THƠ NGUYỄN CHU NHẠC
Nẻo mơ
Nửa lạ nửa quen phố cũ
bâng khuâng người mới chuyện xưa
dốc mòn lâu về lạc lối
hoa nở hương thề xa đưa
Rón rén chân trần ngõ nhớ
vườn hoang chợt rụng cành khô
ta trông bỗng mờ sương khói
người đi heo hút nẻo mơ
Khi đó, nỗi buồn
Anh cầm thư em trên tay
và cầm một chiếc lá,
mùa khô gửi tặng anh vừa chao qua cửa sổ
đọc thư,
anh ngấm nỗi buồn em,
nỗi buồn sột soạt trên giấy
như những chiếc lá khô khẽ chạm vào nhau,
khi liệng mình buông xuống,
hôn nhẹ vào mặt đất rồi mỗi chiếc nằm riêng một chỗ
lặng lẽ mộnhg giấc riêng tư
khi đó,
nỗi buồn thấm đượm.
Khi anh cầm thư em trên tay và chiếc lá
anh hiểu cả hai nỗi buồn kia
chính là nỗi đau lột xác,
chiếc lá khô tan vào trong đất
thân thể cây trụi trần sủi những chấm non xanh
cuối mùa khô oi bức chuyển cơn giông
bầu trời vằn dọc ngang chớp đỏ
sấm vật vã mình rền mặt đất khô cong
tung thân thể những chiếc lá khô theo chiều gió,
khi ấy, vô vàn những chấm non tơ
xòe bàn tay mặc cho mưa gõ
anh biết,
em lại chính là em
khi đó,
là em khác với em xưa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2011 09:00:42 bởi tamvanvov >
Xô-nát mười một nhịp tim ngân Mưa tạnh rồi, kìa lo ló vầng trăng trăng ướt ánh chảy trên cành trên lá đâu đây chùm hoa lạ, thơm tấm lòng của đêm. Người xưa ơi, hãy dạo khúc đàn lên thanh âm rung hay tiếng đời nức nở xô-nát Ánh Trăng, của Vòm hoa của Họa mi hay Cơn giông đang đổ ngân lên, ngân lên dưới mười đầu ngón tay máu rỏ nhịp ngân những mười một trái tim... Đi suốt thời gian vằng vặc vầng trăng ở nơi ấy, giờ này em có thức để trăng đổ xuống bờ vai mái tóc run rẩy trên vòm lá non tơ. Vị ngọt tình yêu thoảng một chút mơ nỗi đau đến nhanh như sự thật niềm kiêu hãnh bốc hơi lên ngây ngất chỉ tiếng đàn, dần ngấm nỗi xót xa. Mỗi thanh âm như kim chích thịt da đi đi em thỏa khát trời cao rộng có khi nào, thấm cõi đời đơn bạc nhớ xô-nát xưa, em mười một nhịp tim ngân ...
Quà thơ mừng sinh nhật
Có một điều, em biết
Là em rất yêu anh
Dành cho anh tất cả
Em đã cháy hết mình
Có một điều, anh biết
Là anh rất yêu em
Dành cho em tất thảy
Sinh lực của trái tim
Có một điều, cùng biết
Mộng suốt đời có nhau
Sống chết đời dằng dặc
Ta sợ gì khổ đau ...
Ngẫu hứng Ngẩn ngơ ra ngóng vào trông Việc thì lắm đấy sao không thiết làm Báo xem một chốc thấy nhàm Sách thì cũng lật đôi trang cho rồi. Biết là chống thiếu thế thôi Người như cái bóng thời trôi dật dờ Lại còn bầy đặt làm thơ Rổn rang câu chữ lờ phờ tình tang Chẳng thà say tít cung thang Mượn cay cho thấu tâm can cũng chừng Đau cho mặn muối cay gừng Làm cho mộng cũng dửng dưng thế này.
Không hiểu vì sao tôi cứ tin
Không hiểu vì sao tôi cứ tin, em như những sợi dây trên cây đàn bí ẩn
tôi thành những ngón tay nhỏ nhắn
khẽ chạm vào chuốt nên chuỗi thanh âm.
Không hiểu vì sao tôi cứ tin,
em như bông hoa quỳnh đang ấp nụ
tôi thành tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thoảng như hơi thở
bông hoa em sẽ bừng nở thơm hương.
Không hiểu vì sao tôi cứ tin
em là nàng công chúa bị gai hồng ngủ mê trong lâu đài câu chuyện cổ
tôi là chàng hoàng tử theo dấu lông thiên nga đến nhổ chiếc gai và hôn lên đôi môi hé mở
em bừng tỉnh cơn mê, mình dắt tay nhau đi thức cả xứ Hoa Hồng
Ai hỏi hỏi rằng, phải chăng chuyện viển vông ?
tôi sẽ giấu cười, lòng tôi linh cảm
dẫu lung linh cầu vồng trong chốc lát
nhưng không hiểu vì sao,
tôi vẫn cứ tin !...
1981
Đường xa em cuối tuần Đường xa em cuối tuần
Cứ đi về cặm cụi
Anh thương em lầm lụi
Mà nặng lòng đá đeo
Anh đi, nhớ đi theo
Nối hai đầu xa lắc
Sầu ai dồn đầy ắp
Để mình anh cưu mang.
Chút lá lúc thu vàng
Buông hồn cây bảng lảng
Làn gió may khẽ gợn
Dòng sông cũng xao mình
Thời gian cứ lặng thinh
Không gian thì tơ rối
Nhớ thương sâu vời vợi
Trọn anh nỗi không em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2011 09:28:45 bởi tamvanvov >
Bão tâm
Thu rồi chẳng thấy hơi may
Bưởi he mía nhạt, đêm lay mộng gày
Gió im tà áo chẳng bay
Tơ trùng lẩn quẩn làm cay mắt người
Mây vần vụ mãi ngoài khơi
Mà sao cơn bão lòng người cuộn dâng
Thu cùng ai đó bâng khuâng Còn tôi bão tự trong tâm bão về.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2011 08:49:40 bởi tamvanvov >
Lặng yên thêm một chút thôi
Lặng yên thêm một chút thôi Thời em thấu hiểu, anh người yêu em
Đâu vì chất chứa hờn ghen
Mà nên cay nghiệt, nhỏ nhen phơi bày
Rượu đời càng uống càng say
Tình em vừa nhấp mà ngây mà ngờ
Chợ người ai kẻ vẩn vơ
Lẻ riêng một bóng xa mờ chân mây
Trái thiêng vừa bén lòng tay
Đã nghe nhựa chuyển thân cây mình kề
Lối tình quẩn giữa bến mê
Yêu thương chi bấy cho tê tái lòng.
Xe ngựa Bảy Núi
Vừa mới đồng bằng mà đã núi
Mơ hồ trong gió tiếng suối reo
Như thể đất chìm cho đá nổi
Ngược dốc ngựa lên mỏi chân trèo Bánh xe trầy trật trên đường đá
Ngựa cong mình ướt đẫm mồ hôi
Chàng đánh xe quất roi vào mây nõn
Bặm môi ghì cương, rồi sảng khoái cười Dốc thăm thẳm xe lao như thác
Uốn ngoằn ngoèo hút giữa lách lau
Cô gái Khmer níu vai tôi e sợ
Mọi người thảng thốt nép vào nhau Qua hết dốc người bỗng nên gần gụi
Khách chuyện trò như đã thân quen
Anh lính trẻ chuyện vui ngày nhập ngũ
Ông giáo già vuốt tóc trắng tần ngần Chẳng ai nghĩ lần đầu gặp gỡ
Chia tay rồi còn bịn rịn nhìn theo
Chỉ thế thôi cũng một đời để nhớ
Trong tôi chuyến xe ngựa núi đèo.
Lẳng lặng
Người ta đi đông đi tây Còn tôi lẳng lặng ẩn đây một mình
Nghe như đâu đó xập xình
Cà phê giọt đắng cho tình ai say
Phố dài lất phất mưa bay
Lá bàng ngơ ngẩn xanh dầy hàng hiên
Có đôi chim sẻ vô duyên
Hành lang ru rín liên miên bỡn hoài…
Cửa Tùng Cửa Tùng
cát trắng
mây xanh và dương xanh.
Cửa Tùng
dằng dặc thời chia cắt
ngọn khói chia đôi, tiếng gà chia đôi
họ hàng ly tán,
đạn pháo cắt đường chim nhạn...
Người thân khuất núi
Ngóng qua bờ bên
ai đưa...
Chạm ngõ có miếng trầu miếng cau
muốn chia vui chẳng được.
Trai gái yêu nhau
từng chỉ trăng thề nguyền hẹn ước
cũng đành thôi
dứt tình
nhớ đến bỏng dạ cháy lòng
liều ra khơi vào ngày biển động...
Cửa Tùng
buổi nay cát trắng
mây xanh và dương xanh
mông mênh
mênh mông
chua xót
ân tình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2011 12:02:15 bởi tamvanvov >
Một chút trong chiều Nắng chiều như mật đọng hoa muồng ngà ngà say hây hẩy làn gió thoảng xoa dịu như bàn tay Bướm vàng chờn vờn bay ngỡ như trong huyền thoại mà nỗi lo của ngày thắc thỏm lòng anh mãi Con đường thì xa ngái em có kịp về không chiều buông còn cách trở hai ta bằng dòng sông Chiều buông còn cách trở phà đông con nước dâng gần nhau bằng nỗi nhớ bắc cầu em qua sông Vỏ chuông chiều xanh trong trăng non như con mắt màu mắt em nâu huyền ngóng em, chiều đang tắt Hoàng hôn dần tím ngắt ôi cái màu đợi mong đường xa em đơn độc sao đành anh ngắm trăng Ôi giây phút ngóng trông dằng đặc như nỗi nhớ lại gần như hơi thở chiều buông, cầm tay em.
Nô lệ Chiều gợi nhớ về em sau cơn mưa trời rạng không gian ươm sắc nắng vườn lên màu xanh êm kìa chú chim vành khuyên thả từng chùm tiếng hót tiếng chim như ngọc rót xuống mặt đất bình yên thế mà trong triền miên người tôi yêu đau khổ em là con chim nhỏ trong chiếc lồng sơn son không có nỗi u buồn ở trời xanh cao rộng tiếng hót đầy sức sống của con chim trên cành vì sao lại buộc anh nghĩ em là nô lệ bởi vì em mặc kệ cho đời mình dạt trôi.
Sáng nay ngang qua nhà Văn Cao
Sáng nay ngang qua nhà Văn Cao
Thu ghé qua đây từ giấc nào
Sớm thức giàn hoa bừng hiên cửa
Chim nô vòm mái, sáng lao xao.
Cửa sổ khép hờ nắng hoa song
Cây đàn còn đó, bóng hư không
Người đi biền biệt, bao độ nhỉ
Thu về bảng lảng phố mông lung.
Chợt vẳng đâu đây hồn sông núi
Lắng trong chén rượu nhấp thuở nào
Đắng cay ấm dạ người xa vắng
Thiên thai mơ mộng cõi Văn Cao.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: