![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Đợi mùa về, buồn lòng hay ngó cửa, chắc ngoài kia, nắng đã thu phai ai khe khẽ hát một câu thơ cũ. nhớ mùa đông, nỗi nhớ riêng ai, bỏ đất Bắc thành người Nam xa xứ. mỗi mùa về, khắc khoải, chẳng nguôi ngoai ?...
Chạm vào một chút thu Hà Nội,
Tôi chạm vào một chút thu Hà Nội, chút hơi may phấp phỏng lúc tinh mơ ai dậy sớm, rì rầm ngang qua ngõ vẳng tiếng rao quà, xôi lúa xôi ngô, Tôi chạm vào một chút thu Hà Nội, bàng bớt xanh lặng lẽ sắc ngà. sấu lác đác chín rụng lăn hè phố, nắng trưa chớm hanh vàng rộm hiên nhà, Tôi chạm vào một chút thu Hà Nội, hương cốm ngoại ô thơm ngõ Liên Trì bánh Trung thu lẽo đẽo đường Bà Triệu, và hoa gì sực nức phố Nguyễn Du, Ai chạm vào tôi, chút thu Hà Nội, nơi góc vườn nào ghế đá đơn côi, bóng ngày xưa hai ta cùng nguyện ước trở lại mùa thu giờ một mình tôi,...
Đông về cho dạ nở hoa, Tiết đông trời đổ mưa dầm hoa xương rồng nở tần ngần trong mưa, Phương người đã lạnh hay chưa, biết em thèm chút gió mưa gọi là, Đông về, cho dạ nở hoa, cho cà phê sáng có ta có mình, Thủy tiên đã ủ trong bình, mong sao nhú nụ biếc xinh dâng người, đợi mùa chi bấy, mùa ơi, hãy mang lạnh tới cuối trời cho ai ...
Sông Lô, ngày đầu đông, Sông Lô, một ngày đầu đông, hình như nước rất trong mùa cạn dòng cỏ lau đôi bờ lơ mơ mới lưng chiều sương đã giăng ngập lối mấy lão đàn ông thập thỡm bóng tối bờ đê dốc đá sỏi mấp mô chuyện râm ran về một thời tuổi thơ những thằng con trai mới lớn trốn học đi chơi rình chim bắt bướm lông nhông bờ đê như lũ chó rông, lén nhìn cô thôn nữ lội sông quần xắn cao tói bẹn, vội quay mặt đi vờ thẹn nhưng trong lòng thì thích mê,... Vài ly rượu thôi đêm bỗng thành huyền ảo, lều ven sông bụi mốc lâu ngày, có sao đâu, trong giấc men say cũng thành lâu đài tráng lệ chuyện tình cũ moi ra kể những người tình mộng mơ, những nàng thơ từng tạt ngang cuộc đời mình, cả những người đàn bà vô tình, cũng vơ vào như người yêu một thuở, những bóng hình vương vãi trong trí nhớ gom vào tô điểm lung linh, những gì trong cõi chúng sinh, còn sót lại đều là quý, có gì hơi đuối lý mà tình người cần lý lẽ chi đâu,... Đêm lún vào đêm, rất sâu, chỉ cơn ho khan là có thật thức cả bãi sông những tàu chuối rách bươm gió lạnh, phía xóm xa gà cầm canh lanh lảnh. chó sủa chấm chằng theo bước người khuya, trời ngoài kia sương ướt đầm đìa,... Ngày mới lên trắng sữa những con tàu chở gì xuôi ngược Sông Lô hiền lành trườn về Bạch Hạc. nhó câu ca trong nhạc Văn Cao, "Sông Lô sóng ngàn Việt Bắc cháy bờ lau xưa," nay bở bãi ngô xanh trổ cờ người nhạc sĩ đã khuất vào hư ảo, làng xóm ven sông nên dáng thị thành, mấy nhà thơ già lẽo đẽo bờ sông tìm cảm hứng cho một bài thơ mới, hoa cỏ đẫm sương cao lưng gối, ngơ ngác phía ngược sông vang một tiếng còi tàu, đâu dòng Lô xưa, từ Việt Bắc xa xăm, nuôi khát vọng bãi bờ đắm mình vào châu thổ hòa nước sông Thao cội nguồn tiên tổ lần về biển lớn trời Đông,... Tiên Du, Phù Ninh 12/12/2020
Bài thơ vốn dĩ vô đề. Hình như là bước chân quen, hình như, lửa cũng đã nhen lâu rồi hình như, từng nhớ đứng ngồi, hình như, củi dưới đáy nồi đã than, Hình như, đầy cũng đã tràn, hình như, hơi tiếng cũng tan đâu rồi chỉ thời gian nhũng nhẵng thôi, hình như, tôi lại về tôi, ngày nào...
Tháng mười hai
Tháng mười hai
tháng chấm cuối năm, ngày cũng đã đi gần hết, nồm chảy nước. rồi gió mùa đông bắc, ào ạt tràn về lật giở hàng cây, xua đi những lá vàng còn sót lại, đám đàn bà con gái, ra đường chẳng dám váy ngắn thả rông, Tháng mười hai, chở những ngày băng giá, nhiều người già như ngọn đèn ngắn bấc, cạn dầu,... người đưa tiễn nhau về cõi hạc xa xanh,... Tháng mười hai, cây chịu rét âm thầm, tích sinh lực ủ mầm chờ ngày bật nhú, Tháng mười hai, thanh tân như bầu vú, chờ đêm mưa xuân, dâng ngồn ngộn sinh sôi !... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2022 03:07:33 bởi Ct.Ly >
Miền Trung thăm thẳm mạch ngầm Lâu lâu về lại Miền Trung, dẫu chưa vời vợi ngàn trùng cách xa, một thời nơi ấy là nhà, quẩn quanh ngày tháng, vào ra sớm chiều, Sớm hóng nắng biển bao nhiêu, chiều về mưa núi dạt phiêu nỗi buồn, tối thì phấp phỏng, bồn chồn, đêm thì tịch mịch cô đơn nỗi người, Miền Trung, một tiếng gọi ơi, đêm nằm năm ở, đâu người tri âm vậy mà một dạ âm thầm, miền Trung thăn thẳm mạch ngầm trong ta,
Cán Cấu chợ phiên Cán Cấu ngoằn ngoèo con dốc chợ bóng người chờn vờn sương mông lung giăng hàng trâu bò và ngựa sắt sặc sỡ tưng bừng váy áo Mông. Cán Cấu bày ra cơ man hàng quán chen nhau những người là người hàng-tiền-hàng tha hồ đổi chác mặc sức mua-bán-ăn-chơi. Cán Cấu leng keng sứ sành, đồng sắt gà quác, ngựa hý, chó sủa, lợn kêu ngóc ngách tiếng cười rúc rích Tây Tàu, Mông Việt hả hê. Cán Cấu thảo thơm bánh pà-cúa-đế chua chua mèn mén phở Mông sực nức thơm dậy mùi thắng-cố đất trời sóng sánh rượu xông. Ai đó cúi đầu ngậm ngùi tình cũ Cô giáo Kinh rơm rớm nỗi nhớ xuôi Mẹ con và ngựa đôi mỏi chờ mong ngóng chủ Cán Cấu chợ phiên còn lại mỗi mình tôi.
Nhớ trong ta lại đầy... Giữa bộn bề công việc sao ta lại nhớ người, chẳng thể nào khác được nỗi nhớ hóa trêu ngươi, Bao nhiêu mùa trăng nhỉ duyên phận đã vậy rồi, mộng mơ thành xa xỉ thôi kệ, ngày tháng trôi, Ai bảo là nguyệt tận hao gầy đi, có ngày, mặc trăng tròn, trăng khuyết, nhớ trong ta lại đầy...
Mưa xuân bay lất phất Mưa xuân bay lất phất ai ngờ ướt đẫm đêm, cây lạnh nên trở giấc khẽ nứt chồi thật êm, Sáng ra trời chưa rạng ngủ nướng mà làm chi, dậy pha ấm trà sớm lắng nghe mùa thầm thì, Ta lẫn vào mưa bụi, lâm thâm ướt tóc rồi, thây kệ, xuân đang đến, chút lộc trời đấy thôi... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2022 05:53:45 bởi Ct.Ly >
ĐI LỄ CHÙA ĐẦU NĂM Đầu năm người đi lễ chùa xin phúc xin lộc cho vừa lòng ham Còn em duyên mỏng chẳng cam cầu Phật thương với cho làm dâu ai Ta đến cửa phật thưởng mai tìm chút thanh tịnh dùi mài chữ Tâm Vườn chùa lất phất mưa xuân tưởng không mà chốc ướt đầm lộc non...
NHÀ QUÊ
Cánh đồng gió thổi rỗng không Đâu hàng cây tới mênh mông chân trời Nhớ mùa lá rụng bời bời Vun vào đốt sưởi ấm người, đông xưa, \ Đâu bờ mương gió nồm đưa Cỏ xanh xanh biếc như chưa bao giờ Chiều hè diều giấy tuổi thơ Vút cao cao đến bất ngờ, ước mong,
Đâu bờ tre dọc triền sông Bầy chim chèo bẻo vít cong bóng chiều Giậu mồng tơi xác tiêu điều. Cô hàng xóm cũ dạt xiêu chốn nào,
Lặng thầm hóng với trời cao, Dở hơi mơ chuyện tào lao một thời...
Tháng giêng đã nửa tiết rồi, T
háng giêng đã nửa tiết rồi, mưa xuân chơi bỏ lại tôi một mình, dập dình ra ngõ dập dình, muốn chơi xuân, ngại mỗi mình, lại thôi,...
Về quê gặp tiết mưa phùn, Về quê gặp tiết mưa phùn, bờ sông cỏ dại mối đùn ngổn ngang lơ phơ mấy khóm tre làng bến xưa lở lói đò giang cạn dòng,
Nhìn ra mưa bụi trắng đồng, lúa chưa bén rễ trống không bóng người, lần theo những tiếng nói cười hội làng mở giữa một trời mưa bay,
Chợt nghe ai gọi đâu đây, ta ngơ ngẩn nỗi riêng tây chợ đời... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2022 05:01:38 bởi Ct.Ly >
Không đề, .... ngày gió mùa về, hiên ngoài rả rích tái tê đất trời, tự dưng thèm tiếng gọi ơi, thẳm sâu ký ức những vời vợi xa, Ùa về, đầy ắp trong ta, ai người tri kỷ, đâu là cố nhân, ngẩn ngơ, rồi lại tần ngần, tỉnh ra,...mùa đã xoay vần sang ngang,... 20. 02. 2022
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: