Đồng bằng Tôi là con của đồng bằng
đỉa bám bầm chân những ngày chăn trâu vầy nước
tuổi học trò nhiều khi bài không thuộc
giờ tập vẽ bản đồ
kẻ con sông Hồng thành đường cao của tam giác thổ
nói đồng bằng thoảng ngay hương đồng lúa,
đàn cò như quai nón giăng ngang.
Một đồng bằng trong tuổi thơ
nuôi nỗi khát khao lửa bập bùng rơm rác
mơ nắng ấm phương Nam đêm gió mùa đông bắc
nơi ấy mênh mang ngút ngát đồng bằng...
Đầu gối dãy Thiên Sơn mềm mại uốn mình
đôi nhánh Cửu Long đạp vào lòng biển
những cửa sông bấm sâu thềm lục địa
tôi gặp má Nam Bộ bao đời
đôi bàn chân cần mẫn của người
quen lội đồng bưng ngón sục sâu bùn đất.
Hôm nay tôi cầm trên tay hạt gạo má trồng
gạo Nàng Thơm nắng soi ngời như ngọc
mà miếng cơm tôi ăn sao xám ngắt
chạm vào đầu lưỡi vị phèn
qua một ngày còn thấy chát.
Những bầy cua mộng nghênh ngang
Bò lăng xăng lấc láo giương đôi càng
bập thân lúa bén ngọt như phát cỏ.
Đêm đồng bằng nằm nghe trong gió
đàn muỗi gọi nhau tìm hơi lửa hơi người
chỉ ngừng tay xua một chút thôi
da lấm tấm đỏ như xuất huyết.
Quên đi,
quên đi,
mà nghe tiếng hát,
của đất đai,
của lúa,
của bầu trời
tự bao giờ đất đảy biển trồi
gió đẫm thổi mặn mòi tiếng ầu ơ của má ...
Tôi cuộn mình nằm trong rơm rạ
vì tôi là con của đồng bằng
con của điệu chèo í a vọng đêm trăng
của một dòng sông đỏ ngầu máu đất,
lẽ nào vì vị phèn chua chát
hay muỗi bay xao xác mặt đồng
cả nỗi nhớ nhà dày vò lúc đêm sương buông màn trên sông
mà tôi không là con của má,
của đồng bằng ngầu ngầu tôm cá...