòng hư ảo
nhọc lòng ai đã mấy mùa...
Giêng hai, Sương mù giăng nẻo nhớ nhung
Giêng hai mưa phấn lùng nhùng mùa sang,
Chợt màu hoa gạo đầu làng,
Tháng Ba chưng hửng nhỡ nhàng cả xuân...
Cuối xuân lên Tây Bắc,... Cuối xuân lên Tây Bắc
hoa đào muộn bên đường,
ẩn mình trong sương núi,
chẳng buồn phô sắc hương, Cả một trời mơ mận
xanh rờn màu trái non
em gái bản vừa nhú
mơn mởn tuổi trăng tròn,
Giêng hai đang mùa hội,
đêm nồng nâng chén cay
chưa nhấp mà đã cạn,
say cái tròn cổ tay...
Mưa dù chỉ li ti Mưa dù chỉ li ti
đi lâu rồi cũng ướt,
mỗi tuần chờ chỉ một
lâu sinh tật nằm lòng,
Đời ngàn vạn trông mong
chắt chiu nên nỗi nhớ,
nhớ lâu thành món nợ
trả suốt đời chưa xong,...
Cánh đồng nhà quê, Cánh đồng gió thổi rỗng không Đâu hàng cây tới mênh mông chân trời Nhớ mùa lá rụng bời bời Vun vào đốt sưởi ấm người, đông xưa, Đâu bờ mương gió nồm đưa Cỏ xanh xanh biếc như chưa bao giờ Chiều hè diều giấy tuổi thơ Vút cao cao đến bất ngờ, ước mong, Đâu bờ tre dọc triền sông Bầy chim chèo bẻo vít cong bóng chiều Giậu mồng tơi xác tiêu điều. Cô hàng xóm cũ dạt xiêu chốn nào, Lặng thầm hóng với trời cao, Dở hơi mơ chuyện tào lao một thời...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: