THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 25 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 367 bài trong đề mục
tamvanvov 22.08.2020 09:50:38 (permalink)
0
Tháng riêng đã nửa tiết rồi
 
Tháng riêng đã nửa tiết rồi,
mưa xuân chơi bỏ lại tôi một mình,
dập dình ra ngõ dập dình,
muốn chơi xuân, ngại mỗi mình, lại thôi,...

 
tamvanvov 22.08.2020 09:53:06 (permalink)
0
Tháng hai dấm dứt mưa dầm,
 
Muốn rong chơi ngại mưa dầm,
dở hơi ngó cửa lầm bầm đếm mưa,

Vườn quê giậu đã xanh chưa,
cô hàng xóm cũ ngày xưa qua nhà,
giúp giập mẹ, hỏi thăm ta,
biết rằng thế ấy, nhưng là thế kia,
vậy rồi đôi ngả phân chia,
chẳng nên duyên phận thì lìa nhau thôi,
hoa chanh tím sắc đơn côi,
vẫn thơm vườn mẹ năm rồi lại năm...

Tháng hai dấm dứt mưa dầm,
để cho ta lại lặng thầm nhớ xưa,...
 
 
tamvanvov 22.08.2020 09:55:33 (permalink)
0
Khúc tháng ba,
 
Tháng ba trời đổ rét
ta nhớ em nhiều hơn
vẫn mưa dầm dai dẳng,
mà chẳng rõ nguồn cơn,

Muốn xin em ít nắng
và gửi vào chút mưa,
ơi cái miền gió nóng
mùa đã về hay chưa,

Bánh ngọt, cà phê đắng
thêm sách nữa và hoa
cửa sổ vườn tư lự
em có còn nhớ ta?...
 
tamvanvov 13.09.2020 11:46:15 (permalink)
0
 Tháng tư,
 
Tháng tư là tháng dở dang
Dở mưa dở nắng dở nàng dở anh
Đêm nao cũng đủ năm canh
Ếch kêu như thể gọi tình người ơi
 
Tháng tư dan díu đất trời
Còn đâu một tiếng gọi ơi cháy lòng
Loa kèn em dạ trắng trong
Tàn chi cho nỗi chốc mòng về nhau..
 
tamvanvov 13.09.2020 11:48:51 (permalink)
0
Khúc tháng năm,
 
Thôi mưa lanh,
là trời đổ lửa,
kiến men tường thành dây,
lũ tiểu mãn thuyền xuôi nước,
Thao giang hiu hắt sậy lút bờ,
ta thèm sao vang một tiếng gọi đò,...

Tháng năm ơi,
còn chưa màu phượng,
đã nhớ em nao lòng
thuở hoa niên nào biết sợ,
khổ bao nhiêu chẳng thấm tháp chi,
bỏ lại em yêu, biền biệt ra đi,...

Giờ nhẩm lại
bao mùa rồi nhỉ,
em mấy thời thiếu nữ,
ta qua mấy mùa trẻ trai,
tìm em ta nào biết hỏi ai,
thôi đành đợi tháng năm dài, lặng thinh?...

07.5.2020. 
 
tamvanvov 13.09.2020 11:52:00 (permalink)
0
Khúc tháng sáu,
 
Ta chẳng ưa mùa hạ,
nóng thui chột cả thơ.
ta cũng già để chán,
phượng hồng tuổi mộng mơ,
 
Hạ thưởng trà không thú,
rượu uống chỉ cầm chừng,
cà phê thì thêm đá,
thú khác cũng lừng khừng,
 
Em lại sinh vào hạ,
tháng sáu ngày đầu tiên,
bao giờ em thiếu phụ,
ta có quà cho em ?!...
 
6.2020
 
tamvanvov 22.09.2020 10:52:54 (permalink)
0
 
 Con sông tuổi thơ tôi
 Trường ca
1.
Con sông tuổi thơ tôi
nơi  xóm làng bám rễ
một bên đình trầm mặc bia đá mái cong
bên kia dộc cao cánh đồng
những chiều cuối năm tím tái
ba bậc gàu cõng nước lên ruộng cạn
tay cóng lạnh mỏi tê lưng thì đẫm mồ hôi
 
con sông tuổi thơ tôi
dòng chảy quanh năm suốt tháng
âm thầm nuôi những cội đa từ thời Lý
ngày bé, những thằng tôi
đập chân bám rễ tập bơi
nhí nháu chuồn chuồn cắn rốn
mùa lũ
nước từ sông Cái về cuồn cuộn
ngầu ngầu phù sa
nuôi cây trái ruộng vườn
vất vả kiếp người
lam lũ xóm thôn
thấm giọng ru khê nồng trưa hè oi ả
ấp ủ đàn bà ngực bồng, hồng đôi má
tẩm sinh lực đàn ông giữ giống nòi...
 
Con sông tuổi thơ tôi
cha tôi sinh ở đấy
dở dang bén duyên
cô con gái sống lâu ở phố
mẹ tôi ngơ ngác về làm dâu
vập ngay mặt vào những tháng ngày giông tố
mất chốn dung thân
bỏ của nả ruộng vườn
dạt  nơi phố thị
đành chịu tiếng tha hương
hai thứ tóc mới lần hồi
dắt díu nhau về
mót lại
một mái nhà tranh họ hàng dựng vội
đêm rồi  đêm
gió thầm thĩ bờ tre
hồn cố nhân bảng lảng bóng canh khuya
 ông bà tổ tiên nương về theo con nước
biết bao chuyện buồn vui
thế sự những mất còn, thua được
sông âm âm chỉ gợn sóng lăn tăn
giấu dưới đáy mình bao khổ ải, trầm luân
gột rửa, vỗ về, an ủi
loanh quanh một dòng sớm tối
từ xa xửa xa xưa đi hết mọi kiếp người...
 
 
2.
Con sông tuổi thơ tôi
dung dưỡng mối tình đầu vụng dại
cô gái họ hàng xa lớn hơn tôi vài tuổi
đồng không một chiều mưa
không kịp chỗ trú chân
ướt bết người
bừng lộ sức xuân
hai đứa trẻ run rẩy trong cảm xúc
tôi đã lớn rồi ư
tôi lớn rồi ư
còn nàng thì thành thục
vít đầu tôi
mơn trớn một chiếc hôn
giã biệt từ đây
chào nhé
cậu bé con...
tôi bơi dọc sông để trở thành người lớn
mưa tạnh tự bao giờ
cỏ thì xanh mơn mởn
bóng chiều buông khêu gợi cả bầu không
nàng về rồi
bỏ tôi trơ với sông
tôi gọi,
sông ơi
nghẹn tắc
lần đầu biết thế nào là cô độc
tôi gọi
tôi ơi
khản đặc cả cánh đồng
lại một chiều
gặp tôi ở cầu sông
nàng khỏa đôi bắp chân trần còn quết đầy bùn đất
lén nhìn trộm nhau
giọng nàng run rất thật
mươi ngày nữa thôi...
mình đi lấy chồng rồi,
chồng mình cũng người làng ta thôi,
anh ấy là thương binh,
cụt chân,
vừa ra từ chiến trường đạn bom lửa khói,
anh ấy là đảng viên,
là dũng sĩ,
mình đồng ý lấy anh là muốn đền bù,
những mất mát hy sinh,
cho dù,
mình với ấy lòng nhau cùng hiểu
ấy đừng buồn
ấy còn rất trẻ
lại giỏi giang tương lai sẽ rạng ngời
ấy nhé
đừng buồn
sẽ chóng quên thôi
có gì đâu
chớp mắt một kiếp người
cứ xem như
mình còn nợ ấy
nàng thì thầm
mà nghe như sấm dậy
đánh trúng đầu
tôi đứng chết trân
nàng về rồi
nàng đi lấy chồng
tôi bơi ngang sông câm lặng
bệt trên cỏ
cả đôi bờ hoang vắng
tôi bơi dọc sông
để lớn dậy làm người ...
 
 
3.
 
Con sông tuổi thơ tôi
chưa kịp lớn cha đà khuất núi
trước lúc xuôi tay
thở trút một lời trăng trối
con lớn rồi,
gắng học đặng thành người
cha lận đận bước đời
nào bước vinh bước nhục
nào xuống cẩu lên voi
lúc nằm xuống
về bên sông an giấc
cậu bé con trong tôi khóc nấc
thằng người lớn trong tôi
nhủ cắn miệng cúi đầu
mình một đau
mẹ những mười đau
sông oằn lũ mùa thu
lất phất  trắng ngàn lau
tôi lại thêm một lần
lớn dậy...
 
Bằn bặt
từ đây
trên vai gày
gánh tần tảo
mẹ nặng thêm biết mấy
cho tóc tôi thêm xanh
tóc mẹ bạc thêm phần
bước thẳng bước xiêu
bước chậm bước nhanh
đi về phía chân trời đầy giông gió
nối dài thêm
những năm gian khó
mấy chị em trọ học xa nhà
tiêu một đồng
những chín khúc xót xa 
lâu lâu về thăm mẹ
mẹ bẫng lẫng nói cười như con trẻ
nếp nhà tuềnh toàng
bỗng giàu tiếng nói vui
chiều lòng mẹ
miệng cố nụ cười
là để lén quay đầu
quệt tay chùi nước mắt
lại chiều hôm
khi trời ngả bóng
mẹ con gàu giai thì thõm mé sông
giọt giọt lên đồng
thì thõm ước mong
nuôi lớn những tháng ngày khổ ải.
 
 
 
4.
Con sông tuổi thơ tôi
bờ sông sương khi chiều đứng tuổi
lững thững gót giày
thập thõm bước chân
lạt xạt cỏ may
găm đầy ống quần
nhấm nhẳng kim châm
nhắc buồn vui trai trẻ
se sẽ thôi
se sẽ thôi
trong cỏ
tuổi thơ lên tiếng gọi ta về
ngần ấy năm
dằng dặc
bến mê
lưu lạc trên dòng sông ánh sáng
cược cả đầu xanh
đánh một ván
cuộc chơi dài đến tận tóc pha vôi
nào được nào thua
với cuộc đời
chất quê trong người còn chưa bạc
nơi phố thị lại thấy mình ngơ ngác
mình của nơi đâu
dang dở nhuốm mái đầu...
 
Bên cha,
mẹ cũng đã về nằm kia
người trước người sau
thắp nén tâm hương
cúi đầu
xin song thân xá tội
trong sương khói
chợt đâu đây ai hỏi
ông về chăm các cụ,
đấy à,
vâng, chào bà...
ôi, chẳng nhẽ
người xưa
nàng của hoa niên
của thanh xuân
của tuổi thơ đã mất
quang gánh trên vai
nàng gần tôi,  rất thật
chỉ dáng vóc thanh tân
là gửi lại thời gian
duy vẫn nụ cười
chưa kịp tươi đã buồn
héo dần mòn phận dâu con chồng vợ
mấy chục năm trời
ôm đồm nỗi sợ
quắt dần thịt da
không một bận hoài thai
có gì đâu
chớp mắt một kiếp người,
nàng chả từng an ủi tôi
như thế,
đã bà lão rồi mà,
quên cả đường sinh nở
lẽo đẽo nhà chồng đồng áng sớm khuya
chẳng biết sao mai
chẳng tận sao hôm
nhận nhằng đứa con nuôi
dưỡng già hai thân phận
hai mảnh ghép
trong một ngôi nhà chật
cọc cạch đôi
cọc cạch cả giấc mơ
con sông ngoài kia
sao nước cạn
nước mắt chảy vào trong,  
khô hạn
lũ mùa thu thì ở lại trên nguồn
cuồn cuộn lòng người
bàng bạc xóm thôn
tôi gọi,
nàng ơi
xác xơ chiều gốc rạ
đời vốn vậy, chẳng ai sao cả
đường chia đôi nơi,
thôi cứ vậy cuộc đời
thân ai nấy lo
từng lớn dậy làm người...
 
 
Ps.
 
Con sông tuổi thơ tôi
rời quê
tôi xa
mấy chục năm trời
vẫn loanh quanh một dòng sớm tối,
cội đa xưa
già thêm ngần ấy tuổi
mùa mưa giông,
chẳng còn nước tràn trề,
chẳng phù sa mỡ màu
theo con nước xuôi về
nuôi dưỡng những đồng cao ruộng trũng.
mùa nước cạn
đáy sông thành thùng vũng,
bốc hôi tanh
tôm cá trốn sạch rồi,
những ống khói lò cao
mái tôn lạnh vòm trời
cả một quãng bờ sông
nay trờ thành bãi rác,
cỏ bờ xưa
hoang chiều xơ xác,
những chân tre,
những vòm vối đâu rồi?...
 
Tôi gọi,
tôi ơi.
tôi tự trả lời
những bạn bè
cùng trang lứa một thời,
nay
đã ông, đã bà
già hết cả,
luẩn quẩn cháu con
nhếch nhác áo quần,
bạn cũ nhìn nhau
mặt cứ tần ngần,
ú ớ nhận ra
hỏi thăm chiếu lệ,...
 
Ruộng đồng
mùa đông
chỉ trơ toàn gốc rạ,
rau khúc mùa thu
cũng trốn biệt cả rồi,
món bánh quê thơm thảo đồ xôi,
chẳng ai bán
muốn ăn đành chịu,
đường bê-tông
chùa chiền dựng mới,
đợi rêu phong
chờ trở lại ngày xưa,...
 
Nhớ lời cha,
thấm thoắt thoi đưa,
nửa thế kỷ
trôi như chớp mắt,
rằng làng mình,
tục truyền,
dáng con cò
bên bờ sông vắng,
ngoảnh cổ nhìn về,
chốn cũ quê hương,
người đi xa.
dù nghiệp bá vương,
dù học hành thành tài,
dù vẫn thân nghèo mọn,
đứng bóng xế chiều
lại nhớ làng nhớ xóm,
họ hàng gần xa,
chốn cũ vườn xưa,
trẻ tóc xanh dày và lắm ước mơ,
già tóc bạc thưa.
tìm về đất cũ,
nếp thờ tự
dựng lên,
để nhớ,
gốc rễ
cội nguồn
sinh thác tổ tông
cây vườn hoang
dần ấm bụi, đâm bông
đầu tháng
tuần rằm
bàn gia tiên
đã thơm nồng hương khói
chút tình quê
ngắt quãng
đã liền nhành,...
 
Sông của tôi xưa
một dòng xa xanh
chỉ sống động
trong thẳm sâu ký ức...
Ơi con sông,
thao thiết nơi tiềm thức
có bao giờ
trờ lại tươi xanh,
cứ chảy đi
dù có loanh quanh,
hãy sống lại
những bậc cầu ngày trước,
để chiều hè,
dòng ăm ắp nước
trai gái làng
tắm nghịch trêu nhau,
để chiều chèo sân đình
nuôi dưỡng dòng sâu,
để lịch sử chảy
ngược mãi về thời Lý,
để những mối tình
của một thời vụng dại,
thêu dệt làng quê.
nên những tấm hoa văn...
để thằng tôi
lại là trẻ lăng xăng,
ước lớn lên
để bơi ngang,
bơi dọc,
bến đời
mỗi trẻ làng
thỏa sức
từ bến sông quê
đến mọi bến chân trời,
Ơi,...
con sông
nuôi lớn
tuổi thơ tôi,
miên man
chảy
mãi
dòng sông
ký ức,...
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2020 23:21:25 bởi Ct.Ly >
tamvanvov 25.10.2020 10:50:33 (permalink)
0
Lại đến mùa hoa cải.
 
Lại đến mùa hoa cải.
xui ta nhớ vườn xưa.
gió đầu mùa chớm lạnh,
hoa cải vàng đung đưa.
 
Mẹ dành ra vài luống
làm giống đề mùa sau,
và rồi màu hoa ấy
nên biểu tượng bền lâu,
 
Mẹ đi, vườn vẫn đó.
ta nhớ màu cải vàng,
còn em thì hớn hở,
đón mùa hoa cải sang,...
Cuối thu 2020
 
R
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2020 02:19:24 bởi Ct.Ly >
tamvanvov 10.11.2020 10:49:09 (permalink)
0
Thu, mùa sinh tôi,
Trường ca,
1.
 
Nắng vàng ơi
từng ánh
tãi trên cây lá
từng ánh
đốm trên áo ai
mưa bụi ơi
từng hạt
li ti
phủi trên tóc tôi
từng hạt
đan mờ
phất trên mái phố
tiếng hát thầm
hút sâu
ngõ nhỏ
lan đi theo từng cơn may.
 
Trời miền Trung
cuộn mây
phía chân trời xa lắc
nơi ấy
thu chỉ còn trong ký ức
của những người phương Bắc tha hương
từ thuở
tiên chúa Nguyễn Hoàng
đi mở cõi 
thiếu vắng
một nỗi niềm
man mác
mùa vàng
theo
đến tận
hôm nay...
 
 
2.
 
Ngày này
phố cổ
bỗng nhiên trầm mặc
thành quách
chợt dậy lao xao
mái cũ
năm nào em phơi chăn áo
nắng vàng cô quạnh
hanh hao
một mình
cây ngọc lan
trước cổng
nơi ngày trước dựng chiếc xe đạp quèn
giờ một chiếc Lexus
lạnh tanh
thôi rồi
em đã
đi đường em
anh
rảnh
đường anh...
chỉ phố xá là ngàn năm thương nhớ.
 
Ngày này
đàn bà
thản nhiên
phô bày
cái đẹp
thổn thức những cái ham
ganh đua
rốt cuộc
chẳng ai thắng ai thua
chỉ trời đất là thêm tuyệt.
 
chỉ ngõ phố
con đường
là rất thật
con người đi mờ ảo
phía xa xăm
bản thể
nhân quần
chớp mắt
nghìn năm ...
 
 
3.
 
Cái
ngày ấy
cha mẹ sinh tôi
rạp chiếu bóng Yên Phụ ngoài trời
chiếu phim Cầu phúc
cha đèo mẹ
trên chiếc xe đạp rách
lạng quạng
bờ đê
vượt dốc
đèn đường
le lói
chập chờn bóng cây
bóng người
sông Cái
ngoài kia
cuồn cuộn nước
lũ thượng ngàn
từ chiến khu
dốc về
xồng xộc ngầu đỏ
bão mùa thu
đang dình dập ngoài khơi
 
 
Tôi
đỏ xíu
chẳng biết gì
sơ sinh
nguyên nghĩa
bởi
mình đâu hiểu chi thời cuộc
mà thời cuộc
cũng chẳng
chọn mình.
 
Ta
chỉ một
trong ức triệu sinh linh
bật khóc
khi bà đỡ phát mạnh vào mông
khiến miệng
chớ ra
miếng rãi
xác nhận
ta
tồn tại
thế là
trong vòng quấn tã lót cũ mềm
ấm
tình mẫu tử
tay êm
núm
tay quờ
núm
ngập miệng
tham
phàm trần đeo đuổi
từ đây
mút sao cạn
cái ham của lạ
bẫy đời
giăng
người chẳng phải mẹ ta
sông Cái
mùa thu
khảm
ký ức
ta ...
 
 
4.
 
Một ngày
sau những điều to tát
sau những việc cỏn con
bỏ lại phía hôm qua
bao niềm vui
vô bờ bến
những nỗi niềm
thương nhớ
trời vẫn trong
nắng vẫn hanh vàng
lá vẫn chầm chậm lá
ngả mình
em
chầm chậm em
trong chiều ngả bóng
quên rồi
chút háo hức chợt bùng
hâm lứa tuổi
gạt
lo toan chợ búa, áo quần
vặt vãnh sớm chiều đưa đón con
chầm chậm
bàn chân
những bước đời thường bình dị .
 
Thành phố
hôm nay vẫn thế
như từng thế
lâu rồi
những trưa hè hừng hực nóng lên hơi
những chiều thu
huyền mơ trong nỗi nhớ
những đêm đông
sắt se
bếp nhỏ
quạt hồng mùi ngô nướng lan xa
tiếng rao khuya
động sơn hà
động
cõi  lòng
ái ngại
người quấn trong êm ấm
chổi quét đêm
xe 
lọc cọc
lăn chập chờn trong giấc ngủ vừa nhen
 
một chút
anh
một chút
em
thêm phố xá
là thành
nỗi nhớ
thêm
nỗi nhớ
nữa
thành ngọn lửa
cháy
bập bùng
soi
dọc thời gian...
 
5.  
 
Mùa thu,
mùa tôi sinh 
kể từ khi
thành phố ngàn năm tuổi,
cộng thêm
tám thu
vồi vội,
thu nay
chậm rãi về,
mây trắng
mải mê
vẫn bánh trung thu
vẫn hương hoa sữa,
ngô nướng dậy mùi
ngõ phố,
cốm ngoại ô
thảo thơm bàn tay
lá sen tàn cuối hạ,
đuổi vào thu
nắng hanh
chín rám trái bòng,
chiều thảng thốt
sấu vàng lộp độp
lăn lóc hè đường,
chẳng ai
buồn cúi nhặt
chỉ mình ta
xót xa
thương sấu lắm,
sấu ơi,
người và xe
nườm nượp như trôi.
ngày lẫn đêm
dòng nhân gian
cuồn cuộn
ai người làm nên
một phố phường ngột ngạt,
ai phá tan.
thu mộng mị ngày xưa ?
chập chờn tuổi thơ
như có như chưa
như thực như mơ
dốc đường Yên Phụ,
đâu dấu chân ta,
lối sỏi mòn Trúc Lạc,
đâu ngõ cổng nhà 
treo biển 50 A,
đâu mảnh sân con
đâu mái hiên nhà
che nắng che mưa
cho trẻ con đùa nghịch,
đâu cái Đức, cái Hạnh,
thằng Phúc, thằng Hoạt,
đâu ông Quẹn thợ đồng,
bà vãi  đền Cẩu Nhi.
đâu gốc vối
nghiêng soi
nước hồ Trúc Bạch,
đâu bãi than lầm lụi
những kiếp người,
những ngày oi nồng
nắng lên hơi,
mùa úi cá nổi trắng hồ
nồng nặc
đâu bóng bàng xanh
đâu hàng cây cơm nguội,
đâu trường Trung hoa,
nữ sinh tóc hỉ nhi,
đâu dốc Hàng Than.
trường Mạc Đĩnh Chi,
nơi ta học những ngày thơ dại,
đâu cổng sắt vòm cao trường Bưởi
đâu Bách Thảo xanh
đâu tàu điện leng keng,
đâu Nhà thuyền Hồ Tây,
những tháp chùa Trấn Quốc.
bãi chiếu bóng ngoài trời
nơi đầu dốc
ta say mê
Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung,
Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.
sau phông màn
cuộc đời diễn ngược,
Ngõ Năm Gian
bọn trẻ con tinh nghịch
rình bắt nạt nhau
chia phe phái đánh chơi,
vì nhớ nhiều
nên ta trách thế thôi.
miễn sao
tuổi thơ quay trở lại,
Ôi thương mến
tháng năm dài
xa ngái
hồn thu xưa
bảng lảng
già nửa thế kỷ qua,
phố phường non.
chẳng lẽ ta già,
thấu hiểu
sẻ chia
nên tháng ngày
thương nhớ !...
 
 
6.
 
Thu
mùa tôi sinh
thu năm sáu tư
tôi bắt đầu đi học,
thằng bé con
lũn cũn
túi sách đeo vai
đài chấm đất,
dọc đường Phó Đức Chính,
đổ dốc Hàng Than,
phố xá vắng tanh,
vậy mà
cha tôi bảo
có chiến tranh,
nhà mình sắp về quê rồi đó,
tôi rãy nẩy
khóc bảo thích ở phố,
về quê sợ đỉa, sợ gai,
sợ chó, sợ rắn, sợ ma,
sợ đủ thứ
những gì còn chưa biết,
rồi một ngày gió mùa đông bắc,
chiếc cam-nhông chở cả gia tài,
quê hương
đón tôi cả một ngày dài,
đi suốt mười năm
trần ai khổ ải,
cả nhà
chẳng một ai
biết làm ruộng
mấy chị em tôi khổ một.
cha mẹ khổ gấp trăm,
bao tủi nhục
từ những ngày cải cách,
mẹ tôi không thể nào quên
nỗi đau còn tươi mới...
mỗi thu qua
rồi lại thu chớp chới.
đầu mũ rơm
tôi đi học hàng ngày,
gắng học hành
mong ước đó đây,
nhưng tạm gác
tập chăn trâu cắt cỏ,
những lúc xao lòng
đồng không đầy gió
chạnh lòng
nhớ ngày còn ở phố,
nhớ đường Thanh Niên
dốc Yên Phụ tuổi thơ,
dong trâu về
lóc cóc dưới bờ tre,
lá hanh rụng
cả chiều quê xơ xác.
mùi khói nùn rơm
cơm lên hơi nghi ngút
mẹ lụi cụi bữa chiều
nhá nhem
chập choạng
bóng dơi bay,
mẹ lặng nhìn
tôi khôn lớn
mỗi ngày,
ánh mắt người
vực tôi
thời vụng dại,
bao tủi buồn
đời mẹ tôi đã trải.
thấm dần sang
tôi nuôi chí
làm người...  
 
7.
Thu
mùa tôi sinh,
tuổi chớm yêu
đất nước còn chiến tranh
trường sơ tán
vách rơm tre
hầm hào chằng chịt
nam sinh cất sách bút
ra trận,
hát vang khúc ca
Có những ngày vui sao
cả nước lên đường
xao xuyến bờ tre
từng hồi trống giục,,,,”
Cái thằng tôi
gày guộc, khẳng khiu,
hai lần khám
ba bảy cân cả dép,
ở lại sau lưng chiến tranh
cùng con gái
đàn bà,
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
tamvanvov 16.12.2020 18:22:38 (permalink)
0
Sông Lô, một ngày đông,


Sông Lô,
một ngày đầu đông,
hình như nước rất trong
mùa cạn dòng
cỏ lau đôi bờ lơ mơ
mới lưng chiều sương đã giăng ngập lối
mấy lão đàn ông thập thỡm bóng tối
bờ đê dốc đá sỏi mấp mô
chuyện râm ran về một thời tuổi thơ
những thằng con trai mới lớn
trốn học đi chơi rình chim bắt bướm
lông nhông bờ đê như lũ chó rông,
lén nhìn cô thôn nữ lội sông
quần xắn cao tói bẹn,
vội quay mặt đi vờ thẹn
nhưng trong lòng thì thích mê,...

Vài ly rượu thôi
đêm bỗng thành huyền ảo,
lều ven sông bụi mốc lâu ngày,
có sao đâu, trong giấc men say
cũng thành lâu đài tráng lệ
chuyện tình cũ moi ra kể
những người tình mộng mơ,
những nàng thơ
từng tạt ngang cuộc đời mình,
cả những người đàn bà vô tình,
cũng vơ vào như người yêu một thuở,
những bóng hình vương vãi trong trí nhớ
gom vào tô điểm lung linh,
những gì trong cõi chúng sinh,
còn sót lại đều là quý,
có gì hơi đuối lý
mà tình người cần lý lẽ chi đâu,...
Đêm lún vào đêm,
rất sâu,
chỉ cơn ho khan là có thật
thức cả bãi sông
những tàu chuối rách bươm
gió lạnh,
phía xóm xa gà cầm canh lanh lảnh.
chó sủa chấm chằng theo bước người khuya,
trời ngoài kia sương ướt đầm đìa,...

Ngày mới lên trắng sữa
những con tàu chở gì xuôi ngược
Sông Lô hiền lành trườn về Bạch Hạc.
nhó câu ca trong nhạc Văn Cao,
"Sông Lô sóng ngàn Việt Bắc cháy bờ lau xưa,"
nay bở bãi ngô xanh trổ cờ
người nhạc sĩ đã khuất vào hư ảo,
làng xóm ven sông nên dáng thị thành,
mấy nhà thơ già
lẽo đẽo bờ sông
tìm cảm hứng cho một bài thơ mới,
hoa cỏ đẫm sương cao lưng gối,
ngơ ngác
phía ngược sông
vang một tiếng còi tàu,
đâu dòng Lô xưa,
từ Việt Bắc xa xăm,
nuôi khát vọng bãi bờ
đắm mình vào châu thổ
hòa nước sông Thao
cội nguồn tiên tổ
lần về
biển lớn trời Đông,...

Tiên Du, Phù Ninh 12/12/2020


tamvanvov 03.01.2021 15:53:59 (permalink)
0
Về quê ngày đầu năm,
 
 Đầu năm rỗi việc về quê,
đường làng đang sửa bộn bề khó qua,
chợt lòng nhớ những ngày xa
cái ngày xưa ấy có ta có mình,
 
Bờ tre rợp bóng người xinh
gạch nghiêng khấp khểnh rập rình ngõ thôn
thương người phận mỏng cánh chuồn
nghe đâu phiêu dạt ngọn nguồn ai hay,


Chiều đông nắng nhạt ngọn cây,
ngõ quê bóng dáng những ngày em qua,
mấy chục năm vẫn riêng ta,
thế nhưng... đã một gã già, nhớ em,...
01.01.2021
 
 
tamvanvov 12.01.2021 17:36:30 (permalink)
0
Ngày đông đậm đặc tái tê,
 
 Ngày đông đậm đặc tái tê
lại thèm rơm lửa bếp quê thuở nào.
cha dậy sớm hút thuốc lào,
điếu kêu xòng xọc ấm vào không gian,
 
Góc vườn bưởi đã chín vàng,
chuối đang vào mẩy đợi làng chợ đông,
cuối năm mùa vụ đã xong
giỗ chạp, cưới hỏi làng trong xóm ngoài,
 
Me buông một tiếng thở dài,
nhẩm gạo đỗ thiếu nay mai thế nào,
vô tư bên kia hàng rào,
cô bé hàng xóm nghêu ngao hát mừng.
 
Gọi mùa xuân đến tưng bừng,
tuổi choai mong tết tính từng đốt tay,
giờ nghĩ lại bỗng mắt cay,
cha mẹ khuất bóng, mình đây cũng già,...
 
08.01.2021,
 
tamvanvov 17.01.2021 15:31:40 (permalink)
0
Khúc an nhiên,
 
Nghe đâu gió mùa đông bắc
ghé tận phương Nam thăm em
vậy là thỏa lòng mong ước,
đợi xuân gọt giò thủy tiên?
 
Trời lạnh ly cà phê sáng,
ấm môi nhớ rét cao nguyên,
cái miền tuổi thơ kỳ diệu,
sương mờ ủ giấc sầu miên,
 
Lật lại mươi trang kiếm hiệp,
giang hồ nổi sóng đoạt ngôi
bá chủ đâu, còn chưa thấy,
ái tình đã nhấn chìm rồi,
Giờ muốn an nhiên sao được,
 
trót đa mang với cuộc đời,
tìm đâu, ai người tri kỷ
đối ẩm cùng áng mây trôi
 
14.01.2021
 
tamvanvov 19.01.2021 18:02:52 (permalink)
0
Giờ thương lại những ngày xưa,...
 
Giờ thương lại những ngày xưa,...
cái ngày ta dại còn chưa biết gì,
 
Cái ngày giã mẹ ra đi
vô tình bất hiếu, mẹ thì thương ta,
xó quê vò võ tuổi già,
khi biết thương, mẹ đã là khói hương,
 
Cái ngày tạm biệt người thương
lời yêu nói vội giữa đường gió bay,
yêu xa những chín nghìn ngày,
ngỡ là duyên phận thành đày đọa nhau,
 
Cái ngày vui những bạn bầu,
khi nâng chén lúc nên câu ân tình,
nhân tình thế thái chúng sinh
quay đi ngảnh lại chỉ mình nhớ ta,
 
Giở lần gợi những ngày xa,
biết là lẩn thẩn tuổi già dở hơi,...
 
 
tamvanvov 29.01.2021 11:35:42 (permalink)
0

Ta lên Tam Đảo mờ sương

Ta lên Tam Đảo mờ sương
Tây Thiên đất Phật con đường gian truân,
Trời mây giăng cái phù vân
Thông reo vi vút vang ngân cõi đời,


Lá khô bay cái rụng rơi
Lộc non nhú cái bời bời nhân gian
Dây leo lên cõi Niết Bàn,
Kìa bông hoa chuối non ngàn đỏ tươi..


Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 25 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 367 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9