THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Giờ là tháng giá ngày đông, Giờ là tháng giá ngày đông, Mình tôi thơ thẩn cánh đồng nhà quê Ngày xưa âm ỉ gọi về, Bơ phờ gốc rạ tái tê ráng chiều, Đâu rồi bóng mẹ cô liêu Đâu rồi giàn mướp đổ xiêu cuối mùa Đâu mùi cà nén chua chua Còn đâu đống rấm khói lùa thơm lan. Đắm chìm ký ức miên man Ồ bông hoa đỏ giậu tàn chói lên...
Xa,... Xa nhau cũng đã năm rồi,
ngày còn nhớ đứng nhớ ngồi cũng xa,
bóng hính nhập nhoạng trong ta
mới hay vừa đó đã là ngày xưa,...
Bạc tóc rồi, nhớ ta vẫn xanh xao,
Bạc tóc rồi, ta gặp lại mình đâu lời thầm hẹn năm xưa, ta vẫn nhớ, mưa tầm tã dọc sông Tô thuở đó, mưa trời, mưa lòng, như thể mưa Ngâu?... Rồi một ngày, qua khe cửa nhìn nhau mắt soi mắt, trong vắt như giọt lệ, ta chết lặng, hóa sinh về thơ bé, với mẹ thôi, ta trong lại lòng mình, Đã bao mùa ngâu, bao nỗi nhân sinh, thấp thoáng bóng hình, chập chờn ký ức chợt một sớm mưa ngâu tỉnh thức, bạc tóc rồi, nhớ ta vẫn xanh xao,... R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2020 01:15:15 bởi Ct.Ly >
Bụt mọc, Bụt mọc lấm tấm chấm xanh, Bụt về đậu ở trên nhành lá non Lẽ trời, nghiệp ở mất còn, Lẽ đời, nghiệp ở phần Con hay Người ?!...
Cho ngày mưa, Tặng Nguyễn Trọng Huân, Lâu lắm rồi, lại có một ngày mưa như thể bù cho những ngày thiêu đốt, ngày xưa, mẹ bảo, mưa đền cây, cha thì bảo, nắng lắm mưa nhiều, là thế, những quy luật thiên nhiên, giản đơn làm vậy, nhưng bí ẩn con người còn phức tạp hơn, tôi đã đi qua những nguồn cơn, của bí mật lòng người, cả những rắc rối cuộc đời chua chát ngoài kia, vườn đẫm nước, phảng phất điệu kèn buồn đưa tiễn một ai về đất, anh bạn tôi, ngừng tay nặn tượng bần thần, nhìn trời, rít thuốc cầm hơi rả rích mưa rơi,
Đông về cho dạ nở hoa, Lâu rồi trời lại mưa dầm hoa xương rồng nở tần ngần trong mưa, Phương người đã lạnh hay chưa, biết em thèm chút gió mưa gọi là, Đông về, cho dạ nở hoa, cho cà phê sáng có ta có mình, Thủy tiên đã ủ trong bình, mong sao nhú nụ biếc xinh dâng người, đợi mùa chi bấy, mùa ơi, hãy mang lạnh tới cuối trời giúp ta ... Đông 2019 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2020 01:12:39 bởi Ct.Ly >
Rét về lại thấy nhớ em, Rét về lại thấy nhớ em, là ta mượn rét để đem nhớ về một thời đầy những đam mê, mình em cô độc bốn bề cơn giông, Đâu là sắc sắc không không đâu là kiếp gái có chồng hồng nhan còn đâu là nỗi đa đoan, đâu là khó nhọc lo toan cuộc đời, Rét về da diết nhớ người thương em với những khóc cười nhân gian,..
Theo dòng thời sự,... Đầu mùa gió đông bắc, đã cóng lạnh đôi tay, bởi trong lòng tê buốt, thương những đời lắt lay, Kiếp tha hương là thế, kiếm ăn mãi trời Tây, đánh cược cùng số phận, có đầy đôi bàn tay, Gió mùa về tê lạnh, đưa hương hồn tha phương, thân hóa làm chim én, về phương Nam nhớ thương,
Ngỡ,... Ngỡ trời quên rét Nàng Bân, thì ra là tại ả xuân lề mề, đất trời muôn nẻo tái tê không dưng mà dịch tứ bề vây quanh, Mong cho mùa cũ qua nhanh, đất trời trở lại trong lành tiếng chim,... 01. 4. 2020
Em về em của ngày xưa, Em về em của ngày xưa, xa vời khuất nẻo ta chưa biết gì, em về lại buổi xuân thì, để ta lỡ chuyến đò đi ngược dòng, Em về lại thuở xanh trong, xứ mờ sương của cõi lòng ta mơ, em thời nửa kịch nửa thơ, đa đoan lắm để ta vờ như không,...
Mưa xuân ngẫu hứng, Mưa vô tình những hạt xuân, thân già gắng nảy biếc ngần lộc non, giậu tần tí tách giọt son. vườn chùa vãi trẻ vẫn giòn giọng kinh,...
Xuân Canh Tý,
Tử đinh hương Tử đinh hương, hoa gợi một niềm nhớ ngày xưa ta chẳng biết người mấy câu thơ vu vơ quẳng lên trời một nỗi buồn vô cớ... Người khát khao một chân trời mơ mộng để xua đi một quá khứ đau buồn, vết thương xưa vẫn đang rỉ máu,... Tử đinh hương, của nỗi buồn ngày cũ, âm thầm ươm mới một tình yêu vừa nhú xa xôi biệt mãi chân trời, loài hoa lạ nâng niu bằng mắt thôi, ve vuốt cũng chỉ bằng ánh nhìn dịu nhẹ, Tử đinh hương, ngan ngát một niềm xưa chân trời xa giấu mình, trong một sắc hoa. R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2020 01:19:20 bởi Ct.Ly >
Trở lại Ban Mê Trở lại Ban Mê mùa mưa mây lang thang chợt mưa chợt nắng bâng khuâng nhớ café Chuông Đá thăm thẳm nhà dài nhớ mùa khô đất đỏ màu cúc quỳ vàng chiều lộng gió em gái lẻ loi thấp thoáng sườn đồi nhớ tháng tư bướm ra bay loạn phố nhớ đêm hoang ngai ngải mùa sinh nở rượu lửa sàn thắp vũ điệu say mê những đôi chân trần những bờ vai thiếu nữ những váy áo lên màu tiền sử những ánh mắt đam mê rực sảng thâu đêm em ở đâu trong nỗi nhớ triền miên hoang hoải một ước mơ xưa cũ, ngoài kia mưa giọt thương giọt nhớ,... Buôn-ma-thuột 22.7.2019
Nhớ nhà thơ Thanh Tùng. Nhân đọc “Còn đây một thời hoa đỏ” Nhà thơ nào chẳng dại khờ, tự dưng thương xót tôn thờ một ai tình nào tình chẳng phôi phai, sắc nào sắc chẳng ở ngoài tầm tay, Bao giờ trả sạch nợ vay nợ tình trả hết kiếp này được không ở trong trời đất mênh mông cõi tình là cõi đợi trông mịt mờ. Tâm can đành trút vào thơ, một thời hoa đỏ nên ngơ ngẩn đời!...
Ta già thêm một chút, Ta già thêm một chút mình có chín cùng ta tết đến cây đào cỗi gắng mình lác đác hoa Đào hoa giấc ban trưa ta chẳng dám đò đưa là mùa về gọi đấy lòng người xuân hay chưa?... Cầm lòng, bằng lòng vậy, người có còn dây dưa ?..
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: